Chương : 3
Tiểu Bảo hạ sơn. Trong ngực Tiểu Bảo là niềm vui sướng, trên vai mang theo một bao đựng đầy quần áo, trong tay ôm ôm tiểu hắc, trong miệng ngân nga tiểu khúc, không ngừng nhảy tung tăng trong rừng đêm.
“Ân ~~ hừ ~~ soái ca, soái ca ngươi ở đâu, ngươi có biết hay không Tiểu Bảo rất nóng lòng chờ ngươi, mong ngươi mong ngươi ~~ mau mau xuất hiện. Ân ~~ hừ ~~ a ~~”
Đột nhiên, hắn dừng lại, ngẳng mặt lên trời, cầu nguyện: “Lão Thiên a, ngươi nhất định phải mở to mắt giúp ta tuyển một lão công, thập phần soái nha. Giống phụ thân suất, có năng lực, tốt với ta. Ân tạm vậy thôi đã…sau này còn có điều kiện gì nữa sẽ nói với ngươi.”
Cầu nguyện xong, hắn hài lòng chạy đi.
Cái gì? Ngươi nói hắn còn thiếu một điều kiện? Ngươi tới nói nghe chút coi. Nga, ngươi nói chính là võ công phải tốt hơn so với hắn? Cái này ngươi ngàn vạn lần đừng nói, ý nghĩ này hắn đã sớm nghĩ. Võ công so với hắn tốt hơn trên đời này đếm trên đầu ngón tay, sư phụ hắn đã nói trừ phi là thập nhân đứng đầu bảng xếp hạng giang hồ nếu không không ai là đối thủ của hắn. Trước đây sư phụ hắn coi hắn là tiểu công mà bồi dưỡng, võ công có thể yếu sao? Vì điều này mà Tiểu Bảo đã khổ sở một trận, thế nhưng phụ thân hắn nói võ công cao mới có lợi, nếu thấy tiểu công không vừa mắt có thể động thủ đánh bẹp, tiểu công đối hắn có ý đồ bất chính hắn có thể bỏ chạy, còn một điểm nữa sẽ không nói ra, nói ra có thể sẽ khiến cho Tiểu Bảo tức giận, sau này các ngươi sẽ biết, cứ chờ đi…
Lạp lạp lạp… Tiểu Bảo một đường vừa đi vừa hát cái tiểu khúc mà hắn sáng tác chạy tới ngôi làng dưới chân núi. Bất quá hắn không dám dừng lại, hắn sợ sư phụ sáng sớm tỉnh lại không thấy hắn, tức giận, chạy tới bắt hắn trở về. Hắn không thể làm gì khác hơn là đi không ngừng, tiếp tục khổ khổ chạy, thừa dịp còn thời gian chạy càng xa càng tốt.
Lòng nghĩ như vậy, sáng sớm trên đường làng không một bóng người, dưới chân vận khởi mười thành Bích tung vô ảnh, bay đi nhanh chóng.
Thẳng đến khi rất xa rất xa, qua con sông, hắn cảm thấy đã an toàn liền dừng lại.
“Hô…hô…hô…Xa như vậy rồi, sư phụ chắc không thể nào truy được ta nữa a. Mệt chết được, trước tiên nghỉ ngơi cái đã.” Thì thào tự nói, Tiểu Bảo dựa mình vào thân cây, kiếm một chỗ ngồi xuống.
Nhắm mắt thở dốc, Tiểu Bảo suy tính nên đi nơi nào. Tiền cũng đủ, nói đến đây, phụ thân thật là thành thạo, cho hắn một vạn lượng a, ha ha, hắn ngửa mặt lên trời cười to ba cái. Xem ra phụ thân muốn cùng sư phụ hảo hảo tiêu dao một năm rưỡi, mà hắn cũng sẽ biết điều không quấy rối. Gần đây có nghe phụ thân nói về võ lâm đại hội được cử hàng để ứng phó với ma đạo, chi bằng hắn cũng đến tham gia góp vui.
Giải quyết xong nơi cần đến, bây giờ phải tính xem làm thế nào để câu dẫn soái ca a. Tiểu Bảo sờ sờ mặt mình, kì thực ra, mặt hắn có điểm cương khí (khí chất mạnh mẽ), đây chính là nỗi đau trong lòng hắn, sở dĩ sư phụ nói hắn làm một tiểu là phù hợp, thế nhưng hắn kiên quyết không chịu, ai nói suất khí thì không thể làm tiểu thụ, ai quy định ah ~ ~
Sở dĩ hắn không ngừng nỗ lực, cả ngày mở mắt, đem đôi mắt luyện thành tà mị có thể bắn tia sét tứ phía (chém chém chém). Bởi vậy chứng minh, mọi việc con người đều có thể quyết định. Thế là, thành công lần này, ta càng nỗ lực hơn nữa. Da dẻ không trắng lắm, đừng lo, chỉ cần trơn nhẵn co dãn là đã thành công; dáng người không giống khả ái thiếu niên, hắn cũng không hiếm lạ, chỉ cần hai chân thon dài, vóc người cân xứng hoặc đẹp; mái tóc hoàn hảo đủ đen đủ dài, hắn nỗ lực nuôi dưỡng, hiện tại đã dài hơn thắt lưng. Mũi hắn rất cao, thẳng, có thể làm cho khuôn mặt hắn hoàn chỉnh, hơn nữa đôi môi màu hồng phấn, dài nhỏ hợp với khuôn mặt. tất cả đều phù hợp, mỹ nhân có tính cách cương nghị làm cho lòng người nổi lên dục vọng muốn chinh phục.
Oa ha ha ha!!! Xem ra hắn đã được định trước là một người có mệnh làm tiểu thụ hạnh phúc cả đời a.
Đi lâu, hắn nghỉ ngơi cũng đã lâu, khởi hành. Soái ca a, Tiểu Bảo tới đây, hãy tiếp chiêu!!!
“Ân ~~ hừ ~~ soái ca, soái ca ngươi ở đâu, ngươi có biết hay không Tiểu Bảo rất nóng lòng chờ ngươi, mong ngươi mong ngươi ~~ mau mau xuất hiện. Ân ~~ hừ ~~ a ~~”
Đột nhiên, hắn dừng lại, ngẳng mặt lên trời, cầu nguyện: “Lão Thiên a, ngươi nhất định phải mở to mắt giúp ta tuyển một lão công, thập phần soái nha. Giống phụ thân suất, có năng lực, tốt với ta. Ân tạm vậy thôi đã…sau này còn có điều kiện gì nữa sẽ nói với ngươi.”
Cầu nguyện xong, hắn hài lòng chạy đi.
Cái gì? Ngươi nói hắn còn thiếu một điều kiện? Ngươi tới nói nghe chút coi. Nga, ngươi nói chính là võ công phải tốt hơn so với hắn? Cái này ngươi ngàn vạn lần đừng nói, ý nghĩ này hắn đã sớm nghĩ. Võ công so với hắn tốt hơn trên đời này đếm trên đầu ngón tay, sư phụ hắn đã nói trừ phi là thập nhân đứng đầu bảng xếp hạng giang hồ nếu không không ai là đối thủ của hắn. Trước đây sư phụ hắn coi hắn là tiểu công mà bồi dưỡng, võ công có thể yếu sao? Vì điều này mà Tiểu Bảo đã khổ sở một trận, thế nhưng phụ thân hắn nói võ công cao mới có lợi, nếu thấy tiểu công không vừa mắt có thể động thủ đánh bẹp, tiểu công đối hắn có ý đồ bất chính hắn có thể bỏ chạy, còn một điểm nữa sẽ không nói ra, nói ra có thể sẽ khiến cho Tiểu Bảo tức giận, sau này các ngươi sẽ biết, cứ chờ đi…
Lạp lạp lạp… Tiểu Bảo một đường vừa đi vừa hát cái tiểu khúc mà hắn sáng tác chạy tới ngôi làng dưới chân núi. Bất quá hắn không dám dừng lại, hắn sợ sư phụ sáng sớm tỉnh lại không thấy hắn, tức giận, chạy tới bắt hắn trở về. Hắn không thể làm gì khác hơn là đi không ngừng, tiếp tục khổ khổ chạy, thừa dịp còn thời gian chạy càng xa càng tốt.
Lòng nghĩ như vậy, sáng sớm trên đường làng không một bóng người, dưới chân vận khởi mười thành Bích tung vô ảnh, bay đi nhanh chóng.
Thẳng đến khi rất xa rất xa, qua con sông, hắn cảm thấy đã an toàn liền dừng lại.
“Hô…hô…hô…Xa như vậy rồi, sư phụ chắc không thể nào truy được ta nữa a. Mệt chết được, trước tiên nghỉ ngơi cái đã.” Thì thào tự nói, Tiểu Bảo dựa mình vào thân cây, kiếm một chỗ ngồi xuống.
Nhắm mắt thở dốc, Tiểu Bảo suy tính nên đi nơi nào. Tiền cũng đủ, nói đến đây, phụ thân thật là thành thạo, cho hắn một vạn lượng a, ha ha, hắn ngửa mặt lên trời cười to ba cái. Xem ra phụ thân muốn cùng sư phụ hảo hảo tiêu dao một năm rưỡi, mà hắn cũng sẽ biết điều không quấy rối. Gần đây có nghe phụ thân nói về võ lâm đại hội được cử hàng để ứng phó với ma đạo, chi bằng hắn cũng đến tham gia góp vui.
Giải quyết xong nơi cần đến, bây giờ phải tính xem làm thế nào để câu dẫn soái ca a. Tiểu Bảo sờ sờ mặt mình, kì thực ra, mặt hắn có điểm cương khí (khí chất mạnh mẽ), đây chính là nỗi đau trong lòng hắn, sở dĩ sư phụ nói hắn làm một tiểu là phù hợp, thế nhưng hắn kiên quyết không chịu, ai nói suất khí thì không thể làm tiểu thụ, ai quy định ah ~ ~
Sở dĩ hắn không ngừng nỗ lực, cả ngày mở mắt, đem đôi mắt luyện thành tà mị có thể bắn tia sét tứ phía (chém chém chém). Bởi vậy chứng minh, mọi việc con người đều có thể quyết định. Thế là, thành công lần này, ta càng nỗ lực hơn nữa. Da dẻ không trắng lắm, đừng lo, chỉ cần trơn nhẵn co dãn là đã thành công; dáng người không giống khả ái thiếu niên, hắn cũng không hiếm lạ, chỉ cần hai chân thon dài, vóc người cân xứng hoặc đẹp; mái tóc hoàn hảo đủ đen đủ dài, hắn nỗ lực nuôi dưỡng, hiện tại đã dài hơn thắt lưng. Mũi hắn rất cao, thẳng, có thể làm cho khuôn mặt hắn hoàn chỉnh, hơn nữa đôi môi màu hồng phấn, dài nhỏ hợp với khuôn mặt. tất cả đều phù hợp, mỹ nhân có tính cách cương nghị làm cho lòng người nổi lên dục vọng muốn chinh phục.
Oa ha ha ha!!! Xem ra hắn đã được định trước là một người có mệnh làm tiểu thụ hạnh phúc cả đời a.
Đi lâu, hắn nghỉ ngơi cũng đã lâu, khởi hành. Soái ca a, Tiểu Bảo tới đây, hãy tiếp chiêu!!!