Chương : 10
“Buổi trưa sẽ để ngươi ăn cháo. Tuy rằng ngươi không sinh bệnh vị giác cũng không sao, nhưng ngươi hôm qua nhiệt độ tăng cao, ăn mấy món thanh đạm sẽ tốt hơn. Qua hai ngày nhìn coi ngươi hồi phục thế nào sẽ cho ngươi ăn chút cháo thịt.” Tiểu Bảo cần thận tỉ mỉ an bài đồ ăn cho Liễu Phong Liễm.
“Ân, ta nghe lời ngươi” Liễu phong Liễm nở nụ cười tín nhiệm.
Vốn nghĩ rằng rơi xuống sườn núi vô pháp còn sống, y từ lâu đã thấy sống quá mệt mỏi, có lẽ chết sẽ là lối giải thoát. Ông trời hết lần này tới lần khác đem tới vật nhỏ cứu lấy y, cho y cơ hội được trọng sinh (sống lại), y sao không buông đi quá khứ mà hảo hảo sống, dù sao bị quẳng xuống tuyệt mệnh nhai có thể còn sống có mấy người, xem ra mệnh y không tuyệt.
Hơn nữa, hiện tại lại có tiểu tình nhân hồn nhiên tự động đưa đến cửa, ha hả, đại khái đây là lão thiên gia thấy y thảm quá nên đưa tới lễ vật chăng, này y sẽ không khách khí mà tiếp nhận a.
“Liễm, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ăn một chút gì đó rồi sẽ giúp ngươi đổi dược.”
“Ngươi chưa ăn sao?”
“Ân.”
“Cẩn thận phá hư dạ dày đó.” Liễu Phong Liễm quan tâm nói. Ngủ dậy lâu vậy rồi mà còn chưa có ăn gì, nếu như sinh bệnh phải làm sao.
“Không thấy đói bụng.” Tiểu Bảo không quan tâm nhún nhún vai.
“Sau này không cho làm vậy nữa.” Liễu Phong Liễm nghiêm túc nói.
“Nga.” Liễm quan tâm hắn a, hắn cao hứng cười hì hì.
Tiểu Bảo lấy ra trong bao quần áo lương khô, vẻ mặt hạnh phúc ăn.
“Ngươi không ăn cháo sao?” Liễu Phong Liễm kì quái nhìn Tiểu bảo, hắn sao cứ ăn bánh bánh nướng như thế.
“Nga, ta vốn dĩ không mang nhiều gạo lắm, cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều người, ngươi lại đang bị thương đương nhiên để cho ngươi ăn. Không biết có đủ gạo đến khi ngươi khỏi hay không.” Tiểu Bảo không ý tứ gãi đầu.
“Ngươi…Ai…Ngươi cũng hỏi ta là người tốt hay xấu, cứ tốt với ta như thế không sợ ta lấy oán trả ơn sao?” Liễu Phong Liễm thở dài nói.
“Ta không nghĩ tới. Ngươi sẽ sao?” Tiểu Bảo thành thật hỏi.
“Sẽ không.” Liễu Phong Liễm nghiêm túc cùng kiên quyết nói.
“Na không có là được rồi. Người tốt có khi cũng xấu, người xấu chưa chắc đã không tốt, ta không phân biệt được người ta nói thật hay giả, hỏi cũng như không hỏi, bất quá ta tin tưởng vận khí ta rất tốt, hơn nữa trực giác của ta cũng không tệ, nếu không ta cũng sẽ không muốn ngươi làm người tình nhân của ta…” Tiểu Bảo vừa nói vừa xấu hổ đứng lên, cúi thấp đầu.
Liễu Phong Liễm giật mình, nguyên lai Tiểu Bảo nhìn người hoàn toàn dựa vào cảm giác. May mà lần này đối tượng là y. Xem ra sau này phải hảo hảo dạy lại hắn làm sao nhận thức người khác. Liễu Phong Liễm trong lòng âm thầm phát thệ.
“Ân, ta nghe lời ngươi” Liễu phong Liễm nở nụ cười tín nhiệm.
Vốn nghĩ rằng rơi xuống sườn núi vô pháp còn sống, y từ lâu đã thấy sống quá mệt mỏi, có lẽ chết sẽ là lối giải thoát. Ông trời hết lần này tới lần khác đem tới vật nhỏ cứu lấy y, cho y cơ hội được trọng sinh (sống lại), y sao không buông đi quá khứ mà hảo hảo sống, dù sao bị quẳng xuống tuyệt mệnh nhai có thể còn sống có mấy người, xem ra mệnh y không tuyệt.
Hơn nữa, hiện tại lại có tiểu tình nhân hồn nhiên tự động đưa đến cửa, ha hả, đại khái đây là lão thiên gia thấy y thảm quá nên đưa tới lễ vật chăng, này y sẽ không khách khí mà tiếp nhận a.
“Liễm, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ăn một chút gì đó rồi sẽ giúp ngươi đổi dược.”
“Ngươi chưa ăn sao?”
“Ân.”
“Cẩn thận phá hư dạ dày đó.” Liễu Phong Liễm quan tâm nói. Ngủ dậy lâu vậy rồi mà còn chưa có ăn gì, nếu như sinh bệnh phải làm sao.
“Không thấy đói bụng.” Tiểu Bảo không quan tâm nhún nhún vai.
“Sau này không cho làm vậy nữa.” Liễu Phong Liễm nghiêm túc nói.
“Nga.” Liễm quan tâm hắn a, hắn cao hứng cười hì hì.
Tiểu Bảo lấy ra trong bao quần áo lương khô, vẻ mặt hạnh phúc ăn.
“Ngươi không ăn cháo sao?” Liễu Phong Liễm kì quái nhìn Tiểu bảo, hắn sao cứ ăn bánh bánh nướng như thế.
“Nga, ta vốn dĩ không mang nhiều gạo lắm, cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều người, ngươi lại đang bị thương đương nhiên để cho ngươi ăn. Không biết có đủ gạo đến khi ngươi khỏi hay không.” Tiểu Bảo không ý tứ gãi đầu.
“Ngươi…Ai…Ngươi cũng hỏi ta là người tốt hay xấu, cứ tốt với ta như thế không sợ ta lấy oán trả ơn sao?” Liễu Phong Liễm thở dài nói.
“Ta không nghĩ tới. Ngươi sẽ sao?” Tiểu Bảo thành thật hỏi.
“Sẽ không.” Liễu Phong Liễm nghiêm túc cùng kiên quyết nói.
“Na không có là được rồi. Người tốt có khi cũng xấu, người xấu chưa chắc đã không tốt, ta không phân biệt được người ta nói thật hay giả, hỏi cũng như không hỏi, bất quá ta tin tưởng vận khí ta rất tốt, hơn nữa trực giác của ta cũng không tệ, nếu không ta cũng sẽ không muốn ngươi làm người tình nhân của ta…” Tiểu Bảo vừa nói vừa xấu hổ đứng lên, cúi thấp đầu.
Liễu Phong Liễm giật mình, nguyên lai Tiểu Bảo nhìn người hoàn toàn dựa vào cảm giác. May mà lần này đối tượng là y. Xem ra sau này phải hảo hảo dạy lại hắn làm sao nhận thức người khác. Liễu Phong Liễm trong lòng âm thầm phát thệ.