Chương 16: Chạy trốn
Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Tiêu Vân Tử nhìn chằm chằm hộp ngọc trong tay đại hán áo vàng, chậm rãi nói: "Xem ra ngươi đã có Khôn Thọ quả, chi bằng để tại hạ mượn một lát."
"Hừ, có bản lĩnh thì tới lấy đi." Đại hán áo vàng nhét hộp ngọc trở lại vào trong người, vung cây gậy kim cương bắt đầu đánh Tiêu Vân Tử.
Tiêu Vân Tử ném ra mười mấy lá bùa, một ngọn lửa hướng đại hán nhào tới. Đại hán trong nháy mắt thả ra một tầng phòng ngự, ngọn lửa kia bao vây quanh người hắn. Tiêu Vân Tử thừa cơ tế ra một sợi dây vàng, sợi dây vừa mới tế ra, đại hán liền hoàn hảo không tổn hao gì mà lao ra khỏi ngọn lửa, trên tay cầm gậy kim cương mang vàng quang hướng Tiêu Vân Tử đánh tới.
Tiêu Vân Tử bay lên không trung, xoay người tránh đòn tấn công của gậy kim cương đồng thời tế tiếp sợi dây vàng về phía đại hán. Đại hán vội vàng khuấy động gậy kim cương, một cơn gió tạo thành quả cầu to màu trắng, nó lao ra ngoài và va chạm với sợi dây.
Sau tác động của quả cầu trắng, một cơn gió mạnh được hình thành khiến tất cả cỏ dại xung quanh đều bị thổi bay xuống đất.
May mắn thay chỗ Hoà Thuận trốn có một cái cây, nàng dán chặt vào cây không dám di chuyển, trong lòng thầm cầu nguyện, suýt nữa liền bị bọn họ phát hiện ra.
Sợi dây vàng bị đánh bay, rơi xuống cách chỗ đại hán không xa. Không kịp gọi trở về sợi dây, hai người lại lao vào đánh nhau tiếp.
Hoà Thuận lặng lẽ quan sát, phát hiện đại hán mặc áo vàng có vẻ cao tay hơn so với Tiêu Vân Tử, nhưng Tiêu Vân Tử lại sở hữu nhiều pháp bảo và bùa chú, cũng đem đại hán áp chế bất phân trên dưới.
Hai người đánh nhau một hồi lâu, đại hán áo vàng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là ý kiến hay. Tuy rằng tu vi của hắn cao hơn đối phương, nhưng thủ đoạn của đối phương rất nhiều, hắn không tài nào chiếm được tiện nghi.
Nghĩ đến đây, hắn thừa dịp Tiêu Vân Tử vì tránh gậy kim cương mà nhảy ra xa, lấy ra một viên xanh mượt đan hoàn ném vào trong miệng, sau đó ném xuống gậy kim cương bắt đầu niệm pháp quyết.
Chỉ thấy cả người hắn bắt đầu biến thành màu xanh lá, trên người mọc ra một tầng da dày thô ráp, phía sau mọc một cái đuôi thật dài, ngay cả mắt cũng biến thành màu lục nhạt. Thân thể hắn ngày càng biến lớn, đem quần áo phá rách, hộp ngọc cũng vì thế mà rớt xuống đất.
"Thú hóa hoàn!" Tiêu Vân Tử kinh hô một tiếng. Thú hóa hoàn này là cao cấp ma thú nội đan, sau đó dùng lửa của Kim Đan Kỳ đích thân luyện ra. Có thể khiến người tạm biến hoá thành thú và gia tăng tu vi nhanh chóng. Thế nhưng sau đó sẽ trả giá là mất một tầng tu vi. Không nghĩ đối phương liều mạng như vậy để giữ lấy Khôn Thọ quả.
Hắn vừa dứt lời, đại hán áo vàng liền như gió lốc lao tới, tay phải duỗi ra hóa thành móng vuốt sắc bén cùng chùm tia sáng đỏ chụp lấy ngực Tiêu Vân Tử.
Tiêu Vân Tử vội vàng hi sinh một pháp khí phòng ngự tròn, lá chắn mặc dù đã chặn được móng vuốt phóng ra, nhưng nó cũng bị xé thành nhiều mảnh cùng một lúc.
Sau đó đại hán quét tay trái tới, lần này Tiêu Vân Tử không có né tránh, ngực lập tức bị cào thành một mảng máu.
Tiêu Vân Tử không kịp lui về phía sau, lại bị đại hán quẹt cho bốn năm phát nữa, lúc này mới liều mạng đem ra trường kiếm, đẩy lùi đại hán, bản thân cũng vì thương thế quá nặng mà té lăn trên đất.
Đại hán áo vàng đi từng bước một về phía Tiêu Vân Tử bằng đôi chân dã thú, Tiêu Vân Tử chỉ có thể dùng chút hồn lực cuối cùng phóng ra mấy quả cầu lửa cùng băng tiễn, nhưng cũng chỉ cào rách da thịt của hắn, không có bất kỳ tác dụng gì khác.
Đại hán cười điên cuồng, hắn ta trở nên đắc ý, mặc dù phải hao tổn một tầng tu vi, nhưng giết chết được Tiểu Vân Tử sau đó cướp pháp khí của hắn cũng coi như bù đắp phần nào.
Ngay khi đại hán kia thất thần, sợi dây vàng của Tiêu Vân Tử đột nhiên bay lên trói chặt hắn lại. Tiêu Vân Tử tế ra quả bóng đen bằng sức lực cuối cùng của mình rồi ném nó về phía đại hán áo vàng. Đại hán cố gắng thoát khỏi sợi dây nhưng khi thấy quả bóng đen đang bay về phía mình đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Chỉ nghe một tiếng sét từ trời đánh xuống, tia sét dày như cái xô đánh vào người đại hán, hào quang lan ra bốn phía. Sau khi tia sét đi qua, nơi người đàn ông to lớn đứng chỉ còn lại một vết đen cháy sém.
Nàng hít một hơi thật sâu, chui ra chỗ núp một bộ liền xông tới, ôm lấy hộp ngọc quay người liền chạy như điên. Chạy ra hơn mười mét nàng quay đầu nhìn lại, Tiêu Vân Tử vẫn như trước nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Hòa Thuận liền dừng bước, phỏng đoán hắn có phải hay không đã chết, cũng không biết nghĩ như thế nào, ma xui quỷ khiến lại hướng Tiêu Vân Tử đi đến.
Đi tới cách Tiêu Vân Tử còn có ba bước, Hòa Thuận dừng lại, tìm trên mặt đất một hòn đá nhỏ ném vào người Tiêu Vân Tử, cục đá đánh vào bả vai hắn, không phản ứng.
Nàng liền dũng cảm đi tới, định chạm vào Tiêu Vân Tử.
Đột nhiên Tiêu Vân Tử động một cái, Hòa Thuận trong lòng cả kinh nhảy lên tính chạy. Một cái băng tiễn xuất hiện bắn xuyên qua vai trái nàng, chân cũng bị cái gì bắt được làm cả người ngã nhào xuống đất, hộp ngọc trong tay lăn ra.
Hòa Thuận nhịn đau nhìn lại, Tiêu Vân Tử nằm sấp trên mặt đất, tay phải đang bắt lấy cổ chân nàng, vẻ mặt kinh dị nói.
"Hòa Thuận... Ngươi còn sống!" Tiêu Vân Tử một chút cũng không nghĩ đến nàng còn có thể sống đến bây giờ.
Hòa Thuận giờ đã biết bọn họ thuần tâm lừa gạt mình đi tìm cái chết, đối với Tiêu Vân Tử này sớm đã không còn thiện cảm. Nhìn dáng vẻ của hắn khẳng định cũng đã sớm biết, tất cả bọn họ đều chả phải người tốt lành gì.
Cho nên Hòa Thuận không có trả lời hắn, thừa dịp hắn không chú ý bỗng nhiên rút
chân ra, nhào tới ôm hộp ngọc bỏ chạy.
Tiêu Vân Tử sửng sốt một chút, sau đó mới tỉnh táo lại. Trong cơ thể hắn không có linh lực, nhất thời không thể sử dụng phép thuật.
Mặc dù bị thương nặng nhưng dựa vào thể chất rèn luyện trong quá trình luyện tập hàng ngày, hắn vẫn chống đỡ bản thân đứng dậy, cầm lấy trường kiếm đuổi theo.
Hòa Thuận bởi vì vai bị thương, chạy một hồi liền đau đớn một trận, chưa chạy được mấy bước liền ngã sấp xuống. Tiêu Vân Tử lung lay đi tới, trước ngực hắn là vết thương rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng uống đan dược trị liệu.
Lần này Tiêu Vân Tử cũng không cùng Hòa Thuận nhiều lời, nhấc kiếm vừa muốn đem Hòa Thuận chém chết hay là trước mang Khôn Thọ quả cầm về mới có thể yên tâm đi trị liệu.
Hòa Thuận đâu chịu cứ như vậy bó tay chịu trói, một cước liền đá vào chân Tiêu Vân Tử. Hắn vốn đứng không vững, lần này liền ngã xuống người Hòa Thuận. Thuận thế liền bóp cổ Lâm Hoà Thuận nhưng nàng đâu có chịu thua, liền dùng sức cầm hộp ngọc đập túi bụi Tiêu Vân Tử.
Hoà Thuận mặt tím tái vì bị véo, hộp ngọc trong tay bị ném sang một bên. Một tay nàng dùng sức chộp lấy Tiêu Vân Tử, tay kia mò mẫm tìm chuỳ thủ bên hông. Ngay khi nàng bị véo sắp bất tỉnh, nàng chộp thanh chuỳ thủ đâm tới Tiêu Vân Tử một cách điên cuồng.
Không biết đâm bao nhiêu nhát, Tiêu Vân Tử nằm trên người nàng không nhúc nhích. Hoà Thuận cuối cùng cũng dừng lại, thở hổn hển đẩy cơ thể Tiêu Vân Tử xuống mới hoàn hồn.
Vết thương trên vai bị mũi tên băng đâm lại bắt đầu chảy máu, nàng đành phải xé thêm một mảnh váy đã rách nát, dùng răng cắn chặt dải vải, dùng tay phải băng bó vết thương.
Hòa Thuận sợ đêm dài lắm mộng không dám nghỉ ngơi nhiều, nhặt hộp ngọc dưới đất định rời đi, đột nhiên lại dừng lại.
Nàng đem Tiêu Vân Tử lăn qua đây, ở trên người hắn tìm ra được một túi trữ vật, nàng muốn đem hộp ngọc nhét vào túi cho tiện mang theo. Ai nghĩ nàng thử nửa ngày, hộp ngọc cũng không thể toàn bộ nhét vào trong, Hòa Thuận không hiểu nghĩ nghĩ, suy đoán có lẽ là người tu tiên mới dùng được, chính mình không có pháp thuật cho nên vô dụng.
Nàng không còn cách nào khác đành phải nhặt lại sợi dây vàng trên mặt đất, muốn cắt bỏ đạo bào của Tiểu Vân Tử gói vào trong hộp ngọc, nhưng lại sợ người ta biết nàng dính líu nên đành thôi.
Mở đạo bào bên ngoài, cho áo trắng vào bên trong, cắt ra một đoạn. Sau khi bọc chiếc hộp ngọc, nàng làm một ít bùn để bôi lên sợi dây vàng, rồi buộc chiếc túi vải sau lưng. Mặc dù không dùng được như túi trữ vật nhưng nàng vẫn cẩn thận cất vào trong ngực, giấu đi.
Lúc này ngoài cốc, người dẫn đầu các phái đang chờ đệ tử của mình đi ra. Mặc dù ngày mai mới là ngày cuối của kỳ kết quả Khôn Thọ thế nhưng theo kinh nghiệm trong quá khứ, mấy thứ máu dẫn kia căn bản sống không tới ngày cuối cùng. Cho nên mọi người đều tập trung ở cửa trì cốc cách đó không xa, không phải buồn chán nhập định thì là mấy người tụ cùng một chỗ trò chuyện tu luyện tâm đắc.
Quả nhiên, lục tục có mấy người đi ra trì cốc, một trong số bọn họ là Phạm Tử Nam.
Hắn ra khỏi trì cốc liền hướng người nhà bên kia đi tới, bốn thiếu nữ xinh đẹp nhanh nhẹn tiến lên đón. Một lúc sau, hắn tắm rửa sạch sẽ, thay lại y phục trắng rồi mang theo bốn nữ tử trở lại lối ra.
"Hừ, Thái Ngọc môn thiếu chủ thật sự rất biết hưởng thụ, lúc ra ngoài còn mang theo bốn nha hoàn Luyện Khí Kỳ." Một đạo sĩ ở Thanh Phong Các có chút ghen tị bất mãn nói.
"Câm miệng, tiên tu nhất định phải bình tâm như nước, đừng làm ta khó xử." Hư
Thanh Tử trừng mắt nhìn hắn, hắn mấy ngày nay đều không bình tĩnh được, tính tình cũng theo đó mà tăng lên.
Ngay lúc Hư Thanh Tử còn đang tự hỏi chuyện gì xảy ra, trong lòng bỗng cảm thấy bất an, ngực đột nhiên truyền đến một tiếng răng rắc. Hư Thanh Tử sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng từ trong ngực móc ra một hạt châu trong suốt, liền thấy hạt châu đó đã nứt ra một cái lỗ lớn.
Hư Thanh Tử cầm hạt châu trong tay, thân hình lung lay hoảng hốt, nghiến răng nghiến lợi tàn bạo nói: "Rốt cuộc là ai làm!"
Nguyên Chân Tử nhìn Hư Thanh sư thúc không thích hợp, ân cần hỏi han một câu: "Sư thúc, ngươi làm sao vậy?"
Hư Thanh Tử hít một hơi thật dài, chậm rãi nhỏ giọng với hắn: "Tiêu Vân Tử chết rồi."
"Cái gì!" Nguyên Chân Tử ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ đến gì đó, vẻ mặt khủng hoảng nhìn Hư Thanh Tử hỏi: "Sư thúc, thế chúng ta nói thế nào với Hư Vô sư thúc bây giờ.
"Nói thế nào, nói thế nào nữa! Tiêu Vân Tử là ở học trò của ngươi, cũng là ngươi đem hắn mang tới tham gia hoạt động lần này, chính ngươi tự đi nói đi." Hư Thanh Tử nhìn Nguyên Chân Tử liếc mắt một cái, tức thì liền đem trách nhiệm đẩy qua.
Nguyên Chân Tử vừa nghe thấy lời này, sứt đầu mẻ trán cầu xin Hư Thanh Tử:"Sư thúc, người giúp điệt đi. Tiêu Vân Tử thế nhưng lại là con trai của Hư Vô sư thúc, hắn nhất định sẽ đánh chết ta, lần này chết chắc rồi."
"Ngươi nghĩ rằng ta có thể đơn giản trốn tránh à, Hư Vô sư huynh kia tính tình nóng nảy ngươi cũng không phải không biết."
Hư Thanh Tử cũng bực bội, cho rằng trình độ này kinh nghiệm căn bản không có gì, tiến vào đều là các Luyện Khí Kỳ, ấy vậy mà lại xảy ra chuyện. Tiêu Vân Tử lại còn mang theo rất nhiều đồ nữa chứ.
Tiêu Vân Tử nhìn chằm chằm hộp ngọc trong tay đại hán áo vàng, chậm rãi nói: "Xem ra ngươi đã có Khôn Thọ quả, chi bằng để tại hạ mượn một lát."
"Hừ, có bản lĩnh thì tới lấy đi." Đại hán áo vàng nhét hộp ngọc trở lại vào trong người, vung cây gậy kim cương bắt đầu đánh Tiêu Vân Tử.
Tiêu Vân Tử ném ra mười mấy lá bùa, một ngọn lửa hướng đại hán nhào tới. Đại hán trong nháy mắt thả ra một tầng phòng ngự, ngọn lửa kia bao vây quanh người hắn. Tiêu Vân Tử thừa cơ tế ra một sợi dây vàng, sợi dây vừa mới tế ra, đại hán liền hoàn hảo không tổn hao gì mà lao ra khỏi ngọn lửa, trên tay cầm gậy kim cương mang vàng quang hướng Tiêu Vân Tử đánh tới.
Tiêu Vân Tử bay lên không trung, xoay người tránh đòn tấn công của gậy kim cương đồng thời tế tiếp sợi dây vàng về phía đại hán. Đại hán vội vàng khuấy động gậy kim cương, một cơn gió tạo thành quả cầu to màu trắng, nó lao ra ngoài và va chạm với sợi dây.
Sau tác động của quả cầu trắng, một cơn gió mạnh được hình thành khiến tất cả cỏ dại xung quanh đều bị thổi bay xuống đất.
May mắn thay chỗ Hoà Thuận trốn có một cái cây, nàng dán chặt vào cây không dám di chuyển, trong lòng thầm cầu nguyện, suýt nữa liền bị bọn họ phát hiện ra.
Sợi dây vàng bị đánh bay, rơi xuống cách chỗ đại hán không xa. Không kịp gọi trở về sợi dây, hai người lại lao vào đánh nhau tiếp.
Hoà Thuận lặng lẽ quan sát, phát hiện đại hán mặc áo vàng có vẻ cao tay hơn so với Tiêu Vân Tử, nhưng Tiêu Vân Tử lại sở hữu nhiều pháp bảo và bùa chú, cũng đem đại hán áp chế bất phân trên dưới.
Hai người đánh nhau một hồi lâu, đại hán áo vàng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là ý kiến hay. Tuy rằng tu vi của hắn cao hơn đối phương, nhưng thủ đoạn của đối phương rất nhiều, hắn không tài nào chiếm được tiện nghi.
Nghĩ đến đây, hắn thừa dịp Tiêu Vân Tử vì tránh gậy kim cương mà nhảy ra xa, lấy ra một viên xanh mượt đan hoàn ném vào trong miệng, sau đó ném xuống gậy kim cương bắt đầu niệm pháp quyết.
Chỉ thấy cả người hắn bắt đầu biến thành màu xanh lá, trên người mọc ra một tầng da dày thô ráp, phía sau mọc một cái đuôi thật dài, ngay cả mắt cũng biến thành màu lục nhạt. Thân thể hắn ngày càng biến lớn, đem quần áo phá rách, hộp ngọc cũng vì thế mà rớt xuống đất.
"Thú hóa hoàn!" Tiêu Vân Tử kinh hô một tiếng. Thú hóa hoàn này là cao cấp ma thú nội đan, sau đó dùng lửa của Kim Đan Kỳ đích thân luyện ra. Có thể khiến người tạm biến hoá thành thú và gia tăng tu vi nhanh chóng. Thế nhưng sau đó sẽ trả giá là mất một tầng tu vi. Không nghĩ đối phương liều mạng như vậy để giữ lấy Khôn Thọ quả.
Hắn vừa dứt lời, đại hán áo vàng liền như gió lốc lao tới, tay phải duỗi ra hóa thành móng vuốt sắc bén cùng chùm tia sáng đỏ chụp lấy ngực Tiêu Vân Tử.
Tiêu Vân Tử vội vàng hi sinh một pháp khí phòng ngự tròn, lá chắn mặc dù đã chặn được móng vuốt phóng ra, nhưng nó cũng bị xé thành nhiều mảnh cùng một lúc.
Sau đó đại hán quét tay trái tới, lần này Tiêu Vân Tử không có né tránh, ngực lập tức bị cào thành một mảng máu.
Tiêu Vân Tử không kịp lui về phía sau, lại bị đại hán quẹt cho bốn năm phát nữa, lúc này mới liều mạng đem ra trường kiếm, đẩy lùi đại hán, bản thân cũng vì thương thế quá nặng mà té lăn trên đất.
Đại hán áo vàng đi từng bước một về phía Tiêu Vân Tử bằng đôi chân dã thú, Tiêu Vân Tử chỉ có thể dùng chút hồn lực cuối cùng phóng ra mấy quả cầu lửa cùng băng tiễn, nhưng cũng chỉ cào rách da thịt của hắn, không có bất kỳ tác dụng gì khác.
Đại hán cười điên cuồng, hắn ta trở nên đắc ý, mặc dù phải hao tổn một tầng tu vi, nhưng giết chết được Tiểu Vân Tử sau đó cướp pháp khí của hắn cũng coi như bù đắp phần nào.
Ngay khi đại hán kia thất thần, sợi dây vàng của Tiêu Vân Tử đột nhiên bay lên trói chặt hắn lại. Tiêu Vân Tử tế ra quả bóng đen bằng sức lực cuối cùng của mình rồi ném nó về phía đại hán áo vàng. Đại hán cố gắng thoát khỏi sợi dây nhưng khi thấy quả bóng đen đang bay về phía mình đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Chỉ nghe một tiếng sét từ trời đánh xuống, tia sét dày như cái xô đánh vào người đại hán, hào quang lan ra bốn phía. Sau khi tia sét đi qua, nơi người đàn ông to lớn đứng chỉ còn lại một vết đen cháy sém.
Nàng hít một hơi thật sâu, chui ra chỗ núp một bộ liền xông tới, ôm lấy hộp ngọc quay người liền chạy như điên. Chạy ra hơn mười mét nàng quay đầu nhìn lại, Tiêu Vân Tử vẫn như trước nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Hòa Thuận liền dừng bước, phỏng đoán hắn có phải hay không đã chết, cũng không biết nghĩ như thế nào, ma xui quỷ khiến lại hướng Tiêu Vân Tử đi đến.
Đi tới cách Tiêu Vân Tử còn có ba bước, Hòa Thuận dừng lại, tìm trên mặt đất một hòn đá nhỏ ném vào người Tiêu Vân Tử, cục đá đánh vào bả vai hắn, không phản ứng.
Nàng liền dũng cảm đi tới, định chạm vào Tiêu Vân Tử.
Đột nhiên Tiêu Vân Tử động một cái, Hòa Thuận trong lòng cả kinh nhảy lên tính chạy. Một cái băng tiễn xuất hiện bắn xuyên qua vai trái nàng, chân cũng bị cái gì bắt được làm cả người ngã nhào xuống đất, hộp ngọc trong tay lăn ra.
Hòa Thuận nhịn đau nhìn lại, Tiêu Vân Tử nằm sấp trên mặt đất, tay phải đang bắt lấy cổ chân nàng, vẻ mặt kinh dị nói.
"Hòa Thuận... Ngươi còn sống!" Tiêu Vân Tử một chút cũng không nghĩ đến nàng còn có thể sống đến bây giờ.
Hòa Thuận giờ đã biết bọn họ thuần tâm lừa gạt mình đi tìm cái chết, đối với Tiêu Vân Tử này sớm đã không còn thiện cảm. Nhìn dáng vẻ của hắn khẳng định cũng đã sớm biết, tất cả bọn họ đều chả phải người tốt lành gì.
Cho nên Hòa Thuận không có trả lời hắn, thừa dịp hắn không chú ý bỗng nhiên rút
chân ra, nhào tới ôm hộp ngọc bỏ chạy.
Tiêu Vân Tử sửng sốt một chút, sau đó mới tỉnh táo lại. Trong cơ thể hắn không có linh lực, nhất thời không thể sử dụng phép thuật.
Mặc dù bị thương nặng nhưng dựa vào thể chất rèn luyện trong quá trình luyện tập hàng ngày, hắn vẫn chống đỡ bản thân đứng dậy, cầm lấy trường kiếm đuổi theo.
Hòa Thuận bởi vì vai bị thương, chạy một hồi liền đau đớn một trận, chưa chạy được mấy bước liền ngã sấp xuống. Tiêu Vân Tử lung lay đi tới, trước ngực hắn là vết thương rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng uống đan dược trị liệu.
Lần này Tiêu Vân Tử cũng không cùng Hòa Thuận nhiều lời, nhấc kiếm vừa muốn đem Hòa Thuận chém chết hay là trước mang Khôn Thọ quả cầm về mới có thể yên tâm đi trị liệu.
Hòa Thuận đâu chịu cứ như vậy bó tay chịu trói, một cước liền đá vào chân Tiêu Vân Tử. Hắn vốn đứng không vững, lần này liền ngã xuống người Hòa Thuận. Thuận thế liền bóp cổ Lâm Hoà Thuận nhưng nàng đâu có chịu thua, liền dùng sức cầm hộp ngọc đập túi bụi Tiêu Vân Tử.
Hoà Thuận mặt tím tái vì bị véo, hộp ngọc trong tay bị ném sang một bên. Một tay nàng dùng sức chộp lấy Tiêu Vân Tử, tay kia mò mẫm tìm chuỳ thủ bên hông. Ngay khi nàng bị véo sắp bất tỉnh, nàng chộp thanh chuỳ thủ đâm tới Tiêu Vân Tử một cách điên cuồng.
Không biết đâm bao nhiêu nhát, Tiêu Vân Tử nằm trên người nàng không nhúc nhích. Hoà Thuận cuối cùng cũng dừng lại, thở hổn hển đẩy cơ thể Tiêu Vân Tử xuống mới hoàn hồn.
Vết thương trên vai bị mũi tên băng đâm lại bắt đầu chảy máu, nàng đành phải xé thêm một mảnh váy đã rách nát, dùng răng cắn chặt dải vải, dùng tay phải băng bó vết thương.
Hòa Thuận sợ đêm dài lắm mộng không dám nghỉ ngơi nhiều, nhặt hộp ngọc dưới đất định rời đi, đột nhiên lại dừng lại.
Nàng đem Tiêu Vân Tử lăn qua đây, ở trên người hắn tìm ra được một túi trữ vật, nàng muốn đem hộp ngọc nhét vào túi cho tiện mang theo. Ai nghĩ nàng thử nửa ngày, hộp ngọc cũng không thể toàn bộ nhét vào trong, Hòa Thuận không hiểu nghĩ nghĩ, suy đoán có lẽ là người tu tiên mới dùng được, chính mình không có pháp thuật cho nên vô dụng.
Nàng không còn cách nào khác đành phải nhặt lại sợi dây vàng trên mặt đất, muốn cắt bỏ đạo bào của Tiểu Vân Tử gói vào trong hộp ngọc, nhưng lại sợ người ta biết nàng dính líu nên đành thôi.
Mở đạo bào bên ngoài, cho áo trắng vào bên trong, cắt ra một đoạn. Sau khi bọc chiếc hộp ngọc, nàng làm một ít bùn để bôi lên sợi dây vàng, rồi buộc chiếc túi vải sau lưng. Mặc dù không dùng được như túi trữ vật nhưng nàng vẫn cẩn thận cất vào trong ngực, giấu đi.
Lúc này ngoài cốc, người dẫn đầu các phái đang chờ đệ tử của mình đi ra. Mặc dù ngày mai mới là ngày cuối của kỳ kết quả Khôn Thọ thế nhưng theo kinh nghiệm trong quá khứ, mấy thứ máu dẫn kia căn bản sống không tới ngày cuối cùng. Cho nên mọi người đều tập trung ở cửa trì cốc cách đó không xa, không phải buồn chán nhập định thì là mấy người tụ cùng một chỗ trò chuyện tu luyện tâm đắc.
Quả nhiên, lục tục có mấy người đi ra trì cốc, một trong số bọn họ là Phạm Tử Nam.
Hắn ra khỏi trì cốc liền hướng người nhà bên kia đi tới, bốn thiếu nữ xinh đẹp nhanh nhẹn tiến lên đón. Một lúc sau, hắn tắm rửa sạch sẽ, thay lại y phục trắng rồi mang theo bốn nữ tử trở lại lối ra.
"Hừ, Thái Ngọc môn thiếu chủ thật sự rất biết hưởng thụ, lúc ra ngoài còn mang theo bốn nha hoàn Luyện Khí Kỳ." Một đạo sĩ ở Thanh Phong Các có chút ghen tị bất mãn nói.
"Câm miệng, tiên tu nhất định phải bình tâm như nước, đừng làm ta khó xử." Hư
Thanh Tử trừng mắt nhìn hắn, hắn mấy ngày nay đều không bình tĩnh được, tính tình cũng theo đó mà tăng lên.
Ngay lúc Hư Thanh Tử còn đang tự hỏi chuyện gì xảy ra, trong lòng bỗng cảm thấy bất an, ngực đột nhiên truyền đến một tiếng răng rắc. Hư Thanh Tử sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng từ trong ngực móc ra một hạt châu trong suốt, liền thấy hạt châu đó đã nứt ra một cái lỗ lớn.
Hư Thanh Tử cầm hạt châu trong tay, thân hình lung lay hoảng hốt, nghiến răng nghiến lợi tàn bạo nói: "Rốt cuộc là ai làm!"
Nguyên Chân Tử nhìn Hư Thanh sư thúc không thích hợp, ân cần hỏi han một câu: "Sư thúc, ngươi làm sao vậy?"
Hư Thanh Tử hít một hơi thật dài, chậm rãi nhỏ giọng với hắn: "Tiêu Vân Tử chết rồi."
"Cái gì!" Nguyên Chân Tử ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ đến gì đó, vẻ mặt khủng hoảng nhìn Hư Thanh Tử hỏi: "Sư thúc, thế chúng ta nói thế nào với Hư Vô sư thúc bây giờ.
"Nói thế nào, nói thế nào nữa! Tiêu Vân Tử là ở học trò của ngươi, cũng là ngươi đem hắn mang tới tham gia hoạt động lần này, chính ngươi tự đi nói đi." Hư Thanh Tử nhìn Nguyên Chân Tử liếc mắt một cái, tức thì liền đem trách nhiệm đẩy qua.
Nguyên Chân Tử vừa nghe thấy lời này, sứt đầu mẻ trán cầu xin Hư Thanh Tử:"Sư thúc, người giúp điệt đi. Tiêu Vân Tử thế nhưng lại là con trai của Hư Vô sư thúc, hắn nhất định sẽ đánh chết ta, lần này chết chắc rồi."
"Ngươi nghĩ rằng ta có thể đơn giản trốn tránh à, Hư Vô sư huynh kia tính tình nóng nảy ngươi cũng không phải không biết."
Hư Thanh Tử cũng bực bội, cho rằng trình độ này kinh nghiệm căn bản không có gì, tiến vào đều là các Luyện Khí Kỳ, ấy vậy mà lại xảy ra chuyện. Tiêu Vân Tử lại còn mang theo rất nhiều đồ nữa chứ.