Chương 212
“Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục”, Từ Phúc để lại một câu rồi biến mất, sau đó một giọng nói văng vẳng vang vọng: “Dọn sạch lư luyện đan, đặc biệt là những cặn thừa”.
“Vâng”, Diệp Thành lúc này rất vui vẻ, hắn cứ thế mở nắp lư luyện đan ra rồi nhảy vào bên trong.
Đêm khuya tĩnh mịch, bầu trời đầy sao.
Linh Đan Các chìm vào yên ắng, mãi tới khi tiếng bước chân rất khẽ vang lên thì bầu không khí yên tĩnh kia mới bị phá vỡ.
Đây là một nữ nhân đi ra từ trong Linh Đan Các.
Cô gái bước đi với xiêm y bay trong gió, khuôn mặt tuyệt sắc nhưng lại mang nét lạnh lùng như ở trước mặt mà cách xa nghìn dặm, khí chất của cô ấy như một đoá băng liên vậy.
Nữ đệ tử này chính là thủ đồ của Linh Đan Các, Tề Nguyệt.
“Lần này bế quan vẫn chưa đột phá được lên cảnh giới Chân Dương”, Tề Nguyệt lẩm bẩm, trong ánh mắt rõ vẻ không cam lòng.
Ừm?
Khi đi qua lư luyện đan, cô hơi nhíu mày, nghe âm thanh bên trong nó.
“Ai? Ra đây”, Tề Nguyệt lạnh giọng.
Chẳng mấy chốc, một bàn tay đen xì vươn ra ngoài, sau đó là Diệp Thành người ngợm đen ngòm thò đầu ra.
Thấy vậy, Tề Nguyệt nheo mắt hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở Linh Đan Các, ngươi nhảy vào lư luyện đan làm gì?”
Nghe vậy, Diệp Thành nhảy ra ngoài, cười xoà: “Là Từ trưởng lão tìm ta tới dọn dẹp”.
Nhìn Diệp Thành người ngợm đen như quạ, đặc biệt là cảm nhận được tu vi ngưng khí tầng thứ tám của Diệp Thành, Tề Nguyệt lại lần nữa nhíu mày: “Dọn dẹp thì dọn dẹp, đừng có đụng vào những thứ đồ bên trong Linh Đan Các”.
Thấy khuôn mặt lạnh như hàn băng của Tề Nguyệt lại thêm điệu bộ chê bôi trong lời nói, Diệp Thành chỉ hắng giọng một tiếng.
Sau cùng, Tề Nguyệt liếc Diệp Thành một cái rồi sải bước đi ra ngoài.
“Thái độ gì thế không biết, ta đây nợ cô tiền sao?”, Diệp Thành cảm thấy khó hiểu, hắn lại lần nữa chui tuột vào lư luyện đan.
Chẳng mấy chốc, chân hoả trong vùng đan hải lại bùng lên, như thể nó cảm nhận được địa hoả bên dưới lư luyện đan nên chẳng chịu yên. Nếu không phải bị Diệp Thành trói buộc thì có lẽ nó sẽ nhảy xuống dưới ngốn trọn địa hoả mất.
“Ngoan ngoãn chút đi, làm con người ta sợ rồi kia kìa”, Diệp Thành mắng một câu.
Quả thực ngay từ lần đầu tiên hắn vào đây, địa hoả kia đã ngoan ngoãn đi nhiều, không dám thò đầu ra, mặc dù nó không có linh trí nhưng lại có linh tính, và rõ ràng rất dè chừng với chân hoả mà hắn có.
Ấy?
Lau đi những tàn tro trong lư luyện đan, Diệp Thành chợt phát hiện bên trong cái lư này còn khắc rất nhiều văn tự.
Cũng vì bên trong lư luyện đan quá đen nên Diệp Thành lại triệu gọi chân hoả trong lòng bàn tay. Chân hoả vàng kim lập loè, chiếu sáng lư luyện đan.
Lúc này hắn mới nhìn kỹ những văn tự kia chỉ to bằng đầu ngón tay trẻ nhỏ, được khắc dày đặc bên trong lư luyện đan, có rất nhiều hoa văn văn tự có lẽ vì quá cổ xưa nên hắn không nhìn ra được.
“Vâng”, Diệp Thành lúc này rất vui vẻ, hắn cứ thế mở nắp lư luyện đan ra rồi nhảy vào bên trong.
Đêm khuya tĩnh mịch, bầu trời đầy sao.
Linh Đan Các chìm vào yên ắng, mãi tới khi tiếng bước chân rất khẽ vang lên thì bầu không khí yên tĩnh kia mới bị phá vỡ.
Đây là một nữ nhân đi ra từ trong Linh Đan Các.
Cô gái bước đi với xiêm y bay trong gió, khuôn mặt tuyệt sắc nhưng lại mang nét lạnh lùng như ở trước mặt mà cách xa nghìn dặm, khí chất của cô ấy như một đoá băng liên vậy.
Nữ đệ tử này chính là thủ đồ của Linh Đan Các, Tề Nguyệt.
“Lần này bế quan vẫn chưa đột phá được lên cảnh giới Chân Dương”, Tề Nguyệt lẩm bẩm, trong ánh mắt rõ vẻ không cam lòng.
Ừm?
Khi đi qua lư luyện đan, cô hơi nhíu mày, nghe âm thanh bên trong nó.
“Ai? Ra đây”, Tề Nguyệt lạnh giọng.
Chẳng mấy chốc, một bàn tay đen xì vươn ra ngoài, sau đó là Diệp Thành người ngợm đen ngòm thò đầu ra.
Thấy vậy, Tề Nguyệt nheo mắt hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở Linh Đan Các, ngươi nhảy vào lư luyện đan làm gì?”
Nghe vậy, Diệp Thành nhảy ra ngoài, cười xoà: “Là Từ trưởng lão tìm ta tới dọn dẹp”.
Nhìn Diệp Thành người ngợm đen như quạ, đặc biệt là cảm nhận được tu vi ngưng khí tầng thứ tám của Diệp Thành, Tề Nguyệt lại lần nữa nhíu mày: “Dọn dẹp thì dọn dẹp, đừng có đụng vào những thứ đồ bên trong Linh Đan Các”.
Thấy khuôn mặt lạnh như hàn băng của Tề Nguyệt lại thêm điệu bộ chê bôi trong lời nói, Diệp Thành chỉ hắng giọng một tiếng.
Sau cùng, Tề Nguyệt liếc Diệp Thành một cái rồi sải bước đi ra ngoài.
“Thái độ gì thế không biết, ta đây nợ cô tiền sao?”, Diệp Thành cảm thấy khó hiểu, hắn lại lần nữa chui tuột vào lư luyện đan.
Chẳng mấy chốc, chân hoả trong vùng đan hải lại bùng lên, như thể nó cảm nhận được địa hoả bên dưới lư luyện đan nên chẳng chịu yên. Nếu không phải bị Diệp Thành trói buộc thì có lẽ nó sẽ nhảy xuống dưới ngốn trọn địa hoả mất.
“Ngoan ngoãn chút đi, làm con người ta sợ rồi kia kìa”, Diệp Thành mắng một câu.
Quả thực ngay từ lần đầu tiên hắn vào đây, địa hoả kia đã ngoan ngoãn đi nhiều, không dám thò đầu ra, mặc dù nó không có linh trí nhưng lại có linh tính, và rõ ràng rất dè chừng với chân hoả mà hắn có.
Ấy?
Lau đi những tàn tro trong lư luyện đan, Diệp Thành chợt phát hiện bên trong cái lư này còn khắc rất nhiều văn tự.
Cũng vì bên trong lư luyện đan quá đen nên Diệp Thành lại triệu gọi chân hoả trong lòng bàn tay. Chân hoả vàng kim lập loè, chiếu sáng lư luyện đan.
Lúc này hắn mới nhìn kỹ những văn tự kia chỉ to bằng đầu ngón tay trẻ nhỏ, được khắc dày đặc bên trong lư luyện đan, có rất nhiều hoa văn văn tự có lẽ vì quá cổ xưa nên hắn không nhìn ra được.