Chương 282
“Chết”.
“Ngươi chết cho ta”.
“Tại sao ngươi còn không chết?”
Tử Sam mặt mày tôi độc, hắn lại lần nữa xông lên và nổi điên, một chưởng kinh lôi rồi lại một chưởng kinh lôi đánh vào người Diệp Thành.
Phụt!
Phụt!
Diệp Thành liên tiếp bị thương, máu tươi cứ thế tuôn trào, hắn lùi liên tiếp về sau, không thể chặn lại từng đòn tấn công điên cuồng của Tử Sam.
Cảnh này thật sự khiến những người bên dưới chiến đài không khỏi rời mắt.
“Sư muội, nếu đánh tiếp thì mất mạng đấy”, lúc này, kể cả là Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải cau mày, quay sang nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên rõ vẻ sốt ruột, cô cũng đang đấu tranh trong lòng. Cô biết nếu lúc này ngăn trận đấu lại thì chẳng khác gì bảo Diệp Thành nhận thua. Cô biết để Diệp Thành nhận thua thì còn thảm hốc hơn là giết hắn đi, thế nhưng hắn lại là đồ đệ mà cô lựa chọn, cứ đứng nhìn đồ đệ chiến đấu rồi chết dần chết mòn, cô thật sự cảm thấy đau lòng.
“Ngươi đúng là khiến sư phụ phải đau đầu”, Sở Huyên chần chừ do dự. Một người trước nay vẫn luôn bình tĩnh trước mọi chuyện như cô mà giờ lại chẳng biết phải xử trí mọi việc thế nào.
“Hắn là một tên tiểu tử ngoan cố, tín niệm của hắn cũng chính là chấp niệm, một tên như vậy một khi đã nhận định việc gì thì sẽ đặt cược tất cả mọi thứ, thậm chí là tính mạng của mình”, Phong Vô Ngấn kiệm lời cũng trầm tư.
Sở Huyên im lặng, vài lần định đứng dậy lại cố gắng kiềm chế ngồi xuống.
Ở bên, Từ Phúc vuốt vuốt râu như đang cân nhắc việc gì đó.
“Nói thân phận là luyện đan sư của Diệp Thành ra?”, Từ Phúc thầm nhủ, ông ta hiểu vai trò quan trọng của luyện đan sư, ông ta biết rõ nếu để Đạo Huyền Chân Nhân biết được thân phận luyện đan sư của Diệp Thành thì cho dù phía Cát Hồng có phản đối thì ông ta cũng sẽ can dự vào.
Thế nhưng hậu quả của việc này thì sao? . ?ìm tru?ện ha? tại [ ?RuM?RU?e N﹒?n ]
Từ Phúc vẫn đắn đo khi nghĩ về hậu quả. Mặc dù ông ta biết Diệp Thành chưa lâu nhưng ông hiểu rõ tính cách của Diệp Thành, hắn là một đứa trẻ ngoan cường, hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình, tuyệt đối sẽ không vì thân phận luyện đan sư của mình mà khiến tông môn vì tiếc nhân tài, từ đó chấm dứt trận quyết đấu.
“Nếu như vậy thì còn tàn nhẫn hơn là giết hắn đi”, Từ Phúc lại lần nữa thở dài, chìm vào suy nghĩ.
So với mấy người phía bọn họ thì Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân và Triệu Chí Kính lại cười tôi độc.
Bọn họ hy vọng Diệp Thành không nhận thua vì như vậy thì Tử Sam có thể quang minh chính đại giết hắn trên chiến đài mà không bị tông môn xử phạt, mọi ân oán trước kia đều được tính toán gọn gàng. Mỗi lần Diệp Thành bị thương, đối với bọn họ mà nói là một khoái cảm hiếm có.
Trên chiến đài, Tử Sam hùng hổ lại lần nữa vung một kiếm đâm xuyên vào cơ thể Diệp Thành, sau đó hắn tung chưởng đánh Diệp Thành ngã vật ra đó ba, bốn trượng.
“Lần này hắn rất khó có thể đứng dậy được”, bên dưới chiến đài, không biết là ai khẽ giọng nói.
“Bị thương nặng như vậy mà đứng lên được mới lạ”.
“Có điều cho dù là vậy thì hắn cũng đủ tự hào rồi, cho dù thua cũng không mất mặt”.
“Lần này ngươi còn không chết?”, trên chiến đài, Tử Sam thở dốc, nhếch miệng cười.
“Ngươi chết cho ta”.
“Tại sao ngươi còn không chết?”
Tử Sam mặt mày tôi độc, hắn lại lần nữa xông lên và nổi điên, một chưởng kinh lôi rồi lại một chưởng kinh lôi đánh vào người Diệp Thành.
Phụt!
Phụt!
Diệp Thành liên tiếp bị thương, máu tươi cứ thế tuôn trào, hắn lùi liên tiếp về sau, không thể chặn lại từng đòn tấn công điên cuồng của Tử Sam.
Cảnh này thật sự khiến những người bên dưới chiến đài không khỏi rời mắt.
“Sư muội, nếu đánh tiếp thì mất mạng đấy”, lúc này, kể cả là Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải cau mày, quay sang nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên rõ vẻ sốt ruột, cô cũng đang đấu tranh trong lòng. Cô biết nếu lúc này ngăn trận đấu lại thì chẳng khác gì bảo Diệp Thành nhận thua. Cô biết để Diệp Thành nhận thua thì còn thảm hốc hơn là giết hắn đi, thế nhưng hắn lại là đồ đệ mà cô lựa chọn, cứ đứng nhìn đồ đệ chiến đấu rồi chết dần chết mòn, cô thật sự cảm thấy đau lòng.
“Ngươi đúng là khiến sư phụ phải đau đầu”, Sở Huyên chần chừ do dự. Một người trước nay vẫn luôn bình tĩnh trước mọi chuyện như cô mà giờ lại chẳng biết phải xử trí mọi việc thế nào.
“Hắn là một tên tiểu tử ngoan cố, tín niệm của hắn cũng chính là chấp niệm, một tên như vậy một khi đã nhận định việc gì thì sẽ đặt cược tất cả mọi thứ, thậm chí là tính mạng của mình”, Phong Vô Ngấn kiệm lời cũng trầm tư.
Sở Huyên im lặng, vài lần định đứng dậy lại cố gắng kiềm chế ngồi xuống.
Ở bên, Từ Phúc vuốt vuốt râu như đang cân nhắc việc gì đó.
“Nói thân phận là luyện đan sư của Diệp Thành ra?”, Từ Phúc thầm nhủ, ông ta hiểu vai trò quan trọng của luyện đan sư, ông ta biết rõ nếu để Đạo Huyền Chân Nhân biết được thân phận luyện đan sư của Diệp Thành thì cho dù phía Cát Hồng có phản đối thì ông ta cũng sẽ can dự vào.
Thế nhưng hậu quả của việc này thì sao? . ?ìm tru?ện ha? tại [ ?RuM?RU?e N﹒?n ]
Từ Phúc vẫn đắn đo khi nghĩ về hậu quả. Mặc dù ông ta biết Diệp Thành chưa lâu nhưng ông hiểu rõ tính cách của Diệp Thành, hắn là một đứa trẻ ngoan cường, hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình, tuyệt đối sẽ không vì thân phận luyện đan sư của mình mà khiến tông môn vì tiếc nhân tài, từ đó chấm dứt trận quyết đấu.
“Nếu như vậy thì còn tàn nhẫn hơn là giết hắn đi”, Từ Phúc lại lần nữa thở dài, chìm vào suy nghĩ.
So với mấy người phía bọn họ thì Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân và Triệu Chí Kính lại cười tôi độc.
Bọn họ hy vọng Diệp Thành không nhận thua vì như vậy thì Tử Sam có thể quang minh chính đại giết hắn trên chiến đài mà không bị tông môn xử phạt, mọi ân oán trước kia đều được tính toán gọn gàng. Mỗi lần Diệp Thành bị thương, đối với bọn họ mà nói là một khoái cảm hiếm có.
Trên chiến đài, Tử Sam hùng hổ lại lần nữa vung một kiếm đâm xuyên vào cơ thể Diệp Thành, sau đó hắn tung chưởng đánh Diệp Thành ngã vật ra đó ba, bốn trượng.
“Lần này hắn rất khó có thể đứng dậy được”, bên dưới chiến đài, không biết là ai khẽ giọng nói.
“Bị thương nặng như vậy mà đứng lên được mới lạ”.
“Có điều cho dù là vậy thì hắn cũng đủ tự hào rồi, cho dù thua cũng không mất mặt”.
“Lần này ngươi còn không chết?”, trên chiến đài, Tử Sam thở dốc, nhếch miệng cười.