Chương : 53
Một tiếng “Phốc’’ vang lên, chẳng biết vật gì đánh mạnh vào trên chén gỗ, Chung Duy Duy cầm không chắc, chén gỗ cùng với cháo hồ cùng nhau rơi xuống mặt đất.
Nàng men theo nhìn lên, trên mặt đất nhiều hơn một mảnh gói vỡ, lại nghiêm mặt xoay cổ nhìn phía trên xà nhà, vẫn không có gì cả.
Giữa ban ngày gặp quỷ! Nàng nhảy dựng lên mắng ngay:’’Ra đây! Giả thần giả quỷ gì chứ, cho rằng dọa được ta à? Nói cho ngươi biết, nhưng cô nương ta không bị dọa đâu! Ngươi dám đánh đổ bát ta ăn cơm, ta khiến ngươi vĩnh viễn không có bát ăn cơm!’’
Hoàn toàn không ai để ý nàng. Chung Duy Duy nhìn cháo hồ trên đất, định ngồi xổm xuống nhặt chén gỗ lên, làm bộ muốn ăn thức ăn còn sót lại trong bát.
Lại là một miếng ngói vỡ bay tới, Chung Duy Duy nhanh chóng ngẩn đầu nhìn qua, chỉ thấy ở sâu trong bóng tối xà nhà, một góc vạt áo xanh nhạt nhanh chóng thoáng qua.
Nàng vẫn không tin là mình nghe được ảo giác, cuối cùng đã cho nàng tóm được! Chung Duy Duy đắc ý:’’Bị ta tóm được rồi, mau ra đây, không thì ta sẽ la lên! Ngươi không muốn bị người khác bắt chứ? Đừng xem đây là lãnh cung, phòng vệ nên có cũng không thiếu đâu.’’
Mặc nàng uy hiếp dụ dỗ thế nào, người kia cũng không chịu quan tâm nàng, kiên định núp trong bóng tối từ đầu đến cuối. Chung Duy Duy lắc đầu thở dài:’’Thật đáng thương, thì ra chỉ là một người câm biết cười thôi. Ngươi là ai thế, tránh ở đây làm cái gì? Ta không có tiền, cũng không biết bí mật gì, ngươi tốt nhất đừng lãng phí tâm tư ở trên người ta.’’
“Có độc.’’ Người kia rốt cuộc lên tiếng, lại không trả lời hắn là người nào.
“Thì ra không phải là câm điếc.’’ Trong cung này người có thể ngầm ra tay, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ mấy người, Chung Duy Duy rãnh rỗi buồn chán, khoanh chân ngồi xuống đùa giỡn hắn:’’Ta đương nhiên biết cháo có vấn đề, là giả bộ muốn uống, thử ngươi là ai, mục đích ở đâu. Xin hỏi tôn tính đại danh tráng sĩ? Là nam hay nữ? A, sai rồi, ta nói sai rồi, có thể tự do xuất nhập ở hậu cung, vị trí ngươi chắc là công công.’’
Đối phương cũng không chịu phép khích tướng của nàng, như cũ không nói một lời.
“Ngươi không nói, vậy ta gọi là Lương huynh, đầu trộm đuôi cướp nhé.’’ Chung Duy Duy sờ cái bụng trống lép xẹp, dùng giọng thương lượng hỏi:’’Ngươi có thức ăn hay không?’’
Một túi giấy dầu đập vào ngực nàng, Chung Duy Duy mở ra nhìn một cái, lại là bánh màn thầu lạnh, hận đến tưởng chừng muốn đem túi giấy dầu ném xuống đất:’’Ngươi chỉ ăn cái này?’’
Lương huynh không để ý tới nàng, ý tứ rất rõ ràng, thích ăn hay không tùy vào ngươi.
Cửa đột nhiên vang lên một tiếng, có người ở bên ngoài nhẹ giọng gọi nàng:’’Chung đồng sử? Chung đồng sử?’’
Nhất định là đến kiểm tra nàng chết chưa. Chung Duy Duy lập tức đem bánh màn thầu lạnh nhét vào trong lòng, nằm xuống đất không nhúc nhích, một tiếng “Cùm cụp’’ vang lên, cửa mở một khe hỡ, một cung nhân lén lút nhô đầu vào, thấy Chung Duy Duy nằm trên đất, khuôn mặt nhịn không được lộ vẻ vui mừng, sát đến chuẩn bị tìm tòi kết quả, lại bị người chợt tấn công từ phía sau, bịt miệng mũi, xoay cánh tay trói lại.
Lý An Nhân đi đến, khuôn mặt lạnh lùng dùng sức đá cung nhân mấy đá, thấp giọng mắng vài câu, quay đầu lại nhìn Chung Duy Duy một bên xem náo nhiệt, ghét bỏ mà bóp lỗ mũi:’’Cả người ngươi đều chua.’’
Chung Duy Duy làm bộ không nghe thấy, đi qua đá mạnh cung nhân mấy đá:’’Ai bảo ngươi hạ độc hại ta!’’
Lý An Nhân liếc một cái:’’Trái lại ngươi thật biết bỏ đá xuống giếng.’’
Chung Duy Duy nhướn mày:’’Có thù không báo không phải là quân tử, những lời này ngươi chưa từng nghe qua?’’
“...’’ Lý An Nhân lại liếc một cái, khinh bỉ nói:’’Không phải ngươi rất có năng lực sao? Nếu như không có bệ hạ, ngươi sớm đã bị người ta độc chết, chết như thế nào cũng không biết.’’
Chung Duy Duy cười nhạt:’’Đêm qua ta mới đổ sạch một chén độc dược ngự ban, nghe nói bên trong có Câu Vẫn, Khiên Cơ, Hạc Đỉnh Hồng.’’
“Bệ hạ mới chướng mắt cái mạng nhỏ này của ngươi đó.’’ Lý An Nhân vô cùng chột dạ:’’Là ta nói đùa với ngươi, ngươi đã đánh ta nhiều lần như vậy, ta hù ngươi một lần có sau đâu?’’
Chung Duy Duy thấy mặt hắng sưng đỏ, liền hỏi:’’Mặt ngươi làm sao thế?’’
Lý An Nhân thẹn quá hóa giận, rất hung mà nói:’’Ai cần ngươi lo! Nữ nhân không có lương tâm, ngươi cho rằng ngươi rất giỏi à? Ngươi cho là mình rất thông minh sao? Nếu không phải bệ hạ sai người ngầm bảo hộ ngươi, ngươi đã sớm chết mười lần tám lần rồi. Khi có người ngăn ngươi uống cháo độc, sao ngươi không trách bệ hạ phái người theo dõi ngươi chứ? Bằng vào nghe được mấy lời ong tiếng ve, thì cho rằng biết rõ lòng người, biết chuyện khắp thiên hạ, là hành động rất buồn cười. Những lời này còn nguyên trả lời cho ngươi!’’
“Ta muốn gặp bệ hạ, ta có lời muốn nói.’’ Chung Duy Duy cũng không biện bạch, tâm tình của nàng rất phức tạp. Độc dược ngự ban là giả, người phái tới bám đuôi nàng chủ yếu là để bảo vệ nàng, nhưng cầm cố làm khó nàng là thật, cắt đứt liên hệ của nàng với bên ngoài cũng là thật, nàng không muốn cùng hắn có bất kỳ tình yêu nam nữ gì nữa cũng là thật, nàng thực sực không biết nên ở chung cùng hắn như thế nào.
“Ngươi muốn gặp thì gặp à? Bệ hạ nói, tuyệt đối không thả ngươi ra ngoài, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!’’ Lý An Nhân thở hổn hển đóng cửa lại rồi đi.
Chung Duy Duy ngồi xuống, móc bánh màn thầu từ trong lồng ngực ra, bán màn thầu hơi khô, nàng ăn có chút khó khăn, một túi nước con từ trên trời giáng xuống, nàng cũng nhìn vị Lương huynh kia, nhấc tay giơ túi nước lên, nói một tiếng:’’Cám ơn!’’ Ăn xong rồi để túi nước ở một bên, bởi vì ghét bỏ cái giường dơ bẩn, liền tìm một chỗ tương đối sạch sẽ, có thể phơi nắng nằm xuống, nằm nghiêng ngủ.
Mê man ngủ thẳng đến sẩm tối, bên ngoài lại vang lên tiếng muôi sắt đánh vào thùng thiết, Chung Duy Duy đứng dậy nhìn một cái, cung nhân đem cơm đã bị đổi hết rồi. Có lẽ là đã biết chuyện xảy ra vào sáng sớm, cung nhân phát cơm mới tới xa xa lượn quanh phòng của nàng, chưa cho nàng cơm, cũng xem nàng như không tồn tại.
Chung Duy Duy bĩu môi, nhìn về xà nhà bên trên:’’Lương huynh, còn thức ăn không?’’
Trên xà nhà truyền đến một trận tiếng ma sát, Chung Duy Duy đoạt lấy bánh màn thầu mới rớt xuống trước, nói rằng:’’Cái kia, ta muốn đại tiểu tiện,ngươi có thể tránh một chút không?’’
Âm thanh ma sát dừng lại, một mảnh an tĩnh, dù cho nhất định không nhìn thấy hai bên, Chung Duy Duy cũng có thể cảm nhận được lúng túng nồng đậm của đối phương. Nàng cười cười, giọng nói nhẹ nhàng:’’Nhân tiện chuẩn bị đùi gà và thứ khác nữa đi, lúc nào cũng chỉ ăn nước lã và bánh màn thầu, tánh khí của ta sẽ trở nên rất không tốt, bất lợi cho chúng ta ở chung.’’
Một cái bóng đen nhanh chóng lướt qua, cửa sổ nhanh chóng bị mở ra rồi đóng lại.
Chung Duy Duy dựa vào tường mỉm cười, nàng có ý thức khống chế ăn uống của mình, là vì để tránh cho loại xấu hổ này, cũng là chịu không nổi đại tiểu tiện ở trong phòng rồi lại không chiếm được đúng lúc xử lý. Vị Lương huynh này, càng xấu hổ hơn với nàng nữa.
Cung nhân phát cơm dần dần đi xa, các cung phi bị điên ăn cơm nước no nê lại bắt đầu sói khóc quỷ rú, có người nhẹ nhàng gõ cửa sổ một cái, Chung Duy Duy đi tới: “Ai?’’
Trong hoàng hôn, trong mắt Cát Tương Quân lóe lệ quang, nghẹn ngào thấp giọng nói:’’Tiểu Chung, là tỷ, đều tại tỷ lắm miệng hại muội.’’
Chung Duy Duy lắc đầu:’’Sao tỷ lại chạy đến đây?’’
Cát Tương Quân che miệng lại thật chặc, khó khăn mới nhịn xuống không khóc ra thành tiếng:’’Sáng sớm ta nghe nói chuyện của muội, vừa hối vừa sợ, ban ngày không dám qua đây, trời tối mới dám đến. Muội đã ăn rồi chưa? Ta mang cho muội thức ăn ngon.’’
Nàng men theo nhìn lên, trên mặt đất nhiều hơn một mảnh gói vỡ, lại nghiêm mặt xoay cổ nhìn phía trên xà nhà, vẫn không có gì cả.
Giữa ban ngày gặp quỷ! Nàng nhảy dựng lên mắng ngay:’’Ra đây! Giả thần giả quỷ gì chứ, cho rằng dọa được ta à? Nói cho ngươi biết, nhưng cô nương ta không bị dọa đâu! Ngươi dám đánh đổ bát ta ăn cơm, ta khiến ngươi vĩnh viễn không có bát ăn cơm!’’
Hoàn toàn không ai để ý nàng. Chung Duy Duy nhìn cháo hồ trên đất, định ngồi xổm xuống nhặt chén gỗ lên, làm bộ muốn ăn thức ăn còn sót lại trong bát.
Lại là một miếng ngói vỡ bay tới, Chung Duy Duy nhanh chóng ngẩn đầu nhìn qua, chỉ thấy ở sâu trong bóng tối xà nhà, một góc vạt áo xanh nhạt nhanh chóng thoáng qua.
Nàng vẫn không tin là mình nghe được ảo giác, cuối cùng đã cho nàng tóm được! Chung Duy Duy đắc ý:’’Bị ta tóm được rồi, mau ra đây, không thì ta sẽ la lên! Ngươi không muốn bị người khác bắt chứ? Đừng xem đây là lãnh cung, phòng vệ nên có cũng không thiếu đâu.’’
Mặc nàng uy hiếp dụ dỗ thế nào, người kia cũng không chịu quan tâm nàng, kiên định núp trong bóng tối từ đầu đến cuối. Chung Duy Duy lắc đầu thở dài:’’Thật đáng thương, thì ra chỉ là một người câm biết cười thôi. Ngươi là ai thế, tránh ở đây làm cái gì? Ta không có tiền, cũng không biết bí mật gì, ngươi tốt nhất đừng lãng phí tâm tư ở trên người ta.’’
“Có độc.’’ Người kia rốt cuộc lên tiếng, lại không trả lời hắn là người nào.
“Thì ra không phải là câm điếc.’’ Trong cung này người có thể ngầm ra tay, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ mấy người, Chung Duy Duy rãnh rỗi buồn chán, khoanh chân ngồi xuống đùa giỡn hắn:’’Ta đương nhiên biết cháo có vấn đề, là giả bộ muốn uống, thử ngươi là ai, mục đích ở đâu. Xin hỏi tôn tính đại danh tráng sĩ? Là nam hay nữ? A, sai rồi, ta nói sai rồi, có thể tự do xuất nhập ở hậu cung, vị trí ngươi chắc là công công.’’
Đối phương cũng không chịu phép khích tướng của nàng, như cũ không nói một lời.
“Ngươi không nói, vậy ta gọi là Lương huynh, đầu trộm đuôi cướp nhé.’’ Chung Duy Duy sờ cái bụng trống lép xẹp, dùng giọng thương lượng hỏi:’’Ngươi có thức ăn hay không?’’
Một túi giấy dầu đập vào ngực nàng, Chung Duy Duy mở ra nhìn một cái, lại là bánh màn thầu lạnh, hận đến tưởng chừng muốn đem túi giấy dầu ném xuống đất:’’Ngươi chỉ ăn cái này?’’
Lương huynh không để ý tới nàng, ý tứ rất rõ ràng, thích ăn hay không tùy vào ngươi.
Cửa đột nhiên vang lên một tiếng, có người ở bên ngoài nhẹ giọng gọi nàng:’’Chung đồng sử? Chung đồng sử?’’
Nhất định là đến kiểm tra nàng chết chưa. Chung Duy Duy lập tức đem bánh màn thầu lạnh nhét vào trong lòng, nằm xuống đất không nhúc nhích, một tiếng “Cùm cụp’’ vang lên, cửa mở một khe hỡ, một cung nhân lén lút nhô đầu vào, thấy Chung Duy Duy nằm trên đất, khuôn mặt nhịn không được lộ vẻ vui mừng, sát đến chuẩn bị tìm tòi kết quả, lại bị người chợt tấn công từ phía sau, bịt miệng mũi, xoay cánh tay trói lại.
Lý An Nhân đi đến, khuôn mặt lạnh lùng dùng sức đá cung nhân mấy đá, thấp giọng mắng vài câu, quay đầu lại nhìn Chung Duy Duy một bên xem náo nhiệt, ghét bỏ mà bóp lỗ mũi:’’Cả người ngươi đều chua.’’
Chung Duy Duy làm bộ không nghe thấy, đi qua đá mạnh cung nhân mấy đá:’’Ai bảo ngươi hạ độc hại ta!’’
Lý An Nhân liếc một cái:’’Trái lại ngươi thật biết bỏ đá xuống giếng.’’
Chung Duy Duy nhướn mày:’’Có thù không báo không phải là quân tử, những lời này ngươi chưa từng nghe qua?’’
“...’’ Lý An Nhân lại liếc một cái, khinh bỉ nói:’’Không phải ngươi rất có năng lực sao? Nếu như không có bệ hạ, ngươi sớm đã bị người ta độc chết, chết như thế nào cũng không biết.’’
Chung Duy Duy cười nhạt:’’Đêm qua ta mới đổ sạch một chén độc dược ngự ban, nghe nói bên trong có Câu Vẫn, Khiên Cơ, Hạc Đỉnh Hồng.’’
“Bệ hạ mới chướng mắt cái mạng nhỏ này của ngươi đó.’’ Lý An Nhân vô cùng chột dạ:’’Là ta nói đùa với ngươi, ngươi đã đánh ta nhiều lần như vậy, ta hù ngươi một lần có sau đâu?’’
Chung Duy Duy thấy mặt hắng sưng đỏ, liền hỏi:’’Mặt ngươi làm sao thế?’’
Lý An Nhân thẹn quá hóa giận, rất hung mà nói:’’Ai cần ngươi lo! Nữ nhân không có lương tâm, ngươi cho rằng ngươi rất giỏi à? Ngươi cho là mình rất thông minh sao? Nếu không phải bệ hạ sai người ngầm bảo hộ ngươi, ngươi đã sớm chết mười lần tám lần rồi. Khi có người ngăn ngươi uống cháo độc, sao ngươi không trách bệ hạ phái người theo dõi ngươi chứ? Bằng vào nghe được mấy lời ong tiếng ve, thì cho rằng biết rõ lòng người, biết chuyện khắp thiên hạ, là hành động rất buồn cười. Những lời này còn nguyên trả lời cho ngươi!’’
“Ta muốn gặp bệ hạ, ta có lời muốn nói.’’ Chung Duy Duy cũng không biện bạch, tâm tình của nàng rất phức tạp. Độc dược ngự ban là giả, người phái tới bám đuôi nàng chủ yếu là để bảo vệ nàng, nhưng cầm cố làm khó nàng là thật, cắt đứt liên hệ của nàng với bên ngoài cũng là thật, nàng không muốn cùng hắn có bất kỳ tình yêu nam nữ gì nữa cũng là thật, nàng thực sực không biết nên ở chung cùng hắn như thế nào.
“Ngươi muốn gặp thì gặp à? Bệ hạ nói, tuyệt đối không thả ngươi ra ngoài, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!’’ Lý An Nhân thở hổn hển đóng cửa lại rồi đi.
Chung Duy Duy ngồi xuống, móc bánh màn thầu từ trong lồng ngực ra, bán màn thầu hơi khô, nàng ăn có chút khó khăn, một túi nước con từ trên trời giáng xuống, nàng cũng nhìn vị Lương huynh kia, nhấc tay giơ túi nước lên, nói một tiếng:’’Cám ơn!’’ Ăn xong rồi để túi nước ở một bên, bởi vì ghét bỏ cái giường dơ bẩn, liền tìm một chỗ tương đối sạch sẽ, có thể phơi nắng nằm xuống, nằm nghiêng ngủ.
Mê man ngủ thẳng đến sẩm tối, bên ngoài lại vang lên tiếng muôi sắt đánh vào thùng thiết, Chung Duy Duy đứng dậy nhìn một cái, cung nhân đem cơm đã bị đổi hết rồi. Có lẽ là đã biết chuyện xảy ra vào sáng sớm, cung nhân phát cơm mới tới xa xa lượn quanh phòng của nàng, chưa cho nàng cơm, cũng xem nàng như không tồn tại.
Chung Duy Duy bĩu môi, nhìn về xà nhà bên trên:’’Lương huynh, còn thức ăn không?’’
Trên xà nhà truyền đến một trận tiếng ma sát, Chung Duy Duy đoạt lấy bánh màn thầu mới rớt xuống trước, nói rằng:’’Cái kia, ta muốn đại tiểu tiện,ngươi có thể tránh một chút không?’’
Âm thanh ma sát dừng lại, một mảnh an tĩnh, dù cho nhất định không nhìn thấy hai bên, Chung Duy Duy cũng có thể cảm nhận được lúng túng nồng đậm của đối phương. Nàng cười cười, giọng nói nhẹ nhàng:’’Nhân tiện chuẩn bị đùi gà và thứ khác nữa đi, lúc nào cũng chỉ ăn nước lã và bánh màn thầu, tánh khí của ta sẽ trở nên rất không tốt, bất lợi cho chúng ta ở chung.’’
Một cái bóng đen nhanh chóng lướt qua, cửa sổ nhanh chóng bị mở ra rồi đóng lại.
Chung Duy Duy dựa vào tường mỉm cười, nàng có ý thức khống chế ăn uống của mình, là vì để tránh cho loại xấu hổ này, cũng là chịu không nổi đại tiểu tiện ở trong phòng rồi lại không chiếm được đúng lúc xử lý. Vị Lương huynh này, càng xấu hổ hơn với nàng nữa.
Cung nhân phát cơm dần dần đi xa, các cung phi bị điên ăn cơm nước no nê lại bắt đầu sói khóc quỷ rú, có người nhẹ nhàng gõ cửa sổ một cái, Chung Duy Duy đi tới: “Ai?’’
Trong hoàng hôn, trong mắt Cát Tương Quân lóe lệ quang, nghẹn ngào thấp giọng nói:’’Tiểu Chung, là tỷ, đều tại tỷ lắm miệng hại muội.’’
Chung Duy Duy lắc đầu:’’Sao tỷ lại chạy đến đây?’’
Cát Tương Quân che miệng lại thật chặc, khó khăn mới nhịn xuống không khóc ra thành tiếng:’’Sáng sớm ta nghe nói chuyện của muội, vừa hối vừa sợ, ban ngày không dám qua đây, trời tối mới dám đến. Muội đã ăn rồi chưa? Ta mang cho muội thức ăn ngon.’’