Chương 44: Đắng 1
Lương Ân đưa Lục Vi về tới căn hộ, liền dừng xe lại.
Lúc Lục Vi xuống xe, hắn ta từ phía sai nhẹ nhàng nói: “Lục tiểu thu, tôi thấy cô cũng là người thông minh, tốt nhất đừng nên đưa ra thủ đoạn gì, chúng tôi không phải kẻ ngốc.”
Lục Vi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Lương Ân mỉm cười: "Lương Ân, anh nói cái gì tôi không hiểu?”
"Không hiểu thì thôi, tôi chỉ cảnh cáo một lần thôi. Giữa con người là có duyên phận, Mạc Thiên và Kiều An Hạ là duyên phận của bọn họ, cô không thể so sánh được.”
Lục Vi cắn môi: "Tôi chưa từng nghĩ muốn cùng ai so sánh.”
"Nếu vậy thì tốt, Mạc Thiên hiện tại vẫn đối với cô vì ân tình, tại sao không thừa dịp cải thiện bản thân, đừng tiếp tục làm ra những chuyện vô ơn, tiêu tan hết tất cả ân tình của Mạc Thiên.”
Nói xong, hắn phóng đi mất.
Lục Vi cắn môi, quay người đi về phía căn hộ.
Người làm ra đón cô ta: "Cô đi đâu vậy? Làm tôi sợ chết khiếp, tôi đã đi tìm cô cả buổi sáng.”
"Không sao đâu.” - Lục Vi lắc đầu: "Gia sư thiết kế của tôi đâu, có tới không?”
"Đã tới nhưng cô không ở nhà nên lại đi rồi.”
"Gọi lại cho anh ấy đi, nói rằng từ giờ trở đi tôi sẽ học mười tiếng mỗi ngày.”
"Lâu như vậy?” - Người làm kinh ngạc: "Như vậy cô sẽ chịu không nổi.”
"Không đâu.” - Lục Vi lẩm bẩm nói: "Nếu không tiến bộ, làm sao có thể vượt qua Kiều An Hạ.”<code> Một thời gian sau, Lục Vi quả nhiên không xuất hiện ở trước mặt Kiều An Hạ nữa. Kiều An Hạ cũng khá bận rộn vì phải chuẩn bị cho trận chung kết. Hôm nay, Kiều An Hạ về tới nhà liền nhìn thấy dì Trương đang ném thứ gì đó vào thùng rác. Nhìn thấy cô, dì Trương sửng sốt một chút: "Tôi thanh lý một số thứ không dùng được nữa.” "Vâng.” - Kiều An Hạ cũng không để ý. Hai người cùng đi vào nhà, Mạc Thiên không bao lâu cũng về đến. Nhìn thấy Mạc Thiên, dì Trương có chút chột dạ: "Mạc thiếu về sớm, tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối.” Sau khi dì Trương đi, Mạc Thiên nắm lấy tay Kiều An Hạ: "Gần đây lại thấy em gầy, em ăn uống không ngon miệng sao?” Kiều An Hạ cúi nhìn chính mình: "Gầy sao? Em cũng không để ý lắm.” "Gầy đi rất nhiều, anh sờ tới sờ lui, tay đều chỉ thấy xương.” Kiều An Hạ đỏ mặt mắng anh lưu manh. Buổi tối, Mạc Thiên ép Kiều An Hạ ăn hơn một bát cơm, khiến cô căng cả bụng, cuối cùng kéoe Mạc Thiên ra ngoài đi dạo. Vình Bích Thủy ban đêm thật là đẹp. Hai bên là những chiếc đèn lòng trải dài khắp con đường công cộng, hai người nắm tay nhanh bước chậm rãi về phía trước. Đột nhiên cô nhìn thấy một tấm biển chỉ đường:” Đường Hạnh Phúc.” Kiều An Hạ bật cười: "Vậy chẳng phải nói nếu chúng ta cứ đi như vậy sẽ đạt được đến hạnh phúc sao? Nhà thiết kế ngược lại rất biết đặt tên nha.” "Vậy chúng ta thử xem.” - Mạc Thiên nắm tay cô đi tiếp. "Được.” Hai người cứ thế tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi họ… lạc đường. Kiều An Hạ mỏi nhừ đôi chân: "Không đi nổi nữa.” Mạc Thiên ngồi xuống bên cạnh: “Lên đi, anh cõng em về.” "Thật sao, vậy em không có ngại đâu.” - Kiều An Hạ còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh kéo lên rồi. Bờ vai Mạc Thiên rất rộng, khi cô dựa vào, mang lại cho người ta cảm giác đặc biệt an toàn. Cô chợt nhớ trước kia Kiều Văn Quốc rất thích cõng Kiều An Hiên, mỗi lần như vậy cô chỉ có thể hâm mộ đứng nhìn, nghĩ đến đây cô lại ôm chặt cổ Mạc Thiên. Mạc Thiên nhận thấy liền hỏi: "Sao vậy?” Kiều An Hạ nhẹ giọng: "Không, chỉ là em cảm thấy mình thật hạnh phúc, cảm ơn anh, Mạc Thiên.” Lòng Mạc Thiên cứng đờ: "Đồ ngốc.” Hai người đi về đến gần nhà, hướng cửa nhà đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Kiều An Hạ kinh ngạc: "Là giọng dì Trương?” Cô xuống khỏi lưng Mạc Thiên, hai người liền đi về phía cửa, nhìn thấy dì Trương và một người phụ nữ khác cải nhau, phía sau họ là Lục Vi lặng lẽ đứng đó, trong tay ôm một bộ quần áo dính đầy vết bẩn. Nhìn thấy Mạc Thiên đi tới, Lục Vi há to miệng, lại ôm chặt quần áo của mình. Ngược lại người phụ nữ cải nhau với dì Trương lấy lại tinh thần, đi về phía Mạc Thiên. Đây là người chăm sóc Lục Vi, bà Diêu. "Mạc tổng, cậu đến thật đúng lúc, tôi còn muốn hỏi tại sao lại thế này. Lục tiểu thư mỗi ngày đều không ngừng học thiết kế, bô quần áo này là tác phẩm đầu tiên của cô ấy, cô ấy muốn cảm ơn cậu vì sự quan tâm của cậu cho bên đặc biệt làm cho cậu. Lục tiểu thư muốn đích thân đưa cho cậu, nhưng sợ có người không vui nên đã nhờ tôi mang tới.” Bà Diêu nói xong liếc nhìn Kiều An Hạ, sau đó lại nói: "Tôi đã đưa cho bà Trương, bà ấy cũng đồng ý sẽ đưa nó cho Mạc tổng. Tiểu thư nhà tôi nghe xong mới phấn khởi, muốn lẻn đến xem cậu mặc nó ra sao, nhưng vừa đi tới liền thấy nó đã bị vứt trong thùng rác.” Mạc Thiên nhíu mày, nhìn dì Trương: "Vậy sao?” Dì Trương gật đầu: "Đúng vậy.” Bà Diêu lập tức hét lên: "Mạc tổng, cậu nghe thấy rồi, những gì tôi nói là sự thật phải không? Nếu ngay từ đầu không muốn nhận liền không nhận, tại sao lại nhận rồi ném đồ của chúng tôi vào thùng rác? Rốt cuộc là bà ấy ném hay người khác ném?” Lời này có ý nghĩa đem mâu thuẫn lên đầu Kiều An Hạ. Kiều An Hạ nhíu mày: "Ý của bà là tôi ném?” "Ai mà biết được? Dù sao cũng không thể tin một người làm dám ném đồ của chủ nhân đi như vậy.” Dì Trương nghe thấy có chuyện vội vàng nói: "Mạc thiếu, chuyện này không liên quan đến bà chủ, là lỗi của tôi. Tôi chỉ không thể chịu đựng được việc cô Lục luôn quấy rầy cậu, là lỗi của tôi, tôi đồng ý nhận lấy trách nhiệm.” Bà Diêu lại hét lên: "Bà đồng ý nhận trách nhiệm thì có ích gì? Tâm huyết của tiểu thư nhà tôi còn tốt sao?” Nghe vậy, Lục Vi đang ôm quần áo trong tay đột nhiên bật khóc. Kiều An Hạ nhíu mày: "Cô Lục, dì Trương làm việc này là không đúng mực, lẽ ra bà ấy không nên vứt đồ của cô. Tôi có thể thay mặt xin lỗi cô, nhưng nếu tôi là cô, tôi sẽ không tùy tiện may quần áo cho người đàn ông của người khác như vậy.” Tiếng khóc của Lục Vi lập tức ngừng lại. Sắc mặt cô ta tái nhợt, bước tới và nói: "Cô nói đúng, là tôi không đúng, tôi không nên làm bộ quần áo này.” - Nói xong cô ta liền dùng sức xe rách bộ quần áo. Bà Diêu vội vàng chạy tới nắm lấy tay cô ta: “”Tiểu thư, trên tay cô còn vết thương, không thể dùng sức như vậy.” Bà Diêu liền kéo tay áo cô ta lên, trong thấy mấy vết cắt. Mạc Thiên cau mày, đi qua kéo cô ta dậy: "Đi thôi, theo tôi vào nhà băng bó một chút.” Kiều An Hạ phía sau nắm chặt tay… Lục Vi lắc đầu và lùi lại một bước: “Em không vào, cái nhà này không phải để em vào, em sẽ về ngay.” Lời nói này giống như đang nói Kiều An Hạ chính là kẻ tội ác tày trời, xấu xa ích kỷ. Mạc Thiên nghe vậy cũng không nói gì, quay người gọi tài xế: "Đưa Lục tiểu thư về.” Tài xế còn chưa tới đã nhìn thấy Lục Vi ngã phịch xuống đất bất tỉnh. Kiều An Hạ cũng sợ hết hồn, vội vàng bước tới, nhưng bị Mạc Thiên đẩy ra, tài xế vôin vàng đỡ lấy Lục Vi: "Mạc tổng, có đưa cô ấy về không?” Mạc Thiên lắc đầu: "Đưa vào trong nhà đi.” Sau khi đám người Mạc Thiên vào trong, Kiều An Hạ nhìn bàn tay vừa bị Mạc Thiên đẩy ra. Thật lâu… cười một cái… Thấy vậy, dì Trương mở miệng: "Tiểu thư, là lỗi của tôi, tôi không nên vứt đồ của cô ta.” "Không, đây không phải là lỗi của dì.” - Đây không phải là lỗi của bất cứ ai, sự xung đột khi tồn tại hai người phụ nữ này sẽ sớm xảy ra, chỉ là họ luôn cố gắng không muốn tin mà thôi. Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Lục Vi: "Lục tiểu thư làm việc quá hưng phấn dẫn đến mệt nhọc quá độ, chỉ cần nghỉ ngơi và đừng để cô ấy xúc động.”: Bà Diêu gật đầu nhìn Mạc Thiên nói: “Tiểu thư đã rất vất vả để may được bộ quần áo đó, nhưng không ngờ…” Mạc Thiên nhíu mày: "Bà đi ra ngoài đi.” Bà Diêu ra ngoài, ôm quần áo bị dơ đi giặt… Dì Trương nhìn Kiều An Hạ nhìn về phía phòng Lục Vi và Mạc Thiên đang ở bên trong: "Tiểu thư, để tôi đi gọi Mạc thiếu, giờ đã muộn rồi.” "Không cần.” - Kiều An Hạ lắc đầu: "Đến lúc cần ra anh ấy sẽ tự ra.” Bằng không, gọi cũng vô dụng. Nói vậy nhưng khi vào phòng ngủ, Kiều An Hạ đều không thể ngủ được, trằn trọc suy nghĩ hai người bên trong đang làm cái gì. Cô chợt nhớ đến lúc Ninh Tư Tình đụng vào Mạc Thiên khiến anh bị nổi mẫm đỏ, lại sợ anh có chuyện liền mặc áo khoác chạy xuống. Dưới lầu… Lục Vi đột nhiên gặp ác mộng như là gặp phải chuyện gì khủng khiếp, không có cách nào thoát ra được. Mạc thiên vội vàng bước tới gọi cô ta: “Lục Vi, Lục Vi..” Nhưng Lục Vi lại không thể tỉnh lại, cô không ngừng liều mang gào lên: "Đừng đánh tôi, làm ơn đừng đánh tôi..” Vừa vói, cô vừa đưa tay ra lần nữa, cố gắng ngẫu nhiên bắt lấy thứ gì đó. Kiều An Hạ xuống lầu, nhìn thấy cảnh này, cô đang định đi vào giúp đỡ thì nhìn thấy tay Mạc Thiên đã bị cô ta nắm chặt. Kiều An Hạ run lên, vội vàng chạy tới. "Mạc Thiên, anh không sao chứ?” Mạc Thiên không để ý đến Kiều An Hạ, đưa tay vỗ vỗ lưng Lục Vị: "Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai đánh em đâu.” Lục Vi lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mở mắt ra, nhào vào trong lòng Mạc Thiên, nép mình vào ngực anh. "Mạc Thiên, thật may có anh ở đây, em lại mơ giấc mơ đó, có người đánh em…” "Đừng sợ…” Kiều An Hạ ong ong cả đầu, cô ngơ ngác nhìn động tác ôm lấy như của Mạc Thiên và Lục Vi, hồi lâu không thể định thần lại. Cho đến khi Lục Vi lại nằm xuống nhắm mắt lại… Kiều An Hạ mới đi tới nắm lấy cánh tay của Mạc Thiên: "Anh thế nào, có bị nổi mẩn ngứa không?” Sau đó, cô lại mở áo của Mạc Thiên ra nhìn, cũng không thấy cái gì lạ? "An Hạ…” - Mạc Thiên đưa tay muốn nắm tay cô lại bị côc đẩy ra lui về phía sau một bước, tránh né. Cô muốn cười thật to, nhưng dường như có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ họng, cô không thể cười được… Phải mất rất lâu, cô mới lên tiếng: "Trước đây đều là giả?” "Không phải, trước đây đều là thật.” "A…” - Kiều An Hạ gật đầu, hồi lâu mới cong khóe môi: “Lúc nào phát hiện.” "Ở nước Mỹ.” - Mạc Thiên nói sự thật. "Tại sao không nói cho tôi biết?” Mạc Thiên nhíu mày: "Việc này không có gì quan trọng…” Nghe vậy, Kiều An Hạ cười nhạo một tiếng: "Đối với anh đây chỉ là việc không quan trọng sao?” Nhưng mà đối với cô mà nói, không, cô là duy nhất của anh, cô luôn cho rằng trên thế giới này chỉ có bọn họ mới là tồn tại thích hợp nhất, hiện tại lái có một người khác, là không quan trọng sao? "An Hạ..” "A…vậy hẳn là tôi nên chúc mừng anh, bệnh của anh đã khỏi hẳn, hay là anh đang có thêm một sự lựa chọn nữa.” "Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Đã trễ rồi, chúng ta lên lầu nghĩ ngơi.” Kiều An Hạ lác đầu: “KHÔNG.” Nói xong cô quay người chạy ra ngoài, Mạc Thiên vội vàng đuổi theo cô: "Muộn rồi, em đi đâu?” "Tôi muốn ở một mình, hiện tại tôi rất loạn…” "Vậy em ở lại trong nhà yên tĩnh lại, anh không làm phiền em.” - nói xong, Mạc Thiên vội càng gọi dì Trương: “Đưa cô ấy lên lầu.” Dì Trương vội vàng đi tới đỡ Kiều an Hạ lên lầu. Sau đó Mạc Thiên bực bội ngồi lên sô pha châm một điếu thuốc. Một đêm này, có hai người không thể ngủ… </code>
Lúc Lục Vi xuống xe, hắn ta từ phía sai nhẹ nhàng nói: “Lục tiểu thu, tôi thấy cô cũng là người thông minh, tốt nhất đừng nên đưa ra thủ đoạn gì, chúng tôi không phải kẻ ngốc.”
Lục Vi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Lương Ân mỉm cười: "Lương Ân, anh nói cái gì tôi không hiểu?”
"Không hiểu thì thôi, tôi chỉ cảnh cáo một lần thôi. Giữa con người là có duyên phận, Mạc Thiên và Kiều An Hạ là duyên phận của bọn họ, cô không thể so sánh được.”
Lục Vi cắn môi: "Tôi chưa từng nghĩ muốn cùng ai so sánh.”
"Nếu vậy thì tốt, Mạc Thiên hiện tại vẫn đối với cô vì ân tình, tại sao không thừa dịp cải thiện bản thân, đừng tiếp tục làm ra những chuyện vô ơn, tiêu tan hết tất cả ân tình của Mạc Thiên.”
Nói xong, hắn phóng đi mất.
Lục Vi cắn môi, quay người đi về phía căn hộ.
Người làm ra đón cô ta: "Cô đi đâu vậy? Làm tôi sợ chết khiếp, tôi đã đi tìm cô cả buổi sáng.”
"Không sao đâu.” - Lục Vi lắc đầu: "Gia sư thiết kế của tôi đâu, có tới không?”
"Đã tới nhưng cô không ở nhà nên lại đi rồi.”
"Gọi lại cho anh ấy đi, nói rằng từ giờ trở đi tôi sẽ học mười tiếng mỗi ngày.”
"Lâu như vậy?” - Người làm kinh ngạc: "Như vậy cô sẽ chịu không nổi.”
"Không đâu.” - Lục Vi lẩm bẩm nói: "Nếu không tiến bộ, làm sao có thể vượt qua Kiều An Hạ.”<code> Một thời gian sau, Lục Vi quả nhiên không xuất hiện ở trước mặt Kiều An Hạ nữa. Kiều An Hạ cũng khá bận rộn vì phải chuẩn bị cho trận chung kết. Hôm nay, Kiều An Hạ về tới nhà liền nhìn thấy dì Trương đang ném thứ gì đó vào thùng rác. Nhìn thấy cô, dì Trương sửng sốt một chút: "Tôi thanh lý một số thứ không dùng được nữa.” "Vâng.” - Kiều An Hạ cũng không để ý. Hai người cùng đi vào nhà, Mạc Thiên không bao lâu cũng về đến. Nhìn thấy Mạc Thiên, dì Trương có chút chột dạ: "Mạc thiếu về sớm, tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối.” Sau khi dì Trương đi, Mạc Thiên nắm lấy tay Kiều An Hạ: "Gần đây lại thấy em gầy, em ăn uống không ngon miệng sao?” Kiều An Hạ cúi nhìn chính mình: "Gầy sao? Em cũng không để ý lắm.” "Gầy đi rất nhiều, anh sờ tới sờ lui, tay đều chỉ thấy xương.” Kiều An Hạ đỏ mặt mắng anh lưu manh. Buổi tối, Mạc Thiên ép Kiều An Hạ ăn hơn một bát cơm, khiến cô căng cả bụng, cuối cùng kéoe Mạc Thiên ra ngoài đi dạo. Vình Bích Thủy ban đêm thật là đẹp. Hai bên là những chiếc đèn lòng trải dài khắp con đường công cộng, hai người nắm tay nhanh bước chậm rãi về phía trước. Đột nhiên cô nhìn thấy một tấm biển chỉ đường:” Đường Hạnh Phúc.” Kiều An Hạ bật cười: "Vậy chẳng phải nói nếu chúng ta cứ đi như vậy sẽ đạt được đến hạnh phúc sao? Nhà thiết kế ngược lại rất biết đặt tên nha.” "Vậy chúng ta thử xem.” - Mạc Thiên nắm tay cô đi tiếp. "Được.” Hai người cứ thế tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi họ… lạc đường. Kiều An Hạ mỏi nhừ đôi chân: "Không đi nổi nữa.” Mạc Thiên ngồi xuống bên cạnh: “Lên đi, anh cõng em về.” "Thật sao, vậy em không có ngại đâu.” - Kiều An Hạ còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh kéo lên rồi. Bờ vai Mạc Thiên rất rộng, khi cô dựa vào, mang lại cho người ta cảm giác đặc biệt an toàn. Cô chợt nhớ trước kia Kiều Văn Quốc rất thích cõng Kiều An Hiên, mỗi lần như vậy cô chỉ có thể hâm mộ đứng nhìn, nghĩ đến đây cô lại ôm chặt cổ Mạc Thiên. Mạc Thiên nhận thấy liền hỏi: "Sao vậy?” Kiều An Hạ nhẹ giọng: "Không, chỉ là em cảm thấy mình thật hạnh phúc, cảm ơn anh, Mạc Thiên.” Lòng Mạc Thiên cứng đờ: "Đồ ngốc.” Hai người đi về đến gần nhà, hướng cửa nhà đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Kiều An Hạ kinh ngạc: "Là giọng dì Trương?” Cô xuống khỏi lưng Mạc Thiên, hai người liền đi về phía cửa, nhìn thấy dì Trương và một người phụ nữ khác cải nhau, phía sau họ là Lục Vi lặng lẽ đứng đó, trong tay ôm một bộ quần áo dính đầy vết bẩn. Nhìn thấy Mạc Thiên đi tới, Lục Vi há to miệng, lại ôm chặt quần áo của mình. Ngược lại người phụ nữ cải nhau với dì Trương lấy lại tinh thần, đi về phía Mạc Thiên. Đây là người chăm sóc Lục Vi, bà Diêu. "Mạc tổng, cậu đến thật đúng lúc, tôi còn muốn hỏi tại sao lại thế này. Lục tiểu thư mỗi ngày đều không ngừng học thiết kế, bô quần áo này là tác phẩm đầu tiên của cô ấy, cô ấy muốn cảm ơn cậu vì sự quan tâm của cậu cho bên đặc biệt làm cho cậu. Lục tiểu thư muốn đích thân đưa cho cậu, nhưng sợ có người không vui nên đã nhờ tôi mang tới.” Bà Diêu nói xong liếc nhìn Kiều An Hạ, sau đó lại nói: "Tôi đã đưa cho bà Trương, bà ấy cũng đồng ý sẽ đưa nó cho Mạc tổng. Tiểu thư nhà tôi nghe xong mới phấn khởi, muốn lẻn đến xem cậu mặc nó ra sao, nhưng vừa đi tới liền thấy nó đã bị vứt trong thùng rác.” Mạc Thiên nhíu mày, nhìn dì Trương: "Vậy sao?” Dì Trương gật đầu: "Đúng vậy.” Bà Diêu lập tức hét lên: "Mạc tổng, cậu nghe thấy rồi, những gì tôi nói là sự thật phải không? Nếu ngay từ đầu không muốn nhận liền không nhận, tại sao lại nhận rồi ném đồ của chúng tôi vào thùng rác? Rốt cuộc là bà ấy ném hay người khác ném?” Lời này có ý nghĩa đem mâu thuẫn lên đầu Kiều An Hạ. Kiều An Hạ nhíu mày: "Ý của bà là tôi ném?” "Ai mà biết được? Dù sao cũng không thể tin một người làm dám ném đồ của chủ nhân đi như vậy.” Dì Trương nghe thấy có chuyện vội vàng nói: "Mạc thiếu, chuyện này không liên quan đến bà chủ, là lỗi của tôi. Tôi chỉ không thể chịu đựng được việc cô Lục luôn quấy rầy cậu, là lỗi của tôi, tôi đồng ý nhận lấy trách nhiệm.” Bà Diêu lại hét lên: "Bà đồng ý nhận trách nhiệm thì có ích gì? Tâm huyết của tiểu thư nhà tôi còn tốt sao?” Nghe vậy, Lục Vi đang ôm quần áo trong tay đột nhiên bật khóc. Kiều An Hạ nhíu mày: "Cô Lục, dì Trương làm việc này là không đúng mực, lẽ ra bà ấy không nên vứt đồ của cô. Tôi có thể thay mặt xin lỗi cô, nhưng nếu tôi là cô, tôi sẽ không tùy tiện may quần áo cho người đàn ông của người khác như vậy.” Tiếng khóc của Lục Vi lập tức ngừng lại. Sắc mặt cô ta tái nhợt, bước tới và nói: "Cô nói đúng, là tôi không đúng, tôi không nên làm bộ quần áo này.” - Nói xong cô ta liền dùng sức xe rách bộ quần áo. Bà Diêu vội vàng chạy tới nắm lấy tay cô ta: “”Tiểu thư, trên tay cô còn vết thương, không thể dùng sức như vậy.” Bà Diêu liền kéo tay áo cô ta lên, trong thấy mấy vết cắt. Mạc Thiên cau mày, đi qua kéo cô ta dậy: "Đi thôi, theo tôi vào nhà băng bó một chút.” Kiều An Hạ phía sau nắm chặt tay… Lục Vi lắc đầu và lùi lại một bước: “Em không vào, cái nhà này không phải để em vào, em sẽ về ngay.” Lời nói này giống như đang nói Kiều An Hạ chính là kẻ tội ác tày trời, xấu xa ích kỷ. Mạc Thiên nghe vậy cũng không nói gì, quay người gọi tài xế: "Đưa Lục tiểu thư về.” Tài xế còn chưa tới đã nhìn thấy Lục Vi ngã phịch xuống đất bất tỉnh. Kiều An Hạ cũng sợ hết hồn, vội vàng bước tới, nhưng bị Mạc Thiên đẩy ra, tài xế vôin vàng đỡ lấy Lục Vi: "Mạc tổng, có đưa cô ấy về không?” Mạc Thiên lắc đầu: "Đưa vào trong nhà đi.” Sau khi đám người Mạc Thiên vào trong, Kiều An Hạ nhìn bàn tay vừa bị Mạc Thiên đẩy ra. Thật lâu… cười một cái… Thấy vậy, dì Trương mở miệng: "Tiểu thư, là lỗi của tôi, tôi không nên vứt đồ của cô ta.” "Không, đây không phải là lỗi của dì.” - Đây không phải là lỗi của bất cứ ai, sự xung đột khi tồn tại hai người phụ nữ này sẽ sớm xảy ra, chỉ là họ luôn cố gắng không muốn tin mà thôi. Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Lục Vi: "Lục tiểu thư làm việc quá hưng phấn dẫn đến mệt nhọc quá độ, chỉ cần nghỉ ngơi và đừng để cô ấy xúc động.”: Bà Diêu gật đầu nhìn Mạc Thiên nói: “Tiểu thư đã rất vất vả để may được bộ quần áo đó, nhưng không ngờ…” Mạc Thiên nhíu mày: "Bà đi ra ngoài đi.” Bà Diêu ra ngoài, ôm quần áo bị dơ đi giặt… Dì Trương nhìn Kiều An Hạ nhìn về phía phòng Lục Vi và Mạc Thiên đang ở bên trong: "Tiểu thư, để tôi đi gọi Mạc thiếu, giờ đã muộn rồi.” "Không cần.” - Kiều An Hạ lắc đầu: "Đến lúc cần ra anh ấy sẽ tự ra.” Bằng không, gọi cũng vô dụng. Nói vậy nhưng khi vào phòng ngủ, Kiều An Hạ đều không thể ngủ được, trằn trọc suy nghĩ hai người bên trong đang làm cái gì. Cô chợt nhớ đến lúc Ninh Tư Tình đụng vào Mạc Thiên khiến anh bị nổi mẫm đỏ, lại sợ anh có chuyện liền mặc áo khoác chạy xuống. Dưới lầu… Lục Vi đột nhiên gặp ác mộng như là gặp phải chuyện gì khủng khiếp, không có cách nào thoát ra được. Mạc thiên vội vàng bước tới gọi cô ta: “Lục Vi, Lục Vi..” Nhưng Lục Vi lại không thể tỉnh lại, cô không ngừng liều mang gào lên: "Đừng đánh tôi, làm ơn đừng đánh tôi..” Vừa vói, cô vừa đưa tay ra lần nữa, cố gắng ngẫu nhiên bắt lấy thứ gì đó. Kiều An Hạ xuống lầu, nhìn thấy cảnh này, cô đang định đi vào giúp đỡ thì nhìn thấy tay Mạc Thiên đã bị cô ta nắm chặt. Kiều An Hạ run lên, vội vàng chạy tới. "Mạc Thiên, anh không sao chứ?” Mạc Thiên không để ý đến Kiều An Hạ, đưa tay vỗ vỗ lưng Lục Vị: "Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai đánh em đâu.” Lục Vi lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mở mắt ra, nhào vào trong lòng Mạc Thiên, nép mình vào ngực anh. "Mạc Thiên, thật may có anh ở đây, em lại mơ giấc mơ đó, có người đánh em…” "Đừng sợ…” Kiều An Hạ ong ong cả đầu, cô ngơ ngác nhìn động tác ôm lấy như của Mạc Thiên và Lục Vi, hồi lâu không thể định thần lại. Cho đến khi Lục Vi lại nằm xuống nhắm mắt lại… Kiều An Hạ mới đi tới nắm lấy cánh tay của Mạc Thiên: "Anh thế nào, có bị nổi mẩn ngứa không?” Sau đó, cô lại mở áo của Mạc Thiên ra nhìn, cũng không thấy cái gì lạ? "An Hạ…” - Mạc Thiên đưa tay muốn nắm tay cô lại bị côc đẩy ra lui về phía sau một bước, tránh né. Cô muốn cười thật to, nhưng dường như có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ họng, cô không thể cười được… Phải mất rất lâu, cô mới lên tiếng: "Trước đây đều là giả?” "Không phải, trước đây đều là thật.” "A…” - Kiều An Hạ gật đầu, hồi lâu mới cong khóe môi: “Lúc nào phát hiện.” "Ở nước Mỹ.” - Mạc Thiên nói sự thật. "Tại sao không nói cho tôi biết?” Mạc Thiên nhíu mày: "Việc này không có gì quan trọng…” Nghe vậy, Kiều An Hạ cười nhạo một tiếng: "Đối với anh đây chỉ là việc không quan trọng sao?” Nhưng mà đối với cô mà nói, không, cô là duy nhất của anh, cô luôn cho rằng trên thế giới này chỉ có bọn họ mới là tồn tại thích hợp nhất, hiện tại lái có một người khác, là không quan trọng sao? "An Hạ..” "A…vậy hẳn là tôi nên chúc mừng anh, bệnh của anh đã khỏi hẳn, hay là anh đang có thêm một sự lựa chọn nữa.” "Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Đã trễ rồi, chúng ta lên lầu nghĩ ngơi.” Kiều An Hạ lác đầu: “KHÔNG.” Nói xong cô quay người chạy ra ngoài, Mạc Thiên vội vàng đuổi theo cô: "Muộn rồi, em đi đâu?” "Tôi muốn ở một mình, hiện tại tôi rất loạn…” "Vậy em ở lại trong nhà yên tĩnh lại, anh không làm phiền em.” - nói xong, Mạc Thiên vội càng gọi dì Trương: “Đưa cô ấy lên lầu.” Dì Trương vội vàng đi tới đỡ Kiều an Hạ lên lầu. Sau đó Mạc Thiên bực bội ngồi lên sô pha châm một điếu thuốc. Một đêm này, có hai người không thể ngủ… </code>