Chương 7: Kiếp số
Trời sáng, Vãn Chu tỉnh lại.
Cô đã ngủ mê man cả đêm, mở mắt ra nhìn thấy bờ vai rộng của chàng trai, bên trên còn có vài vết xước như ẩn như hiện do cô vô tình cào anh tối qua. Dây thắt lưng đã bất giác rơi ra trong lúc cô thiếp đi.
Cô vươn tay nhẹ nhàng chạm vào hình xăm, ghi nhớ thật kỹ.
Giang Độ trở mình, một tay gác lên eo cô không hề kiêng dè.
Hơi thở của Vãn Chu chững lại chốc lát, thấy chàng trai vẫn đang ngủ say, cô chậm rãi rút tay ra rồi đứng dậy mặc quần áo.
Cô nghĩ, cô nên đi rồi. Như cỗ xe bí ngô lúc nửa đêm của Lọ Lem, nếu cô không rời đi thì sẽ thật xấu hổ cho cả hai, bởi vì cô không muốn chàng trai cô thích phải khó xử.
Cô thích anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng anh ở bên nhau.
Vãn Chu mặc quần áo tử tế, quay đầu nhìn Giang Độ, véo nhẹ dái tai và nốt ruồi phía sau của anh với vẻ vô cùng quyến luyến rồi cầm giày xoay người đi.
Giang Độ đang ngủ say thì bị quấy rầy bởi tiếng sột soạt bên cạnh, nhưng anh quá mệt không thể hoàn toàn tỉnh táo. Khi nhấc mí mắt nặng trĩu lên, anh chỉ nhìn thấy một đôi chân trắng nõn bước trên sàn và lặng lẽ rời khỏi phòng, cùng với nốt ruồi đen ở mắt cá chân càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Sau đó anh không cưỡng lại được cơn buồn ngủ và ngủ say như chết.
Đến khi Giang Độ hoàn toàn tỉnh hẳn đã là một giờ chiều. Anh ngồi dậy làm chăn trượt xuống, nhìn thấy đống bừa bộn trên giường thì rơi vào trầm tư.
Anh nhớ được mang máng cô gái ấy đã chống trả và hô đau nhưng không nhớ rõ đó là ai.
Căn phòng quá tối, hương vị quá tuyệt vời khiến anh không thể phân tâm nghĩ đến việc hỏi cô là ai.
Anh chỉ nghĩ đó là tình một đêm, rửa mặt sạch sẽ rồi xuống lầu vào bếp kiếm gì đó để ăn.
Phương Chính cũng ở trong bếp, thấy Giang Độ xuống, bèn nhướng mày tỏ vẻ chế nhạo anh.
Giang Độ nhìn thấy bộ dạng tinh quái của anh ta, biết anh ta đang nghĩ đến mấy chuyện dung tục, vỗ vào vai ý bảo anh ta ngậm miệng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Một khắc xuân tiêu đáng nghìn vàng, thoạt nhìn tình hình chiến đấu rất kịch liệt à nha.” Phương Chính chỉ vết trầy kéo dài từ cổ đến vai.
Giang Độ dựa vào quầy bếp, uống chút nước, lạnh lùng liếc anh ta một cái nhưng không nói gì.
Phương Chính không hề e ngại, tiếp tục nháy mắt: “Là ai vậy, để cho cậu Giang của chúng ta phải chiến đấu suốt cả đêm thế.”
Dĩ nhiên Giang Độ không nhớ rõ là ai, nhưng anh sẽ không nói với Phương Chính rằng anh cũng không biết người đó là ai. Anh đặt ly nước xuống rồi đi ra khỏi bếp.
“Chẹp chẹp chẹp, nhìn cậu hẹp hòi chưa kìa.” Phương Chính bĩu môi, bất đắc dĩ nhún vai.
Vốn dĩ Vãn Chu rời đi rất sớm, vào thời điểm này tất cả mọi người còn đang ngủ say, cực kì an toàn.
Nhưng một khi đã xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị mắc răng. Vừa ra ngoài, cô chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh đóng sầm khiến cô sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên mà chỉ biết cắm đầu bỏ chạy.
Phương Chính chính là người may mắn được chứng kiến cảnh tượng sau đó. Anh ta chỉ nhìn thấy một cô gái đang cúi đầu nhanh chóng chạy qua trước mặt mình. Không thấy rõ mặt, tóc rối bù, chưa kịp mang giày, thậm chí cổ tay còn có dấu vết từng bị trói bằng thắt lưng.
Anh ta chỉ kịp nhìn thấy một gò má, khá quen, nhưng không nhớ nổi là ai.
Anh ta liếc nhìn căn phòng cô gái vừa bước ra, kế đó thầm chửi tục, là phòng của Giang Độ.
Đến lúc này anh ta đã chắc chắn cô gái đó không phải là một trong những người bạn gái của Giang Độ, bởi vì tất cả những người bạn gái mà Giang Độ từng quen đều không phải là kiểu nhỏ nhắn mảnh mai thế này.
Radar lắm chuyện của Phương Chính được kích hoạt. Vừa hồi hộp chờ đợi Giang Độ tỉnh ngủ, ngay khi mọi người thức dậy, Phương Chính vừa bắt đầu hỏi vòng quanh xem những cô gái nào đã đến đây ngày hôm qua, ai vẫn còn ở đây và ai đã rời đi từ tối qua.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kết quả hỏi thăm đơn giản hơn nhiều so với dự kiến. Vì tối qua hầu hết mọi người đều say khướt và ở lại biệt thự nên giờ tất cả mọi người đều có mặt ở đây, chỉ ngoại trừ bạn ngồi cùng bàn được Khương Lỵ Lỵ rủ tới hôm qua, Vãn Chu.
Khi được hỏi, Khương Lỵ Lỵ cũng tỏ ra bối rối: “Tối qua cậu ấy say nên mình bảo cậu ấy về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng khi mình về phòng thì cậu ấy không còn ở đó nữa. Mình mệt quá nên cũng không nghĩ nhiều. Có lẽ cậu ấy cảm thấy không thoải mái ở đây nên về thẳng nhà rồi. Cậu ấy không phải người hay ngủ lang bên ngoài đâu.”
Khương Lỵ Lỵ vô tư quay đầu lại, bật điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn Vãn Chu gửi cho cô ấy vào lúc sáng sớm, bèn đưa nó cho Phương Chính xem.
6:25
“Lỵ Lỵ, tối qua mình ngủ không thoải mái nên đã về nhà trước rồi, mệt quá nên quên nói với cậu luôn, bây giờ mình mới dậy nè.”
Phương Chính liếc nhìn thời gian, tức thì mắt nheo lại như mèo, hài lòng mỉm cười.
Đúng là giấu đầu lòi đuôi lạy ông tôi ở bụi này.
Khương Lỵ Lỵ nhìn anh ta với ánh mắt bất thiện: “Cậu muốn làm gì, sao lại hỏi mình những chuyện này.”
Phương Chính huýt sáo: “Không có gì, chỉ muốn thỏa mãn lòng tò mò của mình thôi ấy mà.”
“Cậu giống mấy đứa bị khùng nặng lắm đấy.” Khương Lỵ Lỵ liếc anh ta rồi xoay người cầm điện thoại di động đi lên lầu.
Nhưng điều khiến Phương Chính tiếc nuối là chuyện này tự dưng chẳng có phần sau nữa.
Dường như cả hai đều coi chuyện đó chưa từng xảy ra, cứ thế kết thúc trong khó hiểu.
Nghe Khương Lỵ Lỵ nói, Vãn Chu thi đậu Đại học y khoa Nam Thành và bắt đầu sự nghiệp y khoa. Còn Giang Độ sau khi tốt nghiệp trung học thì lập tức xuất ngoại.
Hai đường thẳng nhất thời giao nhau trong phút chốc tựa như càng lúc càng xa.
Mãi cho đến khi Phương Chính nhìn thấy cái tên đã phủ bụi trong ký ức của anh ta từ lâu trong tin nhắn hẹn xem mắt của mẹ mình.
Cô đã ngủ mê man cả đêm, mở mắt ra nhìn thấy bờ vai rộng của chàng trai, bên trên còn có vài vết xước như ẩn như hiện do cô vô tình cào anh tối qua. Dây thắt lưng đã bất giác rơi ra trong lúc cô thiếp đi.
Cô vươn tay nhẹ nhàng chạm vào hình xăm, ghi nhớ thật kỹ.
Giang Độ trở mình, một tay gác lên eo cô không hề kiêng dè.
Hơi thở của Vãn Chu chững lại chốc lát, thấy chàng trai vẫn đang ngủ say, cô chậm rãi rút tay ra rồi đứng dậy mặc quần áo.
Cô nghĩ, cô nên đi rồi. Như cỗ xe bí ngô lúc nửa đêm của Lọ Lem, nếu cô không rời đi thì sẽ thật xấu hổ cho cả hai, bởi vì cô không muốn chàng trai cô thích phải khó xử.
Cô thích anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng anh ở bên nhau.
Vãn Chu mặc quần áo tử tế, quay đầu nhìn Giang Độ, véo nhẹ dái tai và nốt ruồi phía sau của anh với vẻ vô cùng quyến luyến rồi cầm giày xoay người đi.
Giang Độ đang ngủ say thì bị quấy rầy bởi tiếng sột soạt bên cạnh, nhưng anh quá mệt không thể hoàn toàn tỉnh táo. Khi nhấc mí mắt nặng trĩu lên, anh chỉ nhìn thấy một đôi chân trắng nõn bước trên sàn và lặng lẽ rời khỏi phòng, cùng với nốt ruồi đen ở mắt cá chân càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Sau đó anh không cưỡng lại được cơn buồn ngủ và ngủ say như chết.
Đến khi Giang Độ hoàn toàn tỉnh hẳn đã là một giờ chiều. Anh ngồi dậy làm chăn trượt xuống, nhìn thấy đống bừa bộn trên giường thì rơi vào trầm tư.
Anh nhớ được mang máng cô gái ấy đã chống trả và hô đau nhưng không nhớ rõ đó là ai.
Căn phòng quá tối, hương vị quá tuyệt vời khiến anh không thể phân tâm nghĩ đến việc hỏi cô là ai.
Anh chỉ nghĩ đó là tình một đêm, rửa mặt sạch sẽ rồi xuống lầu vào bếp kiếm gì đó để ăn.
Phương Chính cũng ở trong bếp, thấy Giang Độ xuống, bèn nhướng mày tỏ vẻ chế nhạo anh.
Giang Độ nhìn thấy bộ dạng tinh quái của anh ta, biết anh ta đang nghĩ đến mấy chuyện dung tục, vỗ vào vai ý bảo anh ta ngậm miệng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Một khắc xuân tiêu đáng nghìn vàng, thoạt nhìn tình hình chiến đấu rất kịch liệt à nha.” Phương Chính chỉ vết trầy kéo dài từ cổ đến vai.
Giang Độ dựa vào quầy bếp, uống chút nước, lạnh lùng liếc anh ta một cái nhưng không nói gì.
Phương Chính không hề e ngại, tiếp tục nháy mắt: “Là ai vậy, để cho cậu Giang của chúng ta phải chiến đấu suốt cả đêm thế.”
Dĩ nhiên Giang Độ không nhớ rõ là ai, nhưng anh sẽ không nói với Phương Chính rằng anh cũng không biết người đó là ai. Anh đặt ly nước xuống rồi đi ra khỏi bếp.
“Chẹp chẹp chẹp, nhìn cậu hẹp hòi chưa kìa.” Phương Chính bĩu môi, bất đắc dĩ nhún vai.
Vốn dĩ Vãn Chu rời đi rất sớm, vào thời điểm này tất cả mọi người còn đang ngủ say, cực kì an toàn.
Nhưng một khi đã xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị mắc răng. Vừa ra ngoài, cô chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh đóng sầm khiến cô sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên mà chỉ biết cắm đầu bỏ chạy.
Phương Chính chính là người may mắn được chứng kiến cảnh tượng sau đó. Anh ta chỉ nhìn thấy một cô gái đang cúi đầu nhanh chóng chạy qua trước mặt mình. Không thấy rõ mặt, tóc rối bù, chưa kịp mang giày, thậm chí cổ tay còn có dấu vết từng bị trói bằng thắt lưng.
Anh ta chỉ kịp nhìn thấy một gò má, khá quen, nhưng không nhớ nổi là ai.
Anh ta liếc nhìn căn phòng cô gái vừa bước ra, kế đó thầm chửi tục, là phòng của Giang Độ.
Đến lúc này anh ta đã chắc chắn cô gái đó không phải là một trong những người bạn gái của Giang Độ, bởi vì tất cả những người bạn gái mà Giang Độ từng quen đều không phải là kiểu nhỏ nhắn mảnh mai thế này.
Radar lắm chuyện của Phương Chính được kích hoạt. Vừa hồi hộp chờ đợi Giang Độ tỉnh ngủ, ngay khi mọi người thức dậy, Phương Chính vừa bắt đầu hỏi vòng quanh xem những cô gái nào đã đến đây ngày hôm qua, ai vẫn còn ở đây và ai đã rời đi từ tối qua.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kết quả hỏi thăm đơn giản hơn nhiều so với dự kiến. Vì tối qua hầu hết mọi người đều say khướt và ở lại biệt thự nên giờ tất cả mọi người đều có mặt ở đây, chỉ ngoại trừ bạn ngồi cùng bàn được Khương Lỵ Lỵ rủ tới hôm qua, Vãn Chu.
Khi được hỏi, Khương Lỵ Lỵ cũng tỏ ra bối rối: “Tối qua cậu ấy say nên mình bảo cậu ấy về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng khi mình về phòng thì cậu ấy không còn ở đó nữa. Mình mệt quá nên cũng không nghĩ nhiều. Có lẽ cậu ấy cảm thấy không thoải mái ở đây nên về thẳng nhà rồi. Cậu ấy không phải người hay ngủ lang bên ngoài đâu.”
Khương Lỵ Lỵ vô tư quay đầu lại, bật điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn Vãn Chu gửi cho cô ấy vào lúc sáng sớm, bèn đưa nó cho Phương Chính xem.
6:25
“Lỵ Lỵ, tối qua mình ngủ không thoải mái nên đã về nhà trước rồi, mệt quá nên quên nói với cậu luôn, bây giờ mình mới dậy nè.”
Phương Chính liếc nhìn thời gian, tức thì mắt nheo lại như mèo, hài lòng mỉm cười.
Đúng là giấu đầu lòi đuôi lạy ông tôi ở bụi này.
Khương Lỵ Lỵ nhìn anh ta với ánh mắt bất thiện: “Cậu muốn làm gì, sao lại hỏi mình những chuyện này.”
Phương Chính huýt sáo: “Không có gì, chỉ muốn thỏa mãn lòng tò mò của mình thôi ấy mà.”
“Cậu giống mấy đứa bị khùng nặng lắm đấy.” Khương Lỵ Lỵ liếc anh ta rồi xoay người cầm điện thoại di động đi lên lầu.
Nhưng điều khiến Phương Chính tiếc nuối là chuyện này tự dưng chẳng có phần sau nữa.
Dường như cả hai đều coi chuyện đó chưa từng xảy ra, cứ thế kết thúc trong khó hiểu.
Nghe Khương Lỵ Lỵ nói, Vãn Chu thi đậu Đại học y khoa Nam Thành và bắt đầu sự nghiệp y khoa. Còn Giang Độ sau khi tốt nghiệp trung học thì lập tức xuất ngoại.
Hai đường thẳng nhất thời giao nhau trong phút chốc tựa như càng lúc càng xa.
Mãi cho đến khi Phương Chính nhìn thấy cái tên đã phủ bụi trong ký ức của anh ta từ lâu trong tin nhắn hẹn xem mắt của mẹ mình.