Chương 46: Con Diều Đã Được Tự Do
Cô thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, cô không thể chịu đựng nổi việc chia sẻ người đàn ông của mình cho người phụ nữ khác.
Dù biết có thể bọn họ không có gì, nhưng hằng đêm cô không thể không nghĩ đến việc bọn họ đang làm gì, nhất là khi cô đã nhìn thấy bọn họ ôm nhau trước mặt cô.
Cô thừa nhận cô đã sụp đổ, cô sợ mình không còn là độc nhất vô nhị của anh.
“Mạc Thiên, chúng ta cho đối phương một chút thời gian được không? Tôi cần thời gian yên tĩnh một chút.”
Ánh mắt Mạc Thiên trầm xuống: “Em muốn cùng Cố Dực một chỗ, hay là tự mình yên tĩnh.”
Kiều An Hạ đột nhiên cười, mang theo một tia châm chọc: “Mạc Thiên, cuối cùng chúng ta cũng đi đến bước này, nếu giữa chúng ta không còn sự tin tưởng thì ở bên nhau có ý nghĩa gì?”
Ánh mắt Mạc Thiên tối sầm lại: “Vậy em cũng không được đi.”
Nhìn ánh mắt quật cường bướng bỉnh của cô, anh lại nói: “Hợp đồng một năm đó vẫn chưa hết, em không được phép đi.”
Kiều An Hạ cười lạnh, hợp đồng? Tình nhân? Haha…
“Được, nếu anh muốn tôi ở lại, liền ở lại.”
Kiều An Hạ đi thẳng vào ghế sô pha ngồi xuống.
Mạc Thiên bất động nhìn cô một lát, sau đó xoay người rời đi.
Đến hôm sau, mọi người đều quay lại Hải Thành.
Vì dự án thành công, Cố Dực cho mọi người nghỉ ngơi ba ngày, Kiều An Hạ quay về nhà, nhốt mình trong phòng.
Đến chiều, dì Trương đi lên lầu nói: “Tiểu thư, bên ngoài nắng đẹp lắm, cô ra ngoài đi dạo với tôi được không?”
Kiều An Hạ miễn cưỡng: “Không cần, tôi xuống phòng khách ngồi một lát là được.”
“Không được.” - Dì Trương giữ cánh tay của cô: “Người trẻ tuổi sao có thể trốn mãi trong nhà, nắng đẹp như vậy, ra ngoài đi dạo thì tốt biết mấy.”
Kiều An Hạ không còn cách nào khác đành đi ra ngoài cùng dì Trương.
Bên ngoài có một công viên, bình thường có rất nhiều người dạo chơi, hôm nay lại trở nên vắng lặng.
Đang đi, dì Trương lại hô to: “Tiểu thư, cô nhìn xem.”
Kiều An Hạ ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy một con diều quen mắt đang bay trên bầu trời.
Kiều An Hạ đứng lên, nheo mắt nhìn.
Nhìn theo sợi dây diều, cô nhìn thấy người đang cầm dây.
Mạc Thiên!
Anh mỉm cười với cô, nhưng Kiều An Hạ vẫn ngơ ngác nhìn dây diều.
Cô cảm thấy bản thân mình giống như con diều bị sợi dây kéo lại, đầu bên kia của sợi dây nằm trong tay Mạc Thiên.
Cô không có cách nào trốn thoát được, cô chỉ có thể tùy ý Mạc Thiên điều khiển phương hướng của mình.
Cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Kiều An Hạ cau mày, một lát sau, Mạc Thiên đưa sợi dây vào tay cô: “Lần trước cùng em thả diều vào ban đêm nên không nhìn thấy rõ. Hôm nay thời tiết đẹp quá, chúng ta ở đây thả diều cả buổi chiều.”
Kiều An Hạ không nói gì, ngơ ngác cầm sợi dây, lúc này cô lại trở thành người cầm dây diều.
Điện thoại di động của Mạc Thiên đột nhiên vang lên.
Bên kia không biết nói cái gì, Mạc Thiên cau mày nói: “Đã gọi bác sĩ chưa?”
Trong lòng Kiều An Hạ cười khổ một tiếng, Mạc Thiên còn chưa kịp nói gì, cô đã lên tiếng: “Đi đi, cô ta cần anh.”
Mạc Thiên cau mày: “An Hạ…”
“Không sao đâu, tự tôi sẽ thả diều.”
Cho dù có sao thì sao? Anh muốn đi thì anh sẽ liền đi, mọi thứ sẽ đều như vậy, nếu không phải là của mình, dù có cố gắng giữ lại cũng không có ý nghĩa gì.
Mạc Thiên nhìn cô một lát, sau đó buông điện thoại xuống, đi tới nắm lấy tay Kiều An Hạ.
“Không sao, có bác sĩ ở đó.”
Kiều An Hạ không nói gì vì thấy con diều đang bị gió cuốn đi về một cái cây cao…cuối cùng vướng trên cây.
Mạc Thiên biết ý nghĩa của chiếc diều đối với cô gái nhỏ, vội vàng nói: “Yên tâm, anh lấy xuống cho em.”
Kiều An Hạ im lặng để anh đi.
Mạc Thiên nhờ người mang thang tới, nhưng dây diều bị buộc rất chặt, dù cố gắng thế nào cũng không gỡ được.
Cuối cùng, Kiều An Hạ hét lên: “Không cần nữa.”
Có lẽ, sự kiên trì của bọn họ vốn là hành vi ngu ngốc, sớm nên đã phải từ bỏ.
Kiều An Hạ lập tức cắt đứt dây diều, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái.
Mạc Thiên Kinh ngạc: “An Hạ.”
Một lát sau, nổi lên một cơn gió lớn, con diều bị gió thổi mạnh, đột nhiên rời khỏi cành cây và bay đi.
Kiều An Hạ nhìn theo hơi cười: “Nó tự do.”
Không biết là đang nói về con diều hay nói về bản thân mình.
Buổi tối, hai người nằm trên giường, Mạc Thiên lơ đãng đọc sách, Kiều An Hạ nằm xoay người lại lướt điện thoại, thật ra cô cũng không biết mình xem cái gì.
Cô không muốn đối mặt với anh.
Điện thoại thông báo đinh một tiếng, vòng bạn bè có tin tức mới, là Cố Dực đăng ảnh lên mạng xã hội, anh ta đang ôm một con chó, bĩu môi đáng yêu trước ống kính.
Kiều An Hạ có chút không nói nên lời, không khỏi giật giật khóe môi.
Mạc Thiên ở bên cạnh thấy vậy, trong lòng thắt lại, giật chiếc điện thoại trong tay cô ra, đặt lên tủ.
Kiều An Hạ giật mình, chưa kịp phản ứng đã bị anh lật người lại, đè cô xuống.
Cô không biết tại sao anh lại muốn làm chuyện này trong hoàn cảnh hiện tại, trong lòng cô cực kỳ phản kháng…
Đẩy anh ra, Kiều An Hạ nói: “Tôi không muốn…”
Từ khi ở bên anh đến bây giờ, đây là lần đầu cô cự tuyệt anh.
Vừa rồi cô còn cười khi nhìn hình Cố Dực…
Tim như một cú đấm mạnh mẽ đấm vào, Mạc Thiên cúi đầu hôn lên môi Kiều An Hạ một cách mãnh liệt.
Cô chỉ nằm đó, không phản kháng cũng không cự tuyệt, chỉ lặng lẽ nhìn anh như một người xa lạ.
Cảm thấy vô cùng bực bội, anh theo bản năng che mắt cô lại.
“Đừng nhìn anh như vậy.”
Kiều An Hạ đột nhiên cười: “Mạc Thiên, chúng ta đều phải thừa nhận, chúng ta không thể nào quay lại quá khứ.”
“Đừng nói nữa.”
“Đừng lừa mình dối người nữa…”
“Anh bảo em đừng nói nữa.” - Mạc Thiên đột nhiên gầm lên, một quyền đánh Kiều An Hạ.
Nắm đấm mang theo gió rít bên tai cô nhưng cuối cùng nó chỉ đáp xuống cạnh giường.
Trái tim Kiều An Hạ thắt lại, cô vô thức muốn đưa tay ra nắm lấy tay anh, nhưng cô không làm vậy…
Hiện tại cô và anh đã không cần cái gọi là quan tâm nữa, chẳng qua lưu lại một chút thương xót mà thôi.
Thật lâu sau, sự chua xót trong lòng chậm lại, cô đứng dậy chỉnh lại váy ngủ một chút rồi xuống giường: “Tôi đi gọi dì Trương mang hộp thuốc tới.”
Người đàn ông phía sau cười lạnh và đột nhiên hét lên: “Ra ngoài.”
Kiều An Hạ dừng lại một chút, Mạc Thiên lại nói: “Cuối cùng cô cũng biến thành bộ dạng mà tôi ghét nhất, không phải muốn rời đi sao? Cút đi.”
Cuối cùng…
Kiều An Hạ vôn tưởng đợi đến ngày này sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ nghe anh nói xong, trong long như coa ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn tột cùng.
Đôi mắt cô nóng bừng, hơi ẩm lan ra, cô vội vàng hít thật sâu rồi quay lại nhìn Mạc Thiên mỉm cười.
“Cảm ơn anh.”
Nói xong, cô liền đi đến chiếc tủ bên cạnh lấy ra một chiếc hộp là di vật của mẹ cô để lại, ngoài ra cô không có gì cả.
Dì Trương nghe thấy tiếng động liền chạy lên lầu, chỉ thấy Kiều An Hạ mặc đồ ngủ ôm chiếc hộp chạy ra.
“Tiểu thư, nửa đêm cô đi đâu vậy?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Mạc thiếu bị thương, dì đi lấy thuốc băng bó cho anh ấy một chút.”
Dì Trương giật mình, nhanh chân chạy đi lấy hồm thuốc.
Kiều An Hạ thừa kịp mở cửa chạy nhanh ra khỏi biệt thự.
Lúc dì Trương bưng hộp thuốc đi vào, Mạc Thiên lập tức đập nát hộp thuốc, sau đó trực tiếp đi vào thư phòng khóa cửa lại.
Dì Trương sợ chết khiếp, quay lại tìm Kiều An Hạ thì phát hiện cô ấy đã biến mất.
Lúc bày bà mới hiểu vì sao Mạc thiếu tức giận đến như vậy.
Bà nhanh chóng đi xuống lầu, gọi cho Kiều An Hạ nhưng điện thoại không kết nối được.
Nhìn ra ngoài, phát hiện Kiều An Hạ chỉ mặc một bộ váy ngủ, cả giãy cũng không mang vào, cứ thế chạy ra ngoài.
Kiều An Hạ chạy ra khỏi nhà, chạy rất lâu mới phát hiện mình chạy trên con đường Hạnh Phúc, đến cuối đường có biển báo, phía trước không có đường, vui lòng đi đường vòng.
Kiều An Hạ đột nhiên mỉm cười, quả thật phía trước nào có con đường hạnh phúc.
Trên người cô không có tiền, không có thẻ, không có bất cứ thứ gì.
Cô đến với Mạc Thiên là không có cái gì, ra đi cũng sẽ là như vậy.
Điện thoại lại vang lên, nghĩ là dì Trương lại gọi đến, cô không muốn nghe, chuyện giữa cô và Mạc Thiên không ai có thể khuyên giải được.
Nhưng không phải, là Cố Dực.
Trễ như vậy, anh ta gọi cô làm gì?
Vừa nhấc máy, bên kia đã như gầm lên: “Kiều An Hạ, cô đang ở đâu?”
“Tôi.” - Kiều An Hạ nhìn xung quanh: “Tôi ở nhà.”
“Nói dối, người làm nhà cô gọi đến công ty, cũng may tôi đang tăng ca. Cô rời khỏi Mạc gia rồi sao, muộn thế này cô đi đâu?”
“Tôi không sao…”
“Không sao cái đầu cô, cô có coi tôi là bạn hay không? Mau nói ra đang trốn ở cái xó nào, tôi đến đón cô.”
Kiều An Hạ lại nhìn xung quanh, cuối cùng không chịu được mà nói ra.
Cô chưa từng nói ra, nhưng thật ra cô rất sợ bóng tối, mỗi khi trời tối quá, trong đầu cô luôn lởn vởn những khoảnh khắc khó chịu, nhưng cô không biết chúng là gì.
Hiện tại ngồi trong bóng tối… cô thật sự rất sợ.
Sau đó, Kiều An Hạ lau nước mắt, cố gắng quay lại đường lộ, tìm một vị trí có ánh sáng, ngồi sụp xuống…<code> Mạc Thiên ngồi trong thư phòng, liên tục nghe dì Trương ở dưới nhà gọi hết người này đến người khác, cuối cùng đều là vô vọng. Anh rít một hơi thuốc dài, như muốn tê liệt toàn thân, nhưng cuối cùng vẫn không thể tê liệt. Khi nghe dì Trương nói, chỉ mặc đồ ngủ, còn không đi giày. Anh mở mắt ra, mở cửa vội chạy ra ngoài. Bên ngoài vắng lặng, anh cứ đi mãi về phía trước, cô gái nhỏ của anh lần nào cũng như vậy, khi tâm trạng không tốt sẽ không nhìn đường mà cứ đâm đầu về phía trước. Như dự đoán, đi được hai mươi phút liền nhìn thấy cô đang ngồi sụp dưới ánh đèn. Ánh đèn làm thân hình cô dài ra, gầy gò, Mạc Thiên vừa định bước lên một bước thì chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt cô. Ngay sau đó, Cố Dực bước xuống xe cầm áo khoác, che chắn lại cho Kiều An Hạ. Cố Dực trên đường đi luôn nghĩ bộ dạng Kiều An Hạ sẽ đáng thương ra sao, không ngờ nó còn hơn anh tưởng tượng, giống như một con chó con bị đuổi ra khỏi nhà, đặc biệt chân cô đã bị đá cào xước đến rớm máu. Cảm thấy ngột ngạt, Cố Dực cúi người trực tiếp bế cô lên. Kiều An Hạ liền giãy dụa: “Tự tôi đi được.” Cố Dực không buông: “Đừng nhúc nhích, chân của cô bị thương rồi. Dự án công ty sắp tới không có cô thì hỏng, tôi không muốn có một nhà thiết kế tàn phế, làm sao có thể đến công trường kiểm tra tiến độ.” Mạc Thiên nắm chặt thành quyền, đang muốn đuổi theo, đột nhiên nhớ tới lời cô nói trước khi đi: “Cảm ơn anh.” Vậy nên cô đang cảm ơn anh vì để cho cô tự do? Điên thoại reo lên, là giọng bà Diêu: “Mạc tổng, Lục tiểu thư cô ấy…” Lời còn chưa dứt, Cố Dực đã đóng cửa xe lại. Anh bất lực nhìn người phụ nữ của mình đã bị người khác mang đi, trong khi bà Diêu vẫn lãi nhãi bên tai, Mạc Thiên đột nhiên ném điện thoại di động xuống đất vỡ nát. </code>
Dù biết có thể bọn họ không có gì, nhưng hằng đêm cô không thể không nghĩ đến việc bọn họ đang làm gì, nhất là khi cô đã nhìn thấy bọn họ ôm nhau trước mặt cô.
Cô thừa nhận cô đã sụp đổ, cô sợ mình không còn là độc nhất vô nhị của anh.
“Mạc Thiên, chúng ta cho đối phương một chút thời gian được không? Tôi cần thời gian yên tĩnh một chút.”
Ánh mắt Mạc Thiên trầm xuống: “Em muốn cùng Cố Dực một chỗ, hay là tự mình yên tĩnh.”
Kiều An Hạ đột nhiên cười, mang theo một tia châm chọc: “Mạc Thiên, cuối cùng chúng ta cũng đi đến bước này, nếu giữa chúng ta không còn sự tin tưởng thì ở bên nhau có ý nghĩa gì?”
Ánh mắt Mạc Thiên tối sầm lại: “Vậy em cũng không được đi.”
Nhìn ánh mắt quật cường bướng bỉnh của cô, anh lại nói: “Hợp đồng một năm đó vẫn chưa hết, em không được phép đi.”
Kiều An Hạ cười lạnh, hợp đồng? Tình nhân? Haha…
“Được, nếu anh muốn tôi ở lại, liền ở lại.”
Kiều An Hạ đi thẳng vào ghế sô pha ngồi xuống.
Mạc Thiên bất động nhìn cô một lát, sau đó xoay người rời đi.
Đến hôm sau, mọi người đều quay lại Hải Thành.
Vì dự án thành công, Cố Dực cho mọi người nghỉ ngơi ba ngày, Kiều An Hạ quay về nhà, nhốt mình trong phòng.
Đến chiều, dì Trương đi lên lầu nói: “Tiểu thư, bên ngoài nắng đẹp lắm, cô ra ngoài đi dạo với tôi được không?”
Kiều An Hạ miễn cưỡng: “Không cần, tôi xuống phòng khách ngồi một lát là được.”
“Không được.” - Dì Trương giữ cánh tay của cô: “Người trẻ tuổi sao có thể trốn mãi trong nhà, nắng đẹp như vậy, ra ngoài đi dạo thì tốt biết mấy.”
Kiều An Hạ không còn cách nào khác đành đi ra ngoài cùng dì Trương.
Bên ngoài có một công viên, bình thường có rất nhiều người dạo chơi, hôm nay lại trở nên vắng lặng.
Đang đi, dì Trương lại hô to: “Tiểu thư, cô nhìn xem.”
Kiều An Hạ ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy một con diều quen mắt đang bay trên bầu trời.
Kiều An Hạ đứng lên, nheo mắt nhìn.
Nhìn theo sợi dây diều, cô nhìn thấy người đang cầm dây.
Mạc Thiên!
Anh mỉm cười với cô, nhưng Kiều An Hạ vẫn ngơ ngác nhìn dây diều.
Cô cảm thấy bản thân mình giống như con diều bị sợi dây kéo lại, đầu bên kia của sợi dây nằm trong tay Mạc Thiên.
Cô không có cách nào trốn thoát được, cô chỉ có thể tùy ý Mạc Thiên điều khiển phương hướng của mình.
Cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Kiều An Hạ cau mày, một lát sau, Mạc Thiên đưa sợi dây vào tay cô: “Lần trước cùng em thả diều vào ban đêm nên không nhìn thấy rõ. Hôm nay thời tiết đẹp quá, chúng ta ở đây thả diều cả buổi chiều.”
Kiều An Hạ không nói gì, ngơ ngác cầm sợi dây, lúc này cô lại trở thành người cầm dây diều.
Điện thoại di động của Mạc Thiên đột nhiên vang lên.
Bên kia không biết nói cái gì, Mạc Thiên cau mày nói: “Đã gọi bác sĩ chưa?”
Trong lòng Kiều An Hạ cười khổ một tiếng, Mạc Thiên còn chưa kịp nói gì, cô đã lên tiếng: “Đi đi, cô ta cần anh.”
Mạc Thiên cau mày: “An Hạ…”
“Không sao đâu, tự tôi sẽ thả diều.”
Cho dù có sao thì sao? Anh muốn đi thì anh sẽ liền đi, mọi thứ sẽ đều như vậy, nếu không phải là của mình, dù có cố gắng giữ lại cũng không có ý nghĩa gì.
Mạc Thiên nhìn cô một lát, sau đó buông điện thoại xuống, đi tới nắm lấy tay Kiều An Hạ.
“Không sao, có bác sĩ ở đó.”
Kiều An Hạ không nói gì vì thấy con diều đang bị gió cuốn đi về một cái cây cao…cuối cùng vướng trên cây.
Mạc Thiên biết ý nghĩa của chiếc diều đối với cô gái nhỏ, vội vàng nói: “Yên tâm, anh lấy xuống cho em.”
Kiều An Hạ im lặng để anh đi.
Mạc Thiên nhờ người mang thang tới, nhưng dây diều bị buộc rất chặt, dù cố gắng thế nào cũng không gỡ được.
Cuối cùng, Kiều An Hạ hét lên: “Không cần nữa.”
Có lẽ, sự kiên trì của bọn họ vốn là hành vi ngu ngốc, sớm nên đã phải từ bỏ.
Kiều An Hạ lập tức cắt đứt dây diều, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái.
Mạc Thiên Kinh ngạc: “An Hạ.”
Một lát sau, nổi lên một cơn gió lớn, con diều bị gió thổi mạnh, đột nhiên rời khỏi cành cây và bay đi.
Kiều An Hạ nhìn theo hơi cười: “Nó tự do.”
Không biết là đang nói về con diều hay nói về bản thân mình.
Buổi tối, hai người nằm trên giường, Mạc Thiên lơ đãng đọc sách, Kiều An Hạ nằm xoay người lại lướt điện thoại, thật ra cô cũng không biết mình xem cái gì.
Cô không muốn đối mặt với anh.
Điện thoại thông báo đinh một tiếng, vòng bạn bè có tin tức mới, là Cố Dực đăng ảnh lên mạng xã hội, anh ta đang ôm một con chó, bĩu môi đáng yêu trước ống kính.
Kiều An Hạ có chút không nói nên lời, không khỏi giật giật khóe môi.
Mạc Thiên ở bên cạnh thấy vậy, trong lòng thắt lại, giật chiếc điện thoại trong tay cô ra, đặt lên tủ.
Kiều An Hạ giật mình, chưa kịp phản ứng đã bị anh lật người lại, đè cô xuống.
Cô không biết tại sao anh lại muốn làm chuyện này trong hoàn cảnh hiện tại, trong lòng cô cực kỳ phản kháng…
Đẩy anh ra, Kiều An Hạ nói: “Tôi không muốn…”
Từ khi ở bên anh đến bây giờ, đây là lần đầu cô cự tuyệt anh.
Vừa rồi cô còn cười khi nhìn hình Cố Dực…
Tim như một cú đấm mạnh mẽ đấm vào, Mạc Thiên cúi đầu hôn lên môi Kiều An Hạ một cách mãnh liệt.
Cô chỉ nằm đó, không phản kháng cũng không cự tuyệt, chỉ lặng lẽ nhìn anh như một người xa lạ.
Cảm thấy vô cùng bực bội, anh theo bản năng che mắt cô lại.
“Đừng nhìn anh như vậy.”
Kiều An Hạ đột nhiên cười: “Mạc Thiên, chúng ta đều phải thừa nhận, chúng ta không thể nào quay lại quá khứ.”
“Đừng nói nữa.”
“Đừng lừa mình dối người nữa…”
“Anh bảo em đừng nói nữa.” - Mạc Thiên đột nhiên gầm lên, một quyền đánh Kiều An Hạ.
Nắm đấm mang theo gió rít bên tai cô nhưng cuối cùng nó chỉ đáp xuống cạnh giường.
Trái tim Kiều An Hạ thắt lại, cô vô thức muốn đưa tay ra nắm lấy tay anh, nhưng cô không làm vậy…
Hiện tại cô và anh đã không cần cái gọi là quan tâm nữa, chẳng qua lưu lại một chút thương xót mà thôi.
Thật lâu sau, sự chua xót trong lòng chậm lại, cô đứng dậy chỉnh lại váy ngủ một chút rồi xuống giường: “Tôi đi gọi dì Trương mang hộp thuốc tới.”
Người đàn ông phía sau cười lạnh và đột nhiên hét lên: “Ra ngoài.”
Kiều An Hạ dừng lại một chút, Mạc Thiên lại nói: “Cuối cùng cô cũng biến thành bộ dạng mà tôi ghét nhất, không phải muốn rời đi sao? Cút đi.”
Cuối cùng…
Kiều An Hạ vôn tưởng đợi đến ngày này sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ nghe anh nói xong, trong long như coa ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn tột cùng.
Đôi mắt cô nóng bừng, hơi ẩm lan ra, cô vội vàng hít thật sâu rồi quay lại nhìn Mạc Thiên mỉm cười.
“Cảm ơn anh.”
Nói xong, cô liền đi đến chiếc tủ bên cạnh lấy ra một chiếc hộp là di vật của mẹ cô để lại, ngoài ra cô không có gì cả.
Dì Trương nghe thấy tiếng động liền chạy lên lầu, chỉ thấy Kiều An Hạ mặc đồ ngủ ôm chiếc hộp chạy ra.
“Tiểu thư, nửa đêm cô đi đâu vậy?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Mạc thiếu bị thương, dì đi lấy thuốc băng bó cho anh ấy một chút.”
Dì Trương giật mình, nhanh chân chạy đi lấy hồm thuốc.
Kiều An Hạ thừa kịp mở cửa chạy nhanh ra khỏi biệt thự.
Lúc dì Trương bưng hộp thuốc đi vào, Mạc Thiên lập tức đập nát hộp thuốc, sau đó trực tiếp đi vào thư phòng khóa cửa lại.
Dì Trương sợ chết khiếp, quay lại tìm Kiều An Hạ thì phát hiện cô ấy đã biến mất.
Lúc bày bà mới hiểu vì sao Mạc thiếu tức giận đến như vậy.
Bà nhanh chóng đi xuống lầu, gọi cho Kiều An Hạ nhưng điện thoại không kết nối được.
Nhìn ra ngoài, phát hiện Kiều An Hạ chỉ mặc một bộ váy ngủ, cả giãy cũng không mang vào, cứ thế chạy ra ngoài.
Kiều An Hạ chạy ra khỏi nhà, chạy rất lâu mới phát hiện mình chạy trên con đường Hạnh Phúc, đến cuối đường có biển báo, phía trước không có đường, vui lòng đi đường vòng.
Kiều An Hạ đột nhiên mỉm cười, quả thật phía trước nào có con đường hạnh phúc.
Trên người cô không có tiền, không có thẻ, không có bất cứ thứ gì.
Cô đến với Mạc Thiên là không có cái gì, ra đi cũng sẽ là như vậy.
Điện thoại lại vang lên, nghĩ là dì Trương lại gọi đến, cô không muốn nghe, chuyện giữa cô và Mạc Thiên không ai có thể khuyên giải được.
Nhưng không phải, là Cố Dực.
Trễ như vậy, anh ta gọi cô làm gì?
Vừa nhấc máy, bên kia đã như gầm lên: “Kiều An Hạ, cô đang ở đâu?”
“Tôi.” - Kiều An Hạ nhìn xung quanh: “Tôi ở nhà.”
“Nói dối, người làm nhà cô gọi đến công ty, cũng may tôi đang tăng ca. Cô rời khỏi Mạc gia rồi sao, muộn thế này cô đi đâu?”
“Tôi không sao…”
“Không sao cái đầu cô, cô có coi tôi là bạn hay không? Mau nói ra đang trốn ở cái xó nào, tôi đến đón cô.”
Kiều An Hạ lại nhìn xung quanh, cuối cùng không chịu được mà nói ra.
Cô chưa từng nói ra, nhưng thật ra cô rất sợ bóng tối, mỗi khi trời tối quá, trong đầu cô luôn lởn vởn những khoảnh khắc khó chịu, nhưng cô không biết chúng là gì.
Hiện tại ngồi trong bóng tối… cô thật sự rất sợ.
Sau đó, Kiều An Hạ lau nước mắt, cố gắng quay lại đường lộ, tìm một vị trí có ánh sáng, ngồi sụp xuống…<code> Mạc Thiên ngồi trong thư phòng, liên tục nghe dì Trương ở dưới nhà gọi hết người này đến người khác, cuối cùng đều là vô vọng. Anh rít một hơi thuốc dài, như muốn tê liệt toàn thân, nhưng cuối cùng vẫn không thể tê liệt. Khi nghe dì Trương nói, chỉ mặc đồ ngủ, còn không đi giày. Anh mở mắt ra, mở cửa vội chạy ra ngoài. Bên ngoài vắng lặng, anh cứ đi mãi về phía trước, cô gái nhỏ của anh lần nào cũng như vậy, khi tâm trạng không tốt sẽ không nhìn đường mà cứ đâm đầu về phía trước. Như dự đoán, đi được hai mươi phút liền nhìn thấy cô đang ngồi sụp dưới ánh đèn. Ánh đèn làm thân hình cô dài ra, gầy gò, Mạc Thiên vừa định bước lên một bước thì chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt cô. Ngay sau đó, Cố Dực bước xuống xe cầm áo khoác, che chắn lại cho Kiều An Hạ. Cố Dực trên đường đi luôn nghĩ bộ dạng Kiều An Hạ sẽ đáng thương ra sao, không ngờ nó còn hơn anh tưởng tượng, giống như một con chó con bị đuổi ra khỏi nhà, đặc biệt chân cô đã bị đá cào xước đến rớm máu. Cảm thấy ngột ngạt, Cố Dực cúi người trực tiếp bế cô lên. Kiều An Hạ liền giãy dụa: “Tự tôi đi được.” Cố Dực không buông: “Đừng nhúc nhích, chân của cô bị thương rồi. Dự án công ty sắp tới không có cô thì hỏng, tôi không muốn có một nhà thiết kế tàn phế, làm sao có thể đến công trường kiểm tra tiến độ.” Mạc Thiên nắm chặt thành quyền, đang muốn đuổi theo, đột nhiên nhớ tới lời cô nói trước khi đi: “Cảm ơn anh.” Vậy nên cô đang cảm ơn anh vì để cho cô tự do? Điên thoại reo lên, là giọng bà Diêu: “Mạc tổng, Lục tiểu thư cô ấy…” Lời còn chưa dứt, Cố Dực đã đóng cửa xe lại. Anh bất lực nhìn người phụ nữ của mình đã bị người khác mang đi, trong khi bà Diêu vẫn lãi nhãi bên tai, Mạc Thiên đột nhiên ném điện thoại di động xuống đất vỡ nát. </code>