Chương 18: Sự thật hé lộ
Ả ta thấy sát khí trên người Mặc Đình Quân thì cũng lập tức run sợ, nói:
- Ta nói, làm... Làm ơn tha cho ta!
Lúc này Mặc Đình Quân mới chịu thu lại nửa phần sát khí của mình:
- Nói vậy ngay từ đầu có phải nhanh hơn không? Nói đi, ai phái ngươi tới đây?
Ả hầu nữ vẫn chưa hết run rẩy, nói:
- Là... Là một gã đàn ông đã thuê ta tới đây! Hắn ta nói chỉ cần bí mật hành hạ thằng nhóc kia mỗi ngày, rồi nói với nó là hoàng đế Lưu Vũ sai ta làm vậy thì ta sẽ nhận được một khoản tiền khổng lồ sau khi xong việc. hắn cũng sẽ sắp xếp cho bọn ta một thân phận mới để tránh bị ngươi truy lùng ra!
Mặc Đình Quân mặt vẫn không chút lay chuyển, nói:
- Ồ, vậy trông hắn như thế nào?
Ả hầu nữ vẫn chứ hết run rẩy, nói:
- Hắn... Trông khá giống ngươi, chỉ khác đôi mắt của hắn không phải màu hổ phách mà lại là màu lục rất trong! Tóc hắn trông cũng dài hơn nữa!
Mặc Đình Quân nghe xong thì ngớ người, hắn như ngờ ngợ ra điều gì đó, còn Dạ Lang thì thắc mắc:
- Người giống hoàng đế? Chuyện là sao?
- Chắc đó là hoàng huynh của ta! – Mặc Đình Quân trầm ngâm nói:
Dạ Lang lúc này sốc tới há hốc miệng, mất một thời gia ngắn mới định thần lại:
- Hoàng... Hoàng huynh của người! Cơ mà khoan đã! Nếu vậy thì tại sao hắn lại nhắm vào ta với Mặc Yêu, lại còn muốn gây thù giữ Lưu Vũ với Minh quốc nữa!
- Chuyện này kể ra thì dài lắm!
Rồi hắn đột ngột quay qua chỗ ả hầu nữ kia, nói:
- Trước mắt cứ nhốt ả này lại đã, sau đó chúng ta nói chuyện sau!
- Được!
Vậy là Mặc Đình Quân phẩy tay một cái, liền lập tức có hai binh lính tới tháo xích cho cô ta và khống chế cô ta. Thấy vậy Mặc Đình Quân ra lệnh:
- Đưa ả ta tới chỗ bầy sói của ta đi. Chúng đói rồi!
- Rõ!
Ả ta nghe vậy sợ hãi mà la hét cầu xin:
- Hoàng... Hoàng toàn ơn ta mạng cho nô tì, nô tì thật sự biết lỗi rồi, làm ơn tha cho nô tì một lần!
Nhưng Mặc Đình Quân lờ đi sự cầu xin đó của ả, Dạ Lang thấy vậy cũng có chút rùng mình:
- Chậc, xem ra lời đồn hoàng đế Lưu Vũ là kẻ máu lạnh tàn nhẫn cũng không hoàn toàn sai ha!
Mặc Đình Quân hừ lạnh một cái:
- Với mấy kẻ như vậy thì còn cần khoan dung đôn lượng làm gì!
Dạ Lang nghe vậy cũng chỉ biết nhún vai một cái, ra điều bất lực:
- Hầy thôi được rồi! Vậy giờ có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra được không?
- Đi kên phòng làm việc của ta!
- Hả?!
Chưa kịp để Dạ Lang phản ứng lại thì hắn đã quay người rời đi. Dạ Lang cũng chỉ biết chạy theo và làu bàu:
- Chậc, rốt cuộc là chuyện gì đây trời?
Tại phòng làm việc của Mặc Đình Quân
.......................................................
Mặc Đình Quân ngồi ở bàn làm việc, với điệu bộ mệt mỏi, bắt đầu kể cho Dạ Lang biết mọi chuyện:
- Như ngươi biết rồi đấy, rất có khả năng kẻ sai mấy ả hầu nữ kia tới đây là hoàng huynh của ta, chắc là muốn dấy lên thù hận của ngươi với ta rồi thao túng ngươi!
Gia Nhĩ có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Tại sao hắn lại phải làm vây? Rồi tại sao hắn còn muốn nhắm vào cục bông nữa?
- Bởi vì... Hắn ta thèm muốn có quyền lực!
- Hả? – Dạ Lang ngơ ngác không hiểu gì.
Mặc Đình Quân nói tiếp:
- Hắn ta là một kẻ độc tài, luôn muốn thao túng, làm chủ mọi thứ, là người có tâm cơ sauu nặng. Cũng bởi vì vậy nên năm xua tiên đế mới không truyền ngôi cho hắn
- Nhưng đó cũng đâu phải lý do để hắn nhằm vào ta và Mặc Yêu?
- Chắc ngươi biết chuyện về hiện thân của tứ đại linh thần chứ?
- Ta biết, hiện thân của tứ đại linh thần sau một ngàn năm mới tái thế. Nếu có thể quy phục được cả bốn hiện thân của tứ linh thì khi họ thức tỉnh, kẻ quy phục được họ sẽ có sức mạnh vô biên làm bá chủ thế giới. Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì tới việc hắn nhằm vào bọn ta!
- Ngươi và Mặc Yêu... Là hiện thân của Thanh Long và Bạch Hổ trong tứ linh!
Dạ Lang không khổ bất ngờ. Mặc Yêu đứng ngoài nghe lén nãy giờ cũng không khỏi ngạc nhiên, vậy là cô bé quyết định đẩy cửa vào, hỏi:
- Cha, những gì cha nói là thật ạ?
- Sao con vẫn thức vậy?
Mặc Yêu lúng túng nói:
- Dạ... Tại hôm nay con hơi khó ngủ nên đi dạo lòng vòng trong hành kang chút thì vô tình nghe được cha nói chuyện. Con... Con xin lỗi cha!
- Haizzz, không sao, cũng không phải bí mật gì không thể nói cho con biết! – Mặc Đình Quân vừa nói vừa đi tới xoa đầu Mặc Yêu.
- Vậy, những gì cha nói là thật ạ?
- Phải, vậy nên trước giờ ta mới phải bảo vệ con rất cẩn thận nhưng không dám làm quá lộ liễu, nếu không thì phiền phức lắm.
Lúc này Dạ Lang thắc mắc:
- Cơ mà ta là rắn mà, sao lại là hiện thân của Thanh Long được!
- Rắn cũng có thể hóa thành rồng được mà, có gì lạ đâu?
- Ờ ha, vậy còn hiện thân của Chu Tước với Huyền Vũ đang ở đâu vậy? Chắc lad người của tộc chim sẻ với rù đúng không?
- Phải! Vốn dĩ ta không định để hai đứa gặp hai đứa nhóc kia đâu. Cơ mà việc đã tới nước này thì ngày mai ta đành phải đưa hai đứa đi gặp chúng vậy!
- Ta nói, làm... Làm ơn tha cho ta!
Lúc này Mặc Đình Quân mới chịu thu lại nửa phần sát khí của mình:
- Nói vậy ngay từ đầu có phải nhanh hơn không? Nói đi, ai phái ngươi tới đây?
Ả hầu nữ vẫn chưa hết run rẩy, nói:
- Là... Là một gã đàn ông đã thuê ta tới đây! Hắn ta nói chỉ cần bí mật hành hạ thằng nhóc kia mỗi ngày, rồi nói với nó là hoàng đế Lưu Vũ sai ta làm vậy thì ta sẽ nhận được một khoản tiền khổng lồ sau khi xong việc. hắn cũng sẽ sắp xếp cho bọn ta một thân phận mới để tránh bị ngươi truy lùng ra!
Mặc Đình Quân mặt vẫn không chút lay chuyển, nói:
- Ồ, vậy trông hắn như thế nào?
Ả hầu nữ vẫn chứ hết run rẩy, nói:
- Hắn... Trông khá giống ngươi, chỉ khác đôi mắt của hắn không phải màu hổ phách mà lại là màu lục rất trong! Tóc hắn trông cũng dài hơn nữa!
Mặc Đình Quân nghe xong thì ngớ người, hắn như ngờ ngợ ra điều gì đó, còn Dạ Lang thì thắc mắc:
- Người giống hoàng đế? Chuyện là sao?
- Chắc đó là hoàng huynh của ta! – Mặc Đình Quân trầm ngâm nói:
Dạ Lang lúc này sốc tới há hốc miệng, mất một thời gia ngắn mới định thần lại:
- Hoàng... Hoàng huynh của người! Cơ mà khoan đã! Nếu vậy thì tại sao hắn lại nhắm vào ta với Mặc Yêu, lại còn muốn gây thù giữ Lưu Vũ với Minh quốc nữa!
- Chuyện này kể ra thì dài lắm!
Rồi hắn đột ngột quay qua chỗ ả hầu nữ kia, nói:
- Trước mắt cứ nhốt ả này lại đã, sau đó chúng ta nói chuyện sau!
- Được!
Vậy là Mặc Đình Quân phẩy tay một cái, liền lập tức có hai binh lính tới tháo xích cho cô ta và khống chế cô ta. Thấy vậy Mặc Đình Quân ra lệnh:
- Đưa ả ta tới chỗ bầy sói của ta đi. Chúng đói rồi!
- Rõ!
Ả ta nghe vậy sợ hãi mà la hét cầu xin:
- Hoàng... Hoàng toàn ơn ta mạng cho nô tì, nô tì thật sự biết lỗi rồi, làm ơn tha cho nô tì một lần!
Nhưng Mặc Đình Quân lờ đi sự cầu xin đó của ả, Dạ Lang thấy vậy cũng có chút rùng mình:
- Chậc, xem ra lời đồn hoàng đế Lưu Vũ là kẻ máu lạnh tàn nhẫn cũng không hoàn toàn sai ha!
Mặc Đình Quân hừ lạnh một cái:
- Với mấy kẻ như vậy thì còn cần khoan dung đôn lượng làm gì!
Dạ Lang nghe vậy cũng chỉ biết nhún vai một cái, ra điều bất lực:
- Hầy thôi được rồi! Vậy giờ có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra được không?
- Đi kên phòng làm việc của ta!
- Hả?!
Chưa kịp để Dạ Lang phản ứng lại thì hắn đã quay người rời đi. Dạ Lang cũng chỉ biết chạy theo và làu bàu:
- Chậc, rốt cuộc là chuyện gì đây trời?
Tại phòng làm việc của Mặc Đình Quân
.......................................................
Mặc Đình Quân ngồi ở bàn làm việc, với điệu bộ mệt mỏi, bắt đầu kể cho Dạ Lang biết mọi chuyện:
- Như ngươi biết rồi đấy, rất có khả năng kẻ sai mấy ả hầu nữ kia tới đây là hoàng huynh của ta, chắc là muốn dấy lên thù hận của ngươi với ta rồi thao túng ngươi!
Gia Nhĩ có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Tại sao hắn lại phải làm vây? Rồi tại sao hắn còn muốn nhắm vào cục bông nữa?
- Bởi vì... Hắn ta thèm muốn có quyền lực!
- Hả? – Dạ Lang ngơ ngác không hiểu gì.
Mặc Đình Quân nói tiếp:
- Hắn ta là một kẻ độc tài, luôn muốn thao túng, làm chủ mọi thứ, là người có tâm cơ sauu nặng. Cũng bởi vì vậy nên năm xua tiên đế mới không truyền ngôi cho hắn
- Nhưng đó cũng đâu phải lý do để hắn nhằm vào ta và Mặc Yêu?
- Chắc ngươi biết chuyện về hiện thân của tứ đại linh thần chứ?
- Ta biết, hiện thân của tứ đại linh thần sau một ngàn năm mới tái thế. Nếu có thể quy phục được cả bốn hiện thân của tứ linh thì khi họ thức tỉnh, kẻ quy phục được họ sẽ có sức mạnh vô biên làm bá chủ thế giới. Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì tới việc hắn nhằm vào bọn ta!
- Ngươi và Mặc Yêu... Là hiện thân của Thanh Long và Bạch Hổ trong tứ linh!
Dạ Lang không khổ bất ngờ. Mặc Yêu đứng ngoài nghe lén nãy giờ cũng không khỏi ngạc nhiên, vậy là cô bé quyết định đẩy cửa vào, hỏi:
- Cha, những gì cha nói là thật ạ?
- Sao con vẫn thức vậy?
Mặc Yêu lúng túng nói:
- Dạ... Tại hôm nay con hơi khó ngủ nên đi dạo lòng vòng trong hành kang chút thì vô tình nghe được cha nói chuyện. Con... Con xin lỗi cha!
- Haizzz, không sao, cũng không phải bí mật gì không thể nói cho con biết! – Mặc Đình Quân vừa nói vừa đi tới xoa đầu Mặc Yêu.
- Vậy, những gì cha nói là thật ạ?
- Phải, vậy nên trước giờ ta mới phải bảo vệ con rất cẩn thận nhưng không dám làm quá lộ liễu, nếu không thì phiền phức lắm.
Lúc này Dạ Lang thắc mắc:
- Cơ mà ta là rắn mà, sao lại là hiện thân của Thanh Long được!
- Rắn cũng có thể hóa thành rồng được mà, có gì lạ đâu?
- Ờ ha, vậy còn hiện thân của Chu Tước với Huyền Vũ đang ở đâu vậy? Chắc lad người của tộc chim sẻ với rù đúng không?
- Phải! Vốn dĩ ta không định để hai đứa gặp hai đứa nhóc kia đâu. Cơ mà việc đã tới nước này thì ngày mai ta đành phải đưa hai đứa đi gặp chúng vậy!