Chương 14: Chàng trai quyến rũ
Hứa Vị không biết nấu ăn, cậu lớn lên trong một gia đình khá giả, chưa bao giờ chạm vào bếp, nấu ngon mới là lạ.
Trứng rán và thịt xông khói trên đĩa là do buổi sáng sau khi ngủ dậy cậu lướt mạng xem hướng dẫn, mùi vị như nào nhìn vẻ bề ngoài có thể tưởng tượng, và thực sự là nó không ngon lắm, nhưng Trần Viễn Văn vẫn ăn đến trống đĩa.
"Cũng khá được." Trần Viễn Văn nhìn Hứa Vị, dùng lưỡi liếm khóe miệng mình.
Hứa Vị sắc mặt bình tĩnh ngoại trừ yết hầu trượt lên xuống vài lần, cậu nhìn Trần Viễn Văn, thấp giọng nói: "Tôi biết mùi vị như nào, anh không cần an ủi tôi. Đây là lần đầu tôi nấu, lần sau sẽ ổn thôi."
Trần Viễn Văn nghĩ Hứa Vị rất dễ thương, cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ khi anh và Hứa Vị ở bên nhau một thời gian.
Hứa Vị rõ ràng là một người lạnh lùng, ít nói, không liên quan gì đến sự dễ thương, nhưng Trần Viễn Văn chỉ cảm thấy cậu dễ thương, thường xuyên không nhịn được muốn trêu chọc cậu, giống như trêu chọc một chú chó con dễ thương khi gặp bên đường.
"Aida, có vẻ như tôi được hưởng rất nhiều lần đầu tiên của sinh viên nhà chúng ta thì phải. Tôi có nên chịu trách nhiệm không?"
Lúc nãy, dưới sự "ép buộc" của Hứa Vị, anh đã quay lại phòng ngủ tìm một chiếc áo sơ mi mặc vào trước khi hai người ngồi ăn sáng, giờ đây, chiếc áo satin màu hồng gợi cảm lười biếng treo trên người anh, để lộ xương quai xanh thon thả và da trắng muốt điểm xuyết những dấu hôn đỏ.
Anh một tay chống cằm, lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa, rít một hơi rồi đung đưa giữa hai ngón tay.
Hứa Vi thu dọn bát đĩa bưng vào phòng bếp rồi nhanh chóng quay lại, đi tới gần anh, giật lấy điếu thuốc bỏ vào gạt tàn.
Anh không nhớ Hứa Vị đã cướp thuốc của anh bao nhiêu lần nữa, bao nhiêu năm nay anh xa quê, một mình lang thang bên ngoài đã quen với sự tự do, điều khó chịu nhất chính là bị người khác quản. Những người tình nhỏ ngày trước không ai dám chạm đến ranh giới của anh như thế này.
Nhưng Hứa Vi đã làm, còn làm nhiều lần, nhưng anh lại không cảm thấy chút nào chán ghét nào, ngược lại còn cảm thấy một loại thầm vui sướng.
Lúc này, anh dường như chợt hiểu tại sao một số đàn ông lại sẵn sàng trở thành "vợ người ta".
Chưa kể, cảm giác thực sự khá tốt.
"Tôi nói với anh rồi, đừng hút thuốc." Hứa Vị nói với giọng điệu khó chịu.
"Được rồi, cậu nói không hút thì tôi sẽ không hút." Anh lại đưa tay xoa nắn cơ bụng của Hứa Vị.
Coi sự đền bù cho điếu thuốc đó đi.
Hứa Vị cũng không ngăn cản, cậu vốn đã quen với hành động vô lại của anh, để anh chạm vào mình một lúc, sau đó mới giữ tay anh lại, hỏi: "Ngày kia anh có rảnh không?"
Tối ngày kia, anh vốn định đi ăn tối với Cao Dương mời, nhưng là người luôn coi trọng bạn tình hơn bạn bè, Cao Dương cũng đã quen rồi, anh cười nói luôn: "Cậu hẹn thì lúc nào tôi cũng rảnh."
Hứa Vị lấy từ trong túi quần ra một lá thư mời đưa anh: "Lễ tốt nghiệp của tôi diễn ra lúc 7 giờ tối, anh đến không?"
Anh nhận thiệp mời, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Hứa Vị, nói: "Đến chứ, sao có thể không đến dự lễ tốt nghiệp của sinh viên đại học nhà chúng ta được."
"Đừng đến muộn, cũng đừng kiếm cớ vắng mặt." Hứa Vi nhéo cằm anh, lạnh lùng cảnh cáo.
"Sao có thể như vậy?" Anh giơ tay chọc vào bụng Hứa Vị: "Trần tổng của cậu đâu phải loại người như vậy."
"Tốt nhất là như vậy." Hứa Vị nói xong những lời này, dưới ánh mắt của anh, cậu đi đến sofa trong phòng khách, cởi chiếc áo sơ mi trắng ra, mặc lại chiếc áo phông đen ngày hôm qua.
"Tôi đi đây. Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé. Gặp ngày kia gặp lại."
"Đi luôn bây giờ à?" Anh liếc nhìn Hứa Vị một cách thờ ơ, cúi đầu nhìn vào điện thoại.
"Ừ, ở trường còn có chuyện." Hứa Vi đáp lại, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Trong chớp mắt, anh lại là người duy nhất còn lại trong căn phòng rộng lớn và trống rỗng này.
Kỳ thật từ lâu Trần Viễn Văn đã quen với loại vắng vẻ này, cảm thấy ở nhà yên tĩnh như vậy rất thoải mái, nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Điện thoại vang lên, là chị Lily gọi.
Anh tự nhủ không quan tâm đến những cảm giác kỳ lạ đó nữa, châm một điếu thuốc, đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, trả lời điện thoại.
"Chào Trần tổng." Giọng cô bình tĩnh và thoải mái: "Bây giờ cậu có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu về Hứa Vị."
"Chị nói đi, tôi đang có thời gian."
"Tôi muốn biết thái độ của cậu, hôm qua cậu cũng nghe Hứa Vị nói rồi đấy, tuổi trẻ có lý tưởng cùng hoài bão là chuyện bình thường, tôi có thể hiểu được, nhưng từ góc độ chuyên môn, tôi không đồng ý với quan điểm này của cậu ấy. Công ty chúng ta không dễ gì lấy được một cây giống tốt như vậy, nếu chăm sóc tốt chắc chắn sẽ là một cây đại thụ vững vàng. Đến lúc đó hai bên đều có được danh lợi. Nhưng nếu chúng ta đồng ý phát triển theo ý tưởng của cậu ấy thì không phải là lãng phí một nguồn tài nguyên tốt sao?"
Nói xong cô dừng lại một chút: "Đương nhiên, cậu là ông chủ, tôi tôn trọng và nghe theo ý kiến của cậu, cậu thấy thế nào?"
Chị Lily nói đúng, anh là ông chủ nắm trong tay hợp đồng 10 năm của Hứa Vị, là người đưa ra quyết định cuối cùng, những gì chị Lily vừa nói không tính, những gì Hứa Vị nói cũng không tính.
Trần Viễn Văn là một doanh nhân, bản chất của một doanh nhân là kiếm lợi nhuận.
Người xưa có câu "Người kinh doanh coi trọng lợi nhuận hơn cả tình cảm" vẫn còn được áp dụng trong xã hội ngày nay.
Phong cách của Trần Viễn Văn không phải là theo đuổi những lý tưởng viển vông, sự thiết thực là danh vọng và tiền tài.
Nếu đối tượng của chuyện này đổi sang người khác, kể cả Diệp Vi- người đã ở bên anh hơn một năm, anh sẽ không ngần ngại đưa ra những quyết định cứng rắn, nhưng lần này anh phải đối mặt với Hứa Vị, một người con trai luôn bày tỏ tràn đầy yêu thương đối với anh. Trước đây muốn đè người ta, bị đè lại còn không giận nổi, làm sao bây giờ anh nhẫn tâm được.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ thỏa hiệp với Hứa Vị, anh chỉ đang suy nghĩ cách giải quyết nhẹ nhàng hơn.
Luộc ếch trong nước ấm, đối với Hứa Vị, anh sẵn sàng dành thời gian cho cậu.
"Đương nhiên không thể làm theo lời cậu ấy, nhưng tính tình cậu ấy hơi ương ngạnh, chuyện này phải cần thời gian." Trần Viễn Văn nhìn ra ngoài cửa sổ đón ánh bình minh, vẻ mặt đăm chiêu: "Trước tiên chị giúp tôi chọn lại kịch bản. Lọc bỏ những cái có chủ đề quá phổ biến bây giờ. Tốt hơn là nên chọn một số dự án có cốt truyện được đầu tư bài bản.. Bây giờ có rất nhiều loại phim thương mại, tôi cũng không dám chắc sẽ chọn được bộ phim phù hợp với cậu ấy, nhưng thể loại phim nghệ thuật có lẽ sẽ thích hợp đấy."
"Được rồi, nghe cậu nói tôi biết phải làm thế nào rồi." Cô nhẹ nhõm nói: "Còn một chuyện khác cần bàn với cậu. Hứa Vị đã không xuất hiện trước mắt công chúng quá lâu. Đợt trước độ nổi tiếng thảo luận còn khá nhiều nhưng dạo này đã giảm, có cần mua cho cậu ấy một số hot search hay gì đó không?"
Anh giơ tay lật cổ áo sơ mi, thổi một làn khói trắng vào cửa kính: "Mua, nhưng đừng mua mấy chủ đề quá lộ liễu, nói về việc cậu ấy chú trọng chọn kịch bản hay gì đó thôi, tốt nhất là làm luôn trong tháng này, chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa."
"Còn Hứa Vị thì sao...?" Lily do dự.
"Tôi sẽ lo liệu việc đó, chị không cần phải lo lắng."
"Được, vậy thì tốt, tôi sẽ tập trung chọn kịch bản rồi gửi cậu xem xét càng sớm càng tốt. Không quấy rầy cậu nữa."
Điện thoại nhanh chóng kết thúc.
Anh đứng trước cửa sổ, từ từ hút hết điếu thuốc trên tay.
Về việc độ nổi tiếng của Hứa Vị giảm sút, anh thực sự đã lường trước được điều đó, "Theo đuổi bóng hình" được phát hành vào tháng 8 năm ngoái, tính đến nay đã gần một năm.
Năm nay Hứa Vị không có bất kỳ thông báo chính thức nào về tác phẩm mới cũng như không tham gia ghi hình cho bất kỳ chương trình tạp kỹ nào, ngoài việc tham dự một vài lễ trao giải, sự xuất hiện còn lại của cậu gần như bằng không.
Ngành công nghiệp giải trí là một nơi rất thực tế và cũng là nơi thay đổi cực kỳ nhanh, những gương mặt mới liên tục gia nhập, những chủ đề nóng và những vụ bê bối mới luôn biết chiếm giữ sự chú ý của mọi người bằng nhiều cách khác nhau. Một diễn viên mới chỉ có một bộ phim có thể được nhớ đến trong bao lâu?
Tất nhiên không lâu, thời gian sẽ sớm lãng quên cậu.
Khi không còn ai nhớ Hứa Vị là ai, Hứa Vị đã đóng phim gì, mọi lý tưởng của Hứa Vị bây giờ sẽ không còn, ngành giải trí là một nơi tàn khốc như vậy.
Nhưng Hứa Vị, chàng trai trẻ tuổi chuẩn bị ra trường, có thể chưa từng nghĩ đến thực tế tàn khốc này.
Hứa Vị không không nghĩ về điều đó, nhưng Trần Viễn Văn đã nghĩ đến.
Tuy nhiên, Trần Viễn Văn không muốn dùng những thứ này để dập tắt lý tưởng của Hứa Vị, anh có thể dùng nguồn lực của mình để giải quyết rắc rối cho Hứa Vị. Nhưng con đường mà anh yêu cầu Hứa Vị đi, cậu dù không muốn cũng phải đi.
Suy cho cùng, ngoài chuyện trên giường ra, mối quan hệ giữa anh và Hứa Vị thực chất vẫn là một giao dịch kinh doanh.
Hứa Vị là diễn viên mà anh đã ký hợp đồng, anh là ông chủ của Hứa Vị, một khi hợp đồng đen trắng được ký kết thì không có cơ hội làm lại.
Hút xong điếu thuốc, anh cởi chiếc áo sơ mi màu hồng gợi cảm rồi khỏa thân đi vào phòng tắm.
Vào tối diễn ra lễ tốt nghiệp của Hứa Vị, Trần Viễn Văn bước vào khán phòng của học viện, vừa ngồi vào chỗ thì chuông báo bảy giờ vang lên.
Anh đến không quá sớm, khi vừa ngồi xuống thì đã có người ngồi xung quanh, bên phải anh là một cô gái tóc dài, xinh đẹp, hay cười, chắc là sinh viên hôm nay cũng tốt nghiệp, bên trái anh là một đôi vợ chồng trung niên.
Khi anh ngồi xuống, người phụ nữ trung niên quay đầu sang, lịch sự mỉm cười, người phụ nữ ăn mặc lịch sự, khuôn mặt sáng sủa, nước da trắng nõn, trên mặt không có dấu vết của tuổi tác.
Vì lý do nào đó, anh luôn cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc khi nhìn thấy nụ cười này, nhưng anh chắc chắn rằng mình chưa từng nhìn thấy người này trước đây.
Anh do dự một chút, nhưng trước khi có thời gian suy nghĩ thì lễ tốt nghiệp đã bắt đầu.
Không thấy Hứa Vị ở trong khán phòng nên anh lấy điện thoại ra gửi cho Hứa Vị một tin nhắn.
"Tôi tới rồi, cậu ở đâu vậy?"
Khoảng một phút sau, Hứa Vị trả lời anh.
"Tôi ở hậu trường, lát nữa sẽ đến tìm anh, anh cứ ngồi đó đừng đi lung tung."
Vị trí ghế của anh là do Hứa Vi sắp xếp, lúc đầu anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi tầm nhìn xung quanh của anh lại liếc nhìn người phụ nữ thanh lịch bên cạnh, trong lòng lóe lên một suy nghĩ gì đó khiến anh đột nhiên khó chịu.
Anh gần như chắc chắn 100% rằng hai người ngồi cạnh anh là bố mẹ Hứa Vị!
Vốn dĩ anh ăn mặc sang trọng, lái xe tới với tâm trạng vui vẻ, nhưng vào lúc này, toàn bộ cơ bắp trong cơ thể đều trở nên căng thẳng.
Buổi lễ vẫn đang diễn ra một cách trật tự trên sân khấu, sau khi hiệu trưởng và các giáo viên phát biểu xong, đến lượt các sinh viên xuất sắc bước lên sân khấu gửi lời tri ân.
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh anh chợt hưng phấn.
"Anh ơi, anh xem, bé con lên rồi." Người phụ nữ kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, phấn khởi ra mặt.
Vừa dứt lời, Hứa Vị bước đến giữa sân khấu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, kết hợp với quần tây đen, chất liệu đồ vest vừa vặn ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, cộng với khuôn mặt như tranh 3D lạnh lùng đi về phía bục phát biểu. Cậu đứng ở đó, mọi người không thể dời mắt đi chút nào.
"Bé con hôm nay đẹp trai quá, chồng ơi, nhìn xem!"
Giọng nói của người phụ nữ lại vang lên.
"Này, em nhỏ giọng chút đi. Nhỡ có bạn cùng lớp nghe được. Đã lớn như vậy rồi mà em còn một câu bé con, hai câu bé con, nhỡ thằng bé xấu hổ thì sao." Người đàn ông bên cạnh nói. Người phụ nữ nghe vậy đẩy cánh tay người đàn ông ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Vị trên sân khấu.
"Gọi bé con thì sao, ngay từ nhỏ đã là bé con của em rồi, dù có bao nhiêu tuổi thì bé con vẫn là bé con của em." Người phụ nữ nói thêm.
Người đàn ông không còn cách nào khác đành phải theo lời của người phụ nữ: "Được rồi, được rồi, em cứ gọi nếu muốn, nhưng nhỏ giọng lại chút được không."
Suy đoán của anh quả nhiên đúng, Hứa Vi còn sắp xếp cho anh ngồi cùng bố mẹ cậu!
Thằng nhóc này!
Gì nữa nhỉ? Bé con?!
Có bé con nào vừa cao lớn lại hung hãn như vậy không?!
Anh ngẩng đầu lên và nhìn Hứa Vị một cách hung dữ.
Hứa Vị đương nhiên không biết khán đài đang xảy ra chuyện gì, cậu đứng ở giữa bục, bật micro lên, bắt đầu bài phát biểu của mình.
Trần Viễn Văn nhìn chằm chằm vào Hứa Vị một lúc lâu, lúc đầu là hung dữ, nhưng dần dần, ánh mắt anh thay đổi.
Hứa Vị rất đẹp trai, ngoại hình thuộc hàng top ngay cả trong ngành giải trí thứ không thiếu là sắc đẹp này, điều này anh cũng biết ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Vị.
Trong quãng thời gian này, nguyên nhân lớn nhất khiến anh đáp lại mọi yêu cầu của Hứa Vị cũng là do ngoại hình của cậu.
Hứa Vị đẹp trai không góc chết, không phải vẻ đẹp đại trà, rất đặc biệt, cậu có tất cả những tố chất bẩm sinh mà người đẹp trai có, khuôn mặt ưu tú và dáng người đáng kiêu hãnh, ngoài ra, có một điều đặc biệt mà chỉ cậu có, đó là đôi mắt, nhất là khi cậu nhìn chăm chú vào ai đó, người đó sẽ vô tình lọt vào đôi mắt sâu thẳm ấy.
Trong đôi mắt màu hổ phách đó, ngoài vẻ thờ ơ bề ngoài, còn có một nỗi u sầu sâu sắc và một chút sự tổn thương khó nhận ra.
Một người đàn ông đẹp trai, u sầu và có phần mong manh, chắc chắn là chàng trai quyến rũ và gợi cảm.
Cậu không phải người nhiệt tình, chỉ lặng lẽ đứng đó vẫn có thể dụ dỗ người khác đến gần mình, khám phá và bị chìm đắm trong cậu.
Trần Viễn Văn tuy không muốn thừa nhận nhưng quả thực anh đã bị Hứa Vị cuốn hút nhiều lần mà không hề hay biết.
Không phải vì Trần Viễn Văn dễ dãi, mà là vì Hứa Vị quá đặc biệt.
Khán giả vỗ tay vang dội, chàng trai tuấn tú ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, dưới con mắt thiêu đốt của hàng trăm người, cậu bình tĩnh nói ra những lời cuối cùng.
Hứa Vị nói: "Dù thế nào, hãy cứ làm thật tốt việc hiện tại, đừng lo lắng về tương lai, ngẩng cao đầu và bước thật dứt khoát về phía trước."
Nói xong, cậu quay người bước vào phía trong cánh gà, để khán giả tiếp tục vỗ tay, dường như mọi việc đều không liên quan gì đến cậu.
Tác giả:
Tôi khá bàng hoàng viết xong chương này, xem lại lần thứ hai, tôi vô cùng ấn tượng trước cảm giác tuổi trẻ của Hứa Vị. Tôi chợt nhận ra, đôi khi các nhân vật trong câu chuyện của tôi sẽ tự phát triển, khi mới bắt đầu viết, tôi không hoàn toàn hình dung ra Hứa Vị trông như thế nào, cậu ấy dần dần trưởng thành thành như cách câu chuyện dần dần được viết, cứ bước dứt khoát về phía trước thôi.
Trứng rán và thịt xông khói trên đĩa là do buổi sáng sau khi ngủ dậy cậu lướt mạng xem hướng dẫn, mùi vị như nào nhìn vẻ bề ngoài có thể tưởng tượng, và thực sự là nó không ngon lắm, nhưng Trần Viễn Văn vẫn ăn đến trống đĩa.
"Cũng khá được." Trần Viễn Văn nhìn Hứa Vị, dùng lưỡi liếm khóe miệng mình.
Hứa Vị sắc mặt bình tĩnh ngoại trừ yết hầu trượt lên xuống vài lần, cậu nhìn Trần Viễn Văn, thấp giọng nói: "Tôi biết mùi vị như nào, anh không cần an ủi tôi. Đây là lần đầu tôi nấu, lần sau sẽ ổn thôi."
Trần Viễn Văn nghĩ Hứa Vị rất dễ thương, cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ khi anh và Hứa Vị ở bên nhau một thời gian.
Hứa Vị rõ ràng là một người lạnh lùng, ít nói, không liên quan gì đến sự dễ thương, nhưng Trần Viễn Văn chỉ cảm thấy cậu dễ thương, thường xuyên không nhịn được muốn trêu chọc cậu, giống như trêu chọc một chú chó con dễ thương khi gặp bên đường.
"Aida, có vẻ như tôi được hưởng rất nhiều lần đầu tiên của sinh viên nhà chúng ta thì phải. Tôi có nên chịu trách nhiệm không?"
Lúc nãy, dưới sự "ép buộc" của Hứa Vị, anh đã quay lại phòng ngủ tìm một chiếc áo sơ mi mặc vào trước khi hai người ngồi ăn sáng, giờ đây, chiếc áo satin màu hồng gợi cảm lười biếng treo trên người anh, để lộ xương quai xanh thon thả và da trắng muốt điểm xuyết những dấu hôn đỏ.
Anh một tay chống cằm, lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa, rít một hơi rồi đung đưa giữa hai ngón tay.
Hứa Vi thu dọn bát đĩa bưng vào phòng bếp rồi nhanh chóng quay lại, đi tới gần anh, giật lấy điếu thuốc bỏ vào gạt tàn.
Anh không nhớ Hứa Vị đã cướp thuốc của anh bao nhiêu lần nữa, bao nhiêu năm nay anh xa quê, một mình lang thang bên ngoài đã quen với sự tự do, điều khó chịu nhất chính là bị người khác quản. Những người tình nhỏ ngày trước không ai dám chạm đến ranh giới của anh như thế này.
Nhưng Hứa Vi đã làm, còn làm nhiều lần, nhưng anh lại không cảm thấy chút nào chán ghét nào, ngược lại còn cảm thấy một loại thầm vui sướng.
Lúc này, anh dường như chợt hiểu tại sao một số đàn ông lại sẵn sàng trở thành "vợ người ta".
Chưa kể, cảm giác thực sự khá tốt.
"Tôi nói với anh rồi, đừng hút thuốc." Hứa Vị nói với giọng điệu khó chịu.
"Được rồi, cậu nói không hút thì tôi sẽ không hút." Anh lại đưa tay xoa nắn cơ bụng của Hứa Vị.
Coi sự đền bù cho điếu thuốc đó đi.
Hứa Vị cũng không ngăn cản, cậu vốn đã quen với hành động vô lại của anh, để anh chạm vào mình một lúc, sau đó mới giữ tay anh lại, hỏi: "Ngày kia anh có rảnh không?"
Tối ngày kia, anh vốn định đi ăn tối với Cao Dương mời, nhưng là người luôn coi trọng bạn tình hơn bạn bè, Cao Dương cũng đã quen rồi, anh cười nói luôn: "Cậu hẹn thì lúc nào tôi cũng rảnh."
Hứa Vị lấy từ trong túi quần ra một lá thư mời đưa anh: "Lễ tốt nghiệp của tôi diễn ra lúc 7 giờ tối, anh đến không?"
Anh nhận thiệp mời, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Hứa Vị, nói: "Đến chứ, sao có thể không đến dự lễ tốt nghiệp của sinh viên đại học nhà chúng ta được."
"Đừng đến muộn, cũng đừng kiếm cớ vắng mặt." Hứa Vi nhéo cằm anh, lạnh lùng cảnh cáo.
"Sao có thể như vậy?" Anh giơ tay chọc vào bụng Hứa Vị: "Trần tổng của cậu đâu phải loại người như vậy."
"Tốt nhất là như vậy." Hứa Vị nói xong những lời này, dưới ánh mắt của anh, cậu đi đến sofa trong phòng khách, cởi chiếc áo sơ mi trắng ra, mặc lại chiếc áo phông đen ngày hôm qua.
"Tôi đi đây. Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé. Gặp ngày kia gặp lại."
"Đi luôn bây giờ à?" Anh liếc nhìn Hứa Vị một cách thờ ơ, cúi đầu nhìn vào điện thoại.
"Ừ, ở trường còn có chuyện." Hứa Vi đáp lại, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Trong chớp mắt, anh lại là người duy nhất còn lại trong căn phòng rộng lớn và trống rỗng này.
Kỳ thật từ lâu Trần Viễn Văn đã quen với loại vắng vẻ này, cảm thấy ở nhà yên tĩnh như vậy rất thoải mái, nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Điện thoại vang lên, là chị Lily gọi.
Anh tự nhủ không quan tâm đến những cảm giác kỳ lạ đó nữa, châm một điếu thuốc, đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, trả lời điện thoại.
"Chào Trần tổng." Giọng cô bình tĩnh và thoải mái: "Bây giờ cậu có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu về Hứa Vị."
"Chị nói đi, tôi đang có thời gian."
"Tôi muốn biết thái độ của cậu, hôm qua cậu cũng nghe Hứa Vị nói rồi đấy, tuổi trẻ có lý tưởng cùng hoài bão là chuyện bình thường, tôi có thể hiểu được, nhưng từ góc độ chuyên môn, tôi không đồng ý với quan điểm này của cậu ấy. Công ty chúng ta không dễ gì lấy được một cây giống tốt như vậy, nếu chăm sóc tốt chắc chắn sẽ là một cây đại thụ vững vàng. Đến lúc đó hai bên đều có được danh lợi. Nhưng nếu chúng ta đồng ý phát triển theo ý tưởng của cậu ấy thì không phải là lãng phí một nguồn tài nguyên tốt sao?"
Nói xong cô dừng lại một chút: "Đương nhiên, cậu là ông chủ, tôi tôn trọng và nghe theo ý kiến của cậu, cậu thấy thế nào?"
Chị Lily nói đúng, anh là ông chủ nắm trong tay hợp đồng 10 năm của Hứa Vị, là người đưa ra quyết định cuối cùng, những gì chị Lily vừa nói không tính, những gì Hứa Vị nói cũng không tính.
Trần Viễn Văn là một doanh nhân, bản chất của một doanh nhân là kiếm lợi nhuận.
Người xưa có câu "Người kinh doanh coi trọng lợi nhuận hơn cả tình cảm" vẫn còn được áp dụng trong xã hội ngày nay.
Phong cách của Trần Viễn Văn không phải là theo đuổi những lý tưởng viển vông, sự thiết thực là danh vọng và tiền tài.
Nếu đối tượng của chuyện này đổi sang người khác, kể cả Diệp Vi- người đã ở bên anh hơn một năm, anh sẽ không ngần ngại đưa ra những quyết định cứng rắn, nhưng lần này anh phải đối mặt với Hứa Vị, một người con trai luôn bày tỏ tràn đầy yêu thương đối với anh. Trước đây muốn đè người ta, bị đè lại còn không giận nổi, làm sao bây giờ anh nhẫn tâm được.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ thỏa hiệp với Hứa Vị, anh chỉ đang suy nghĩ cách giải quyết nhẹ nhàng hơn.
Luộc ếch trong nước ấm, đối với Hứa Vị, anh sẵn sàng dành thời gian cho cậu.
"Đương nhiên không thể làm theo lời cậu ấy, nhưng tính tình cậu ấy hơi ương ngạnh, chuyện này phải cần thời gian." Trần Viễn Văn nhìn ra ngoài cửa sổ đón ánh bình minh, vẻ mặt đăm chiêu: "Trước tiên chị giúp tôi chọn lại kịch bản. Lọc bỏ những cái có chủ đề quá phổ biến bây giờ. Tốt hơn là nên chọn một số dự án có cốt truyện được đầu tư bài bản.. Bây giờ có rất nhiều loại phim thương mại, tôi cũng không dám chắc sẽ chọn được bộ phim phù hợp với cậu ấy, nhưng thể loại phim nghệ thuật có lẽ sẽ thích hợp đấy."
"Được rồi, nghe cậu nói tôi biết phải làm thế nào rồi." Cô nhẹ nhõm nói: "Còn một chuyện khác cần bàn với cậu. Hứa Vị đã không xuất hiện trước mắt công chúng quá lâu. Đợt trước độ nổi tiếng thảo luận còn khá nhiều nhưng dạo này đã giảm, có cần mua cho cậu ấy một số hot search hay gì đó không?"
Anh giơ tay lật cổ áo sơ mi, thổi một làn khói trắng vào cửa kính: "Mua, nhưng đừng mua mấy chủ đề quá lộ liễu, nói về việc cậu ấy chú trọng chọn kịch bản hay gì đó thôi, tốt nhất là làm luôn trong tháng này, chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa."
"Còn Hứa Vị thì sao...?" Lily do dự.
"Tôi sẽ lo liệu việc đó, chị không cần phải lo lắng."
"Được, vậy thì tốt, tôi sẽ tập trung chọn kịch bản rồi gửi cậu xem xét càng sớm càng tốt. Không quấy rầy cậu nữa."
Điện thoại nhanh chóng kết thúc.
Anh đứng trước cửa sổ, từ từ hút hết điếu thuốc trên tay.
Về việc độ nổi tiếng của Hứa Vị giảm sút, anh thực sự đã lường trước được điều đó, "Theo đuổi bóng hình" được phát hành vào tháng 8 năm ngoái, tính đến nay đã gần một năm.
Năm nay Hứa Vị không có bất kỳ thông báo chính thức nào về tác phẩm mới cũng như không tham gia ghi hình cho bất kỳ chương trình tạp kỹ nào, ngoài việc tham dự một vài lễ trao giải, sự xuất hiện còn lại của cậu gần như bằng không.
Ngành công nghiệp giải trí là một nơi rất thực tế và cũng là nơi thay đổi cực kỳ nhanh, những gương mặt mới liên tục gia nhập, những chủ đề nóng và những vụ bê bối mới luôn biết chiếm giữ sự chú ý của mọi người bằng nhiều cách khác nhau. Một diễn viên mới chỉ có một bộ phim có thể được nhớ đến trong bao lâu?
Tất nhiên không lâu, thời gian sẽ sớm lãng quên cậu.
Khi không còn ai nhớ Hứa Vị là ai, Hứa Vị đã đóng phim gì, mọi lý tưởng của Hứa Vị bây giờ sẽ không còn, ngành giải trí là một nơi tàn khốc như vậy.
Nhưng Hứa Vị, chàng trai trẻ tuổi chuẩn bị ra trường, có thể chưa từng nghĩ đến thực tế tàn khốc này.
Hứa Vị không không nghĩ về điều đó, nhưng Trần Viễn Văn đã nghĩ đến.
Tuy nhiên, Trần Viễn Văn không muốn dùng những thứ này để dập tắt lý tưởng của Hứa Vị, anh có thể dùng nguồn lực của mình để giải quyết rắc rối cho Hứa Vị. Nhưng con đường mà anh yêu cầu Hứa Vị đi, cậu dù không muốn cũng phải đi.
Suy cho cùng, ngoài chuyện trên giường ra, mối quan hệ giữa anh và Hứa Vị thực chất vẫn là một giao dịch kinh doanh.
Hứa Vị là diễn viên mà anh đã ký hợp đồng, anh là ông chủ của Hứa Vị, một khi hợp đồng đen trắng được ký kết thì không có cơ hội làm lại.
Hút xong điếu thuốc, anh cởi chiếc áo sơ mi màu hồng gợi cảm rồi khỏa thân đi vào phòng tắm.
Vào tối diễn ra lễ tốt nghiệp của Hứa Vị, Trần Viễn Văn bước vào khán phòng của học viện, vừa ngồi vào chỗ thì chuông báo bảy giờ vang lên.
Anh đến không quá sớm, khi vừa ngồi xuống thì đã có người ngồi xung quanh, bên phải anh là một cô gái tóc dài, xinh đẹp, hay cười, chắc là sinh viên hôm nay cũng tốt nghiệp, bên trái anh là một đôi vợ chồng trung niên.
Khi anh ngồi xuống, người phụ nữ trung niên quay đầu sang, lịch sự mỉm cười, người phụ nữ ăn mặc lịch sự, khuôn mặt sáng sủa, nước da trắng nõn, trên mặt không có dấu vết của tuổi tác.
Vì lý do nào đó, anh luôn cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc khi nhìn thấy nụ cười này, nhưng anh chắc chắn rằng mình chưa từng nhìn thấy người này trước đây.
Anh do dự một chút, nhưng trước khi có thời gian suy nghĩ thì lễ tốt nghiệp đã bắt đầu.
Không thấy Hứa Vị ở trong khán phòng nên anh lấy điện thoại ra gửi cho Hứa Vị một tin nhắn.
"Tôi tới rồi, cậu ở đâu vậy?"
Khoảng một phút sau, Hứa Vị trả lời anh.
"Tôi ở hậu trường, lát nữa sẽ đến tìm anh, anh cứ ngồi đó đừng đi lung tung."
Vị trí ghế của anh là do Hứa Vi sắp xếp, lúc đầu anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi tầm nhìn xung quanh của anh lại liếc nhìn người phụ nữ thanh lịch bên cạnh, trong lòng lóe lên một suy nghĩ gì đó khiến anh đột nhiên khó chịu.
Anh gần như chắc chắn 100% rằng hai người ngồi cạnh anh là bố mẹ Hứa Vị!
Vốn dĩ anh ăn mặc sang trọng, lái xe tới với tâm trạng vui vẻ, nhưng vào lúc này, toàn bộ cơ bắp trong cơ thể đều trở nên căng thẳng.
Buổi lễ vẫn đang diễn ra một cách trật tự trên sân khấu, sau khi hiệu trưởng và các giáo viên phát biểu xong, đến lượt các sinh viên xuất sắc bước lên sân khấu gửi lời tri ân.
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh anh chợt hưng phấn.
"Anh ơi, anh xem, bé con lên rồi." Người phụ nữ kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, phấn khởi ra mặt.
Vừa dứt lời, Hứa Vị bước đến giữa sân khấu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, kết hợp với quần tây đen, chất liệu đồ vest vừa vặn ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, cộng với khuôn mặt như tranh 3D lạnh lùng đi về phía bục phát biểu. Cậu đứng ở đó, mọi người không thể dời mắt đi chút nào.
"Bé con hôm nay đẹp trai quá, chồng ơi, nhìn xem!"
Giọng nói của người phụ nữ lại vang lên.
"Này, em nhỏ giọng chút đi. Nhỡ có bạn cùng lớp nghe được. Đã lớn như vậy rồi mà em còn một câu bé con, hai câu bé con, nhỡ thằng bé xấu hổ thì sao." Người đàn ông bên cạnh nói. Người phụ nữ nghe vậy đẩy cánh tay người đàn ông ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Vị trên sân khấu.
"Gọi bé con thì sao, ngay từ nhỏ đã là bé con của em rồi, dù có bao nhiêu tuổi thì bé con vẫn là bé con của em." Người phụ nữ nói thêm.
Người đàn ông không còn cách nào khác đành phải theo lời của người phụ nữ: "Được rồi, được rồi, em cứ gọi nếu muốn, nhưng nhỏ giọng lại chút được không."
Suy đoán của anh quả nhiên đúng, Hứa Vi còn sắp xếp cho anh ngồi cùng bố mẹ cậu!
Thằng nhóc này!
Gì nữa nhỉ? Bé con?!
Có bé con nào vừa cao lớn lại hung hãn như vậy không?!
Anh ngẩng đầu lên và nhìn Hứa Vị một cách hung dữ.
Hứa Vị đương nhiên không biết khán đài đang xảy ra chuyện gì, cậu đứng ở giữa bục, bật micro lên, bắt đầu bài phát biểu của mình.
Trần Viễn Văn nhìn chằm chằm vào Hứa Vị một lúc lâu, lúc đầu là hung dữ, nhưng dần dần, ánh mắt anh thay đổi.
Hứa Vị rất đẹp trai, ngoại hình thuộc hàng top ngay cả trong ngành giải trí thứ không thiếu là sắc đẹp này, điều này anh cũng biết ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Vị.
Trong quãng thời gian này, nguyên nhân lớn nhất khiến anh đáp lại mọi yêu cầu của Hứa Vị cũng là do ngoại hình của cậu.
Hứa Vị đẹp trai không góc chết, không phải vẻ đẹp đại trà, rất đặc biệt, cậu có tất cả những tố chất bẩm sinh mà người đẹp trai có, khuôn mặt ưu tú và dáng người đáng kiêu hãnh, ngoài ra, có một điều đặc biệt mà chỉ cậu có, đó là đôi mắt, nhất là khi cậu nhìn chăm chú vào ai đó, người đó sẽ vô tình lọt vào đôi mắt sâu thẳm ấy.
Trong đôi mắt màu hổ phách đó, ngoài vẻ thờ ơ bề ngoài, còn có một nỗi u sầu sâu sắc và một chút sự tổn thương khó nhận ra.
Một người đàn ông đẹp trai, u sầu và có phần mong manh, chắc chắn là chàng trai quyến rũ và gợi cảm.
Cậu không phải người nhiệt tình, chỉ lặng lẽ đứng đó vẫn có thể dụ dỗ người khác đến gần mình, khám phá và bị chìm đắm trong cậu.
Trần Viễn Văn tuy không muốn thừa nhận nhưng quả thực anh đã bị Hứa Vị cuốn hút nhiều lần mà không hề hay biết.
Không phải vì Trần Viễn Văn dễ dãi, mà là vì Hứa Vị quá đặc biệt.
Khán giả vỗ tay vang dội, chàng trai tuấn tú ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, dưới con mắt thiêu đốt của hàng trăm người, cậu bình tĩnh nói ra những lời cuối cùng.
Hứa Vị nói: "Dù thế nào, hãy cứ làm thật tốt việc hiện tại, đừng lo lắng về tương lai, ngẩng cao đầu và bước thật dứt khoát về phía trước."
Nói xong, cậu quay người bước vào phía trong cánh gà, để khán giả tiếp tục vỗ tay, dường như mọi việc đều không liên quan gì đến cậu.
Tác giả:
Tôi khá bàng hoàng viết xong chương này, xem lại lần thứ hai, tôi vô cùng ấn tượng trước cảm giác tuổi trẻ của Hứa Vị. Tôi chợt nhận ra, đôi khi các nhân vật trong câu chuyện của tôi sẽ tự phát triển, khi mới bắt đầu viết, tôi không hoàn toàn hình dung ra Hứa Vị trông như thế nào, cậu ấy dần dần trưởng thành thành như cách câu chuyện dần dần được viết, cứ bước dứt khoát về phía trước thôi.