Chương 58
Lạc Dao lại nói tiếp.
- Muội sợ nếu muội trực tiếp vào cung Ẩn Thương biết được sẽ ngăn cản muội gặp thái hậu, cho nên muội mới nhờ huynh bí mật đưa muội vào cung.
- Ta không thể ngờ được, muội gả vào Thương vương phủ lại chịu nhiều ấm ức như vậy, nếu ta gặp hắn nhất định ta sẽ đánh cho hắn một trận mặt kệ hắn có là hoàng thân quốc thích gì đi chăng nữa.
Ánh mắt của Đông Thất rất kiên định, không giống như đang nói đùa, Lạc Dao nhanh chóng dập tắt ngay ý định đó của hắn.
- Đông Thất, hứa với muội, dù có xảy ra chuyện gì huynh cũng tuyệt đối đừng ra mặt cũng đừng nói hai ta có quen biết nhau, huynh chỉ cần giúp muội vào cung, được chứ?
Lạc Dao đứng trước mặt Đông Thất nghiêm túc nói, khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
- Có phải muội tính làm chuyện gì nguy hiểm, sợ liên lụy ta?
- Không... không có.
- Đừng lừa ta... ta còn không rõ tính của muội sao, nếu muội không nói thì ta không giúp nữa.
- Muội quỳ xuống cầu xin huynh, hứa với muội đi được không?
Lạc Dao quỳ xuống gần như sắp khóc, Đông Thất thấy Lạc Dao trong bộ dạng đó thì liền mềm lòng.
- Được, được, ta hứa với muội. Nhưng muội cũng phải hứa với ta tuyệt đối không có làm ra chuyện gì nguy hại tới bản thân, biết chưa?
- Muội hứa, cảm ơn huynh. "Và cũng xin lỗi huynh, có lẽ... muội mãi mãi cũng chỉ là một kẻ thất hứa với huynh rồi."
Đông Thất đỡ Lạc Dao đứng dậy, cô sực nhớ ra một chuyện nữa.
- Đúng rồi, Đông Thất, muội còn một muội muội, muội ấy vì cứu muội mà đang bị giam ở Thương vương phủ, huynh có cách nào cứu muội ấy ra không.
- Nếu là người đã cứu muội thì ta sẽ cố hết sức cứu.
- Cảm ơn huynh, muội lại nợ huynh rồi.
- Nha đầu ngốc, giữ hai chúng ta mà còn cần đến chữ nợ sao?!
" Dù muội đã không thể là của ta nữa nhưng ta vẫn mãi yêu thương muội, nếu người bên cạnh không biết trân trọng muội, thì có dùng cách gì đi chăng nữa ta cũng phải cướp muội về, nhìn muội chịu khổ ta không chịu được."
Hơn hai canh giờ sau tại Thương vương phủ, người nô tỳ bị Song Văn đánh ngất đã tỉnh lại, cô ta ôm đầu hớt lãi chạy về phía kho củi.
- Có người giả mạo ta, mau xem vương phi.
Cô ta vừa chạy đến gần phòng củi vừa hét lớn, những tên lính nghe được nháo nhào mở khóa phòng ra.
Cảnh tượng trong phòng lúc này thật không thể diễn tả nổi, bọn lính và cả tỳ nữ kia đều há hốc mồm.
- Vương phi.... tự vẫn rồi.
- Hỏng rồi, chắc chắn vương gia sẽ không tha cho chúng ta.
- Còn chờ gì nữa, mau vào cung báo cho vương gia.
Tin tức đã nhanh chóng được đưa vào cung, Ẩn Thương đang bàn việc với hoàng thượng thì có người báo tin tới, trong phút chốc đã bất cẩn làm vỡ ly trà đang cầm trên tay.
- Đệ có chuyện gì sao?
Hoàng thượng thấy kì lạ nên hỏi.
- Trong phủ có việc gấp, thần đệ phải xuất cung, sau khi giải quyết xong.
Nói xong Ẩn Thương lập tức rời đi ngay, hoàng thượng cũng rất tò mò điều gì có thể khiến cho Ẩn Thương mất bình tĩnh như vậy chứ.
Lúc Ẩn Thương trở lại phủ cũng là lúc trời chập tối, tất cả mọi người đều đứng bên ngoài, t. hi th. ể đã được đưa xuống, không một ai muốn vào trong vì nó quá kinh khủng.
Lúc bước vào trong thân thể của Ẩn Thương lại run lên, hắn không nói gì cả, tay chầm chậm run rẩy kéo tấm khăn trắng xuống. Tim hắn bổng nhói lên khi thấy khuôn mặt bị hủy toàn bộ kia, trong chốc lát hắn nhắm tịt mắt lại, thở một hơi thật sâu.
- Các ngươi ra ngoài hết đi.
Một vài tên lính có mặt ở đó và Tử Phàm tuân lệnh lui ra ngoài. Tử Phàm biết tâm trạng của Ẩn Thương đang tệ đến cỡ nào, nhưng mọi sự an ủi lúc này chỉ là vô ích mà thôi.
- Muội sợ nếu muội trực tiếp vào cung Ẩn Thương biết được sẽ ngăn cản muội gặp thái hậu, cho nên muội mới nhờ huynh bí mật đưa muội vào cung.
- Ta không thể ngờ được, muội gả vào Thương vương phủ lại chịu nhiều ấm ức như vậy, nếu ta gặp hắn nhất định ta sẽ đánh cho hắn một trận mặt kệ hắn có là hoàng thân quốc thích gì đi chăng nữa.
Ánh mắt của Đông Thất rất kiên định, không giống như đang nói đùa, Lạc Dao nhanh chóng dập tắt ngay ý định đó của hắn.
- Đông Thất, hứa với muội, dù có xảy ra chuyện gì huynh cũng tuyệt đối đừng ra mặt cũng đừng nói hai ta có quen biết nhau, huynh chỉ cần giúp muội vào cung, được chứ?
Lạc Dao đứng trước mặt Đông Thất nghiêm túc nói, khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
- Có phải muội tính làm chuyện gì nguy hiểm, sợ liên lụy ta?
- Không... không có.
- Đừng lừa ta... ta còn không rõ tính của muội sao, nếu muội không nói thì ta không giúp nữa.
- Muội quỳ xuống cầu xin huynh, hứa với muội đi được không?
Lạc Dao quỳ xuống gần như sắp khóc, Đông Thất thấy Lạc Dao trong bộ dạng đó thì liền mềm lòng.
- Được, được, ta hứa với muội. Nhưng muội cũng phải hứa với ta tuyệt đối không có làm ra chuyện gì nguy hại tới bản thân, biết chưa?
- Muội hứa, cảm ơn huynh. "Và cũng xin lỗi huynh, có lẽ... muội mãi mãi cũng chỉ là một kẻ thất hứa với huynh rồi."
Đông Thất đỡ Lạc Dao đứng dậy, cô sực nhớ ra một chuyện nữa.
- Đúng rồi, Đông Thất, muội còn một muội muội, muội ấy vì cứu muội mà đang bị giam ở Thương vương phủ, huynh có cách nào cứu muội ấy ra không.
- Nếu là người đã cứu muội thì ta sẽ cố hết sức cứu.
- Cảm ơn huynh, muội lại nợ huynh rồi.
- Nha đầu ngốc, giữ hai chúng ta mà còn cần đến chữ nợ sao?!
" Dù muội đã không thể là của ta nữa nhưng ta vẫn mãi yêu thương muội, nếu người bên cạnh không biết trân trọng muội, thì có dùng cách gì đi chăng nữa ta cũng phải cướp muội về, nhìn muội chịu khổ ta không chịu được."
Hơn hai canh giờ sau tại Thương vương phủ, người nô tỳ bị Song Văn đánh ngất đã tỉnh lại, cô ta ôm đầu hớt lãi chạy về phía kho củi.
- Có người giả mạo ta, mau xem vương phi.
Cô ta vừa chạy đến gần phòng củi vừa hét lớn, những tên lính nghe được nháo nhào mở khóa phòng ra.
Cảnh tượng trong phòng lúc này thật không thể diễn tả nổi, bọn lính và cả tỳ nữ kia đều há hốc mồm.
- Vương phi.... tự vẫn rồi.
- Hỏng rồi, chắc chắn vương gia sẽ không tha cho chúng ta.
- Còn chờ gì nữa, mau vào cung báo cho vương gia.
Tin tức đã nhanh chóng được đưa vào cung, Ẩn Thương đang bàn việc với hoàng thượng thì có người báo tin tới, trong phút chốc đã bất cẩn làm vỡ ly trà đang cầm trên tay.
- Đệ có chuyện gì sao?
Hoàng thượng thấy kì lạ nên hỏi.
- Trong phủ có việc gấp, thần đệ phải xuất cung, sau khi giải quyết xong.
Nói xong Ẩn Thương lập tức rời đi ngay, hoàng thượng cũng rất tò mò điều gì có thể khiến cho Ẩn Thương mất bình tĩnh như vậy chứ.
Lúc Ẩn Thương trở lại phủ cũng là lúc trời chập tối, tất cả mọi người đều đứng bên ngoài, t. hi th. ể đã được đưa xuống, không một ai muốn vào trong vì nó quá kinh khủng.
Lúc bước vào trong thân thể của Ẩn Thương lại run lên, hắn không nói gì cả, tay chầm chậm run rẩy kéo tấm khăn trắng xuống. Tim hắn bổng nhói lên khi thấy khuôn mặt bị hủy toàn bộ kia, trong chốc lát hắn nhắm tịt mắt lại, thở một hơi thật sâu.
- Các ngươi ra ngoài hết đi.
Một vài tên lính có mặt ở đó và Tử Phàm tuân lệnh lui ra ngoài. Tử Phàm biết tâm trạng của Ẩn Thương đang tệ đến cỡ nào, nhưng mọi sự an ủi lúc này chỉ là vô ích mà thôi.