Chương 26: Chương 26
Hoàng Đế và Thái Thượng Hoàng vội vàng kéo Hoàng Hậu sang một góc, nhỏ giọng nói: “Hoàng Hậu, nàng nhanh cho trẫm xem đây có phải hoa Tuyết Liên không?”Đôi mắt của hai cha con họ sáng rực lên, nhìn chằm chằm về bông hoa màu trắng trong tay Hoàng Hậu.Hoàng Hậu im lặng đắn đo trong chốc lát, thế nhưng vẫn hào phóng đưa hoa cho Hoàng Đế, còn mình thì xoay người đi giúp cô út thử quần áo.Mặc dù bông hoa kia có công dụng rất tốt, nhưng nàng không nỡ lòng lãng phí, cứ để Hoàng Đế giữ thôi vậy.“Ôi, màu sắc này đẹp quá.”Tiểu Miên Miên thay một bộ cung trang màu xanh nhạt, diện mạo càng thêm xinh đẹp hơn.Cô bé ngắm trái ngắm phải, dường như nhìn thế nào cũng không đủ vậy.“Hoàng huynh, muội có đẹp không?”“Cháu trai, cô có xinh không?”Cô bé vui vẻ chạy đến trước mặt Thái Thượng Hoàng và Hoàng Đế, xoay xoay mấy vòng, điệu bộ khoe khoang trông rất đáng yêu.Nhìn cô bé khoe khoang, Thái Thượng Hoàng bật cười, trên gương mặt tràn ngập sự cưng chiều: “Đẹp lắm.Miên Miên là cô bé xinh đẹp nhất thiên hạ này.”“Đúng vậy, cô út xinh đẹp nhất.” Hoàng Đế cũng vội vàng tiếp lời.Miên Miên nhận được câu trả lời hài lòng, mới nhảy chân sáo tiếp tục đi thử quần áo.Còn chưa thử xong, thì mấy vị hoàng tử đã chạy ùa từ bên ngoài vào, dáng vẻ thoạt trông vô cùng hào hứng.“Bà cô, bà cô ơi.”Tứ Hoàng tử có tính cách tương đối hoạt bát, cậu bé là người đầu tiên vọt vào, cũng trực tiếp phớt lờ chẳng thèm hành lễ với mấy người Hoàng Đế, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Miên Miên.“Xảy ra chuyện gì? Sao mấy đứa đều chạy nhanh thế? Quên hết lễ giáo được dạy rồi à?” Hoàng Đế vô cùng khó chịu, y và phụ hoàng vẫn đứng sờ sờ đây, thế sao trong mắt đám ranh con này lại chỉ có mỗi cô út thế?Sau khi nhìn thấy mấy Hoàng tử nhỏ, Tiểu Miên Miên hơi sững sờ, sau đó cô bé lập tức bật cười thành tiếng: “Hì hì, sau khi ăn quả bà đưa, mấy đứa cháu trai càng thêm anh tuấn nhé.”“Bà cô, quả bà đưa cho chúng cháu là quả gì thế? Tối hôm qua sau khi về cung của mình, chúng cháu đều có cảm giác đau bụng, sau khi đi vệ sinh xong thì cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.” Vẻ mặt Đại Hoàng tử tràn ngập ý cười, giống như cơn gió xuân thoảng qua.Cậu bé hất tay, cây quạt xòe ra, bàn tay cậu bé phe phẩy vài cái.“Bà cô, bà nhìn cháu nè, cơ bắp trên người cũng trở nên rắn chắc hơn.Cháu thử rồi, sức lực của cháu lớn hơn lúc trước, lần này, cháu nhất định có thể đánh thắng thằng nhóc nhà họ Dương kia.” Nhị Hoàng tử làm ra tư thế khỏe, đẹp, cân đối; tự hào khoe cơ cho Miên Miên xem.Tiểu Miên Miên nghe đến ngơ ngác, thế nhưng cô bé biết mấy đứa cháu đang khen quả mình tặng chúng, nên cô bé chẳng hề mất kiên nhẫn chút nào.“Bà cô, bà còn quả không? Cháu vẫn muốn ăn.” Ngũ Hoàng tử nhỏ tuổi nhất lập tức nhìn Tiểu Miên Miên bằng đôi mắt tràn ngập sự mong chờ, Tam Hoàng tử nãy giờ vẫn im lặng cũng nhìn cô bé bằng ánh mắt tương tự.“Đúng đó, bà cô ơi, đó là quả gì thế? Bà có còn không?” Tứ Hoàng tử cũng vội vàng cất tiếng hỏi: “Nếu vẫn còn, chúng ta có thể mang ra ngoài bán lấy tiền.Bà phụ trách cung cấp quả, cháu phụ trách bán, bán được tiền chúng ta chia năm - năm, có được không?”