Chương : 58
Mấy ngày sau khi kiểm tra, Tiểu Nhược đã bắt đầu nôn mửa, hơn nữa tình trạng còn rất nghiêm trọng, chỉ cần cô ăn chút gì đó thì lại bị nôn, không chỉ có cô bị hành hạ mà đến cả người tự nhận mình có nhiều kinh nghiệm- dì Vương- cũng bị hành hạ, bà cũng rất đau lòng khi nhìn thấy thiếu phu nhân như vậy nhưng cũng chỉ biết cố gắng chăm sóc thiếu phu nhân hết sức mình, làm chút đồ ăn mà phụ nữ mang thai thích ăn. Bà nghĩ trộm, chắc chắn trong bụng thiếu phu nhân là một tiểu thiếu gia nghịch ngợm mới có thển hành hạ mẹ mình như vậy.
“Ọe..ọe..” tiếng nôn mửa truyền đến từ phòng tắm, dì Vương nhìn đến bàn ăn còn chưa động đũa liền lắc đầu thở dài, thật là một tiểu yêu tinh mà, không biết thương mẹ gì cả, dì Vương lầm bầm oán trách, thiếu phu nhân là người tốt đến cỡ nào, khiến người ta đau lòng biết bao nhiêu, cô đối với kẻ dưới cho tới bây giờ tỏ ra kiêu ngạo, thật không biết thiếu gia vì sao lại không quan tâm tới cô, gần đây suốt ngày gần gũi với vị thiên kim kia, thật là quá đáng mà…
Đang lảm nhảm một mình, dì Vương không chú ý có khách đến nhà, vừa hay lại chính là người mà từ nãy đến giờ dì vương oán trách.
“Aizz, chẳng lẽ Thẩm gia không có lấy nổi một người sao, ngay cả chào hỏi khách khứa cũng không thấy đâu” Giọng nữ cao, lanh lảnh nói, vừa mới đi từ trong phòng tắm ra, Tiểu Nhược ngẩng mặt lên đã nhìn thấy Amaris, một thân âu phục đứng ở phòng khách, nhìn thật chói mắt.
“Dì Vương, pha hộ cháu tách trà cho khách” Trong câu nói của cô mang mười phần châm chọc, cô dặn dì Vương xong quay quay sang nói lời xin lỗi với cô ta:
“ Thật ngại quá, tiểu thư Amaris, là lỗi của chúng tôi, mời cô ngồi”
“Thật là, không có phép tắc gì cả, thế mà đòi làm phu nhân..” Tiểu Nhược nghe thấy câu nói nhỏ đầy châm chọc của cô ta trong lòng không tránh khỏi chua xót. Cô giả bộ không nghe thấy gì nhận lấy tách trà từ tay dì Vương, để lên bàn trước mặt Amaris.
Nhưng Amaris chỉ liếc qua tách trà, vẻ mặt cao ngạo nhìn Tiểu Nhược, ánh mắt như muốn chất vấn cô.
Tiểu Nhược bì người ta nhìn như vậy cảm thấy không thoái mái, cô cất giọng hỏi:
“ Cô đến tìm Hạo Ngôn à. Anh ấy bây giờ không có nhà..” không phải anh ấy đang ở cùng với cô sao, còn chưa đủ à? Phải theo về đến tận nhà ư? Tiểu Nhược thầm nghĩ.
“Không, tôi tới tìm cô” Cắt ngang lời nói của Tiểu Nhược, Amaris nói ngay mục đích của mình.
“Hả? Tìm tôi” Tìm cô? Tìm cô để làm cái gì, sẽ không phải tới cho cô biết, nên biết thức thời mà rời đi, nhường lại danh phận Thẩm phu nhân cho cô ta chứ.
“Đúng vậy, tôi tời tìm cô”ánh mắt cô ta bỗng trở nên sắc bén, hung hằng tựa hồ có thể phóng ra lửa.
“Tìm tôi có chuyện gì…” Ánh mắt của cô ta đáng sợ đến nỗi làm cho Tiểu Nhược lắp bắp. Rõ ràng đây là nhà cô mà, vậy mà cô lại có cảm giác như mình ăn nhờ ở đậu, lại cảm thấy sợ hãi,đúng là đồ vô dụng mà.
“Tôi tới làm gì, chẳng phải trong lòng cô rõ nhất sao” nhìn sắc mặt Tiểu Nhược thay đồi, Amaris mừng thầm, xem ra là cô không cần dùng đòn mạnh làm gì, cô gái này cũng thật biết điều.
‘Tôi..tôi không biết” run run cánh môi, cô lại cảm giác dạ dày chua chua, càng lúc càng mãnh liệt. Chẳng lẽ sự thật là..
“Tôi tin là cô cũng đã nhìn thấy, gần đây tôi và anh ấy đều ở chung với nhau, anh ấy vẫn còn yêu tôi, và tôi cũng yêu anh ấy. Cho nên…” cô biết điều thì nhanh nhanh ly hôn với anh ấy, chúc phúc cho chúng tôi.
“Tôi không hiểu..” dạ dày lại quặn lên, cô nén lại cảm giác muốn nôn lại, lòng bàn tay đã ướt đẫm mô hôi, cô phải dùng sức lắm mới không thất thố trước mặt cô ta
“Không hiểu? Vậy để tôi nói rõ một chút, tôi và Hạo Ngôn còn yêu nhau, chúng tôi muốn quay lại với nhau, mà cô …” quan sát vẻ mặt Tiểu Nhược, cô ta ngừng lại một lát rồi nói: “ Cô sẽ không để ý chứ!” Lời nói mang tính khẳng định chứ không phải là câu hỏi.
Đây là tình huống gì đây?Muốn cô không để ý? Cô nên làm thế nào bây giờ, tình địch đã tìm đến tận cửa, muốn cho người làm vợ như cô đây không để ý cô ta cùng chồng mình sống chung bên ngoài sao? Đầu óc quay cuồng, thân thể cũng lung lay theo, cô dựa vào sofa, không muốn mình ngã gục nhưng vị chua từ dạ dày cứ trào ra, rốt cục không chịu nổi, cô đứng bật dậy, che miệng, chạy vào nhà vệ sinh.
“Ọe..ọe..” tiếng nôn mửa truyền đến từ phòng tắm, dì Vương nhìn đến bàn ăn còn chưa động đũa liền lắc đầu thở dài, thật là một tiểu yêu tinh mà, không biết thương mẹ gì cả, dì Vương lầm bầm oán trách, thiếu phu nhân là người tốt đến cỡ nào, khiến người ta đau lòng biết bao nhiêu, cô đối với kẻ dưới cho tới bây giờ tỏ ra kiêu ngạo, thật không biết thiếu gia vì sao lại không quan tâm tới cô, gần đây suốt ngày gần gũi với vị thiên kim kia, thật là quá đáng mà…
Đang lảm nhảm một mình, dì Vương không chú ý có khách đến nhà, vừa hay lại chính là người mà từ nãy đến giờ dì vương oán trách.
“Aizz, chẳng lẽ Thẩm gia không có lấy nổi một người sao, ngay cả chào hỏi khách khứa cũng không thấy đâu” Giọng nữ cao, lanh lảnh nói, vừa mới đi từ trong phòng tắm ra, Tiểu Nhược ngẩng mặt lên đã nhìn thấy Amaris, một thân âu phục đứng ở phòng khách, nhìn thật chói mắt.
“Dì Vương, pha hộ cháu tách trà cho khách” Trong câu nói của cô mang mười phần châm chọc, cô dặn dì Vương xong quay quay sang nói lời xin lỗi với cô ta:
“ Thật ngại quá, tiểu thư Amaris, là lỗi của chúng tôi, mời cô ngồi”
“Thật là, không có phép tắc gì cả, thế mà đòi làm phu nhân..” Tiểu Nhược nghe thấy câu nói nhỏ đầy châm chọc của cô ta trong lòng không tránh khỏi chua xót. Cô giả bộ không nghe thấy gì nhận lấy tách trà từ tay dì Vương, để lên bàn trước mặt Amaris.
Nhưng Amaris chỉ liếc qua tách trà, vẻ mặt cao ngạo nhìn Tiểu Nhược, ánh mắt như muốn chất vấn cô.
Tiểu Nhược bì người ta nhìn như vậy cảm thấy không thoái mái, cô cất giọng hỏi:
“ Cô đến tìm Hạo Ngôn à. Anh ấy bây giờ không có nhà..” không phải anh ấy đang ở cùng với cô sao, còn chưa đủ à? Phải theo về đến tận nhà ư? Tiểu Nhược thầm nghĩ.
“Không, tôi tới tìm cô” Cắt ngang lời nói của Tiểu Nhược, Amaris nói ngay mục đích của mình.
“Hả? Tìm tôi” Tìm cô? Tìm cô để làm cái gì, sẽ không phải tới cho cô biết, nên biết thức thời mà rời đi, nhường lại danh phận Thẩm phu nhân cho cô ta chứ.
“Đúng vậy, tôi tời tìm cô”ánh mắt cô ta bỗng trở nên sắc bén, hung hằng tựa hồ có thể phóng ra lửa.
“Tìm tôi có chuyện gì…” Ánh mắt của cô ta đáng sợ đến nỗi làm cho Tiểu Nhược lắp bắp. Rõ ràng đây là nhà cô mà, vậy mà cô lại có cảm giác như mình ăn nhờ ở đậu, lại cảm thấy sợ hãi,đúng là đồ vô dụng mà.
“Tôi tới làm gì, chẳng phải trong lòng cô rõ nhất sao” nhìn sắc mặt Tiểu Nhược thay đồi, Amaris mừng thầm, xem ra là cô không cần dùng đòn mạnh làm gì, cô gái này cũng thật biết điều.
‘Tôi..tôi không biết” run run cánh môi, cô lại cảm giác dạ dày chua chua, càng lúc càng mãnh liệt. Chẳng lẽ sự thật là..
“Tôi tin là cô cũng đã nhìn thấy, gần đây tôi và anh ấy đều ở chung với nhau, anh ấy vẫn còn yêu tôi, và tôi cũng yêu anh ấy. Cho nên…” cô biết điều thì nhanh nhanh ly hôn với anh ấy, chúc phúc cho chúng tôi.
“Tôi không hiểu..” dạ dày lại quặn lên, cô nén lại cảm giác muốn nôn lại, lòng bàn tay đã ướt đẫm mô hôi, cô phải dùng sức lắm mới không thất thố trước mặt cô ta
“Không hiểu? Vậy để tôi nói rõ một chút, tôi và Hạo Ngôn còn yêu nhau, chúng tôi muốn quay lại với nhau, mà cô …” quan sát vẻ mặt Tiểu Nhược, cô ta ngừng lại một lát rồi nói: “ Cô sẽ không để ý chứ!” Lời nói mang tính khẳng định chứ không phải là câu hỏi.
Đây là tình huống gì đây?Muốn cô không để ý? Cô nên làm thế nào bây giờ, tình địch đã tìm đến tận cửa, muốn cho người làm vợ như cô đây không để ý cô ta cùng chồng mình sống chung bên ngoài sao? Đầu óc quay cuồng, thân thể cũng lung lay theo, cô dựa vào sofa, không muốn mình ngã gục nhưng vị chua từ dạ dày cứ trào ra, rốt cục không chịu nổi, cô đứng bật dậy, che miệng, chạy vào nhà vệ sinh.