Chương : 13
Editor: Sakura Trang
Sau khi có thể xuống đất đi đi lại lại, chuyện thứ nhất Vân Thanh Tuyền làm chính là đi thăm Tư Đồ Thắng. Nhưng y lại sợ Tư Đồ Thắng mất hứng, trái lo phải nghĩ, liền ở đêm đến đứng ở bên ngoài doanh trướng của Tư Đồ Thắng nhìn quanh bên trong, thấy ánh nến của hắn đã tắt, nhưng vẫn chậm chạp không bỏ được rời đi. Thị vệ bên ngoài lều biết quan hệ của y và Tư Đồ Thắng, cũng không nhiều ngăn trở. Biết qua bao lâu, bên trong truyền tới thanh âm lạnh lùng: “Còn không đi sao? Lời của ta ngươi coi như gió thoảng bên tai sao?”
“Tư Đồ... Không phải vậy... Ta... Chỉ là muốn nhìn ngươi một chút…” Nhất thời Vân Thanh Tuyền không biết nói cái gì cho phải, dứt khoát lấy dũng khí đến gần bên trong trướng. Mượn ánh trăng mờ tối, thấy Tư Đồ Thắng đang dựa ở trên giường, nhìn chăm chú y.
“Tư, Tư Đồ ~~ “
“Ngươi muốn gặp ta.”
“Là ~~ ta, ta chờ thêm một lúc, chỉ một lúc ~~” Vân Thanh Tuyền yếu ớt nói: “Ngươi thương, khá hơn một chút sao?”
“Không tốt.” Tư Đồ Thắng tựa như giận dỗi nói.
“Còn, vẫn là rất đau không?”
“Ừ, đau đến muốn mắng người.”
“Vậy, ngươi mắng ta tốt lắm.” Vân Thanh Tuyền nhẹ nhàng đi tới, thấy băng vải trên vai hắn vẫn có vết máu loang lổ, “Tại sao vết thương sẽ còn nứt ra?”
“Trên thân kiếm có độc, cho nên không dễ dàng khép miệng.” Tư Đồ Thắng nhàn nhạt nói, tựa như người bị thương không phải mình.
“Cũng, đều là ta không tốt! Đều là ta, ta thật là vô dụng! Hại ngươi vì ta chịu khổ!” Vân Thanh Tuyền khóc thút thít, “Ta, thậm chí ngay cả người chết đều sợ! Phế vật! Ta thật là phế vật vô dụng!” Vân Thanh Tuyền kích động nói, tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấm thật sâu rơi vào trong thit.
“Nói nhăng gì đấy.” Tư Đồ Thắng cố hết sức đưa tay phải ra, khoác lên trên bụng còn không rõ ràng của Vân Thanh Tuyền, nhẹ nhàng vuốt ve, dùng một ngữ điệu hiếm thấy ôn nhu nói: “So với ngươi vì ta chịu khổ, đau đớn do chút thương thế này lại coi là gì đây.”
“Tư Đồ...” Vân Thanh Tuyền thụ sủng nhược kinh nhìn hắn.
“Cũng bốn tháng rồi, ta lại một chút đều không nhận ra đâu, thật là phụ thân không xứng chức a.”
“Sao có thể chứ, ngươi thiên vạn không muốn nghĩ như vậy, là ta không tốt, là ta vì muốn đi cùng người mà gạt ngươi. Huống chi ~~ ngươi lại không mang thai hài tử bao giờ, có một số việc, ngươi tự nhiên không phát giác ra.”
“Vậy trước kia ngươi, đã từng giết người sao?”
“Dĩ nhiên không!” Mặc dù Vân Thanh Tuyền từ mười hai tuổi vì để có thể trở thành người bên cạnh Tư Đồ Thắng mà bắt đầu luyện võ, nhưng chưa bao giờ đối chiến với người khác, chớ đừng nói chi là giết người.
“Ngươi lại chưa từng giết người, thấy loại tình cảnh đổ máu này tự nhiên sợ, làm sao có thể nói mình vô dụng đâu.”
Vân Thanh Tuyền dường như không dám tin tưởng đây là lời mà xưa nay chỉ cảm thấy hứng thú đối với cường giả như Tư Đồ Thắng nói ra, “Tư Đồ, vậy ngươi, vậy ngươi không giận ta?”
“Tức giận có ích lợi gì, chẳng qua là bây giờ tình cảnh chúng ta, tùy tiện đưa ngươi trở về có thể sẽ để cho ngươi nguy hiểm hơn.” Tư Đồ Thắng bất đắc dĩ thở dài, “Cho nên, trước mắt ngươi sợ rằng còn muốn ở đây nghỉ ngơi một đoạn lúc thời gian.”
“Thật? Quá tốt.” Vân Thanh Tuyền cao hứng nói, “Ta không muốn đi, nếu như sẽ không cho ngươi thêm phiền toái, ta nghĩ, ta muốn lưu ở bên người ngươi.”
“Thêm phiền toái sao?” Tư Đồ Thắng cười khẽ, nhẹ nhàng ôm Vân Thanh Tuyền vào trong ngực, “Biết không, đêm trên chiến trường, rất lạnh, mỗi đêm có ngươi ở bên người bầu bạn, cảm thấy sẽ ấm áp rất nhiều.” Thuận thế đem Vân Thanh Tuyền áp ngã xuống giường, ngón tay nhẹ nhàng ở trên người y dạo chơi, “Ngươi nói, tại sao ngươi ấm áp như vậy chứ? Người cũng như tên, thật đúng là giống như một suối nước nóng đâu.”
“Đừng ~~ Tư Đồ ~~ đừng như vậy ~~” Vân Thanh Tuyền giãy dụa thân thể, y đang mang thai, vốn là hết sức nhạy cảm, mấy động tác này của Tư Đồ Thắng, càng đưa đến trên người y từng trận run rẩy, ngay cả hô hấp đều không vững vàng.
“Tại sao không thể như vậy a.” Quanh thân Tư Đồ Thắng giống như ngọn lửa nóng bỏng vậy.
“Bên ngoài ~~ ách ~~ còn có ~~ còn có thị vệ đâu ~~ đừng ~~” Vân Thanh Tuyền đã bị Tư Đồ Thắng chơi đùa ra mồ hôi mỏng cả người,, nhưng vẫn là kháng cự.
“Tê ~~~” Tư Đồ Thắng cau mày rên rỉ, “Ngươi đụng phải vết thương của ta, nếu là nứt ra, sẽ thật là đau.”
“Đúng, thật xin lỗi ~~” Vân Thanh Tuyền vừa nghe Tư Đồ Thắng nói đau, lập tức ngưng phản kháng, ngoan ngoãn để cho hắn sờ trên dưới.
A a, như vậy thì tin, thật là một đứa ngốc. Trong đầu Tư Đồ Thắng nghĩ. Thế nhưng rên rỉ thở gấp liên miên cùng mắt hơi hé mê ly khiến cho trong lòng hắn rạo rực.
“Ta nói qua, tính sổ sau.” Tư Đồ Thắng ghé vào bên tai Vân Thanh Tuyền khiêu khích.
“Bây giờ ~~ ta liền muốn ~~ hung hãn ~~ ăn —— ngươi!” Vết hôn điên cuồng in toàn thân Vân Thanh Tuyền.
“Ách ừ... Nga... A...” Vân Thanh Tuyền cũng không để ý ngoài cửa có người hay không, tiếng kêu tựa như thống khổ càng tựa như sung sướng.
“Ta muốn tiến vào ~~” Tư Đồ Thắng ôm chặc y, dáng người cao ngất.
“Thật là đau!” Vân Thanh Tuyền đau kêu to, “Nhẹ ~~ nhẹ một chút ~~ Tư Đồ ~~ ừ ~~ “
“Thanh Tuyền ~~” Tư Đồ Thắng ôn nhu kêu tên Vân Thanh Tuyền.
“Ừ... A... Là ta... Tư Đồ... Tư Đồ... A...” Vân Thanh Tuyền nhưng ngẩng cao.
“A ~~ thích không ~~” Tư Đồ Thắng thở dốc thô trọng nói.
“Ừ... Nga... Tư Đồ... Ừ...” Vân Thanh Tuyền chẳng qua là rên rỉ từng tiếng.
“Gọi như vậy mất hồn a, chắc là thích.”
“Ừ... Tốt... Thật thích... Tư Đồ... Ta... Muốn...”
“A!!”
“A ~~ “
Sau khi có thể xuống đất đi đi lại lại, chuyện thứ nhất Vân Thanh Tuyền làm chính là đi thăm Tư Đồ Thắng. Nhưng y lại sợ Tư Đồ Thắng mất hứng, trái lo phải nghĩ, liền ở đêm đến đứng ở bên ngoài doanh trướng của Tư Đồ Thắng nhìn quanh bên trong, thấy ánh nến của hắn đã tắt, nhưng vẫn chậm chạp không bỏ được rời đi. Thị vệ bên ngoài lều biết quan hệ của y và Tư Đồ Thắng, cũng không nhiều ngăn trở. Biết qua bao lâu, bên trong truyền tới thanh âm lạnh lùng: “Còn không đi sao? Lời của ta ngươi coi như gió thoảng bên tai sao?”
“Tư Đồ... Không phải vậy... Ta... Chỉ là muốn nhìn ngươi một chút…” Nhất thời Vân Thanh Tuyền không biết nói cái gì cho phải, dứt khoát lấy dũng khí đến gần bên trong trướng. Mượn ánh trăng mờ tối, thấy Tư Đồ Thắng đang dựa ở trên giường, nhìn chăm chú y.
“Tư, Tư Đồ ~~ “
“Ngươi muốn gặp ta.”
“Là ~~ ta, ta chờ thêm một lúc, chỉ một lúc ~~” Vân Thanh Tuyền yếu ớt nói: “Ngươi thương, khá hơn một chút sao?”
“Không tốt.” Tư Đồ Thắng tựa như giận dỗi nói.
“Còn, vẫn là rất đau không?”
“Ừ, đau đến muốn mắng người.”
“Vậy, ngươi mắng ta tốt lắm.” Vân Thanh Tuyền nhẹ nhàng đi tới, thấy băng vải trên vai hắn vẫn có vết máu loang lổ, “Tại sao vết thương sẽ còn nứt ra?”
“Trên thân kiếm có độc, cho nên không dễ dàng khép miệng.” Tư Đồ Thắng nhàn nhạt nói, tựa như người bị thương không phải mình.
“Cũng, đều là ta không tốt! Đều là ta, ta thật là vô dụng! Hại ngươi vì ta chịu khổ!” Vân Thanh Tuyền khóc thút thít, “Ta, thậm chí ngay cả người chết đều sợ! Phế vật! Ta thật là phế vật vô dụng!” Vân Thanh Tuyền kích động nói, tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấm thật sâu rơi vào trong thit.
“Nói nhăng gì đấy.” Tư Đồ Thắng cố hết sức đưa tay phải ra, khoác lên trên bụng còn không rõ ràng của Vân Thanh Tuyền, nhẹ nhàng vuốt ve, dùng một ngữ điệu hiếm thấy ôn nhu nói: “So với ngươi vì ta chịu khổ, đau đớn do chút thương thế này lại coi là gì đây.”
“Tư Đồ...” Vân Thanh Tuyền thụ sủng nhược kinh nhìn hắn.
“Cũng bốn tháng rồi, ta lại một chút đều không nhận ra đâu, thật là phụ thân không xứng chức a.”
“Sao có thể chứ, ngươi thiên vạn không muốn nghĩ như vậy, là ta không tốt, là ta vì muốn đi cùng người mà gạt ngươi. Huống chi ~~ ngươi lại không mang thai hài tử bao giờ, có một số việc, ngươi tự nhiên không phát giác ra.”
“Vậy trước kia ngươi, đã từng giết người sao?”
“Dĩ nhiên không!” Mặc dù Vân Thanh Tuyền từ mười hai tuổi vì để có thể trở thành người bên cạnh Tư Đồ Thắng mà bắt đầu luyện võ, nhưng chưa bao giờ đối chiến với người khác, chớ đừng nói chi là giết người.
“Ngươi lại chưa từng giết người, thấy loại tình cảnh đổ máu này tự nhiên sợ, làm sao có thể nói mình vô dụng đâu.”
Vân Thanh Tuyền dường như không dám tin tưởng đây là lời mà xưa nay chỉ cảm thấy hứng thú đối với cường giả như Tư Đồ Thắng nói ra, “Tư Đồ, vậy ngươi, vậy ngươi không giận ta?”
“Tức giận có ích lợi gì, chẳng qua là bây giờ tình cảnh chúng ta, tùy tiện đưa ngươi trở về có thể sẽ để cho ngươi nguy hiểm hơn.” Tư Đồ Thắng bất đắc dĩ thở dài, “Cho nên, trước mắt ngươi sợ rằng còn muốn ở đây nghỉ ngơi một đoạn lúc thời gian.”
“Thật? Quá tốt.” Vân Thanh Tuyền cao hứng nói, “Ta không muốn đi, nếu như sẽ không cho ngươi thêm phiền toái, ta nghĩ, ta muốn lưu ở bên người ngươi.”
“Thêm phiền toái sao?” Tư Đồ Thắng cười khẽ, nhẹ nhàng ôm Vân Thanh Tuyền vào trong ngực, “Biết không, đêm trên chiến trường, rất lạnh, mỗi đêm có ngươi ở bên người bầu bạn, cảm thấy sẽ ấm áp rất nhiều.” Thuận thế đem Vân Thanh Tuyền áp ngã xuống giường, ngón tay nhẹ nhàng ở trên người y dạo chơi, “Ngươi nói, tại sao ngươi ấm áp như vậy chứ? Người cũng như tên, thật đúng là giống như một suối nước nóng đâu.”
“Đừng ~~ Tư Đồ ~~ đừng như vậy ~~” Vân Thanh Tuyền giãy dụa thân thể, y đang mang thai, vốn là hết sức nhạy cảm, mấy động tác này của Tư Đồ Thắng, càng đưa đến trên người y từng trận run rẩy, ngay cả hô hấp đều không vững vàng.
“Tại sao không thể như vậy a.” Quanh thân Tư Đồ Thắng giống như ngọn lửa nóng bỏng vậy.
“Bên ngoài ~~ ách ~~ còn có ~~ còn có thị vệ đâu ~~ đừng ~~” Vân Thanh Tuyền đã bị Tư Đồ Thắng chơi đùa ra mồ hôi mỏng cả người,, nhưng vẫn là kháng cự.
“Tê ~~~” Tư Đồ Thắng cau mày rên rỉ, “Ngươi đụng phải vết thương của ta, nếu là nứt ra, sẽ thật là đau.”
“Đúng, thật xin lỗi ~~” Vân Thanh Tuyền vừa nghe Tư Đồ Thắng nói đau, lập tức ngưng phản kháng, ngoan ngoãn để cho hắn sờ trên dưới.
A a, như vậy thì tin, thật là một đứa ngốc. Trong đầu Tư Đồ Thắng nghĩ. Thế nhưng rên rỉ thở gấp liên miên cùng mắt hơi hé mê ly khiến cho trong lòng hắn rạo rực.
“Ta nói qua, tính sổ sau.” Tư Đồ Thắng ghé vào bên tai Vân Thanh Tuyền khiêu khích.
“Bây giờ ~~ ta liền muốn ~~ hung hãn ~~ ăn —— ngươi!” Vết hôn điên cuồng in toàn thân Vân Thanh Tuyền.
“Ách ừ... Nga... A...” Vân Thanh Tuyền cũng không để ý ngoài cửa có người hay không, tiếng kêu tựa như thống khổ càng tựa như sung sướng.
“Ta muốn tiến vào ~~” Tư Đồ Thắng ôm chặc y, dáng người cao ngất.
“Thật là đau!” Vân Thanh Tuyền đau kêu to, “Nhẹ ~~ nhẹ một chút ~~ Tư Đồ ~~ ừ ~~ “
“Thanh Tuyền ~~” Tư Đồ Thắng ôn nhu kêu tên Vân Thanh Tuyền.
“Ừ... A... Là ta... Tư Đồ... Tư Đồ... A...” Vân Thanh Tuyền nhưng ngẩng cao.
“A ~~ thích không ~~” Tư Đồ Thắng thở dốc thô trọng nói.
“Ừ... Nga... Tư Đồ... Ừ...” Vân Thanh Tuyền chẳng qua là rên rỉ từng tiếng.
“Gọi như vậy mất hồn a, chắc là thích.”
“Ừ... Tốt... Thật thích... Tư Đồ... Ta... Muốn...”
“A!!”
“A ~~ “