Chương 27
Sau khi Ẩn Thương và Lạc Dao rời đi, vị tổng quản thân cận nhất của Thái hậu mới dám lên tiếng.
- Thái hậu, người có vẻ rất thích người con dâu này.
- Phải ta rất thích nó, ta tin rằng Lạc Lâm sư huynh của ta đã dạy dỗ tốt con của huynh ấy.
- Còn Hạ Vân quận chúa thì sao? Người cũng biết Thương thân vương và Hạ Vân quận chúa có giao tình sâu đậm mà.
- Hoàng cung là nơi tranh đấu chỉ vì cái gọi là quyền lực, huynh đệ chúng nó vì vậy mà mà ganh ghét đố kị lẫn nhau, nô tài thì đua nhau nịnh bợ, Hạ Vân đến bên Thương nhi lúc nó cô độc nhất thì làm sao nó không quý cho được. Còn chuyện tình cảm sau này của chúng nó, cứ để chúng nó quyết định, người ngoài như ta làm sao biết bọn chúng đang nghĩ gì chứ, hahaha.
Trên đường rời khỏi hoàng cung, Ẩn Thương lại sắp xếp thêm một chiếc xe ngựa khác, tạm thời hắn không muốn gặp Lạc Dao để bình tâm suy nghĩ lại mọi chuyện.
Ẩn Thương lên chiếc xe ngựa mới được sắp xếp hồi phủ trước, phái Tử Phàm ở lại hộ tống Lạc Dao về phủ.
Trên đường trở về phủ, xe ngựa đang chở Lạc Dao không may bị tập kích, phát hiện điều chẳn lành, Lạc Dao vén màng ra xem thì phát hiện một đám hơn mười người mặc đồ đen che mặt đang dồn dập tấn công tới.
- Vương phi, đừng rời khỏi xe ngựa.
Tử Phàm đằng xa la toán lên nhắc nhở Lạc Dao khi đang đấu với bọn hắc y kia cùng với những thị vệ khác.
Lạc Dao ngồi im quan sát, để ý thấy những tên hắc y này cùng dùng một loại kiếm có họa tiết giống nhau, hơn nữa đây là xe ngựa của Thương vương phủ, nếu mục đích của bọn chúng là Ẩn Thương mà chỉ đem theo bấy nhiêu đó ngừơi thì chứng tỏ chúng rất lợi hại.
Để giải vây cho Tử Phàm và những người khác, Lạc Dao liều mình dùng trâm thúc ngựa, làm cho nó đau đớn mà chạy.
Con ngựa điên cuồng kéo theo cỗ xe chạy bạt mạng.
- Vương phi!!!
Tử Phàm hốt hoảng gào lên khi thấy con ngựa trở nên điên cuồng, đám hắc y thấy vậy liền ngưng chiến và nhanh chóng đuổi theo
- Ngăn bọn chúng lại, không để chúng đuổi theo!!!
Tử Phàm ra lệnh cho các thị vệ gắng sức ngăn bọn chúng lại vì Tử Phàm đã để ý thấy cây trâm đang đâm trên mông của con ngựa, biết rằng con ngựa bổng trở nên điên loạn như vậy chắc chắn là do vương phi làm.
" Vương phi đang muốn giải vây cho chúng ta ư? Tuyệt đối không thể để bọn chúng đuổi kịp"
Trong khi đó một thị vệ đã nhân cơ hội chạy thoát để theo con đường khác về phủ báo cho Ẩn Thương biết.
Lúc này Ẩn Thương chỉ mới vừa đến phủ thì Hạ Vân tới.
- Vân nhi, muội tới đây làm gì?
Thấy Ẩn Thương tỏ ra xa cách, Hạ Vân tỏ ra tủi thân, cúi trầm mặc.
- Muội... muội chỉ muốn đem chút trà an thần đến cho huynh, nếu... huynh không muốn muội tới thì muội về vậy.
- Được rồi, muội vào phủ đi, ta không có ý đó.
Ẩn Thương tỏ ra mệt mỏi, để nàng ta vào phủ.
- Nhìn huynh có vẻ mệt mỏi, có phải ngủ không ngon không, trà này của muội có tác dụng làm đầu óc thư giãn rất tốt, để muội pha cho huynh.
- Muội cứ để hạ nhân làm là được rồi.
- Không sao! Muội muốn tự tay pha cho huynh.
Một lát sau, trà đã pha xong được Hạ Vân đưa lên.
- Trà xong rồi đây!!!
Ẩn Thương tỏ ra vui vẻ cầm chén trà lên, còn chưa đến miệng thì một giọng hớt hải từ xa vang tới.
- Vương gia!!! Có chuyện lớn rồi!!! Có người hành thích vương phi!
Ẩn Thương nghe tin thì sắc mặc trở nên tối tăm, ánh mắt toát vẻ lạnh buốt, giận dữ đập tan chén trà nóng đang cầm trên tay.
- Thái hậu, người có vẻ rất thích người con dâu này.
- Phải ta rất thích nó, ta tin rằng Lạc Lâm sư huynh của ta đã dạy dỗ tốt con của huynh ấy.
- Còn Hạ Vân quận chúa thì sao? Người cũng biết Thương thân vương và Hạ Vân quận chúa có giao tình sâu đậm mà.
- Hoàng cung là nơi tranh đấu chỉ vì cái gọi là quyền lực, huynh đệ chúng nó vì vậy mà mà ganh ghét đố kị lẫn nhau, nô tài thì đua nhau nịnh bợ, Hạ Vân đến bên Thương nhi lúc nó cô độc nhất thì làm sao nó không quý cho được. Còn chuyện tình cảm sau này của chúng nó, cứ để chúng nó quyết định, người ngoài như ta làm sao biết bọn chúng đang nghĩ gì chứ, hahaha.
Trên đường rời khỏi hoàng cung, Ẩn Thương lại sắp xếp thêm một chiếc xe ngựa khác, tạm thời hắn không muốn gặp Lạc Dao để bình tâm suy nghĩ lại mọi chuyện.
Ẩn Thương lên chiếc xe ngựa mới được sắp xếp hồi phủ trước, phái Tử Phàm ở lại hộ tống Lạc Dao về phủ.
Trên đường trở về phủ, xe ngựa đang chở Lạc Dao không may bị tập kích, phát hiện điều chẳn lành, Lạc Dao vén màng ra xem thì phát hiện một đám hơn mười người mặc đồ đen che mặt đang dồn dập tấn công tới.
- Vương phi, đừng rời khỏi xe ngựa.
Tử Phàm đằng xa la toán lên nhắc nhở Lạc Dao khi đang đấu với bọn hắc y kia cùng với những thị vệ khác.
Lạc Dao ngồi im quan sát, để ý thấy những tên hắc y này cùng dùng một loại kiếm có họa tiết giống nhau, hơn nữa đây là xe ngựa của Thương vương phủ, nếu mục đích của bọn chúng là Ẩn Thương mà chỉ đem theo bấy nhiêu đó ngừơi thì chứng tỏ chúng rất lợi hại.
Để giải vây cho Tử Phàm và những người khác, Lạc Dao liều mình dùng trâm thúc ngựa, làm cho nó đau đớn mà chạy.
Con ngựa điên cuồng kéo theo cỗ xe chạy bạt mạng.
- Vương phi!!!
Tử Phàm hốt hoảng gào lên khi thấy con ngựa trở nên điên cuồng, đám hắc y thấy vậy liền ngưng chiến và nhanh chóng đuổi theo
- Ngăn bọn chúng lại, không để chúng đuổi theo!!!
Tử Phàm ra lệnh cho các thị vệ gắng sức ngăn bọn chúng lại vì Tử Phàm đã để ý thấy cây trâm đang đâm trên mông của con ngựa, biết rằng con ngựa bổng trở nên điên loạn như vậy chắc chắn là do vương phi làm.
" Vương phi đang muốn giải vây cho chúng ta ư? Tuyệt đối không thể để bọn chúng đuổi kịp"
Trong khi đó một thị vệ đã nhân cơ hội chạy thoát để theo con đường khác về phủ báo cho Ẩn Thương biết.
Lúc này Ẩn Thương chỉ mới vừa đến phủ thì Hạ Vân tới.
- Vân nhi, muội tới đây làm gì?
Thấy Ẩn Thương tỏ ra xa cách, Hạ Vân tỏ ra tủi thân, cúi trầm mặc.
- Muội... muội chỉ muốn đem chút trà an thần đến cho huynh, nếu... huynh không muốn muội tới thì muội về vậy.
- Được rồi, muội vào phủ đi, ta không có ý đó.
Ẩn Thương tỏ ra mệt mỏi, để nàng ta vào phủ.
- Nhìn huynh có vẻ mệt mỏi, có phải ngủ không ngon không, trà này của muội có tác dụng làm đầu óc thư giãn rất tốt, để muội pha cho huynh.
- Muội cứ để hạ nhân làm là được rồi.
- Không sao! Muội muốn tự tay pha cho huynh.
Một lát sau, trà đã pha xong được Hạ Vân đưa lên.
- Trà xong rồi đây!!!
Ẩn Thương tỏ ra vui vẻ cầm chén trà lên, còn chưa đến miệng thì một giọng hớt hải từ xa vang tới.
- Vương gia!!! Có chuyện lớn rồi!!! Có người hành thích vương phi!
Ẩn Thương nghe tin thì sắc mặc trở nên tối tăm, ánh mắt toát vẻ lạnh buốt, giận dữ đập tan chén trà nóng đang cầm trên tay.