Chương : 2
Cheshire, nước Anh, năm 1878.
Vanessa Britten xao lãng việc thêu thùa trong một chốc khi ngắm nữ công tước vừa đi hết thêm một vòng quanh phòng. Cô không thể gọi đó là đi đi lại lại trên sàn nhà được, một cách chính xác. Cô ngờ là cô gái còn không nhận ra mình chỉ đang đi tới đi lui trên tấm thảm phương Đông đẹp đẽ kia.
Thường thì ai có thể nghĩ rằng nữ công tước thậm chí sẽ quan tâm về bi kịch nho nhỏ đang xảy ra trên lầu chứ? Vanessa tháng trước chắc chắn còn cho rằng điều này là không thể khi cô nhận làm người kèm cặp, cố vấn cho nữ công tước 19 tuổi. Đó cũng là điều bình thường khi những cô gái trẻ chấp nhận cưới những quý ngài lớn tuổi vì tài sản và tước hiệu của họ. Jocelyn Fleming đã tóm được một trong những con mồi béo bở nhất, Edward Fleming, vị Công Tước đời thứ sáu dòng họ Eaton khi ông đã ở tuổi xế chiều và còn đang bị bệnh khi họ kết hôn năm ngoái.
Nhưng chỉ không lâu sau Vanessa đã thay đổi quan điểm của mình về Nữ Công Tước trẻ của dòng họ Eaton này. Hẳn nàng đã rất nghèo khổ khi ngài Công Tước cầu hôn nàng. Cha nàng sở hữu một trong những trang trại ngựa giống tốt nhất nước Anh ở Devonshire, người ta làm Jocelyn tin như vậy. Cũng như đa số bạn làm ăn trong giới của ông, cha nàng đam mê cờ bạc một cách tệ hại và khi mất đi, ông đã mắc nợ nhiều đến nỗi không thể để lại cho Jocelyn ngay cả một xu nhỏ. Edward Fleming thật sự đã cứu cô gái tội nghiệp thoát khỏi tình cảnh tìm kiếm việc làm, tồi tệ nhất trong những tình cảnh tồi tệ đối với một quý cô dịu dàng được giáo dục tốt.
Vanessa chỉ có thể nói đó là “một cử chỉ cao đẹp” cho hành động như vậy. Cô ta yêu những câu chuyện có hậu như thế và không phải là kiểu người hay ganh tỵ với những người khác có chút ít vận may hoặc là rất rất may mắn, điển hình như trường hợp của Nữ Công Tước này. Nhưng Jocelyn Fleming không phải là kẻ đào mỏ như bà đã nghĩ lúc đầu.
Vanessa đã sống rất nhiều năm ở London, nơi mà những người cùng địa vị với nàng đều là những kẻ máu lạnh, sẵn sàng chộp lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay. Jocelyn không biết làm sao để trở thành một người nhẫn tâm được, kể cả khi nàng có cố đi chăng nữa. Nàng quá chất phác, quá ngây thơ, cởi mở và tin người.Và chính xác nàng đã thể hiện giống với bản tính vốn có của mình. Điều đáng ngạc nhiên nhất là nàng thật sự yêu người đàn ông vào ngay lúc này đang hấp hối ở trên lầu.
Rất tình cờ, Vanessa được thuê làm công việc này. Ngài công tước đã tiến hành các công việc dự phòng bất thường trong suốt mấy tháng qua, bán đi những tài sản không nằm trong diện tài sản thừa kế, chuyển tiền ra nước ngoài, mua những đồ dùng thiết yếu cho việc đi xa. Ông đã sắp xếp mọi chi tiết cần phải làm. Ngay cả việc thu dọn hành lý cũng đã làm xong. Điều duy nhất mà Jocelyn và đoàn tùy tùng của nàng cần làm là rời khỏi đây.
Vanessa hoàn toàn nghi ngờ lý do về sự lo xa này của ngài Công Tước cho đến khi bà gặp những người họ hàng xa của ông, “những con kền kền tham lam,” đó là cách ông gọi họ, những kẻ đang chực chờ để chiếm lấy tài sản của ông và xâu xé nó.
Và nếu có một kẻ nào thậm chí được coi là hám lợi và tàn nhẫn hơn nữa thì đó chỉ có thể là Maurice Fleming, kẻ sẽ kế thừa tước vị công tước, vì Edward không có gia đình riêng của mình. Maurice chỉ là anh em họ mà ngài Công tước đã từng đuổi đi không thể chịu nỗi hắn thậm chí dù chỉ ở chung một phòng. Nhưng Maurice có một gia đình lớn hợp pháp để ủng hộ sau lưng, với một bà mẹ và bốn chị em gái, có thể nói hắn đã luôn khao khát chờ đợi cái chết của Edward để kết thúc việc này một cách nhẹ nhàng. Hắn cũng cài gián điệp vào lâu đài Fleming Hall để báo cáo thường xuyên về tình trạng của Edward và tiếng gõ cửa không nghi ngờ gì nữa sẽ vang lên ngay giây phút tuyên bố ngài Công tước đã qua đời.
Jocelyn tội nghiệp đã rơi vào giữa cái gọi là cuộc chiến gia tộc trong suốt một thời gian dài. Họ hàng của Edward đã hết sức cố gắng thuyết phục ông đừng lấy nàng… và khi thuyết phục thất bại thì họ quay sang đe dọa sau lưng của Edward, nhưng dù sao ông cũng đã đoán ra được điều đó. Ông đã không thái quá trong khi sắp đặt tất cả mọi thứ nhằm bảo vệ tương lai của người vợ trẻ.
Vanessa sẽ là người đầu tiên đồng ý rằng, việc ở lại nước Anh, phó mặc cho số mệnh bây giờ là một hành động điên rồ. Ngài Công tước mới sẽ không ngu ngốc ngồi yên một chỗ để nhìn một số lượng lớn tài sản của Fleming tuột ra khỏi tầm với của hắn. Hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn trong quyền hạn của mình để đọat lại chúng và với địa vị là Công tước mới của dòng họ Eaton thì bây giờ quyền lực của hắn là vô cùng to lớn. Nhưng Edward đã vạch rõ giới hạn và xác định rằng Maurice và gia đình tham lam của hắn không được nhận bất cứ thứ gì liên quan đến tài sản mà ông không ghi trong bản thừa kế. Tất cả những thứ ấy sẽ dành cho Jocelyn vì tấm lòng chung thủy và tận tâm của nàng đối với ông. Nếu có ai cần lời khuyên và sự hướng dẫn của Vanessa bây giờ thì đó chính là cô gái trẻ với đôi mắt đẫm lệ này. Jocelyn không muốn rời khỏi nước Anh vì nàng đã quá quen thuộc với cuộc sống nơi này. Nàng đã tranh luận với chồng mình từ khi ông lần đầu tiên gợi ý về chuyện đó, nhưng chỉ vô ích mà thôi. Nàng như một đứa trẻ trên phương diện này, sợ hãi những thứ mới lạ. Nàng không thể hiểu được nguy hiểm thế nào sẽ xảy đến với mình nếu nàng ở lại và rơi vào vòng kiểm soát của Marice. Nhưng Vanessa thì có. Lạy Chúa, thật không thể chịu đựng nỗi khi nghĩ đến việc Jocelyn bây giờ là Nữ công tước và sẽ sớm trở thành bà quả phụ Công tước, nhưng tước hiệu ấy không thể bảo vệ nàng một khi Maurice tóm được nàng, vì Maurice đã có vợ và cô ta sẽ trở thành Nữ Công Tước mới của dòng họ Eaton.
“Thưa bà?” Người quản gia tần ngần xuất hiện ở cửa ra vào cùng với vị bác sĩ riêng của Nữ hoàng đứng kế bên. “Thưa bà?”
Phải đợi người quản gia gọi lần thứ hai mới kéo Jocelyn ra khỏi những suy nghĩ u ám về hoàn cảnh hiện tại. Vanessa có thể thấy trên gương mặt nàng vẫn còn chút hy vọng nhỏ nhoi nhưng khi nhìn vào sắc mặt của vị bác sĩ thì chút hy vọng ấy đã bị dập tắt hoàn toàn.
“Còn bao lâu nữa?” Giọng Jocelyn nhỏ đến mức có thể.
“Tối nay, thưa bà,” vị bác sĩ già đáp lời. “Tôi thật sự lấy làm tiếc. Chúng ta đều biết đó chỉ còn là vấn đề về thời gian thôi …” Giọng ông ta nhỏ dần rồi tắt hẳn.
“Vậy bây giờ tôi có thể gặp anh ấy không?”
“Tất nhiên là được, thưa bà. Ông ấy muốn được gặp bà.”
Jocelyn gật đầu và thẳng lưng lên. Đó là tư thế quan trọng thể hiện sự đỉnh đạc và tự tin mà nàng đã học được ở chồng trong suốt một năm qua. Nàng sẽ không khóc, không phải ngay trước mặt người hầu nhưng khi ở một mình …
***
Ông chỉ mới 55 tuổi thôi. Bốn năm trước khi Jocelyn gặp ông lần đầu tiên, tóc ông đã lốm đốm vài sợi bạc. Lúc đó, ông đến Devonshire để mua một con ngựa săn từ cha nàng. Nàng đã tiến cử một chú ngựa săn ít đẹp mã hơn, và Edward đã chọn theo lời khuyên của nàng, hơn là theo người huấn luyện ngựa của cha nàng. Chú ngựa săn mà nàng giới thiệu máu lửa hơn, sức chịu đựng dẻo dai hơn. Và Edward đã không phải hối hận với sự lựa chọn này.
Ông quay lại vào năm sau để mua tiếp một cặp ngựa đua, và một lần nữa ông chỉ nghe theo lời đề nghị của nàng. Điều đó làm nàng thực sự hãnh diện. Nàng hiểu biết về loài ngựa và lớn lên cùng với chúng, nhưng không một ai tin tưởng sự hiểu biết của nàng một cách nghiêm túc chỉ bởi vì tuổi đời quá non trẻ của nàng. Nhưng Edward đã rất ấn tượng với kiến thức và sự tự tin của nàng. Cặp ngựa thuần chủng mà nàng bán cho ông đã giúp ông kiếm được một số tiền rất lớn. Và lại một lần nữa, ông không phải hối tiếc. Và tự nhiên họ trở thành bạn bè kể từ đó, bất chấp khoảng cách chênh lệch khá lớn về tuổi tác.
Ông đã đến ngay lập tức khi hay tin cha nàng qua đời. Và ông đã đưa ra lời đề nghị mà nàng không thể chối từ. Nhưng đó không phải là lời đề nghị khiếm nhã. Ông biết mình sắp chết vì bác sĩ đã nói ông chỉ còn sống đươc một vài tháng nữa thôi. Và cái ông muốn là một người tri kỷ, một người bạn, một người quan tâm đến ông, người sẽ nhỏ vài giọt nước mắt khi ông qua đời. Ông có nhiều bạn bè nhưng chẳng một ai thân thiết với ông cả.
Ông thật vui khi nói cho nàng biết rằng chính nàng là nguyên nhân khiến ông có thể sống lâu thêm một chút. Và Jocelyn cũng lấy làm thích thú khi biết điều ấy. Nàng thầm biết ơn khoảng thời gian mà nàng có thể sống thêm được vài tháng nữa với ông. Ông là tất cả đối với nàng, người cha, người anh, người cố vấn, người bạn, người hùng, tất cả mọi thứ ngoại trừ người tình, vì điều ấy không thể nào được. Ông đã không còn khả năng làm tình với phụ nữ trong nhiều năm ngay cả trước khi ông quen biết nàng. Trở thành cô dâu ngây thơ ở tuổi 18, nàng không hề biết mình thật sự đã bỏ lỡ cái gì, vì thế nàng cũng không hối tiếc khi không được biết đến cả một lãnh vực khác nữa trong mối quan hệ vợ chồng mà lẽ ra nàng có thể khám phá. Nàng không cảm thấy như thể bị lừa mà trái lại còn cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết. Nàng yêu Edward đơn giản vì ông đã là tất cả đối với nàng.
Có đôi lúc nàng cảm tưởng nàng chỉ mới được sinh ra từ khi nàng gặp ông. Mẹ nàng mất trước khi Jocelyn kịp lưu giữ được những kí ức thật sự rõ rệt nào về bà. Còn cha nàng thì dành hầu hết thời gian sinh sống ở Luân Đôn. Chỉ khi nào có dịp hiếm hoi về nhà thì ông mới chú ý đến nàng, nhưng nàng chẳng bao giờ cảm thấy gần gũi với cha mình.Trước đây nàng sống cuộc sống cô đơn và cách biệt với thế giới bên ngoài, điều duy nhất mà nàng lấy làm thích thú là được chăm sóc và nuôi dưỡng những con ngựa của cha nàng. Nhưng từ khi có Edward, ông đã mở ra cho nàng thấy cả một thế giới hoàn toàn mới mẻ, về thể thao, xã hội, những người bạn gái, những bộ trang phục sang trọng và những món trang sức đắt tiền mà nàng chưa bao giờ từng mơ ước đến. Bây giờ nàng sắp phải dấn thân vào một cuộc sống mới khác mà không có ông bên cạnh để hướng dẫn. Ôi Chúa ơi, làm sao nàng có thể đối mặt với nó được khi không còn ông ấy?
Jocelyn đã phải điều hòa lại hơi thở khi bước vào căn phòng sang trọng đầy mùi bệnh tật. Nàng không dùng khăn giấy có tẩm mùi thơm để át đi mùi khó chịu này. Nàng không thể làm thế với ông.
Ông nằm nghiêng người sang một bên trên chiếc giường thênh thang được đặt ngay giữa căn phòng rộng lớn, để cho dễ thở hơn. Khi bước vào phòng, nàng đã bắt gặp ánh mắt của ông dõi theo những bước đi của nàng, đôi mắt màu xám vô hồn gần như không còn sức sống, làn da bên dưới chúng nhợt nhạt tái xanh như da người chết. Nàng đã bật khóc khi thấy ông như vậy, chỉ vài tuần trước đây thôi ông vẫn còn rất năng động, khỏe mạnh và nồng nhiệt nữa, hay là ông đã cố để làm nàng tin như vậy – đồng thời trong suốt khoảng thời gian ấy ông đã lên kế hoạch và sắp xếp mọi thứ cho nàng khi biết thời gian mình đã sắp hết.
“Đừng buồn như vậy, em yêu của anh.”
Ngay cả giọng nói của ông cũng không còn được như xưa. Ôi Chúa ơi, làm sao mà nàng có thể nói lời từ biệt với ông mà không thể đau đớn kia chứ?
Nàng với lấy tay ông đang để trên tấm chăn bằng nhung và đặt nó lên môi mình. Khi nàng hạ tay ông xuống, ông vẫn đang mỉm cười nhưng nụ cười chỉ kéo dài được trong một giây.
“Chỉ tự dối mình thôi,” nàng khiển trách bản thân và cả ông nữa “Em buồn, và em không thể giả vờ được, Eddie à.”
Một thoáng hài hước rất điển hình của ông hiện ra trong mắt khi nghe cái tên mà không một ai khác dám gọi ông như vậy, ngay cả từ thuở còn ấu thơ. “Em lúc nào cũng quá thật thà một cách đáng trách như vậy. Nhưng đó cũng là một trong những tính cách của em làm anh cảm phục.”
“Nhưng em nghĩ điều anh phục em chính là giác quan cảm nhận tuyệt vời về loài ngựa của em.”
“Ừ, cả việc đó nữa.” Ông cố gượng cười nhưng không được.
“Anh đang đau phải không?” Nàng dè dặt hỏi.
“Không có gì đâu em, cho tới bây giờ anh vẫn không làm sao quen được với nó thôi.”
“Chứ bác sĩ không cho anh …”
“Cái đó tính sau đi, em yêu. Vì anh muốn cho đầu óc mình thật sự minh mẩn để nói lời “tạm biệt” với em.”
“Ôi, Chúa ơi!”
“Đừng như vậy lúc này.” Cố gắng nói với giọng nghiêm khắc nhưng thật ra ông chưa bao giờ có thể nghiêm khắc được với nàng. “Xin em mà, Jocelyn, đừng khóc nữa. Anh không thể chịu đựng nổi khi thấy em khóc.”
Nàng quay đi để lau khô nước mắt, nhưng khi quay lại nhìn ông thì nước mắt lại tuôn trào, lăn tròn trên má nàng. “Em xin lỗi, nhưng nhìn anh như thế này em thật sự đau đớn vô cùng, lẽ ra em không nên yêu anh, không phải như thế này,” nàng nói mà không cần che đậy.
Nếu cách đây vài ngày, chắc hẳn ông sẽ bật cười khi nghe câu nói ấy “Anh biết.”
“Anh nói với em là còn 2 tháng nữa thôi, và em nghĩ – em nghĩ mình sẽ không thể gắn bó được với anh chỉ trong một thời gian ngắn ngủi. Nếu em có thể, thì em muốn mang lại cho anh hạnh phúc, và sự thoải mái trong những ngày tháng cuối cùng vì anh đã làm quá nhiều thứ cho em. Nhưng em không ngờ mình lại quá gắn bó với anh đến nỗi em thấy rất đau lòng khi ... Nhưng điều đó đâu còn quan trọng nữa, phải không anh?” Nụ cười gượng gạo trên môi nàng vừa vụt tắt. “Trước lúc hai tháng trôi qua, em đã lo lắng rất nhiều. Ôi, Eddie ơi, anh không thể cho chúng ta thêm một ít thời gian nữa sao? Trước đây anh đã lừa được bác sĩ về bệnh tình của mình. Vậy bây giờ anh lừa họ thêm một lần nữa đi anh, có được không anh?”
Ông ao ước mình có thể nói “được” làm sao. Ông không muốn kết thúc cuộc đời mình vào ngay lúc mà hạnh phúc lại đến quá muộn màng với ông. Nhưng ông đã không bao giờ lừa dối nàng, và sẽ không làm thế ngay lúc này. Ông có thể giúp đỡ nàng bằng nhiều cách khác, thay vì quá ích kỷ lấy nàng làm vợ. Nhưng mọi chuyện đã rồi, ông không thật sự hối tiếc về khoảng thời gian ngắn ngủi mà ông đã có với nàng mặc dù điều đó gây cho nàng nỗi đau buồn. Ông muốn một người nào đó quan tâm đến mình, và nàng đã làm điều ấy. Ông chỉ không nhận ra rằng trái tim mình lại đau đớn khi phải lìa xa nàng bây giờ.
Ông siết chặt tay nàng để đáp lại lời thỉnh cầu của nàng. Khi thấy vai nàng chùng xuống thì ông biết nàng đã hiểu. Ông thở dài và nhắm mắt lại, nhưng chỉ một lúc.
Ngắm nhìn nàng luôn mang lại cho ông cảm giác thật dễ chịu, và ông cần nó ngay lúc này.
Nàng xinh đẹp tuyệt trần, mặc dù nàng sẽ là người đầu tiên chế giễu nếu như ông nói vậy và quả thật đúng như vậy, dù hiện tại diện mạo của nàng có vẻ ít chăm chút nhất. Nàng quá rực rỡ so với tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu, mái tóc đỏ quá chói lọi, như một ngọn lửa bừng cháy, đôi mắt xanh lục nhạt hiếm có và quá biểu cảm. Nếu Jocelyn không thích người nào, đôi mắt nàng sẽ nói lên điều đó vì nàng quá thật thà với tâm tính thiện lương và không hề biết chút gì về sự man trá. Nàng cũng không thể trộn lẫn giữa những cô gái tóc đỏ khác bởi làn da trắng ngà hoàn mỹ không một vết tàn nhang, làn da nhạt đến mức gần như trong suốt.
Những đường nét khác trên mặt nàng thì dễ nhìn hơn, khuôn mặt trái xoan nhỏ với cặp lông mày cong thanh mảnh, sống mũi nhỏ thẳng đứng, và đôi môi thanh tú mềm mại. Có nét bướng bỉnh ẩn giấu trong chiếc cằm của nàng, nhưng nó cũng không nói lên nhiều về tính cách, ít ra thì Edward cũng đã không nhận ra được. Chỉ có một lần duy nhất ông phải đối mặt với tính ngoan cố của nàng là lúc nàng phản đối khi phải rời khỏi nước Anh, nhưng rồi nàng cũng đã buông xuôi theo ý ông.
Về những điều còn lại, ừm, ngay cả ông cũng phải thừa nhận rằng thân thể nàng nên đầy đặn hơn. Nàng cao hơn mức trung bình một chút, nhưng so với tầm vóc của ông thì nàng vẫn thấp hơn ông vài phân. Nàng lúc nào cũng là một cô gái năng động - nguyên nhân khiến thân hình nàng ngày càng mảnh dẻ hơn – và thậm chí còn hơn thế nữa khi lần đầu tiên nàng đến cung điện Fleming Hall. Và trong một tháng qua, nàng đã sụt cân rất nhiều vì quá lo lắng cho ông. Do vậy mà trang phục không còn vừa vặn với nàng nữa. Nhưng nàng không quan tâm về chuyện đó, xét cho cùng thì nàng không phải là cô gái mơ mộng hão huyền, nàng chấp nhận những chuyện tất nhiên phải theo như vậy và không cố gắng để cải thiện nó.
Trong suy nghĩ điên khùng của mình, Edward tự nhận mình cực kỳ ghen tuông, trên mọi phương diện, và đã mừng rằng là không có một người đàn ông nào khác khám phá ra nàng đáng yêu như ông thấy. Và hơn nữa vì sự ràng buộc, gắn bó của ông đối với nàng không dựa trên nền tảng tình dục, nên việc hình dáng cơ thể của nàng có ra sao cũng đâu phải là điều bận tâm.
“Có bao giờ anh nói với em rằng anh thật sự cảm kích như thế nào khi em chấp nhận trở thành Nữ công tước của anh chưa?”
“Hàng trăm lần, ít nhất là như vậy.”
Ông siết chặt tay nàng lần nữa. Nàng hầu như còn không cảm thấy được cái nắm tay của ông.
“Em và nữ bá tước đã đóng gói xong hành lý rồi phải không?”
“Eddie, đừng ……”
“Chúng ta phải nói về chuyện này, em yêu à! Em nhất định phải rời khỏi đây ngay lập tức, cho dù phải đi vào lúc nữa đêm.”
“Không thể nào.”
Ông biết nàng muốn nói đến điều gì.
“Tang lễ là chuyện rất đau buồn, sự có mặt của em không có lợi gì, mặt khác lại có thể phá hỏng mọi thứ mà anh đã sắp đặt để thấy em được an toàn. Hứa với anh đi!”
Nàng miễn cưỡng gật đầu. Ông đang làm mọi thứ trở nên quá thực tế, nhất là về chuyến khởi hành này. Nàng cố không nghĩ đến và hầu như đã quên nó đi để giữ ông bên cạnh mình lâu hơn. Nhưng không thể nào được nữa rồi.
“Anh đã gửi một bản sao của bản di chúc đến cho Maurice.” Nhìn vào đôi mắt mở to của nàng, ông giải thích: “Anh hy vọng nó sẽ ngăn hắn làm những chuyện điên cuồng. Anh cũng hy vọng một khi hắn nhận ra em đã bỏ đi, thì hắn sẽ bỏ qua và hài lòng với số tài sản mà hắn được thừa kế. Eaton đủ giàu có để chu cấp cho hắn và gia đình lớn của hắn.” Nàng không cần ở lại để đọc bản di chúc, bởi vì ông đã chuyển nhượng mọi thứ khác mà ông có cho nàng đứng tên.
“Nếu anh đưa hết tài sản cho hắn ……”
“Không bao giờ! Anh thà sẽ quyên góp chúng cho từ thiện hơn là để chuyện đó xảy ra … Jocelyn, anh muốn em có chúng, tất cả tài sản của anh. Đó là một trong những lý do anh lấy em. Anh muốn em sẽ không bao giờ phải thiếu thốn bất cứ thứ gì, muốn thấy em được an toàn. Và anh đã kiếm được những người bảo vệ tốt nhất cho em. Một khi em rời khỏi nước Anh, Maurice sẽ không thể nào thao túng được tòa án chống lại em. Và sau khi em đã đủ tuổi hoặc nếu em tái hôn……”
“Đừng đề cập tới vấn đề hôn nhân bây giờ với em, Eddie … không phải bây giờ!!!” Nàng nghẹn ngào nói.
“Anh xin lỗi, em yêu à! Nhưng em còn quá trẻ. Ngày đó sẽ đến khi ………”
“Eddie, em xin anh, đừng nói nữa!!”
“Tốt thôi, nhưng em biết rằng anh chỉ muốn em được hạnh phúc mà, đúng không?”
Lẽ ra ông không nên nói quá nhiều với nàng. Bây giờ ông mệt rồi, mắt ông mở to một cách trống rỗng và vẫn còn rất nhiều điều mà ông muốn nói.
“Thế giới là của em …… hãy tận hưởng nó.”
“Em sẽ … Eddie … em hứa … em sẽ làm một chuyến phiêu lưu như lời anh nói. Em sẽ nhìn mọi vật, làm mọi việc.” Lúc này nàng nói một cách gấp gáp, vì Eddie dường như tàn phai, biến mất ngay trước mắt nàng. Jocelyn nắm chặt tay ông hơn cho đến khi mắt ông lại tập trung vào mình. “Em sẽ cưỡi lạc đà và voi, săn sư tử ở Châu Phi, trèo lên kim tự tháp ở Ai Cập.”
“ Đừng quên …… trại ngựa của em nữa.”
“Em sẽ không quên. Em sẽ tạo ra những giống ngựa thuần chủng tốt nhất ở …… Eddie?”
Mắt ông khép lại, những ngón tay buông lỏng. “Eddie?”
“Anh yêu … em … Jocelyn!!” .
“Eddie!!!!”
Vanessa Britten xao lãng việc thêu thùa trong một chốc khi ngắm nữ công tước vừa đi hết thêm một vòng quanh phòng. Cô không thể gọi đó là đi đi lại lại trên sàn nhà được, một cách chính xác. Cô ngờ là cô gái còn không nhận ra mình chỉ đang đi tới đi lui trên tấm thảm phương Đông đẹp đẽ kia.
Thường thì ai có thể nghĩ rằng nữ công tước thậm chí sẽ quan tâm về bi kịch nho nhỏ đang xảy ra trên lầu chứ? Vanessa tháng trước chắc chắn còn cho rằng điều này là không thể khi cô nhận làm người kèm cặp, cố vấn cho nữ công tước 19 tuổi. Đó cũng là điều bình thường khi những cô gái trẻ chấp nhận cưới những quý ngài lớn tuổi vì tài sản và tước hiệu của họ. Jocelyn Fleming đã tóm được một trong những con mồi béo bở nhất, Edward Fleming, vị Công Tước đời thứ sáu dòng họ Eaton khi ông đã ở tuổi xế chiều và còn đang bị bệnh khi họ kết hôn năm ngoái.
Nhưng chỉ không lâu sau Vanessa đã thay đổi quan điểm của mình về Nữ Công Tước trẻ của dòng họ Eaton này. Hẳn nàng đã rất nghèo khổ khi ngài Công Tước cầu hôn nàng. Cha nàng sở hữu một trong những trang trại ngựa giống tốt nhất nước Anh ở Devonshire, người ta làm Jocelyn tin như vậy. Cũng như đa số bạn làm ăn trong giới của ông, cha nàng đam mê cờ bạc một cách tệ hại và khi mất đi, ông đã mắc nợ nhiều đến nỗi không thể để lại cho Jocelyn ngay cả một xu nhỏ. Edward Fleming thật sự đã cứu cô gái tội nghiệp thoát khỏi tình cảnh tìm kiếm việc làm, tồi tệ nhất trong những tình cảnh tồi tệ đối với một quý cô dịu dàng được giáo dục tốt.
Vanessa chỉ có thể nói đó là “một cử chỉ cao đẹp” cho hành động như vậy. Cô ta yêu những câu chuyện có hậu như thế và không phải là kiểu người hay ganh tỵ với những người khác có chút ít vận may hoặc là rất rất may mắn, điển hình như trường hợp của Nữ Công Tước này. Nhưng Jocelyn Fleming không phải là kẻ đào mỏ như bà đã nghĩ lúc đầu.
Vanessa đã sống rất nhiều năm ở London, nơi mà những người cùng địa vị với nàng đều là những kẻ máu lạnh, sẵn sàng chộp lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay. Jocelyn không biết làm sao để trở thành một người nhẫn tâm được, kể cả khi nàng có cố đi chăng nữa. Nàng quá chất phác, quá ngây thơ, cởi mở và tin người.Và chính xác nàng đã thể hiện giống với bản tính vốn có của mình. Điều đáng ngạc nhiên nhất là nàng thật sự yêu người đàn ông vào ngay lúc này đang hấp hối ở trên lầu.
Rất tình cờ, Vanessa được thuê làm công việc này. Ngài công tước đã tiến hành các công việc dự phòng bất thường trong suốt mấy tháng qua, bán đi những tài sản không nằm trong diện tài sản thừa kế, chuyển tiền ra nước ngoài, mua những đồ dùng thiết yếu cho việc đi xa. Ông đã sắp xếp mọi chi tiết cần phải làm. Ngay cả việc thu dọn hành lý cũng đã làm xong. Điều duy nhất mà Jocelyn và đoàn tùy tùng của nàng cần làm là rời khỏi đây.
Vanessa hoàn toàn nghi ngờ lý do về sự lo xa này của ngài Công Tước cho đến khi bà gặp những người họ hàng xa của ông, “những con kền kền tham lam,” đó là cách ông gọi họ, những kẻ đang chực chờ để chiếm lấy tài sản của ông và xâu xé nó.
Và nếu có một kẻ nào thậm chí được coi là hám lợi và tàn nhẫn hơn nữa thì đó chỉ có thể là Maurice Fleming, kẻ sẽ kế thừa tước vị công tước, vì Edward không có gia đình riêng của mình. Maurice chỉ là anh em họ mà ngài Công tước đã từng đuổi đi không thể chịu nỗi hắn thậm chí dù chỉ ở chung một phòng. Nhưng Maurice có một gia đình lớn hợp pháp để ủng hộ sau lưng, với một bà mẹ và bốn chị em gái, có thể nói hắn đã luôn khao khát chờ đợi cái chết của Edward để kết thúc việc này một cách nhẹ nhàng. Hắn cũng cài gián điệp vào lâu đài Fleming Hall để báo cáo thường xuyên về tình trạng của Edward và tiếng gõ cửa không nghi ngờ gì nữa sẽ vang lên ngay giây phút tuyên bố ngài Công tước đã qua đời.
Jocelyn tội nghiệp đã rơi vào giữa cái gọi là cuộc chiến gia tộc trong suốt một thời gian dài. Họ hàng của Edward đã hết sức cố gắng thuyết phục ông đừng lấy nàng… và khi thuyết phục thất bại thì họ quay sang đe dọa sau lưng của Edward, nhưng dù sao ông cũng đã đoán ra được điều đó. Ông đã không thái quá trong khi sắp đặt tất cả mọi thứ nhằm bảo vệ tương lai của người vợ trẻ.
Vanessa sẽ là người đầu tiên đồng ý rằng, việc ở lại nước Anh, phó mặc cho số mệnh bây giờ là một hành động điên rồ. Ngài Công tước mới sẽ không ngu ngốc ngồi yên một chỗ để nhìn một số lượng lớn tài sản của Fleming tuột ra khỏi tầm với của hắn. Hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn trong quyền hạn của mình để đọat lại chúng và với địa vị là Công tước mới của dòng họ Eaton thì bây giờ quyền lực của hắn là vô cùng to lớn. Nhưng Edward đã vạch rõ giới hạn và xác định rằng Maurice và gia đình tham lam của hắn không được nhận bất cứ thứ gì liên quan đến tài sản mà ông không ghi trong bản thừa kế. Tất cả những thứ ấy sẽ dành cho Jocelyn vì tấm lòng chung thủy và tận tâm của nàng đối với ông. Nếu có ai cần lời khuyên và sự hướng dẫn của Vanessa bây giờ thì đó chính là cô gái trẻ với đôi mắt đẫm lệ này. Jocelyn không muốn rời khỏi nước Anh vì nàng đã quá quen thuộc với cuộc sống nơi này. Nàng đã tranh luận với chồng mình từ khi ông lần đầu tiên gợi ý về chuyện đó, nhưng chỉ vô ích mà thôi. Nàng như một đứa trẻ trên phương diện này, sợ hãi những thứ mới lạ. Nàng không thể hiểu được nguy hiểm thế nào sẽ xảy đến với mình nếu nàng ở lại và rơi vào vòng kiểm soát của Marice. Nhưng Vanessa thì có. Lạy Chúa, thật không thể chịu đựng nỗi khi nghĩ đến việc Jocelyn bây giờ là Nữ công tước và sẽ sớm trở thành bà quả phụ Công tước, nhưng tước hiệu ấy không thể bảo vệ nàng một khi Maurice tóm được nàng, vì Maurice đã có vợ và cô ta sẽ trở thành Nữ Công Tước mới của dòng họ Eaton.
“Thưa bà?” Người quản gia tần ngần xuất hiện ở cửa ra vào cùng với vị bác sĩ riêng của Nữ hoàng đứng kế bên. “Thưa bà?”
Phải đợi người quản gia gọi lần thứ hai mới kéo Jocelyn ra khỏi những suy nghĩ u ám về hoàn cảnh hiện tại. Vanessa có thể thấy trên gương mặt nàng vẫn còn chút hy vọng nhỏ nhoi nhưng khi nhìn vào sắc mặt của vị bác sĩ thì chút hy vọng ấy đã bị dập tắt hoàn toàn.
“Còn bao lâu nữa?” Giọng Jocelyn nhỏ đến mức có thể.
“Tối nay, thưa bà,” vị bác sĩ già đáp lời. “Tôi thật sự lấy làm tiếc. Chúng ta đều biết đó chỉ còn là vấn đề về thời gian thôi …” Giọng ông ta nhỏ dần rồi tắt hẳn.
“Vậy bây giờ tôi có thể gặp anh ấy không?”
“Tất nhiên là được, thưa bà. Ông ấy muốn được gặp bà.”
Jocelyn gật đầu và thẳng lưng lên. Đó là tư thế quan trọng thể hiện sự đỉnh đạc và tự tin mà nàng đã học được ở chồng trong suốt một năm qua. Nàng sẽ không khóc, không phải ngay trước mặt người hầu nhưng khi ở một mình …
***
Ông chỉ mới 55 tuổi thôi. Bốn năm trước khi Jocelyn gặp ông lần đầu tiên, tóc ông đã lốm đốm vài sợi bạc. Lúc đó, ông đến Devonshire để mua một con ngựa săn từ cha nàng. Nàng đã tiến cử một chú ngựa săn ít đẹp mã hơn, và Edward đã chọn theo lời khuyên của nàng, hơn là theo người huấn luyện ngựa của cha nàng. Chú ngựa săn mà nàng giới thiệu máu lửa hơn, sức chịu đựng dẻo dai hơn. Và Edward đã không phải hối hận với sự lựa chọn này.
Ông quay lại vào năm sau để mua tiếp một cặp ngựa đua, và một lần nữa ông chỉ nghe theo lời đề nghị của nàng. Điều đó làm nàng thực sự hãnh diện. Nàng hiểu biết về loài ngựa và lớn lên cùng với chúng, nhưng không một ai tin tưởng sự hiểu biết của nàng một cách nghiêm túc chỉ bởi vì tuổi đời quá non trẻ của nàng. Nhưng Edward đã rất ấn tượng với kiến thức và sự tự tin của nàng. Cặp ngựa thuần chủng mà nàng bán cho ông đã giúp ông kiếm được một số tiền rất lớn. Và lại một lần nữa, ông không phải hối tiếc. Và tự nhiên họ trở thành bạn bè kể từ đó, bất chấp khoảng cách chênh lệch khá lớn về tuổi tác.
Ông đã đến ngay lập tức khi hay tin cha nàng qua đời. Và ông đã đưa ra lời đề nghị mà nàng không thể chối từ. Nhưng đó không phải là lời đề nghị khiếm nhã. Ông biết mình sắp chết vì bác sĩ đã nói ông chỉ còn sống đươc một vài tháng nữa thôi. Và cái ông muốn là một người tri kỷ, một người bạn, một người quan tâm đến ông, người sẽ nhỏ vài giọt nước mắt khi ông qua đời. Ông có nhiều bạn bè nhưng chẳng một ai thân thiết với ông cả.
Ông thật vui khi nói cho nàng biết rằng chính nàng là nguyên nhân khiến ông có thể sống lâu thêm một chút. Và Jocelyn cũng lấy làm thích thú khi biết điều ấy. Nàng thầm biết ơn khoảng thời gian mà nàng có thể sống thêm được vài tháng nữa với ông. Ông là tất cả đối với nàng, người cha, người anh, người cố vấn, người bạn, người hùng, tất cả mọi thứ ngoại trừ người tình, vì điều ấy không thể nào được. Ông đã không còn khả năng làm tình với phụ nữ trong nhiều năm ngay cả trước khi ông quen biết nàng. Trở thành cô dâu ngây thơ ở tuổi 18, nàng không hề biết mình thật sự đã bỏ lỡ cái gì, vì thế nàng cũng không hối tiếc khi không được biết đến cả một lãnh vực khác nữa trong mối quan hệ vợ chồng mà lẽ ra nàng có thể khám phá. Nàng không cảm thấy như thể bị lừa mà trái lại còn cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết. Nàng yêu Edward đơn giản vì ông đã là tất cả đối với nàng.
Có đôi lúc nàng cảm tưởng nàng chỉ mới được sinh ra từ khi nàng gặp ông. Mẹ nàng mất trước khi Jocelyn kịp lưu giữ được những kí ức thật sự rõ rệt nào về bà. Còn cha nàng thì dành hầu hết thời gian sinh sống ở Luân Đôn. Chỉ khi nào có dịp hiếm hoi về nhà thì ông mới chú ý đến nàng, nhưng nàng chẳng bao giờ cảm thấy gần gũi với cha mình.Trước đây nàng sống cuộc sống cô đơn và cách biệt với thế giới bên ngoài, điều duy nhất mà nàng lấy làm thích thú là được chăm sóc và nuôi dưỡng những con ngựa của cha nàng. Nhưng từ khi có Edward, ông đã mở ra cho nàng thấy cả một thế giới hoàn toàn mới mẻ, về thể thao, xã hội, những người bạn gái, những bộ trang phục sang trọng và những món trang sức đắt tiền mà nàng chưa bao giờ từng mơ ước đến. Bây giờ nàng sắp phải dấn thân vào một cuộc sống mới khác mà không có ông bên cạnh để hướng dẫn. Ôi Chúa ơi, làm sao nàng có thể đối mặt với nó được khi không còn ông ấy?
Jocelyn đã phải điều hòa lại hơi thở khi bước vào căn phòng sang trọng đầy mùi bệnh tật. Nàng không dùng khăn giấy có tẩm mùi thơm để át đi mùi khó chịu này. Nàng không thể làm thế với ông.
Ông nằm nghiêng người sang một bên trên chiếc giường thênh thang được đặt ngay giữa căn phòng rộng lớn, để cho dễ thở hơn. Khi bước vào phòng, nàng đã bắt gặp ánh mắt của ông dõi theo những bước đi của nàng, đôi mắt màu xám vô hồn gần như không còn sức sống, làn da bên dưới chúng nhợt nhạt tái xanh như da người chết. Nàng đã bật khóc khi thấy ông như vậy, chỉ vài tuần trước đây thôi ông vẫn còn rất năng động, khỏe mạnh và nồng nhiệt nữa, hay là ông đã cố để làm nàng tin như vậy – đồng thời trong suốt khoảng thời gian ấy ông đã lên kế hoạch và sắp xếp mọi thứ cho nàng khi biết thời gian mình đã sắp hết.
“Đừng buồn như vậy, em yêu của anh.”
Ngay cả giọng nói của ông cũng không còn được như xưa. Ôi Chúa ơi, làm sao mà nàng có thể nói lời từ biệt với ông mà không thể đau đớn kia chứ?
Nàng với lấy tay ông đang để trên tấm chăn bằng nhung và đặt nó lên môi mình. Khi nàng hạ tay ông xuống, ông vẫn đang mỉm cười nhưng nụ cười chỉ kéo dài được trong một giây.
“Chỉ tự dối mình thôi,” nàng khiển trách bản thân và cả ông nữa “Em buồn, và em không thể giả vờ được, Eddie à.”
Một thoáng hài hước rất điển hình của ông hiện ra trong mắt khi nghe cái tên mà không một ai khác dám gọi ông như vậy, ngay cả từ thuở còn ấu thơ. “Em lúc nào cũng quá thật thà một cách đáng trách như vậy. Nhưng đó cũng là một trong những tính cách của em làm anh cảm phục.”
“Nhưng em nghĩ điều anh phục em chính là giác quan cảm nhận tuyệt vời về loài ngựa của em.”
“Ừ, cả việc đó nữa.” Ông cố gượng cười nhưng không được.
“Anh đang đau phải không?” Nàng dè dặt hỏi.
“Không có gì đâu em, cho tới bây giờ anh vẫn không làm sao quen được với nó thôi.”
“Chứ bác sĩ không cho anh …”
“Cái đó tính sau đi, em yêu. Vì anh muốn cho đầu óc mình thật sự minh mẩn để nói lời “tạm biệt” với em.”
“Ôi, Chúa ơi!”
“Đừng như vậy lúc này.” Cố gắng nói với giọng nghiêm khắc nhưng thật ra ông chưa bao giờ có thể nghiêm khắc được với nàng. “Xin em mà, Jocelyn, đừng khóc nữa. Anh không thể chịu đựng nổi khi thấy em khóc.”
Nàng quay đi để lau khô nước mắt, nhưng khi quay lại nhìn ông thì nước mắt lại tuôn trào, lăn tròn trên má nàng. “Em xin lỗi, nhưng nhìn anh như thế này em thật sự đau đớn vô cùng, lẽ ra em không nên yêu anh, không phải như thế này,” nàng nói mà không cần che đậy.
Nếu cách đây vài ngày, chắc hẳn ông sẽ bật cười khi nghe câu nói ấy “Anh biết.”
“Anh nói với em là còn 2 tháng nữa thôi, và em nghĩ – em nghĩ mình sẽ không thể gắn bó được với anh chỉ trong một thời gian ngắn ngủi. Nếu em có thể, thì em muốn mang lại cho anh hạnh phúc, và sự thoải mái trong những ngày tháng cuối cùng vì anh đã làm quá nhiều thứ cho em. Nhưng em không ngờ mình lại quá gắn bó với anh đến nỗi em thấy rất đau lòng khi ... Nhưng điều đó đâu còn quan trọng nữa, phải không anh?” Nụ cười gượng gạo trên môi nàng vừa vụt tắt. “Trước lúc hai tháng trôi qua, em đã lo lắng rất nhiều. Ôi, Eddie ơi, anh không thể cho chúng ta thêm một ít thời gian nữa sao? Trước đây anh đã lừa được bác sĩ về bệnh tình của mình. Vậy bây giờ anh lừa họ thêm một lần nữa đi anh, có được không anh?”
Ông ao ước mình có thể nói “được” làm sao. Ông không muốn kết thúc cuộc đời mình vào ngay lúc mà hạnh phúc lại đến quá muộn màng với ông. Nhưng ông đã không bao giờ lừa dối nàng, và sẽ không làm thế ngay lúc này. Ông có thể giúp đỡ nàng bằng nhiều cách khác, thay vì quá ích kỷ lấy nàng làm vợ. Nhưng mọi chuyện đã rồi, ông không thật sự hối tiếc về khoảng thời gian ngắn ngủi mà ông đã có với nàng mặc dù điều đó gây cho nàng nỗi đau buồn. Ông muốn một người nào đó quan tâm đến mình, và nàng đã làm điều ấy. Ông chỉ không nhận ra rằng trái tim mình lại đau đớn khi phải lìa xa nàng bây giờ.
Ông siết chặt tay nàng để đáp lại lời thỉnh cầu của nàng. Khi thấy vai nàng chùng xuống thì ông biết nàng đã hiểu. Ông thở dài và nhắm mắt lại, nhưng chỉ một lúc.
Ngắm nhìn nàng luôn mang lại cho ông cảm giác thật dễ chịu, và ông cần nó ngay lúc này.
Nàng xinh đẹp tuyệt trần, mặc dù nàng sẽ là người đầu tiên chế giễu nếu như ông nói vậy và quả thật đúng như vậy, dù hiện tại diện mạo của nàng có vẻ ít chăm chút nhất. Nàng quá rực rỡ so với tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu, mái tóc đỏ quá chói lọi, như một ngọn lửa bừng cháy, đôi mắt xanh lục nhạt hiếm có và quá biểu cảm. Nếu Jocelyn không thích người nào, đôi mắt nàng sẽ nói lên điều đó vì nàng quá thật thà với tâm tính thiện lương và không hề biết chút gì về sự man trá. Nàng cũng không thể trộn lẫn giữa những cô gái tóc đỏ khác bởi làn da trắng ngà hoàn mỹ không một vết tàn nhang, làn da nhạt đến mức gần như trong suốt.
Những đường nét khác trên mặt nàng thì dễ nhìn hơn, khuôn mặt trái xoan nhỏ với cặp lông mày cong thanh mảnh, sống mũi nhỏ thẳng đứng, và đôi môi thanh tú mềm mại. Có nét bướng bỉnh ẩn giấu trong chiếc cằm của nàng, nhưng nó cũng không nói lên nhiều về tính cách, ít ra thì Edward cũng đã không nhận ra được. Chỉ có một lần duy nhất ông phải đối mặt với tính ngoan cố của nàng là lúc nàng phản đối khi phải rời khỏi nước Anh, nhưng rồi nàng cũng đã buông xuôi theo ý ông.
Về những điều còn lại, ừm, ngay cả ông cũng phải thừa nhận rằng thân thể nàng nên đầy đặn hơn. Nàng cao hơn mức trung bình một chút, nhưng so với tầm vóc của ông thì nàng vẫn thấp hơn ông vài phân. Nàng lúc nào cũng là một cô gái năng động - nguyên nhân khiến thân hình nàng ngày càng mảnh dẻ hơn – và thậm chí còn hơn thế nữa khi lần đầu tiên nàng đến cung điện Fleming Hall. Và trong một tháng qua, nàng đã sụt cân rất nhiều vì quá lo lắng cho ông. Do vậy mà trang phục không còn vừa vặn với nàng nữa. Nhưng nàng không quan tâm về chuyện đó, xét cho cùng thì nàng không phải là cô gái mơ mộng hão huyền, nàng chấp nhận những chuyện tất nhiên phải theo như vậy và không cố gắng để cải thiện nó.
Trong suy nghĩ điên khùng của mình, Edward tự nhận mình cực kỳ ghen tuông, trên mọi phương diện, và đã mừng rằng là không có một người đàn ông nào khác khám phá ra nàng đáng yêu như ông thấy. Và hơn nữa vì sự ràng buộc, gắn bó của ông đối với nàng không dựa trên nền tảng tình dục, nên việc hình dáng cơ thể của nàng có ra sao cũng đâu phải là điều bận tâm.
“Có bao giờ anh nói với em rằng anh thật sự cảm kích như thế nào khi em chấp nhận trở thành Nữ công tước của anh chưa?”
“Hàng trăm lần, ít nhất là như vậy.”
Ông siết chặt tay nàng lần nữa. Nàng hầu như còn không cảm thấy được cái nắm tay của ông.
“Em và nữ bá tước đã đóng gói xong hành lý rồi phải không?”
“Eddie, đừng ……”
“Chúng ta phải nói về chuyện này, em yêu à! Em nhất định phải rời khỏi đây ngay lập tức, cho dù phải đi vào lúc nữa đêm.”
“Không thể nào.”
Ông biết nàng muốn nói đến điều gì.
“Tang lễ là chuyện rất đau buồn, sự có mặt của em không có lợi gì, mặt khác lại có thể phá hỏng mọi thứ mà anh đã sắp đặt để thấy em được an toàn. Hứa với anh đi!”
Nàng miễn cưỡng gật đầu. Ông đang làm mọi thứ trở nên quá thực tế, nhất là về chuyến khởi hành này. Nàng cố không nghĩ đến và hầu như đã quên nó đi để giữ ông bên cạnh mình lâu hơn. Nhưng không thể nào được nữa rồi.
“Anh đã gửi một bản sao của bản di chúc đến cho Maurice.” Nhìn vào đôi mắt mở to của nàng, ông giải thích: “Anh hy vọng nó sẽ ngăn hắn làm những chuyện điên cuồng. Anh cũng hy vọng một khi hắn nhận ra em đã bỏ đi, thì hắn sẽ bỏ qua và hài lòng với số tài sản mà hắn được thừa kế. Eaton đủ giàu có để chu cấp cho hắn và gia đình lớn của hắn.” Nàng không cần ở lại để đọc bản di chúc, bởi vì ông đã chuyển nhượng mọi thứ khác mà ông có cho nàng đứng tên.
“Nếu anh đưa hết tài sản cho hắn ……”
“Không bao giờ! Anh thà sẽ quyên góp chúng cho từ thiện hơn là để chuyện đó xảy ra … Jocelyn, anh muốn em có chúng, tất cả tài sản của anh. Đó là một trong những lý do anh lấy em. Anh muốn em sẽ không bao giờ phải thiếu thốn bất cứ thứ gì, muốn thấy em được an toàn. Và anh đã kiếm được những người bảo vệ tốt nhất cho em. Một khi em rời khỏi nước Anh, Maurice sẽ không thể nào thao túng được tòa án chống lại em. Và sau khi em đã đủ tuổi hoặc nếu em tái hôn……”
“Đừng đề cập tới vấn đề hôn nhân bây giờ với em, Eddie … không phải bây giờ!!!” Nàng nghẹn ngào nói.
“Anh xin lỗi, em yêu à! Nhưng em còn quá trẻ. Ngày đó sẽ đến khi ………”
“Eddie, em xin anh, đừng nói nữa!!”
“Tốt thôi, nhưng em biết rằng anh chỉ muốn em được hạnh phúc mà, đúng không?”
Lẽ ra ông không nên nói quá nhiều với nàng. Bây giờ ông mệt rồi, mắt ông mở to một cách trống rỗng và vẫn còn rất nhiều điều mà ông muốn nói.
“Thế giới là của em …… hãy tận hưởng nó.”
“Em sẽ … Eddie … em hứa … em sẽ làm một chuyến phiêu lưu như lời anh nói. Em sẽ nhìn mọi vật, làm mọi việc.” Lúc này nàng nói một cách gấp gáp, vì Eddie dường như tàn phai, biến mất ngay trước mắt nàng. Jocelyn nắm chặt tay ông hơn cho đến khi mắt ông lại tập trung vào mình. “Em sẽ cưỡi lạc đà và voi, săn sư tử ở Châu Phi, trèo lên kim tự tháp ở Ai Cập.”
“ Đừng quên …… trại ngựa của em nữa.”
“Em sẽ không quên. Em sẽ tạo ra những giống ngựa thuần chủng tốt nhất ở …… Eddie?”
Mắt ông khép lại, những ngón tay buông lỏng. “Eddie?”
“Anh yêu … em … Jocelyn!!” .
“Eddie!!!!”