Chương 54: Anh Biết..Bảo Vệ Ai ?
Hạ Y Nguyệt vẫn cúi gầm mặt không nói gì, cô luôn nghĩ Nhiếp Cảnh Thiên giận mình là vì bản thân không chấp nhận nghe anh giải thích, không có niềm tin ở anh nhưng khi nghe được nguyên do thì cô liền ngỡ ngàng.
“Ai bảo là sẽ cần em bảo vệ? Ai bảo em chắn đạn cho anh? Anh đâu yếu đuối đến mức phải để người mình yêu chắn ba viên đạn đau đớn như thế vì mình?..Nếu em có chuyện gì thì sau này…anh biết…hic…bảo vệ ai đây chứ?”
Hạ Y Nguyệt tròn xoe hai mắt, cô không ngờ anh lại khóc vì mình…?
Mắt Nhiếp Cảnh Thiên lúc này đã đỏ ửng, anh không kìm được sự nức nở trong lời nói…
Càng nghĩ lại càng sợ, nhớ lại hình ảnh cô nửa người băng gạc trắng, khuôn mặt thì nhếch nhác, chân thì sưng to, ngoài ra còn trầy xước khắp người…
Hình ảnh cô đầy thương tích không ngừng ùa về trong đầu anh, thêm những tưởng tượng về khung cảnh nguy hiểm lúc mọi người cứu anh rời đi…nếu khi đó viên đạn vô tình lệch sang vị trí hiểm thì Hạ Y Nguyệt của anh phải làm sao đây?
Những hình ảnh, tưởng tượng cứ luân phiên chiếm lấy nhận thức của Nhiếp Cảnh Thiên khiến nước mắt chưa kịp thu vào đã vội trào ra.
“Em xin lỗi…em vẫn không sao mà, vẫn ở đây với anh mà…”
Hạ Y Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve cả mặt và mái tóc đen dài của anh, cưng chiều dỗ dành.
Nhiếp Cảnh Thiên nhìn sâu vào ánh mắt cô như muốn xác minh điều cô nói là thật, như muốn dùng sự thật này đánh tan đi những tưởng tượng tiêu cực tồn tại trong đầu. Hạ Y Nguyệt cũng nhìn sâu vào mắt anh, trao cho anh niềm tin…
Hai người cứ thế hôn nhau, nụ hôn từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt, nụ hôn tràn đầy sự thương nhớ của tình yêu ngây dại.
“Ừm…được rồi mà, em không thở được”
Hạ Y Nguyệt đỏ mặt đẩy anh ra, không biết vì hết hơi hay vì ngại.
Nhiếp Cảnh Thiên cất tiếng cười nhẹ, anh làm sao không hiểu suy nghĩ của cô gái nhỏ này chứ.
“Em…muốn đi vệ sinh…”_Hạ Y Nguyệt kéo nhẹ góc áo anh thì thầm.
Nhiếp Cảnh Thiên không nói gì, yêu chiều bế Hạ Y Nguyệt vào nhà vệ sinh. Anh giúp cô đánh răng, rửa mặt, cả lau người thay đồ đều dành làm hết, cô ngại đỏ bừng mặt cũng chẳng thể làm gì.
[…]
Vẫn như mọi hôm, cứ khoảng bảy giờ là Lý Hoài Diễm và Nhiếp Cảnh Bình sẽ lại vào thăm Nhiếp Cảnh Thiên và Hạ Y Nguyệt.
Vừa hé mở cửa, tiếng cười đùa lọt ngay vào tai ông bà, hai người nhìn nhau đầy mong đợi.
Lúc bước vào, hai người đều vui mừng khi nhìn thấy đôi nam nữ đang cười đùa vui vẻ với nhau.
“Cháu tỉnh từ khi nào thế?”_Lý Hoài Diễm bước nhanh đến bên giường.
“Mới sáng nay thôi ạ…”
Hạ Y Nguyệt thấy Lý Hoài Diễm và Nhiếp Cảnh Bình đến thì vội đẩy Nhiếp Cảnh Thiên ra, đỏ mặt.
Nhiếp Cảnh Thiên bật cười với dáng vẻ này của cô, nhìn dáng vẻ này không khéo người ta lại tưởng hai người đang dan díu với nhau…
“Hai người làm cô ấy sợ rồi…”
Nhiếp Cảnh Thiên giả bộ ôm cô vào lòng, dỗ dành.
“Ba mẹ có làm gì con bé đâu…mà chẳng phải là do con sao, con là người làm con bé ngại đó…”
Lý Hoài Diễm ngồi xuống cạnh cô, bà đưa ngón trỏ chọt mạnh, nhấn vào bả vai anh trách móc.
Hạ Y Nguyệt im lặng trong sự trêu chọc của hai người…như nghe thấy gì đó không đúng, cô liền ngơ ngác lên tiếng.
“Ba…mẹ?”
“Hửm…chưa cưới mà em đã vội vậy sao? Nhưng anh sẽ không ngăn cản, coi như để em làm quen trước vậy…”
Nhiếp Cảnh Thiên hiểu rõ ý cô nói nhưng lại cố tình lái sang chuyện khác để ghẹo cô.
“Không phải cái đó…anh đã biết rồi sao?”_Hạ Y Nguyệt đánh nhẹ vào tay Nhiếp Cảnh Thiên.
“Ừm…biết rồi!”_Nhiếp Cảnh Thiên vòng tay ôm lấy cô.
“Từ khi nào?”_Hạ Y Nguyệt bất ngờ, hỏi.
“Vào hôm anh vừa tỉnh dậy…sáng hôm ấy ba mẹ vào thăm anh và em, anh vừa nhìn đã nhận ra mẹ, sau đó họ kể anh nghe toàn bộ sự việc…”
Hạ Y Nguyệt cảm giác bầu không khí thay đổi đột ngột, cả ba người đều có đầy những cảm xúc khác nhau, khó nói nên lời…
“Em…đói…”
Hạ Y Nguyệt níu lấy cánh tay Nhiếp Cảnh Thiên thì thầm…phá tan đi không khí ngột ngạt này.
“À…bác quên mất, bác có mang cháo đến đây, không biết sao hôm nay bác lại nấu nhiều hơn mọi hôm nên dư cho hai đứa ăn luôn đây…”_Lý Hoài Diễm chia cháo làm hai, đưa cho Nhiếp Cảnh Thiên và Hạ Y Nguyệt.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, cười đùa với hai vị phụ huynh, không khí náo nhiệt hẳn lên.
[…]
- ------*-------
Vu Giai Giai như thường lệ mà đến căn phòng giam Nhiếp Cảnh Thiên kiểm tra tình hình, vừa đến gần cửa phòng bà nghe thấy tiếng la to của tên bác sĩ liền biết chuyện chẳng lành, vội đi vào thì thấy…tên bác sĩ kia đang nằm la liệt trên giường, máu từ ngực và bụng không ngừng chảy ra.
Bà ta bước nhanh đến cửa sổ thì phát hiện có bóng người lướt đi, liền cho người đuổi theo.
“Mau…người đâu…mau đuổi theo bọn chúng cho tao…”
Mấy tên sai vặt bên ngoài nghe tiếng bà chủ mình kêu liền nhanh chóng chạy vào.
“Bà kêu chúng tôi sao?”
Một kẻ không sợ chết bước lên hỏi một câu ngu ngốc.
“Các người…mau đuổi theo bọn chúng cho ta…còn đứng đây làm gì? Có kẻ vào cắp tên nhóc đáng ghét này đi mất rồi…”_Vu Giai Giai bực tức hét vào mặt đám lính của mình, tay chỉ về hướng nhóm người Hạ Y Nguyệt chạy trốn.
Đám kia cũng không đần đến mức không hiểu gì, bọn chúng chạy đi kêu thêm người rồi liền đuổi theo “những tên trộm”.
[…]
“Ai bảo là sẽ cần em bảo vệ? Ai bảo em chắn đạn cho anh? Anh đâu yếu đuối đến mức phải để người mình yêu chắn ba viên đạn đau đớn như thế vì mình?..Nếu em có chuyện gì thì sau này…anh biết…hic…bảo vệ ai đây chứ?”
Hạ Y Nguyệt tròn xoe hai mắt, cô không ngờ anh lại khóc vì mình…?
Mắt Nhiếp Cảnh Thiên lúc này đã đỏ ửng, anh không kìm được sự nức nở trong lời nói…
Càng nghĩ lại càng sợ, nhớ lại hình ảnh cô nửa người băng gạc trắng, khuôn mặt thì nhếch nhác, chân thì sưng to, ngoài ra còn trầy xước khắp người…
Hình ảnh cô đầy thương tích không ngừng ùa về trong đầu anh, thêm những tưởng tượng về khung cảnh nguy hiểm lúc mọi người cứu anh rời đi…nếu khi đó viên đạn vô tình lệch sang vị trí hiểm thì Hạ Y Nguyệt của anh phải làm sao đây?
Những hình ảnh, tưởng tượng cứ luân phiên chiếm lấy nhận thức của Nhiếp Cảnh Thiên khiến nước mắt chưa kịp thu vào đã vội trào ra.
“Em xin lỗi…em vẫn không sao mà, vẫn ở đây với anh mà…”
Hạ Y Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve cả mặt và mái tóc đen dài của anh, cưng chiều dỗ dành.
Nhiếp Cảnh Thiên nhìn sâu vào ánh mắt cô như muốn xác minh điều cô nói là thật, như muốn dùng sự thật này đánh tan đi những tưởng tượng tiêu cực tồn tại trong đầu. Hạ Y Nguyệt cũng nhìn sâu vào mắt anh, trao cho anh niềm tin…
Hai người cứ thế hôn nhau, nụ hôn từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt, nụ hôn tràn đầy sự thương nhớ của tình yêu ngây dại.
“Ừm…được rồi mà, em không thở được”
Hạ Y Nguyệt đỏ mặt đẩy anh ra, không biết vì hết hơi hay vì ngại.
Nhiếp Cảnh Thiên cất tiếng cười nhẹ, anh làm sao không hiểu suy nghĩ của cô gái nhỏ này chứ.
“Em…muốn đi vệ sinh…”_Hạ Y Nguyệt kéo nhẹ góc áo anh thì thầm.
Nhiếp Cảnh Thiên không nói gì, yêu chiều bế Hạ Y Nguyệt vào nhà vệ sinh. Anh giúp cô đánh răng, rửa mặt, cả lau người thay đồ đều dành làm hết, cô ngại đỏ bừng mặt cũng chẳng thể làm gì.
[…]
Vẫn như mọi hôm, cứ khoảng bảy giờ là Lý Hoài Diễm và Nhiếp Cảnh Bình sẽ lại vào thăm Nhiếp Cảnh Thiên và Hạ Y Nguyệt.
Vừa hé mở cửa, tiếng cười đùa lọt ngay vào tai ông bà, hai người nhìn nhau đầy mong đợi.
Lúc bước vào, hai người đều vui mừng khi nhìn thấy đôi nam nữ đang cười đùa vui vẻ với nhau.
“Cháu tỉnh từ khi nào thế?”_Lý Hoài Diễm bước nhanh đến bên giường.
“Mới sáng nay thôi ạ…”
Hạ Y Nguyệt thấy Lý Hoài Diễm và Nhiếp Cảnh Bình đến thì vội đẩy Nhiếp Cảnh Thiên ra, đỏ mặt.
Nhiếp Cảnh Thiên bật cười với dáng vẻ này của cô, nhìn dáng vẻ này không khéo người ta lại tưởng hai người đang dan díu với nhau…
“Hai người làm cô ấy sợ rồi…”
Nhiếp Cảnh Thiên giả bộ ôm cô vào lòng, dỗ dành.
“Ba mẹ có làm gì con bé đâu…mà chẳng phải là do con sao, con là người làm con bé ngại đó…”
Lý Hoài Diễm ngồi xuống cạnh cô, bà đưa ngón trỏ chọt mạnh, nhấn vào bả vai anh trách móc.
Hạ Y Nguyệt im lặng trong sự trêu chọc của hai người…như nghe thấy gì đó không đúng, cô liền ngơ ngác lên tiếng.
“Ba…mẹ?”
“Hửm…chưa cưới mà em đã vội vậy sao? Nhưng anh sẽ không ngăn cản, coi như để em làm quen trước vậy…”
Nhiếp Cảnh Thiên hiểu rõ ý cô nói nhưng lại cố tình lái sang chuyện khác để ghẹo cô.
“Không phải cái đó…anh đã biết rồi sao?”_Hạ Y Nguyệt đánh nhẹ vào tay Nhiếp Cảnh Thiên.
“Ừm…biết rồi!”_Nhiếp Cảnh Thiên vòng tay ôm lấy cô.
“Từ khi nào?”_Hạ Y Nguyệt bất ngờ, hỏi.
“Vào hôm anh vừa tỉnh dậy…sáng hôm ấy ba mẹ vào thăm anh và em, anh vừa nhìn đã nhận ra mẹ, sau đó họ kể anh nghe toàn bộ sự việc…”
Hạ Y Nguyệt cảm giác bầu không khí thay đổi đột ngột, cả ba người đều có đầy những cảm xúc khác nhau, khó nói nên lời…
“Em…đói…”
Hạ Y Nguyệt níu lấy cánh tay Nhiếp Cảnh Thiên thì thầm…phá tan đi không khí ngột ngạt này.
“À…bác quên mất, bác có mang cháo đến đây, không biết sao hôm nay bác lại nấu nhiều hơn mọi hôm nên dư cho hai đứa ăn luôn đây…”_Lý Hoài Diễm chia cháo làm hai, đưa cho Nhiếp Cảnh Thiên và Hạ Y Nguyệt.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, cười đùa với hai vị phụ huynh, không khí náo nhiệt hẳn lên.
[…]
- ------*-------
Vu Giai Giai như thường lệ mà đến căn phòng giam Nhiếp Cảnh Thiên kiểm tra tình hình, vừa đến gần cửa phòng bà nghe thấy tiếng la to của tên bác sĩ liền biết chuyện chẳng lành, vội đi vào thì thấy…tên bác sĩ kia đang nằm la liệt trên giường, máu từ ngực và bụng không ngừng chảy ra.
Bà ta bước nhanh đến cửa sổ thì phát hiện có bóng người lướt đi, liền cho người đuổi theo.
“Mau…người đâu…mau đuổi theo bọn chúng cho tao…”
Mấy tên sai vặt bên ngoài nghe tiếng bà chủ mình kêu liền nhanh chóng chạy vào.
“Bà kêu chúng tôi sao?”
Một kẻ không sợ chết bước lên hỏi một câu ngu ngốc.
“Các người…mau đuổi theo bọn chúng cho ta…còn đứng đây làm gì? Có kẻ vào cắp tên nhóc đáng ghét này đi mất rồi…”_Vu Giai Giai bực tức hét vào mặt đám lính của mình, tay chỉ về hướng nhóm người Hạ Y Nguyệt chạy trốn.
Đám kia cũng không đần đến mức không hiểu gì, bọn chúng chạy đi kêu thêm người rồi liền đuổi theo “những tên trộm”.
[…]