Chương : 4
“Mai em được nghỉ, vừa đi siêu thị mua đồ ăn, tiện thể lái xe qua nhà anh…” Trương Tĩnh cười tủm tỉm, quay xe tiến vào cổng. Đêm mùa hè xuống yên tĩnh vô cùng, chỉ có thể nghe được tiếng sâu kêu, đồng loạt lao vào đèn đường.
“Tối nay anh không về ăn cơm.” Giọng nói bên kia nghe bình thản mà xa xôi, giống như tâm tư không ở đây.
“Không sao, em chờ anh.” Cô gái trẻ tính thầm sẽ về nhà nấu ngay canh thang hạnh phúc đợi chàng trai trở về, trên mặt hiện lên 1 tia tinh quái, trong nháy mắt phấn khởi cười trả lời anh rồi bình tĩnh thu lại ánh cười.
Tuy rằng nơi này cách thành phố một đoạn nhưng mật độ biệt thự cũng không thấp, những dãy tường bao ngăn cách những tư gia, từng căn đều hướng cả ra đường lớn. Không cần nghĩ cũng biết giá cả cao ngất ngưởng. Chỉ có cuối tuần cô mới có thể đến đây, công việc ở bệnh viện khá bận. Lúc trước cô chỉ gặp anh hai, ba lần. Sau một lần gặp mưa, cô tỏ ra lo ngại việc anh chỉ ở có một mình, anh liền đưa cô đến đây. Ban đầu cô cũng không biết anh là ai, mãi sau này trong một lần anh đưa cô đi ăn, tình cờ gặp người quen, luôn miệng gọi anh là Tịch thiếu gia, cho dù không cần bọn họ nói thêm, cô cũng biết được anh ở tầng lớp nào. Anh nhiều công việc bất định, mỗi tháng hai người chỉ gặp nhau được vài lần, cô không khỏi lo lắng về chuyện đó, song không biết làm sao được. Cô có được anh, cảm giác địa vị của mình cũng như vàng thau lẫn lộn, mỗi lần cùng mấy đứa bạn thân đi mua sắm, đến lúc thanh toán, chúng nó lại mắt tròn mắt dẹt, cười mà bảo rằng cô thật tốt số mới có được bạn trai tuyệt đến vậy. Thực ra chính cô cũng không hiểu, cô là bạn gái của anh, hay chỉ là một người bạn là con gái.
Xe dừng lại trước cửa một biệt thự nhỏ ba tầng, người quản gia nghe tiếng liền đi ra đón cô. Mang trên tay một gói to đồ ăn, cô hỏi “Lý tiên sinh hôm nay không về nhà à?”
“Tháng này tiên sinh đều không về nhà.”. Quản gia ăn mặc chỉn chu, cẩn thận trả lời, phong thái kiểu cách rất hợp với vẻ sang trọng của ngôi biệt thự.
Cô nhìn người quản gia mỉm cười, che giấu nỗi cay đắng. Trước giờ cô cứ đinh ninh mình là người duy nhất, không biết rằng cũng chỉ là một trong số những cô gái của anh thôi.
Một mình ăn tối xong, cô ngồi trên ghế sô-pha mềm mại ở phòng khách xem ti vi, phim truyền hình chẳng thú vị gì, quảng cáo đáng ghét, cô cầm điều khiển chuyển hết kênh này đến kênh khác, lơ đãng nhìn ra cửa chính, hướng ánh mắt nhìn qua bếp tới khuôn viên, nơi ánh đèn nhà ăn sáng trưng rọi xuống mặt nước bể bơi lấp loáng. Ngồi lì trước màn hình trong căn phòng trống trải, chỉ có tiếng đùa cợt xa lạ trong tivi và những bóng người trên truyền hình lờ mờ lay động trong đại sảnh tối tăm, cô lại nhìn ra vùng ánh sáng rực rỡ nơi bể bơi, lặng lẽ ôm gối, ngẩn ngơ…
Lúc đó cô mới tốt nghiệp được hai tháng, vừa được phân vào bệnh viện, bạn bè đều cười nói cô vừa tốt nghiệp đã có được chỗ tốt như vậy thì nhất định phải ra ngoài ăn mừng một phen. Họ xúi cô chọn một nhà hàng sang trọng. Lúc cô đi toilet, ở chỗ rẽ trên hành lang nhìn thấy một người cao ráo dựa vào tường, tay trái chống gậy, tay phải lại đỡ đùi phải, trông dường như đang rất đau đớn, toàn thân mình run run. Hồi cô đi thực tập cũng gặp nhiều người bệnh, thầm nghĩ anh trẻ như vậy, chắc là bị gãy xương chưa lành. Cô dìu anh đến ghế sô-pha gần nhất, vội vàng nói: “Tôi là bác sĩ, anh đừng sợ…” Tay nàng nhẹ nhàng đặt lên đùi phải anh khẽ mát-xa, nhưng khi tay chạm vào phần chân cứng ngắc dưới lớp vải kia thì chợt ngây người, lẽ ra là bác sĩ, chẳng có bệnh gì cô chưa từng thấy qua, nhưng là… Cô không muốn thừa nhận, lại không thể che giấu nỗi xót xa vì lần đầu tiên gặp bệnh nhân thế này. Cuối cùng cô ngẩng đầu lên nhìn anh đang đau đớn đến độ môi trắng bệch, mặt tái nhợt, thực sự cảm thấy đau lòng. Kỳ thực anh rất đẹp trai, đặc biệt là ánh mắt, dài nhỏ sáng ngời khiến người ta giật mình, lông mày cũng rất đẹp, hiện tại nam giới tỉa lông mày cũng không có gì lạ, nhưng sau này cô mới biết, anh chẳng cần mất công như thế, thực sự là vốn trời sinh ưu ái.
Sau lần đó, cô cũng không biết anh làm cách nào có được số điện thoại của cô, nói là muốn mời cô dùng cơm để cám ơn cô ngày đó đã giúp đỡ. Mà anh cũng thực chu đáo, cứ nhờ người hẹn cô hết lần nay đến lần khác, làm cô cũng không cầm lòng được ….Cứ như vậy mà bắt đầu sao? Cười khổ một tiếng, ngay cả chính cô cũng không biết rõ.
“Bình bong…” Tiếng chuông đồng hồ đổ nhịp 12 tiếng, cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, ấn điều khiển tắt ti vi, đi lên lầu tắm rửa.
Cô nhắm mắt lại, ngâm mình trong nước, chợt nghe tiếng cửa phòng khẽ mở. Có lẽ là vì uống rượu, anh chống gậy đi có vẻ không xong, cô nhích ra đỡ anh ngồi xuống sô-pha. Anh say bí tỉ, để nguyên cả giày lên thẳng lầu đến đây. Cô giúp anh cởi quần treo lên mắc, anh đầy mùi rượu tiến đến gần cô, hôn thật sâu, cô cảm thấy mình run rẩy đến từng đầu ngón tay, cả người như nhũn ra…
Hôm sau, khi cô tỉnh dậy không thấy anh bên mình, bình thường anh rất ít khi dậy sớm, nhìn quanh mới thấy đã hơn 11 giờ. Anh đang ngồi trên ghế trước gương sửa sang lại quần áo, cô bước lại ôm chặt lấy anh từ sau lưng. Anh mới tắm rửa xong, trên người toả ra hương bạc hà tự nhiên bao quanh cô.
“Không phải lúc trước nói muốn mua căn hộ sao? Đầu phía tây bên kia mới khánh thành, giao thông cũng tốt, xem ra có vẻ thích hợp, gọi điện thoại cho trợ lý để hắn qua xem đi.” Ann không né tránh cô nhưng lại làm cho cô cảm giác như có khí lạnh.
“Em không cần.” Cô dù không cần thông minh cũng hiểu được ý của anh, nhưng cô không muốn thế, cô muốn nhìn thấy anh, dẫu chỉ là có thể vô tình nhìn thấy anh cũng được.
“Hoặc là chuyển lại đây cũng được.” Anh vẫn không né tránh cô, tay còn nhịp nhịp vào gương, ngón tay thon dài mà trắng nõn.
Cô chậm rãi buông tay khỏi người anh, nhìn hình ảnh anh gõ nhịp trong gương, giống như nắm chặt cổ cô, khiến cô ngạt thở.
Anh thấy cô im lặng, lại nói tiếp: “Việc chuyển viện tôi cũng đã nói chuyện với bọn họ, lần sau cần gì giúp có thể gọi điện cho tôi.” Anh với cây gậy đang tựa vào gương, tay phải chống ghế muốn đứng lên, cô dù biết anh vốn không thích ai giúp nhưng vẫn đưa tay ra đỡ, để cảm nhận được hơi ấm của anh truyền đến.
Anh khựng lại một chút, sau đó vẫn nói một câu khách sáo, “cám ơn”.
Anh bước ra khỏi cửa phòng, cô nhìn theo hướng anh vừa đi, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu trên đám lá cây, phiến lá phản xạ lại ánh sáng khiến người ta hoa mắt. Quản gia nhìn thấy Lý Tịch đi xuống, cung kính hỏi: “Tiên sinh, ngài dùng bữa sáng…” Lý Tịch đội mũ màu lam, chuông điện thoại chợt vang lên, liếc nhìn màn hình không để ý đến ánh mắt dò hỏi của quản gia, tuỳ ý khoát tay rồi tiến về hướng gara.
“Anh!”
“Dậy rồi à?” Tiếng Lý Triều rành mạch gọi với, giọng nửa dịu dàng, nửa sắc bén, có vẻ âu yếm.
“Chào buổi sáng. Có việc gì không?” Lý Tịch trả lời ngắn gọn, tay chống gậy dừng bước trên sàn đá cẩm thạch, cầm chìa khoá hướng về phía xe ấn nhẹ.
“Không có việc gì thì anh không được hỏi thăm sao?” Nghe được tiếng mở khoá xe, rgiọng bên kia có vẻ vui, dừng lại một chút, ân cần, “Tịch Tử à, bảo chú bao nhiêu lần rồi? Đừng có tự mình lái xe chứ…”
“Anh à,” Lý Tịch vội vàng cắt ngang, “Tự nhiên đi xuống, lại còn cằn nhằn dặn dò giống như mẹ thế?” Anh cười châm chọc, rồi mở cửa xe, một tay chồng gậy, một tay chống xuống ghế lái chậm rãi ngồi vào xe, đùi phải không thể cử động, muốn vào trong xe phải dùng tay đỡ, rồi chân trái mới có thể bước vào. Tuy rằng thoạt nhìn thực phiền toái nhưng trọn vẹn động tác thực hiện cũng không làm người ta cảm thấy lúng túng.
“Hôm kia về nhà, mẹ có nhắc tới chú đấy, như thế nào mà đến hai tháng nay không nhìn thấy bóng dáng đâu, xem ra ngay cả đường về nhà cũng quên mất rồi.”
“Anh không thấy em đợt này nhiều việc à? Hơn nữa không phải là ba có buổi phỏng vấn sao? Mẹ đã sớm cùng ba đi ra ngoài rồi, anh không phải lừa em đâu.” Giọng hắn nghe như có nhịp điệu, tiếng động cơ xe thể thao trầm thấp dễ nghe, trong gara khép kín lại thêm phần lạ thường.
“Chú cũng phải chú ý thân thể đấy, đừng nghĩ bản thân mình đồng da sắt…”
Vừa thấy bên kia lại muốn tiếp tục, Lý Tịch vội vàng đáp lời: “Xong việc này, tháng sau em sẽ về xem. Anh à, em không nói chuyện nữa, lái xe đi đây, vậy nhé.” Vội vàng khởi động xe, chưa kịp ra khỏi cửa, di động lại reo lên, tiếng chuông đơn điệu vang lên quanh quẩn trong xe, anh thoáng chốc bần thần, như nhớ tới chuyện gì thú vị, khoé miệng khẽ cong lên thản nhiên mỉm cười.
*****
“Thật ngại quá, thưa Dung tiểu thư. Quản lý Hoàng chiều tối nay mới đến, nhưng cho dù có tới thì cũng phải đến dự hội nghị ngay, tiểu thư ngày mai đến được không ạ?” Thư ký tỏ vẻ nuối tiếc nói với Dung Ý, ai nghe cũng có thể hiểu đó là lời tiễn khách lịch sự.
“Không sao, tôi đợi một lát cũng được, quản lý Hoàng bận rộn cũng là việc bình thường mà.” Dung Ý mỉm cười khéo léo từ chối thư ký, lơ đãng nâng chén trà trước mặt, đây là chén thứ sáu nàng uống, mùa hè khát nước, nàng đã uống no mất rồi. Sao quản lý bộ phận nghiệp vụ của Ánh Rạng Đông lại không chịu gặp nàng, nàng cúi đầu nhìn nhìn bản hợp đồng trong tay, chậm rãi thở dài. Quý này, tổ nghiệp vụ các nàng không đạt chỉ tiêu, tự nhiên gánh nặng được đặt lên trưởng nhóm là nàng, cạnh tranh khai thác thị trường với đối thủ, đoạt được không ít khách hàng bên này. Nói theo cách nhà Phật là: “Bánh ngọt có nhiều, người không tranh thủ thì ta sẽ đoạt lấy a.” Ánh Rạng Đông tuy rằng thị trường rộng lớn nhưng vốn không phải là khách hàng thân thiết của các nàng, nhưng nếu Dung Ý không ký được hợp đồng này, các nàng trong nhóm sẽ phải mang mặt mo đi dự hội nghị tổng kết hàng tháng mất. Chỗ này không hổ danh là công ty lớn, sô pha phòng khách thực mềm mại thoải mái, ngồi bên trong như không có xương cốt, nhưng Dung Ý cũng không dám một giây thả lỏng, cảm giác buồn bực ngày càng lớn, bất đắc dĩ đứng lên hỏi thư ký vị trí toilet.
Sau khi quay ra, nàng theo đường cũ trở lại, nhìn sàn nhà lát đá cẩm thạch đen, lại muốn tìm cách ký được hợp đồng, không để ý đến xung quanh, cúi đầu nặng nề đi tới, thế nên một nhóm người đóng bộ bảnh bao, giày da bóng loáng đi qua nàng đều giống như vô hình. Nhưng gió lạnh từ điều hoà thổi tới chợt thoảng qua hương bạc hà tươi mát, khiến nàng định thần, lại là hương thơm như đã từng quen biết ấy.
Nàng theo bản năng xoay người nhìn lại, chỉ thấy bốn năm người đóng bộ màu đen, dường như đang vây quanh một người nào đó, Dung Ý đoán chắc người đó là nhân vật cao cấp trong công ty này. Đến lúc nhìn lên thấy hình dáng đó, nàng sửng sốt. Lại là anh ta. Ngày đó ở nhà hàng Pháp Lan nhìn thấy anh ta, vẫn là tay chống gậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng anh ta khi đi. Kỳ thật cũng không phải là phi thường lợi hại, chính là khi cất bước đùi phải hơi chậm 1 chút, hầu như không cử động được, dùng lực ở eo để kéo đùi phải lên. Bước đi dài, so với những người khác lại có vẻ như thong thả, những người xung quanh đều phải cố gắng để theo kịp. Sở dĩ nàng nhận ra anh ngay, ngoài cái hương thơm kia, gậy chống kia, thực ra còn bởi vì dáng người thanh mảnh của anh, có phần gầy yếu, so với những người tai to mặt lớn xung quanh lại cao hơn nửa cái đầu, từ xa nhìn lại chỉ thấy dáng cao ngất mảnh khảnh.
Cuối hành lang là một thang máy trong suốt để có thể ngắm cảnh, lúc đám người đó vào thang máy xoay người lại, Dung Ý mới biết được mình cứ nhìn chằm chằm vào người xa lạ đó, thực có phần thô lỗ. Lúc thang máy đóng lại, người chống gậy kia lại nhìn nàng mỉm cười, mặt mày tươi lên, con mắt sáng dài nhỏ, trông thật mê người. Bây giờ mới nhìn kĩ mặt người này, trông thanh tú nhưng khóe môi kiêu bạc, mặt mũi khôi ngô nhưng sắc lạnh, phong thái quí tộc lộ rõ trong nụ cười đàng hoàng, tự tin. Nàng trừng mắt nhìn lại, cửa thang máy đã khép vào, chậm rãi đi lên trên, cho đến khi hình dáng anh ta biết mất khỏi tầm mắt của nàng. Nàng như bị điểm huyệt, cứ đứng yên lặng nhìn về phía thang máy, nàng rõ ràng là không hoa mắt, hơn nữa cửa kia còn trong suốt, nàng nhìn thấy rõ ràng… Dụi dụi mắt mấy cái, nàng hít sâu một hơi, nhất định là mình hoa mắt rồi.
Dung tiểu thư à, ngươi lừa mình dối người cũng phải tự xem lại mình đi, người ta thế nào mà lại nhìn ngươi cười trìu mến thế được chứ, mà hành lang này đâu chỉ có mình ngươi.
“Tối nay anh không về ăn cơm.” Giọng nói bên kia nghe bình thản mà xa xôi, giống như tâm tư không ở đây.
“Không sao, em chờ anh.” Cô gái trẻ tính thầm sẽ về nhà nấu ngay canh thang hạnh phúc đợi chàng trai trở về, trên mặt hiện lên 1 tia tinh quái, trong nháy mắt phấn khởi cười trả lời anh rồi bình tĩnh thu lại ánh cười.
Tuy rằng nơi này cách thành phố một đoạn nhưng mật độ biệt thự cũng không thấp, những dãy tường bao ngăn cách những tư gia, từng căn đều hướng cả ra đường lớn. Không cần nghĩ cũng biết giá cả cao ngất ngưởng. Chỉ có cuối tuần cô mới có thể đến đây, công việc ở bệnh viện khá bận. Lúc trước cô chỉ gặp anh hai, ba lần. Sau một lần gặp mưa, cô tỏ ra lo ngại việc anh chỉ ở có một mình, anh liền đưa cô đến đây. Ban đầu cô cũng không biết anh là ai, mãi sau này trong một lần anh đưa cô đi ăn, tình cờ gặp người quen, luôn miệng gọi anh là Tịch thiếu gia, cho dù không cần bọn họ nói thêm, cô cũng biết được anh ở tầng lớp nào. Anh nhiều công việc bất định, mỗi tháng hai người chỉ gặp nhau được vài lần, cô không khỏi lo lắng về chuyện đó, song không biết làm sao được. Cô có được anh, cảm giác địa vị của mình cũng như vàng thau lẫn lộn, mỗi lần cùng mấy đứa bạn thân đi mua sắm, đến lúc thanh toán, chúng nó lại mắt tròn mắt dẹt, cười mà bảo rằng cô thật tốt số mới có được bạn trai tuyệt đến vậy. Thực ra chính cô cũng không hiểu, cô là bạn gái của anh, hay chỉ là một người bạn là con gái.
Xe dừng lại trước cửa một biệt thự nhỏ ba tầng, người quản gia nghe tiếng liền đi ra đón cô. Mang trên tay một gói to đồ ăn, cô hỏi “Lý tiên sinh hôm nay không về nhà à?”
“Tháng này tiên sinh đều không về nhà.”. Quản gia ăn mặc chỉn chu, cẩn thận trả lời, phong thái kiểu cách rất hợp với vẻ sang trọng của ngôi biệt thự.
Cô nhìn người quản gia mỉm cười, che giấu nỗi cay đắng. Trước giờ cô cứ đinh ninh mình là người duy nhất, không biết rằng cũng chỉ là một trong số những cô gái của anh thôi.
Một mình ăn tối xong, cô ngồi trên ghế sô-pha mềm mại ở phòng khách xem ti vi, phim truyền hình chẳng thú vị gì, quảng cáo đáng ghét, cô cầm điều khiển chuyển hết kênh này đến kênh khác, lơ đãng nhìn ra cửa chính, hướng ánh mắt nhìn qua bếp tới khuôn viên, nơi ánh đèn nhà ăn sáng trưng rọi xuống mặt nước bể bơi lấp loáng. Ngồi lì trước màn hình trong căn phòng trống trải, chỉ có tiếng đùa cợt xa lạ trong tivi và những bóng người trên truyền hình lờ mờ lay động trong đại sảnh tối tăm, cô lại nhìn ra vùng ánh sáng rực rỡ nơi bể bơi, lặng lẽ ôm gối, ngẩn ngơ…
Lúc đó cô mới tốt nghiệp được hai tháng, vừa được phân vào bệnh viện, bạn bè đều cười nói cô vừa tốt nghiệp đã có được chỗ tốt như vậy thì nhất định phải ra ngoài ăn mừng một phen. Họ xúi cô chọn một nhà hàng sang trọng. Lúc cô đi toilet, ở chỗ rẽ trên hành lang nhìn thấy một người cao ráo dựa vào tường, tay trái chống gậy, tay phải lại đỡ đùi phải, trông dường như đang rất đau đớn, toàn thân mình run run. Hồi cô đi thực tập cũng gặp nhiều người bệnh, thầm nghĩ anh trẻ như vậy, chắc là bị gãy xương chưa lành. Cô dìu anh đến ghế sô-pha gần nhất, vội vàng nói: “Tôi là bác sĩ, anh đừng sợ…” Tay nàng nhẹ nhàng đặt lên đùi phải anh khẽ mát-xa, nhưng khi tay chạm vào phần chân cứng ngắc dưới lớp vải kia thì chợt ngây người, lẽ ra là bác sĩ, chẳng có bệnh gì cô chưa từng thấy qua, nhưng là… Cô không muốn thừa nhận, lại không thể che giấu nỗi xót xa vì lần đầu tiên gặp bệnh nhân thế này. Cuối cùng cô ngẩng đầu lên nhìn anh đang đau đớn đến độ môi trắng bệch, mặt tái nhợt, thực sự cảm thấy đau lòng. Kỳ thực anh rất đẹp trai, đặc biệt là ánh mắt, dài nhỏ sáng ngời khiến người ta giật mình, lông mày cũng rất đẹp, hiện tại nam giới tỉa lông mày cũng không có gì lạ, nhưng sau này cô mới biết, anh chẳng cần mất công như thế, thực sự là vốn trời sinh ưu ái.
Sau lần đó, cô cũng không biết anh làm cách nào có được số điện thoại của cô, nói là muốn mời cô dùng cơm để cám ơn cô ngày đó đã giúp đỡ. Mà anh cũng thực chu đáo, cứ nhờ người hẹn cô hết lần nay đến lần khác, làm cô cũng không cầm lòng được ….Cứ như vậy mà bắt đầu sao? Cười khổ một tiếng, ngay cả chính cô cũng không biết rõ.
“Bình bong…” Tiếng chuông đồng hồ đổ nhịp 12 tiếng, cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, ấn điều khiển tắt ti vi, đi lên lầu tắm rửa.
Cô nhắm mắt lại, ngâm mình trong nước, chợt nghe tiếng cửa phòng khẽ mở. Có lẽ là vì uống rượu, anh chống gậy đi có vẻ không xong, cô nhích ra đỡ anh ngồi xuống sô-pha. Anh say bí tỉ, để nguyên cả giày lên thẳng lầu đến đây. Cô giúp anh cởi quần treo lên mắc, anh đầy mùi rượu tiến đến gần cô, hôn thật sâu, cô cảm thấy mình run rẩy đến từng đầu ngón tay, cả người như nhũn ra…
Hôm sau, khi cô tỉnh dậy không thấy anh bên mình, bình thường anh rất ít khi dậy sớm, nhìn quanh mới thấy đã hơn 11 giờ. Anh đang ngồi trên ghế trước gương sửa sang lại quần áo, cô bước lại ôm chặt lấy anh từ sau lưng. Anh mới tắm rửa xong, trên người toả ra hương bạc hà tự nhiên bao quanh cô.
“Không phải lúc trước nói muốn mua căn hộ sao? Đầu phía tây bên kia mới khánh thành, giao thông cũng tốt, xem ra có vẻ thích hợp, gọi điện thoại cho trợ lý để hắn qua xem đi.” Ann không né tránh cô nhưng lại làm cho cô cảm giác như có khí lạnh.
“Em không cần.” Cô dù không cần thông minh cũng hiểu được ý của anh, nhưng cô không muốn thế, cô muốn nhìn thấy anh, dẫu chỉ là có thể vô tình nhìn thấy anh cũng được.
“Hoặc là chuyển lại đây cũng được.” Anh vẫn không né tránh cô, tay còn nhịp nhịp vào gương, ngón tay thon dài mà trắng nõn.
Cô chậm rãi buông tay khỏi người anh, nhìn hình ảnh anh gõ nhịp trong gương, giống như nắm chặt cổ cô, khiến cô ngạt thở.
Anh thấy cô im lặng, lại nói tiếp: “Việc chuyển viện tôi cũng đã nói chuyện với bọn họ, lần sau cần gì giúp có thể gọi điện cho tôi.” Anh với cây gậy đang tựa vào gương, tay phải chống ghế muốn đứng lên, cô dù biết anh vốn không thích ai giúp nhưng vẫn đưa tay ra đỡ, để cảm nhận được hơi ấm của anh truyền đến.
Anh khựng lại một chút, sau đó vẫn nói một câu khách sáo, “cám ơn”.
Anh bước ra khỏi cửa phòng, cô nhìn theo hướng anh vừa đi, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu trên đám lá cây, phiến lá phản xạ lại ánh sáng khiến người ta hoa mắt. Quản gia nhìn thấy Lý Tịch đi xuống, cung kính hỏi: “Tiên sinh, ngài dùng bữa sáng…” Lý Tịch đội mũ màu lam, chuông điện thoại chợt vang lên, liếc nhìn màn hình không để ý đến ánh mắt dò hỏi của quản gia, tuỳ ý khoát tay rồi tiến về hướng gara.
“Anh!”
“Dậy rồi à?” Tiếng Lý Triều rành mạch gọi với, giọng nửa dịu dàng, nửa sắc bén, có vẻ âu yếm.
“Chào buổi sáng. Có việc gì không?” Lý Tịch trả lời ngắn gọn, tay chống gậy dừng bước trên sàn đá cẩm thạch, cầm chìa khoá hướng về phía xe ấn nhẹ.
“Không có việc gì thì anh không được hỏi thăm sao?” Nghe được tiếng mở khoá xe, rgiọng bên kia có vẻ vui, dừng lại một chút, ân cần, “Tịch Tử à, bảo chú bao nhiêu lần rồi? Đừng có tự mình lái xe chứ…”
“Anh à,” Lý Tịch vội vàng cắt ngang, “Tự nhiên đi xuống, lại còn cằn nhằn dặn dò giống như mẹ thế?” Anh cười châm chọc, rồi mở cửa xe, một tay chồng gậy, một tay chống xuống ghế lái chậm rãi ngồi vào xe, đùi phải không thể cử động, muốn vào trong xe phải dùng tay đỡ, rồi chân trái mới có thể bước vào. Tuy rằng thoạt nhìn thực phiền toái nhưng trọn vẹn động tác thực hiện cũng không làm người ta cảm thấy lúng túng.
“Hôm kia về nhà, mẹ có nhắc tới chú đấy, như thế nào mà đến hai tháng nay không nhìn thấy bóng dáng đâu, xem ra ngay cả đường về nhà cũng quên mất rồi.”
“Anh không thấy em đợt này nhiều việc à? Hơn nữa không phải là ba có buổi phỏng vấn sao? Mẹ đã sớm cùng ba đi ra ngoài rồi, anh không phải lừa em đâu.” Giọng hắn nghe như có nhịp điệu, tiếng động cơ xe thể thao trầm thấp dễ nghe, trong gara khép kín lại thêm phần lạ thường.
“Chú cũng phải chú ý thân thể đấy, đừng nghĩ bản thân mình đồng da sắt…”
Vừa thấy bên kia lại muốn tiếp tục, Lý Tịch vội vàng đáp lời: “Xong việc này, tháng sau em sẽ về xem. Anh à, em không nói chuyện nữa, lái xe đi đây, vậy nhé.” Vội vàng khởi động xe, chưa kịp ra khỏi cửa, di động lại reo lên, tiếng chuông đơn điệu vang lên quanh quẩn trong xe, anh thoáng chốc bần thần, như nhớ tới chuyện gì thú vị, khoé miệng khẽ cong lên thản nhiên mỉm cười.
*****
“Thật ngại quá, thưa Dung tiểu thư. Quản lý Hoàng chiều tối nay mới đến, nhưng cho dù có tới thì cũng phải đến dự hội nghị ngay, tiểu thư ngày mai đến được không ạ?” Thư ký tỏ vẻ nuối tiếc nói với Dung Ý, ai nghe cũng có thể hiểu đó là lời tiễn khách lịch sự.
“Không sao, tôi đợi một lát cũng được, quản lý Hoàng bận rộn cũng là việc bình thường mà.” Dung Ý mỉm cười khéo léo từ chối thư ký, lơ đãng nâng chén trà trước mặt, đây là chén thứ sáu nàng uống, mùa hè khát nước, nàng đã uống no mất rồi. Sao quản lý bộ phận nghiệp vụ của Ánh Rạng Đông lại không chịu gặp nàng, nàng cúi đầu nhìn nhìn bản hợp đồng trong tay, chậm rãi thở dài. Quý này, tổ nghiệp vụ các nàng không đạt chỉ tiêu, tự nhiên gánh nặng được đặt lên trưởng nhóm là nàng, cạnh tranh khai thác thị trường với đối thủ, đoạt được không ít khách hàng bên này. Nói theo cách nhà Phật là: “Bánh ngọt có nhiều, người không tranh thủ thì ta sẽ đoạt lấy a.” Ánh Rạng Đông tuy rằng thị trường rộng lớn nhưng vốn không phải là khách hàng thân thiết của các nàng, nhưng nếu Dung Ý không ký được hợp đồng này, các nàng trong nhóm sẽ phải mang mặt mo đi dự hội nghị tổng kết hàng tháng mất. Chỗ này không hổ danh là công ty lớn, sô pha phòng khách thực mềm mại thoải mái, ngồi bên trong như không có xương cốt, nhưng Dung Ý cũng không dám một giây thả lỏng, cảm giác buồn bực ngày càng lớn, bất đắc dĩ đứng lên hỏi thư ký vị trí toilet.
Sau khi quay ra, nàng theo đường cũ trở lại, nhìn sàn nhà lát đá cẩm thạch đen, lại muốn tìm cách ký được hợp đồng, không để ý đến xung quanh, cúi đầu nặng nề đi tới, thế nên một nhóm người đóng bộ bảnh bao, giày da bóng loáng đi qua nàng đều giống như vô hình. Nhưng gió lạnh từ điều hoà thổi tới chợt thoảng qua hương bạc hà tươi mát, khiến nàng định thần, lại là hương thơm như đã từng quen biết ấy.
Nàng theo bản năng xoay người nhìn lại, chỉ thấy bốn năm người đóng bộ màu đen, dường như đang vây quanh một người nào đó, Dung Ý đoán chắc người đó là nhân vật cao cấp trong công ty này. Đến lúc nhìn lên thấy hình dáng đó, nàng sửng sốt. Lại là anh ta. Ngày đó ở nhà hàng Pháp Lan nhìn thấy anh ta, vẫn là tay chống gậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng anh ta khi đi. Kỳ thật cũng không phải là phi thường lợi hại, chính là khi cất bước đùi phải hơi chậm 1 chút, hầu như không cử động được, dùng lực ở eo để kéo đùi phải lên. Bước đi dài, so với những người khác lại có vẻ như thong thả, những người xung quanh đều phải cố gắng để theo kịp. Sở dĩ nàng nhận ra anh ngay, ngoài cái hương thơm kia, gậy chống kia, thực ra còn bởi vì dáng người thanh mảnh của anh, có phần gầy yếu, so với những người tai to mặt lớn xung quanh lại cao hơn nửa cái đầu, từ xa nhìn lại chỉ thấy dáng cao ngất mảnh khảnh.
Cuối hành lang là một thang máy trong suốt để có thể ngắm cảnh, lúc đám người đó vào thang máy xoay người lại, Dung Ý mới biết được mình cứ nhìn chằm chằm vào người xa lạ đó, thực có phần thô lỗ. Lúc thang máy đóng lại, người chống gậy kia lại nhìn nàng mỉm cười, mặt mày tươi lên, con mắt sáng dài nhỏ, trông thật mê người. Bây giờ mới nhìn kĩ mặt người này, trông thanh tú nhưng khóe môi kiêu bạc, mặt mũi khôi ngô nhưng sắc lạnh, phong thái quí tộc lộ rõ trong nụ cười đàng hoàng, tự tin. Nàng trừng mắt nhìn lại, cửa thang máy đã khép vào, chậm rãi đi lên trên, cho đến khi hình dáng anh ta biết mất khỏi tầm mắt của nàng. Nàng như bị điểm huyệt, cứ đứng yên lặng nhìn về phía thang máy, nàng rõ ràng là không hoa mắt, hơn nữa cửa kia còn trong suốt, nàng nhìn thấy rõ ràng… Dụi dụi mắt mấy cái, nàng hít sâu một hơi, nhất định là mình hoa mắt rồi.
Dung tiểu thư à, ngươi lừa mình dối người cũng phải tự xem lại mình đi, người ta thế nào mà lại nhìn ngươi cười trìu mến thế được chứ, mà hành lang này đâu chỉ có mình ngươi.