Chương 319
Rút!
Ý thức được sức mạnh của Diệp Thành, bốn tên lần lượt lùi về sau, cho dù đối kháng trực diện, cho dù cả bốn tên có liên thủ lại thì cũng sẽ bại thảm hại dưới tay Diệp Thành.
“Còn muốn chạy?”, Diệp Thành tiến lên trước một bước, đầu ngón tay có ánh sáng vàng kim bao quanh, Nhất Dương Chỉ lập tức được sử dụng.
Phụt!
Tên đệ tử mặc đồ trắng chạy cuối cùng lập tức bị chọc vào cơ thể bắn ra máu, trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Thành đã đạp ra bộ pháp huyền diệu sát phạt tới và tung ra một chưởng Bôn Lôi đầy uy thế.
Phụt!
Lại lần nữa trúng chiêu, tên đệ tử kia ngã ra khỏi đó.
Ba tên còn lại thấy vậy thì kinh ngạc, không dám chạy lên trước ứng cứu, tên nào tên nấy bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
“Sớm muộn gì ta cũng xử lý các ngươi”, Diệp Thành không đuổi theo mà đến trước tên vừa bị đánh ngã, nói thì cũng thật trùng hợp vì hắn biết tên này, đây chính là đệ tử chân truyền tu vi không hề thấp của Địa Dương Phong, hình như tên là Lý Ngọc Lương.
“Diệp Thành, ngươi…ngươi muốn làm gì?”, Lý Ngọc Lương lảo đảo lùi về sau, mặt mày kinh ngạc nhìn Diệp Thành. Mặc dù hắn mới vừa giao đấu với Diệp Thành nhưng hắn có thể thấy được tính cách dứt khoát của Diệp Thành, chắc chắn là kẻ có thù ắt báo.
“Ta không muốn làm gì cả”, Diệp Thành bật cười, xoa xoa tay đi tới.
A……!
Chẳng mấy chốc, nơi này chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lý Ngọc Lương. Lại nhìn về Lý Ngọc Lương lúc này, bộ dạng hết sức thảm hại, bảo bối mà hắn mang theo mình đều bị Diệp Thành lấy đi sạch, đến cả y phục trên người cũng bị lột xuống, chỉ còn lại cái quần lót trên người.
“Diệp Thành, ngươi dám….”
Bốp!
Thế nhưng đáp lại hắn chỉ là cái tát ong đầu của Diệp Thành, giây phút trước, Lý Ngọc Lương còn định lao lên nhưng lúc này đã bị Diệp Thành đánh ngất lịm đi.
Sau khi đánh ngất Lý Ngọc Lương, Diệp Thành mới dùng hai tay tạo ra thủ ấn, sau đó quay một vòng ở vị trí cũ: “Biến”.
Đột nhiên, xung quanh cơ thể Diệp Thành bốc lên làn khói trắng, còn hình thái và dung mạo của hắn hiện giờ đã thay đổi, hắn biến thành Lý Ngọc Lương, không biết khi tên này tỉnh dậy sẽ phản ứng lại thế nào.
“Tiểu tử, cứ ở đây ngủ cho ngon nhá”, Diệp Thành vỗ vỗ tên Lý Ngọc Lương đang nằm chết dẫm như con lợn chết sau đó quay người rời đi. Trước khi đi, hắn còn không quên thổi cho Lý Ngọc Lương ít mê hương.
Lại lần nữa đi vào rừng sâu rất lâu mà Diệp Thành còn chưa phát hiện ra ba tên trước đó chạy đi đâu rồi.
Có lẽ biết Diệp Thành không phải là kẻ mình có thể chống lại được nên cả ba tên không hy vọng mai phục Diệp Thành nữa. Trước đó bốn tên còn chẳng thể làm gì Diệp Thành chứ nói gì hiện giờ chỉ còn ba tên.
Gừ!
Gừ!
Gừ!
Không biết từ lúc nào, trong khu rừng chợt vang lên tiếng gầm của thú khiến Diệp Thành đề cao cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh.
Ý thức được sức mạnh của Diệp Thành, bốn tên lần lượt lùi về sau, cho dù đối kháng trực diện, cho dù cả bốn tên có liên thủ lại thì cũng sẽ bại thảm hại dưới tay Diệp Thành.
“Còn muốn chạy?”, Diệp Thành tiến lên trước một bước, đầu ngón tay có ánh sáng vàng kim bao quanh, Nhất Dương Chỉ lập tức được sử dụng.
Phụt!
Tên đệ tử mặc đồ trắng chạy cuối cùng lập tức bị chọc vào cơ thể bắn ra máu, trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Thành đã đạp ra bộ pháp huyền diệu sát phạt tới và tung ra một chưởng Bôn Lôi đầy uy thế.
Phụt!
Lại lần nữa trúng chiêu, tên đệ tử kia ngã ra khỏi đó.
Ba tên còn lại thấy vậy thì kinh ngạc, không dám chạy lên trước ứng cứu, tên nào tên nấy bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
“Sớm muộn gì ta cũng xử lý các ngươi”, Diệp Thành không đuổi theo mà đến trước tên vừa bị đánh ngã, nói thì cũng thật trùng hợp vì hắn biết tên này, đây chính là đệ tử chân truyền tu vi không hề thấp của Địa Dương Phong, hình như tên là Lý Ngọc Lương.
“Diệp Thành, ngươi…ngươi muốn làm gì?”, Lý Ngọc Lương lảo đảo lùi về sau, mặt mày kinh ngạc nhìn Diệp Thành. Mặc dù hắn mới vừa giao đấu với Diệp Thành nhưng hắn có thể thấy được tính cách dứt khoát của Diệp Thành, chắc chắn là kẻ có thù ắt báo.
“Ta không muốn làm gì cả”, Diệp Thành bật cười, xoa xoa tay đi tới.
A……!
Chẳng mấy chốc, nơi này chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lý Ngọc Lương. Lại nhìn về Lý Ngọc Lương lúc này, bộ dạng hết sức thảm hại, bảo bối mà hắn mang theo mình đều bị Diệp Thành lấy đi sạch, đến cả y phục trên người cũng bị lột xuống, chỉ còn lại cái quần lót trên người.
“Diệp Thành, ngươi dám….”
Bốp!
Thế nhưng đáp lại hắn chỉ là cái tát ong đầu của Diệp Thành, giây phút trước, Lý Ngọc Lương còn định lao lên nhưng lúc này đã bị Diệp Thành đánh ngất lịm đi.
Sau khi đánh ngất Lý Ngọc Lương, Diệp Thành mới dùng hai tay tạo ra thủ ấn, sau đó quay một vòng ở vị trí cũ: “Biến”.
Đột nhiên, xung quanh cơ thể Diệp Thành bốc lên làn khói trắng, còn hình thái và dung mạo của hắn hiện giờ đã thay đổi, hắn biến thành Lý Ngọc Lương, không biết khi tên này tỉnh dậy sẽ phản ứng lại thế nào.
“Tiểu tử, cứ ở đây ngủ cho ngon nhá”, Diệp Thành vỗ vỗ tên Lý Ngọc Lương đang nằm chết dẫm như con lợn chết sau đó quay người rời đi. Trước khi đi, hắn còn không quên thổi cho Lý Ngọc Lương ít mê hương.
Lại lần nữa đi vào rừng sâu rất lâu mà Diệp Thành còn chưa phát hiện ra ba tên trước đó chạy đi đâu rồi.
Có lẽ biết Diệp Thành không phải là kẻ mình có thể chống lại được nên cả ba tên không hy vọng mai phục Diệp Thành nữa. Trước đó bốn tên còn chẳng thể làm gì Diệp Thành chứ nói gì hiện giờ chỉ còn ba tên.
Gừ!
Gừ!
Gừ!
Không biết từ lúc nào, trong khu rừng chợt vang lên tiếng gầm của thú khiến Diệp Thành đề cao cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh.