Chương : 27
Ngày vào cung của đám người Vi Nhu đã sửa lại Chung Duy Duy lại muốn điều chỉnh danh sách thứ tự hầu ngủ một lần nữa không thì Vi Nhu thực sự sẽ liền đoạt được giải nhất mất. Đợi đến khi sắp xếp xong danh sách thứ tự hầu ngủ, nàng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi đến ngoài Thanh Tâm điện đứng, bất chấp ánh mắt muôn hình muôn vẻ mà cây ngay không sợ chết đứng để cho người khác thông truyền giúp nàng.
Trọng Hoa nhanh chóng truyền nàng tiến vào gặp, nàng cũng không nói cái khác chỉ để cho Triệu Hoành Đồ nhận danh sách nàng đưa lên lại tùy tiện liếc mắt lướt qua nhàn nhạt nói:’’Trẫm biết rồi cứ an bài như vậy đi.’’
Hắn giải quyết việc công Chung Duy Duy mừng rỡ nhẹ nhõm liền xác nhận vài chi tiết cùng hắn:’’Ngày 26 đó ban đêm là bệ hạ giá lâm Chi Lan điện lâm hạnh Vi quý nhân hay là tuyên triệu Vi quý nhân đến Thanh Tâm điện tý tẩm?’’
Trọng Hoa mân chặt môi không nói được một lời.
Chung Duy Duy hỏi lần nữa còn dâng lên một viên châu lớn chừng đầu ngón tay cái cười nói:’’Đây là Vi quý nhân sai người đưa cho vi thần, bệ hạ có chỉ phàm là những tài vật này đều là của ngài vi thần không dám nuốt riêng cố ý đưa đến cho ngài.’’ Hướng về ánh sáng chuyển động hạt châu khen ngợi một câu:’’Vi quý nhân thật là đại phương nàng thực sự liều mạng vì bệ hạ.’’
“Ba’’ một tiếng Trọng Hoa ném tấu chương một cách nặng nề lên bàn sách nói móc:’’Qủa nhiên là người nhà quê không có kiến thức, từ một xó quê mùa đi ra ngoài, một viên châu như thế là có thể mê hoặc mắt của ngươi.’’
Hắn và nàng lớn lên ở Thương Sơn nàng nếu như là người nhà quê từ xó quê ra ngoài vậy hắn cũng không khá hơn chút nào. Chung Duy Duy cũng không tức giận:’’Nếu bệ hạ chướng mắt không bằng thưởng cho vi thần?’’
“Ngươi nghĩ thật hay!’’ Trọng Hoa hướng Triệu Hoành Đồ nhấc cằm một cái Triệu Hoành Đồ tay áo phất một cái liền lấy đi hạt châu trong tay Chung Duy Duy.
Đây là tiền nhị sư huynh bán thịt đích thực nên giao cho hắn mới đúng. Chung Duy Duy cười híp mắt lại hỏi một lần nữa:’’Bệ hạ còn chưa nói cho vi thần ban đêm ngày 26 đó nên an bài như thế nào...’’
Trọng Hoa cười lạnh:’’Ngươi gấp gáp cái gì? Đến lúc đó tự nhiên trẫm sẽ để cho người khác báo cho ngươi biết theo hầu hạ. Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng bệnh hoặc là xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chuyện tới trước mắt ngươi mới nói ngươi không trực được.’’
Chung Duy Duy cười hành lễ với hắn:’’Bệ hạ yên tâm vi thần sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.’’
Trọng Hoa không để ý nàng nữa mặt không thay đổi cúi đầu xử lý tấu chương.
Chung Duy Duy đi dịch đình tìm Vương Sở trả lại bạc lúc trước nàng lấy được, lại tinh tế thăm dò với nàng ta:’’Việc trực đó phải làm thế nào?’’
“Lúc ngươi làm cư lang là làm thế nào?’’ Vương Sở tiều tụy rất nhiều nàng ở dịch đình tâm tình không được tốt đương nhiên cũng vất vả:’’Khi đó làm thế nào thì hiện tại làm như thế là được rồi.’’
Chung Duy Duy hơi há hốc mồm:’’Chẳng lẽ là tại lúc bọn họ làm cái kia ta cũng phải canh ở một bên?’’ Ngẫm lại thiếu chút là nôn ra thật sự là người quá ác tâm.
Vương Sờ dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn nàng:’’Xem ngươi thật thanh thuần chính trực không nghĩ tới cũng có loại ham mê đặc thù này coi như là ngươi muốn nhìn cũng là bệ hạ cam tâm tình nguyện cho ngươi xem..’’
Chung Duy Duy đỏ mặt thẹn quá hóa giận:’Nói bậy gì đó? Ai muốn nhìn? Còn muốn ta thay ngươi thu xếp hay không?’’
Lúc này Vương Sở mới nói:’’Quy củ là như thế đến lúc đó ngươi đi cùng hầu hạ sau đó ở ngoài điện chờ chuyện thành ghi lại trong hồ sơ là được.’’
Lúc này Chung Duy Duy mới thở phào nhẹ nhõm:’’Ai đối với ngươi không tốt nhất ta giải quyết mất cho ngươi!’’
“Ngươi nhưng thật trượng nghĩa.’’ Vương Sở buồn vô cớ mà bóp bóp hông mình:’’ Đáng tiếc lúc ta còn có cơ hội thì thắt lưng hơi lớn chút. Cuộc sống bây giờ không tốt ngày đêm đau buồn sợ nhận thức ăn cũng không được, thắt lưng vẫn thế lại không có cơ hội rồi.’’ Lại mắng:’’Này không biết xấu hổ trước đây ăn nhiều chiếm nhiều bây giờ lại không chịu ăn nhiều, mọi người đều nhớ rõ bệ hạ thích eo nhỏ cho rằng eo nhỏ rồi là có thể có cơ hội thừa sủng.’’
Nói đến đây đột nhiên đưa tay bóp hông Chung Duy Duy:’’ Eo của ngươi rất nhỏ đó lẽ nào bệ hạ thế nào cũng phải để ngươi làm đồng sử cũng là vì ngươi eo nhỏ?’’
Chung Duy Duy vỗ rồi mở tay nàng ta ra:’’Nói bậy cái gì ta là sư muội của bệ hạ! Chúng ta là quan hệ đồng môn thuần khiết! Ta đi có việc sai người khác truyền tin cho ta.’’
Quay lại Thanh Tâm điện lại nghe đâu có mấy người cung nhân phục vụ ngự tiền trong lúc trực ngất đi, điều tra nguyên nhân là do lời truyền “Bệ hạ thích eo nhỏ’’ ra ngoài, tất cả mọi người tưởng nhịn đói rồi eo thon nhỏ để lọt vào mắt xanh của tân đế.
Chung Duy Duy lo lắng đề phòng chừng mấy ngày chỉ sợ Trọng Hoa mượn cơ hội tìm nàng làm khó dễ vậy mà y lại lặng yên không tiếng động, chỉ sai người tống cung nhân đói đến hôn mê vào dịch đình còn nói rõ vĩnh viễn không được điều đến thính dùng ngự tiền. Vi thái hậu và Lữ thái quý phi cũng tiến hành đồng bộ bắt một vài nhân vật điển hình tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào có bất cứ hành động kỳ lạ trước khi Vi Nhu , Lữ Thuần thừa sủng sau đó bầu không khí của cung nhân vì eo nhỏ không ăn cơm cuối cùng cũng dừng lại.
Một đám cung phi Vi Nhu, Lữ Tinh Khiết đã chọn lọc an tĩnh chờ vào cung rốt cục đã tiến cung. Chung Duy Duy bận rộn chân không chạm đất ngay cả uống nước cũng không rảnh nhưng không quá vất vả rút một khoảng thời gian ngồi xuống ăn cơm, Vi Thái hậu còn đem nàng xách qua hỏi mãi một câu xác nhận với nàng ban đêm cùng ngày có gặp mặt Vi Nhu hay không lại hỏi là lâm hạnh hay là triệu đến sủng hạnh.
Chung Duy Duy trả lời đàng hoàng:’’Bệ hạ không chịu nói.’’
Vi thái hậu híp mắt một cái uy hiếp nàng:’’Có đôi khi bệ hạ sẽ mắc hồ đồ các ngươi nên nhắc nhở nhiều chút chớ bị bổn cung biết các ngươi không tận tâm hoặc là phá rối
bằng không thì chờ xem bản cung!’’
Chung Duy Duy lại có chút đồng tình với Trọng Hoa đoán chừng tác dụng của hắn ở trong mắt mẹ ruột cũng chỉ là có như thế.
Trở về phòng trực ăn qua loa một ít thì trời đã tối rồi. Nàng nhanh chóng thu thập thỏa đang chạy đến phía trước chỉ chờ Trọng Hoa ra lệnh một tiếng liền hoặc là theo chân hắn lâm hạnh Chi Lan điện hoặc là canh giữ ở ngoài phòng ngủ Thanh Tâm điện đảm nhiệm ghi lại.
Bóng đêm càng ngày càng dày nhưng Trọng Hoa chỉ bình yên ngồi sau bàn sách mặt hướng phê tấu chương, cũng không sai người bãi giá lâm hạnh Chi Lan điện, không sai người đi tuyên triệu Vi Nhu gương mặt thanh tâm quả dục một chút ý muốn làm chuyện xấu cũng không có.
Chung Duy Duy thấy Cát Tương Quân tâm sự nặng nề liền nói đùa với nàng:’’Bệ hạ thật là cần chính yêu dân con dân Ly quốc chúng ta thật có phúc.’’
Cát Tương Quân miễn cưỡng nhếc khóe môi đáp một nụ cười cứng ngắc với nàng.
Chung Duy Duy cảm thấy quái lạ không hứng thú cũng rủ mắt không lên tiếng theo. Chi Lan điện bên kia lại chờ không kịp mà không ngừng phái người hỏi thăm ít tin tức hỏi khi nào thánh giá giá lâm hoặc là có muốn truyền Vi quý nhân tới trước chờ đợi hay không.
Trước tiên hỏi Triệu Hoành Đồ ông ta giả chết thì lại hỏi Chung Duy Duy có phải làm chuyện xấu gì đó hay không Chung Duy Duy cũng giả chết theo. Cuối cùng chính là lão mẹ Vi thái hậu ra mặt cho quyền Vi Nhu liền dám ép Chung Duy Duy đi vào bên trong nhắc nhở Trọng Hoa, không nên làm lỡ giờ lành không thì liền làm nàng ra sao vân vân.
Chung Duy Duy lập tức nghe lời mà cầu kiến Trọng Hoa:’’Bệ hạ vi thần có việc gấp muốn bẩm.’’
Trọng Hoa nhanh chóng truyền nàng tiến vào gặp, nàng cũng không nói cái khác chỉ để cho Triệu Hoành Đồ nhận danh sách nàng đưa lên lại tùy tiện liếc mắt lướt qua nhàn nhạt nói:’’Trẫm biết rồi cứ an bài như vậy đi.’’
Hắn giải quyết việc công Chung Duy Duy mừng rỡ nhẹ nhõm liền xác nhận vài chi tiết cùng hắn:’’Ngày 26 đó ban đêm là bệ hạ giá lâm Chi Lan điện lâm hạnh Vi quý nhân hay là tuyên triệu Vi quý nhân đến Thanh Tâm điện tý tẩm?’’
Trọng Hoa mân chặt môi không nói được một lời.
Chung Duy Duy hỏi lần nữa còn dâng lên một viên châu lớn chừng đầu ngón tay cái cười nói:’’Đây là Vi quý nhân sai người đưa cho vi thần, bệ hạ có chỉ phàm là những tài vật này đều là của ngài vi thần không dám nuốt riêng cố ý đưa đến cho ngài.’’ Hướng về ánh sáng chuyển động hạt châu khen ngợi một câu:’’Vi quý nhân thật là đại phương nàng thực sự liều mạng vì bệ hạ.’’
“Ba’’ một tiếng Trọng Hoa ném tấu chương một cách nặng nề lên bàn sách nói móc:’’Qủa nhiên là người nhà quê không có kiến thức, từ một xó quê mùa đi ra ngoài, một viên châu như thế là có thể mê hoặc mắt của ngươi.’’
Hắn và nàng lớn lên ở Thương Sơn nàng nếu như là người nhà quê từ xó quê ra ngoài vậy hắn cũng không khá hơn chút nào. Chung Duy Duy cũng không tức giận:’’Nếu bệ hạ chướng mắt không bằng thưởng cho vi thần?’’
“Ngươi nghĩ thật hay!’’ Trọng Hoa hướng Triệu Hoành Đồ nhấc cằm một cái Triệu Hoành Đồ tay áo phất một cái liền lấy đi hạt châu trong tay Chung Duy Duy.
Đây là tiền nhị sư huynh bán thịt đích thực nên giao cho hắn mới đúng. Chung Duy Duy cười híp mắt lại hỏi một lần nữa:’’Bệ hạ còn chưa nói cho vi thần ban đêm ngày 26 đó nên an bài như thế nào...’’
Trọng Hoa cười lạnh:’’Ngươi gấp gáp cái gì? Đến lúc đó tự nhiên trẫm sẽ để cho người khác báo cho ngươi biết theo hầu hạ. Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng bệnh hoặc là xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chuyện tới trước mắt ngươi mới nói ngươi không trực được.’’
Chung Duy Duy cười hành lễ với hắn:’’Bệ hạ yên tâm vi thần sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.’’
Trọng Hoa không để ý nàng nữa mặt không thay đổi cúi đầu xử lý tấu chương.
Chung Duy Duy đi dịch đình tìm Vương Sở trả lại bạc lúc trước nàng lấy được, lại tinh tế thăm dò với nàng ta:’’Việc trực đó phải làm thế nào?’’
“Lúc ngươi làm cư lang là làm thế nào?’’ Vương Sở tiều tụy rất nhiều nàng ở dịch đình tâm tình không được tốt đương nhiên cũng vất vả:’’Khi đó làm thế nào thì hiện tại làm như thế là được rồi.’’
Chung Duy Duy hơi há hốc mồm:’’Chẳng lẽ là tại lúc bọn họ làm cái kia ta cũng phải canh ở một bên?’’ Ngẫm lại thiếu chút là nôn ra thật sự là người quá ác tâm.
Vương Sờ dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn nàng:’’Xem ngươi thật thanh thuần chính trực không nghĩ tới cũng có loại ham mê đặc thù này coi như là ngươi muốn nhìn cũng là bệ hạ cam tâm tình nguyện cho ngươi xem..’’
Chung Duy Duy đỏ mặt thẹn quá hóa giận:’Nói bậy gì đó? Ai muốn nhìn? Còn muốn ta thay ngươi thu xếp hay không?’’
Lúc này Vương Sở mới nói:’’Quy củ là như thế đến lúc đó ngươi đi cùng hầu hạ sau đó ở ngoài điện chờ chuyện thành ghi lại trong hồ sơ là được.’’
Lúc này Chung Duy Duy mới thở phào nhẹ nhõm:’’Ai đối với ngươi không tốt nhất ta giải quyết mất cho ngươi!’’
“Ngươi nhưng thật trượng nghĩa.’’ Vương Sở buồn vô cớ mà bóp bóp hông mình:’’ Đáng tiếc lúc ta còn có cơ hội thì thắt lưng hơi lớn chút. Cuộc sống bây giờ không tốt ngày đêm đau buồn sợ nhận thức ăn cũng không được, thắt lưng vẫn thế lại không có cơ hội rồi.’’ Lại mắng:’’Này không biết xấu hổ trước đây ăn nhiều chiếm nhiều bây giờ lại không chịu ăn nhiều, mọi người đều nhớ rõ bệ hạ thích eo nhỏ cho rằng eo nhỏ rồi là có thể có cơ hội thừa sủng.’’
Nói đến đây đột nhiên đưa tay bóp hông Chung Duy Duy:’’ Eo của ngươi rất nhỏ đó lẽ nào bệ hạ thế nào cũng phải để ngươi làm đồng sử cũng là vì ngươi eo nhỏ?’’
Chung Duy Duy vỗ rồi mở tay nàng ta ra:’’Nói bậy cái gì ta là sư muội của bệ hạ! Chúng ta là quan hệ đồng môn thuần khiết! Ta đi có việc sai người khác truyền tin cho ta.’’
Quay lại Thanh Tâm điện lại nghe đâu có mấy người cung nhân phục vụ ngự tiền trong lúc trực ngất đi, điều tra nguyên nhân là do lời truyền “Bệ hạ thích eo nhỏ’’ ra ngoài, tất cả mọi người tưởng nhịn đói rồi eo thon nhỏ để lọt vào mắt xanh của tân đế.
Chung Duy Duy lo lắng đề phòng chừng mấy ngày chỉ sợ Trọng Hoa mượn cơ hội tìm nàng làm khó dễ vậy mà y lại lặng yên không tiếng động, chỉ sai người tống cung nhân đói đến hôn mê vào dịch đình còn nói rõ vĩnh viễn không được điều đến thính dùng ngự tiền. Vi thái hậu và Lữ thái quý phi cũng tiến hành đồng bộ bắt một vài nhân vật điển hình tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào có bất cứ hành động kỳ lạ trước khi Vi Nhu , Lữ Thuần thừa sủng sau đó bầu không khí của cung nhân vì eo nhỏ không ăn cơm cuối cùng cũng dừng lại.
Một đám cung phi Vi Nhu, Lữ Tinh Khiết đã chọn lọc an tĩnh chờ vào cung rốt cục đã tiến cung. Chung Duy Duy bận rộn chân không chạm đất ngay cả uống nước cũng không rảnh nhưng không quá vất vả rút một khoảng thời gian ngồi xuống ăn cơm, Vi Thái hậu còn đem nàng xách qua hỏi mãi một câu xác nhận với nàng ban đêm cùng ngày có gặp mặt Vi Nhu hay không lại hỏi là lâm hạnh hay là triệu đến sủng hạnh.
Chung Duy Duy trả lời đàng hoàng:’’Bệ hạ không chịu nói.’’
Vi thái hậu híp mắt một cái uy hiếp nàng:’’Có đôi khi bệ hạ sẽ mắc hồ đồ các ngươi nên nhắc nhở nhiều chút chớ bị bổn cung biết các ngươi không tận tâm hoặc là phá rối
bằng không thì chờ xem bản cung!’’
Chung Duy Duy lại có chút đồng tình với Trọng Hoa đoán chừng tác dụng của hắn ở trong mắt mẹ ruột cũng chỉ là có như thế.
Trở về phòng trực ăn qua loa một ít thì trời đã tối rồi. Nàng nhanh chóng thu thập thỏa đang chạy đến phía trước chỉ chờ Trọng Hoa ra lệnh một tiếng liền hoặc là theo chân hắn lâm hạnh Chi Lan điện hoặc là canh giữ ở ngoài phòng ngủ Thanh Tâm điện đảm nhiệm ghi lại.
Bóng đêm càng ngày càng dày nhưng Trọng Hoa chỉ bình yên ngồi sau bàn sách mặt hướng phê tấu chương, cũng không sai người bãi giá lâm hạnh Chi Lan điện, không sai người đi tuyên triệu Vi Nhu gương mặt thanh tâm quả dục một chút ý muốn làm chuyện xấu cũng không có.
Chung Duy Duy thấy Cát Tương Quân tâm sự nặng nề liền nói đùa với nàng:’’Bệ hạ thật là cần chính yêu dân con dân Ly quốc chúng ta thật có phúc.’’
Cát Tương Quân miễn cưỡng nhếc khóe môi đáp một nụ cười cứng ngắc với nàng.
Chung Duy Duy cảm thấy quái lạ không hứng thú cũng rủ mắt không lên tiếng theo. Chi Lan điện bên kia lại chờ không kịp mà không ngừng phái người hỏi thăm ít tin tức hỏi khi nào thánh giá giá lâm hoặc là có muốn truyền Vi quý nhân tới trước chờ đợi hay không.
Trước tiên hỏi Triệu Hoành Đồ ông ta giả chết thì lại hỏi Chung Duy Duy có phải làm chuyện xấu gì đó hay không Chung Duy Duy cũng giả chết theo. Cuối cùng chính là lão mẹ Vi thái hậu ra mặt cho quyền Vi Nhu liền dám ép Chung Duy Duy đi vào bên trong nhắc nhở Trọng Hoa, không nên làm lỡ giờ lành không thì liền làm nàng ra sao vân vân.
Chung Duy Duy lập tức nghe lời mà cầu kiến Trọng Hoa:’’Bệ hạ vi thần có việc gấp muốn bẩm.’’