Chương 307
Ngay sau đó, tiên hoả lại được triệu gọi, sau đó từng cây Linh Thảo được hắn cho vào lư luyện đan một cách thuần thục.
Hắn muốn dốc sức luyện thêm nhiều Hồi Huyền Đan vì hắn có một dự cảm thử thách ở rừng hoang nhất định không thể chỉ đánh một trận được, còn Hồi Huyền Đan là viên đan dược bồi hổ lấy lại sức lực, đương nhiên phải dự phòng thêm một chút.
Hoặc có thể vì Tiên Luân Nhãn nên hắn lại phải luyện chế Hồi Huyền Đan, thủ pháp đã thuần thục hơn nên đến cả tốc độ cũng tăng lên hơn ba lần.
Chẳng mấy chốc, bên trong Linh Đan Các có mùi hương thơm ngào ngạt, chỉ cần ngửi thôi cũng có cảm giác toàn thân khoan khoái, từng viên từng viên Hồi Huyền Đan được luyện chế ra, viên nào viên nấy phẩm giới không hề thấp, còn phát sáng long lanh như long nhãn.
Ở bên, Tề Nguyệt cũng thay một bộ y phục trắng tinh bước ra, trong tay cầm theo linh kiếm màu tím, trông bộ trước khi vào nội môn cô còn định tu hành lần cuối.
Vút!
Ngay sau đó, âm thanh tiếng kiếm được rút ra, Tề Nguyệt chẳng mấy chốc đã bước vào trạng thái tu luyện.
Diệp Thành đang luyện đan tò mò quay sang nhìn. Bộ pháp của Tề Nguyệt nhẹ nhàng, thân pháp huyền diệu, thanh trường kiếm trong tay được di chuyển hết sức linh hoạt, kiếm pháp ảo diệu, cánh hoa hư ảo như có như không.
“Lạc anh ngự kiếm quyết”, Diệp Thành lẩm nhẩm như nhận ra mật thuật về kiếm mà Tề Nguyệt đang thi triển.
Trong chốc lát, hắn mở Tiên Luân Nhãn bên mắt trái, ghi nhớ lại cảnh tượng Tề Nguyệt múa kiếm. Mỗi một chiêu thức của cô đều được ghi lại trong Tiên Luân Nhãn.
Chẳng mấy chốc, đạo ấn ký tiên luân của Tiên Luân Nhãn đã ghi chép lại mỗi một động tác của Tề Nguyệt, Lạc Anh Ngự Kiếm Quyết của Tề Nguyệt được sức mạnh thần bí bên trong Tiên Luân Nhãn phân tích diễn tiến lại sau đó đem huyền cơ trong đó phản ứng cho Diệp Thành.
“Tề sư tỷ, đệ không phải học lén mật thuật kiếm của tỷ, đệ chỉ đang muốn xác minh một việc”, Diệp Thành chăm chú quan sát Tề Nguyệt.
Quả thực hắn đang muốn xác minh một việc, đó là khả năng diễn tiến phục chế của Tiên Luân Nhãn. Tiên Luân Nhãn có thể ghi lại thuật luyện đan của Từ Phúc, vậy thì có thể phục chế diễn tiến lại mật thuật huyền thuật của người khác.
Thực tế chứng minh suy đoán của hắn là hoàn toàn chính xác. Nhờ có Tiên Luân Nhãn, Lạc Anh Ngự Kiếm Quyết của Tề Nguyệt được diễn tiến lại một cách chi tiết.
“Quả là khả năng bá đạo”, Diệp Thành mỉm cười, hắn thu lại ánh mắt, “có khả năng này còn lo sau này không có huyền thuật mật thuật sao?”
Diệp Thành tĩnh tâm, dốc sức chuyên tâm vào việc luyện chế Hồi Huyền Đan.
Mãi tới khi màn đêm buông xuống hắn mới thu lại tiên hoả trong tình trạng cơ thể mệt mỏi. Diệp Thành nằm ra đất. Hắn đã dốc hết sức luyện đan nên linh hồn của hắn phải gánh chịu áp lực rất lớn, cơn đau cứ thế dội vào đầu hắn, mặt hắn trắng như tờ giấy.
Có điều sự nỗ lực của Diệp Thành cũng không phải không có kết quả, khổ luyện cả ngày trời, hắn đã thu được kha khá đan dược, chí ít thì cũng đủ dùng trong rừng hoang.
Đêm khuya, Diệp Thành chạy ra khỏi Linh Đan Các, cứ thế đi thẳng tới Vạn Bảo Các.
Còn hai ngày nữa sẽ diễn ra thử thách trong rừng hoang, Diệp Thành hiểu rõ chỉ có mình Hồi Huyền Đan thì không đủ, hắn cần thêm chút đồ để dự phòng.
Vừa đi vào Vạn Bảo Các, Bàng Đại Hải đã nhảy ra, đầu tiên là nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới tặc lưỡi xuýt xoa: “Mới có một ngày mà tiểu tử nhà ngươi đã có thể chạy nhảy rồi, ngươi ăn cái gì vậy?”
Hắn muốn dốc sức luyện thêm nhiều Hồi Huyền Đan vì hắn có một dự cảm thử thách ở rừng hoang nhất định không thể chỉ đánh một trận được, còn Hồi Huyền Đan là viên đan dược bồi hổ lấy lại sức lực, đương nhiên phải dự phòng thêm một chút.
Hoặc có thể vì Tiên Luân Nhãn nên hắn lại phải luyện chế Hồi Huyền Đan, thủ pháp đã thuần thục hơn nên đến cả tốc độ cũng tăng lên hơn ba lần.
Chẳng mấy chốc, bên trong Linh Đan Các có mùi hương thơm ngào ngạt, chỉ cần ngửi thôi cũng có cảm giác toàn thân khoan khoái, từng viên từng viên Hồi Huyền Đan được luyện chế ra, viên nào viên nấy phẩm giới không hề thấp, còn phát sáng long lanh như long nhãn.
Ở bên, Tề Nguyệt cũng thay một bộ y phục trắng tinh bước ra, trong tay cầm theo linh kiếm màu tím, trông bộ trước khi vào nội môn cô còn định tu hành lần cuối.
Vút!
Ngay sau đó, âm thanh tiếng kiếm được rút ra, Tề Nguyệt chẳng mấy chốc đã bước vào trạng thái tu luyện.
Diệp Thành đang luyện đan tò mò quay sang nhìn. Bộ pháp của Tề Nguyệt nhẹ nhàng, thân pháp huyền diệu, thanh trường kiếm trong tay được di chuyển hết sức linh hoạt, kiếm pháp ảo diệu, cánh hoa hư ảo như có như không.
“Lạc anh ngự kiếm quyết”, Diệp Thành lẩm nhẩm như nhận ra mật thuật về kiếm mà Tề Nguyệt đang thi triển.
Trong chốc lát, hắn mở Tiên Luân Nhãn bên mắt trái, ghi nhớ lại cảnh tượng Tề Nguyệt múa kiếm. Mỗi một chiêu thức của cô đều được ghi lại trong Tiên Luân Nhãn.
Chẳng mấy chốc, đạo ấn ký tiên luân của Tiên Luân Nhãn đã ghi chép lại mỗi một động tác của Tề Nguyệt, Lạc Anh Ngự Kiếm Quyết của Tề Nguyệt được sức mạnh thần bí bên trong Tiên Luân Nhãn phân tích diễn tiến lại sau đó đem huyền cơ trong đó phản ứng cho Diệp Thành.
“Tề sư tỷ, đệ không phải học lén mật thuật kiếm của tỷ, đệ chỉ đang muốn xác minh một việc”, Diệp Thành chăm chú quan sát Tề Nguyệt.
Quả thực hắn đang muốn xác minh một việc, đó là khả năng diễn tiến phục chế của Tiên Luân Nhãn. Tiên Luân Nhãn có thể ghi lại thuật luyện đan của Từ Phúc, vậy thì có thể phục chế diễn tiến lại mật thuật huyền thuật của người khác.
Thực tế chứng minh suy đoán của hắn là hoàn toàn chính xác. Nhờ có Tiên Luân Nhãn, Lạc Anh Ngự Kiếm Quyết của Tề Nguyệt được diễn tiến lại một cách chi tiết.
“Quả là khả năng bá đạo”, Diệp Thành mỉm cười, hắn thu lại ánh mắt, “có khả năng này còn lo sau này không có huyền thuật mật thuật sao?”
Diệp Thành tĩnh tâm, dốc sức chuyên tâm vào việc luyện chế Hồi Huyền Đan.
Mãi tới khi màn đêm buông xuống hắn mới thu lại tiên hoả trong tình trạng cơ thể mệt mỏi. Diệp Thành nằm ra đất. Hắn đã dốc hết sức luyện đan nên linh hồn của hắn phải gánh chịu áp lực rất lớn, cơn đau cứ thế dội vào đầu hắn, mặt hắn trắng như tờ giấy.
Có điều sự nỗ lực của Diệp Thành cũng không phải không có kết quả, khổ luyện cả ngày trời, hắn đã thu được kha khá đan dược, chí ít thì cũng đủ dùng trong rừng hoang.
Đêm khuya, Diệp Thành chạy ra khỏi Linh Đan Các, cứ thế đi thẳng tới Vạn Bảo Các.
Còn hai ngày nữa sẽ diễn ra thử thách trong rừng hoang, Diệp Thành hiểu rõ chỉ có mình Hồi Huyền Đan thì không đủ, hắn cần thêm chút đồ để dự phòng.
Vừa đi vào Vạn Bảo Các, Bàng Đại Hải đã nhảy ra, đầu tiên là nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới tặc lưỡi xuýt xoa: “Mới có một ngày mà tiểu tử nhà ngươi đã có thể chạy nhảy rồi, ngươi ăn cái gì vậy?”