Chương 220
“Luyện…luyện đan sư?”, đúng như Diệp Thành phỏng đoán, cho tới lúc này Tề Nguyệt mới biết hắn không phải tới đây để dọn dẹp mà là tới để luyện đan.
Sắc mặt Tề Nguyệt không biết phải dùng từ gì để diễn tả. Cô nhìn Từ Phúc rồi lại nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
Được rồi, mặc dù Linh Đan Các không nhỏ lắm nhưng cũng không phải quá rộng, Diệp Thành ở đây luyện đan mà cô ta lại không biết. Từ giây phút gặp Diệp Thành cô luôn cho rằng hắn chỉ là tên đệ tử đến để dọn dẹp.
Lúc này, cô ta có phần hiểu lý do vì sao Từ Phúc lại tác hợp cho mình và Diệp Thành rồi.
Luyện đan sư thân phận cao quý, chính là đối tượng mà thế lực các bên muốn lôi kéo. Mặc dù Diệp Thành lúc này chưa có được tu vi cao nhưng hắn còn trẻ, không quá mấy chục năm chắc chắn sẽ là người tài hiếm có của Đại Sở.
“Trưởng lão, lệnh bài của người”, phía này, Diệp Thành đã lấy lệnh bài ra trả cho Từ Phúc, sau đó xoa xoa tay cười xoà: “Bao giờ người biểu diễn luyện chế Linh Hồn Đan cho con xem vậy?”
Từ Phúc nhíu mày, vuốt râu, cười nói: “Làm cho ngươi xem cũng không phải không được, có điều điều kiện là ngươi phải trải qua được thử thách của ta đã”.
“Thử thách?”, Diệp Thành sứng người, hắn nhìn Từ Phúc chăm chú.
“Đánh bại đồ nhi của ta”, Từ Phúc nói rồi liếc nhìn sang Tề Nguyệt.
Nghe vậy, Tề Nguyệt cau mày, sắc mặt rõ vẽ không sao tin nổi. Cô ta đã đạt cảnh giới Chân Dương, ở ngoại môn, những đệ tử khiến cô ta phải kiêng dè thật sự hiếm có, nói gì đến một tên tu vi mới ở cảnh giới Ngưng Khí.
Tề Nguyệt cảm thấy Từ Phúc đang làm khó Diệp Thành. Thử thách này đối với Diệp Thành mà nói chắc chắn là điều không thể.
“Trưởng lão nói thật sao?”, không ngờ Diệp Thành lại sáng mắt lên.
“Thật”.
“Vâng ạ”, Diệp Thành lập tức lùi ra sau bốn, năm trượng sau đó vặn người. Máu trong cơ thể hắn cứ thế chảy nhanh hơn, còn chưa bắt đầu cuộc đại chiến mà hắn đã rạo rực trong người.
“Tề sư tỷ, xin mời”, Diệp Thành rút thanh kiếm Xích Tiêu ra.
“Sư tôn”, Tề Nguyệt cau mày nhìn Từ Phúc ở bên.
Từ Phúc khẽ vuốt râu, cười ý tứ. Mặc dù ông ta không nói gì nhưng lại thầm truyền âm cho Tề Nguyệt: “Nguyệt Nhi, đừng xem thường hắn”.
“Luyện đan sư không giỏi đánh đấm, huống hồ chỉ là một tên ở cảnh giới Ngưng Khí, sư tôn, không phải người đánh giá hắn quá cao đấy chứ?” Tề Nguyệt mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt cô ta thể hiện mọi thứ.
Cô ta cũng lùi ra sau bốn, năm trượng, sau khi đứng vững mới nhìn Diệp Thành ở phía đối diện sau đó giơ ba ngón tay lên, lạnh giọng nói: “Ba chiêu, nếu trong ba chiêu ngươi không bại thì có nghĩa ta thua”.
“Sư tỷ tự tin quá”, Diệp Thành khẽ cười.
“Vì ta có khả năng đó”, Tề Nguyệt vẫn lạnh lùng như vậy.
Lời còn chưa dứt, cô ta đã nhanh chóng sử dụng ấn quyết.
Đột nhiên, xung quanh Tề Nguyệt hình thành một cơn gió, gió ngưng tụ thành từng bông hoa tuyết trắng, rồi lại ngưng thành lá, gió và tuyết giao nhau, hoa và lá bay lượn, còn có ánh sáng bao quanh, trông đẹp lạ thường.
Phía đối diện, Diệp Thành nheo mắt. Với khả năng quan sát của hắn thì hắn đương nhiên nhận ra Tề Nguyệt đang dùng mật pháp bất phàm.
Sắc mặt Tề Nguyệt không biết phải dùng từ gì để diễn tả. Cô nhìn Từ Phúc rồi lại nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
Được rồi, mặc dù Linh Đan Các không nhỏ lắm nhưng cũng không phải quá rộng, Diệp Thành ở đây luyện đan mà cô ta lại không biết. Từ giây phút gặp Diệp Thành cô luôn cho rằng hắn chỉ là tên đệ tử đến để dọn dẹp.
Lúc này, cô ta có phần hiểu lý do vì sao Từ Phúc lại tác hợp cho mình và Diệp Thành rồi.
Luyện đan sư thân phận cao quý, chính là đối tượng mà thế lực các bên muốn lôi kéo. Mặc dù Diệp Thành lúc này chưa có được tu vi cao nhưng hắn còn trẻ, không quá mấy chục năm chắc chắn sẽ là người tài hiếm có của Đại Sở.
“Trưởng lão, lệnh bài của người”, phía này, Diệp Thành đã lấy lệnh bài ra trả cho Từ Phúc, sau đó xoa xoa tay cười xoà: “Bao giờ người biểu diễn luyện chế Linh Hồn Đan cho con xem vậy?”
Từ Phúc nhíu mày, vuốt râu, cười nói: “Làm cho ngươi xem cũng không phải không được, có điều điều kiện là ngươi phải trải qua được thử thách của ta đã”.
“Thử thách?”, Diệp Thành sứng người, hắn nhìn Từ Phúc chăm chú.
“Đánh bại đồ nhi của ta”, Từ Phúc nói rồi liếc nhìn sang Tề Nguyệt.
Nghe vậy, Tề Nguyệt cau mày, sắc mặt rõ vẽ không sao tin nổi. Cô ta đã đạt cảnh giới Chân Dương, ở ngoại môn, những đệ tử khiến cô ta phải kiêng dè thật sự hiếm có, nói gì đến một tên tu vi mới ở cảnh giới Ngưng Khí.
Tề Nguyệt cảm thấy Từ Phúc đang làm khó Diệp Thành. Thử thách này đối với Diệp Thành mà nói chắc chắn là điều không thể.
“Trưởng lão nói thật sao?”, không ngờ Diệp Thành lại sáng mắt lên.
“Thật”.
“Vâng ạ”, Diệp Thành lập tức lùi ra sau bốn, năm trượng sau đó vặn người. Máu trong cơ thể hắn cứ thế chảy nhanh hơn, còn chưa bắt đầu cuộc đại chiến mà hắn đã rạo rực trong người.
“Tề sư tỷ, xin mời”, Diệp Thành rút thanh kiếm Xích Tiêu ra.
“Sư tôn”, Tề Nguyệt cau mày nhìn Từ Phúc ở bên.
Từ Phúc khẽ vuốt râu, cười ý tứ. Mặc dù ông ta không nói gì nhưng lại thầm truyền âm cho Tề Nguyệt: “Nguyệt Nhi, đừng xem thường hắn”.
“Luyện đan sư không giỏi đánh đấm, huống hồ chỉ là một tên ở cảnh giới Ngưng Khí, sư tôn, không phải người đánh giá hắn quá cao đấy chứ?” Tề Nguyệt mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt cô ta thể hiện mọi thứ.
Cô ta cũng lùi ra sau bốn, năm trượng, sau khi đứng vững mới nhìn Diệp Thành ở phía đối diện sau đó giơ ba ngón tay lên, lạnh giọng nói: “Ba chiêu, nếu trong ba chiêu ngươi không bại thì có nghĩa ta thua”.
“Sư tỷ tự tin quá”, Diệp Thành khẽ cười.
“Vì ta có khả năng đó”, Tề Nguyệt vẫn lạnh lùng như vậy.
Lời còn chưa dứt, cô ta đã nhanh chóng sử dụng ấn quyết.
Đột nhiên, xung quanh Tề Nguyệt hình thành một cơn gió, gió ngưng tụ thành từng bông hoa tuyết trắng, rồi lại ngưng thành lá, gió và tuyết giao nhau, hoa và lá bay lượn, còn có ánh sáng bao quanh, trông đẹp lạ thường.
Phía đối diện, Diệp Thành nheo mắt. Với khả năng quan sát của hắn thì hắn đương nhiên nhận ra Tề Nguyệt đang dùng mật pháp bất phàm.