Chương 270
“Tiểu tử béo này cũng biết đánh đấm đấy chứ”, Diệp Thành xoa cằm, tỏ vẻ bất ngờ.
Sau cuộc giao đấu của Hùng Nhị là các trận đấu của những người mà Diệp Thành đều quen, Đường Như Huyên, Tề Hạo, Tô Tâm Nguyệt và còn có cả Lục Huyên Nhi của Tàng Thư Các.
Các trận đấu sau đó đến hắn cũng phải hoa mắt. Ngoạ Hổ Tàng Long ở ngoại môn khiến hắn không khỏi xuýt xoa, có những đệ tử trông rất đỗi bình thường và không hề nổi bật mà thực lực lại mạnh mẽ vô cùng, hắn còn chứng kiến một đệ tử nằm trong số mười người mạnh nhất bị một đệ tử tu vi bình thường đánh cho máu me be bét.
“Ngoại môn đúng là nhiều nhân tài”, sau trận đại chiến, Diệp Thành lại xuýt xoa.
Trong lúc này, Diệp Thành chốc chốc lại nhìn lên vân đoan, đặc biệt là khi thấy Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân, trong lòng hắn thật sự thấy khó chịu.
Cả hai người này đúng là bằng hữu tốt, đệ tử chân truyền của mình lần lượt đều bị Diệp Thành đánh cho thảm bại, đặc biệt là Thanh Dương Chân Nhân, thủ từ Giang Hạo của ông ta cũng bại trong tay Diệp Thành, đệ tử chân truyền càng thua thảm hại hơn, bị đánh không ngấc được đầu lên.
Còn Cát Hồng, Địa Dương Phong cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, thủ từ Tử Sam vừa bại trận thì đệ tử chân truyền có thể đánh được vào trận quyết đấu cuối cùng đã là may mắn và thuộc hàng hiếm có rồi.
Là hai đại thủ toạ trong tam đại chủ phong, thể diện của bọn họ quả thật đã mất sạch.
Khi Diệp Thành nhìn bọn họ thì ánh mắt tôi độc của hai người bọn họ cũng nhìn vào hắn. Nếu không phải là Diệp Thành thì bọn họ cũng không đến mức bị động thế này, càng không thể trở thành trò cười của cả Hằng Nhạc Tông.
“Là các ông quá tự cao tự đại”, Diệp Thành nhếch miệng.
“Tiểu tử, ngươi có thể bớt gây chuyện đi được không?”, lúc này, một giọng nói nữ nhân vang bên tai Diệp Thành.
Nghe truyền âm, Diệp Thành ho hắng một tiếng rồi quay sang nhìn Sở Huyên trên vân đoan, cô ta nhìn hắn với ánh mắt chẳng mấy dễ chịu: “Ta không muốn nhận một đồ đệ như ngươi rồi chuốc thêm bao nhiêu mối thù oán với nhiều người như vậy đâu”.
“Còn trách con sao?”, Diệp Thành gãi tai, bộ dạng lợn chết cũng không sợ nước sôi.
“Bớt bớt đi cho ta”.
“Con biết rồi”.
Bị chuẩn sư phụ cảnh cáo, Diệp Thành trông có vẻ ngoan ngoãn hơn, hắn ngồi ngay ngắn.
Màn đêm lại buông xuống, linh châu sáng loáng lại chiếu khắp Càn Khôn Các, thế nhưng vòng đấu thứ ba của Càn Khôn Các vẫn diễn ra vô cùng khí thế nên thời gian diễn ra trận đấu được kéo dài hơn.
Sau ba vòng thi đấu, chính là vòng Phục Hoạt, Diệp Thành không muốn mình phải bận tâm thêm điều gì, hắn tự động viên mình tỉnh táo hơn.
“Ê, ngươi nghe nói gì chưa hả, Chính Dương Tông có một thể Huyền Linh”, Tạ Vân im lặng hồi lâu ở bên dùng đầu ngón tay chọc chọc vào người Diệp Thành.
“Huyền Linh Chi Thể?”, nghe vậy, Diệp Thành kinh ngạc.
Từng là thành viên trong đội tình báo của Chính Dương Tông, sao hắn có thể không biết Huyền Linh Chi Thể chứ. Đó chính là thể chất được ông trời chiếu cố cho, nghe nói chính là một nhánh mạch của thần tộc. Trước kia, bọn họ trời sinh có khả năng hồi phục kinh người, đạo pháp huyền diệu tiềm ẩn trong huyết mạch, một khi thức tỉnh thì chính là một kho báu khổng lồ.
Đương nhiên, điểm mạnh nhất của Huyền Linh Chi Thể chính là những thứ này, còn người mang huyết mạch đó có thể có khả năng xoay vần trời đất, và đó chính là đặc quyền của tu sĩ ở cảnh giới Không Minh.
Sau cuộc giao đấu của Hùng Nhị là các trận đấu của những người mà Diệp Thành đều quen, Đường Như Huyên, Tề Hạo, Tô Tâm Nguyệt và còn có cả Lục Huyên Nhi của Tàng Thư Các.
Các trận đấu sau đó đến hắn cũng phải hoa mắt. Ngoạ Hổ Tàng Long ở ngoại môn khiến hắn không khỏi xuýt xoa, có những đệ tử trông rất đỗi bình thường và không hề nổi bật mà thực lực lại mạnh mẽ vô cùng, hắn còn chứng kiến một đệ tử nằm trong số mười người mạnh nhất bị một đệ tử tu vi bình thường đánh cho máu me be bét.
“Ngoại môn đúng là nhiều nhân tài”, sau trận đại chiến, Diệp Thành lại xuýt xoa.
Trong lúc này, Diệp Thành chốc chốc lại nhìn lên vân đoan, đặc biệt là khi thấy Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân, trong lòng hắn thật sự thấy khó chịu.
Cả hai người này đúng là bằng hữu tốt, đệ tử chân truyền của mình lần lượt đều bị Diệp Thành đánh cho thảm bại, đặc biệt là Thanh Dương Chân Nhân, thủ từ Giang Hạo của ông ta cũng bại trong tay Diệp Thành, đệ tử chân truyền càng thua thảm hại hơn, bị đánh không ngấc được đầu lên.
Còn Cát Hồng, Địa Dương Phong cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, thủ từ Tử Sam vừa bại trận thì đệ tử chân truyền có thể đánh được vào trận quyết đấu cuối cùng đã là may mắn và thuộc hàng hiếm có rồi.
Là hai đại thủ toạ trong tam đại chủ phong, thể diện của bọn họ quả thật đã mất sạch.
Khi Diệp Thành nhìn bọn họ thì ánh mắt tôi độc của hai người bọn họ cũng nhìn vào hắn. Nếu không phải là Diệp Thành thì bọn họ cũng không đến mức bị động thế này, càng không thể trở thành trò cười của cả Hằng Nhạc Tông.
“Là các ông quá tự cao tự đại”, Diệp Thành nhếch miệng.
“Tiểu tử, ngươi có thể bớt gây chuyện đi được không?”, lúc này, một giọng nói nữ nhân vang bên tai Diệp Thành.
Nghe truyền âm, Diệp Thành ho hắng một tiếng rồi quay sang nhìn Sở Huyên trên vân đoan, cô ta nhìn hắn với ánh mắt chẳng mấy dễ chịu: “Ta không muốn nhận một đồ đệ như ngươi rồi chuốc thêm bao nhiêu mối thù oán với nhiều người như vậy đâu”.
“Còn trách con sao?”, Diệp Thành gãi tai, bộ dạng lợn chết cũng không sợ nước sôi.
“Bớt bớt đi cho ta”.
“Con biết rồi”.
Bị chuẩn sư phụ cảnh cáo, Diệp Thành trông có vẻ ngoan ngoãn hơn, hắn ngồi ngay ngắn.
Màn đêm lại buông xuống, linh châu sáng loáng lại chiếu khắp Càn Khôn Các, thế nhưng vòng đấu thứ ba của Càn Khôn Các vẫn diễn ra vô cùng khí thế nên thời gian diễn ra trận đấu được kéo dài hơn.
Sau ba vòng thi đấu, chính là vòng Phục Hoạt, Diệp Thành không muốn mình phải bận tâm thêm điều gì, hắn tự động viên mình tỉnh táo hơn.
“Ê, ngươi nghe nói gì chưa hả, Chính Dương Tông có một thể Huyền Linh”, Tạ Vân im lặng hồi lâu ở bên dùng đầu ngón tay chọc chọc vào người Diệp Thành.
“Huyền Linh Chi Thể?”, nghe vậy, Diệp Thành kinh ngạc.
Từng là thành viên trong đội tình báo của Chính Dương Tông, sao hắn có thể không biết Huyền Linh Chi Thể chứ. Đó chính là thể chất được ông trời chiếu cố cho, nghe nói chính là một nhánh mạch của thần tộc. Trước kia, bọn họ trời sinh có khả năng hồi phục kinh người, đạo pháp huyền diệu tiềm ẩn trong huyết mạch, một khi thức tỉnh thì chính là một kho báu khổng lồ.
Đương nhiên, điểm mạnh nhất của Huyền Linh Chi Thể chính là những thứ này, còn người mang huyết mạch đó có thể có khả năng xoay vần trời đất, và đó chính là đặc quyền của tu sĩ ở cảnh giới Không Minh.