Chương : 208
"Vô liêm sỉ. thực sự là quá vô liêm sỉ."
Xế chiều hôm đó - - còn chưa kịp đợi đến sáng sớm hôm sau, tin tức hai vợ chồng bọn họ ở bên đường đánh người truyền đi thì toàn bộ kinh thành đều biết, sau đó, Vương thái hậu nổi giận đùng đùng triệu bọn họ vào hoàng cung.
Đương nhiên, Hoàng Phủ Nam Ninh lại là người phải chịu khổ, Hạ Mộng chỉ phụ trách đứng ở một bên làm một tiểu bạch thỏ ôn thuận vô hại. Mà những lời kia là mắng chửi người sao?
"Ninh nhi, ai gia không phải đã nói với ngươi, cho dù muốn dạy dỗ bọn họ, ngươi cũng nên chú ý địa điểm một chút, tìm chỗ vắng người không được sao? Ngươi thật là, lần trước tại Bộ phủ náo còn chưa đủ lớn hay sao, lần này dứt khoát ở trên đường cái liền gây khó dễ? Ngươi có biết hay không, bởi vì chuyện này, ai gia cùng hoàng thượng cũng rất khó giải vây cho ngươi."
Ai, mẫu thân đáng thương. Bởi vì con nhà mình ác bá, bà khẳng định chịu không ít khổ cực đi? Cho tới bây giờ, bà vẫn chỉ vì hắn chẳng phân biệt được trường hợp gây chuyện mà chỉ có thể bày tỏ bất mãn.
Nhưng là, người bị dạy dỗ vẫn như cũ gây chuyện khắp nơi.
"Sợ cái gì? Vốn chính là bọn họ không đúng, nhi thần nhìn không được, thuận tiện giáo huấn bọn họ một lần ở đường phố. Nếu lần trước lưu lại ở Bộ phủ còn chưa đủ tác dụng, nhi thần liền đổi lại trường hợp tốt hơn, làm cho toàn bộ người trong kinh thành đều biết bọn họ cùng tiểu bạch thỏ đã chấm dứt. Bởi như vậy, bọn họ cũng đừng lại trông cậy về sau còn có cơ hội đến chiếm tiện nghi tiểu bạch thỏ, nhi thần chính là muốn để cho bọn họ chết tâm."
"Ngươi!"
Hắn vẫn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ? Vương thái hậu một hơi thiếu chút nữa không thở được.
"Nghịch tử. Nghịch tử a." Giậm chân, một tay điên cuồng đập trên tay vịn ghế.
"Mẫu hậu coi chừng" Hoàng đế ở một bên vội vàng giữ bà lại.
Vương thái hậu liền vội vàng nhìn về phía con trai lớn nhất."Hoàng Thượng, đúng vậy ai gia xác thực không quản được Ninh nhi, hiện tại ai gia giao hắn cho ngươi, ngươi xem thế nào rồi làm đi"
"Ta..." Hắn có thể đem vị em trai từ trước đến nay luôn thích làm theo ý mình làm như thế nào a?
Hoàng đế đại nhân cực kỳ khó xử.
Nhìn xuống phía dưới một chút, lại phát hiện Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Aiz....
Thở dài."Tứ hoàng đệ, ngươi cũng thật tình, mới qua thời gian vài ngày, ngươi đã náo loạn hai trận rồi. Trước kia ngươi cũng không điên khùng như vậy a"
"Phải không? Điều đó đã nói lên trước kia thần đệ quá mức dễ dãi với bọn họ, để bọn họ đã quên thần đệ thì ra vẫn có thể nóng nảy." Khóe miệng giật nhẹ, trên mặt Hoàng Phủ Nam Ninh nở nụ cười.
Hoàng đế đại nhân thật đau đầu.
"Tứ hoàng đệ, hiện tại, ngươi không thể ở lại kinh thành nữa. Đúng lúc, tháng sau là đại thọ sáu mươi tuổi của hoàng đế Tây Tạng, ngươi liền thay trẫm đến chúc thọ hắn, cũng thuận tiện khiến chuyện trong kinh thành lắng xuống một chút đi"
"Vì cái gì thần đệ không thể ở lại? Thần đệ không hề làm gì sai hết." Lập tức mở to mắt, vẻ mặt Hoàng Phủ Nam Ninh đầy bất mãn.
"Tứ hoàng đệ? Trẫm hiện tại sai ngươi đi Tây Tạng, thì ngươi phải đi. Đây là mệnh lệnh của trẫm!" Mặt trầm xuống, hoàng đế đại nhân rốt cục cũng tức giận.
Hoàng Phủ Nam Ninh hơi chút sững sờ, liền cúi đầu xuống."Được rồi. Đi thì đi."
Hoàng đế đại nhân liền vội vàng gật đầu."Tốt lắm, các ngươi lui xuống đi. Tháng này đã nhanh đến cuối tháng, đường đến Tây Tạng núi cao đường xa, các ngươi nhanh đi thu dọn đồ đạc, ngày mai nhanh chóng lên đường đi. Sáng sớm ngày mai, trẫm sẽ phái phu xe cùng nhân mã (quân đội) đưa cho ngươi."
"Chúng thần tuân chỉ." Mâu quang trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói.
Hoàng đế đại nhân sững sờ."Ngươi nói cái gì?"
"Thần đệ nói, thần đệ muốn đi cùng với tiểu bạch thỏ."
"Cùng nhau?" Hoàng đế đại nhân chau mày, "Tứ hoàng đệ, như vậy chỉ sợ..."
"Nếu như thần đệ đi, lại có người nhân cơ hội khi dễ tiểu bạch thỏ thì làm sao bây giờ?" Khóe miệng nhếch lên, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay ôm Hạ Mộng vào lòng.
"Đi đi đi. Tùy ngươi." Nghe vậy, Vương thái hậu thật không còn gì để nói, vội vàng liền khoát tay.
"Dạ, đa tạ mẫu hậu." Lập tức hiện ra một tia cười đắc ý, Hoàng Phủ Nam Ninh kéo Hạ Mộng đứng dậy, "Tiểu bạch thỏ, chúng ta đi"
"Mẫu hậu!" Sau khi hai người này rời khỏi, hoàng đế vẫn chau mày như cũ, "Người sao lại đồng ý cho Minh vương phi cùng đi? Người biết rõ..."
"Điều gì nên tới sẽ tới, sớm muộn cũng có một ngày, nàng cũng sẽ biết hết tất cả." Vương thái hậu lắc đầu, từ từ đứng dậy, "Hơn nữa, chỉ cần có thể đem ôn thần này đưa ra ngoài, làm cho kinh thành an bình mấy tháng, mặc kệ hắn nghĩ muốn cái gì ai gia cũng sẽ cho" Nàng cũng sớm sợ cái đứa con trai đi tới chỗ nào cũng có thể gây chuyện thị phi này rồi.
Hoàng đế liền vội vàng gật đầu. Đã như vậy, tùy ý bọn họ đi. Dù sao năng lực giải quyết sự việc của tứ hoàng đệ cũng đứng đầu nhà hắn a... Mặc dù, thủ đoạn có chút tàn nhẫn.
=== ====== =========
"Nghe nói, các ngươi lập tức sẽ phải lên đường đi tới Tây Tạng?"
Buổi tối hôm đó, khi Hạ Mộng mới thu thập đồ xong, liền nghe tiếng Lý Như Phong.
Ha ha, lão nhân gia, nguyên lai hắn còn có dũng khí xuất hiện trước mặt nàng. Hạ Mộng mỉm cười."Đúng vậy. Ý chỉ của hoàng thượng, chúng ta đương nhiên không cách nào từ chối."
"Nhưng là, ta nghe nói, là vương gia hắn kiên trì muốn đem ngươi mang theo?"
Lời này có ý gì? Hạ Mộng khóe miệng nhếch lên."Như thế nào? Bởi vì vương gia không có kiên trì muốn đem ngươi đi cùng, cho nên ngươi ghen?"
"Minh vương phi, lời nói của ngươi không thể hay hơn được sao?" Nghe nàng nói như vậy, Lý Như Phong vô lực lắc đầu, "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi tốt nhất chuẩn bị tâm lý thật tốt. Chỗ đó có Bích Vân công chúa, cũng không phải là nhân vật dễ đối phó."
Di? Bích Vân công chúa?
Hạ Mộng khẽ nhíu mày."Vì cái gì, ta cảm thấy được ngươi không giống như là đến nhắc nhở ta, ngược lại giống như nhìn có chút hả hê?"
"Có sao?" Lý Như Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, "Có lẽ vậy. Bất quá, những thứ này đều học theo ngươi."
Cắt!
Hạ Mộng hừ nhẹ một tiếng."Ta quản nàng ta là khỉ gió công chúa quận chúa cái gì, nếu quả thật có thể làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ta ngược lại muốn bái phục nàng một phen”
"Tốt lắm.Ta cũng đang suy nghĩ như vậy, hai người các ngươi, rốt cuộc ai có thể bắt nạt ai?" Nhẹ nhàng cười một tiếng, Lý Như Phong xoay người, "Tốt lắm, lời đã nói, ta đi."
"Uy?"
Người này, hôm nay đặc biệt đến, chính là vì nói với nàng những lời này? Hạ Mộng thấp giọng kêu một tiếng, lại không gọi được bóng dáng càng lúc càng xa của Lý Như Phong trở về.
"Tiểu bạch thỏ, làm sao vậy?" Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng xuất hiện.
Hạ Mộng vội vàng quay đầu lại."Vương gia, cái kia, Bích Vân công chúa ở nước Tây Tạng, nàng là ai?"
Lời vừa nói ra, Hạ Mộng rõ ràng phát hiện mặt Hoàng Phủ Nam Ninh liền biến sắc."Không có ai, chỉ là nữ nhi duy nhất của hoàng đế nước Tây Tạng, họ Nhậm điêu ngoa, ngang ngược không nói đạo lý, ghê tởm "
Xem hắn như vậy, tựa hồ nữ nhân kia cùng hắn có không ít quan hệ? Khóe miệng Hạ Mộng giật nhẹ. Nếu hắn không muốn nói, thì nàng cũng lười hỏi. Vội vàng đi tới nâng cánh tay hắn lên: "Vương gia, đồ thiếp đều thu thập xong, chàng có muốn hay không xem qua một chút?"
Hoàng Phủ Nam Ninh lắc đầu."Không cần, ta tin tưởng nàng."
"Ừ." Hắn hoàn toàn tín nhiệm làm cho trên mặt của nàng hiện lên một chút cười thỏa mãn. Hạ Mộng liền ngẩng mặt, "Đã như vậy, kia chúng ta bây giờ đi về nghỉ ngơi đi. Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm, sáng sớm xuất phát."
"Nhưng ta lại không muốn ngủ sớm như vậy." Nhìn mặt của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói.
Hạ Mộng sững sờ."Kia, vương gia chàng còn muốn làm cái gì?"
Khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh liền nhếch lên, một tay chặn ngang ôm lấy nàng."Nếu không, chúng ta cùng nhau tắm, nàng giúp ta chà lưng, có được hay không?"
"Vương gia!""
Nghe vậy, gò má Hạ Mộng thoáng xấu hổ thành màu hồng.
"Ha ha" Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh lại bật cười lớn, "Nếu không phản đối, đó chính là đồng ý. Chúng ta đi."
Nam nhân này.Lại là bộ dạng vô sỉ này rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu một cái, hai tay Hạ Mộng vòng lên cổ hắn."Kia, nói hay lắm, thiếp xoa lưng cho chàng, vậy thì chàng không thể làm những chuyện khác?"
Hoàng Phủ Nam Ninh chẳng nói đúng sai nhún nhún vai."Đến lúc đó rồi nói sau"
Cắt! Đến lúc đó, lão nhân gia, hắn khẳng định lại bộc phát lang tính, đem nàng vào trong nước liền... Mấy lần trước hắn đều như vậy, lần này chắc chắn sẽ không ngoại lệ.
Cắn cắn môi, Hạ Mộng lườm hắn một cái."Hỗn đản"
"Ha ha ha" Nghe thanh âm hờn dỗi của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn không được bật cười.
== ta còn có đồng bọn gia nhập đường ranh giới ==
Kế hoạch biến hóa khó lường, bây giờ Hạ Mộng có thể hiểu sâu sắc được những chân lý này.
Vốn là tối ngày hôm qua lên kế hoạch thật tốt, mọi người sớm một chút rửa mặt, rồi lên giường ngủ ngon giấc. Sau đó, sáng sớm đứng lên, kiểm tra lại hành trang, rồi bắt đầu xuất phát ngồi lên xe ngựa. Nhưng là, trời mới biết, trải qua một đêm bị Hoàng Phủ Nam Ninh dày vò, bọn họ lại hơn nửa đêm mới ngủ. Điều đương nhiên, ngày hôm sau hai người lại ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Hoàng đế bệ hạ phái xe ngựa tới đều đợi ở cửa vương phủ đã lâu, hai vợ chồng bọn họ mới chậm rãi xuất môn.
"Tứ ca, Tứ tẩu, các ngươi như thế nào bây giờ mới đến a?"
Một bước vừa đi ra cửa, liền nghe được một tiếng hô to - - Vân nhi?
Hạ Mộng cả kinh, ngẩng đầu nhìn, đó không phải là nha đầu Hoàng Phủ Nam Vân sao? Hơn nữa, nàng lại từ trong xe ngựa nhảy xuống.
"Vân nhi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Vội vàng chạy tới hỏi.
"Ta tới cùng các ngươi sang nước Tây Tạng a" Lớn tiếng nói, Nam Vân công chúa sôi nổi đi đến bên cạnh nàng.
"Ngươi đi làm gì?"
"Mẫu hậu nói, tuổi ta cũng không nhỏ, nên tìm vị hôn phu là vừa. Mà thanh niên tài tuấn ở Phượng Tường vương triều của chúng ta, ta đều chướng mắt, Như Phong ca ca lại cùng ta vô duyên, mẫu hậu liền để cho ta dứt khoát đi theo các ngươi. Nếu là chúc thọ lão hoàng đế bọn họ, vậy khẳng định sẽ có các hoàng tử trẻ tuổi của các quốc gia khác đến. Đến lúc đó, nếu như ta có hảo cảm với người nào trong bọn họ, kia có thể trở về bẩm báo mẫu hậu, mẫu hậu sẽ để cho đại hoàng huynh vì ta mà đi thảo luận chuyện hôn nhân."
Thì ra là như vậy. Hạ Mộng gật đầu, nhìn lại Hoàng Phủ Nam Ninh một chút: "Vương gia?"
"Nếu đã đến đây, thì cùng đi đi" Cũng không có đuổi nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh gật gật đầu, nhưng lại hung ác liếc mắt muội tử của mình một cái, "Dọc theo đường đi, không cho phép quấn quít lấy Tứ tẩu của ngươi."
"Muội biết. Tứ tẩu là của Tứ ca ngươi, chỉ có hai người các ngươi mới có tư cách cùng một chỗ. Yên tâm đi, trừ phi là huynh không có ở đây, nếu không muội tuyệt đối không chủ động nói chuyện với nàng, như vậy có được không?" Nam Vân công chúa cười hì hì gật đầu, vẻ mặt chế nhạo nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh hài lòng gật đầu."Rất tốt."
Nghe vậy mặt mũi Hạ Mộng tràn đầy đỏ bừng - - người này có ý gì? Chẳng lẽ nói, dọc theo đường đi hắn vẫn muốn lúc nào cũng bên cạnh nàng hay sao?
"Tiểu bạch thỏ, đến, lên xe ngựa đi" Lúc này, Hoàng Phủ Nam Ninh đã đi tới trước mặt nàng, đưa tay ra đỡ nàng.
Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu, để tay hắn đỡ bước vào trong xe ngựa. Hoàng Phủ Nam Ninh theo đó mà lên. Đương nhiên Nam Vân công chúa cũng muốn đi lên, nhưng hắn lại lấy một tay cản nàng ở bên ngoài: "Ngươi đi chiếc xe ngựa phía sau đi."
"Vì cái gì?" Nam Vân công chúa lập tức kêu to, "Muội và các ngươi ngồi cùng một xe, nhiều người càng náo nhiệt a"
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ một tiếng."Quên ta mới vừa nói với ngươi những lời gì sao?"
""Muội... Được rồi được rồi" Vô lực cúi đầu, Nam Vân công chúa le lưỡi, "Tứ ca xấu xa"
Hạ Mộng cũng vô lực."Vương gia, chàng hà tất phải làm vậy? Để Vân nhi ngồi đây đi, dọc theo đường đi còn tiện chăm sóc."
Hoàng Phủ Nam Ninh bĩu môi, một tay ôm nàng vào lòng."Tối qua ngủ không ngon đi? Hiện tại,nàng ngủ tiếp đi. Nếu Vân nhi ở đây, nàng ta lại huyên thuyên phiền chết đi được"
Thì ra là... Hắn làm như vậy là vì nàng.
Nội tâm Hạ Mộng đang căng ra, lập tức lại bị cảm xúc ấm áp nào đó lấp đầy trọn vẹn.
"Vương gia." Thấp giọng kêu, nàng ngẩng đầu lên, hai tay vòng lên cổ của hắn.
"Ừ?" Hoàng Phủ Nam Ninh cúi đầu.
Hạ Mộng liền từ từ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng tại trên gương mặt của hắn ấn xuống một nụ hôn."Chàng đối với thiếp thật tốt."
Lập tức khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh nhếch lên."Nàng là tiểu bạch thỏ của ta, ta không đối với tốt nàng, thì đối tốt với người nào?"
Vậy cũng được.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Mộng thoải mái nằm trong lòng hắn.
Nàng sẽ nhớ kỹ những lời này.
=== ====== =======
Nước Tây Tạng cách Phượng Tường vương triều chừng hơn hai nghìn km. Ở cái thời đại này giao thông cực kỳ không thuận tiện, muốn lặn lội đường xa như vậy, chính xác mất không ít thời gian.
Vì vậy, ngồi ở trong xe ngựa, đi qua thành trấn, đi ngang qua hoang mạc, qua sông, bay qua núi nhỏ. Hơn nửa tháng sau, rốt cục bọn họ vượt qua biên cảnh hai nước, đã tới nước Tây Tạng.
Khi đến thủ đô của nước Tây Tạng, bọn họ sớm bị đường dài bôn ba giày vò đến mệt mỏi không chịu nổi.
Thật vất vả, phần lớn quân lính đều tiến vào chiếm giữ dịch quán, Hạ Mộng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh đều thở dài một hơi, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, liền nghe bên ngoài truyền đến một giọng the thé chói tai kêu to..
"Bích Vân công chúa đến?"
"Ta biết."
Nghe được một tiếng kêu kia, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh chợt trầm xuống, khẽ quát một tiếng, nắm tay lên Hạ Mộng liền kéo nàng đi vào trong."Tiểu bạch thỏ, chúng ta đi mau"
"A? Vương gia, làm sao vậy?" Hạ Mộng đần độn u mê, ngây ngốc đi theo hắn hướng chỗ sâu trong dịch quán.
"Tứ ca, Tứ tẩu, chờ ta với" Nam Vân công chúa vội vàng kêu to đuổi theo.
Nhưng là, tốc độ chạy trốn của bọn họ cũng không so được với tốc độ của đối phương. Còn chưa đi được vài bước, liền nghe được một âm thanh du dương, uyển chuyển, mang theo ba phần kích động, bốn phần tưởng niệm, cộng thêm ba phần u oán, tiếng nói của thiếu nữ truyền đến - -
"Tứ ~ ca ~ ca ~ "
Một khắc kia, thế giới đều phảng phất như dừng lại. Hạ Mộng cảm giác như da gà đang dần dần nổi lên, gió mạnh từ sau lưng vù vù thổi qua, thấm vào trong xương cốt, làm cho nàng nhịn không được thoáng rùng mình một cái.
Sau đó, một màu chói mắt kim quang thoáng hiện lên, nàng phản xạ có điều kiện liền nhắm mắt lại.
"Tứ ca ca! Tứ ca ca!"
Phát hiện bóng dáng của bọn họ, tiếng bước chân dồn dập vang tới,thiếu nữ vội vàng gọi, hướng bọn họ bên này thẳng tắp chạy tới.
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt bọn họ, Hạ Mộng lại nghe thấy âm thanh mềm mại thấp giọng hô: "Tứ ~ ca ~ ca ~ "
Toàn thân lại run lên, nội tâm kềm nén không được sự hiếu kỳ, nàng cố sức mở mắt ra, liền thấy được một người thân mặc một cẩm y hoa phục, đại cô nương trên đầu cắm đầy trâm hoàn.
Nàng ta thoạt nhìn không sai biệt lắm khoảng 17, 18 tuổi, bộ dáng tất nhiên là không cần phải nói, lông mày là lông mày, mũi là mũi, tư thái cũng thập phần cao gầy yểu điệu, hơn nữa một thân trang phục tinh tế, là một cô nương xinh đẹp. Chỉ là, nếu như si mê trong mắt nàng ta có thể thối lui bảy tám phần, Hạ Mộng cảm giác mình sẽ càng ưa thích nàng ta một chút.
Mà bây giờ, tâm tình của nàng bắt đầu tồi tệ.
Rốt cục cũng hiểu, vì sao ban đầu Lý Như Phong lại nói với nàng những lời này sau đó nhìn có chút hả hê như vậy. Hắn sớm biết rằng nàng sẽ sớm đối mặt với tình địch ở đây.
"Ai là Tứ ca ca của ngươi." Đường đi bị chặn, tâm tình Hoàng Phủ Nam Ninh thật không tốt, lạnh lùng quát.
"Huynh nha” Bích Vân công chúa cười hì hì nói, đưa tay tới liền muốn kéo hắn, "Tứ ca ca, đã ba năm, ta rốt cục lại nhìn thấy huynh. Huynh có biết hay không, ta chờ được huynh thật khổ"
Bốp!
Móng vuốt nàng duỗi tới bị Hoàng Phủ Nam Ninh một chưởng đẩy ra, thuận tiện đưa tặng một chữ hung tợn - - "Cút".
"Lớn mật. Ngươi lại dám vô lễ với công chúa như thế?"
Thanh âm vừa xuất hiện thì cung nhân đi theo bên người Bích Vân công chúa liền tiến lên, nắm chặt tay chỉ vào Hoàng Phủ Nam Ninh, sắc bén nói.
"Ai cho ngươi vô lễ với Tứ ca ca như vậy? Cút ra ngoài!"" Bích Vân công chúa lập tức liền xoay đầu lại, lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, quát.
Cung nhân ngẩn ra, trong một lúc kiêu ngạo tiêu tán không ít."Công chúa..."
"Cút ra ngoài! Về sau, ngươi cũng không cần xuất hiện trước mặt bản cung nữa." Bích Vân công chúa lớn tiếng nói, ngón tay ngọc thon dài chỉ hướng cửa chính dịch quán.
"Công chúa..." Hốc mắt cung nhân liền đỏ. Nước mắt ào ạt chảy, phịch một tiếng liền quỳ rạp xuống đất."Công chúa, người không thể đối với lão nô như vậy a? Lão nô đi theo bên cạnh người nhiều năm như vậy, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, người cho lão nô đi theo làm trâu làm ngựa bên cạnh người cả đời, thật tốt hầu hạ người cho đến quãng đời còn lại của lão nô đi? Công chúa!"
"Các ngươi có im miệng hết hay không? Chuyện giữa chủ tớ các ngươi, muốn giải quyết trở về mà giải quyết, đừng ở chỗ này phiền chúng ta." Không có tâm tình nghe bọn họ thao thao bất tuyệt, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng nắm chặt tay Hạ Mộng quát khẽ.
Hắn rống lên làm Bích Vân công chúa rất thương tâm. Cầm chặt chiếc khăn trong tay, môi nhỏ đỏ mọng cong lên, đôi mắt to ngập nước ngẩng lên, kêu lên: "Tứ ca ca, sao ngươi lại đối với ta nhẫn tâm như vậy?"
"Đều theo như lời nói của ngươi, đừng kêu bổn vương là Tứ ca ca. Bổn vương không phải Tứ ca ca gì của ngươi." Quả thực phát điên, Hoàng Phủ Nam Ninh kêu to, "Bổn vương đã lập gia đình ngươi đừng dây dưa với bổn vương nữa"
"Ta biết rõ ngươi đã lập gia đình. Nhưng là, kia bất quá chỉ là nữ nhi xuất thân trong gia đình võ tướng cấp thấp, căn bản không xứng với ngươi." Lắc đầu, Bích Vân công chúa kêu to.
Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức lạnh lẽo, một tay túm Hạ Mộng đến bên cạnh."Bổn vương cảm thấy nàng xứng đôi, cũng chỉ thích nàng, ngươi quản được sao?"
"Chính là nàng?"
Lập tức, ánh mắt nàng liền quét trên người Hạ Mộng, sắc mặt Bích Vân công chúa trở nên kiêu căng hơn.
Xem ra, là một công chúa có tính tình kiêu ngạo không nhỏ đây? Chỉ là trước mặt Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ có thể thập phần ăn nói khép nép, có thể thấy được nàng ta thật đúng là thích hắn thích đến thảm.
Vội vàng nở một nụ cười yếu ớt, Hạ Mộng cúi người hành lễ với nàng: "Bái kiến người, Bích Vân công chúa."
Nhưng Bích Vân công chúa lại hừ lạnh một tiếng, lập tức liền quay đầu đi."Ta còn tưởng mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như nào, mới có thể làm cho Tứ ca ca say mê như vậy đây? Hóa ra, ngươi chỉ như thế mà thôi? Không có ngực, không có mông, bộ dạng không có xinh đẹp như ta, dáng người cũng không tốt bằng ta, Tứ ca ca, ngươi coi trọng nàng ở điểm nào?"
" Chuyện bổn vương vừa ý nàng ở điểm nào không liên quan đến ngươi. Dù sao, mặc kệ bộ dạng ngươi như thế nào, trên người của ngươi điểm nào bổn vương cũng đều chướng mắt." Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói.
Sắc mặt Bích Vân công chúa lập tức đại biến."Tứ ca ca, ngươi?"
"Thế nào? Còn muốn bổn vương phải nói rõ hơn sao? Còn nhớ rõ năm đó bổn vương đã nói cái gì với ngươi không? Nếu như ngươi muốn nghe, bổn vương liền lặp lại lần nữa cho ngươi nghe" Trầm mặt, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng nói.
Mặt Bích Vân công chúa tái đi, thân thể nhịn không được run rẩy mấy cái, cơ hồ dưới chân cũng đứng không vững.
"Công chúa?" Người bên cạnh liền nhanh chóng đỡ nàng.
"Tứ ca ca..."
Lập tức, giọng của nàng lại điềm đạm đáng yêu như lúc ban đầu.
Không sai! Là người thông minh, so với Tuyết Y biểu muội có đầu óc hơn. Hạ Mộng gật đầu, trong lòng thầm nói.
Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại bị lăn qua lăn lại điên rồi.
"Ngươi cút cho ta! Nếu không, bổn vương liền tự mình đem ngươi ném ra ngoài?"
Nói xong, thật sự bắt đầu xắn tay áo.
Thấy thế, trong mắt Bích Vân công chúa chứa đầy sự kinh hoảng.
"Tứ ca ca, ngươi không nên tức giận, ngàn vạn không nên tức giận. Ta biết rõ ngươi lặn lội đường xa nên rất mệt mỏi, hiện tại tâm tình không tốt. Thực xin lỗi, ta không nên tới quấy rầy ngươi. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta trở lại thăm ngươi." Nói xong, dưới chân cấp tốc lui về phía sau, sợ không cẩn thận, hai người trong lúc đó liền thật sự vạn kiếp bất phục ( muôn đời muôn kiếp không trở lại được).
Thời điểm nàng lùi ra cửa, ánh mắt của nàng vẫn không quên hướng bên này nhìn thoáng qua Hạ Mộng, chân nhỏ dùng sức liền dẫm chân, khóe miệng nhếch lên - -
"Hừ!"
Vẻ mặt cực kỳ khinh thường.
Thực thú vị. Xem ra, vị Bích Vân công chúa này lại căn bản không đem nàng để vào mắt a!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Mộng lại cúi chào: "Bích Vân công chúa đi thong thả."
"Tứ tẩu, ngươi làm chi phải khách khí với nàng như vậy a? Nữ nhân này không phải là người tốt, nàng muốn đoạt Tứ ca cùng ngươi đó" Đứng bên cạnh, Nam Vân công chúa khó chịu khẽ kêu lên.
Chẳng lẽ điều này nàng còn không biết sao? Hạ Mộng cười cười."Vô luận như thế nào, hiện tại chúng ta đang ở quốc gia bọn họ, tự nhiên phải giữ đúng phép tắc với bọn họ. Nếu không, chẳng phải sẽ mất mặt thân phận hoàng tộc Phượng Tường vương triều chúng ta sao?"
"Vậy cũng đúng." Gật gật đầu, Nam Vân công chúa chớp chớp đôi mắt to, "Tứ tẩu, ngươi nghĩ thực chu toàn"
"Chu toàn thì như thế nào? Đối với loại nữ nhân này, nàng cũng không nên đối đãi lễ phép, trực tiếp đuổi đánh đi là được" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức nói, một phen nhấc cổ tay nàng lên, "Đi thôi, trở về đi ngủ" ( Mèo: ngủ again, hai a chị ko thấy chán nhưng tui thấy chán a -__-)
“Vâng." Vội vàng gật đầu, Hạ Mộng ngoan ngoãn trở về theo hắn.
Nhưng, chờ trở lại gian phòng trong dịch quán, tay chân Hạ Mộng chịu khó thu thập giường chiếu, Hoàng Phủ Nam Ninh còn đứng ở trước giường không nhúc nhích.
"Vương gia, đệm giường đã thu xếp xong." Rón rén đi tới bên cạnh hắn, Hạ Mộng nhỏ giọng nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại, từ từ quay đầu lại."Tiểu bạch thỏ, chuyện ta cùng Bích Vân công chúa..."
"Không có gì. Vừa rồi vương gia chàng đã biểu lộ thái độ rất rõ, thiếp biết, thiếp tin tưởng chàng." Gật đầu, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng cắt đứt lời hắn muốn nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng thở dài một hơi, một tay ôm nàng vào trong ngực."Tiểu bạch thỏ, ta cũng biết là, ngươi sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy "
Không phải là ta không suy nghĩ nhiều như vậy, mà là chính ngươi lười phải nghĩ đi?
Lắc đầu, Hạ Mộng đẩy đẩy hắn: "Vương gia, bây giờ người nhất định mệt chết đi, hay là trước đi nghỉ một lát đi? Ngày mai bắt đầu, còn phải gặp thật nhiều người đấy"
"Ta biết." Phát ra khẩu khí mệt mỏi, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm nàng, "Chúng ta cùng ngủ."
"Được" Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu.
Hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, kỳ thật nàng cũng giống vậy a. Bắt đầu từ ngày mai, chính mình không chỉ muốn bắt đầu làm vương phi đoan trang hiền thục, còn muốn dù sáng dù tối cùng muốn đấu trí cùng vị Bích Vân công chúa kia... Ha ha, như vậy xem ra, cuộc sống ở đây của nàng thật đặc sắc a.
Thật đáng mong đợi.
== ta là Bích Vân công chúa rất nhanh đột kích đường ranh giới ==
Hạ Mộng đoán rất đúng.
Qua một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Nam Ninh liền được mời vào hoàng cùng nước Tây Tạng, gặp hoàng đế bệ hạ của bọn họ. Thân là nữ quyến, Hạ Mộng không được vào, liền cùng Nam Vân công chúa cùng nhau ở lại dịch quán.
Hoàng Phủ Nam Ninh đi không được bao lâu. Không đến thời gian một ly trà, liền có người đã tìm tới cửa.
"A, nguyên lai đây chính là vị Minh vương phi trong truyền thuyết có thể bắt lấy Minh vương gia? Ta xem cũng chả có gì đặc biệt. Căn bản không sánh được một phần lông mày của Bích Vân công chúa, Minh vương gia hắn bị mù sao mà lại vứt bỏ ngươi để chọn nàng?"
Thanh âm kỳ quái đó không phải là của Bích Vân công chúa hôm qua mà là một nữ nhân bên cạnh nàng.
Nữ nhân này, bộ dạng cũng rất tốt. Bất quá nhìn qua cách ăn mặc vẫn kém Bích Vân công chúa một tầng, hẳn là một nữ đại thần.
"Nàng ta là ai?" Vội vàng quay đầu, Hạ Mộng lặng lẽ hỏi Nam Vân công chúa bên cạnh.
Nam Vân công chúa nhỏ giọng trả lời."Đây là bằng hữu tốt cùng lớn lên với BÍch Vân công chúa, nàng là nữ nhi thứ hai của tể tướng, tên là Vương Tú Lệ. Trước kia cũng chung tình với Như Phong ca ca, thậm chí hai người bọn họ còn hẹn về sau cùng nhau gả đến Phượng Tường vương triều chúng ta""
Nghe giọng nói nghiến răng nghiến lợi này của nàng, chắc hẳn đã cùng nữ nhân này đánh qua vài trận.
Hạ Mộng khẽ mỉm cười, liền đứng dậy chào đón: "Bích Vân công chúa, Vương tiểu thư."
"Ngươi cũng không cần hành lễ với chúng ta. Hôm nay chúng ta tới đây, là có lời muốn cùng ngươi nói rõ." Nếu đã không có Hoàng Phủ Nam Ninh ở đây, Bích Vân công chùa liền thể hiện sự đắc chí, một đôi mắt trong suốt cao cao tại thượng, cơ hồ muốn gọi Hạ Mộng quỳ bái, cộng thêm hô to ba tiếng công chúa thiên tuế.
"A, phải không?" Tiếp tục mỉm cười, nàng chỉ chỉ bên cạnh, "Như vậy, công chúa các ngươi dự định là đứng nói sao, hay ngồi nói?"
"Đương nhiên là ngồi" Lập tức kêu to, Bích Vân công chúa đi tới liền ngồi xuống.
Vương Tú Lệ ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng.
Hạ Mộng liền cũng ngồi xuống.
"Lớn mật." Lập tức, Vương Tú Lệ lại hắng giọng kêu to lên, "Ngươi thật to gan. Lại dám cùng Bích Vân công chúa ngồi chung một bàn? Cũng không nhìn một chút thân phận của ngươi."
Cắt, lấy thân phận đến ra oai với nàng? Chủ ý của vị cô nương này sai rồi.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Mộng chân thành ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên."Bích Vân công chúa, ta là chính phi của Minh vương gia, mà Minh vương gia hắn là hoàng tử con vợ cả của phượng Tường vương triều. Thân là vương phi của hắn, ta và ngươi ngồi chung một bàn, cái này nói đúng không?"
Ách...
Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ đều sững sờ.
Dựa theo cách nói này, kia khẳng định là đúng đi. Nhưng là - -
"Lên làm vương phi thì như thế nào? Ngươi xuất thân quá mức ti tiện, mà ngay cả thời điểm ta cùng công chúa cùng một chỗ đều đứng, huống chi là ngươi?" Lanh lảnh hét lớn, Vương Tú Lệ phẫn nộ.
Hạ Mộng nghe vậy, liền nông cạn cười một tiếng."Nói như vậy, dựa theo xuất thân theo lời nói của ngươi, ta nên quỳ bên cạnh nghe dạy mới đúng?"
"Các ngươi nằm mơ" Lập tức, Nam Vân công chúa không chịu nổi kêu to, "Nàng là Tứ tẩu của bản cung. Các ngươi nếu dám khi dễ nàng, Tứ ca biết, nhìn hắn dạy dỗ các ngươi như thế nào"
Hai nữ nhân trong một lúc sững sờ. Nói đến Hoàng Phủ Nam Ninh, nhớ tới thủ đoạn một khi hắn nóng giận... Không thể không nói, các nàng thật đúng là sợ hắn.
Vì vậy, Bích Vân công chúa khẽ ho một tiếng, tiếp tục trưng ra mặt nghiêm túc đến sít sao."Được rồi. Ngươi ngồi xuống."
Ngữ khí nói chuyện giống như cấp cho nàng bố thí, đột nhiên Hạ Mộng rất muốn cười. Vẫy vẫy tay: "Vân nhi, cùng ngồi nha"
"Được." Nam Vân công chúa vội vàng tới.
"Ngươi tới làm gì?" Bích Vân công chúa lại nhịn không được khẽ gọi.
Hạ Mộng cười yếu ớt."Nàng là công chúa con vợ cả của Phượng Tường vương triều ta, thân phận cũng như ngươi. Cùng ngươi ngồi chung một bàn, đây là danh chính ngôn thuận a"
Nàng nói rất đúng. Lần này, Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ cũng không kiếm ra lý do để nói.
Hai nữ nhân liếc mắt nhìn nhau, hai người trong lòng đều cảm thấy là lạ - - vì cái gì, các nàng tựa hồ cảm thấy, phảng phất như sự tình cũng không dựa theo kế hoạch của các nàng, ngược lại hết thảy đều bị Hạ Mộng nắm trong lòng bàn tay?
Xem một chút, chờ Nam Vân công chúa ngồi xuống, Hạ Mộng ôn nhu cười một tiếng."Bích Vân công chúa, ngươi nghĩ nói cái gì với ta. Hiện tại có thể nói."
Bích Vân công chúa vội vàng hắng giọng."Ta - - "
"Nha, đúng rồi." Nhưng lập tức, Hạ Mộng lại cắt đứt nàng, "Tú nhi, Tú nhi."
"Vương phi." Tú nhi đã tới.
"Nhanh đi châm một bình trà ngon, lại chuẩn bị vài phần điểm tâm tới đây. Bích Vân công chúa các nàng đến đây thật lâu, chúng ta thậm chí ngay cả nước cũng không cho các nàng uống, thật sự là rất không tuân theo đạo đãi khách."
"Dạ"
"Không cần, chúng ta chỉ là đến nói vài lời với ngươi thôi. Chờ nói xong, chúng ta liền đi, căn bản không có ý định ở chỗ này đợi quá lâu. Hơn nữa, công chúa nàng chỉ uống lá trà nước Xiêm La cống tới, nơi này của các ngươi không có." Lập tức nhướng mày, Vương Tú Lệ khinh bỉ, nói.
Hạ Mộng tiếp tục mỉm cười."Cũng không thể nói như vậy. Mặc kệ các ngươi uống hay không uống trà, có ăn hay không ăn điểm tâm, những vật này ta là nhất định phải chuẩn bị tốt. Nếu để cho nguời khác biết, há sẽ nói ta khinh thường ngươi. Nếu không ta sẽ bội nhọ Phượng Tường vương triều, điều này tuyệt đối không được."
"Được rồi được rồi, tùy ngươi." Khoát khoát tay, Bích Vân công chúa lười phải so đo những việc vặt này với nàng.
"Ha ha, vẫn là Bích Vân công chúa hiểu chuyện." Hạ Mộng liền cười cười, "Công chúa, hiện tại có lời gì, ngươi có thể nói."
"Tốt."
Vội vàng lại hắng giọng, vẻ mặt Bích Vân công chúa nghiêm túc nói: "Minh vương phi, hôm nay bản cung tới tìm ngươi, chính là muốn cùng ngươi nói rõ ràng. Bản cung thích Tứ ca ca đã rất lâu rồi, từ nhỏ bản cung liền hạ quyết tâm muốn gả cho hắn, hơn nữa qua nhiều năm như vậy, bản cung cũng phát hiện, trên đời này chỉ có hắn xứng đôi với bản cung. Vốn là hắn cũng đã từng nói với phụ hoàng của bản cung, chờ tới lúc hắn qua hai mươi còn chưa cưới vợ, vậy thì sẽ đến cưới bản cung. Nhưng ai biết, hắn cư nhiên trước ba tháng là đến hai mươi tuổi liền cưới ngươi "
Còn có chuyện này? Nghe vậy, tâm Hạ Mộng nặng nề run lên, nhịn không được cười lạnh một tiếng - - tình cảm này nói lý ra còn định qua loại ước định này? Chút nữa trở về, nàng nên hảo hảo tra hỏi.
"Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi dây dưa không dứt với Tứ ca, hắn không đồng ý, ngươi liền khóc lớn đại náo, còn sống chết quấn quít lấy phụ hoàng ngươi. Phụ hoàng ngươi không có biện pháp, liền năn nỉ nói với Tứ ca, nếu như chờ hắn qua tuổi hai mươi còn chưa nạp phi, liền suy xét thú ngươi. Xem trọng thể diện của phụ hoàng ngươi, Tứ ca mới cố nói để hắn suy nghĩ, hắn căn bản chưa từng đáp ứng" Vốn trong lòng còn đang tính toán, nhưng lập tức Nam Vân công chúa liền làm nàng tỉnh lại.
Nhìn đối diện một chút, trên mặt Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ đều có chút không nhịn được.
"Nhưng là, vô luận như thế nào, hắn nói hắn sẽ xem xét, hắn không có cự tuyệt, kia đã nói lên hắn đối với ta vẫn là có cảm giác" Cắn răng, hất cằm lên, Bích Vân công chúa rõ ràng cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải).
"Nhưng là, vương gia hắn cũng không có đáp ứng. Lúc ấy chỉ là thuận miệng nói như vậy, lời hắn nói không chừng chỉ là trả lời qua loa cho các ngươi. Hơn nữa, những năm này, hắn cũng không bày tỏ bất luận cái gì với ngươi" Hơi há mồm, Hạ Mộng nói nhỏ.
"Ngươi nói bậy!" mặt Bích Vân công chúa lập tức liền biến sắc, trầm giọng quát khẽ.
Hạ Mộng bĩu môi."Tốt lắm, chúng ta không cần phải dây dưa chuyện này nữa. Bích Vân công chúa, lời của ngươi còn chưa nói hết sao?"
" Bản cung chỉ muốn nói với ngươi- - bản cung cùng Tứ ca ca mới là một đôi trời đất tạo nên, vốn hai bên cha mẹ chúng ta đều hết sức coi trọng chúng ta. Nhưng là, trời mới biết, trên đường làm sao sẽ xuất hiện ngươi." Vừa nói, giọng nói càng ngày càng nghiêm khắc. Đến cuối cùng, Bích Vân công chúa dứt khoát chỉ vào mũi nàng, phảng phất như nhìn tiểu tam (người thứ ba) từ trên cao xuống.
Chỉ tiếc, nàng thật đúng là không phải tiểu tam. Cho dù thật muốn tính, nàng nhiều nhất cũng chính là cái tiểu tứ.
Mỉm cười, Hạ Mộng nhỏ giọng nói: "Nhưng là, ta nhớ rõ, hoàng thái hậu của Phượng Tường vương triều chúng ta vẫn hi vọng đem chất nữ (cháu gái) nhà mẹ bà gả cho vương gia. Từ đầu tới đuôi, ta cũng không có nghe bà nhắc qua tục danh của ngươi a"
"Ta..."
Trong một lúc Bích Vân công chúa nghẹn lời.
"Cái chất nữ gì nhà mẹ đẻ bà, ta biết " Dừng lại một hồi lâu, nàng lại tiếp tục hất cằm lên, "Đó cũng là ta cho phép. Nam nhân mà, dù có tam thê tứ thiếp, ta cũng không quan tâm. Ta chỉ cần có thể cùng Tứ ca ca ở cùng một chỗ là được.Những nữ nhân khác, hắn thích liền thu nạp. Tựa như ngươi vậy."
Nàng?
Hạ Mộng cười cười."Nhưng là, công chúa, hiện tại thật giống như ta mới là chính phi của vương gia?"
Mà ngươi, cùng hắn tám gậy tre kéo cũng không được có một chút quan hệ nào.
"Hừ, vậy thì sao? Bất quá ta cho ngươi tạm chiếm vị trí này thôi. Chờ ta cùng Tứ ca ca làm đám cưới, dùng xuất thân của ta, chẳng lẽ ngươi còn không đàng hoàng đổi vị trí cho ta sao?"
Ách...
Khóe miệng nhếch lên, Hạ Mộng không nói gì.
Suy đoán của vị công chúa này thật lợi hại. Nàng còn chưa giữ được Hoàng Phủ Nam Ninh a, vậy mà đã bắt đầu tính toán muốn nàng thoái vị rồi.
Bất quá, nếu đã nàng nghĩ chơi như vậy, thì nàng liền phụng bồi tới cùng.
Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng thay bằng vẻ mặt hoảng sợ."Như vậy phải không? Kia... Ngươi trở thành vương phi, ta nên đi nơi nào?"
"Không quan hệ, ngươi có thể là thị thiếp của hắn." Khoát khoát tay, Bích Vân công chúa giống như có lẽ đã lên làm vương phi của Hoàng Phủ Nam Ninh, "Nếu bây giờ Tứ ca ca còn có chút hứng thú với ngươi, vậy ngươi liền theo hắn tốt lắm. Thêm ngươi, cũng không ăn đến nỗi suy sụp vương phủ của chúng ta." ( Mèo: chụy ATSM v~)
Ừ, nói rất đúng. Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu."Bích Vân công chúa ngươi nghĩ thực chu đáo"
"Cắt!" Nam Vân công chúa ở bên người nàng không chấp nhận, khẽ quát một tiếng, "Tứ ca ta không tính cưới ngươi, ngươi cũng đã hướng đem Tứ tẩu của ta hạ xuống thành thị thiếp rồi? Nghĩ hay quá nhỉ. Tứ tẩu nàng vĩnh viễn cũng sẽ là Tứ tẩu của ta, đời này ngươi đừng hy vọng thay thế địa vị của nàng"
"Nam Vân công chúa!" Nghe vậy, sắc mặt Bích Vân công chúa mãnh liệt chìm xuống, "Ngươi đừng cho là ta cho ngươi vài phần sắc mặt ngươi liền lên mặt?"
"Rốt cuộc là ai lên mặt? Bất quá tính tình Tứ tẩu ta tốt, không tranh chấp cùng ngươi, ngươi nghĩ có thể khi dễ nàng? Còn vọng tưởng muốn đoạt vị trí vương phi của nàng xuống? Ta cho ngươi biết, ngươi nằm mơ. Đời này cũng không có khả năng"
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, đời này ngươi đừng vọng tưởng làm Tứ tẩu của ta. Không thể nào có chuyện đó đâu"
"Ha ha, ta cho ngươi biết, Tứ tẩu này của ngươi ta đã định rồi? Phụ hoàng đã đáp ứng ta, trước yến thọ, trước mặt mọi người hắn sẽ hướng Tứ ca ca đề xuất quan hệ thông gia của hai nước. Ta cũng không tin, ngay trước mặt nhiều sứ giả cùng hoàng tử các quốc gia khác hắn sẽ cự tuyệt?"
Thì ra là như vậy. Hạ Mộng nhẹ nhàng gõ đầu, xem ra, ý nghĩ ban đầu của Lý Như Phong là chính xác. Vị Bích Vân công chúa này khó đối phó. Nhưng là...
Con mắt chớp chớp, khóe miệng chợt xẹt qua nụ cười giảo hoạt. Vì cái gì nàng lại mong đợi ngày đó đến như vậy?
"Ngươi..."
"Vân nhi." Lắc đầu, Hạ Mộng một phát bắt được cánh tay Nam Vân công chúa, đem nàng keó xuống, nhìn về hướng Bích Vân công chúa bên kia, "Nói như vậy, công chúa ngươi xác định gả cho vương gia?"
Bích Vân công chúa dùng sức gật đầu."Đúng vậy."
"Chính là, hôm nay chúng ta tới đây, cũng bất quá là liền gặp ngươi một chút, trấn an ngươi thật tốt, miễn cho đến lúc đó nếu như chuyện đột nhiên xảy ra, ngươi bị hù dọa nhảy dựng lên phá hư bầu không khí, như vậy thì không tốt." Mặt của Vương Tú Lệ đen lại, nói.
Xem ra, các nàng thật đúng là nghĩ đến chu đáo.
"Bích Vân công chúa, theo ý của ngươi, ta giống như thiếu kiên nhẫn sao?" Khóe miệng chu lên, Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt Bích Vân công chúa cao ngạo tại dừng lại trên người nàng ba giây."Không có biện pháp, ngươi xuất thân như thế, cho dù là gả cho Tứ ca ca, vậy cũng không thay đổi được xuất thân thấp hèn của ngươi."
Vậy sao?
Công chúa của một nước làm bộ làm tịch đến trước mặt nàng giả vờ trấn an, có thể từ đầu đến cuối, nàng ta chưa từng nhìn qua nàng một lần, thì đừng nói gì đến việc nói chuyện hòa nhã với nàng?
Cười một cái, Hạ Mộng ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt của nàng."Nếu như ta nói, cái vị trí vương phi này, ta cố ý không cho?"
"Ngươi nói cái gì?"
Lập tức cả kinh sững sờ, Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ đều ngây ngẩn cả người.
Hạ Mộng cười gật đầu."Đúng vậy, các ngươi cũng nghe được. Ta đã ngồi vị trí Minh vương phi này được hơn một năm. Ta cảm thấy vị trí này ngồi rất thoải mái, không muốn xuống. Cho nên, Bích Vân công chúa, nếu như ngươi thật sự đối với vương gia tình thâm ý trọng, lại không phải hắn thì không gả, như vậy, ta cũng không để ý cho ngươi làm trắc phi."
Xem đi, nàng cho chính là vị trí trắc phi a. Có thể so với thị thiếp khá hơn nhiều.
"Ngươi!"
Sắc mặt mãnh liệt trầm xuống, Bích Vân công chúa không thể tin được.
"Ha ha, nói thật hay." Nam Vân công chúa sau khi sững sờ, lại phá lên cười, "Chính là? Tứ tẩu được Tứ ca ta cưới hỏi đàng hoàng, theo đạo lí trước sau, ngươi cũng chỉ có thể xem như cái trắc phi mà thôi, cũng bị Tứ tẩu của ta giẫm dưới chân."
"Không được! Ta là công chúa của một nước, há có thể làm trắc phi?" Lập tức lắc đầu, Bích Vân công chúa trầm giọng quát khẽ.
Hạ Mộng bĩu môi."Kia không có biện pháp. Là ngươi mặt dày mày dạn không phải vương gia thì không gả, ta có thể thuyết phục vương gia thu ngươi làm trắc phi đã rất không dễ dàng."
Hừ hừ, đã nghe chưa? Nàng có thể vào cửa hay không a, còn phải để nàng chủ động nói với Hoàng Phủ Nam Ninh. Nếu không, ngươi sẽ chỉ làm việc vô dụng a.
"Ngươi... Ngươi câm miệng!" Nghe được lời ấy, sắc mặt Bích Vân công chúa trắng nhợt, đứng lên dùng sức vỗ bàn một cái.
Hạ Mộng giương mắt."Công chúa, lời của ngươi nói xong chưa?"
"Chưa." Bích Vân công chúa tức giận quát.
Nàng cũng không biết bị nàng ta làm cho lừa gạt đi nơi nào, suy nghĩ trong bụng vô số lần đều bỏ đi.
"A, vậy ngươi tiếp tục." Buông tay, Hạ Mộng đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, phảng phất như một học sinh nghe lời.
Nhất thời tức giận, nàng ta cái gì cũng đều không nhớ.
Mà càng cuống cuồng, Bích Vân công chúa lại càng giận.
"Người đâu.Người đâu."
"Công chúa!" Vài cung nữ thái giám cùng nhau tràn vào cửa.
Cánh tay dài của Bích Vân công chúa nhấc lên, ngón trỏ lần chỉ vào chóp mũi Hạ Mộng."Đem nữ nhân này lôi ra cho ta, đánh đến chết mới thôi"
"Các ngươi dám?" Lập tức, Nam Vân công chúa quát to một tiếng, lách mình ngăn ở trước mặt Hạ Mộng.
Bích Vân công chúa hừ lạnh."Nơi này là địa bàn của bản cung, bây giờ vương gia của các ngươi đang nói chuyện cùng phụ hoàng của bản cung. Bản cung cho dù đánh chết nàng, các ngươi cũng không thể đem bản cung làm gì được."
"Sau đó, ngươi còn có thể thuận thế loại trừ ta, càng thuận lợi ngồi trên vị trí Minh vương phi?" Nhẹ nhàng nhu nhu, Hạ Mộng nói tiếp.
Bích Vân công chúa dùng sức gật đầu."Đúng vậy"
"Cho nên, kỳ thật ngay từ đầu các ngươi đều đã tính toán rất kỹ. Bắt đầu là dùng chính sách trấn an, nếu như ta không đáp ứng, các ngươi đe dọa. Nếu như đe dọa không thành, kia liền giết chết ta. Dù sao, vô luận như thế nào, nhất định phải làm cho ta nhường lại vị trí này, để cho ngươi cùng Tứ ca ca thân ái của ngươi danh chính ngôn thuận cùng một chỗ, có đúng hay không?"
"Đúng" Ánh mắt Bích Vân công chúa chợt sáng lên, "Nhìn không ra, ngươi cái nha đầu này còn có mấy phần đầu óc"
Ha ha, hiện tại biết rồi.
Hạ Mộng cười yếu ớt."Như vậy, hiện tại các ngươi là dự định chọn lựa một cách cuối cùng?"
"Ngươi đã không nghe lời như vậy, lại vẫn dám mở miệng đe dọa với bản cung, bản cung tự nhiên không lưu ngươi được." Lạnh giọng nói, ánh mắt Bích Vân công chúa cũng âm u.
Như vậy xem ra, nàng nói là sự thật.
"Ngươi dám?" Nghe vậy, sắc mặt Nam Vân công chúa cũng trầm xuống, liền rút trường tiên bên hông ra, dùng sức hướng trên mặt đất quật xuống. "Các ngươi ai dám đối với Tứ tẩu ta như thế nào, nhìn ta đánh chết các ngươi."
"Ha ha, Nam Vân công chúa, một mình ngươi, một cây roi, có thể đấu với hai mươi người? Chúng ta chỉ cần rút ra mười người liền có thể đối phó ngươi." Bị âm thanh vang dội của nàng làm cho hoảng sợ, nhưng Bích Vân công chúa lập tức lại cười, thong thả ung dung nói.
Nam Vân công chúa ngây ngẩn cả người.
Hạ Mộng nghe vậy, nhưng cũng khẽ mỉm cười."Ai nói nàng chỉ có một người?" Lại quay đầu lại, "Vân nhi, ngươi không phải là thường xuyên còn mang một cái roi dự bị để phòng thân à? Hôm nay có hay không mang trên người?"
"Có"
Nam Vân công chúa liền vội vàng gật đầu, sắc mặt trắng xanh đem roi rút ra.
Lập tức Hạ Mộng tiếp nhận roi, dùng sức túm."Ừ, không sai, là roi tốt."
"Tứ tẩu, ngươi - - "
Xoát!
Không đợi hỏi lại, Hạ Mộng đột nhiên vung roi ra. Bén nhọn tiên phong đập vào mặt, mặt nàng bị chà xát hiện lên đau đớn. Âm thanh chói tai vang lên ở bên tai, làm lỗ tai cảu các nàng ong ong, càng đừng nói đến việc roi vung lên tạo lên một đường vòng cung xinh đẹp, lại bay thẳng về phía các nàng - -
"A a a...Cứu mạng a. Người đâu mau lại đây, cứu mạng"
Cả hai đều ngẩn ra, nhưng Vương Tú Lệ vẫn phản ứng kịp thời. Lập tức cũng bất chấp chính mình một lòng muốn trợ giúp, vội vàng chạy ra kêu to.
Bích Vân công chúa vẫn còn ngơ ngác sững sờ đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ bị sợ đến choáng váng.
Vì vậy - -
Bốp!
Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, đầu roi quẹt trên gương mặt của nàng, nhẹ nhàng vẽ một cái, liền đưa tới một đường trên mặt.
"Đau!"
Lập tức thanh tỉnh lại, Bích Vân công chúa hô nhỏ một tiếng, vội vàng một tay che gò má bị đầu roi đánh.
"Công chúa"
Lập tức, một đám cung nữ xông tới. Nhưng là, Bích Vân công chúa một tay đẩy các nàng ra.
"Ngươi... Ngươi rõ ràng cầm roi đánh bản cung?"
Trên mặt đau rát vẫn liên tục duy trì, nó nói cho nàng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Bích Vân công chúa mở to mắt, lại tựa hồ như không thể tin được chính mình cao cao tại thượng nhưng cư nhiên bị nữ nhân bị nàng khinh bỉ quật.
"Oa, Tứ tẩu ngươi rất lợi hại" Bên này, mắt thấy nàng đem roi quăng ra, lưu lại dấu vết trên mặt Bích Vân công chúa, Nam Vân công chúa mở to mắt kêu to.
Hạ Mộng cười yếu ớt, ánh mắt âm nhu nhìn Bích Vân công chúa."Đúng, ta đánh ngươi."
"Ngươi... Ngươi..."
Hiện thực tàn khốc bày ở trước mặt, nàng không thể không thừa nhận. Bích Vân công chúa lòng tràn đầy kinh ngạc, cả người lại tức giận tới mức phát run.
"Ngươi... Tốt kẻ tiện nhân ngươi, ngươi dám đánh bản cung. Bản cung nhìn ngươi quả thực chán sống.Người đâu? Đem nữ nhân này trói lại cho bản cung, bản cung muốn đem nàng quật chết"
"Trời. Tứ tẩu."
"A, quất chết ta? Cũng phải xem một chút ngươi có bản lĩnh này hay không?"
Nghe vậy, Hạ Mộng chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức đem tay vung lên, roi liền giống như có sinh mệnh, lập tức khua lại trong tay nàng. Đầu roi lần nữa đánh úp về phía Bích Vân công chúa bên kia, nhanh chóng đến gần.
"A a a" Nhìn thấy vật này càng ngày càng đến gần mình, trên gương mặt Bích Vân công chúa lại bắt đầu đau rát. Vội vàng kêu to, nàng xoay người muốn chạy.
Nhưng là, nàng ta không thể thành công trốn chạy.
Bởi vì đầu roi đã tập kích đên thân thể nàng. Nhưng không phải là đánh vào trên mặt của nàng, mà là quấn lên cổ của nàng.
Hơn nữa, cuốn một vòng còn chưa đủ, liên tiếp cuốn thêm vài vòng, Hạ Mộng lại dùng lực kéo lại. Bích Vân công chúa liền đứng không vững, một chút hướng phía nghiêng về nàng.
Sau đó, Hạ Mộng chỉ cần đem tay duỗi ra, liền đem nàng bắt vào trong tay, tay liên cầm lấy đỉnh cằm nàng - -
"Ngươi nói, hiện tại, rốt cuộc là ai đem ai quất chết?"
Xế chiều hôm đó - - còn chưa kịp đợi đến sáng sớm hôm sau, tin tức hai vợ chồng bọn họ ở bên đường đánh người truyền đi thì toàn bộ kinh thành đều biết, sau đó, Vương thái hậu nổi giận đùng đùng triệu bọn họ vào hoàng cung.
Đương nhiên, Hoàng Phủ Nam Ninh lại là người phải chịu khổ, Hạ Mộng chỉ phụ trách đứng ở một bên làm một tiểu bạch thỏ ôn thuận vô hại. Mà những lời kia là mắng chửi người sao?
"Ninh nhi, ai gia không phải đã nói với ngươi, cho dù muốn dạy dỗ bọn họ, ngươi cũng nên chú ý địa điểm một chút, tìm chỗ vắng người không được sao? Ngươi thật là, lần trước tại Bộ phủ náo còn chưa đủ lớn hay sao, lần này dứt khoát ở trên đường cái liền gây khó dễ? Ngươi có biết hay không, bởi vì chuyện này, ai gia cùng hoàng thượng cũng rất khó giải vây cho ngươi."
Ai, mẫu thân đáng thương. Bởi vì con nhà mình ác bá, bà khẳng định chịu không ít khổ cực đi? Cho tới bây giờ, bà vẫn chỉ vì hắn chẳng phân biệt được trường hợp gây chuyện mà chỉ có thể bày tỏ bất mãn.
Nhưng là, người bị dạy dỗ vẫn như cũ gây chuyện khắp nơi.
"Sợ cái gì? Vốn chính là bọn họ không đúng, nhi thần nhìn không được, thuận tiện giáo huấn bọn họ một lần ở đường phố. Nếu lần trước lưu lại ở Bộ phủ còn chưa đủ tác dụng, nhi thần liền đổi lại trường hợp tốt hơn, làm cho toàn bộ người trong kinh thành đều biết bọn họ cùng tiểu bạch thỏ đã chấm dứt. Bởi như vậy, bọn họ cũng đừng lại trông cậy về sau còn có cơ hội đến chiếm tiện nghi tiểu bạch thỏ, nhi thần chính là muốn để cho bọn họ chết tâm."
"Ngươi!"
Hắn vẫn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ? Vương thái hậu một hơi thiếu chút nữa không thở được.
"Nghịch tử. Nghịch tử a." Giậm chân, một tay điên cuồng đập trên tay vịn ghế.
"Mẫu hậu coi chừng" Hoàng đế ở một bên vội vàng giữ bà lại.
Vương thái hậu liền vội vàng nhìn về phía con trai lớn nhất."Hoàng Thượng, đúng vậy ai gia xác thực không quản được Ninh nhi, hiện tại ai gia giao hắn cho ngươi, ngươi xem thế nào rồi làm đi"
"Ta..." Hắn có thể đem vị em trai từ trước đến nay luôn thích làm theo ý mình làm như thế nào a?
Hoàng đế đại nhân cực kỳ khó xử.
Nhìn xuống phía dưới một chút, lại phát hiện Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Aiz....
Thở dài."Tứ hoàng đệ, ngươi cũng thật tình, mới qua thời gian vài ngày, ngươi đã náo loạn hai trận rồi. Trước kia ngươi cũng không điên khùng như vậy a"
"Phải không? Điều đó đã nói lên trước kia thần đệ quá mức dễ dãi với bọn họ, để bọn họ đã quên thần đệ thì ra vẫn có thể nóng nảy." Khóe miệng giật nhẹ, trên mặt Hoàng Phủ Nam Ninh nở nụ cười.
Hoàng đế đại nhân thật đau đầu.
"Tứ hoàng đệ, hiện tại, ngươi không thể ở lại kinh thành nữa. Đúng lúc, tháng sau là đại thọ sáu mươi tuổi của hoàng đế Tây Tạng, ngươi liền thay trẫm đến chúc thọ hắn, cũng thuận tiện khiến chuyện trong kinh thành lắng xuống một chút đi"
"Vì cái gì thần đệ không thể ở lại? Thần đệ không hề làm gì sai hết." Lập tức mở to mắt, vẻ mặt Hoàng Phủ Nam Ninh đầy bất mãn.
"Tứ hoàng đệ? Trẫm hiện tại sai ngươi đi Tây Tạng, thì ngươi phải đi. Đây là mệnh lệnh của trẫm!" Mặt trầm xuống, hoàng đế đại nhân rốt cục cũng tức giận.
Hoàng Phủ Nam Ninh hơi chút sững sờ, liền cúi đầu xuống."Được rồi. Đi thì đi."
Hoàng đế đại nhân liền vội vàng gật đầu."Tốt lắm, các ngươi lui xuống đi. Tháng này đã nhanh đến cuối tháng, đường đến Tây Tạng núi cao đường xa, các ngươi nhanh đi thu dọn đồ đạc, ngày mai nhanh chóng lên đường đi. Sáng sớm ngày mai, trẫm sẽ phái phu xe cùng nhân mã (quân đội) đưa cho ngươi."
"Chúng thần tuân chỉ." Mâu quang trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói.
Hoàng đế đại nhân sững sờ."Ngươi nói cái gì?"
"Thần đệ nói, thần đệ muốn đi cùng với tiểu bạch thỏ."
"Cùng nhau?" Hoàng đế đại nhân chau mày, "Tứ hoàng đệ, như vậy chỉ sợ..."
"Nếu như thần đệ đi, lại có người nhân cơ hội khi dễ tiểu bạch thỏ thì làm sao bây giờ?" Khóe miệng nhếch lên, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay ôm Hạ Mộng vào lòng.
"Đi đi đi. Tùy ngươi." Nghe vậy, Vương thái hậu thật không còn gì để nói, vội vàng liền khoát tay.
"Dạ, đa tạ mẫu hậu." Lập tức hiện ra một tia cười đắc ý, Hoàng Phủ Nam Ninh kéo Hạ Mộng đứng dậy, "Tiểu bạch thỏ, chúng ta đi"
"Mẫu hậu!" Sau khi hai người này rời khỏi, hoàng đế vẫn chau mày như cũ, "Người sao lại đồng ý cho Minh vương phi cùng đi? Người biết rõ..."
"Điều gì nên tới sẽ tới, sớm muộn cũng có một ngày, nàng cũng sẽ biết hết tất cả." Vương thái hậu lắc đầu, từ từ đứng dậy, "Hơn nữa, chỉ cần có thể đem ôn thần này đưa ra ngoài, làm cho kinh thành an bình mấy tháng, mặc kệ hắn nghĩ muốn cái gì ai gia cũng sẽ cho" Nàng cũng sớm sợ cái đứa con trai đi tới chỗ nào cũng có thể gây chuyện thị phi này rồi.
Hoàng đế liền vội vàng gật đầu. Đã như vậy, tùy ý bọn họ đi. Dù sao năng lực giải quyết sự việc của tứ hoàng đệ cũng đứng đầu nhà hắn a... Mặc dù, thủ đoạn có chút tàn nhẫn.
=== ====== =========
"Nghe nói, các ngươi lập tức sẽ phải lên đường đi tới Tây Tạng?"
Buổi tối hôm đó, khi Hạ Mộng mới thu thập đồ xong, liền nghe tiếng Lý Như Phong.
Ha ha, lão nhân gia, nguyên lai hắn còn có dũng khí xuất hiện trước mặt nàng. Hạ Mộng mỉm cười."Đúng vậy. Ý chỉ của hoàng thượng, chúng ta đương nhiên không cách nào từ chối."
"Nhưng là, ta nghe nói, là vương gia hắn kiên trì muốn đem ngươi mang theo?"
Lời này có ý gì? Hạ Mộng khóe miệng nhếch lên."Như thế nào? Bởi vì vương gia không có kiên trì muốn đem ngươi đi cùng, cho nên ngươi ghen?"
"Minh vương phi, lời nói của ngươi không thể hay hơn được sao?" Nghe nàng nói như vậy, Lý Như Phong vô lực lắc đầu, "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi tốt nhất chuẩn bị tâm lý thật tốt. Chỗ đó có Bích Vân công chúa, cũng không phải là nhân vật dễ đối phó."
Di? Bích Vân công chúa?
Hạ Mộng khẽ nhíu mày."Vì cái gì, ta cảm thấy được ngươi không giống như là đến nhắc nhở ta, ngược lại giống như nhìn có chút hả hê?"
"Có sao?" Lý Như Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, "Có lẽ vậy. Bất quá, những thứ này đều học theo ngươi."
Cắt!
Hạ Mộng hừ nhẹ một tiếng."Ta quản nàng ta là khỉ gió công chúa quận chúa cái gì, nếu quả thật có thể làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ta ngược lại muốn bái phục nàng một phen”
"Tốt lắm.Ta cũng đang suy nghĩ như vậy, hai người các ngươi, rốt cuộc ai có thể bắt nạt ai?" Nhẹ nhàng cười một tiếng, Lý Như Phong xoay người, "Tốt lắm, lời đã nói, ta đi."
"Uy?"
Người này, hôm nay đặc biệt đến, chính là vì nói với nàng những lời này? Hạ Mộng thấp giọng kêu một tiếng, lại không gọi được bóng dáng càng lúc càng xa của Lý Như Phong trở về.
"Tiểu bạch thỏ, làm sao vậy?" Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng xuất hiện.
Hạ Mộng vội vàng quay đầu lại."Vương gia, cái kia, Bích Vân công chúa ở nước Tây Tạng, nàng là ai?"
Lời vừa nói ra, Hạ Mộng rõ ràng phát hiện mặt Hoàng Phủ Nam Ninh liền biến sắc."Không có ai, chỉ là nữ nhi duy nhất của hoàng đế nước Tây Tạng, họ Nhậm điêu ngoa, ngang ngược không nói đạo lý, ghê tởm "
Xem hắn như vậy, tựa hồ nữ nhân kia cùng hắn có không ít quan hệ? Khóe miệng Hạ Mộng giật nhẹ. Nếu hắn không muốn nói, thì nàng cũng lười hỏi. Vội vàng đi tới nâng cánh tay hắn lên: "Vương gia, đồ thiếp đều thu thập xong, chàng có muốn hay không xem qua một chút?"
Hoàng Phủ Nam Ninh lắc đầu."Không cần, ta tin tưởng nàng."
"Ừ." Hắn hoàn toàn tín nhiệm làm cho trên mặt của nàng hiện lên một chút cười thỏa mãn. Hạ Mộng liền ngẩng mặt, "Đã như vậy, kia chúng ta bây giờ đi về nghỉ ngơi đi. Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm, sáng sớm xuất phát."
"Nhưng ta lại không muốn ngủ sớm như vậy." Nhìn mặt của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói.
Hạ Mộng sững sờ."Kia, vương gia chàng còn muốn làm cái gì?"
Khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh liền nhếch lên, một tay chặn ngang ôm lấy nàng."Nếu không, chúng ta cùng nhau tắm, nàng giúp ta chà lưng, có được hay không?"
"Vương gia!""
Nghe vậy, gò má Hạ Mộng thoáng xấu hổ thành màu hồng.
"Ha ha" Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh lại bật cười lớn, "Nếu không phản đối, đó chính là đồng ý. Chúng ta đi."
Nam nhân này.Lại là bộ dạng vô sỉ này rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu một cái, hai tay Hạ Mộng vòng lên cổ hắn."Kia, nói hay lắm, thiếp xoa lưng cho chàng, vậy thì chàng không thể làm những chuyện khác?"
Hoàng Phủ Nam Ninh chẳng nói đúng sai nhún nhún vai."Đến lúc đó rồi nói sau"
Cắt! Đến lúc đó, lão nhân gia, hắn khẳng định lại bộc phát lang tính, đem nàng vào trong nước liền... Mấy lần trước hắn đều như vậy, lần này chắc chắn sẽ không ngoại lệ.
Cắn cắn môi, Hạ Mộng lườm hắn một cái."Hỗn đản"
"Ha ha ha" Nghe thanh âm hờn dỗi của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn không được bật cười.
== ta còn có đồng bọn gia nhập đường ranh giới ==
Kế hoạch biến hóa khó lường, bây giờ Hạ Mộng có thể hiểu sâu sắc được những chân lý này.
Vốn là tối ngày hôm qua lên kế hoạch thật tốt, mọi người sớm một chút rửa mặt, rồi lên giường ngủ ngon giấc. Sau đó, sáng sớm đứng lên, kiểm tra lại hành trang, rồi bắt đầu xuất phát ngồi lên xe ngựa. Nhưng là, trời mới biết, trải qua một đêm bị Hoàng Phủ Nam Ninh dày vò, bọn họ lại hơn nửa đêm mới ngủ. Điều đương nhiên, ngày hôm sau hai người lại ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Hoàng đế bệ hạ phái xe ngựa tới đều đợi ở cửa vương phủ đã lâu, hai vợ chồng bọn họ mới chậm rãi xuất môn.
"Tứ ca, Tứ tẩu, các ngươi như thế nào bây giờ mới đến a?"
Một bước vừa đi ra cửa, liền nghe được một tiếng hô to - - Vân nhi?
Hạ Mộng cả kinh, ngẩng đầu nhìn, đó không phải là nha đầu Hoàng Phủ Nam Vân sao? Hơn nữa, nàng lại từ trong xe ngựa nhảy xuống.
"Vân nhi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Vội vàng chạy tới hỏi.
"Ta tới cùng các ngươi sang nước Tây Tạng a" Lớn tiếng nói, Nam Vân công chúa sôi nổi đi đến bên cạnh nàng.
"Ngươi đi làm gì?"
"Mẫu hậu nói, tuổi ta cũng không nhỏ, nên tìm vị hôn phu là vừa. Mà thanh niên tài tuấn ở Phượng Tường vương triều của chúng ta, ta đều chướng mắt, Như Phong ca ca lại cùng ta vô duyên, mẫu hậu liền để cho ta dứt khoát đi theo các ngươi. Nếu là chúc thọ lão hoàng đế bọn họ, vậy khẳng định sẽ có các hoàng tử trẻ tuổi của các quốc gia khác đến. Đến lúc đó, nếu như ta có hảo cảm với người nào trong bọn họ, kia có thể trở về bẩm báo mẫu hậu, mẫu hậu sẽ để cho đại hoàng huynh vì ta mà đi thảo luận chuyện hôn nhân."
Thì ra là như vậy. Hạ Mộng gật đầu, nhìn lại Hoàng Phủ Nam Ninh một chút: "Vương gia?"
"Nếu đã đến đây, thì cùng đi đi" Cũng không có đuổi nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh gật gật đầu, nhưng lại hung ác liếc mắt muội tử của mình một cái, "Dọc theo đường đi, không cho phép quấn quít lấy Tứ tẩu của ngươi."
"Muội biết. Tứ tẩu là của Tứ ca ngươi, chỉ có hai người các ngươi mới có tư cách cùng một chỗ. Yên tâm đi, trừ phi là huynh không có ở đây, nếu không muội tuyệt đối không chủ động nói chuyện với nàng, như vậy có được không?" Nam Vân công chúa cười hì hì gật đầu, vẻ mặt chế nhạo nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh hài lòng gật đầu."Rất tốt."
Nghe vậy mặt mũi Hạ Mộng tràn đầy đỏ bừng - - người này có ý gì? Chẳng lẽ nói, dọc theo đường đi hắn vẫn muốn lúc nào cũng bên cạnh nàng hay sao?
"Tiểu bạch thỏ, đến, lên xe ngựa đi" Lúc này, Hoàng Phủ Nam Ninh đã đi tới trước mặt nàng, đưa tay ra đỡ nàng.
Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu, để tay hắn đỡ bước vào trong xe ngựa. Hoàng Phủ Nam Ninh theo đó mà lên. Đương nhiên Nam Vân công chúa cũng muốn đi lên, nhưng hắn lại lấy một tay cản nàng ở bên ngoài: "Ngươi đi chiếc xe ngựa phía sau đi."
"Vì cái gì?" Nam Vân công chúa lập tức kêu to, "Muội và các ngươi ngồi cùng một xe, nhiều người càng náo nhiệt a"
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ một tiếng."Quên ta mới vừa nói với ngươi những lời gì sao?"
""Muội... Được rồi được rồi" Vô lực cúi đầu, Nam Vân công chúa le lưỡi, "Tứ ca xấu xa"
Hạ Mộng cũng vô lực."Vương gia, chàng hà tất phải làm vậy? Để Vân nhi ngồi đây đi, dọc theo đường đi còn tiện chăm sóc."
Hoàng Phủ Nam Ninh bĩu môi, một tay ôm nàng vào lòng."Tối qua ngủ không ngon đi? Hiện tại,nàng ngủ tiếp đi. Nếu Vân nhi ở đây, nàng ta lại huyên thuyên phiền chết đi được"
Thì ra là... Hắn làm như vậy là vì nàng.
Nội tâm Hạ Mộng đang căng ra, lập tức lại bị cảm xúc ấm áp nào đó lấp đầy trọn vẹn.
"Vương gia." Thấp giọng kêu, nàng ngẩng đầu lên, hai tay vòng lên cổ của hắn.
"Ừ?" Hoàng Phủ Nam Ninh cúi đầu.
Hạ Mộng liền từ từ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng tại trên gương mặt của hắn ấn xuống một nụ hôn."Chàng đối với thiếp thật tốt."
Lập tức khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh nhếch lên."Nàng là tiểu bạch thỏ của ta, ta không đối với tốt nàng, thì đối tốt với người nào?"
Vậy cũng được.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Mộng thoải mái nằm trong lòng hắn.
Nàng sẽ nhớ kỹ những lời này.
=== ====== =======
Nước Tây Tạng cách Phượng Tường vương triều chừng hơn hai nghìn km. Ở cái thời đại này giao thông cực kỳ không thuận tiện, muốn lặn lội đường xa như vậy, chính xác mất không ít thời gian.
Vì vậy, ngồi ở trong xe ngựa, đi qua thành trấn, đi ngang qua hoang mạc, qua sông, bay qua núi nhỏ. Hơn nửa tháng sau, rốt cục bọn họ vượt qua biên cảnh hai nước, đã tới nước Tây Tạng.
Khi đến thủ đô của nước Tây Tạng, bọn họ sớm bị đường dài bôn ba giày vò đến mệt mỏi không chịu nổi.
Thật vất vả, phần lớn quân lính đều tiến vào chiếm giữ dịch quán, Hạ Mộng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh đều thở dài một hơi, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, liền nghe bên ngoài truyền đến một giọng the thé chói tai kêu to..
"Bích Vân công chúa đến?"
"Ta biết."
Nghe được một tiếng kêu kia, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh chợt trầm xuống, khẽ quát một tiếng, nắm tay lên Hạ Mộng liền kéo nàng đi vào trong."Tiểu bạch thỏ, chúng ta đi mau"
"A? Vương gia, làm sao vậy?" Hạ Mộng đần độn u mê, ngây ngốc đi theo hắn hướng chỗ sâu trong dịch quán.
"Tứ ca, Tứ tẩu, chờ ta với" Nam Vân công chúa vội vàng kêu to đuổi theo.
Nhưng là, tốc độ chạy trốn của bọn họ cũng không so được với tốc độ của đối phương. Còn chưa đi được vài bước, liền nghe được một âm thanh du dương, uyển chuyển, mang theo ba phần kích động, bốn phần tưởng niệm, cộng thêm ba phần u oán, tiếng nói của thiếu nữ truyền đến - -
"Tứ ~ ca ~ ca ~ "
Một khắc kia, thế giới đều phảng phất như dừng lại. Hạ Mộng cảm giác như da gà đang dần dần nổi lên, gió mạnh từ sau lưng vù vù thổi qua, thấm vào trong xương cốt, làm cho nàng nhịn không được thoáng rùng mình một cái.
Sau đó, một màu chói mắt kim quang thoáng hiện lên, nàng phản xạ có điều kiện liền nhắm mắt lại.
"Tứ ca ca! Tứ ca ca!"
Phát hiện bóng dáng của bọn họ, tiếng bước chân dồn dập vang tới,thiếu nữ vội vàng gọi, hướng bọn họ bên này thẳng tắp chạy tới.
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt bọn họ, Hạ Mộng lại nghe thấy âm thanh mềm mại thấp giọng hô: "Tứ ~ ca ~ ca ~ "
Toàn thân lại run lên, nội tâm kềm nén không được sự hiếu kỳ, nàng cố sức mở mắt ra, liền thấy được một người thân mặc một cẩm y hoa phục, đại cô nương trên đầu cắm đầy trâm hoàn.
Nàng ta thoạt nhìn không sai biệt lắm khoảng 17, 18 tuổi, bộ dáng tất nhiên là không cần phải nói, lông mày là lông mày, mũi là mũi, tư thái cũng thập phần cao gầy yểu điệu, hơn nữa một thân trang phục tinh tế, là một cô nương xinh đẹp. Chỉ là, nếu như si mê trong mắt nàng ta có thể thối lui bảy tám phần, Hạ Mộng cảm giác mình sẽ càng ưa thích nàng ta một chút.
Mà bây giờ, tâm tình của nàng bắt đầu tồi tệ.
Rốt cục cũng hiểu, vì sao ban đầu Lý Như Phong lại nói với nàng những lời này sau đó nhìn có chút hả hê như vậy. Hắn sớm biết rằng nàng sẽ sớm đối mặt với tình địch ở đây.
"Ai là Tứ ca ca của ngươi." Đường đi bị chặn, tâm tình Hoàng Phủ Nam Ninh thật không tốt, lạnh lùng quát.
"Huynh nha” Bích Vân công chúa cười hì hì nói, đưa tay tới liền muốn kéo hắn, "Tứ ca ca, đã ba năm, ta rốt cục lại nhìn thấy huynh. Huynh có biết hay không, ta chờ được huynh thật khổ"
Bốp!
Móng vuốt nàng duỗi tới bị Hoàng Phủ Nam Ninh một chưởng đẩy ra, thuận tiện đưa tặng một chữ hung tợn - - "Cút".
"Lớn mật. Ngươi lại dám vô lễ với công chúa như thế?"
Thanh âm vừa xuất hiện thì cung nhân đi theo bên người Bích Vân công chúa liền tiến lên, nắm chặt tay chỉ vào Hoàng Phủ Nam Ninh, sắc bén nói.
"Ai cho ngươi vô lễ với Tứ ca ca như vậy? Cút ra ngoài!"" Bích Vân công chúa lập tức liền xoay đầu lại, lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, quát.
Cung nhân ngẩn ra, trong một lúc kiêu ngạo tiêu tán không ít."Công chúa..."
"Cút ra ngoài! Về sau, ngươi cũng không cần xuất hiện trước mặt bản cung nữa." Bích Vân công chúa lớn tiếng nói, ngón tay ngọc thon dài chỉ hướng cửa chính dịch quán.
"Công chúa..." Hốc mắt cung nhân liền đỏ. Nước mắt ào ạt chảy, phịch một tiếng liền quỳ rạp xuống đất."Công chúa, người không thể đối với lão nô như vậy a? Lão nô đi theo bên cạnh người nhiều năm như vậy, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, người cho lão nô đi theo làm trâu làm ngựa bên cạnh người cả đời, thật tốt hầu hạ người cho đến quãng đời còn lại của lão nô đi? Công chúa!"
"Các ngươi có im miệng hết hay không? Chuyện giữa chủ tớ các ngươi, muốn giải quyết trở về mà giải quyết, đừng ở chỗ này phiền chúng ta." Không có tâm tình nghe bọn họ thao thao bất tuyệt, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng nắm chặt tay Hạ Mộng quát khẽ.
Hắn rống lên làm Bích Vân công chúa rất thương tâm. Cầm chặt chiếc khăn trong tay, môi nhỏ đỏ mọng cong lên, đôi mắt to ngập nước ngẩng lên, kêu lên: "Tứ ca ca, sao ngươi lại đối với ta nhẫn tâm như vậy?"
"Đều theo như lời nói của ngươi, đừng kêu bổn vương là Tứ ca ca. Bổn vương không phải Tứ ca ca gì của ngươi." Quả thực phát điên, Hoàng Phủ Nam Ninh kêu to, "Bổn vương đã lập gia đình ngươi đừng dây dưa với bổn vương nữa"
"Ta biết rõ ngươi đã lập gia đình. Nhưng là, kia bất quá chỉ là nữ nhi xuất thân trong gia đình võ tướng cấp thấp, căn bản không xứng với ngươi." Lắc đầu, Bích Vân công chúa kêu to.
Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức lạnh lẽo, một tay túm Hạ Mộng đến bên cạnh."Bổn vương cảm thấy nàng xứng đôi, cũng chỉ thích nàng, ngươi quản được sao?"
"Chính là nàng?"
Lập tức, ánh mắt nàng liền quét trên người Hạ Mộng, sắc mặt Bích Vân công chúa trở nên kiêu căng hơn.
Xem ra, là một công chúa có tính tình kiêu ngạo không nhỏ đây? Chỉ là trước mặt Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ có thể thập phần ăn nói khép nép, có thể thấy được nàng ta thật đúng là thích hắn thích đến thảm.
Vội vàng nở một nụ cười yếu ớt, Hạ Mộng cúi người hành lễ với nàng: "Bái kiến người, Bích Vân công chúa."
Nhưng Bích Vân công chúa lại hừ lạnh một tiếng, lập tức liền quay đầu đi."Ta còn tưởng mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như nào, mới có thể làm cho Tứ ca ca say mê như vậy đây? Hóa ra, ngươi chỉ như thế mà thôi? Không có ngực, không có mông, bộ dạng không có xinh đẹp như ta, dáng người cũng không tốt bằng ta, Tứ ca ca, ngươi coi trọng nàng ở điểm nào?"
" Chuyện bổn vương vừa ý nàng ở điểm nào không liên quan đến ngươi. Dù sao, mặc kệ bộ dạng ngươi như thế nào, trên người của ngươi điểm nào bổn vương cũng đều chướng mắt." Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói.
Sắc mặt Bích Vân công chúa lập tức đại biến."Tứ ca ca, ngươi?"
"Thế nào? Còn muốn bổn vương phải nói rõ hơn sao? Còn nhớ rõ năm đó bổn vương đã nói cái gì với ngươi không? Nếu như ngươi muốn nghe, bổn vương liền lặp lại lần nữa cho ngươi nghe" Trầm mặt, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng nói.
Mặt Bích Vân công chúa tái đi, thân thể nhịn không được run rẩy mấy cái, cơ hồ dưới chân cũng đứng không vững.
"Công chúa?" Người bên cạnh liền nhanh chóng đỡ nàng.
"Tứ ca ca..."
Lập tức, giọng của nàng lại điềm đạm đáng yêu như lúc ban đầu.
Không sai! Là người thông minh, so với Tuyết Y biểu muội có đầu óc hơn. Hạ Mộng gật đầu, trong lòng thầm nói.
Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại bị lăn qua lăn lại điên rồi.
"Ngươi cút cho ta! Nếu không, bổn vương liền tự mình đem ngươi ném ra ngoài?"
Nói xong, thật sự bắt đầu xắn tay áo.
Thấy thế, trong mắt Bích Vân công chúa chứa đầy sự kinh hoảng.
"Tứ ca ca, ngươi không nên tức giận, ngàn vạn không nên tức giận. Ta biết rõ ngươi lặn lội đường xa nên rất mệt mỏi, hiện tại tâm tình không tốt. Thực xin lỗi, ta không nên tới quấy rầy ngươi. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta trở lại thăm ngươi." Nói xong, dưới chân cấp tốc lui về phía sau, sợ không cẩn thận, hai người trong lúc đó liền thật sự vạn kiếp bất phục ( muôn đời muôn kiếp không trở lại được).
Thời điểm nàng lùi ra cửa, ánh mắt của nàng vẫn không quên hướng bên này nhìn thoáng qua Hạ Mộng, chân nhỏ dùng sức liền dẫm chân, khóe miệng nhếch lên - -
"Hừ!"
Vẻ mặt cực kỳ khinh thường.
Thực thú vị. Xem ra, vị Bích Vân công chúa này lại căn bản không đem nàng để vào mắt a!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Mộng lại cúi chào: "Bích Vân công chúa đi thong thả."
"Tứ tẩu, ngươi làm chi phải khách khí với nàng như vậy a? Nữ nhân này không phải là người tốt, nàng muốn đoạt Tứ ca cùng ngươi đó" Đứng bên cạnh, Nam Vân công chúa khó chịu khẽ kêu lên.
Chẳng lẽ điều này nàng còn không biết sao? Hạ Mộng cười cười."Vô luận như thế nào, hiện tại chúng ta đang ở quốc gia bọn họ, tự nhiên phải giữ đúng phép tắc với bọn họ. Nếu không, chẳng phải sẽ mất mặt thân phận hoàng tộc Phượng Tường vương triều chúng ta sao?"
"Vậy cũng đúng." Gật gật đầu, Nam Vân công chúa chớp chớp đôi mắt to, "Tứ tẩu, ngươi nghĩ thực chu toàn"
"Chu toàn thì như thế nào? Đối với loại nữ nhân này, nàng cũng không nên đối đãi lễ phép, trực tiếp đuổi đánh đi là được" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức nói, một phen nhấc cổ tay nàng lên, "Đi thôi, trở về đi ngủ" ( Mèo: ngủ again, hai a chị ko thấy chán nhưng tui thấy chán a -__-)
“Vâng." Vội vàng gật đầu, Hạ Mộng ngoan ngoãn trở về theo hắn.
Nhưng, chờ trở lại gian phòng trong dịch quán, tay chân Hạ Mộng chịu khó thu thập giường chiếu, Hoàng Phủ Nam Ninh còn đứng ở trước giường không nhúc nhích.
"Vương gia, đệm giường đã thu xếp xong." Rón rén đi tới bên cạnh hắn, Hạ Mộng nhỏ giọng nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại, từ từ quay đầu lại."Tiểu bạch thỏ, chuyện ta cùng Bích Vân công chúa..."
"Không có gì. Vừa rồi vương gia chàng đã biểu lộ thái độ rất rõ, thiếp biết, thiếp tin tưởng chàng." Gật đầu, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng cắt đứt lời hắn muốn nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng thở dài một hơi, một tay ôm nàng vào trong ngực."Tiểu bạch thỏ, ta cũng biết là, ngươi sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy "
Không phải là ta không suy nghĩ nhiều như vậy, mà là chính ngươi lười phải nghĩ đi?
Lắc đầu, Hạ Mộng đẩy đẩy hắn: "Vương gia, bây giờ người nhất định mệt chết đi, hay là trước đi nghỉ một lát đi? Ngày mai bắt đầu, còn phải gặp thật nhiều người đấy"
"Ta biết." Phát ra khẩu khí mệt mỏi, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm nàng, "Chúng ta cùng ngủ."
"Được" Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu.
Hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, kỳ thật nàng cũng giống vậy a. Bắt đầu từ ngày mai, chính mình không chỉ muốn bắt đầu làm vương phi đoan trang hiền thục, còn muốn dù sáng dù tối cùng muốn đấu trí cùng vị Bích Vân công chúa kia... Ha ha, như vậy xem ra, cuộc sống ở đây của nàng thật đặc sắc a.
Thật đáng mong đợi.
== ta là Bích Vân công chúa rất nhanh đột kích đường ranh giới ==
Hạ Mộng đoán rất đúng.
Qua một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Nam Ninh liền được mời vào hoàng cùng nước Tây Tạng, gặp hoàng đế bệ hạ của bọn họ. Thân là nữ quyến, Hạ Mộng không được vào, liền cùng Nam Vân công chúa cùng nhau ở lại dịch quán.
Hoàng Phủ Nam Ninh đi không được bao lâu. Không đến thời gian một ly trà, liền có người đã tìm tới cửa.
"A, nguyên lai đây chính là vị Minh vương phi trong truyền thuyết có thể bắt lấy Minh vương gia? Ta xem cũng chả có gì đặc biệt. Căn bản không sánh được một phần lông mày của Bích Vân công chúa, Minh vương gia hắn bị mù sao mà lại vứt bỏ ngươi để chọn nàng?"
Thanh âm kỳ quái đó không phải là của Bích Vân công chúa hôm qua mà là một nữ nhân bên cạnh nàng.
Nữ nhân này, bộ dạng cũng rất tốt. Bất quá nhìn qua cách ăn mặc vẫn kém Bích Vân công chúa một tầng, hẳn là một nữ đại thần.
"Nàng ta là ai?" Vội vàng quay đầu, Hạ Mộng lặng lẽ hỏi Nam Vân công chúa bên cạnh.
Nam Vân công chúa nhỏ giọng trả lời."Đây là bằng hữu tốt cùng lớn lên với BÍch Vân công chúa, nàng là nữ nhi thứ hai của tể tướng, tên là Vương Tú Lệ. Trước kia cũng chung tình với Như Phong ca ca, thậm chí hai người bọn họ còn hẹn về sau cùng nhau gả đến Phượng Tường vương triều chúng ta""
Nghe giọng nói nghiến răng nghiến lợi này của nàng, chắc hẳn đã cùng nữ nhân này đánh qua vài trận.
Hạ Mộng khẽ mỉm cười, liền đứng dậy chào đón: "Bích Vân công chúa, Vương tiểu thư."
"Ngươi cũng không cần hành lễ với chúng ta. Hôm nay chúng ta tới đây, là có lời muốn cùng ngươi nói rõ." Nếu đã không có Hoàng Phủ Nam Ninh ở đây, Bích Vân công chùa liền thể hiện sự đắc chí, một đôi mắt trong suốt cao cao tại thượng, cơ hồ muốn gọi Hạ Mộng quỳ bái, cộng thêm hô to ba tiếng công chúa thiên tuế.
"A, phải không?" Tiếp tục mỉm cười, nàng chỉ chỉ bên cạnh, "Như vậy, công chúa các ngươi dự định là đứng nói sao, hay ngồi nói?"
"Đương nhiên là ngồi" Lập tức kêu to, Bích Vân công chúa đi tới liền ngồi xuống.
Vương Tú Lệ ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng.
Hạ Mộng liền cũng ngồi xuống.
"Lớn mật." Lập tức, Vương Tú Lệ lại hắng giọng kêu to lên, "Ngươi thật to gan. Lại dám cùng Bích Vân công chúa ngồi chung một bàn? Cũng không nhìn một chút thân phận của ngươi."
Cắt, lấy thân phận đến ra oai với nàng? Chủ ý của vị cô nương này sai rồi.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Mộng chân thành ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên."Bích Vân công chúa, ta là chính phi của Minh vương gia, mà Minh vương gia hắn là hoàng tử con vợ cả của phượng Tường vương triều. Thân là vương phi của hắn, ta và ngươi ngồi chung một bàn, cái này nói đúng không?"
Ách...
Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ đều sững sờ.
Dựa theo cách nói này, kia khẳng định là đúng đi. Nhưng là - -
"Lên làm vương phi thì như thế nào? Ngươi xuất thân quá mức ti tiện, mà ngay cả thời điểm ta cùng công chúa cùng một chỗ đều đứng, huống chi là ngươi?" Lanh lảnh hét lớn, Vương Tú Lệ phẫn nộ.
Hạ Mộng nghe vậy, liền nông cạn cười một tiếng."Nói như vậy, dựa theo xuất thân theo lời nói của ngươi, ta nên quỳ bên cạnh nghe dạy mới đúng?"
"Các ngươi nằm mơ" Lập tức, Nam Vân công chúa không chịu nổi kêu to, "Nàng là Tứ tẩu của bản cung. Các ngươi nếu dám khi dễ nàng, Tứ ca biết, nhìn hắn dạy dỗ các ngươi như thế nào"
Hai nữ nhân trong một lúc sững sờ. Nói đến Hoàng Phủ Nam Ninh, nhớ tới thủ đoạn một khi hắn nóng giận... Không thể không nói, các nàng thật đúng là sợ hắn.
Vì vậy, Bích Vân công chúa khẽ ho một tiếng, tiếp tục trưng ra mặt nghiêm túc đến sít sao."Được rồi. Ngươi ngồi xuống."
Ngữ khí nói chuyện giống như cấp cho nàng bố thí, đột nhiên Hạ Mộng rất muốn cười. Vẫy vẫy tay: "Vân nhi, cùng ngồi nha"
"Được." Nam Vân công chúa vội vàng tới.
"Ngươi tới làm gì?" Bích Vân công chúa lại nhịn không được khẽ gọi.
Hạ Mộng cười yếu ớt."Nàng là công chúa con vợ cả của Phượng Tường vương triều ta, thân phận cũng như ngươi. Cùng ngươi ngồi chung một bàn, đây là danh chính ngôn thuận a"
Nàng nói rất đúng. Lần này, Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ cũng không kiếm ra lý do để nói.
Hai nữ nhân liếc mắt nhìn nhau, hai người trong lòng đều cảm thấy là lạ - - vì cái gì, các nàng tựa hồ cảm thấy, phảng phất như sự tình cũng không dựa theo kế hoạch của các nàng, ngược lại hết thảy đều bị Hạ Mộng nắm trong lòng bàn tay?
Xem một chút, chờ Nam Vân công chúa ngồi xuống, Hạ Mộng ôn nhu cười một tiếng."Bích Vân công chúa, ngươi nghĩ nói cái gì với ta. Hiện tại có thể nói."
Bích Vân công chúa vội vàng hắng giọng."Ta - - "
"Nha, đúng rồi." Nhưng lập tức, Hạ Mộng lại cắt đứt nàng, "Tú nhi, Tú nhi."
"Vương phi." Tú nhi đã tới.
"Nhanh đi châm một bình trà ngon, lại chuẩn bị vài phần điểm tâm tới đây. Bích Vân công chúa các nàng đến đây thật lâu, chúng ta thậm chí ngay cả nước cũng không cho các nàng uống, thật sự là rất không tuân theo đạo đãi khách."
"Dạ"
"Không cần, chúng ta chỉ là đến nói vài lời với ngươi thôi. Chờ nói xong, chúng ta liền đi, căn bản không có ý định ở chỗ này đợi quá lâu. Hơn nữa, công chúa nàng chỉ uống lá trà nước Xiêm La cống tới, nơi này của các ngươi không có." Lập tức nhướng mày, Vương Tú Lệ khinh bỉ, nói.
Hạ Mộng tiếp tục mỉm cười."Cũng không thể nói như vậy. Mặc kệ các ngươi uống hay không uống trà, có ăn hay không ăn điểm tâm, những vật này ta là nhất định phải chuẩn bị tốt. Nếu để cho nguời khác biết, há sẽ nói ta khinh thường ngươi. Nếu không ta sẽ bội nhọ Phượng Tường vương triều, điều này tuyệt đối không được."
"Được rồi được rồi, tùy ngươi." Khoát khoát tay, Bích Vân công chúa lười phải so đo những việc vặt này với nàng.
"Ha ha, vẫn là Bích Vân công chúa hiểu chuyện." Hạ Mộng liền cười cười, "Công chúa, hiện tại có lời gì, ngươi có thể nói."
"Tốt."
Vội vàng lại hắng giọng, vẻ mặt Bích Vân công chúa nghiêm túc nói: "Minh vương phi, hôm nay bản cung tới tìm ngươi, chính là muốn cùng ngươi nói rõ ràng. Bản cung thích Tứ ca ca đã rất lâu rồi, từ nhỏ bản cung liền hạ quyết tâm muốn gả cho hắn, hơn nữa qua nhiều năm như vậy, bản cung cũng phát hiện, trên đời này chỉ có hắn xứng đôi với bản cung. Vốn là hắn cũng đã từng nói với phụ hoàng của bản cung, chờ tới lúc hắn qua hai mươi còn chưa cưới vợ, vậy thì sẽ đến cưới bản cung. Nhưng ai biết, hắn cư nhiên trước ba tháng là đến hai mươi tuổi liền cưới ngươi "
Còn có chuyện này? Nghe vậy, tâm Hạ Mộng nặng nề run lên, nhịn không được cười lạnh một tiếng - - tình cảm này nói lý ra còn định qua loại ước định này? Chút nữa trở về, nàng nên hảo hảo tra hỏi.
"Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi dây dưa không dứt với Tứ ca, hắn không đồng ý, ngươi liền khóc lớn đại náo, còn sống chết quấn quít lấy phụ hoàng ngươi. Phụ hoàng ngươi không có biện pháp, liền năn nỉ nói với Tứ ca, nếu như chờ hắn qua tuổi hai mươi còn chưa nạp phi, liền suy xét thú ngươi. Xem trọng thể diện của phụ hoàng ngươi, Tứ ca mới cố nói để hắn suy nghĩ, hắn căn bản chưa từng đáp ứng" Vốn trong lòng còn đang tính toán, nhưng lập tức Nam Vân công chúa liền làm nàng tỉnh lại.
Nhìn đối diện một chút, trên mặt Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ đều có chút không nhịn được.
"Nhưng là, vô luận như thế nào, hắn nói hắn sẽ xem xét, hắn không có cự tuyệt, kia đã nói lên hắn đối với ta vẫn là có cảm giác" Cắn răng, hất cằm lên, Bích Vân công chúa rõ ràng cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải).
"Nhưng là, vương gia hắn cũng không có đáp ứng. Lúc ấy chỉ là thuận miệng nói như vậy, lời hắn nói không chừng chỉ là trả lời qua loa cho các ngươi. Hơn nữa, những năm này, hắn cũng không bày tỏ bất luận cái gì với ngươi" Hơi há mồm, Hạ Mộng nói nhỏ.
"Ngươi nói bậy!" mặt Bích Vân công chúa lập tức liền biến sắc, trầm giọng quát khẽ.
Hạ Mộng bĩu môi."Tốt lắm, chúng ta không cần phải dây dưa chuyện này nữa. Bích Vân công chúa, lời của ngươi còn chưa nói hết sao?"
" Bản cung chỉ muốn nói với ngươi- - bản cung cùng Tứ ca ca mới là một đôi trời đất tạo nên, vốn hai bên cha mẹ chúng ta đều hết sức coi trọng chúng ta. Nhưng là, trời mới biết, trên đường làm sao sẽ xuất hiện ngươi." Vừa nói, giọng nói càng ngày càng nghiêm khắc. Đến cuối cùng, Bích Vân công chúa dứt khoát chỉ vào mũi nàng, phảng phất như nhìn tiểu tam (người thứ ba) từ trên cao xuống.
Chỉ tiếc, nàng thật đúng là không phải tiểu tam. Cho dù thật muốn tính, nàng nhiều nhất cũng chính là cái tiểu tứ.
Mỉm cười, Hạ Mộng nhỏ giọng nói: "Nhưng là, ta nhớ rõ, hoàng thái hậu của Phượng Tường vương triều chúng ta vẫn hi vọng đem chất nữ (cháu gái) nhà mẹ bà gả cho vương gia. Từ đầu tới đuôi, ta cũng không có nghe bà nhắc qua tục danh của ngươi a"
"Ta..."
Trong một lúc Bích Vân công chúa nghẹn lời.
"Cái chất nữ gì nhà mẹ đẻ bà, ta biết " Dừng lại một hồi lâu, nàng lại tiếp tục hất cằm lên, "Đó cũng là ta cho phép. Nam nhân mà, dù có tam thê tứ thiếp, ta cũng không quan tâm. Ta chỉ cần có thể cùng Tứ ca ca ở cùng một chỗ là được.Những nữ nhân khác, hắn thích liền thu nạp. Tựa như ngươi vậy."
Nàng?
Hạ Mộng cười cười."Nhưng là, công chúa, hiện tại thật giống như ta mới là chính phi của vương gia?"
Mà ngươi, cùng hắn tám gậy tre kéo cũng không được có một chút quan hệ nào.
"Hừ, vậy thì sao? Bất quá ta cho ngươi tạm chiếm vị trí này thôi. Chờ ta cùng Tứ ca ca làm đám cưới, dùng xuất thân của ta, chẳng lẽ ngươi còn không đàng hoàng đổi vị trí cho ta sao?"
Ách...
Khóe miệng nhếch lên, Hạ Mộng không nói gì.
Suy đoán của vị công chúa này thật lợi hại. Nàng còn chưa giữ được Hoàng Phủ Nam Ninh a, vậy mà đã bắt đầu tính toán muốn nàng thoái vị rồi.
Bất quá, nếu đã nàng nghĩ chơi như vậy, thì nàng liền phụng bồi tới cùng.
Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng thay bằng vẻ mặt hoảng sợ."Như vậy phải không? Kia... Ngươi trở thành vương phi, ta nên đi nơi nào?"
"Không quan hệ, ngươi có thể là thị thiếp của hắn." Khoát khoát tay, Bích Vân công chúa giống như có lẽ đã lên làm vương phi của Hoàng Phủ Nam Ninh, "Nếu bây giờ Tứ ca ca còn có chút hứng thú với ngươi, vậy ngươi liền theo hắn tốt lắm. Thêm ngươi, cũng không ăn đến nỗi suy sụp vương phủ của chúng ta." ( Mèo: chụy ATSM v~)
Ừ, nói rất đúng. Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu."Bích Vân công chúa ngươi nghĩ thực chu đáo"
"Cắt!" Nam Vân công chúa ở bên người nàng không chấp nhận, khẽ quát một tiếng, "Tứ ca ta không tính cưới ngươi, ngươi cũng đã hướng đem Tứ tẩu của ta hạ xuống thành thị thiếp rồi? Nghĩ hay quá nhỉ. Tứ tẩu nàng vĩnh viễn cũng sẽ là Tứ tẩu của ta, đời này ngươi đừng hy vọng thay thế địa vị của nàng"
"Nam Vân công chúa!" Nghe vậy, sắc mặt Bích Vân công chúa mãnh liệt chìm xuống, "Ngươi đừng cho là ta cho ngươi vài phần sắc mặt ngươi liền lên mặt?"
"Rốt cuộc là ai lên mặt? Bất quá tính tình Tứ tẩu ta tốt, không tranh chấp cùng ngươi, ngươi nghĩ có thể khi dễ nàng? Còn vọng tưởng muốn đoạt vị trí vương phi của nàng xuống? Ta cho ngươi biết, ngươi nằm mơ. Đời này cũng không có khả năng"
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, đời này ngươi đừng vọng tưởng làm Tứ tẩu của ta. Không thể nào có chuyện đó đâu"
"Ha ha, ta cho ngươi biết, Tứ tẩu này của ngươi ta đã định rồi? Phụ hoàng đã đáp ứng ta, trước yến thọ, trước mặt mọi người hắn sẽ hướng Tứ ca ca đề xuất quan hệ thông gia của hai nước. Ta cũng không tin, ngay trước mặt nhiều sứ giả cùng hoàng tử các quốc gia khác hắn sẽ cự tuyệt?"
Thì ra là như vậy. Hạ Mộng nhẹ nhàng gõ đầu, xem ra, ý nghĩ ban đầu của Lý Như Phong là chính xác. Vị Bích Vân công chúa này khó đối phó. Nhưng là...
Con mắt chớp chớp, khóe miệng chợt xẹt qua nụ cười giảo hoạt. Vì cái gì nàng lại mong đợi ngày đó đến như vậy?
"Ngươi..."
"Vân nhi." Lắc đầu, Hạ Mộng một phát bắt được cánh tay Nam Vân công chúa, đem nàng keó xuống, nhìn về hướng Bích Vân công chúa bên kia, "Nói như vậy, công chúa ngươi xác định gả cho vương gia?"
Bích Vân công chúa dùng sức gật đầu."Đúng vậy."
"Chính là, hôm nay chúng ta tới đây, cũng bất quá là liền gặp ngươi một chút, trấn an ngươi thật tốt, miễn cho đến lúc đó nếu như chuyện đột nhiên xảy ra, ngươi bị hù dọa nhảy dựng lên phá hư bầu không khí, như vậy thì không tốt." Mặt của Vương Tú Lệ đen lại, nói.
Xem ra, các nàng thật đúng là nghĩ đến chu đáo.
"Bích Vân công chúa, theo ý của ngươi, ta giống như thiếu kiên nhẫn sao?" Khóe miệng chu lên, Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt Bích Vân công chúa cao ngạo tại dừng lại trên người nàng ba giây."Không có biện pháp, ngươi xuất thân như thế, cho dù là gả cho Tứ ca ca, vậy cũng không thay đổi được xuất thân thấp hèn của ngươi."
Vậy sao?
Công chúa của một nước làm bộ làm tịch đến trước mặt nàng giả vờ trấn an, có thể từ đầu đến cuối, nàng ta chưa từng nhìn qua nàng một lần, thì đừng nói gì đến việc nói chuyện hòa nhã với nàng?
Cười một cái, Hạ Mộng ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt của nàng."Nếu như ta nói, cái vị trí vương phi này, ta cố ý không cho?"
"Ngươi nói cái gì?"
Lập tức cả kinh sững sờ, Bích Vân công chúa cùng Vương Tú Lệ đều ngây ngẩn cả người.
Hạ Mộng cười gật đầu."Đúng vậy, các ngươi cũng nghe được. Ta đã ngồi vị trí Minh vương phi này được hơn một năm. Ta cảm thấy vị trí này ngồi rất thoải mái, không muốn xuống. Cho nên, Bích Vân công chúa, nếu như ngươi thật sự đối với vương gia tình thâm ý trọng, lại không phải hắn thì không gả, như vậy, ta cũng không để ý cho ngươi làm trắc phi."
Xem đi, nàng cho chính là vị trí trắc phi a. Có thể so với thị thiếp khá hơn nhiều.
"Ngươi!"
Sắc mặt mãnh liệt trầm xuống, Bích Vân công chúa không thể tin được.
"Ha ha, nói thật hay." Nam Vân công chúa sau khi sững sờ, lại phá lên cười, "Chính là? Tứ tẩu được Tứ ca ta cưới hỏi đàng hoàng, theo đạo lí trước sau, ngươi cũng chỉ có thể xem như cái trắc phi mà thôi, cũng bị Tứ tẩu của ta giẫm dưới chân."
"Không được! Ta là công chúa của một nước, há có thể làm trắc phi?" Lập tức lắc đầu, Bích Vân công chúa trầm giọng quát khẽ.
Hạ Mộng bĩu môi."Kia không có biện pháp. Là ngươi mặt dày mày dạn không phải vương gia thì không gả, ta có thể thuyết phục vương gia thu ngươi làm trắc phi đã rất không dễ dàng."
Hừ hừ, đã nghe chưa? Nàng có thể vào cửa hay không a, còn phải để nàng chủ động nói với Hoàng Phủ Nam Ninh. Nếu không, ngươi sẽ chỉ làm việc vô dụng a.
"Ngươi... Ngươi câm miệng!" Nghe được lời ấy, sắc mặt Bích Vân công chúa trắng nhợt, đứng lên dùng sức vỗ bàn một cái.
Hạ Mộng giương mắt."Công chúa, lời của ngươi nói xong chưa?"
"Chưa." Bích Vân công chúa tức giận quát.
Nàng cũng không biết bị nàng ta làm cho lừa gạt đi nơi nào, suy nghĩ trong bụng vô số lần đều bỏ đi.
"A, vậy ngươi tiếp tục." Buông tay, Hạ Mộng đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, phảng phất như một học sinh nghe lời.
Nhất thời tức giận, nàng ta cái gì cũng đều không nhớ.
Mà càng cuống cuồng, Bích Vân công chúa lại càng giận.
"Người đâu.Người đâu."
"Công chúa!" Vài cung nữ thái giám cùng nhau tràn vào cửa.
Cánh tay dài của Bích Vân công chúa nhấc lên, ngón trỏ lần chỉ vào chóp mũi Hạ Mộng."Đem nữ nhân này lôi ra cho ta, đánh đến chết mới thôi"
"Các ngươi dám?" Lập tức, Nam Vân công chúa quát to một tiếng, lách mình ngăn ở trước mặt Hạ Mộng.
Bích Vân công chúa hừ lạnh."Nơi này là địa bàn của bản cung, bây giờ vương gia của các ngươi đang nói chuyện cùng phụ hoàng của bản cung. Bản cung cho dù đánh chết nàng, các ngươi cũng không thể đem bản cung làm gì được."
"Sau đó, ngươi còn có thể thuận thế loại trừ ta, càng thuận lợi ngồi trên vị trí Minh vương phi?" Nhẹ nhàng nhu nhu, Hạ Mộng nói tiếp.
Bích Vân công chúa dùng sức gật đầu."Đúng vậy"
"Cho nên, kỳ thật ngay từ đầu các ngươi đều đã tính toán rất kỹ. Bắt đầu là dùng chính sách trấn an, nếu như ta không đáp ứng, các ngươi đe dọa. Nếu như đe dọa không thành, kia liền giết chết ta. Dù sao, vô luận như thế nào, nhất định phải làm cho ta nhường lại vị trí này, để cho ngươi cùng Tứ ca ca thân ái của ngươi danh chính ngôn thuận cùng một chỗ, có đúng hay không?"
"Đúng" Ánh mắt Bích Vân công chúa chợt sáng lên, "Nhìn không ra, ngươi cái nha đầu này còn có mấy phần đầu óc"
Ha ha, hiện tại biết rồi.
Hạ Mộng cười yếu ớt."Như vậy, hiện tại các ngươi là dự định chọn lựa một cách cuối cùng?"
"Ngươi đã không nghe lời như vậy, lại vẫn dám mở miệng đe dọa với bản cung, bản cung tự nhiên không lưu ngươi được." Lạnh giọng nói, ánh mắt Bích Vân công chúa cũng âm u.
Như vậy xem ra, nàng nói là sự thật.
"Ngươi dám?" Nghe vậy, sắc mặt Nam Vân công chúa cũng trầm xuống, liền rút trường tiên bên hông ra, dùng sức hướng trên mặt đất quật xuống. "Các ngươi ai dám đối với Tứ tẩu ta như thế nào, nhìn ta đánh chết các ngươi."
"Ha ha, Nam Vân công chúa, một mình ngươi, một cây roi, có thể đấu với hai mươi người? Chúng ta chỉ cần rút ra mười người liền có thể đối phó ngươi." Bị âm thanh vang dội của nàng làm cho hoảng sợ, nhưng Bích Vân công chúa lập tức lại cười, thong thả ung dung nói.
Nam Vân công chúa ngây ngẩn cả người.
Hạ Mộng nghe vậy, nhưng cũng khẽ mỉm cười."Ai nói nàng chỉ có một người?" Lại quay đầu lại, "Vân nhi, ngươi không phải là thường xuyên còn mang một cái roi dự bị để phòng thân à? Hôm nay có hay không mang trên người?"
"Có"
Nam Vân công chúa liền vội vàng gật đầu, sắc mặt trắng xanh đem roi rút ra.
Lập tức Hạ Mộng tiếp nhận roi, dùng sức túm."Ừ, không sai, là roi tốt."
"Tứ tẩu, ngươi - - "
Xoát!
Không đợi hỏi lại, Hạ Mộng đột nhiên vung roi ra. Bén nhọn tiên phong đập vào mặt, mặt nàng bị chà xát hiện lên đau đớn. Âm thanh chói tai vang lên ở bên tai, làm lỗ tai cảu các nàng ong ong, càng đừng nói đến việc roi vung lên tạo lên một đường vòng cung xinh đẹp, lại bay thẳng về phía các nàng - -
"A a a...Cứu mạng a. Người đâu mau lại đây, cứu mạng"
Cả hai đều ngẩn ra, nhưng Vương Tú Lệ vẫn phản ứng kịp thời. Lập tức cũng bất chấp chính mình một lòng muốn trợ giúp, vội vàng chạy ra kêu to.
Bích Vân công chúa vẫn còn ngơ ngác sững sờ đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ bị sợ đến choáng váng.
Vì vậy - -
Bốp!
Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, đầu roi quẹt trên gương mặt của nàng, nhẹ nhàng vẽ một cái, liền đưa tới một đường trên mặt.
"Đau!"
Lập tức thanh tỉnh lại, Bích Vân công chúa hô nhỏ một tiếng, vội vàng một tay che gò má bị đầu roi đánh.
"Công chúa"
Lập tức, một đám cung nữ xông tới. Nhưng là, Bích Vân công chúa một tay đẩy các nàng ra.
"Ngươi... Ngươi rõ ràng cầm roi đánh bản cung?"
Trên mặt đau rát vẫn liên tục duy trì, nó nói cho nàng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Bích Vân công chúa mở to mắt, lại tựa hồ như không thể tin được chính mình cao cao tại thượng nhưng cư nhiên bị nữ nhân bị nàng khinh bỉ quật.
"Oa, Tứ tẩu ngươi rất lợi hại" Bên này, mắt thấy nàng đem roi quăng ra, lưu lại dấu vết trên mặt Bích Vân công chúa, Nam Vân công chúa mở to mắt kêu to.
Hạ Mộng cười yếu ớt, ánh mắt âm nhu nhìn Bích Vân công chúa."Đúng, ta đánh ngươi."
"Ngươi... Ngươi..."
Hiện thực tàn khốc bày ở trước mặt, nàng không thể không thừa nhận. Bích Vân công chúa lòng tràn đầy kinh ngạc, cả người lại tức giận tới mức phát run.
"Ngươi... Tốt kẻ tiện nhân ngươi, ngươi dám đánh bản cung. Bản cung nhìn ngươi quả thực chán sống.Người đâu? Đem nữ nhân này trói lại cho bản cung, bản cung muốn đem nàng quật chết"
"Trời. Tứ tẩu."
"A, quất chết ta? Cũng phải xem một chút ngươi có bản lĩnh này hay không?"
Nghe vậy, Hạ Mộng chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức đem tay vung lên, roi liền giống như có sinh mệnh, lập tức khua lại trong tay nàng. Đầu roi lần nữa đánh úp về phía Bích Vân công chúa bên kia, nhanh chóng đến gần.
"A a a" Nhìn thấy vật này càng ngày càng đến gần mình, trên gương mặt Bích Vân công chúa lại bắt đầu đau rát. Vội vàng kêu to, nàng xoay người muốn chạy.
Nhưng là, nàng ta không thể thành công trốn chạy.
Bởi vì đầu roi đã tập kích đên thân thể nàng. Nhưng không phải là đánh vào trên mặt của nàng, mà là quấn lên cổ của nàng.
Hơn nữa, cuốn một vòng còn chưa đủ, liên tiếp cuốn thêm vài vòng, Hạ Mộng lại dùng lực kéo lại. Bích Vân công chúa liền đứng không vững, một chút hướng phía nghiêng về nàng.
Sau đó, Hạ Mộng chỉ cần đem tay duỗi ra, liền đem nàng bắt vào trong tay, tay liên cầm lấy đỉnh cằm nàng - -
"Ngươi nói, hiện tại, rốt cuộc là ai đem ai quất chết?"