Chương : 36
Giờ phút này mặt y trắng như tờ giấy, ánh mắt lại tối đen, cả người lung lay như sắp đổ chỉ cố gắng gượng chống đỡ.
Triệu Thư An không dám nhìn thẳng. Đành phải nghiêng đầu đi, lập lờ nói: “Phượng tiên sinh cùng ngươi giống nhau, cát nhân đều được trời ưu đãi….Khụ khụ…Chớ nghĩ nhiều, mau chút nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi quan trọng hơn.”
Liễu Tử Thừa chậm rãi khép lại hai mắt, thân thể như không có xương cốt liền mềm nhũn ngã xuống.
Thanh Lam! Thanh Lam! Thanh Lam!!!
Y trong lòng một mảnh nóng rát, từng chút từng chút đau đớn không kềm nén được xuyên qua….Hận trái tim không cần đập nữa.
Nghĩ muốn điên cuồng la hét, chính là hé miệng không phát ra nổi thanh âm, yết hầu như bị chặn lại.
“Tử Thừa, Tử Thừa.” Triệu Thư An thấy y đột nhiên yếu đi, trên mặt u ám vô cùng, trong lòng có chút sợ hãi lo lắng: “Là làm sao không thoải mái?”
Nghe được giọng nói bên tai, Liễu Tử Thừa trong lòng bỗng chốc rõ ràng.
Vương gia đối Phượng Vô Tuyết kiêu ngạo rất không ưng ý, ngày thường cũng là nể mặt mình nên chưa phát tác…..Trướng sách quan trọng cũng là trên người mình, như vậy còn lý do gì để khiến Vương gia lại phái người đi tìm đâu?
Mở to mắt, không ngờ thiên hôn địa ám căn bản không thấy rõ người trước mắt, theo bản năng liền hỏi: “Vương gia, trời đã tối, vì sao không thắp đèn?”
Sau đó liền nghe Triệu Thư An hấp một ngụm lãnh khí, tựa hồ trên mặt tràn ngập lo lắng, cùng thanh âm run rẩy: “Tử Thừa, ngươi…nhìn không thấy ta sao?”
Liễu Tử Thừa một trận mơ hồ, nghe khẩu khí hắn thì chắc là đèn sáng, chỉ là chính mình….
Y sửng sốt một chút, nghe được Triệu Thư An run rẩy lớn tiếng sai người gọi lang trung, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, “Vương gia, Tử Thừa chính mình là lang trung, không cần lại đi thỉnh…….Bất quá bệnh Tử Thừa chung quy có thể trị hảo, nhưng Thanh Lam nếu cứu không được, kia mọi việc coi như thất bại…..Dù thế nào cũng là hắn lấy được trướng sách, huống hồ…..Hắn từ đầu đến cuối là cùng bọn Tôn Đức Phúc thoả thuận, chỉ có lời hắn nói trước triều đình thì mới có sức thuyết phục.”
Triệu Thư An nhanh ngẩng đầu lên, chính mình thế nào lại không lường đến việc này.
Phụ hoàng xưa nay nhân hậu, đặc biệt đối với quan viên phạm án, luôn thẩm tra cẩn thận làm cho bọn họ có cơ hội xoay chuyển, trừ phi bằng chứng như núi.
Mà lời làm chứng, cùng nhân chứng vật chứng mới có sức thuyết phục.
Xem ra, vô luận thế nào, Phượng Vô Tuyết này trước hết phải tìm ra, như vậy việc Bắc Lộ lần này mới có thể rõ ràng khắp thiên hạ.
“Tử Thừa yên tâm, ta đã phân phó người đi tìm, lúc này chắc đã có tin tức, ta đi xem một chút, ngươi thả tâm nghỉ ngơi, vô luận thế nào ta cũng sẽ đốc thúc bọn chúng đem hết toàn lực tìm cho được.”
Liễu Tử Thừa chậm rãi nhắm mắt, tuyệt vọng một khắc bao phủ như khi bị nhấn chìm vào nước hiện lên, quả nhiên…….bọn họ cũng không có tìm thấy Phượng Vô Tuyết.
Y đợi cho cảm giác vựng huyễn chậm rãi qua đi, mới mở miệng: “Đa tạ Vương gia.”
Nghe được tiếng nước chân xa dần, y nằm xuống, trong lòng nửa điểm cũng không an bình.
Triệu Thư An lời nói giống như tiếng sấm bên tai lại vang lên_____
“……..Cùng trướng sách trên người ngươi……Cùng trướng sách trên người ngươi………”
Không, kia bản trướng sách là trên người Phượng Vô Tuyết, như thế nào lại trong lòng ngực mình.
Chẳng lẽ…….
Là vào lúc y hôn mê đi, Phượng Vô Tuyết liều mạng đem khí lực còn sót lại đẩy y cùng vật chứng trọng yếu kia trở lại mặt nước……..
Liễu Tử Thừa nằm trên tháp thượng, thô thô hổn hển thở.
Trước mắt chút ánh sáng le lói đều không có, tất cả đều tối đen một mảnh, Liễu Tử Thừa suy nghĩ cẩn thận, nhưng cũng mất hết thanh tỉnh.
Thanh Lam……….Ta như vậy đối ngươi, mà ngươi còn hy sinh cho ta thế này!
Tình này………Bảo ta làm sao báo đáp?
Trước mắt như ẩn hiện đôi mắt thâm thuý ẩn tình của Phượng Vô Tuyết, Liễu Tử Thừa dùng sức khởi động thân thể.
Không được……Không thể nằm đây, Phượng Vô Tuyết hiện tại sinh tử chưa biết, chính mình như thế nào có thể an tâm nghỉ ngơi?
Chính là thân thể không nghe lời, thoáng vừa động liền kịch liệt thở dốc, ***g ngực bế tắc như muốn nổ tung!
Có một cỗ nhiệt gì đó muốn đột phá yết hầu mà ra, như thế nào cũng nhẫn không được!
Trong lòng tuyệt vọng như rơi vào vực thẳm!
Thanh Lam….Ngươi quyết không được bỏ ta lại!
Này lời hứa hẹn ngươi đã nói, vì cái gì ta vừa bằng lòng, ngươi lại không nguyện ý thực hiện nó?
Kiên trì chịu đựng……..Đợi ta………Thanh Lam!
Yết hầu không ngừng nảy lên một cỗ tinh ngọt cản trở hô hấp, Liễu Tử Thừa vừa khởi hai bước liền lảo đảo, hít thở không được liền suy sụp ngã trên mặt đất.
Triệu Thư An không dám nhìn thẳng. Đành phải nghiêng đầu đi, lập lờ nói: “Phượng tiên sinh cùng ngươi giống nhau, cát nhân đều được trời ưu đãi….Khụ khụ…Chớ nghĩ nhiều, mau chút nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi quan trọng hơn.”
Liễu Tử Thừa chậm rãi khép lại hai mắt, thân thể như không có xương cốt liền mềm nhũn ngã xuống.
Thanh Lam! Thanh Lam! Thanh Lam!!!
Y trong lòng một mảnh nóng rát, từng chút từng chút đau đớn không kềm nén được xuyên qua….Hận trái tim không cần đập nữa.
Nghĩ muốn điên cuồng la hét, chính là hé miệng không phát ra nổi thanh âm, yết hầu như bị chặn lại.
“Tử Thừa, Tử Thừa.” Triệu Thư An thấy y đột nhiên yếu đi, trên mặt u ám vô cùng, trong lòng có chút sợ hãi lo lắng: “Là làm sao không thoải mái?”
Nghe được giọng nói bên tai, Liễu Tử Thừa trong lòng bỗng chốc rõ ràng.
Vương gia đối Phượng Vô Tuyết kiêu ngạo rất không ưng ý, ngày thường cũng là nể mặt mình nên chưa phát tác…..Trướng sách quan trọng cũng là trên người mình, như vậy còn lý do gì để khiến Vương gia lại phái người đi tìm đâu?
Mở to mắt, không ngờ thiên hôn địa ám căn bản không thấy rõ người trước mắt, theo bản năng liền hỏi: “Vương gia, trời đã tối, vì sao không thắp đèn?”
Sau đó liền nghe Triệu Thư An hấp một ngụm lãnh khí, tựa hồ trên mặt tràn ngập lo lắng, cùng thanh âm run rẩy: “Tử Thừa, ngươi…nhìn không thấy ta sao?”
Liễu Tử Thừa một trận mơ hồ, nghe khẩu khí hắn thì chắc là đèn sáng, chỉ là chính mình….
Y sửng sốt một chút, nghe được Triệu Thư An run rẩy lớn tiếng sai người gọi lang trung, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, “Vương gia, Tử Thừa chính mình là lang trung, không cần lại đi thỉnh…….Bất quá bệnh Tử Thừa chung quy có thể trị hảo, nhưng Thanh Lam nếu cứu không được, kia mọi việc coi như thất bại…..Dù thế nào cũng là hắn lấy được trướng sách, huống hồ…..Hắn từ đầu đến cuối là cùng bọn Tôn Đức Phúc thoả thuận, chỉ có lời hắn nói trước triều đình thì mới có sức thuyết phục.”
Triệu Thư An nhanh ngẩng đầu lên, chính mình thế nào lại không lường đến việc này.
Phụ hoàng xưa nay nhân hậu, đặc biệt đối với quan viên phạm án, luôn thẩm tra cẩn thận làm cho bọn họ có cơ hội xoay chuyển, trừ phi bằng chứng như núi.
Mà lời làm chứng, cùng nhân chứng vật chứng mới có sức thuyết phục.
Xem ra, vô luận thế nào, Phượng Vô Tuyết này trước hết phải tìm ra, như vậy việc Bắc Lộ lần này mới có thể rõ ràng khắp thiên hạ.
“Tử Thừa yên tâm, ta đã phân phó người đi tìm, lúc này chắc đã có tin tức, ta đi xem một chút, ngươi thả tâm nghỉ ngơi, vô luận thế nào ta cũng sẽ đốc thúc bọn chúng đem hết toàn lực tìm cho được.”
Liễu Tử Thừa chậm rãi nhắm mắt, tuyệt vọng một khắc bao phủ như khi bị nhấn chìm vào nước hiện lên, quả nhiên…….bọn họ cũng không có tìm thấy Phượng Vô Tuyết.
Y đợi cho cảm giác vựng huyễn chậm rãi qua đi, mới mở miệng: “Đa tạ Vương gia.”
Nghe được tiếng nước chân xa dần, y nằm xuống, trong lòng nửa điểm cũng không an bình.
Triệu Thư An lời nói giống như tiếng sấm bên tai lại vang lên_____
“……..Cùng trướng sách trên người ngươi……Cùng trướng sách trên người ngươi………”
Không, kia bản trướng sách là trên người Phượng Vô Tuyết, như thế nào lại trong lòng ngực mình.
Chẳng lẽ…….
Là vào lúc y hôn mê đi, Phượng Vô Tuyết liều mạng đem khí lực còn sót lại đẩy y cùng vật chứng trọng yếu kia trở lại mặt nước……..
Liễu Tử Thừa nằm trên tháp thượng, thô thô hổn hển thở.
Trước mắt chút ánh sáng le lói đều không có, tất cả đều tối đen một mảnh, Liễu Tử Thừa suy nghĩ cẩn thận, nhưng cũng mất hết thanh tỉnh.
Thanh Lam……….Ta như vậy đối ngươi, mà ngươi còn hy sinh cho ta thế này!
Tình này………Bảo ta làm sao báo đáp?
Trước mắt như ẩn hiện đôi mắt thâm thuý ẩn tình của Phượng Vô Tuyết, Liễu Tử Thừa dùng sức khởi động thân thể.
Không được……Không thể nằm đây, Phượng Vô Tuyết hiện tại sinh tử chưa biết, chính mình như thế nào có thể an tâm nghỉ ngơi?
Chính là thân thể không nghe lời, thoáng vừa động liền kịch liệt thở dốc, ***g ngực bế tắc như muốn nổ tung!
Có một cỗ nhiệt gì đó muốn đột phá yết hầu mà ra, như thế nào cũng nhẫn không được!
Trong lòng tuyệt vọng như rơi vào vực thẳm!
Thanh Lam….Ngươi quyết không được bỏ ta lại!
Này lời hứa hẹn ngươi đã nói, vì cái gì ta vừa bằng lòng, ngươi lại không nguyện ý thực hiện nó?
Kiên trì chịu đựng……..Đợi ta………Thanh Lam!
Yết hầu không ngừng nảy lên một cỗ tinh ngọt cản trở hô hấp, Liễu Tử Thừa vừa khởi hai bước liền lảo đảo, hít thở không được liền suy sụp ngã trên mặt đất.