Chương 13: Tấn công
Làn gió buổi tối chầm chậm thổi qua cơ thể họ, mang đi hơi nóng nhưng lại làm tăng thêm sự căng thẳng giữa hai người.
Giang Độ giữ chặt cằm cô gái, véo thật mạnh ép Vãn Chu phải mở miệng ra. Lưỡi của anh nhanh chóng thâm nhập vào như chỗ không người, mùi bạc hà quét qua toàn bộ miệng Vãn Chu rồi vọt thẳng đến vỏ não cô.
Anh liên tục mút lưỡi cô, dùng lưỡi quét vào thành trong của miệng cô, không chừa một tấc nào. Vừa hút nước bọt chảy xuống của cô đồng thời cũng đưa nước bọt của mình cho cô.
Sự khác biệt giữa người từng trải và người mới chính là ở đây, trong khi Vãn Chu còn đang trong trạng thái bối rối thì tay Giang Độ đã nhấc một chân của cô vòng qua eo anh, dọc theo vạt váy đuôi cá xẻ đôi, từ từ đi lên đến tận gốc đùi, lưu luyến quên lối về ở nơi da thịt mềm mại.
Tiếp tục thăm dò vào trong, anh tìm thấy hạt thịt hơi cứng kia và bóp nhẹ. Cả người Vãn Chu run lên, cô chỉ nghe được tiếng cười trầm của Giang Độ.
“Cơ thể em trung thực hơn cái miệng của em nhiều đấy.”
Những ngón tay dài linh hoạt cọ xát và vân vê dọc theo hột le cho đến khi chúng cảm nhận được sự ướt át từ bên dưới. Sau đó, chúng hướng xuống và cắm vào hoa huy*t vốn đã ướt, nhẹ nhàng áp sát chậm rãi vân vê và xoa đi xoa lại. Ngón tay cạo thành thịt bên trong, trong khi ngón cái bên ngoài tiếp tục ấn xuống hột le.
“Hức… Đừng mà... Dừng lại... Đừng...” Vãn Chu bắt đầu nức nở. Cô ghét phản ứng không vâng lời của cơ thể mình và những cảm xúc không thể kìm nén được.
Đôi tay Vãn Chu siết chặt vạt áo Giang Độ, cơ thể đã mềm nhũn thành một vũng bùn. Chẳng mấy chốc, cô đã đạt đến cực khoái.
Nhưng đôi mắt Giang Độ vẫn tỉnh táo, không hề có chút dục vọng nào.
Anh rút ngón tay ra, lau vào vạt váy đuôi cá của Vãn Chu, thản nhiên bỏ lại mấy từ: “Lúc nào nghĩ xong thì tới tìm tôi.”
Sau khi Giang Độ rời đi, Vãn Chu chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy bả vai, vùi đầu vào đầu gối, nước mắt lặng lẽ chảy ra nhưng bị thấm vào váy.
Trước đây, cô đã đọc được một đoạn thế này trên mạng:
Tôi là đoá hồng nở trong khóm bụi gai, là ánh trăng, là thuốc lá hạt pop vị việt quất luôn hết hàng ở cửa hàng tiện lợi, là lá cờ cá chép tung bay phấp phới dù làm thế nào cũng không thể bắt giữ được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng tôi cũng biết rằng tôi đã từng mục nát trong vòng tay anh một lần. Là chiếc ly trên quầy đồ nướng say vị rượu, là tàn thuốc lá ẩm ướt bị nhổ bọt trong gạt tàn, là chiếc túi nhựa màu đỏ bị gió cuốn lên cột điện trong cơn giông bão.
Anh kéo tôi từ trên trời xuống và nhét tôi vào quần trong của anh một cách thô lỗ.
Anh là người duy nhất từng thấy tôi mục nát, cũng chỉ có anh là người duy nhất có thể khiến tôi mục nát.
Phải, anh là người duy nhất từng khiến tôi mục nát.
Vãn Chu không đợi bữa tiệc kết thúc, đánh tiếng với Khương Lỵ Lỵ rồi về nhà sớm.
-
Những ngày tiếp theo, Vãn Chu làm bản thân tê liệt bằng công việc. Cô đổi ca với đồng nghiệp, làm việc nhiều đêm và thậm chí còn tình nguyện trực ca đêm tại phòng cấp cứu.
Cô cũng từ chối những cuộc hẹn xem mắt của mẹ Nhậm, không màng vòng vo nữa.
Thậm chí, cô còn bắt đầu mất ngủ, mấy đêm liên tiếp không ngủ được, nếu không chịu nổi sẽ uống thuốc ngủ. Cô làm việc ở bệnh viện nên kê vài lọ thuốc ngủ không phải là việc khó.
Cô không đọc tin nhắn trên Wechat, chỉ trả lời một số tin nhắn liên quan đến công việc.
Khương Lỵ Lỵ nhận ra có điều gì đó không ổn khi cô ấy liên tục hẹn gặp Vãn Chu nhưng không được.
Cô ấy đã cảm thấy cảm xúc của Vãn Chu không đúng vào buổi họp lớp tối hôm đó, nhưng cô ấy không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chính sự đông đúc và ồn ào khiến cô khó chịu. Cô ấy không nghĩ theo chiều hướng tồi tệ, dù sao cô cũng đã thoát khỏi trạng thái đó lâu rồi, nên nghĩ thầm sẽ không dễ dàng tái phát.
Cho đến khi cô ấy phát hiện ra mình bắt đầu không thể liên lạc được với cô.
Cô ấy nhạy cảm nghĩ chắc chắn có liên quan đến Giang Độ, đêm đó cô và Giang Đô một trước một sau về phòng bao, sau đó Vãn Chu rời đi sớm.
Sau khi gọi điện cho Phương Chính hỏi nơi Giang Độ đang sống, cô ấy bắt taxi vọt đến nhà anh.
Gần đây Giang Độ đang cảm thấy rất phiền lòng. Anh sợ sự thẳng thắn của mình sẽ hù doạ thỏ con nên mới muốn cô nghĩ kỹ rồi đến tìm anh.
Nhưng tại sao lại không nghe tin gì nữa rồi.
Chuông cửa reo lên, anh ra mở cửa, phát hiện là Khương Lỵ Lỵ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Anh và Khương Lỵ Lỵ luôn có chút mâu thuẫn với nhau, bởi vì anh không thích tính nóng nảy của cô ấy và cô ấy cũng không thích tính cách cao ngạo của anh.
“Hôm họp lớp, cậu đã nói gì với Vãn Chu?” Khương Lỵ Lỵ hỏi thẳng, không màng khách sáo vòng vo với anh.
“Quan trọng lắm à? Liên quan gì đến cậu?” Giang Độ luôn không thích tiết lộ chuyện cá nhân của mình, trong lòng bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.
“Cậu thì biết cái quái gì!? Cậu chỉ biết ăn nằm xong phủi mông thoải mái bỏ đi, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng thế. Cậu có biết Vãn Chu vì cậu mà bị trầm cảm không! Cậu ấy vốn mắc hội chứng rối loạn ám ảnh sợ xã hội nhẹ, kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, cậu có biết cậu ấy đã vượt qua thế nào không.” Khương Lỵ Lỵ gay gắt liên tiếp đưa ra câu hỏi.
“Tất nhiên chúng tôi không yêu cầu cậu phải chịu trách nhiệm với cậu ấy, vì hai bên tự nguyện mà. Nhưng cậu có thể đừng cứ ép cậu ấy nhượng bộ với thái độ không liên quan đến mình thế này không, tại sao cậu không thể nhượng bộ trước nếu cậu thật sự có tình cảm với cậu ấy chứ.” Khương Lỵ Lỵ hung dữ nhìn Giang Độ, khoé mắt hơi đỏ lên vì tức giận.
Giang Độ bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cơ thể dựa vào khung cửa đứng thẳng lên: “Tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết những chuyện này, tôi vốn chỉ muốn cô ấy chủ động...”
“Tôi không quan tâm cậu nghĩ cái gì, lúc này cảm xúc của Vãn Chu đang rất không ổn. Bất kể cậu thích cậu ấy hay chỉ đơn giản là muốn tán tỉnh cậu ấy, trên tinh thần nhân đạo, xin cậu hãy đến giúp cậu ấy xoa dịu và giải thích rõ cho cậu ấy biết đi. Dù sao nguyên nhân cũng là do cậu, những người bên cạnh như chúng tôi dù nói nhiều thế nào đi chăng nữa cũng chẳng giúp ích được gì.”
“Tôi đã gửi địa chỉ của cậu ấy qua Wechat cho cậu rồi đấy, làm gì là việc của cậu.” Khương Lỵ Lỵ nói xong ngoảnh đầu bỏ đi luôn, không muốn ở lại chỗ anh thêm một giây nào nữa.
Giang Độ đứng ở cửa hồi lâu, mới chậm rãi xoay người đóng cửa lại.
Một tiếng phịch vang lên giống như một tiếng thở dài bất lực, vang vọng dọc hành lang rất lâu.
Giang Độ giữ chặt cằm cô gái, véo thật mạnh ép Vãn Chu phải mở miệng ra. Lưỡi của anh nhanh chóng thâm nhập vào như chỗ không người, mùi bạc hà quét qua toàn bộ miệng Vãn Chu rồi vọt thẳng đến vỏ não cô.
Anh liên tục mút lưỡi cô, dùng lưỡi quét vào thành trong của miệng cô, không chừa một tấc nào. Vừa hút nước bọt chảy xuống của cô đồng thời cũng đưa nước bọt của mình cho cô.
Sự khác biệt giữa người từng trải và người mới chính là ở đây, trong khi Vãn Chu còn đang trong trạng thái bối rối thì tay Giang Độ đã nhấc một chân của cô vòng qua eo anh, dọc theo vạt váy đuôi cá xẻ đôi, từ từ đi lên đến tận gốc đùi, lưu luyến quên lối về ở nơi da thịt mềm mại.
Tiếp tục thăm dò vào trong, anh tìm thấy hạt thịt hơi cứng kia và bóp nhẹ. Cả người Vãn Chu run lên, cô chỉ nghe được tiếng cười trầm của Giang Độ.
“Cơ thể em trung thực hơn cái miệng của em nhiều đấy.”
Những ngón tay dài linh hoạt cọ xát và vân vê dọc theo hột le cho đến khi chúng cảm nhận được sự ướt át từ bên dưới. Sau đó, chúng hướng xuống và cắm vào hoa huy*t vốn đã ướt, nhẹ nhàng áp sát chậm rãi vân vê và xoa đi xoa lại. Ngón tay cạo thành thịt bên trong, trong khi ngón cái bên ngoài tiếp tục ấn xuống hột le.
“Hức… Đừng mà... Dừng lại... Đừng...” Vãn Chu bắt đầu nức nở. Cô ghét phản ứng không vâng lời của cơ thể mình và những cảm xúc không thể kìm nén được.
Đôi tay Vãn Chu siết chặt vạt áo Giang Độ, cơ thể đã mềm nhũn thành một vũng bùn. Chẳng mấy chốc, cô đã đạt đến cực khoái.
Nhưng đôi mắt Giang Độ vẫn tỉnh táo, không hề có chút dục vọng nào.
Anh rút ngón tay ra, lau vào vạt váy đuôi cá của Vãn Chu, thản nhiên bỏ lại mấy từ: “Lúc nào nghĩ xong thì tới tìm tôi.”
Sau khi Giang Độ rời đi, Vãn Chu chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy bả vai, vùi đầu vào đầu gối, nước mắt lặng lẽ chảy ra nhưng bị thấm vào váy.
Trước đây, cô đã đọc được một đoạn thế này trên mạng:
Tôi là đoá hồng nở trong khóm bụi gai, là ánh trăng, là thuốc lá hạt pop vị việt quất luôn hết hàng ở cửa hàng tiện lợi, là lá cờ cá chép tung bay phấp phới dù làm thế nào cũng không thể bắt giữ được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng tôi cũng biết rằng tôi đã từng mục nát trong vòng tay anh một lần. Là chiếc ly trên quầy đồ nướng say vị rượu, là tàn thuốc lá ẩm ướt bị nhổ bọt trong gạt tàn, là chiếc túi nhựa màu đỏ bị gió cuốn lên cột điện trong cơn giông bão.
Anh kéo tôi từ trên trời xuống và nhét tôi vào quần trong của anh một cách thô lỗ.
Anh là người duy nhất từng thấy tôi mục nát, cũng chỉ có anh là người duy nhất có thể khiến tôi mục nát.
Phải, anh là người duy nhất từng khiến tôi mục nát.
Vãn Chu không đợi bữa tiệc kết thúc, đánh tiếng với Khương Lỵ Lỵ rồi về nhà sớm.
-
Những ngày tiếp theo, Vãn Chu làm bản thân tê liệt bằng công việc. Cô đổi ca với đồng nghiệp, làm việc nhiều đêm và thậm chí còn tình nguyện trực ca đêm tại phòng cấp cứu.
Cô cũng từ chối những cuộc hẹn xem mắt của mẹ Nhậm, không màng vòng vo nữa.
Thậm chí, cô còn bắt đầu mất ngủ, mấy đêm liên tiếp không ngủ được, nếu không chịu nổi sẽ uống thuốc ngủ. Cô làm việc ở bệnh viện nên kê vài lọ thuốc ngủ không phải là việc khó.
Cô không đọc tin nhắn trên Wechat, chỉ trả lời một số tin nhắn liên quan đến công việc.
Khương Lỵ Lỵ nhận ra có điều gì đó không ổn khi cô ấy liên tục hẹn gặp Vãn Chu nhưng không được.
Cô ấy đã cảm thấy cảm xúc của Vãn Chu không đúng vào buổi họp lớp tối hôm đó, nhưng cô ấy không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chính sự đông đúc và ồn ào khiến cô khó chịu. Cô ấy không nghĩ theo chiều hướng tồi tệ, dù sao cô cũng đã thoát khỏi trạng thái đó lâu rồi, nên nghĩ thầm sẽ không dễ dàng tái phát.
Cho đến khi cô ấy phát hiện ra mình bắt đầu không thể liên lạc được với cô.
Cô ấy nhạy cảm nghĩ chắc chắn có liên quan đến Giang Độ, đêm đó cô và Giang Đô một trước một sau về phòng bao, sau đó Vãn Chu rời đi sớm.
Sau khi gọi điện cho Phương Chính hỏi nơi Giang Độ đang sống, cô ấy bắt taxi vọt đến nhà anh.
Gần đây Giang Độ đang cảm thấy rất phiền lòng. Anh sợ sự thẳng thắn của mình sẽ hù doạ thỏ con nên mới muốn cô nghĩ kỹ rồi đến tìm anh.
Nhưng tại sao lại không nghe tin gì nữa rồi.
Chuông cửa reo lên, anh ra mở cửa, phát hiện là Khương Lỵ Lỵ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Anh và Khương Lỵ Lỵ luôn có chút mâu thuẫn với nhau, bởi vì anh không thích tính nóng nảy của cô ấy và cô ấy cũng không thích tính cách cao ngạo của anh.
“Hôm họp lớp, cậu đã nói gì với Vãn Chu?” Khương Lỵ Lỵ hỏi thẳng, không màng khách sáo vòng vo với anh.
“Quan trọng lắm à? Liên quan gì đến cậu?” Giang Độ luôn không thích tiết lộ chuyện cá nhân của mình, trong lòng bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.
“Cậu thì biết cái quái gì!? Cậu chỉ biết ăn nằm xong phủi mông thoải mái bỏ đi, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng thế. Cậu có biết Vãn Chu vì cậu mà bị trầm cảm không! Cậu ấy vốn mắc hội chứng rối loạn ám ảnh sợ xã hội nhẹ, kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, cậu có biết cậu ấy đã vượt qua thế nào không.” Khương Lỵ Lỵ gay gắt liên tiếp đưa ra câu hỏi.
“Tất nhiên chúng tôi không yêu cầu cậu phải chịu trách nhiệm với cậu ấy, vì hai bên tự nguyện mà. Nhưng cậu có thể đừng cứ ép cậu ấy nhượng bộ với thái độ không liên quan đến mình thế này không, tại sao cậu không thể nhượng bộ trước nếu cậu thật sự có tình cảm với cậu ấy chứ.” Khương Lỵ Lỵ hung dữ nhìn Giang Độ, khoé mắt hơi đỏ lên vì tức giận.
Giang Độ bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cơ thể dựa vào khung cửa đứng thẳng lên: “Tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết những chuyện này, tôi vốn chỉ muốn cô ấy chủ động...”
“Tôi không quan tâm cậu nghĩ cái gì, lúc này cảm xúc của Vãn Chu đang rất không ổn. Bất kể cậu thích cậu ấy hay chỉ đơn giản là muốn tán tỉnh cậu ấy, trên tinh thần nhân đạo, xin cậu hãy đến giúp cậu ấy xoa dịu và giải thích rõ cho cậu ấy biết đi. Dù sao nguyên nhân cũng là do cậu, những người bên cạnh như chúng tôi dù nói nhiều thế nào đi chăng nữa cũng chẳng giúp ích được gì.”
“Tôi đã gửi địa chỉ của cậu ấy qua Wechat cho cậu rồi đấy, làm gì là việc của cậu.” Khương Lỵ Lỵ nói xong ngoảnh đầu bỏ đi luôn, không muốn ở lại chỗ anh thêm một giây nào nữa.
Giang Độ đứng ở cửa hồi lâu, mới chậm rãi xoay người đóng cửa lại.
Một tiếng phịch vang lên giống như một tiếng thở dài bất lực, vang vọng dọc hành lang rất lâu.