Chương : 47
Nghiêm Trữ quản lý chìa khóa cửa cung Thanh Tâm điện, khi Triệu Hoành Đồ không có ở bên này thì tất cả việc vặt vãnh đều do hắn quản, tuy rằng lý do của Chung Duy Duy đầy đủ, nhưng phân lượng cũng không đủ nặng, dù sao nàng chỉ là một nữ quan nội cung, chuyện có thể bao lớn đây?
Nếu là những người khác, Nghiêm Trữ sớm phun nước bọt trở về, nhưng Chung Duy Duy rõ ràng không giống họ, đắc tội không tốt. Hắn nhịn thương lượng cùng Chung Duy Duy: “Chung đồng sử, không phải là ta không dàn xếp, người xem đi, bên ngoài trời đang mưa, cửa cung này cũng đã bị khóa, nếu không phải là quân vụ khẩn cấp, hoặc là thủ dụ của bệ hạ, bằng không không thể mở.’’
Chung Duy Duy mắt đã nhanh hồng, không quan tâm mà lạnh lùng nói:”Xảy ra chuyện gì ngươi phụ trách sao?’’
Trước đây nàng ở trước mặt Vĩnh đế làm đến cư lang, cũng có lúc nửa đêm ra bên ngoài truyền lại chính vụ khẩn cấp, trong mấy ngày nay tân đế đối xử với nàng thế nào, mọi người cũng đều nhìn cả ở trong mắt.
Nói là đồng sử hậu cung, nhưng mà chuyện của khởi cư lang cũng để cho nàng kiêm, càng là một bước lên trời, từ phòng trực dời đến chỗ cách tẩm điện của bệ hạ chỉ có một bước, ngay cả phi tử sủng hạnh cũng phải tùy thân mang theo. So với tâm phúc càng tâm phúc hơn, gần như chính là gắn liền ở bên cạnh.
Nghiêm Trữ không dám quá đắc tội Chung Duy Duy, cũng sợ xảy ra chuyện gì thật hắn gánh vác không nổi, liền điều hòa nói:’’Như vậy đi, ta sai người đi trước bẩm báo bệ hạ, nếu như bệ hạ bằng lòng gặp ngài, ta sẽ mở cửa. Nếu như bệ hạ không cho, ngài đi về nghỉ ngơi, không cần biết chuyện gì sáng mai lại nói, thế nào?’’
Chung Duy Duy nhận lời:’’Được. Làm phiền Nghiêm tổng quản.’’
Nghiêm Trữ nghe thấy nàng chào hỏi, cũng hài lòng, ngoắc gọi tới hai người đồ đệ, ngay trước mặt Chung Duy Duy như vậy mà dặn dò một phen, “Các ngươi đi nhanh về nhanh, không nên chậm trễ, chớ lỡ việc.’’
Chung Duy Duy nói:’’Ta trở về chờ tin của Nghiêm tổng quản.’’
Bước nhanh đi ra bên ngoài, lặng lẽ mò mẫm đứng trong bóng tối, đợi đến khi Nghiêm Trữ mang người mở cửa, lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chạy như điên ra ngoài. Nghe thấy người ở phía sau hô to gọi nhỏ một vùng, cùng lười để ý, phân biệt phương hướng một chút, hướng Chiêu Nhân cung đặt ngự thư phòng đội mưa mà chạy.
Không biết có phải vận khí nàng quá tốt hay không, dọc theo đường lớn chưa từng ngoài ý muốn gặp người khác, ngay cả thị vệ tuần tra cũng chưa từng gặp. Một hơi chạy đến ngoài Chiêu Nhân cung, quả nhiên Chiêu Nhân cung đã bị khóa mất, nàng tiến lên dùng sức vỗ vào cửa cung, lớn tiếng gọi Trọng Hoa:’’Bệ hạ, bệ hạ, nhị sư huynh, thần là Chung Duy Duy, có chuyện quan trọng khải tấu!’’
Có thị vệ nghe tiếng qua đây bắt nàng lại, nàng liều mạng gọi to, tiếp theo Nghiêm Trữ cũng đội mưa chạy tới, vẻ mặt âm trầm tức giận nói:’’Chung đồng sử, ngươi rất không trượng nghĩa! Ta nói đạo lý với ngươi, ngươi lại giở trò với ta! Kinh động thánh giá, ai chịu trách nhiệm được đây? Theo ta về trước, có chuyện gì sáng mai lại nói.’’
Chung Duy Duy không thèm nghe, kéo cổ họng gọi to, một thanh âm “Kẽo kẹt’’ vang lên, cửa cung nặng nề bị người từ trong mở ra, Triệu Hoành Đồ đi đến:’’Bệ hạ tuyên triệu Chung đồng sử.’’
Như vậy cũng có thể? Đây rõ ràng chính là trái với cung quy mà. Mọi người yên lặng, mắt mở trừng trừng nhìn Chung Duy Duy vào Chiêu Nhân cung, lại nhất tề liếc nhau, nhanh chóng ngậm miệng lại. Có mấy người bắt tay kéo Chung Duy Duy qua, thậm chí còn khẩn trương nhìn xem, mình có quá phận, hoặc là làm bị thương nàng hay không.
Chung Duy Duy trước đó nghĩ có vô số sức mà tìm không được, đến khi bước vào đại môn của Chiêu Nhân cung, thì cả người đều mềm nhũn, tựa ở trên tường thở gấp không ngừng. Triệu Hoành Đồ bảo cung nhân đến đỡ nàng, kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?’’
Chung Duy Duy không có sức trả lời ông ta, khẽ lắc đầu, giùng giằng đi vào trong. Trong tẩm điện đèn đuốc sáng trưng, Trọng Hoa chỉ mặc áo lót trong, tóc tai rối bù ngồi ở trên tháp, thấy nàng một thân toàn nước bùn tiến đến, ghét bỏ mà ném cho nàng một cái khăn để lau, nói móc nàng:’’Trời sắp sập xuống rồi sao? Hay là có người đang đuổi theo muốn lấy mạng ngươi? Nhìn bộ dạng chật vật này của ngươi, chỗ nào có một chút phong phạm dáng vẻ của ngự tiền nữ quan đáng nói đây!’’
Hắn còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra thế này! Chung Duy Duy chợt bỏ khăn xuống, hung tợn trừng mắt Trọng Hoa, hoàn toàn không để ý nước mưa trên thân làm tấm thảm gấm dưới chân vừa ướt vừa bẩn.
Trọng Hoa môi vốn đang vểnh nhẹ đã cụp xuống, vẻ mặt cũng theo đó mà trở nên lãnh đạm:’’Chuyện gì?’’
Chung Duy Duy hít một hơi, nặng nề quỳ xuống:’’Cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tha mạng cho đại sư huynh.’’
Trọng Hoa thần sắc ngưng lại, lập tức cười nhạt:’’Ngươi đang nói cái gì? Trẫm nghe không hiểu. Ngươi đêm hôm khuya khoắt, mạo hiểm mưa to, không quan tâm cung quy, không cần mạng sống, xông vào Chiêu Nhân cung, quấy nhiễu thánh giá, chính là vì nói với trẫm việc này?’’
Chung Duy Duy không đếm xỉa đến, thấy chết không sờn nhìn tấm thảm trước mặt, thấp giọng nói:’’Thần cầu xin bệ hạ, cũng là cầu nhị sư huynh, nể mặt nghĩa phụ, nể mặt trên tình nghĩa đồng môn, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, bỏ qua cho đại sư huynh.’’
Thực sự là buồn cười, hắn còn chưa kịp làm gì cả, nàng không rõ liền đem cái mũ này chụp vào trên đầu hắn. Lẽ nào ở trong mắt nàng, hắn chính là người đê tiện, xấu xa, dơ bẩn đến tình trạng này? Là kẻ hèn nhát chỉ biết dựa vào quyền lực trong tay, thắng không anh hùng mà giết chết tình địch?
Chỉ là giữ tạm hai phong thư mà thôi, là hắn có thể giết chết Hà Thoa Y sao? Hà Thoa Y làm ra loại chuyện đó, hắn cũng chưa làm gì Hà Thoa Y, không phải bởi vì nhát gan, mà là sợ nàng khổ sở. Nàng chế giễu, xem hắn trở thành người như thế nào? Chẳng lẽ nói, nàng và Hà Thoa Y một ngày đêm không thư từ qua lại, sẽ chết ngay sao?
Gân xanh trên trán Trọng Hoa nhảy loạn, đôi môi run run:’’Ngươi hãy nghe cho kỹ, Chung Duy Duy, trẫm vốn là không muốn động đến cái tên bại hoại nhã nhặn kia, nhưng mà ngươi nhắc nhở trẫm, trẫm thật đúng là muốn động vào hắn!’’
“Người đâu!’’ Hắn lớn tiếng kêu to, Triệu Hoành Đồ giống như là con nhỏ bị dọa sợ nhảy ra:’’Bệ hạ có gì phân phó?’’
Trọng Hoa đỏ mắt, hung ác nói:’’Truyền ý chỉ của trẫm, bảo mười ba người 'vệ' lập tức lên đường xuất phát, đi Thương Sơn, xách đầu của tên Hà Thoa Y đến gặp!’’
Triệu Hoành Đồ mới chỉ chậm một chút, hắn liền tức giận hét lên:’’Ngươi có phải cũng muốn chết hay không?’’
Triệu Hoành Đồ chạy như điên, Chung Duy Duy chợt nhào đầu về phía trước, gắt gao níu lấy y phục của Triệu Hoành Đồ, hung ác mà trừng mắt Trọng Hoa:’’Ngươi giận thì xả vào ta, làm khó dễ người vô tội hết giận tính là cái gì? Ngươi là hoàng đế rất giỏi à? Hoàng đế có thể xem mạng người như cỏ rác không nói đạo lý không biết xấu hổ sao?’’
Triệu Hoành Đồ sợ đến đưa tay bịt miệng nàng:’’Bà cô à, ngươi điền rồi à.’’
“Ngươi buông...’’ Chung Duy Duy đích thật là điên rồi, mười ba 'vệ' là ám vệ chỉ lệ thuộc vào hoàng đế, không phải hoàng đế không thể điều động, các đời lịch đại hoàng đế đều tốn vô số tâm huyết ở trên người bọn họ, sức chiến đấu vô cùng mạnh, bản lĩnh ám sát cũng là số một số hai.
Nàng từng chính mắt nhìn thấy, Vĩnh đế ra lệnh một tiếng, sáng ngày tiếp thep, đầu tên ác nhân vốn đang ở ngoài trăm dặm cũng đã đặt trên ngự tiền.
“Cút ra ngoài!’’ Trọng Hoa một cước đá văng Triệu Hoành Đồ, nắm đầu vai Chung Duy Duy, dùng ánh mắt muốn ăn thịt người gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, nghiến răng nghiến lợi:’’Chung Duy Duy, ngươi vì hắn nói ta như vậy? Ngươi vì hắn không để ý sống chết như vậy? Hắn vô tội? Ta không nói đạo lý xem mạng người như cỏ rác không biết xấu hổ?’’
Nếu là những người khác, Nghiêm Trữ sớm phun nước bọt trở về, nhưng Chung Duy Duy rõ ràng không giống họ, đắc tội không tốt. Hắn nhịn thương lượng cùng Chung Duy Duy: “Chung đồng sử, không phải là ta không dàn xếp, người xem đi, bên ngoài trời đang mưa, cửa cung này cũng đã bị khóa, nếu không phải là quân vụ khẩn cấp, hoặc là thủ dụ của bệ hạ, bằng không không thể mở.’’
Chung Duy Duy mắt đã nhanh hồng, không quan tâm mà lạnh lùng nói:”Xảy ra chuyện gì ngươi phụ trách sao?’’
Trước đây nàng ở trước mặt Vĩnh đế làm đến cư lang, cũng có lúc nửa đêm ra bên ngoài truyền lại chính vụ khẩn cấp, trong mấy ngày nay tân đế đối xử với nàng thế nào, mọi người cũng đều nhìn cả ở trong mắt.
Nói là đồng sử hậu cung, nhưng mà chuyện của khởi cư lang cũng để cho nàng kiêm, càng là một bước lên trời, từ phòng trực dời đến chỗ cách tẩm điện của bệ hạ chỉ có một bước, ngay cả phi tử sủng hạnh cũng phải tùy thân mang theo. So với tâm phúc càng tâm phúc hơn, gần như chính là gắn liền ở bên cạnh.
Nghiêm Trữ không dám quá đắc tội Chung Duy Duy, cũng sợ xảy ra chuyện gì thật hắn gánh vác không nổi, liền điều hòa nói:’’Như vậy đi, ta sai người đi trước bẩm báo bệ hạ, nếu như bệ hạ bằng lòng gặp ngài, ta sẽ mở cửa. Nếu như bệ hạ không cho, ngài đi về nghỉ ngơi, không cần biết chuyện gì sáng mai lại nói, thế nào?’’
Chung Duy Duy nhận lời:’’Được. Làm phiền Nghiêm tổng quản.’’
Nghiêm Trữ nghe thấy nàng chào hỏi, cũng hài lòng, ngoắc gọi tới hai người đồ đệ, ngay trước mặt Chung Duy Duy như vậy mà dặn dò một phen, “Các ngươi đi nhanh về nhanh, không nên chậm trễ, chớ lỡ việc.’’
Chung Duy Duy nói:’’Ta trở về chờ tin của Nghiêm tổng quản.’’
Bước nhanh đi ra bên ngoài, lặng lẽ mò mẫm đứng trong bóng tối, đợi đến khi Nghiêm Trữ mang người mở cửa, lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chạy như điên ra ngoài. Nghe thấy người ở phía sau hô to gọi nhỏ một vùng, cùng lười để ý, phân biệt phương hướng một chút, hướng Chiêu Nhân cung đặt ngự thư phòng đội mưa mà chạy.
Không biết có phải vận khí nàng quá tốt hay không, dọc theo đường lớn chưa từng ngoài ý muốn gặp người khác, ngay cả thị vệ tuần tra cũng chưa từng gặp. Một hơi chạy đến ngoài Chiêu Nhân cung, quả nhiên Chiêu Nhân cung đã bị khóa mất, nàng tiến lên dùng sức vỗ vào cửa cung, lớn tiếng gọi Trọng Hoa:’’Bệ hạ, bệ hạ, nhị sư huynh, thần là Chung Duy Duy, có chuyện quan trọng khải tấu!’’
Có thị vệ nghe tiếng qua đây bắt nàng lại, nàng liều mạng gọi to, tiếp theo Nghiêm Trữ cũng đội mưa chạy tới, vẻ mặt âm trầm tức giận nói:’’Chung đồng sử, ngươi rất không trượng nghĩa! Ta nói đạo lý với ngươi, ngươi lại giở trò với ta! Kinh động thánh giá, ai chịu trách nhiệm được đây? Theo ta về trước, có chuyện gì sáng mai lại nói.’’
Chung Duy Duy không thèm nghe, kéo cổ họng gọi to, một thanh âm “Kẽo kẹt’’ vang lên, cửa cung nặng nề bị người từ trong mở ra, Triệu Hoành Đồ đi đến:’’Bệ hạ tuyên triệu Chung đồng sử.’’
Như vậy cũng có thể? Đây rõ ràng chính là trái với cung quy mà. Mọi người yên lặng, mắt mở trừng trừng nhìn Chung Duy Duy vào Chiêu Nhân cung, lại nhất tề liếc nhau, nhanh chóng ngậm miệng lại. Có mấy người bắt tay kéo Chung Duy Duy qua, thậm chí còn khẩn trương nhìn xem, mình có quá phận, hoặc là làm bị thương nàng hay không.
Chung Duy Duy trước đó nghĩ có vô số sức mà tìm không được, đến khi bước vào đại môn của Chiêu Nhân cung, thì cả người đều mềm nhũn, tựa ở trên tường thở gấp không ngừng. Triệu Hoành Đồ bảo cung nhân đến đỡ nàng, kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?’’
Chung Duy Duy không có sức trả lời ông ta, khẽ lắc đầu, giùng giằng đi vào trong. Trong tẩm điện đèn đuốc sáng trưng, Trọng Hoa chỉ mặc áo lót trong, tóc tai rối bù ngồi ở trên tháp, thấy nàng một thân toàn nước bùn tiến đến, ghét bỏ mà ném cho nàng một cái khăn để lau, nói móc nàng:’’Trời sắp sập xuống rồi sao? Hay là có người đang đuổi theo muốn lấy mạng ngươi? Nhìn bộ dạng chật vật này của ngươi, chỗ nào có một chút phong phạm dáng vẻ của ngự tiền nữ quan đáng nói đây!’’
Hắn còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra thế này! Chung Duy Duy chợt bỏ khăn xuống, hung tợn trừng mắt Trọng Hoa, hoàn toàn không để ý nước mưa trên thân làm tấm thảm gấm dưới chân vừa ướt vừa bẩn.
Trọng Hoa môi vốn đang vểnh nhẹ đã cụp xuống, vẻ mặt cũng theo đó mà trở nên lãnh đạm:’’Chuyện gì?’’
Chung Duy Duy hít một hơi, nặng nề quỳ xuống:’’Cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tha mạng cho đại sư huynh.’’
Trọng Hoa thần sắc ngưng lại, lập tức cười nhạt:’’Ngươi đang nói cái gì? Trẫm nghe không hiểu. Ngươi đêm hôm khuya khoắt, mạo hiểm mưa to, không quan tâm cung quy, không cần mạng sống, xông vào Chiêu Nhân cung, quấy nhiễu thánh giá, chính là vì nói với trẫm việc này?’’
Chung Duy Duy không đếm xỉa đến, thấy chết không sờn nhìn tấm thảm trước mặt, thấp giọng nói:’’Thần cầu xin bệ hạ, cũng là cầu nhị sư huynh, nể mặt nghĩa phụ, nể mặt trên tình nghĩa đồng môn, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, bỏ qua cho đại sư huynh.’’
Thực sự là buồn cười, hắn còn chưa kịp làm gì cả, nàng không rõ liền đem cái mũ này chụp vào trên đầu hắn. Lẽ nào ở trong mắt nàng, hắn chính là người đê tiện, xấu xa, dơ bẩn đến tình trạng này? Là kẻ hèn nhát chỉ biết dựa vào quyền lực trong tay, thắng không anh hùng mà giết chết tình địch?
Chỉ là giữ tạm hai phong thư mà thôi, là hắn có thể giết chết Hà Thoa Y sao? Hà Thoa Y làm ra loại chuyện đó, hắn cũng chưa làm gì Hà Thoa Y, không phải bởi vì nhát gan, mà là sợ nàng khổ sở. Nàng chế giễu, xem hắn trở thành người như thế nào? Chẳng lẽ nói, nàng và Hà Thoa Y một ngày đêm không thư từ qua lại, sẽ chết ngay sao?
Gân xanh trên trán Trọng Hoa nhảy loạn, đôi môi run run:’’Ngươi hãy nghe cho kỹ, Chung Duy Duy, trẫm vốn là không muốn động đến cái tên bại hoại nhã nhặn kia, nhưng mà ngươi nhắc nhở trẫm, trẫm thật đúng là muốn động vào hắn!’’
“Người đâu!’’ Hắn lớn tiếng kêu to, Triệu Hoành Đồ giống như là con nhỏ bị dọa sợ nhảy ra:’’Bệ hạ có gì phân phó?’’
Trọng Hoa đỏ mắt, hung ác nói:’’Truyền ý chỉ của trẫm, bảo mười ba người 'vệ' lập tức lên đường xuất phát, đi Thương Sơn, xách đầu của tên Hà Thoa Y đến gặp!’’
Triệu Hoành Đồ mới chỉ chậm một chút, hắn liền tức giận hét lên:’’Ngươi có phải cũng muốn chết hay không?’’
Triệu Hoành Đồ chạy như điên, Chung Duy Duy chợt nhào đầu về phía trước, gắt gao níu lấy y phục của Triệu Hoành Đồ, hung ác mà trừng mắt Trọng Hoa:’’Ngươi giận thì xả vào ta, làm khó dễ người vô tội hết giận tính là cái gì? Ngươi là hoàng đế rất giỏi à? Hoàng đế có thể xem mạng người như cỏ rác không nói đạo lý không biết xấu hổ sao?’’
Triệu Hoành Đồ sợ đến đưa tay bịt miệng nàng:’’Bà cô à, ngươi điền rồi à.’’
“Ngươi buông...’’ Chung Duy Duy đích thật là điên rồi, mười ba 'vệ' là ám vệ chỉ lệ thuộc vào hoàng đế, không phải hoàng đế không thể điều động, các đời lịch đại hoàng đế đều tốn vô số tâm huyết ở trên người bọn họ, sức chiến đấu vô cùng mạnh, bản lĩnh ám sát cũng là số một số hai.
Nàng từng chính mắt nhìn thấy, Vĩnh đế ra lệnh một tiếng, sáng ngày tiếp thep, đầu tên ác nhân vốn đang ở ngoài trăm dặm cũng đã đặt trên ngự tiền.
“Cút ra ngoài!’’ Trọng Hoa một cước đá văng Triệu Hoành Đồ, nắm đầu vai Chung Duy Duy, dùng ánh mắt muốn ăn thịt người gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, nghiến răng nghiến lợi:’’Chung Duy Duy, ngươi vì hắn nói ta như vậy? Ngươi vì hắn không để ý sống chết như vậy? Hắn vô tội? Ta không nói đạo lý xem mạng người như cỏ rác không biết xấu hổ?’’