Chương : 309
Tại sao lại vừa ý nàng?
Đây là một ẩn số khó hiểu. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được đáp án.
Thân là con trai của đương kim thái hậu, là em trai ruột của đương kim thánh thượng, hắn dĩ nhiên không cần phải gánh vác giang sơn xã tác, không cần phải phụ trách việc quản lý những việc vặt của quốc gia. Có mẫu thân cùng ca ca ở đây, cuộc sống của hắn đơn giản và tiêu sái. Vô số vàng bạc châu báu cho hắn tiêu dùng, khắp thiên hạ mấy ai được như hắn, cho dù hắn có cuồng ngạo như thế nào, cũng không có ai dám ý kiến hắn. Đơn giản là vì – hắn là vương gia, là em trai ruột của đương kim thánh thượng.
Nhưng mà, hắn không thấy sung sướng.
Đúng vậy, hắn không thấy sung sướng.
Nữ nhiên là cái đồ phiền toái. Từ nhỏ hắn đã cho rằng như vậy.Thân là con trai của tiên đế, từ khi mười hai tuổi, hắn lớn lên tại hoàng cung, trơ mắt nhìn tất cả nữ nhân vì tranh thủ tình cảm mà sử sụng các loại thủ đoạn, ngươi lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều chết thảm dưới tay mẫu hậu. Nhìn lần lượt tất cả các sắc mặt ghê tởm, đến cuối cùng, hắn chỉ cười lạnh.
Nữ nhân a, đây là tội gì chứ?
Cho nên, hắn chán ghét nữ nhân. Nếu như có thể, hắn không muốn thân cận cùng một nữ nhân.
Nhưng mà, mẫu hậu cùng muội muội, hắn không sao thoát khỏi, cũng liền cắn răng chịu đựng. Từ năm mười hai tuổi hắn đã chuyển ra khỏi hoàng cung, phụ hoàng ban cho hắn mười tên nô tỳ, lại bị hắn tìm lý do tùy tiện đưa người đi. Mười lăm tuổi hoàng huynh đăng cơ, năm thứ hai liền tặng cho hắn hai thị thiếp xinh đẹp. Xinh đẹp nhưng xấu xa, hắn căn bản không thèm để ý, thậm chí, từ tận đáy lòng còn chán ghét nữ nhân xinh đẹp, bởi vì trong thâm cung, có nữ nhân nào không đẹp, có nữ nhân nào không có tâm địa hung tàn. Vốn định khôn khéo cự tuyệt, nhưng mẫu hậu cưỡng chế áp chế, hắn đành phải thu nhận hai người vào vương phủ, lại còn thêm phòng, tất cả đều coi như là bố thí.
Chỉ chớp mắt, hắn đã hai mươi tuổi.
Bắt đầu từ khi mười bốn tuổi, phụ hoàng cùng mẫu hậu liền muốn hắn nạp phi, hắn vẫn không muốn. Rồi sau đó, phụ hoàng băng hà, hoàng huynh đăng cơ, người bức hôn đổi thành mẫu hậu cùng hoàng huynh. Hắn cũng không tình nguyện.
Lại thêm Lý Như Phong quá thân cận, đối với nữ nhân vẫn lạnh lùng, thần sắc nghiêm nghị, dần dần bên ngoài có người bắt đồn hắn có đoạn tay áo chi phích.
Đoạn tay áo? Thật nực cười. Hắn và tên kia chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường mà thôi, mặc dù so với người khác mà nói có thân mật hơn một chút thôi mà.
Nhưng mà, mặc kệ hắn giải thích thế nào, mẫu hậu vẫn không tin. Vì vậy, mẫu hậu xuống tối hậu thư với hắn.
Còn nhớ rõ, đó là sau sinh nhật hai mươi tuổi của hắn ba ngày, mẫu hậu gọi hắn triệu vào hậu cung, dùng ngữ điệu nghiêm khắc mà hơn 20 năm qua hắn chưa từng nghe thấy nói: “Cho ngươi hai sự lựa chọn: Thứ nhất, chính mình từ khuê tú trong kinh thành tuyển một vị vương phi; thứ hai, mười lăm tháng sau, trực tiếp cưới Tuyết Nhi làm vợ vào cửa.” Không nói hai lời, mà ngay cả nói lời phản bác cũng không có, để cho người bắt hắn đi ra.
Ngước mắt nhìn lên. Hắn biết rõ, mẫu hậu lần này quyết tâm muốn nạp phi cho hắn, hắn rốt cuộc từ chối không được. Đã như vậy thì cưới đi. Coi như là cho mẫu hậu một cái công đạo cũng được.
Nhưng là... Tuyết Y biểu muội? Thôi đi!
Cái nha đầu này hắn tự nhiên biết rõ, là nữ nhi của em trai mẫu hậu, cũng chính là biểu muội của hắn, từ nhỏ liền mê luyến hắn, luôn mồm nói về sau trưởng thành muốn gả cho hắn. Chỉ tiếc, hắn đối với nàng không có cảm giác. Loại nữ nhân ương ngạnh, trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tại thâm cung hắn cũng đã thấy nhiều, có thể hi vọng vương phủ của hắn không bị nàng biến thành một chiến trường khác.
Cho nên, hắn chọn lựa chọn thứ nhất.
Cho nên, hắn xuất hiện ở bữa tiệc chọn phi.
Cái gọi là yến tiệc chọn phi, kỳ thật chính là mẫu hậu dùng danh nghĩa bản thân triệu tập khuê tú chưa có hôn thú trong kinh thành vào ngự hoa viên, cho hắn một cơ hội. Nếu như nha đầu đó hắn thấy thuận mắt, như vậy liền vội vàng chỉ hôn. Nếu như coi trọng nhiều khuê tú cũng không thành vấn đề! Đây là nguyên lời mẫu hậu. Hắn còn nhớ rõ lúc mẫu hậu nói những lời này ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Chỉ tiếc, mẫu hậu, thật ngại lại làm cho ngài thất vọng rồi. Con trai của người cho tới bây giờ đối với nữ nhân không có hứng thú.
Sở dĩ hắn đáp ứng đến, cũng bất quá chỉ nhìn các nàng qua loa một chút mà thôi. Không thấy hắn lần này cũng kéo Lý Như Phong tới đây sao? Đó chính là làm cho tên kia cùng hắn lựa chọn. Ai biểu tên kia dám cười nhạo hắn khi xông vào hang sói, nên hắn sẽ để cho tên kia tôi luyện cùng hắn.
Chỉ là, như thế nào cũng không nghĩ ra, lão thiên làm cho hắn gặp được nàng.
Kỳ thật, chuyện kia bất quá chỉ là sự trùng hợp quá đỗi trùng hợp.
Hắn cũng không tuân theo mệnh lệnh của mẫu hậu xem mặt các khuê tú từng người từng người một, mà là sớm tìm cái đình nghỉ mát ở trên núi, làm cho tên kia chờ lâu, chuẩn bị chút trà bánh, vừa vui chơi giải trí, vừa ngắm cảnh. Vốn định đợi mặt trời xuống núi liền tùy tiện chọn lấy một người để báo cáo kết quả, có thể ngay ở trong tích tắc đấy, chỉ là trong lúc vô tình liếc mắt, hắn đã nhìn thấy nàng.
Là một tiểu nha đầu rất nhỏ bé. Thoạt nhìn có vẻ mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi. Thân thể nho nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ, cái gì cũng nho nhỏ, khách quan mà nói chỉ thấy đôi mắt có chút lớn và rất sáng, phảng phất như từ hắc ngọc lưu ly (ngọc lưu ly màu đen mà em để thế cho nó sang:>) thượng hạng chế tạo mà thành. Chính là đôi mắt này, lúc đó hấp dẫn hắn nhất. Nhưng mà, lúc này nàng bị một đám người vây quanh, liền ngồi xổm dưới núi giả cách đó không xa đi vào khắp các ngõ ngách, vừa khóc oang oang, vừa hướng các góc trốn đi.
Bộ dạng này, giống như con thỏ nhỏ bị thợ săn đuổi tới góc chết, không thể tiếp tục chạy trốn. Sợ hãi, rụt rè, đôi mắt bồ câu bị che bởi một tầng hơi nước nhẹ nhàng, đôi mắt phiếm hồng, thật sự thoạt nhìn là rất đáng thương và đáng yêu, làm cho trong lòng hắn dâng lên một cỗ xúc động – không biết, nếu như đem nàng nắm lại, vỗ đầu một cái, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn, lại dùng lực chà đạp vài cái, nàng sẽ như thế nào? Sẽ khóc cho hắn xem sao? (anh thật bệnh =”=)
Bất quá, nàng không khóc. Mặc dù trong đôi mắt thật to nén lệ, nhưng nước mắt nàng vẫn chậm chạp không có rơi xuống.
Ngẩng đầu lên, thấy trước mặt nàng có ba nữ nhân -- ừ, bộ dạng cũng không tệ lắm, chỉ là cách ăn mặc có điểm quá sức không tưởng tượng được. Hơn nữa, nhìn nguyên một đám có bộ dáng hung ác, phản phất dường như bị người ta đoạt mất nam nhân. Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, cũng nên bớt phóng túng ra ngoài chứ? Riêng điểm đạo hạnh này, cũng vọng tưởng gả vào Hoàng Gia sao? Chỉ sợ mới đi vào không quá vài ngày cũng bị người giết chết rồi. Ba người này, loại!
Khi bên trong còn không biết chuyện gì xảy ra, nháy mắt ba vị Bộ đại tiểu thư con của vợ cả đã bị hắn loại trừ.
Sau đó, hắn tiếp tục nhìn tiểu nha đầu kia chịu khổ bị chà đạp, nghe tiếng nàng khóc. Đột nhiên, hắn cảm thấy trong lòng thật thoải mái. Ừ, nếu như đổi lại là hắn, hắn sẽ làm như thế nào khi dễ nàng đây? Thậm chí, hắn bắt đầu ở trong lòng nghĩ biện pháp.
Đúng vậy, hắn là tên biến thái, thấy rất vui mừng khi được khi dễ. Điểm này hắn đã sớm biết.
Cho nên - -
“Là nha đầu kia, không sai!” Sau khi phát hiện ba nữ nhân kia đã rời đi sau khi quẳng những lời nói hung ác, chỉ còn lại mình nàng vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ ôm đầu gối khóc đến thê thảm, hắn cười xấu xa kết luận.
"Ngươi thích nàng?” Bên cạnh Lý Như Phong nhỏ giọng hỏi.
Hắn gật đầu. Sống nhiều năm như vậy, mới có một nữ nhân khiến hắn muốn nhìn ngắm nhiều lần như vậy, thật không dễ dàng. Hắn quyết định - - hắn muốn đem nàng thu về dưới trướng.
Trời mới biết nửa đời sau hắn còn có cơ hội hay không gặp lại một nữ tử hảo ngoạn như vậy?
"Nàng là ai?” Cho nên, hắn mới hỏi.
Con ngươi đảo một vòng, Lý Như Phong trong đầu liền xuất hiện tài liệu liên quan. “Đây là thiên kim nhà Bộ đại nhân, tên gọi là Bộ Nhu Nhi, là con của tiểu thiếp trong nhà, năm nay mười sáu tuổi, trời sinh nhát gan sợ phiền phức, cả ngày lẫn đêm đều bị người ta khi dễ.”
"Phải không?” Nghe thấy thế, hắn càng vui vẻ hơn, vội vàng liền gật đầu, "Không sai chứ?”
Nếu đã bị khi dễ quen, lại qua tay hắn khi dễ, cũng không quá đáng đâu. Bị ba người khi dễ cùng bị một người khi dễ cũng không khác nhau. Đúng không đúng không?
Ừ, đúng vậy. Chính là như vậy.
"Vương gia!” Nghe nói như thế, Lý Như Phong nhướng mày. Còn muốn nói điều gì, nhưng hắn ở đâu còn nghe lọt được nữa.
"Quyết định, chính là nàng.” Đánh mạnh một cái, hắn hưng phấn đến cơ hồ muốn kêu to.
Sắc mặt Lý Như Phong lập tức biến đổi. "Vương gia, nàng chỉ là thứ nữ nhà Bộ đại nhân mà thôi.”
“Vậy thì sao?” Mâu quang di chuyển, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Bản vương cũng bất quá là muốn một vương phi nhu thuận tiện trang trí mặt tiền của cửa hàng mà thôi. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nàng không thể đảm nhiệm sao?”
Hắn lại không có gánh nặng gia đình, lấy tiểu nha đầu này, trong lúc rảnh rỗi, còn có thể chơi một chút, thật tốt! Ừ, càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này là chính xác.
Lý Như Phong sững sờ, cũng chỉ có thể vô lực gật đầu. "Có thể.”
“Vậy là được rồi!” Khóe miệng hắn nhếch lên, đứng dây, vỗ vai an ủi Lý Như Phong, “Tốt lắm, nhiệm vụ hoàng thành, chúng ta đi thôi.”
"Vương gia...”
Hắn còn muốn nói. Thôi vậy, dù sao hắn chắc sẽ không nghe. Hiện tại tâm tình của hắn thật sự là quá tốt.
Xem ra, chuyến đi hôm nay này không có vô ích. Một vấn đề đại sự của cuộc sống được giải quyết thật là tốt quá.
"Chỉ sợ, thái hậu sẽ không đáp ứng. Nàng xuất thân, thật sự là...”
Sau lưng truyền đến âm thanh yếu ớt của Lý Như Phong.
Phía trước chợt dừng lại, tâm của hắn cũng trùng xuống. Nhưng là - -
“Không sao, không ảnh hưởng!” Lập tức lại cười. Người hắn vừa mắt, còn phải tới hỏi ý kiến của người khác sao? Hắn có thể đáp ứng cưới một vương phi trở về cho nàng xem thì sẽ không tệ. Dán phản đối, hắn liền độc thân cả đời cho nàng xem.
Vỗ vỗ tay. "Đi. Ta sẽ đi ngay bây giờ, nói với mẫu hậu”, hắn muốn xem nàng có thể nói cái gì?
Hắc hắc, nhìn đi! Đây chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời của hắn. Hắn cưới nàng, nàng gả cho hắn, bọn họ tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau cho đến tận bây giờ…
Đúng rồi!
Kết thúc quá trình nhớ lại, hắn mới đột nhiên nhớ tới: rõ ràng, hắn vốn định tìm tiểu bạch thỏ trở lại để chà đạp. Nhưng vì cái gì, hắn mới chà đạp được không bao lâu, rõ ràng lại còn bị nàng chà đạp lại cơ chứ? Hơn nữa, bây giờ nàng cùng với con trai cùng nhau chà đạp hắn? Xảy ra chuyện gì vậy? Điều quan trọng nhất là, hắn rõ ràng cũng vui tươi hớn hở tiếp nhận mới chết chứ.
Hắn trúng tà sao?
Lập tức bừng tỉnh, vội vàng muốn đi tìm đến tột cùng, lại nghe - -
"Vương phi.”
Gã sai vặt bên cạnh một tiếng thấp giọng hô, tâm của hắn liền mềm nhũn.
"Vương gia ~”
Lập tức, tiếng nói nhu hòa truyền vào tai. Một thân hình yểu điệu xuất hiện trước mặt. Trước sau như một nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, trước sau như một mặt mỉm cười, đôi mắt to vẫn sáng rực rỡ như một hắc ngọc lưu ly bình thường được chiếu lấp lánh, làm cho hắn vừa nhìn, sẽ say.
"Tiểu bạch thỏ ~”
Hết thảy ý tưởng trước đó đã sớm bay đến chín từng mây. Trong mắt của hắn, trong lòng của hắn, tràn đầy đều là nàng, chỉ có nàng.
Đây là một ẩn số khó hiểu. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được đáp án.
Thân là con trai của đương kim thái hậu, là em trai ruột của đương kim thánh thượng, hắn dĩ nhiên không cần phải gánh vác giang sơn xã tác, không cần phải phụ trách việc quản lý những việc vặt của quốc gia. Có mẫu thân cùng ca ca ở đây, cuộc sống của hắn đơn giản và tiêu sái. Vô số vàng bạc châu báu cho hắn tiêu dùng, khắp thiên hạ mấy ai được như hắn, cho dù hắn có cuồng ngạo như thế nào, cũng không có ai dám ý kiến hắn. Đơn giản là vì – hắn là vương gia, là em trai ruột của đương kim thánh thượng.
Nhưng mà, hắn không thấy sung sướng.
Đúng vậy, hắn không thấy sung sướng.
Nữ nhiên là cái đồ phiền toái. Từ nhỏ hắn đã cho rằng như vậy.Thân là con trai của tiên đế, từ khi mười hai tuổi, hắn lớn lên tại hoàng cung, trơ mắt nhìn tất cả nữ nhân vì tranh thủ tình cảm mà sử sụng các loại thủ đoạn, ngươi lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều chết thảm dưới tay mẫu hậu. Nhìn lần lượt tất cả các sắc mặt ghê tởm, đến cuối cùng, hắn chỉ cười lạnh.
Nữ nhân a, đây là tội gì chứ?
Cho nên, hắn chán ghét nữ nhân. Nếu như có thể, hắn không muốn thân cận cùng một nữ nhân.
Nhưng mà, mẫu hậu cùng muội muội, hắn không sao thoát khỏi, cũng liền cắn răng chịu đựng. Từ năm mười hai tuổi hắn đã chuyển ra khỏi hoàng cung, phụ hoàng ban cho hắn mười tên nô tỳ, lại bị hắn tìm lý do tùy tiện đưa người đi. Mười lăm tuổi hoàng huynh đăng cơ, năm thứ hai liền tặng cho hắn hai thị thiếp xinh đẹp. Xinh đẹp nhưng xấu xa, hắn căn bản không thèm để ý, thậm chí, từ tận đáy lòng còn chán ghét nữ nhân xinh đẹp, bởi vì trong thâm cung, có nữ nhân nào không đẹp, có nữ nhân nào không có tâm địa hung tàn. Vốn định khôn khéo cự tuyệt, nhưng mẫu hậu cưỡng chế áp chế, hắn đành phải thu nhận hai người vào vương phủ, lại còn thêm phòng, tất cả đều coi như là bố thí.
Chỉ chớp mắt, hắn đã hai mươi tuổi.
Bắt đầu từ khi mười bốn tuổi, phụ hoàng cùng mẫu hậu liền muốn hắn nạp phi, hắn vẫn không muốn. Rồi sau đó, phụ hoàng băng hà, hoàng huynh đăng cơ, người bức hôn đổi thành mẫu hậu cùng hoàng huynh. Hắn cũng không tình nguyện.
Lại thêm Lý Như Phong quá thân cận, đối với nữ nhân vẫn lạnh lùng, thần sắc nghiêm nghị, dần dần bên ngoài có người bắt đồn hắn có đoạn tay áo chi phích.
Đoạn tay áo? Thật nực cười. Hắn và tên kia chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường mà thôi, mặc dù so với người khác mà nói có thân mật hơn một chút thôi mà.
Nhưng mà, mặc kệ hắn giải thích thế nào, mẫu hậu vẫn không tin. Vì vậy, mẫu hậu xuống tối hậu thư với hắn.
Còn nhớ rõ, đó là sau sinh nhật hai mươi tuổi của hắn ba ngày, mẫu hậu gọi hắn triệu vào hậu cung, dùng ngữ điệu nghiêm khắc mà hơn 20 năm qua hắn chưa từng nghe thấy nói: “Cho ngươi hai sự lựa chọn: Thứ nhất, chính mình từ khuê tú trong kinh thành tuyển một vị vương phi; thứ hai, mười lăm tháng sau, trực tiếp cưới Tuyết Nhi làm vợ vào cửa.” Không nói hai lời, mà ngay cả nói lời phản bác cũng không có, để cho người bắt hắn đi ra.
Ngước mắt nhìn lên. Hắn biết rõ, mẫu hậu lần này quyết tâm muốn nạp phi cho hắn, hắn rốt cuộc từ chối không được. Đã như vậy thì cưới đi. Coi như là cho mẫu hậu một cái công đạo cũng được.
Nhưng là... Tuyết Y biểu muội? Thôi đi!
Cái nha đầu này hắn tự nhiên biết rõ, là nữ nhi của em trai mẫu hậu, cũng chính là biểu muội của hắn, từ nhỏ liền mê luyến hắn, luôn mồm nói về sau trưởng thành muốn gả cho hắn. Chỉ tiếc, hắn đối với nàng không có cảm giác. Loại nữ nhân ương ngạnh, trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tại thâm cung hắn cũng đã thấy nhiều, có thể hi vọng vương phủ của hắn không bị nàng biến thành một chiến trường khác.
Cho nên, hắn chọn lựa chọn thứ nhất.
Cho nên, hắn xuất hiện ở bữa tiệc chọn phi.
Cái gọi là yến tiệc chọn phi, kỳ thật chính là mẫu hậu dùng danh nghĩa bản thân triệu tập khuê tú chưa có hôn thú trong kinh thành vào ngự hoa viên, cho hắn một cơ hội. Nếu như nha đầu đó hắn thấy thuận mắt, như vậy liền vội vàng chỉ hôn. Nếu như coi trọng nhiều khuê tú cũng không thành vấn đề! Đây là nguyên lời mẫu hậu. Hắn còn nhớ rõ lúc mẫu hậu nói những lời này ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Chỉ tiếc, mẫu hậu, thật ngại lại làm cho ngài thất vọng rồi. Con trai của người cho tới bây giờ đối với nữ nhân không có hứng thú.
Sở dĩ hắn đáp ứng đến, cũng bất quá chỉ nhìn các nàng qua loa một chút mà thôi. Không thấy hắn lần này cũng kéo Lý Như Phong tới đây sao? Đó chính là làm cho tên kia cùng hắn lựa chọn. Ai biểu tên kia dám cười nhạo hắn khi xông vào hang sói, nên hắn sẽ để cho tên kia tôi luyện cùng hắn.
Chỉ là, như thế nào cũng không nghĩ ra, lão thiên làm cho hắn gặp được nàng.
Kỳ thật, chuyện kia bất quá chỉ là sự trùng hợp quá đỗi trùng hợp.
Hắn cũng không tuân theo mệnh lệnh của mẫu hậu xem mặt các khuê tú từng người từng người một, mà là sớm tìm cái đình nghỉ mát ở trên núi, làm cho tên kia chờ lâu, chuẩn bị chút trà bánh, vừa vui chơi giải trí, vừa ngắm cảnh. Vốn định đợi mặt trời xuống núi liền tùy tiện chọn lấy một người để báo cáo kết quả, có thể ngay ở trong tích tắc đấy, chỉ là trong lúc vô tình liếc mắt, hắn đã nhìn thấy nàng.
Là một tiểu nha đầu rất nhỏ bé. Thoạt nhìn có vẻ mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi. Thân thể nho nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ, cái gì cũng nho nhỏ, khách quan mà nói chỉ thấy đôi mắt có chút lớn và rất sáng, phảng phất như từ hắc ngọc lưu ly (ngọc lưu ly màu đen mà em để thế cho nó sang:>) thượng hạng chế tạo mà thành. Chính là đôi mắt này, lúc đó hấp dẫn hắn nhất. Nhưng mà, lúc này nàng bị một đám người vây quanh, liền ngồi xổm dưới núi giả cách đó không xa đi vào khắp các ngõ ngách, vừa khóc oang oang, vừa hướng các góc trốn đi.
Bộ dạng này, giống như con thỏ nhỏ bị thợ săn đuổi tới góc chết, không thể tiếp tục chạy trốn. Sợ hãi, rụt rè, đôi mắt bồ câu bị che bởi một tầng hơi nước nhẹ nhàng, đôi mắt phiếm hồng, thật sự thoạt nhìn là rất đáng thương và đáng yêu, làm cho trong lòng hắn dâng lên một cỗ xúc động – không biết, nếu như đem nàng nắm lại, vỗ đầu một cái, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn, lại dùng lực chà đạp vài cái, nàng sẽ như thế nào? Sẽ khóc cho hắn xem sao? (anh thật bệnh =”=)
Bất quá, nàng không khóc. Mặc dù trong đôi mắt thật to nén lệ, nhưng nước mắt nàng vẫn chậm chạp không có rơi xuống.
Ngẩng đầu lên, thấy trước mặt nàng có ba nữ nhân -- ừ, bộ dạng cũng không tệ lắm, chỉ là cách ăn mặc có điểm quá sức không tưởng tượng được. Hơn nữa, nhìn nguyên một đám có bộ dáng hung ác, phản phất dường như bị người ta đoạt mất nam nhân. Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, cũng nên bớt phóng túng ra ngoài chứ? Riêng điểm đạo hạnh này, cũng vọng tưởng gả vào Hoàng Gia sao? Chỉ sợ mới đi vào không quá vài ngày cũng bị người giết chết rồi. Ba người này, loại!
Khi bên trong còn không biết chuyện gì xảy ra, nháy mắt ba vị Bộ đại tiểu thư con của vợ cả đã bị hắn loại trừ.
Sau đó, hắn tiếp tục nhìn tiểu nha đầu kia chịu khổ bị chà đạp, nghe tiếng nàng khóc. Đột nhiên, hắn cảm thấy trong lòng thật thoải mái. Ừ, nếu như đổi lại là hắn, hắn sẽ làm như thế nào khi dễ nàng đây? Thậm chí, hắn bắt đầu ở trong lòng nghĩ biện pháp.
Đúng vậy, hắn là tên biến thái, thấy rất vui mừng khi được khi dễ. Điểm này hắn đã sớm biết.
Cho nên - -
“Là nha đầu kia, không sai!” Sau khi phát hiện ba nữ nhân kia đã rời đi sau khi quẳng những lời nói hung ác, chỉ còn lại mình nàng vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ ôm đầu gối khóc đến thê thảm, hắn cười xấu xa kết luận.
"Ngươi thích nàng?” Bên cạnh Lý Như Phong nhỏ giọng hỏi.
Hắn gật đầu. Sống nhiều năm như vậy, mới có một nữ nhân khiến hắn muốn nhìn ngắm nhiều lần như vậy, thật không dễ dàng. Hắn quyết định - - hắn muốn đem nàng thu về dưới trướng.
Trời mới biết nửa đời sau hắn còn có cơ hội hay không gặp lại một nữ tử hảo ngoạn như vậy?
"Nàng là ai?” Cho nên, hắn mới hỏi.
Con ngươi đảo một vòng, Lý Như Phong trong đầu liền xuất hiện tài liệu liên quan. “Đây là thiên kim nhà Bộ đại nhân, tên gọi là Bộ Nhu Nhi, là con của tiểu thiếp trong nhà, năm nay mười sáu tuổi, trời sinh nhát gan sợ phiền phức, cả ngày lẫn đêm đều bị người ta khi dễ.”
"Phải không?” Nghe thấy thế, hắn càng vui vẻ hơn, vội vàng liền gật đầu, "Không sai chứ?”
Nếu đã bị khi dễ quen, lại qua tay hắn khi dễ, cũng không quá đáng đâu. Bị ba người khi dễ cùng bị một người khi dễ cũng không khác nhau. Đúng không đúng không?
Ừ, đúng vậy. Chính là như vậy.
"Vương gia!” Nghe nói như thế, Lý Như Phong nhướng mày. Còn muốn nói điều gì, nhưng hắn ở đâu còn nghe lọt được nữa.
"Quyết định, chính là nàng.” Đánh mạnh một cái, hắn hưng phấn đến cơ hồ muốn kêu to.
Sắc mặt Lý Như Phong lập tức biến đổi. "Vương gia, nàng chỉ là thứ nữ nhà Bộ đại nhân mà thôi.”
“Vậy thì sao?” Mâu quang di chuyển, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Bản vương cũng bất quá là muốn một vương phi nhu thuận tiện trang trí mặt tiền của cửa hàng mà thôi. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nàng không thể đảm nhiệm sao?”
Hắn lại không có gánh nặng gia đình, lấy tiểu nha đầu này, trong lúc rảnh rỗi, còn có thể chơi một chút, thật tốt! Ừ, càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này là chính xác.
Lý Như Phong sững sờ, cũng chỉ có thể vô lực gật đầu. "Có thể.”
“Vậy là được rồi!” Khóe miệng hắn nhếch lên, đứng dây, vỗ vai an ủi Lý Như Phong, “Tốt lắm, nhiệm vụ hoàng thành, chúng ta đi thôi.”
"Vương gia...”
Hắn còn muốn nói. Thôi vậy, dù sao hắn chắc sẽ không nghe. Hiện tại tâm tình của hắn thật sự là quá tốt.
Xem ra, chuyến đi hôm nay này không có vô ích. Một vấn đề đại sự của cuộc sống được giải quyết thật là tốt quá.
"Chỉ sợ, thái hậu sẽ không đáp ứng. Nàng xuất thân, thật sự là...”
Sau lưng truyền đến âm thanh yếu ớt của Lý Như Phong.
Phía trước chợt dừng lại, tâm của hắn cũng trùng xuống. Nhưng là - -
“Không sao, không ảnh hưởng!” Lập tức lại cười. Người hắn vừa mắt, còn phải tới hỏi ý kiến của người khác sao? Hắn có thể đáp ứng cưới một vương phi trở về cho nàng xem thì sẽ không tệ. Dán phản đối, hắn liền độc thân cả đời cho nàng xem.
Vỗ vỗ tay. "Đi. Ta sẽ đi ngay bây giờ, nói với mẫu hậu”, hắn muốn xem nàng có thể nói cái gì?
Hắc hắc, nhìn đi! Đây chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời của hắn. Hắn cưới nàng, nàng gả cho hắn, bọn họ tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau cho đến tận bây giờ…
Đúng rồi!
Kết thúc quá trình nhớ lại, hắn mới đột nhiên nhớ tới: rõ ràng, hắn vốn định tìm tiểu bạch thỏ trở lại để chà đạp. Nhưng vì cái gì, hắn mới chà đạp được không bao lâu, rõ ràng lại còn bị nàng chà đạp lại cơ chứ? Hơn nữa, bây giờ nàng cùng với con trai cùng nhau chà đạp hắn? Xảy ra chuyện gì vậy? Điều quan trọng nhất là, hắn rõ ràng cũng vui tươi hớn hở tiếp nhận mới chết chứ.
Hắn trúng tà sao?
Lập tức bừng tỉnh, vội vàng muốn đi tìm đến tột cùng, lại nghe - -
"Vương phi.”
Gã sai vặt bên cạnh một tiếng thấp giọng hô, tâm của hắn liền mềm nhũn.
"Vương gia ~”
Lập tức, tiếng nói nhu hòa truyền vào tai. Một thân hình yểu điệu xuất hiện trước mặt. Trước sau như một nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, trước sau như một mặt mỉm cười, đôi mắt to vẫn sáng rực rỡ như một hắc ngọc lưu ly bình thường được chiếu lấp lánh, làm cho hắn vừa nhìn, sẽ say.
"Tiểu bạch thỏ ~”
Hết thảy ý tưởng trước đó đã sớm bay đến chín từng mây. Trong mắt của hắn, trong lòng của hắn, tràn đầy đều là nàng, chỉ có nàng.