Chương 328
Thu lại roi sắt, Diệp Thành lại lần nữa lẻn vào lùm cây sau đó còn hét lên: “Đợi đấy cho ta, không tên nào chạy thoát được đâu”.
Không lâu sau đó hắn hiện thân trước một đầm nước. Ở đây, hắn chôn vài quả đạn pháo, ngó trước nhìn sau rồi mới nhảy vào đầm nước.
Chẳng mấy chốc, năm người một nhóm đã lần mò tới, từ từ tiến vào khu mai phục của Diệp Thành.
Rầm!
Rầm!
Ngay sau đó đã có tên đệ tử nội môn dẫm phải đạn địa lôi và lập tức bị bật bay ra khỏi đó.
“Cẩn thận”, cảm giác đang bị mai phục, tên đệ tử chưa dẫm phải đạn địa lôi tỏ vẻ cảnh giác: “Phát tín hiệu”. . Тìm truyệ? hay tại ﹙ Т?? ?Т??YỆN.ⅴ? ﹚
Đột nhiên có đệ tử lấy ống trúc ra phát tín hiệu, thế nhưng còn chưa đợi hắn giải cấm chế của ống trúc thì Diệp Thành ẩn dưới đầm nước đã xông lên, đầu tiên là một đạo kiếm khí đánh vỡ ống trúc trong tay tên đệ tử kia, sau đó vung tay tung ra thêm mấy quả đạn khói nữa.
A….!
A….!
Chẳng mấy chốc, tiếng hét thất thanh vang lên liên tiếp, biết khả năng bá đạo của roi sắt, Diệp Thành thật sự càng dùng càng thuận tay, hắn đánh ngã luôn năm tên đệ tử nội môn mà không mất tới ba mươi giây.
Vẫn như lần đầu tiên, hắn đoạt luôn tất cả bảo bối trên người những tên này sau đó lột hết quần áo chỉ để lại mỗi quần lót trên người mỗi tên.
Làm xong xuôi, Diệp Thành tung ra một chưởng tạo ra cái hố sâu, hắn trói cả năm tên này lại, đạp luôn xuống hố.
“Đào cái hố làm chỗ chôn”, Diệp Thành nhanh chóng lấp hố.
“Cứ ngủ ở đây cho ngon đi”, Diệp Thành liếc nhìn bọn họ một cái rồi quay người biến mất dạng.
A…..!
A….!
Chẳng mấy chốc, trong một góc nào đó ở rừng hoang lại vang lên tiếng hét, đợi tới khi nhóm người phía Khổng Tào đuổi tới thì chỉ trông thấy năm, sáu tên đệ tử nội môn người ngợm chẳng thấy quần áo nữa đâu.
“Đáng chết”, Tả Khâu Minh phẫn nộ, tung ra một chưởng khiến cái cây to kệch trước mặt bị gãy làm đôi.
“Những tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường căn bản không thể làm được gì hắn”, Khổng Tào hằn lên ánh nhìn tôi độc: “Hắn có thể xử lý năm, sáu đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên trong thời gian ngắn như vậy, chứng tỏ thực lực của hắn không phải cứ ở cảnh giới Chân Dương là xử lý được”.
“Chúng ta ở chỗ sáng, hắn ở chỗ tối, vả lại khu rừng lại rộng thế này, muốn chặn hắn không phải đơn giản”, Giang Dương lạnh giọng.
“Có lẽ ta có cách”, Dương Vệ lại nhảy ra, sau đó ghé sát tai ba tên kia nói nhỏ. Cả ba tên này nghe xong thì nở nụ cười bí hiểm.
Đêm khuya, Diệp Thành không yên phận, hắn giống như u linh lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần xuất hiện đều có vài đệ tử nội môn bị đánh ngất.
Trong khu rừng mênh mông, Diệp Thành lại lần nữa gài bẫy đánh ngất thêm ba tên đệ tử nội môn, cướp đi bảo bối trên người bọn họ và lột sạch quần áo bọn họ.
“Bội thu”, Diệp Thành vỗ mông, lại lần nữa đi vào rừng sâu.
Có điều, hắn không nhận ra trên người ba tên đệ tử nội môn bị đánh ngất trước đó có dán linh phù phát sáng, có lẽ vì Diệp Thành quá hào hứng nên không phát hiện ra.
Không lâu sau đó hắn hiện thân trước một đầm nước. Ở đây, hắn chôn vài quả đạn pháo, ngó trước nhìn sau rồi mới nhảy vào đầm nước.
Chẳng mấy chốc, năm người một nhóm đã lần mò tới, từ từ tiến vào khu mai phục của Diệp Thành.
Rầm!
Rầm!
Ngay sau đó đã có tên đệ tử nội môn dẫm phải đạn địa lôi và lập tức bị bật bay ra khỏi đó.
“Cẩn thận”, cảm giác đang bị mai phục, tên đệ tử chưa dẫm phải đạn địa lôi tỏ vẻ cảnh giác: “Phát tín hiệu”. . Тìm truyệ? hay tại ﹙ Т?? ?Т??YỆN.ⅴ? ﹚
Đột nhiên có đệ tử lấy ống trúc ra phát tín hiệu, thế nhưng còn chưa đợi hắn giải cấm chế của ống trúc thì Diệp Thành ẩn dưới đầm nước đã xông lên, đầu tiên là một đạo kiếm khí đánh vỡ ống trúc trong tay tên đệ tử kia, sau đó vung tay tung ra thêm mấy quả đạn khói nữa.
A….!
A….!
Chẳng mấy chốc, tiếng hét thất thanh vang lên liên tiếp, biết khả năng bá đạo của roi sắt, Diệp Thành thật sự càng dùng càng thuận tay, hắn đánh ngã luôn năm tên đệ tử nội môn mà không mất tới ba mươi giây.
Vẫn như lần đầu tiên, hắn đoạt luôn tất cả bảo bối trên người những tên này sau đó lột hết quần áo chỉ để lại mỗi quần lót trên người mỗi tên.
Làm xong xuôi, Diệp Thành tung ra một chưởng tạo ra cái hố sâu, hắn trói cả năm tên này lại, đạp luôn xuống hố.
“Đào cái hố làm chỗ chôn”, Diệp Thành nhanh chóng lấp hố.
“Cứ ngủ ở đây cho ngon đi”, Diệp Thành liếc nhìn bọn họ một cái rồi quay người biến mất dạng.
A…..!
A….!
Chẳng mấy chốc, trong một góc nào đó ở rừng hoang lại vang lên tiếng hét, đợi tới khi nhóm người phía Khổng Tào đuổi tới thì chỉ trông thấy năm, sáu tên đệ tử nội môn người ngợm chẳng thấy quần áo nữa đâu.
“Đáng chết”, Tả Khâu Minh phẫn nộ, tung ra một chưởng khiến cái cây to kệch trước mặt bị gãy làm đôi.
“Những tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường căn bản không thể làm được gì hắn”, Khổng Tào hằn lên ánh nhìn tôi độc: “Hắn có thể xử lý năm, sáu đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên trong thời gian ngắn như vậy, chứng tỏ thực lực của hắn không phải cứ ở cảnh giới Chân Dương là xử lý được”.
“Chúng ta ở chỗ sáng, hắn ở chỗ tối, vả lại khu rừng lại rộng thế này, muốn chặn hắn không phải đơn giản”, Giang Dương lạnh giọng.
“Có lẽ ta có cách”, Dương Vệ lại nhảy ra, sau đó ghé sát tai ba tên kia nói nhỏ. Cả ba tên này nghe xong thì nở nụ cười bí hiểm.
Đêm khuya, Diệp Thành không yên phận, hắn giống như u linh lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần xuất hiện đều có vài đệ tử nội môn bị đánh ngất.
Trong khu rừng mênh mông, Diệp Thành lại lần nữa gài bẫy đánh ngất thêm ba tên đệ tử nội môn, cướp đi bảo bối trên người bọn họ và lột sạch quần áo bọn họ.
“Bội thu”, Diệp Thành vỗ mông, lại lần nữa đi vào rừng sâu.
Có điều, hắn không nhận ra trên người ba tên đệ tử nội môn bị đánh ngất trước đó có dán linh phù phát sáng, có lẽ vì Diệp Thành quá hào hứng nên không phát hiện ra.