Chương 31
Cạch - Ngọc Linh mở cửa phòng . Gương mặt cô gái nhỏ nhắn mặc đồng phục trường Royal nằm đắp chăn, mắt khép lại . Đưa ánh mắt xuống bụng của Thy, N.Linh bỗng chạnh lòng- Linh ? - Thy tỉnh dậy, lờ mờ mở mắt, nhìn cô diễn viên nổi tiếng là cô bạn thân của mình nói- Đừng ngồi dậy, cậu nằm nghỉ đi - Chris vội chạy tới nói ( Vì tên khi làm diễn viên của vũ Ngọc Linh là Chris Linh nên mình sẽ gọi là Chris nhé )- Mình mua đồ ăn cho cậu này - Chris nói rồi mở chiếc cặp hai chiếc cặp lồng mình đựng ở bàn ra . Cô mua ở canteen bệnh viện này . 1 khay đựng canh gà hạt sen, 1 khay đựng bát cháo chim bồ câu đậu xanh đang tỏa khói, 1 khay khác lại có một đĩa đậu đũa . Rồi lấy thêm chiếc thìa, đôi đũa, để tất cả cẩn thận trước mặt Thy- Thật sự cảm ơn cậu, Chris - Thy nhìn đống đồ ăn đủ chất do cô bạn thân chuẩn bị lòng cảm kích vô cùng- Cậu ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu . Đây đều là món ăn tốt và bổ dưỡng cho bà bầu . Mình đã hỏi một cô nhân viên dưới đó mà . Chỉ hận là cô ta bảo mình mua thức ăn cho mẹ à thôi . Cậu ăn đi - Chris kể lể- Cậu biết rồi sao ? - Thy buồn buồn hỏi- Ừ . Thôi, cậu ăn đi - Chris đáp- Linh này, mình phải làm sao đây ? Chẳng nhẽ lại đi phá đứa bé này ? Mình....mình không đủ can đảm nhưng nếu mang nó, sinh ra, nó sẽ không có cha, mình phải làm sao ? Chẳng nhẽ lại đưa nó vào cô nhi viện ư ? Để nó lớn khôn như lúc mình ở trong đó sao ? Mình phải làm sao đây ? - Thy bỗng bật khóc nức nở- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Thy à - Linh đáp-Linh à, cậu biết không ? Duy chỉ có cậu thôi, có mình cậu thôi . Chỉ có cậu là hiểu tớ nhất thôi - Thy nói trong hàng nước mắt-Linh à, cậu biết không ? Duy chỉ có cậu thôi, có mình cậu thôi . Chỉ có cậu là hiểu tớ nhất thôi - Thy nói trong hàng nước mắtBuổi chiều- Anh báo cho bác Dương chưa ? - N.Linh hỏi- Báo rồi . Chắc bây giờ bác ấy đang rối lắm - Khánh đáp lời Cộp..cộpTiếng đi vang lên . Tất cả ngẩng đầu . Người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, ăn mặc sang trọng đi tới . Tiếng giày cao gót cứ chạm vào nền nhà phát ra những tiếng kêu cộp cộp như vừa nãy- Mẹ - Khánh Linh cùng Yến đồng thanh nói CạchCánh cửa phòng bệnh nhân Phạm Trần Thảo Thy hôm nay không biết đã mở ra bao nhiêu lần, bây giờ lại mở thêm một lầ nữaCăn phòng trắng đơn sơ, cửa sổ được kéo rèm cẩn thận . 1 tủ đựng thuốc, 1 chiếc giường đang có người nằm ngủ, bên cạnh là 1 cái bàn nhỏ cùng 1 chiếc ghế . Ánh mắt cô Dương thẫn thờ nhìnTuy Thy chỉ là con nuôi của cô nhưng không vì thế mà cô ghét nó . Lần đầu cô gặp Thy ở một cửa hàng quần áo lớn tại Việt NamTuy Thy chỉ là con nuôi của cô nhưng không vì thế mà cô ghét nó . Lần đầu cô gặp Thy ở một cửa hàng quần áo lớn tại Việt NamQuay về quá khứ :Thành phố Hà Nội tấp nập người qua kẻ lại, dòng người đông đúc chen chúc vào nhau . Ngày ấy, cô Dương chỉ mới 30 tuổi nhưng do yêu sớm từ tuổi 20, kết hôn từ tuổi 24 nên cô đã làm mẹ của hai bé gái 6 tuổi xinh xắn, đáng yêu như những thiên thần nhí vậy . Không lúc nào không ngây thơ, nghộ nghĩnh hết.Vì đang vào thời điểm ùn tắc giao thông nên chiếc xe gần như đứng im một chỗ, khó khăn lắm mới nhích lên vài cm . Ánh mắt cô chán nản nhìn phía trước - Nơi hàng chục chiếc xe ô tô, thay vào đó, cô đảo ánh mắt qua bên đường . Quanh cảnh không nổi bật lắm, chỉ thấy vào chiếc đầu xe ô tô, vài chiếc nhà cao tầng, nhà hàng cao chót vót. Quang cảnh này đã quá quen thuộc với cô nên cô quay mặt, thở dài - Cháu bé, cháu đứng ở đây làm gì vậy ? Sao không vào trong ? - 1 tiếng của ai đó vang lên- Dạ thôi ạ - Giọng cô bé nào đó vang lênSự tò mò nổi lên, cô muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra và lúc ấy, dòng xe cộ bắt đầu hoạt động trở lại, đi như bình thường . Lướt qua mắt cô, chỉ là một ai đó khoảng 5-6 tuổi, mặc bộ quần áo chắp vá những miếng vải đi qua cửa hàng thời trang trẻ em lớn . Vụt qua trong chốc lát,cô không để tâm lắm vì bây giờ cô còn có một số việcThời gian trôi đôi khi nhanh lắm . Sau 1 năm, cô gặp lại cô bé ấy Bộ trang phục ngày nào in đậm trong tâm trí cô . Cô gặp lại cô bé ấy trong một hoàn cảnh quá đau thương