Chương 16: (H): Không thể chịu được cô đơn
Chiều hôm đó, khi Hứa Vị bấm chuông cửa biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh với chiếc vali của mình, Trần Viễn Văn vẫn đang ngủ say trên giường.
Trần Viễn Văn gần đây luôn dành thời gian cho Hứa Vị, đã không đi chơi với nhóm Cao Dương nhiều ngày, bị hắn phàn nàn nhiều lần.
Họ đều là những phú nhị đại nổi tiếng ở Bắc Kinh, Trần Viễn Văn có quan hệ làm ăn với rất nhiều người trong số đó, đây là những mối quan hệ không thể thiếu nên Trần Viễn Văn vẫn cần cẩn thận dành thời gian để giao lưu với họ.
Dù sao thì vì phải chiêu đãi bạn thân nên hai ngày nay Hứa Vị cũng không đến gặp anh, vì vậy anh đã hẹn đám người Cao Dương đi ăn tối, cuối cùng lại uống cả đêm đến say bất tỉnh nhân sự.
Chuông cửa reo hơn mười phút, trong nhà vẫn không có động thái phản hồi, sắc mặt Hứa Vị đã rất khó coi, cậu ném vali sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Viễn Văn.
Cậu kìm nén cơn nóng giận, để điện thoại đổ chuông gần một phút mà không cúp máy, cho đến khi giọng nói ngái ngủ của Trần Viễn Văn phát ra từ đầu bên kia.
"Alo, ai vậy?"
"Trần Viễn Văn," Hứa Vị nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh: "Anh đang ở đâu?"
Có lẽ sự tức giận trong giọng nói của Hứa Vị quá rõ ràng làm Trần Viễn Văn mở đôi mắt hoa anh đào còn buồn ngủ ra ngay lập tức, ý thức cũng dần trở lại.
"Tôi đang ở nhà, cậu đến chưa?"
"Mở cửa!" Hứa Vị bỏ lại hai chữ, cúp điện thoại.
"Tính tình của cậu tệ thật đấy, không biết là ai chiều được cậu!" Trần Viễn Văn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy khỏi giường, trần truồng đi đến cửa phòng ngủ.
Được nửa chừng, anh dường như nghĩ đến điều gì đó nên quay lại, nhặt chiếc áo sơ mi màu hồng gợi cảm ném trên thảm tối qua lên mặc vào, sau đó lảo đảo bước ra khỏi phòng ngủ, đi ra mở cửa cho Hứa Vị..
Trần Viễn Văn đêm qua uống quá nhiều, Cao Dương sai người đưa anh về, về đến nhà cũng đã là sáng sớm hôm nay, anh vẫn luôn nằm ngủ đến bây giờ.
Đầu vẫn còn đau, toàn thân nồng nặc mùi rượu, bước những bước chân trống rỗng tới cửa, Trần Viễn Văn mở cửa.
Hứa Vị đứng ở đó, sắc mặt xám xịt, vẻ mặt thâm trầm nhìn anh. Anh uể oải dựa vào bức tường trắng cạnh cửa, hai chân bắt chéo nhau, cười tươi nói:: "Nào, chào mừng cậu tới, mau vào nhanh đi."
Nói xong anh quay người bước vào phòng khách.
Hứa Vị đột nhiên lao tới từ phía sau, ép eo anh vào bức tường trắng phía sau.
"Anh uống rượu? Với ai? Lại đi gặp tình nhân à? Mới xa nhau có hai ngày, anh đã cô đơn quá không chịu nổi?!"
Sức lực của Hứa Vị có chút mạnh làm lưng anh đập vào tường, một cơn đau nhẹ ập đến.
Anh chưa bao giờ là người có tính cách tốt, vì để có được Hứa Vị mà trong giai đoạn này anh đã kiên nhẫn hạ mình trước mặt cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng Hứa Vị cứ không biết điều mà đi quá giới hạn cho phép.
Anh giơ tay vỗ nhẹ lên mặt Hứa Vị, vẫn cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Tôi đi uống rượu với ai là việc của tôi, cậu có tư cách gì quản tôi? Cậu nghĩ cậu là ai, hửm?"
Sắc mặt Hứa Vị trở nên lạnh lùng, hai tay đang nắm chặt trên eo anh buông lỏng, cúi đầu im lặng đứng trước mặt anh.
Sự lạnh lùng trong ánh mắt anh biến mất nhanh như khi nó đến, và tiêu tan hoàn toàn ngay khi anh chạm trán với sự im lặngcủa Hứa Vị.
Anh nhìn chàng trai trẻ im lặng đứng trước mặt và tự nghĩ: "Không đúng, sao mình cần phải tự tạo ra rắc rối với một đứa nhóc làm gì chứ."
Huống chi, anh không thể chấp nhận được việc mình còn chưa ăn được miếng nào từ người này, trước đó còn phải chịu thiệt mấy lần nữa chứ.
Anh hắng giọng, nghiêng người nắm lấy tay Hứa Vị: "Được rồi được rồi, đừng gây chuyện nữa. Chúng ta đã mấy ngày không gặp, sao gặp mặt lại cãi nhau chứ?"
Không ngờ Hứa Vị lại hất tay anh ra, khàn giọng hỏi anh: "Lần này là ai? Diệp Vi hay Sầm Thanh?"
"Không có ai, tôi chỉ ra ngoài uống chút rượu với đám Cao Dương thôi..." Đang nói, giọng anh đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hứa Vị: "Sao cậu biết??"
Nhắc mới nhớ, Sầm Thanh này vốn là người không quan trọng lắm, cậu ta là người theo Trần Viễn Văn trước Diệp Vi, cũng là một diễn viên nhỏ không nổi tiếng, sau khi đi theo Trần Viễn Văn, anh đã chi rất nhiều tiền để đầu tư cho cậu ta. Nhưng bản thân cậu ta cũng có hạn, dù có đầu tư bao nhiêu cũng không tạo được tiếng vang, tính cách cũng không đáng yêu, hai người chia tay sau một thời gian không dài, sau đó đến Diệp Vi.
Theo logic mà nói, Trần Viễn Văn và Sầm Thanh ở bên nhau đã là chuyện của hơn một năm trước, thời gian ở bên nhau cũng rất ngắn, Trần Viễn Văn rất hiếm khi đưa Sầm Thanh ra ngoài giao lưu, ngay cả Cao Dương và những người khác cũng không biết về sự kiện quá khứ này. Hứa Vị làm thế nào mà biết?
Hứa Vị hừ lạnh: "Tôi không chỉ biết Sầm Khánh, tôi còn biết Nhiếp Xuyên. Trần tổng mấy năm này vẫn đáng khen một chút, số lượng hoa lá bên cạnh có lẽ cũng chỉ có thể đếm được trên mười đầu ngón tay."
Nhiếp Xuyên là người trước Sầm Thanh.
Có vẻ như Hứa Vị đã điều tra toàn bộ lịch sử mối quan hệ của mình.
Nhưng cũng không quá bất ngờ, những người tình nhỏ của anh phần lớn đều là người trong giới giải trí, nếu muốn xem tin tức của họ thì chỉ cần tìm trên mạng, cũng không tốn nhiều công sức.
Dù bị vạch trần nhưng trong lòng không hề cảm thấy mình sai lầm, Trần Viễn Văn tài giỏi, sự nghiệp thành đạt, có mấy người tình nhỏ thì có gì sai? Chẳng lẽ anh phải giữ tâm hồn trong sáng, bảo vệ thân thể trong ba mươi năm để xứng đáng với xử nam ngây thơ Hứa Vị à?. Được copy ?ại ﹎ T???T? U???.V? ﹎
Trong lòng anh khinh thường khịt mũi, nhưng trên mặt lại không có chút nào biểu hiện gì, Trần Viễn Văn đi đến cửa kéo vali của Hứa Vị vào nhà, đóng cửa biệt thự lại, nắm lấy tay Hứa Vị dẫn cậu vào trong phòng.
Lần này Hứa Vị không rũ tay anh ra.
Đi đến phòng khách, anh đẩy Hứa Vị lên sofa, ngồi lên người Hứa Vị, quàng tay qua cổ cậu.
"Thật sự là tôi không đi gặp tiểu tình nhân nào cả, nếu không tin cậu có thể gọi ngay cho Cao Dương." Anh rất đẹp trai, dù lúc tỏ ra lạnh lùng thì đối phương cũng đã không chịu nổi, khi nhếch miệng cười kết hợp ánh mắt sáng ngời với mục đích dỗ dành, dù có là ai cũng muốn bùng nổ.
"Hơn nữa, những người cậu vừa nói đều là quá khứ, lần trước trước mặt cậu không phải tôi đã xóa Diệp Vi rồi sao? Cậu quên rồi?"
Hứa Vị ủ rũ liếc nhìn anh, giọng điệu vẫn không mấy thiện cảm: "Ai biết sau này anh có quay lại không?"
"Cậu nghĩ Trần tổng là người không trung thực như vậy à? Có cần tôi mang điện thoại qua cho kiểm tra ngay không?"
Hứa Vi cúi đầu, nhìn sang một bên, lạnh lùng nói: "Không cần thiết."
Trần Viễn Văn thầm nghĩ, may mà cậu còn biết lối đi xuống bậc thang này, tôi thật sự sẽ không đưa điện thoại cho cậu kiểm tra đâu.
Trần Viễn Văn đẩy người về phía trước, động tác không lớn, nhưng hiển nhiên là cố ý động chạm tới nơi nhạy cảm, yết hầu của Hứa Vi trượt lên trượt xuống, cậu giơ tay đặt lên eo ạm.
"Đừng cử động." Hứa Vị trầm giọng nói.
Làm sao anh có thể nghe lời? Trần Viễn Văn càng tiến lại gần với nụ cười nham hiểm.
Lần này sắc mặt Hứa Vị hoàn toàn thay đổi.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, nửa thân dưới để trần, thậm chí không mặc quần lót, càng đến gần, mùi rượu từ cơ thể anh xộc thẳng vào mũi Hứa Vị.
Tất nhiên mùi rượu sau một đêm say sẽ không dễ chịu nên Hứa Vị cau mày quay đầu sang một bên.
Trần Viễn Văn cho rằng Hứa Vị xấu hổ nên giơ tay nhéo cằm Hứa Vị để giữ mặt cậu trước mặt mình.
"Cậu trốn tránh cái gì?" Vừa nói, tay đã bắt đầu chạm vào cơ thể Hứa Vị, "Bây giờ cậu đã tin rồi phải không? Cậu có lỗi với Trần tổng nhiều như vậy, có cần phải bồi thường gì không?"
Hứa Vi nhìn đôi mắt hoa anh đào và mái tóc rối bù của anh, một lúc sau mới cau mày nói: "Anh đi tắm trước đi."
"Tắm kiểu gì? Tắm xong thì sao."
Anh hưng phấn đang giơ tay định cởi thắt lưng cho Hứa Vị, nhưng Hứa Vị lại ôm lấy eo anh, bế anh lên rồi đi thẳng vào phòng tắm.
"Cậu làm cái gì vậy?" Anh giơ chân lên đá vào mông Hứa Vị: "Cậu chê tôi hả? Thả tôi xuống!"
Hứa Vi bế anh đến cửa phòng tắm rồi mới đặt xuống: "Anh tắm rửa đi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn."
Nói xong quay người lại.
Không ngờ lúc này anh nhan tay tóm lấy cánh tay Hứa Vị, dùng lực kéo cậu vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng sầm lại, anh xoay người ép Hứa Vị vào cửa, đưa tay luồn vào gấu áo thun của cậu, cười nói: "Cậu muốn ăn gì? Trước đó, chúng ta tắm chung đi, sinh viên đại học."
" Đừng lợi dụng tôi, Trần Viễn Văn." Hứa Vị giữ bàn tay đang gây rắc rối xuống.
" Cậu chết tiệt tự được đưa mình đến tận cửa nhà tôi. Ai lợi dụng cậu? " Anh vừa nói vừa dùng ngón tay véo vào núm vú bên trái của Hứa Vị.
Hứa Vị rên rỉ, nắm lấy cánh tay anh, kéo bàn tay độc ác của anh ra khỏi quần áo mình: "Anh thiếu chịch đúng không, Trần Viễn Văn?"
Anh mỉm cười: " Chưa biết ai chịch ai ".
Hứa Vị hừ lạnh một tiếng, cụp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh: " Sao anh vẫn chưa chịu từ bỏ?"
Nói xong, cậu đưa hai tay ra sau eo anh, ôm lấy hai cái mông trắng nõn của anh, dùng sức xoa xoa: " Xem ra tôi còn chưa thuyết phục được anh."
Hai người vừa mới cãi nhau, lúc này cả hai đều đang kìm nén cơn tức giận, muốn trừng phạt lẫn nhau, đặc biệt là Trần Viễn Văn, điều mà anh ghét nhất trong đời là bị người khác quản, nhưng Hứa Vị lại xuất hiện. Thằng nhóc khốn nạn này ngày đầu tiên dọn vào nhà anh đã bắt đầu tra hỏi anh làm gì, nếu chưa đè được cậu, anh đã đá Hứa Vị ra ngoài lâu rồi.
Hôm nay bất kể thế nào anh cũng phải đè được Hứa Vị, sau khi làm xong anh sẽ kêu Hứa Vị mang hành lý rời đi, Trần Viễn Văn anh là người hơn thua như vậy đấy!
Anh không đáp lại, giơ tay lên bắt đầu cởi quần áo của Hứa Vị, Hứa Vị luôn mặc những bộ quần áo đơn giản, một chiếc quần thể thao và một chiếc áo phông ngắn tay, dù sao anh đã quen cởi vài lần.
Sau khi cởi ra, không nói một lời anh dùng tay nắm lấy dương v*t đã cương cứng một nửa của Hứa Vị, đặt vào lòng bàn tay chơi đùa vài lần.
" Quay lại đi" anh hôn lên môi Hứa Vị với giọng điệu mê hoặc: "Để Trần tổng yêu em nhé."
Khóe miệng Hứa Vị hiện lên một tia giễu cợt, một tay ôm mông Trần Viễn Văn, một tay cũng bao lấy bàn tay dương v*t của anh, mang theo sự cưỡng chế thao túng cử động của anh.
" Đây là tất cả những gì Trần tổng có sao?" Hô hấp Hứa Vị dần dần nặng nề hơn, bàn tay đặt trên mông anh càng ngày càng xoa nắn mạnh hơn.
Anh cũng lười tranh cãi với Hứa Vị nên buông dương v*t của Hứa Vị ra, dùng hai tay ôm eo Hứa Vị và chuẩn bị bước tiếp theo.
Hứa Vị thấy thế, bế anh lên, đặt lên vai, giơ tay vỗ vào cái mông mềm mại hai cái.
" Cậu đang làm gì vậy?! Tôi fuck, thả tôi xuống xem hôm nay tôi có chịch chết cậu không!"
Anh rõ ràng rất tức giận, liên tục vùng vẫy trên vai Hứa Vị.
Tuy nhiên, Hứa Vị không hề bị lay động.
Hứa Vị cao hơn anh gần 10cm, thân hình rất khỏe mạnh, đối mặt với sự chênh lệch kích thước này, anh căn bản không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào với cậu.
Hứa Vi bế anh vào phòng tắm, để anh xuống vòi sen, mở vòi sen rồi nhanh chóng đè anh lên tường.
Trong lúc hôn, Hứa Vị xé toạc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, ném xuống dưới chân.
Hai tay Trần Viễn Văn bị Hứa Vị giữ trên đầu, nước ấm dội xuống người khiến anh không thể mở mắt.
Hứa Vị hôn một cách cuồng nhiệt và mạnh mẽ, không cho anh cơ hội phản kháng, cậu cạy khe hở giữa hai hàm răng của anh, tiến vào bên trong, liếm mạnh chiếc lưỡi mềm mại của anh, nhiệt độ trong phòng tắm nhanh chóng trở nên cao bất thường khiến anh khó thở, anh cũng không thể đẩy hay đá cơ thể Hứa Vị, dần dần Trần Viễn Văn yếu ớt không phản kháng nữa.
Hứa Vị cuối cùng cũng buông anh ra, giơ tay lau đi hơi nước trên mặt anh, môi anh đã đỏ mọng và sưng tấy vì bị mút, anh ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn Hứa Vị chửi: "Thằng nhóc khốn nạn! Cậu cứ đợi đấy."
" Tôi sẽ đợi." Hứa Vị mỉm cười ôm eo anh, vươn tay lấy chai sữa tắm trên kệ gần đó, nhấn bơm vài lần để xà phòng chảy vào lòng bàn tay, chậm rãi xoa xoa rồi đổ lên cơ thể anh.
Hứa Vị chắc chắn không muốn làm anh dễ chịu, cứ dùng tay bôi sữa tắm lên núm vú và gậy th*t của anh, nhéo và xoa, lúc chậm, lúc nhanh, lúc nhẹ, lúc mạnh.
Đã mấy ngày không làm, cơ thể anh cũng thèm muốn, hơn nữa nước trong phòng tắm bốc khói nóng và ngột ngạt, sau khi bị xoa nắn một lúc như vậy, cơ thể anh hoàn toàn mềm nhũn.
Hứa Vị lật người anh lại ấn vào tường, dùng hai tay ôm lấy eo anh nâng mông lên, đưa ngón tay đầy sữa tắm trực tiếp cắm vào lỗ của anh.
" Aaa......"
Toàn thân Trần Viễn Văn căng cứng, phản xạ lại không khỏi nâng mông lên, hậu huyệt căng chật giống như một cái miệng háu đói, hút thật chặt ngón tay Hứa Vị.
Hứa Vi đứng ở phía sau, dùng ngón tay mở rộng cho anh đồng thời vòng tay qua trước nắm lấy dương v*t của anh lên xuống, cứ như vậy khoảng mười lần, Trần Viễn Văn liền nhịn không được nữa.
Dù sao bây giờ cũng không thể thay đổi được số phận bị chịch, có thể làm gì thì làm, bọn họ đều là đàn ông, anh biết mình phải tiếp nhận cái gì.
" Cậu còn muốn ** tôi nữa không, Muốn thì nhanh vào đi. Đừng hành hạ nhau nữa. "
Hứa Vị giơ tay vỗ nhẹ vào cái mông đỏ bừng của anh hai lần, sau đó cầm lấy dương v*t của chính mình, nhét nó vào cái lỗ đỏ hổng của anh.
" Không phải sắp tới rồi đây sao? Trần tổng sao lại khẩn trương như vậy?"
Nói xong, cậu ôm lấy eo anh, bắt đầu đâm mạnh mẽ về phía trước.
Họ đã nhiều ngày không làm, mỗi người đều rất ham muốn cơ thể của đối phương, đặc biệt là cơ thể của Trần Viễn Văn hôm nay nhạy cảm đến lạ, Hứa Vị chỉ mới đâm anh hơn chục lần, lỗ sau đã tự động ướt dầm dề.
Anh càng cong eo hơn, đẩy cặp mông sưng đỏ lên trên gần với thắt lưng của Hứa Vị để cậu ra vào dễ dàng hơn.
Hứa Vị chưa bao giờ thấy anh chủ động dễ dãi như vậy, đôi mắt cậu đỏ bừng, lập tức thẳng eo, giơ tay giữ cổ anh và đâm liên tục hàng trăm lần.
Khắp nơi trong phòng tắm đều tràn ngập tiếng va chạm của cơ thể, một lúc sau, Trần Viễn Văn cảm thấy trước mắt hiện lên một luồng ánh sáng trắng, toàn thân như được nối với dòng điện, khoái cảm dâng trào tiếp tục kích thích đại não, điều đó khiến anh quên đi tất cả, chỉ có thể hét to không kiềm chế được.
" Trần Viễn Văn, anh làm bộ làm tịch gì chứ!" Hứa Vị vừa ** anh, vừa kích thích anh bằng những lời nói dâm tục học được trên mạng: " Anh thật xinh đẹp, sinh ra là để nằm xuống cho đàn ông chịch. Đừng cố nghĩ gì hay làm gì vô ích nữa? Nhé?"
" Uh-huh-ưm... cậu... im đi... im đi... tôi sẽ chịch cậu..."
" Đời này mơ anh cũng đừng mơ, cứ nằm xuống để tôi đâm đi. "
Hứa Vị vừa nói xong thì bất ngờ bế anh lên, đặt vào bồn tắm phía sau trong khi vẫn tiếp tục cần mẫn cày cấy trong cơ thể anh.
Phòng tắm rất rộng, bên trong có một bồn tắm lớn có thể chứa hai ba người, lúc Hứa Vị đặt anh dưới vòi sen cũng đồng thời mở vòi nước trong bồn tắm, lúc này trong bồn đã đầy nước.
Anh bị Hứa Vị ném vào bồn tắm trong tư thế quỳ, chiếc lỗ của anh lại một lần nữa được lấp đầy bởi dương v*t của Hứa Vị.
Anh quỳ hai chân trong bồn tắm, hai tay đưa ra trước, chống đỡ trên thành bồn, lực tác động của Hứa Vị đến càng lúc càng nhanh, dương v*t to và dài của cậu lần lượt đâm rút đưa theo nước ấm vào theo. Mỗi khi nó đâm nó vào cơ thể, cái lỗ đỏ và sưng tấy vẫn mút lấy không ngừng nghỉ, làn da trắng nõn của anh bị bao phủ bởi những mảng đỏ lớn do hơi nước, Hứa Vị nhéo thắt lưng anh, một chân đứng trong bồn tắm, một chân đặt trên thành bồn, là tư thế cưỡi lên toàn thân anh, chịch anh một cách độc đoán.
Nước trong bồn tắm bắn tung tóe, nước nóng theo cú va chạm của Hứa Vị tràn ra ngoài, cả phòng tắm ngập trong hơi nước, cơ thể Trần Viễn Văn đã mềm nhũn.
Trần Viễn Văn cảm thấy tuyến tiền liệt của mình đã bị Hứa Vị đâm nát, khoái cảm dày đặc tràn khắp cơ thể, anh hét lên, nước mắt bất giác rơi xuống từ khóe mắt.
Phòng tắm vừa nóng vừa ngột ngạt, khoái cảm trong cơ thể tăng lên vô số lần, Trần Viễn Văn sống ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh trải qua loại khoái cảm bức bối như vậy, cuối cùng không chịu nổi nữa, bị một đứa trẻ 23 tuổi chịch đến rơi nước mắt.
Tác giả: Những phần bị lược bỏ có thể tìm trên weibo, @江Ranyi xem
Editor: Tôi đã để đây hết rồi:)))
Trần Viễn Văn gần đây luôn dành thời gian cho Hứa Vị, đã không đi chơi với nhóm Cao Dương nhiều ngày, bị hắn phàn nàn nhiều lần.
Họ đều là những phú nhị đại nổi tiếng ở Bắc Kinh, Trần Viễn Văn có quan hệ làm ăn với rất nhiều người trong số đó, đây là những mối quan hệ không thể thiếu nên Trần Viễn Văn vẫn cần cẩn thận dành thời gian để giao lưu với họ.
Dù sao thì vì phải chiêu đãi bạn thân nên hai ngày nay Hứa Vị cũng không đến gặp anh, vì vậy anh đã hẹn đám người Cao Dương đi ăn tối, cuối cùng lại uống cả đêm đến say bất tỉnh nhân sự.
Chuông cửa reo hơn mười phút, trong nhà vẫn không có động thái phản hồi, sắc mặt Hứa Vị đã rất khó coi, cậu ném vali sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Viễn Văn.
Cậu kìm nén cơn nóng giận, để điện thoại đổ chuông gần một phút mà không cúp máy, cho đến khi giọng nói ngái ngủ của Trần Viễn Văn phát ra từ đầu bên kia.
"Alo, ai vậy?"
"Trần Viễn Văn," Hứa Vị nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh: "Anh đang ở đâu?"
Có lẽ sự tức giận trong giọng nói của Hứa Vị quá rõ ràng làm Trần Viễn Văn mở đôi mắt hoa anh đào còn buồn ngủ ra ngay lập tức, ý thức cũng dần trở lại.
"Tôi đang ở nhà, cậu đến chưa?"
"Mở cửa!" Hứa Vị bỏ lại hai chữ, cúp điện thoại.
"Tính tình của cậu tệ thật đấy, không biết là ai chiều được cậu!" Trần Viễn Văn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy khỏi giường, trần truồng đi đến cửa phòng ngủ.
Được nửa chừng, anh dường như nghĩ đến điều gì đó nên quay lại, nhặt chiếc áo sơ mi màu hồng gợi cảm ném trên thảm tối qua lên mặc vào, sau đó lảo đảo bước ra khỏi phòng ngủ, đi ra mở cửa cho Hứa Vị..
Trần Viễn Văn đêm qua uống quá nhiều, Cao Dương sai người đưa anh về, về đến nhà cũng đã là sáng sớm hôm nay, anh vẫn luôn nằm ngủ đến bây giờ.
Đầu vẫn còn đau, toàn thân nồng nặc mùi rượu, bước những bước chân trống rỗng tới cửa, Trần Viễn Văn mở cửa.
Hứa Vị đứng ở đó, sắc mặt xám xịt, vẻ mặt thâm trầm nhìn anh. Anh uể oải dựa vào bức tường trắng cạnh cửa, hai chân bắt chéo nhau, cười tươi nói:: "Nào, chào mừng cậu tới, mau vào nhanh đi."
Nói xong anh quay người bước vào phòng khách.
Hứa Vị đột nhiên lao tới từ phía sau, ép eo anh vào bức tường trắng phía sau.
"Anh uống rượu? Với ai? Lại đi gặp tình nhân à? Mới xa nhau có hai ngày, anh đã cô đơn quá không chịu nổi?!"
Sức lực của Hứa Vị có chút mạnh làm lưng anh đập vào tường, một cơn đau nhẹ ập đến.
Anh chưa bao giờ là người có tính cách tốt, vì để có được Hứa Vị mà trong giai đoạn này anh đã kiên nhẫn hạ mình trước mặt cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng Hứa Vị cứ không biết điều mà đi quá giới hạn cho phép.
Anh giơ tay vỗ nhẹ lên mặt Hứa Vị, vẫn cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Tôi đi uống rượu với ai là việc của tôi, cậu có tư cách gì quản tôi? Cậu nghĩ cậu là ai, hửm?"
Sắc mặt Hứa Vị trở nên lạnh lùng, hai tay đang nắm chặt trên eo anh buông lỏng, cúi đầu im lặng đứng trước mặt anh.
Sự lạnh lùng trong ánh mắt anh biến mất nhanh như khi nó đến, và tiêu tan hoàn toàn ngay khi anh chạm trán với sự im lặngcủa Hứa Vị.
Anh nhìn chàng trai trẻ im lặng đứng trước mặt và tự nghĩ: "Không đúng, sao mình cần phải tự tạo ra rắc rối với một đứa nhóc làm gì chứ."
Huống chi, anh không thể chấp nhận được việc mình còn chưa ăn được miếng nào từ người này, trước đó còn phải chịu thiệt mấy lần nữa chứ.
Anh hắng giọng, nghiêng người nắm lấy tay Hứa Vị: "Được rồi được rồi, đừng gây chuyện nữa. Chúng ta đã mấy ngày không gặp, sao gặp mặt lại cãi nhau chứ?"
Không ngờ Hứa Vị lại hất tay anh ra, khàn giọng hỏi anh: "Lần này là ai? Diệp Vi hay Sầm Thanh?"
"Không có ai, tôi chỉ ra ngoài uống chút rượu với đám Cao Dương thôi..." Đang nói, giọng anh đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hứa Vị: "Sao cậu biết??"
Nhắc mới nhớ, Sầm Thanh này vốn là người không quan trọng lắm, cậu ta là người theo Trần Viễn Văn trước Diệp Vi, cũng là một diễn viên nhỏ không nổi tiếng, sau khi đi theo Trần Viễn Văn, anh đã chi rất nhiều tiền để đầu tư cho cậu ta. Nhưng bản thân cậu ta cũng có hạn, dù có đầu tư bao nhiêu cũng không tạo được tiếng vang, tính cách cũng không đáng yêu, hai người chia tay sau một thời gian không dài, sau đó đến Diệp Vi.
Theo logic mà nói, Trần Viễn Văn và Sầm Thanh ở bên nhau đã là chuyện của hơn một năm trước, thời gian ở bên nhau cũng rất ngắn, Trần Viễn Văn rất hiếm khi đưa Sầm Thanh ra ngoài giao lưu, ngay cả Cao Dương và những người khác cũng không biết về sự kiện quá khứ này. Hứa Vị làm thế nào mà biết?
Hứa Vị hừ lạnh: "Tôi không chỉ biết Sầm Khánh, tôi còn biết Nhiếp Xuyên. Trần tổng mấy năm này vẫn đáng khen một chút, số lượng hoa lá bên cạnh có lẽ cũng chỉ có thể đếm được trên mười đầu ngón tay."
Nhiếp Xuyên là người trước Sầm Thanh.
Có vẻ như Hứa Vị đã điều tra toàn bộ lịch sử mối quan hệ của mình.
Nhưng cũng không quá bất ngờ, những người tình nhỏ của anh phần lớn đều là người trong giới giải trí, nếu muốn xem tin tức của họ thì chỉ cần tìm trên mạng, cũng không tốn nhiều công sức.
Dù bị vạch trần nhưng trong lòng không hề cảm thấy mình sai lầm, Trần Viễn Văn tài giỏi, sự nghiệp thành đạt, có mấy người tình nhỏ thì có gì sai? Chẳng lẽ anh phải giữ tâm hồn trong sáng, bảo vệ thân thể trong ba mươi năm để xứng đáng với xử nam ngây thơ Hứa Vị à?. Được copy ?ại ﹎ T???T? U???.V? ﹎
Trong lòng anh khinh thường khịt mũi, nhưng trên mặt lại không có chút nào biểu hiện gì, Trần Viễn Văn đi đến cửa kéo vali của Hứa Vị vào nhà, đóng cửa biệt thự lại, nắm lấy tay Hứa Vị dẫn cậu vào trong phòng.
Lần này Hứa Vị không rũ tay anh ra.
Đi đến phòng khách, anh đẩy Hứa Vị lên sofa, ngồi lên người Hứa Vị, quàng tay qua cổ cậu.
"Thật sự là tôi không đi gặp tiểu tình nhân nào cả, nếu không tin cậu có thể gọi ngay cho Cao Dương." Anh rất đẹp trai, dù lúc tỏ ra lạnh lùng thì đối phương cũng đã không chịu nổi, khi nhếch miệng cười kết hợp ánh mắt sáng ngời với mục đích dỗ dành, dù có là ai cũng muốn bùng nổ.
"Hơn nữa, những người cậu vừa nói đều là quá khứ, lần trước trước mặt cậu không phải tôi đã xóa Diệp Vi rồi sao? Cậu quên rồi?"
Hứa Vị ủ rũ liếc nhìn anh, giọng điệu vẫn không mấy thiện cảm: "Ai biết sau này anh có quay lại không?"
"Cậu nghĩ Trần tổng là người không trung thực như vậy à? Có cần tôi mang điện thoại qua cho kiểm tra ngay không?"
Hứa Vi cúi đầu, nhìn sang một bên, lạnh lùng nói: "Không cần thiết."
Trần Viễn Văn thầm nghĩ, may mà cậu còn biết lối đi xuống bậc thang này, tôi thật sự sẽ không đưa điện thoại cho cậu kiểm tra đâu.
Trần Viễn Văn đẩy người về phía trước, động tác không lớn, nhưng hiển nhiên là cố ý động chạm tới nơi nhạy cảm, yết hầu của Hứa Vi trượt lên trượt xuống, cậu giơ tay đặt lên eo ạm.
"Đừng cử động." Hứa Vị trầm giọng nói.
Làm sao anh có thể nghe lời? Trần Viễn Văn càng tiến lại gần với nụ cười nham hiểm.
Lần này sắc mặt Hứa Vị hoàn toàn thay đổi.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, nửa thân dưới để trần, thậm chí không mặc quần lót, càng đến gần, mùi rượu từ cơ thể anh xộc thẳng vào mũi Hứa Vị.
Tất nhiên mùi rượu sau một đêm say sẽ không dễ chịu nên Hứa Vị cau mày quay đầu sang một bên.
Trần Viễn Văn cho rằng Hứa Vị xấu hổ nên giơ tay nhéo cằm Hứa Vị để giữ mặt cậu trước mặt mình.
"Cậu trốn tránh cái gì?" Vừa nói, tay đã bắt đầu chạm vào cơ thể Hứa Vị, "Bây giờ cậu đã tin rồi phải không? Cậu có lỗi với Trần tổng nhiều như vậy, có cần phải bồi thường gì không?"
Hứa Vi nhìn đôi mắt hoa anh đào và mái tóc rối bù của anh, một lúc sau mới cau mày nói: "Anh đi tắm trước đi."
"Tắm kiểu gì? Tắm xong thì sao."
Anh hưng phấn đang giơ tay định cởi thắt lưng cho Hứa Vị, nhưng Hứa Vị lại ôm lấy eo anh, bế anh lên rồi đi thẳng vào phòng tắm.
"Cậu làm cái gì vậy?" Anh giơ chân lên đá vào mông Hứa Vị: "Cậu chê tôi hả? Thả tôi xuống!"
Hứa Vi bế anh đến cửa phòng tắm rồi mới đặt xuống: "Anh tắm rửa đi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn."
Nói xong quay người lại.
Không ngờ lúc này anh nhan tay tóm lấy cánh tay Hứa Vị, dùng lực kéo cậu vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng sầm lại, anh xoay người ép Hứa Vị vào cửa, đưa tay luồn vào gấu áo thun của cậu, cười nói: "Cậu muốn ăn gì? Trước đó, chúng ta tắm chung đi, sinh viên đại học."
" Đừng lợi dụng tôi, Trần Viễn Văn." Hứa Vị giữ bàn tay đang gây rắc rối xuống.
" Cậu chết tiệt tự được đưa mình đến tận cửa nhà tôi. Ai lợi dụng cậu? " Anh vừa nói vừa dùng ngón tay véo vào núm vú bên trái của Hứa Vị.
Hứa Vị rên rỉ, nắm lấy cánh tay anh, kéo bàn tay độc ác của anh ra khỏi quần áo mình: "Anh thiếu chịch đúng không, Trần Viễn Văn?"
Anh mỉm cười: " Chưa biết ai chịch ai ".
Hứa Vị hừ lạnh một tiếng, cụp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh: " Sao anh vẫn chưa chịu từ bỏ?"
Nói xong, cậu đưa hai tay ra sau eo anh, ôm lấy hai cái mông trắng nõn của anh, dùng sức xoa xoa: " Xem ra tôi còn chưa thuyết phục được anh."
Hai người vừa mới cãi nhau, lúc này cả hai đều đang kìm nén cơn tức giận, muốn trừng phạt lẫn nhau, đặc biệt là Trần Viễn Văn, điều mà anh ghét nhất trong đời là bị người khác quản, nhưng Hứa Vị lại xuất hiện. Thằng nhóc khốn nạn này ngày đầu tiên dọn vào nhà anh đã bắt đầu tra hỏi anh làm gì, nếu chưa đè được cậu, anh đã đá Hứa Vị ra ngoài lâu rồi.
Hôm nay bất kể thế nào anh cũng phải đè được Hứa Vị, sau khi làm xong anh sẽ kêu Hứa Vị mang hành lý rời đi, Trần Viễn Văn anh là người hơn thua như vậy đấy!
Anh không đáp lại, giơ tay lên bắt đầu cởi quần áo của Hứa Vị, Hứa Vị luôn mặc những bộ quần áo đơn giản, một chiếc quần thể thao và một chiếc áo phông ngắn tay, dù sao anh đã quen cởi vài lần.
Sau khi cởi ra, không nói một lời anh dùng tay nắm lấy dương v*t đã cương cứng một nửa của Hứa Vị, đặt vào lòng bàn tay chơi đùa vài lần.
" Quay lại đi" anh hôn lên môi Hứa Vị với giọng điệu mê hoặc: "Để Trần tổng yêu em nhé."
Khóe miệng Hứa Vị hiện lên một tia giễu cợt, một tay ôm mông Trần Viễn Văn, một tay cũng bao lấy bàn tay dương v*t của anh, mang theo sự cưỡng chế thao túng cử động của anh.
" Đây là tất cả những gì Trần tổng có sao?" Hô hấp Hứa Vị dần dần nặng nề hơn, bàn tay đặt trên mông anh càng ngày càng xoa nắn mạnh hơn.
Anh cũng lười tranh cãi với Hứa Vị nên buông dương v*t của Hứa Vị ra, dùng hai tay ôm eo Hứa Vị và chuẩn bị bước tiếp theo.
Hứa Vị thấy thế, bế anh lên, đặt lên vai, giơ tay vỗ vào cái mông mềm mại hai cái.
" Cậu đang làm gì vậy?! Tôi fuck, thả tôi xuống xem hôm nay tôi có chịch chết cậu không!"
Anh rõ ràng rất tức giận, liên tục vùng vẫy trên vai Hứa Vị.
Tuy nhiên, Hứa Vị không hề bị lay động.
Hứa Vị cao hơn anh gần 10cm, thân hình rất khỏe mạnh, đối mặt với sự chênh lệch kích thước này, anh căn bản không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào với cậu.
Hứa Vi bế anh vào phòng tắm, để anh xuống vòi sen, mở vòi sen rồi nhanh chóng đè anh lên tường.
Trong lúc hôn, Hứa Vị xé toạc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, ném xuống dưới chân.
Hai tay Trần Viễn Văn bị Hứa Vị giữ trên đầu, nước ấm dội xuống người khiến anh không thể mở mắt.
Hứa Vị hôn một cách cuồng nhiệt và mạnh mẽ, không cho anh cơ hội phản kháng, cậu cạy khe hở giữa hai hàm răng của anh, tiến vào bên trong, liếm mạnh chiếc lưỡi mềm mại của anh, nhiệt độ trong phòng tắm nhanh chóng trở nên cao bất thường khiến anh khó thở, anh cũng không thể đẩy hay đá cơ thể Hứa Vị, dần dần Trần Viễn Văn yếu ớt không phản kháng nữa.
Hứa Vị cuối cùng cũng buông anh ra, giơ tay lau đi hơi nước trên mặt anh, môi anh đã đỏ mọng và sưng tấy vì bị mút, anh ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn Hứa Vị chửi: "Thằng nhóc khốn nạn! Cậu cứ đợi đấy."
" Tôi sẽ đợi." Hứa Vị mỉm cười ôm eo anh, vươn tay lấy chai sữa tắm trên kệ gần đó, nhấn bơm vài lần để xà phòng chảy vào lòng bàn tay, chậm rãi xoa xoa rồi đổ lên cơ thể anh.
Hứa Vị chắc chắn không muốn làm anh dễ chịu, cứ dùng tay bôi sữa tắm lên núm vú và gậy th*t của anh, nhéo và xoa, lúc chậm, lúc nhanh, lúc nhẹ, lúc mạnh.
Đã mấy ngày không làm, cơ thể anh cũng thèm muốn, hơn nữa nước trong phòng tắm bốc khói nóng và ngột ngạt, sau khi bị xoa nắn một lúc như vậy, cơ thể anh hoàn toàn mềm nhũn.
Hứa Vị lật người anh lại ấn vào tường, dùng hai tay ôm lấy eo anh nâng mông lên, đưa ngón tay đầy sữa tắm trực tiếp cắm vào lỗ của anh.
" Aaa......"
Toàn thân Trần Viễn Văn căng cứng, phản xạ lại không khỏi nâng mông lên, hậu huyệt căng chật giống như một cái miệng háu đói, hút thật chặt ngón tay Hứa Vị.
Hứa Vi đứng ở phía sau, dùng ngón tay mở rộng cho anh đồng thời vòng tay qua trước nắm lấy dương v*t của anh lên xuống, cứ như vậy khoảng mười lần, Trần Viễn Văn liền nhịn không được nữa.
Dù sao bây giờ cũng không thể thay đổi được số phận bị chịch, có thể làm gì thì làm, bọn họ đều là đàn ông, anh biết mình phải tiếp nhận cái gì.
" Cậu còn muốn ** tôi nữa không, Muốn thì nhanh vào đi. Đừng hành hạ nhau nữa. "
Hứa Vị giơ tay vỗ nhẹ vào cái mông đỏ bừng của anh hai lần, sau đó cầm lấy dương v*t của chính mình, nhét nó vào cái lỗ đỏ hổng của anh.
" Không phải sắp tới rồi đây sao? Trần tổng sao lại khẩn trương như vậy?"
Nói xong, cậu ôm lấy eo anh, bắt đầu đâm mạnh mẽ về phía trước.
Họ đã nhiều ngày không làm, mỗi người đều rất ham muốn cơ thể của đối phương, đặc biệt là cơ thể của Trần Viễn Văn hôm nay nhạy cảm đến lạ, Hứa Vị chỉ mới đâm anh hơn chục lần, lỗ sau đã tự động ướt dầm dề.
Anh càng cong eo hơn, đẩy cặp mông sưng đỏ lên trên gần với thắt lưng của Hứa Vị để cậu ra vào dễ dàng hơn.
Hứa Vị chưa bao giờ thấy anh chủ động dễ dãi như vậy, đôi mắt cậu đỏ bừng, lập tức thẳng eo, giơ tay giữ cổ anh và đâm liên tục hàng trăm lần.
Khắp nơi trong phòng tắm đều tràn ngập tiếng va chạm của cơ thể, một lúc sau, Trần Viễn Văn cảm thấy trước mắt hiện lên một luồng ánh sáng trắng, toàn thân như được nối với dòng điện, khoái cảm dâng trào tiếp tục kích thích đại não, điều đó khiến anh quên đi tất cả, chỉ có thể hét to không kiềm chế được.
" Trần Viễn Văn, anh làm bộ làm tịch gì chứ!" Hứa Vị vừa ** anh, vừa kích thích anh bằng những lời nói dâm tục học được trên mạng: " Anh thật xinh đẹp, sinh ra là để nằm xuống cho đàn ông chịch. Đừng cố nghĩ gì hay làm gì vô ích nữa? Nhé?"
" Uh-huh-ưm... cậu... im đi... im đi... tôi sẽ chịch cậu..."
" Đời này mơ anh cũng đừng mơ, cứ nằm xuống để tôi đâm đi. "
Hứa Vị vừa nói xong thì bất ngờ bế anh lên, đặt vào bồn tắm phía sau trong khi vẫn tiếp tục cần mẫn cày cấy trong cơ thể anh.
Phòng tắm rất rộng, bên trong có một bồn tắm lớn có thể chứa hai ba người, lúc Hứa Vị đặt anh dưới vòi sen cũng đồng thời mở vòi nước trong bồn tắm, lúc này trong bồn đã đầy nước.
Anh bị Hứa Vị ném vào bồn tắm trong tư thế quỳ, chiếc lỗ của anh lại một lần nữa được lấp đầy bởi dương v*t của Hứa Vị.
Anh quỳ hai chân trong bồn tắm, hai tay đưa ra trước, chống đỡ trên thành bồn, lực tác động của Hứa Vị đến càng lúc càng nhanh, dương v*t to và dài của cậu lần lượt đâm rút đưa theo nước ấm vào theo. Mỗi khi nó đâm nó vào cơ thể, cái lỗ đỏ và sưng tấy vẫn mút lấy không ngừng nghỉ, làn da trắng nõn của anh bị bao phủ bởi những mảng đỏ lớn do hơi nước, Hứa Vị nhéo thắt lưng anh, một chân đứng trong bồn tắm, một chân đặt trên thành bồn, là tư thế cưỡi lên toàn thân anh, chịch anh một cách độc đoán.
Nước trong bồn tắm bắn tung tóe, nước nóng theo cú va chạm của Hứa Vị tràn ra ngoài, cả phòng tắm ngập trong hơi nước, cơ thể Trần Viễn Văn đã mềm nhũn.
Trần Viễn Văn cảm thấy tuyến tiền liệt của mình đã bị Hứa Vị đâm nát, khoái cảm dày đặc tràn khắp cơ thể, anh hét lên, nước mắt bất giác rơi xuống từ khóe mắt.
Phòng tắm vừa nóng vừa ngột ngạt, khoái cảm trong cơ thể tăng lên vô số lần, Trần Viễn Văn sống ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh trải qua loại khoái cảm bức bối như vậy, cuối cùng không chịu nổi nữa, bị một đứa trẻ 23 tuổi chịch đến rơi nước mắt.
Tác giả: Những phần bị lược bỏ có thể tìm trên weibo, @江Ranyi xem
Editor: Tôi đã để đây hết rồi:)))