Chương 226
Lúc đang thất thần, chợt cậu nhìn thấy Túc Bảo nhìn qua bên này, vẫy tay với mình.
Tư Diệc Nhiên sửng sốt, theo bản năng vẫy tay đáp lại.
Sau đó bước chân trong vô thức, đi thẳng lên xe của trường.
Đường Điền Điền ở bên cạnh cuối cùng cũng bắt được cơ hội sáp tới, tươi cười nói: “Chào tổng giám đốc Tô, chào tiểu thư Túc Bảo!”
Ông ta vừa nói vừa đẩy đầu Đường Tử Hàng một phen: “Mau chào hỏi đi!”
Đường Tử Hàng đành phải làm theo: “Chào chú Tô, chào Túc Bảo!”
Tô Nhất Trần nhìn về phía Đường Tử Hàng.
Cậu nhóc đã truyền giấy cho Túc Bảo trong lớp rồi sau đó cùng bị phạt đứng ư?
Người ta thường nói nếu trong nhà có con trai, nhìn bé gái nào cũng thấy giống con dâu nhà mình.
Nhưng nếu trong nhà có con gái, nhìn ai cũng thấy giống tên nhãi ranh sẽ cuỗm mất bé ngoan nhà mình.
Cậu cả híp mắt, mặt không chút thay đổi: “Có chuyện gì?”
Đường Điền Điền khụ một tiếng, nói: “Thì là, tôi muốn nhờ tiểu thư Túc Bảo giúp một chuyện…”
Tô Nhất Trần nhíu mày, nhờ Túc Bảo giúp?
Túc Bảo tò mò hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Đường Điền Điền thở dài: “Ngày đó tôi có nghe bọn họ nói, tiểu thư Túc Bảo đã cứu được tiểu thiếu gia Tư…”
“Là như này, mẹ của tôi cũng hôn mê đã lâu nhưng vẫn chưa thấy tỉnh lại, nên tôi muốn nhờ tiểu thư Túc Bảo đến xem giúp tôi.”
Nhìn mặt của Đường Điền Điền, không biết tại sao Túc Bảo lại nhớ tới bà lão mặc bộ quần áo kiểu thời Đường màu xanh thẫm ấy.
Kỷ Trường đột nhiên nói: “Mẹ già? Không phải là bà lão mà con đã mơ thấy đó chứ?”
Túc Bảo nhỏ giọng trả lời: “Sư phụ, con cảm thấy là bà ấy đó. Mặt của ông chú giống hệt bà lão! Đều rất điêu luyện sắc sảo.”
Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.
Nhìn thử Đường Điền Điền… Ờm, quả thật rất điêu luyện sắc sảo.
“Đồng ý với ông ta đi, ngày mai đi xem.”
Túc Bảo gật đầu, nói: “Được rồi! Ngày mai đi xem.”
Đường Điền Điền sửng sốt, chợt cực kỳ vui mừng, ông ta không ngờ Túc Bảo lại đồng ý đến thật!
**
Bên kia, Tuyết Nhi đã rời đi ghé vào trong lòng ngực của mẹ mình, khóc đến dứt ruột xé gan.
“Mẹ, con đâu có làm gì sai đâu!” Tuyết Nhi khóc: “Có phải em Túc Bảo không thích con đúng không, nên đã nói linh tinh với anh Tử Du về con, anh ấy mới đánh con!”
Mẹ Tuyết Nhi thở dài một tiếng, nói: “Tuyết Nhi, ráng nhịn đi con!”
“Có lẽ chúng ta không nịnh bợ được nhà họ Tô rồi, hiện tại xem ra nhà họ Tư mới là sự lựa chọn tốt nhất cho chúng ta.”
Mục tiêu hiện tại của bọn họ là Tư Diệc Nhiên…
Tư Diệc Nhiên sửng sốt, theo bản năng vẫy tay đáp lại.
Sau đó bước chân trong vô thức, đi thẳng lên xe của trường.
Đường Điền Điền ở bên cạnh cuối cùng cũng bắt được cơ hội sáp tới, tươi cười nói: “Chào tổng giám đốc Tô, chào tiểu thư Túc Bảo!”
Ông ta vừa nói vừa đẩy đầu Đường Tử Hàng một phen: “Mau chào hỏi đi!”
Đường Tử Hàng đành phải làm theo: “Chào chú Tô, chào Túc Bảo!”
Tô Nhất Trần nhìn về phía Đường Tử Hàng.
Cậu nhóc đã truyền giấy cho Túc Bảo trong lớp rồi sau đó cùng bị phạt đứng ư?
Người ta thường nói nếu trong nhà có con trai, nhìn bé gái nào cũng thấy giống con dâu nhà mình.
Nhưng nếu trong nhà có con gái, nhìn ai cũng thấy giống tên nhãi ranh sẽ cuỗm mất bé ngoan nhà mình.
Cậu cả híp mắt, mặt không chút thay đổi: “Có chuyện gì?”
Đường Điền Điền khụ một tiếng, nói: “Thì là, tôi muốn nhờ tiểu thư Túc Bảo giúp một chuyện…”
Tô Nhất Trần nhíu mày, nhờ Túc Bảo giúp?
Túc Bảo tò mò hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Đường Điền Điền thở dài: “Ngày đó tôi có nghe bọn họ nói, tiểu thư Túc Bảo đã cứu được tiểu thiếu gia Tư…”
“Là như này, mẹ của tôi cũng hôn mê đã lâu nhưng vẫn chưa thấy tỉnh lại, nên tôi muốn nhờ tiểu thư Túc Bảo đến xem giúp tôi.”
Nhìn mặt của Đường Điền Điền, không biết tại sao Túc Bảo lại nhớ tới bà lão mặc bộ quần áo kiểu thời Đường màu xanh thẫm ấy.
Kỷ Trường đột nhiên nói: “Mẹ già? Không phải là bà lão mà con đã mơ thấy đó chứ?”
Túc Bảo nhỏ giọng trả lời: “Sư phụ, con cảm thấy là bà ấy đó. Mặt của ông chú giống hệt bà lão! Đều rất điêu luyện sắc sảo.”
Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.
Nhìn thử Đường Điền Điền… Ờm, quả thật rất điêu luyện sắc sảo.
“Đồng ý với ông ta đi, ngày mai đi xem.”
Túc Bảo gật đầu, nói: “Được rồi! Ngày mai đi xem.”
Đường Điền Điền sửng sốt, chợt cực kỳ vui mừng, ông ta không ngờ Túc Bảo lại đồng ý đến thật!
**
Bên kia, Tuyết Nhi đã rời đi ghé vào trong lòng ngực của mẹ mình, khóc đến dứt ruột xé gan.
“Mẹ, con đâu có làm gì sai đâu!” Tuyết Nhi khóc: “Có phải em Túc Bảo không thích con đúng không, nên đã nói linh tinh với anh Tử Du về con, anh ấy mới đánh con!”
Mẹ Tuyết Nhi thở dài một tiếng, nói: “Tuyết Nhi, ráng nhịn đi con!”
“Có lẽ chúng ta không nịnh bợ được nhà họ Tô rồi, hiện tại xem ra nhà họ Tư mới là sự lựa chọn tốt nhất cho chúng ta.”
Mục tiêu hiện tại của bọn họ là Tư Diệc Nhiên…