Chương 314
Sáng sớm ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, rất nhiều đệ tử đã dậy từ sớm, hầu như bọn họ đều đứng trên các tảng đá hướng mắt nhìn về phía Càn Khôn Các.
Hôm nay là ngày các ngày đệ tử ngoại môn bước vào thử thách cuối cùng. Vượt qua được thử thách ở rừng hoang thì có nghĩa là đệ tử đó đủ tư cách vào nội môn. Nếu không vượt qua được thì chỉ có thể ở lại ngoại môn thêm ba năm.
Từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái đến nay đã có thử thách rừng hoang.
Từ xưa tới nay, thử thách rừng hoang có một luật bất thành văn đó chính là trong số những đệ tử ngoại môn tham gia thử thách, ít nhất phải có một nửa bị loại, có thể thấy thử thách này khốc liệt tới nhường nào.
Ở phía xa, Diệp Thành đã vác theo thanh kiếm Thiên Khuyết từ từ đi tới. Sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của rất nhiều người.
“Ta còn nhớ lúc hắn tới đây mới chỉ là một tên tu vi Ngưng Khí, mới chưa đầy hai tháng mà đã mạnh như thế này rồi”, có quá nhiều đệ tử trầm trồ, bọn họ nhớ lại cảnh tượng mình tỏ ra khinh thường Diệp Thành mà tự cảm thấy nực cười.
“Quả nhiên không thể đánh giá con người qua diện mạo”.
“Hơn một nửa đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong bị đánh cho tàn tật, còn có cả Giới Luật Đường, tên tiểu tử này cho dù vào được nội môn thì chắc chắn cũng không thể an phận đâu”.
Nghe tiếng bàn tán, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vác theo thanh Thiên Khuyết từ từ bước đi, bước đi vững chãi, những người xung quanh thấy hắn đều tránh ra nhường đường. Diệp Thành của hiện tại đã không còn là tên tiểu tử mà bọn họ coi thường nữa rồi.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Tiếng phun ra máu liên tiếp vang lên từ phía Giang Hạo, Tử Sam và Doãn Chí Bình của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường. Bọn họ đều đang được các sư đệ của mình đỡ dậy, khi thấy bóng dáng của Diệp Thành, ai nấy đều ói ra máu.
Nói tới ba người này, quả thực cũng phải khiến người ta xuýt xoa.
Ba năm trước, trong cuộc so tài ngoại môn lần thứ nhất, bọn họ vận may kém nên phải đợi thêm ba năm ở ngoại môn, danh tiếng được đồn từ lâu, chỉ là nào ngờ tự dưng lại ngoi ra một tên Diệp Thành khiến giấc mơ của bọn họ tan thành mây khói.
Hiện giờ, trong cuộc so tài lần này, bọn họ còn thảm bại hơn lần trước rất nhiều và điều đó cũng có nghĩa rằng họ phải ở lại ngoại môn thêm ba năm nữa, cảm giác đó thế nào, có lẽ không ai rõ hơn ba người này.
Thế sự vô thường, hiện giờ có Diệp Thành biết đâu ba năm sau còn có một tên Diệp Thành thứ hai xuất hiện.
A….!
Sau tiếng gào thét vang lên khắp Hằng Nhạc Tông, ba người phía Giang Hạo như chó điên, muốn xông lên nhưng lại lần nữa ói ra máu.
Nghe tiếng hét của cả ba người này, Diệp Thành liếc nhìn bọn họ, cười lạnh lùng: “Tự các người tạo nghiệp thì tự đi mà gánh”.
Nói rồi, hắn sải bước đi thẳng về phía Càn Khôn Các.
Diệp Thành là người cuối cùng tới, khi hắn bước vào Càn Khôn Các thì Tạ Vân, Tề Nguyệt và Hùng Nhị đã tới đông đủ, còn có gần ba trăm đệ tử thắng trong cuộc so tài ngoại môn tề tựu về đây.
“Các vị sư huynh sư đệ đều tới cả rồi sao?”, Diệp Thành bước vào không quên chắp tay chào hỏi.
Hôm nay là ngày các ngày đệ tử ngoại môn bước vào thử thách cuối cùng. Vượt qua được thử thách ở rừng hoang thì có nghĩa là đệ tử đó đủ tư cách vào nội môn. Nếu không vượt qua được thì chỉ có thể ở lại ngoại môn thêm ba năm.
Từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái đến nay đã có thử thách rừng hoang.
Từ xưa tới nay, thử thách rừng hoang có một luật bất thành văn đó chính là trong số những đệ tử ngoại môn tham gia thử thách, ít nhất phải có một nửa bị loại, có thể thấy thử thách này khốc liệt tới nhường nào.
Ở phía xa, Diệp Thành đã vác theo thanh kiếm Thiên Khuyết từ từ đi tới. Sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của rất nhiều người.
“Ta còn nhớ lúc hắn tới đây mới chỉ là một tên tu vi Ngưng Khí, mới chưa đầy hai tháng mà đã mạnh như thế này rồi”, có quá nhiều đệ tử trầm trồ, bọn họ nhớ lại cảnh tượng mình tỏ ra khinh thường Diệp Thành mà tự cảm thấy nực cười.
“Quả nhiên không thể đánh giá con người qua diện mạo”.
“Hơn một nửa đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong bị đánh cho tàn tật, còn có cả Giới Luật Đường, tên tiểu tử này cho dù vào được nội môn thì chắc chắn cũng không thể an phận đâu”.
Nghe tiếng bàn tán, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vác theo thanh Thiên Khuyết từ từ bước đi, bước đi vững chãi, những người xung quanh thấy hắn đều tránh ra nhường đường. Diệp Thành của hiện tại đã không còn là tên tiểu tử mà bọn họ coi thường nữa rồi.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Tiếng phun ra máu liên tiếp vang lên từ phía Giang Hạo, Tử Sam và Doãn Chí Bình của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường. Bọn họ đều đang được các sư đệ của mình đỡ dậy, khi thấy bóng dáng của Diệp Thành, ai nấy đều ói ra máu.
Nói tới ba người này, quả thực cũng phải khiến người ta xuýt xoa.
Ba năm trước, trong cuộc so tài ngoại môn lần thứ nhất, bọn họ vận may kém nên phải đợi thêm ba năm ở ngoại môn, danh tiếng được đồn từ lâu, chỉ là nào ngờ tự dưng lại ngoi ra một tên Diệp Thành khiến giấc mơ của bọn họ tan thành mây khói.
Hiện giờ, trong cuộc so tài lần này, bọn họ còn thảm bại hơn lần trước rất nhiều và điều đó cũng có nghĩa rằng họ phải ở lại ngoại môn thêm ba năm nữa, cảm giác đó thế nào, có lẽ không ai rõ hơn ba người này.
Thế sự vô thường, hiện giờ có Diệp Thành biết đâu ba năm sau còn có một tên Diệp Thành thứ hai xuất hiện.
A….!
Sau tiếng gào thét vang lên khắp Hằng Nhạc Tông, ba người phía Giang Hạo như chó điên, muốn xông lên nhưng lại lần nữa ói ra máu.
Nghe tiếng hét của cả ba người này, Diệp Thành liếc nhìn bọn họ, cười lạnh lùng: “Tự các người tạo nghiệp thì tự đi mà gánh”.
Nói rồi, hắn sải bước đi thẳng về phía Càn Khôn Các.
Diệp Thành là người cuối cùng tới, khi hắn bước vào Càn Khôn Các thì Tạ Vân, Tề Nguyệt và Hùng Nhị đã tới đông đủ, còn có gần ba trăm đệ tử thắng trong cuộc so tài ngoại môn tề tựu về đây.
“Các vị sư huynh sư đệ đều tới cả rồi sao?”, Diệp Thành bước vào không quên chắp tay chào hỏi.