Chương 21: Không nói nên lời
Giản Kiều về nhà nhưng vẫn không quên làm luận văn mà cô chủ nhiệm giao phó, dù gì cũng là một trong số những học sinh xuất sắc của trường nên cô không thể tránh khỏi tránh nhiệm về công việc này.
Lúc đầu là viết tay để chỉnh sửa rồi mới đánh máy gửi cho giáo viên kiểm tra. Lục tìm máy tính trong cặp nhưng không thấy, Giản Kiều liền nghĩ lại một lượt.
" Mình quên máy tính ở kí túc rồi, giờ phải làm sao đây?" Giản Kiều luống cuống trong lo lắng. Rồi cô chợt nhận ra là mình từng thấy trong phòng Hoắc Thẩm Dịch có một cái máy tính. Nhưng mà để làm sao mà mượn hắn được lại là một cái gì đó rất khó.
Bẽn lẽn mà đi qua phòng của Hoắc Thẩm Dịch, cô cứ đứng trước cửa một lúc lâu mà không dám đi vào. Cuối cùng cô lấy hết can đảm gõ cửa nhưng không thấy Hoắc Thẩm Dịch nói gì.
" Hoắc Thẩm Dịch, anh có ở bên trong không?" Không chờ được nữa cô nghiêm giọng hỏi.
Nhưng lạ là gõ cửa rồi hỏi mà hắn cũng chẳng trả lời, cô cứ nghĩ là hắn không ở trong phòng nên tính lén trộm máy tính một lúc rồi trả. Nhưng vừa mở của thì lại thấy Hoắc Thẩm Dịch đang chú tâm bấm máy, bỗng hắn quay lại nhìn về hướng này.
" Cô vào đây làm gì?" Hoắc Thẩm Dịch nhìn cô với vẻ mặt chất vấn.
" Tôi muốn mượn nhờ anh cái máy tính thôi, tại lúc nãy ra về gấp quá nên máy tính của tôi để quên ở trường rồi." Giản Kiều bứt rứt nói.
Hoắc Thẩm Dịch lặng lẽ không nói gì mà đứng dậy tiến đến cạnh Giản Kiều khiến cô cứ lùi lại. Còn chưa kịp phản ứng cô đã bị hắn bế đặt lên bàn làm việc.
" Cô nghĩ tôi có nên cho cô mượn không?" Dùng lời lẽ sắc bén có ẩn tí trêu chọc, Hoắc Thẩm Dịch ghé sát vào tai cô mà nói. Hơi thở của anh thoảng qua đôi tai mềm mỏng kia khiến cô bất giác như rơi vào một khung cảnh khác.
Cái sức hút tà mị nhìn từ trên xuống, cùng chiếc kính cận nhẹ không đủ che đi đôi mắt thâm sâu kia. Quả thật khi nhìn gần như vậy Hoắc Thẩm Dịch trông rất cuốn hút, có lẽ từ trước đến nay do cô không để ý. Đến giờ mới chợt nhận ra người đàn ông trước mặt này còn đẹp trai hơn cả mấy ông thần tượng của mình nữa cơ.
' Nhưng mà khoan đã, mình lại đang nghĩ cái gì vậy chứ rõ ràng là mình sang đây để mượn máy tính mà. Giản Kiều à Hoắc Thẩm Dịch tuy đẹp nhưng không thuộc về mày đâu, đừng cố mà với tới khá cao đó.' Giản Kiều đấu tranh tâm lý một lúc rồi bắt đầu xoay hướng ánh mắt.
Cô chợt nhìn thấy trên màn hình máy tính của Hoắc Thẩm Dịch có một màn virus đang xâm nhập nên không kiềm được mà đưa đôi bàn tay gõ gõ. Thật điêu luyện, cô chăm chú mà ngó lơ luôn Hoắc Thẩm Dịch. Chỉ sau năm phút cuối cùng cũng lấy lại toàn bộ dữ liệu đang bị xâm nhập.
Cô đã khiến Hoắc Thẩm Dịch mở mang được tầm mắt nên hắn cũng không làm khó cô nữa mà cứ thế cho cô mang chiếc máy tính về phòng làm luận văn.
Giản Kiều vừa rời đi được mấy bước thì hắn nhếch miệng nở một nụ cười nham hiểu " Cũng không phải dạng vừa, thú vị đấy!"
……………
Sáng sớm hôm sau, Giản Kiều rất vui vẻ mà mang chiếc máy tính sang phòng Hoắc Thẩm Dịch trả cho hắn. Nhưng không thấy ai cả nên cô cầm chiếc máy tính chạy xuống phòng ăn thì gặp hắn.
Đặt chiếc máy tính lên bàn bên cạnh Hoắc Thẩm Dịch rồi Giản Kiều nhẹ giọng mà nói lời cảm ơn. Hoắc Thẩm Dịch mặc dù nghe rõ nhưng vẫn có trêu chọc cô " Cô nói thế cho mình cô nghe à."
" Cảm ơn, thế đã được chưa?" Giản Kiều tức tối mà cầm chiếc bánh mì lên nói lớn rồi ngại ngùng mà quay người lấy cặp để đi học. Đi chưa nổi mấy bước thì nghe Hoắc Thẩm Dịch nói " Lên xe tôi."
" Thôi tôi gọi xe là được không dám phiền anh." Vẫn cứng họng mà nói.
" Cô nghĩ sẽ ra sao nếu tôi khóa thẻ của cô." Nói rồi Hoắc Thẩm Dịch đi thẳng về phía chiếc xe hãng bản quyền đầy khí thế của mình. Giản Kiều cũng không nói thêm gì mà tự biết ý lên xe cùng hắn ta.
Đến công trường, cô vừa bước xuống xe liền thì phía sau cũng có một chiếc xe tiến đến. Nhưng điều bất ngờ ở đây là Trương Miễu Miễu cũng bước ra từ chiếc xe đó. Nhìn kĩ Giản Kiều mới phát hiện ra chiếc xe này cũng cùng hãng với xe của Hoắc Thẩm Dịch.
Cô nhớ là trước đây cô từng thấy ba cái người Hoắc Thẩm Dịch, Bạch Kiến Sinh, Lục Bắc Kì mới đi xe hãng này. Không lẽ là " Bạch Kiến Sinh" Giản Kiều cứ thế mà thốt lên.
Vừa hay Trương Miễu Miễu chạy lại ôm lấy cô bạn đang ngơ ngác ngỡ ngàng của mình mà chuyển chủ đề. Hoắc Thẩm Dịch cũng không ngờ là người mà lão bạn này muốn đính hôn lại là bạn thân của cô nhóc nhà mình.
Hai lão già như Hoắc Thẩm Dịch và Bạch Kiến Sinh mà lại đi thèm muốn hai cô nhóc vừa lên mười tám. Đúng là không hiểu nổi nữa mà.
" Chiều nay tôi cho người dọn đồ của cô từ kí túc xá về nhà, không nói nhiều." Hoắc Thẩm Dịch vô tâm buông lời mà không chịu hỏi ý kiến của Giản Kiều luôn.
Bạch Kiến Sinh nghe vậy cũng không dám để Trương Miễu Miễu ở lại kí túc một mình mà thò đầu ra khỏi cửa nói " Hay là cô cũng chuyển về nhà đi, Đào Đào cứ đòi ngủ với cô."
"...." Hai người con gái này cũng chẳng biết nói gì nữa. Một người thì quá bá đạo, còn một người thì lại quá cuồng em gái lấy có cái cớ cũng phải lấy em gái ra nói.
Chưa kịp đồng ý thì hai chiếc xe đã lái máy rồi, giờ có đuổi cũng không kịp thì thôi đành thuận theo vậy.
Lúc đầu là viết tay để chỉnh sửa rồi mới đánh máy gửi cho giáo viên kiểm tra. Lục tìm máy tính trong cặp nhưng không thấy, Giản Kiều liền nghĩ lại một lượt.
" Mình quên máy tính ở kí túc rồi, giờ phải làm sao đây?" Giản Kiều luống cuống trong lo lắng. Rồi cô chợt nhận ra là mình từng thấy trong phòng Hoắc Thẩm Dịch có một cái máy tính. Nhưng mà để làm sao mà mượn hắn được lại là một cái gì đó rất khó.
Bẽn lẽn mà đi qua phòng của Hoắc Thẩm Dịch, cô cứ đứng trước cửa một lúc lâu mà không dám đi vào. Cuối cùng cô lấy hết can đảm gõ cửa nhưng không thấy Hoắc Thẩm Dịch nói gì.
" Hoắc Thẩm Dịch, anh có ở bên trong không?" Không chờ được nữa cô nghiêm giọng hỏi.
Nhưng lạ là gõ cửa rồi hỏi mà hắn cũng chẳng trả lời, cô cứ nghĩ là hắn không ở trong phòng nên tính lén trộm máy tính một lúc rồi trả. Nhưng vừa mở của thì lại thấy Hoắc Thẩm Dịch đang chú tâm bấm máy, bỗng hắn quay lại nhìn về hướng này.
" Cô vào đây làm gì?" Hoắc Thẩm Dịch nhìn cô với vẻ mặt chất vấn.
" Tôi muốn mượn nhờ anh cái máy tính thôi, tại lúc nãy ra về gấp quá nên máy tính của tôi để quên ở trường rồi." Giản Kiều bứt rứt nói.
Hoắc Thẩm Dịch lặng lẽ không nói gì mà đứng dậy tiến đến cạnh Giản Kiều khiến cô cứ lùi lại. Còn chưa kịp phản ứng cô đã bị hắn bế đặt lên bàn làm việc.
" Cô nghĩ tôi có nên cho cô mượn không?" Dùng lời lẽ sắc bén có ẩn tí trêu chọc, Hoắc Thẩm Dịch ghé sát vào tai cô mà nói. Hơi thở của anh thoảng qua đôi tai mềm mỏng kia khiến cô bất giác như rơi vào một khung cảnh khác.
Cái sức hút tà mị nhìn từ trên xuống, cùng chiếc kính cận nhẹ không đủ che đi đôi mắt thâm sâu kia. Quả thật khi nhìn gần như vậy Hoắc Thẩm Dịch trông rất cuốn hút, có lẽ từ trước đến nay do cô không để ý. Đến giờ mới chợt nhận ra người đàn ông trước mặt này còn đẹp trai hơn cả mấy ông thần tượng của mình nữa cơ.
' Nhưng mà khoan đã, mình lại đang nghĩ cái gì vậy chứ rõ ràng là mình sang đây để mượn máy tính mà. Giản Kiều à Hoắc Thẩm Dịch tuy đẹp nhưng không thuộc về mày đâu, đừng cố mà với tới khá cao đó.' Giản Kiều đấu tranh tâm lý một lúc rồi bắt đầu xoay hướng ánh mắt.
Cô chợt nhìn thấy trên màn hình máy tính của Hoắc Thẩm Dịch có một màn virus đang xâm nhập nên không kiềm được mà đưa đôi bàn tay gõ gõ. Thật điêu luyện, cô chăm chú mà ngó lơ luôn Hoắc Thẩm Dịch. Chỉ sau năm phút cuối cùng cũng lấy lại toàn bộ dữ liệu đang bị xâm nhập.
Cô đã khiến Hoắc Thẩm Dịch mở mang được tầm mắt nên hắn cũng không làm khó cô nữa mà cứ thế cho cô mang chiếc máy tính về phòng làm luận văn.
Giản Kiều vừa rời đi được mấy bước thì hắn nhếch miệng nở một nụ cười nham hiểu " Cũng không phải dạng vừa, thú vị đấy!"
……………
Sáng sớm hôm sau, Giản Kiều rất vui vẻ mà mang chiếc máy tính sang phòng Hoắc Thẩm Dịch trả cho hắn. Nhưng không thấy ai cả nên cô cầm chiếc máy tính chạy xuống phòng ăn thì gặp hắn.
Đặt chiếc máy tính lên bàn bên cạnh Hoắc Thẩm Dịch rồi Giản Kiều nhẹ giọng mà nói lời cảm ơn. Hoắc Thẩm Dịch mặc dù nghe rõ nhưng vẫn có trêu chọc cô " Cô nói thế cho mình cô nghe à."
" Cảm ơn, thế đã được chưa?" Giản Kiều tức tối mà cầm chiếc bánh mì lên nói lớn rồi ngại ngùng mà quay người lấy cặp để đi học. Đi chưa nổi mấy bước thì nghe Hoắc Thẩm Dịch nói " Lên xe tôi."
" Thôi tôi gọi xe là được không dám phiền anh." Vẫn cứng họng mà nói.
" Cô nghĩ sẽ ra sao nếu tôi khóa thẻ của cô." Nói rồi Hoắc Thẩm Dịch đi thẳng về phía chiếc xe hãng bản quyền đầy khí thế của mình. Giản Kiều cũng không nói thêm gì mà tự biết ý lên xe cùng hắn ta.
Đến công trường, cô vừa bước xuống xe liền thì phía sau cũng có một chiếc xe tiến đến. Nhưng điều bất ngờ ở đây là Trương Miễu Miễu cũng bước ra từ chiếc xe đó. Nhìn kĩ Giản Kiều mới phát hiện ra chiếc xe này cũng cùng hãng với xe của Hoắc Thẩm Dịch.
Cô nhớ là trước đây cô từng thấy ba cái người Hoắc Thẩm Dịch, Bạch Kiến Sinh, Lục Bắc Kì mới đi xe hãng này. Không lẽ là " Bạch Kiến Sinh" Giản Kiều cứ thế mà thốt lên.
Vừa hay Trương Miễu Miễu chạy lại ôm lấy cô bạn đang ngơ ngác ngỡ ngàng của mình mà chuyển chủ đề. Hoắc Thẩm Dịch cũng không ngờ là người mà lão bạn này muốn đính hôn lại là bạn thân của cô nhóc nhà mình.
Hai lão già như Hoắc Thẩm Dịch và Bạch Kiến Sinh mà lại đi thèm muốn hai cô nhóc vừa lên mười tám. Đúng là không hiểu nổi nữa mà.
" Chiều nay tôi cho người dọn đồ của cô từ kí túc xá về nhà, không nói nhiều." Hoắc Thẩm Dịch vô tâm buông lời mà không chịu hỏi ý kiến của Giản Kiều luôn.
Bạch Kiến Sinh nghe vậy cũng không dám để Trương Miễu Miễu ở lại kí túc một mình mà thò đầu ra khỏi cửa nói " Hay là cô cũng chuyển về nhà đi, Đào Đào cứ đòi ngủ với cô."
"...." Hai người con gái này cũng chẳng biết nói gì nữa. Một người thì quá bá đạo, còn một người thì lại quá cuồng em gái lấy có cái cớ cũng phải lấy em gái ra nói.
Chưa kịp đồng ý thì hai chiếc xe đã lái máy rồi, giờ có đuổi cũng không kịp thì thôi đành thuận theo vậy.