Chương 14: Cường bạo mạc tổng mừng ly hôn
Sáng hôm sau, Kiều An Hạ nhận được cuộc gọi từ Vương Loan.
“Tôi nghe nói cô muốn ly hôn mới buông tha cho con trai tôi. Giấy ly hôn đã ký tôi đã chuẩn bị xong, cô đến lấy và dọn đồ khỏi Viên gia đi.”
Kiều An Hạ cảm thấy rất vui vẻ, cô đã đợi ngày này rất lâu, cuối cùng hy vọng của cô đã thành hiện thực.
Vả lại, cô còn một số di vật của mẹ còn để lại ở Viên gia, nên hai người hẹn nhau ở Viên gia để lấy đồ.
Đến nơi, cô không thấy Vương Loan ở dưới lầu, Kiều An Hạ lên lầu lấy di vật, ngoài thứ này ra cô không cần cái gì khác.
Vừa đi xuống lầu, cô liền nhìn thấy Viên Phàm đang ngồi ở dưới.
Nhìn thấy cô, Viên Phàm cười lạnh: “Tôi đã nói với cô rồi, bọn chúng không thể làm tôi vì tôi không làm gì cả.”
Kiều An Hạ trong lòng run lên, cô nhận ra mình đã bị lừa, cô quay người định đi ra ngoài, nhưng cánh cửa đã bị đóng lại một cách chói tai.
Viên Phàm đi thẳng về phía Kiều An Hạ: “Để tôi xem lần này cô chạy đi đâu?”
“Viên Phàm.” - Kiều An Hạ cắn răng: “Nếu anh dám động vào tôi, Viên thị liền xong đời.”
Viên Phàm cười lạnh: “Cô ăn gan trời còn dám dọa tôi. Hừ… Mạc Thiên thích cô à, hôm nay tôi liền nếm thử, tư vị của đệ nhất mỹ nhân Hải Thành là như thế nào?”
Bộ dạng điên cuồng của Viên Phàm khiến Kiều An Hạ sợ hãi.
“Viên Phàm, hôm nay anh động vào tôi, anh sẽ phải hối hận.”
“Ha ha.” - Viên Phàm cười lạnh: “ Ba năm, ba năm tôi không đụng vào cô, ta mới hối hận.”
Nói xong, hắn vung tay lên, ném Kiều An Hạ lên ghế sô pha, trực tiếp đè lên người cô.
Kiều An Hạ liều mạng giãy dụa, di vật trong tay rơi xuống mặt đất.
“Kiều An Hạ, tôi đã nói rồi. Tôi và cô sẽ dây dưa cho đến chết.”
Viên Phàm điên cuồng xé rách quần áo của Kiều An Hạ. Chỉ là cô mặc áo thun và quần Jean, nhưng mà nó cũng sắp chịu không nổi sự cuồng bạo của hắn.
Bên ngoài, người hầu mặt xanh như tàu lá đẩy cửa vào: “Thiếu gia, không xong rồi, cửa lớn bị…”
“Cút ra ngoài.” - Viên Phàm hét lớn.
Người hầu toàn thân phát rung: “Là Mạc Thiên, Mạc Thiên đến.”
Viên Phàm trong lòng trầm xuống, buong Kiều An Hạ xuống, muốn chạy ra ngoài nhưng cánh cửa vang ầm một tiếng.
Mọi thứ rất nhanh, Mạc Thiên bước vào, đến nhìn cũng không nhìn hắn, phẩy tay đám người phía sau: “Đánh.”
Bao nhiêu vệ sĩ bao quanh Viên Phàm. Căn phòng rộng lớn chỉ còn vang lên âm thanh Viên Phàm rên la đau đớn.
Kiều An Hạ đưa mắt nhìn Mạc Thiên, đây là lần thứ ba.
Đây là lần thứ ba khi cô gặp nguy hiểm, anh đã xuất hiện ở trước mặt cô. Trong giờ phút này, dù người khác có nói Mạc Thiên giết người không gớm tay, cô cũng không quan tâm.
Cô chỉ biết đây là người đàn ông duy nhất cô có thể dựa vào…
Mạc Thiên đi đến bên cô, kiểm tra thấy cô không bị làm sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bị đánh một lúc, cận vệ cảm thấy đánh thêm hắn sẽ chết thì dừng lại, Viên Phàm chật vật đứng dậy, trừng mắt nhìn Kiều An Hạ.
Thang Duy đạt thỏa thuận ly hôn lên bàn: “Viên tổng, mời anh ký.”
Nghe vậy, Viên Phàm cười lạnh một tiếng, máu trên mặt hắn ta càng thêm đáng sợ hơn.
Hắn ta chụp lấy bản thỏa thuận ly hôn, xé nát: “Vu oan cho tôi không được, nhìn thấy ta từ trong lao đi ra liền muốn hù tôi sợ sao? Tôi nói rồi, tôi sẽ không ly hôn, nhất quyết không ly hôn.”
Thang Duy lấy một xấp tài liệu đặt lên bàn: “Đây là tài liệu thuế của Viên thị, từ ba năm trước đã trốn thuế hơn 300 tỷ, chỉ cần cái này, Viên Phàm ngươi đã đi tù gục xương.”
Viên Phàm cười lớn: “Các người cho rằng tôi là kẻ ngu ngốc sao, đã dồn tôi đến mức này, ký hay không ký, các người sẽ buông tha tôi sao?”
Mạc Thiên cười nhạt: “Cậu không muốn ký cũng không sao, cùng làm cô ấy đơn phương ly hôn, tốn một chút thời gian, sau hai năm ly thân liền có thể ly hôn, bất quá hai năm sau Viên thị chỉ e không còn tồn tại.
Nói xong, Mạc Thiên ôm Kiều An Hạ rời đi.
Viên Phàm lạc vào khủng hoảng, hắn ta sẽ mất hết sao, kể cả Viên thị, kể cả con cờ Kiều An Hạ.
“Mặc tổng, tôi sai rồi, cầu xin anh cho tôi một con đường sống, tôi đồng ý ly hôn.”
“Muộn rồi.” - Kiều An Hạ lên tiếng.
Viên Phàm tức giận nhìn cô: “Cô muốn gì?”
“Tôi nói đã muộn, bây giờ không chỉ có ly hôn, tôi muốn Kiều thị An Sinh.”
Viên Phàm nghiến răng nghiến lợi: “ Cô là đồ phụ nữ vô liêm sỉ, được một tất lại muốn một thước.”
“À…” - Giọng nói của Mạc Thiên vang lên, cơn tức giận của Viên Phàm liền dịu đi.
Sau đó hắn nghĩ đến cái gì đó liền nhếch môi cười: “Vậy tôi cũng nói cho cô biết, quá muộn rồi, tôi đã bán Kiều thị An Sinh cho Cố gia ở Hải Thành, nhà họ Cố cô có biết không?”
“Khốn nạn.” - Kiều An Hạ hung hăn chửi.
Cố gia ở Hải Thành là gia tộc lớn có thể nói là trực tiếp cạnh tranh với nhà họ Mạc. Kiều thị An Sinh rơi vào tay Cố gia, xem như cô không có cơ hội lấy lại.
“Được, cô nói tôi là cái gì thì chính là cái đó, Kiều thị An Sinh đã không còn liên quan gì đến tôi nữa, nếu cô muốn nó, sao không thử đi câu dẫn con trai lớn nhà họ Cố, cô cùng làm chỉ là giày…” - Hai chữ giày nát còn chưa ra khỏi miệng, Mạc Thiên đã liếc mắt nhìn vệ sĩ.
Đám vệ sĩ lại vây lấy Viên Phàm, đá hắn ta thêm lần nữa.
Mạc Thiên ôm Kiều An Hạ lên xe, cô hướng về phía anh nói: “Cảm ơn.”
“Đồ ngốc, ai cho em một mình đến tìm Viên Phàm?”
Thật trùng hợp hôm nay anh cũng đến tìm Viên Phàm ép hắn ký tên, nên có thể cứu được cô.
“Xin lỗi.” - Kiều An Hạ cũng cảm thấy mình quá ngu ngốc.
Mạc Thiên không đáp, đưa tay xoa đầu cô, nhìn thấy vật cô cầm trên ray liền hỏi: “Đây là gì?”
Kiều An Hạ mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền: “Đây là di vật mẹ tôi để lại cho tôi, hôm nay tôi về đây cũng là muốn lấy lại nó.”
Mạc Thiên nhìn sợi dây chuyền, bổng nhiên cảm giác có chút quen thuộc.
Nhưng anh cũng không để tâm.
Hai ngày sau, Mạc Thiên mang về thỏa thuận ly hôn nhét vào tay cô.
Kiều An Hạ nhìn tờ giấy này, mọi xiềng xích trong lòng buông xuống, cuối cùng cô cũng có thể sống cuộc sống của mình.
“Hôm nay anh không đi làm sao?” - Kiều An Hạ có chút ngạc nhiên nhìn Mạc Thiên xuất hiện vào buổi sáng ở nhà.
“Không muốn em chờ đợi thêm.” - Mac Thiên nhàn nhã ngồi trên sô pha, kéo Kiều An Hạ ngồi lên đùi: “Tôi từng nói với em rồi, tôi là ông chủ.”
Đáy lòng Kiều An Hạ tràn đầy ấm áp: “Cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tối nay anh thích ăn món gì, tôi sẽ nấu cho anh.”
Mạc Thiên cúi đầu liếm vào chiếc cổ trắng ngần tinh tế của cô: “Tôi chỉ muốn ăn em.”
“Mạc Thiên…” - Anh không thể đứng đắn một chút sao?
Mạc Thiên bật cười: “Không cần nấu ăn, hôm nay chúng ta cùng ra ngoài ăn nhé.”
Mạc Thiên tất nhiên đưa Kiều An Hạ đến nơi tốt nhất Hải Thành để ăn tối. Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Hải Thành, có thể nhìn thấy toàn bộ Hải Thành phía dưới.
Kiều An Hạ mặc dù là đại tiểu thư nhà họ Kiều, gia cảnh cũng không phải túng thiếu, nhưng từ khi mẹ cô qua đời, ba cô đã không còn quan tâm đến cô nữa.
Ba năm ở nhà họ Viên, ngoài những lần đi xả giao, cô luôn đối mặt với muối, gạo, dầu, củi. Đây là lần đầu Kiều An Hạ đến nơi sang trọng như thế này, cô có cảm giác có thể làm chủ được cuộc sống của mình.
Tâm tình rất tốt, cô và Mạc Thiên uống không ít rượu.
Từ toilet đi ra, Kiều An Hạ không cẩn thận đụng phải một người.
“Xin lỗi, xin lỗi.” - Cô vội vàng xin lỗi.
Người đàn ông nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Được một cô gái xinh đẹp vô tình đụng phải, là vinh dự của tôi, phải không?”
Kiều An Hạ, ai lại tán gái sến như vậy? Cô hít một hơi đáp: “Cảm ơn.”
“Không biết có thể biết tên của tiểu thư không?” - Người đàn ông mỉm cười nói.
Kiều An Hạ chỉ lắc đầu: “Bèo nước gặp nhau, tiên sinh nếu không có việc gì, tạm biệt.”
Nói xong cô liền rời đi.
Trên đường về, Kiều An Hạ ngấm men rượu.
Lúc Mạc Thiên đỡ cô đến cửa, cô chủ động nhón chân hôn lên mặt anh: “Cảm ơn anh, Mạc Thiên.”
“Tiểu tình nhân thật ngoan.” - Mạc Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Kiều An Hạ xoa xoa lên bờ ngực của Mạc Thiên, mái tóc bồng bềnh, hai mắt mơ màng, thật giống hồ ly tinh quyến rũ chết người.
Đôi mắt Mạc Thiên tối sầm, nâng mặt cô lên, hôn sâu xuống.
Nụ hôn say đắm được phối hợp từ hai phía, Mạc Thiên ôm mông bế cô lên, hai đôi chân dài kẹo vào hông Mạc Thiên, đôi môi vẫn không tách rời.
Bàn tay Kiều An Hạ vội vàng cởi từng cút áo sơ mi của Mạc Thiên khi anh đang bế cô vào phòng ngủ.
Tiểu hồ ly, say vào thật bạo dạn nha…
Đôi bàn tay thon dài và thân hình nóng như lửa của cô khiến hạ thể của anh căng cứng, trước Kiều An Hạ, anh chưa bao giờ kiềm chế được dục vọng.
Lại là một đêm nóng bỏng, Kiều An Hạ bị ăn sạch sẽ không con xương, nuốt cả người vào bụng Mạc Thiên.
Ngày hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại, lần đầu nhìn thấy Mạc Thiên nằm trên giường, cô ép mình vào lồng ngực anh, như một con chuột túi..
Trong đầu cô hiện về chút ký ức đêm qua, cô chủ động nằm trên anh, cường hào anh như lãnh chúa, Mạc Thiên chỉ có thể chịu trận hưởng thụ nằm bên dưới… tại sao lại mất khống chế như vậy… về sau cô nhất định không uống rượu nữa.
Mạc Thiên lúc này cũng mở mắt, nhìn Kiều An Hạ cười ấm áp, giọng khàn khàn: “Tỉnh rồi?”
Kiều An Hạ đang xấu hổ, úp mặt vào ngực anh, giọng the thé: “Chào buổi sáng.”
“Không còn sớm nữa.” - Mạc Thiên nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: “Đêm qua em làm tôi đến gần sáng, bây giờ đã trưa rồi.”
Xấu hổ đến mức Kiều An Hạ kéo mềm che mặt đi, điện thoại Mạc Thiên reo lên, anh ngồi dậy nhấc máy.
Kiều An Hạ nghĩ anh sẽ rời đi, nhưng sau khi nghe điện thoại anh lại ngồi xuống cạnh giường châm một điếu thuốc.
Bầu không khí rất tốt, Kiều An Hạ nghĩ nghĩ, nhân cơ hội nói: “Mạc Thiên, tôi muốn ra ngoài làm việc, có được không?”
“Tôi nghe nói cô muốn ly hôn mới buông tha cho con trai tôi. Giấy ly hôn đã ký tôi đã chuẩn bị xong, cô đến lấy và dọn đồ khỏi Viên gia đi.”
Kiều An Hạ cảm thấy rất vui vẻ, cô đã đợi ngày này rất lâu, cuối cùng hy vọng của cô đã thành hiện thực.
Vả lại, cô còn một số di vật của mẹ còn để lại ở Viên gia, nên hai người hẹn nhau ở Viên gia để lấy đồ.
Đến nơi, cô không thấy Vương Loan ở dưới lầu, Kiều An Hạ lên lầu lấy di vật, ngoài thứ này ra cô không cần cái gì khác.
Vừa đi xuống lầu, cô liền nhìn thấy Viên Phàm đang ngồi ở dưới.
Nhìn thấy cô, Viên Phàm cười lạnh: “Tôi đã nói với cô rồi, bọn chúng không thể làm tôi vì tôi không làm gì cả.”
Kiều An Hạ trong lòng run lên, cô nhận ra mình đã bị lừa, cô quay người định đi ra ngoài, nhưng cánh cửa đã bị đóng lại một cách chói tai.
Viên Phàm đi thẳng về phía Kiều An Hạ: “Để tôi xem lần này cô chạy đi đâu?”
“Viên Phàm.” - Kiều An Hạ cắn răng: “Nếu anh dám động vào tôi, Viên thị liền xong đời.”
Viên Phàm cười lạnh: “Cô ăn gan trời còn dám dọa tôi. Hừ… Mạc Thiên thích cô à, hôm nay tôi liền nếm thử, tư vị của đệ nhất mỹ nhân Hải Thành là như thế nào?”
Bộ dạng điên cuồng của Viên Phàm khiến Kiều An Hạ sợ hãi.
“Viên Phàm, hôm nay anh động vào tôi, anh sẽ phải hối hận.”
“Ha ha.” - Viên Phàm cười lạnh: “ Ba năm, ba năm tôi không đụng vào cô, ta mới hối hận.”
Nói xong, hắn vung tay lên, ném Kiều An Hạ lên ghế sô pha, trực tiếp đè lên người cô.
Kiều An Hạ liều mạng giãy dụa, di vật trong tay rơi xuống mặt đất.
“Kiều An Hạ, tôi đã nói rồi. Tôi và cô sẽ dây dưa cho đến chết.”
Viên Phàm điên cuồng xé rách quần áo của Kiều An Hạ. Chỉ là cô mặc áo thun và quần Jean, nhưng mà nó cũng sắp chịu không nổi sự cuồng bạo của hắn.
Bên ngoài, người hầu mặt xanh như tàu lá đẩy cửa vào: “Thiếu gia, không xong rồi, cửa lớn bị…”
“Cút ra ngoài.” - Viên Phàm hét lớn.
Người hầu toàn thân phát rung: “Là Mạc Thiên, Mạc Thiên đến.”
Viên Phàm trong lòng trầm xuống, buong Kiều An Hạ xuống, muốn chạy ra ngoài nhưng cánh cửa vang ầm một tiếng.
Mọi thứ rất nhanh, Mạc Thiên bước vào, đến nhìn cũng không nhìn hắn, phẩy tay đám người phía sau: “Đánh.”
Bao nhiêu vệ sĩ bao quanh Viên Phàm. Căn phòng rộng lớn chỉ còn vang lên âm thanh Viên Phàm rên la đau đớn.
Kiều An Hạ đưa mắt nhìn Mạc Thiên, đây là lần thứ ba.
Đây là lần thứ ba khi cô gặp nguy hiểm, anh đã xuất hiện ở trước mặt cô. Trong giờ phút này, dù người khác có nói Mạc Thiên giết người không gớm tay, cô cũng không quan tâm.
Cô chỉ biết đây là người đàn ông duy nhất cô có thể dựa vào…
Mạc Thiên đi đến bên cô, kiểm tra thấy cô không bị làm sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bị đánh một lúc, cận vệ cảm thấy đánh thêm hắn sẽ chết thì dừng lại, Viên Phàm chật vật đứng dậy, trừng mắt nhìn Kiều An Hạ.
Thang Duy đạt thỏa thuận ly hôn lên bàn: “Viên tổng, mời anh ký.”
Nghe vậy, Viên Phàm cười lạnh một tiếng, máu trên mặt hắn ta càng thêm đáng sợ hơn.
Hắn ta chụp lấy bản thỏa thuận ly hôn, xé nát: “Vu oan cho tôi không được, nhìn thấy ta từ trong lao đi ra liền muốn hù tôi sợ sao? Tôi nói rồi, tôi sẽ không ly hôn, nhất quyết không ly hôn.”
Thang Duy lấy một xấp tài liệu đặt lên bàn: “Đây là tài liệu thuế của Viên thị, từ ba năm trước đã trốn thuế hơn 300 tỷ, chỉ cần cái này, Viên Phàm ngươi đã đi tù gục xương.”
Viên Phàm cười lớn: “Các người cho rằng tôi là kẻ ngu ngốc sao, đã dồn tôi đến mức này, ký hay không ký, các người sẽ buông tha tôi sao?”
Mạc Thiên cười nhạt: “Cậu không muốn ký cũng không sao, cùng làm cô ấy đơn phương ly hôn, tốn một chút thời gian, sau hai năm ly thân liền có thể ly hôn, bất quá hai năm sau Viên thị chỉ e không còn tồn tại.
Nói xong, Mạc Thiên ôm Kiều An Hạ rời đi.
Viên Phàm lạc vào khủng hoảng, hắn ta sẽ mất hết sao, kể cả Viên thị, kể cả con cờ Kiều An Hạ.
“Mặc tổng, tôi sai rồi, cầu xin anh cho tôi một con đường sống, tôi đồng ý ly hôn.”
“Muộn rồi.” - Kiều An Hạ lên tiếng.
Viên Phàm tức giận nhìn cô: “Cô muốn gì?”
“Tôi nói đã muộn, bây giờ không chỉ có ly hôn, tôi muốn Kiều thị An Sinh.”
Viên Phàm nghiến răng nghiến lợi: “ Cô là đồ phụ nữ vô liêm sỉ, được một tất lại muốn một thước.”
“À…” - Giọng nói của Mạc Thiên vang lên, cơn tức giận của Viên Phàm liền dịu đi.
Sau đó hắn nghĩ đến cái gì đó liền nhếch môi cười: “Vậy tôi cũng nói cho cô biết, quá muộn rồi, tôi đã bán Kiều thị An Sinh cho Cố gia ở Hải Thành, nhà họ Cố cô có biết không?”
“Khốn nạn.” - Kiều An Hạ hung hăn chửi.
Cố gia ở Hải Thành là gia tộc lớn có thể nói là trực tiếp cạnh tranh với nhà họ Mạc. Kiều thị An Sinh rơi vào tay Cố gia, xem như cô không có cơ hội lấy lại.
“Được, cô nói tôi là cái gì thì chính là cái đó, Kiều thị An Sinh đã không còn liên quan gì đến tôi nữa, nếu cô muốn nó, sao không thử đi câu dẫn con trai lớn nhà họ Cố, cô cùng làm chỉ là giày…” - Hai chữ giày nát còn chưa ra khỏi miệng, Mạc Thiên đã liếc mắt nhìn vệ sĩ.
Đám vệ sĩ lại vây lấy Viên Phàm, đá hắn ta thêm lần nữa.
Mạc Thiên ôm Kiều An Hạ lên xe, cô hướng về phía anh nói: “Cảm ơn.”
“Đồ ngốc, ai cho em một mình đến tìm Viên Phàm?”
Thật trùng hợp hôm nay anh cũng đến tìm Viên Phàm ép hắn ký tên, nên có thể cứu được cô.
“Xin lỗi.” - Kiều An Hạ cũng cảm thấy mình quá ngu ngốc.
Mạc Thiên không đáp, đưa tay xoa đầu cô, nhìn thấy vật cô cầm trên ray liền hỏi: “Đây là gì?”
Kiều An Hạ mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền: “Đây là di vật mẹ tôi để lại cho tôi, hôm nay tôi về đây cũng là muốn lấy lại nó.”
Mạc Thiên nhìn sợi dây chuyền, bổng nhiên cảm giác có chút quen thuộc.
Nhưng anh cũng không để tâm.
Hai ngày sau, Mạc Thiên mang về thỏa thuận ly hôn nhét vào tay cô.
Kiều An Hạ nhìn tờ giấy này, mọi xiềng xích trong lòng buông xuống, cuối cùng cô cũng có thể sống cuộc sống của mình.
“Hôm nay anh không đi làm sao?” - Kiều An Hạ có chút ngạc nhiên nhìn Mạc Thiên xuất hiện vào buổi sáng ở nhà.
“Không muốn em chờ đợi thêm.” - Mac Thiên nhàn nhã ngồi trên sô pha, kéo Kiều An Hạ ngồi lên đùi: “Tôi từng nói với em rồi, tôi là ông chủ.”
Đáy lòng Kiều An Hạ tràn đầy ấm áp: “Cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tối nay anh thích ăn món gì, tôi sẽ nấu cho anh.”
Mạc Thiên cúi đầu liếm vào chiếc cổ trắng ngần tinh tế của cô: “Tôi chỉ muốn ăn em.”
“Mạc Thiên…” - Anh không thể đứng đắn một chút sao?
Mạc Thiên bật cười: “Không cần nấu ăn, hôm nay chúng ta cùng ra ngoài ăn nhé.”
Mạc Thiên tất nhiên đưa Kiều An Hạ đến nơi tốt nhất Hải Thành để ăn tối. Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Hải Thành, có thể nhìn thấy toàn bộ Hải Thành phía dưới.
Kiều An Hạ mặc dù là đại tiểu thư nhà họ Kiều, gia cảnh cũng không phải túng thiếu, nhưng từ khi mẹ cô qua đời, ba cô đã không còn quan tâm đến cô nữa.
Ba năm ở nhà họ Viên, ngoài những lần đi xả giao, cô luôn đối mặt với muối, gạo, dầu, củi. Đây là lần đầu Kiều An Hạ đến nơi sang trọng như thế này, cô có cảm giác có thể làm chủ được cuộc sống của mình.
Tâm tình rất tốt, cô và Mạc Thiên uống không ít rượu.
Từ toilet đi ra, Kiều An Hạ không cẩn thận đụng phải một người.
“Xin lỗi, xin lỗi.” - Cô vội vàng xin lỗi.
Người đàn ông nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Được một cô gái xinh đẹp vô tình đụng phải, là vinh dự của tôi, phải không?”
Kiều An Hạ, ai lại tán gái sến như vậy? Cô hít một hơi đáp: “Cảm ơn.”
“Không biết có thể biết tên của tiểu thư không?” - Người đàn ông mỉm cười nói.
Kiều An Hạ chỉ lắc đầu: “Bèo nước gặp nhau, tiên sinh nếu không có việc gì, tạm biệt.”
Nói xong cô liền rời đi.
Trên đường về, Kiều An Hạ ngấm men rượu.
Lúc Mạc Thiên đỡ cô đến cửa, cô chủ động nhón chân hôn lên mặt anh: “Cảm ơn anh, Mạc Thiên.”
“Tiểu tình nhân thật ngoan.” - Mạc Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Kiều An Hạ xoa xoa lên bờ ngực của Mạc Thiên, mái tóc bồng bềnh, hai mắt mơ màng, thật giống hồ ly tinh quyến rũ chết người.
Đôi mắt Mạc Thiên tối sầm, nâng mặt cô lên, hôn sâu xuống.
Nụ hôn say đắm được phối hợp từ hai phía, Mạc Thiên ôm mông bế cô lên, hai đôi chân dài kẹo vào hông Mạc Thiên, đôi môi vẫn không tách rời.
Bàn tay Kiều An Hạ vội vàng cởi từng cút áo sơ mi của Mạc Thiên khi anh đang bế cô vào phòng ngủ.
Tiểu hồ ly, say vào thật bạo dạn nha…
Đôi bàn tay thon dài và thân hình nóng như lửa của cô khiến hạ thể của anh căng cứng, trước Kiều An Hạ, anh chưa bao giờ kiềm chế được dục vọng.
Lại là một đêm nóng bỏng, Kiều An Hạ bị ăn sạch sẽ không con xương, nuốt cả người vào bụng Mạc Thiên.
Ngày hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại, lần đầu nhìn thấy Mạc Thiên nằm trên giường, cô ép mình vào lồng ngực anh, như một con chuột túi..
Trong đầu cô hiện về chút ký ức đêm qua, cô chủ động nằm trên anh, cường hào anh như lãnh chúa, Mạc Thiên chỉ có thể chịu trận hưởng thụ nằm bên dưới… tại sao lại mất khống chế như vậy… về sau cô nhất định không uống rượu nữa.
Mạc Thiên lúc này cũng mở mắt, nhìn Kiều An Hạ cười ấm áp, giọng khàn khàn: “Tỉnh rồi?”
Kiều An Hạ đang xấu hổ, úp mặt vào ngực anh, giọng the thé: “Chào buổi sáng.”
“Không còn sớm nữa.” - Mạc Thiên nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: “Đêm qua em làm tôi đến gần sáng, bây giờ đã trưa rồi.”
Xấu hổ đến mức Kiều An Hạ kéo mềm che mặt đi, điện thoại Mạc Thiên reo lên, anh ngồi dậy nhấc máy.
Kiều An Hạ nghĩ anh sẽ rời đi, nhưng sau khi nghe điện thoại anh lại ngồi xuống cạnh giường châm một điếu thuốc.
Bầu không khí rất tốt, Kiều An Hạ nghĩ nghĩ, nhân cơ hội nói: “Mạc Thiên, tôi muốn ra ngoài làm việc, có được không?”