Chương 19: Con cáo xảo quyệt
"Vậy anh có cảm thấy tôi phiền phức không?" Hứa Vị cụp mắt xuống, vẻ mặt thật sâu nhìn hắn.
Mình ghét dáng vẻ này, ghét vô cùng!
Trần Viễn Văn trong lòng thầm chửi rủa, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười yêu kiều, tiến đến bên môi Hứa Vị: "Có khi nào tôi thấy cậu phiền đâu. Tôi cực thích cậu chăm sóc mình."
"Vậy anh vẫn đi chơi với mấy người bạn kia à?" Sắc mặt Hứa Vị thả lỏng một chút, sau đó giơ tay vòng qua eo anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Anh thở dài, hôn lên môi Hứa Vị lần nữa: "Những chuyện khác thì dễ nói, nhưng cậu yêu cầu tôi không tiếp xúc với họ nữa là không thực tế. Nhiều người trong số họ còn đang hợp tác kinh doanh với tôi, tôi kết giao với họ không chỉ để chơi bời mà còn để duy trì các mối quan hệ làm ăn."
"Cậu vừa mới tốt nghiệp, có thể chưa thể hiểu hết được mối quan hệ giữa con người với nhau trong xã hội." Anh bất lực vỗ đầu Hứa Vị: "Trần tổng của cậu làm ăn cũng không dễ dàng đâu."
Đôi mắt Hứa Vị tối sầm, đang định nói thì bị lời anh cắt ngang.
"Nhưng! Tôi hứa với cậu, tôi thực sự sẽ không làm gì khi đi với họ ngoại trừ uống rượu, không tìm ai khác cả." Anh đặt tay lên hạ bộ bên dưới của Hứa Vị xoa nhẹ "Trừ cậu ra, anh đâu cần người nào khác."
Hô hấp Hứa Vị dần dần trở nên nặng nề, cậu ôm lấy eo anh bế vào phòng ngủ: " Tốt nhất là anh đừng nghĩ đến việc lừa dối tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Vừa cởi quần áo Hứa Vị, anh vừa ngậm lấy môi cậu một cách tham lam: "Tôi sẽ không lừa cậu... Cậu cũng biết Trần tổng không bao giờ nuốt lời mà... ngoan nhé... ahh."
Thế là cơn khủng hoảng "bỏ nhà đi" đã bị tài hùng biện Trần tổng đánh lui.
Cuộc sống nhàn nhã và thoải mái trôi qua thêm vài ngày, tối thứ bảy, Trần Viễn Văn đang nằm trên sofa xem một trận bóng đá thì chị Lily đột nhiên gọi điện.
Hứa Vị lúc này đang tắm, Trần Viễn Văn nhấc điện thoại lên, đi đến cửa sổ kính trong suốt hướng ra ban công, nhấn nút kết nối.
" Alo, Trần tổng " Giọng cô vang lên, "Gần đây tôi tìm được một kịch bản khá hay. Trong đó có một nhân vật rất phù hợp với Hứa Vị. Cậu có muốn tôi gửi cho cậu xem thử không?"
" Kịch bản gì? Nói về đề tài gì vậy? Dự án của nó đang trong giai đoạn sơ bộ hay đã được phê duyệt? Có công ty nào đầu tư chưa?" Trần Viễn Văn nhàn nhã hỏi cô vài câu.
" Dự án đã được phê duyệt. Tôi cũng định nói với cậu đây, chúng ta phát hiện dự án này quá muộn, có công ty đã đầu tư trước rồi. "
" Công ty nào?" Trần Viễn Văn lại hỏi.
Cô dừng lại vài giây rồi nói: "Là Helu."
Helu tên đầy đủ là Helu Entertainment, được thành lập hơn mười năm. Đây là một trong những công ty giải trí hàng đầu ở Trung Quốc. Không giống như các công ty điện ảnh và truyền hình mới nổi như Điện Ảnh Văn Thanh, Helu có nguồn vốn phong phú cùng rất nhiều công ty con ở đủ mọi lĩnh vực giải trí. Phim ảnh của Helu cũng rất mạnh, diễn viên nhiều, chỉ riêng diễn viên hạng nhất, hạng hai đã có hơn mười nghệ sĩ, chưa kể những diễn viên có tiềm năng khác.
Tống Thanh Hà, chủ tịch của Helu, là một ông chủ nổi tiếng trong giới Bắc Kinh, không chỉ có khối tài sản đáng mơ ước mà mối quan hệ trong ngành giải trí của anh ta còn rộng khắp mọi nơi, một mình anh ta đã tạo dựng ra một doanh nghiệp đáng ghen tị như vậy. Đáng nói, năm nay Tống Thanh Hà mới 32 tuổi.
Trong một ngành nghề, giữa các công ty luôn có sự cạnh tranh, mặc dù Điện Ảnh Văn Thanh không công khai mâu thuẫn với Helu, nhưng những bộ phim do hai công ty đầu tư trong hai năm qua thường được phát hành theo lịch giống nhau, vì lợi ích phòng vé và danh tiếng nên sự cạnh tranh như một tảng băng chìm. Cả hai đều ngầm thực hiện một số mánh khóe nhỏ mà công chúng không thể nhìn thấy, chẳng hạn như cố tình mua hotsearch hoặc thuê người đánh giá tăng điểm tiêu cực cho đối phương, v.v.
Tất nhiên, những hành động này từ lâu đã phổ biến trong ngành giải trí, sẽ không có ai thực sự đưa chúng ra ngoài, nhưng nó vẫn là một nút thắt trong suy nghĩ của mỗi người.
Trần Viễn Văn không phải là người ở đây, cho dù anh có sự nhạy bén trong kinh doanh, chắc chắn vẫn sẽ bị giới địa phương chèn ép, đây là lý do tại sao Trần Viễn Văn muốn có mối quan hệ tốt với Cao Dương, tầng lớp phú nhị đại của Bắc Kinh.
Về phần Tống Thanh Hà, Trần Viễn Văn đã gặp anh ta vài lần ở các bữa tiệc, hai người có chào hỏi, và Trần Viễn Văn không đánh giá cao Tống Thanh Hà.
Tống Thanh Hà có lòng tự trọng rất cao, đối xử với mọi người bằng vẻ mặt lạnh lùng và khí chất mà người thường khó có thể có được, nhưng theo Trần Viễn Văn, đó chỉ là sự tự phụ.
Vì vậy, Trần Viễn Văn chưa bao giờ quá để ý tới hoạt động của Helu, không ngờ rằng bây giờ việc của Hứa Vị lại có dính líu đến.
"Helu tỷ lệ bao nhiêu?" Trần Viễn Văn có chút bực bội, cơn thèm thuốc lại tới, Hứa Vị chưa đi ra, anh nhanh chóng lấy từ trong ngăn kéo tủ phòng khách ra một bao thuốc, lấy ra một điếu, châm lửa.
Lily nói: " 70%, 30% còn lại vẫn đang tìm nhà đầu tư khác. Tuy nhiên, Helu đầu tư số tiền lớn như vậy nhưng chỉ đề cử một nữ chính, không thêm ai vào. Điều họ quan tâm chủ yếu lần này là đạo diễn của bộ phim. "
Trần Viễn Văn thổi một làn khói và hỏi: " Đạo diễn là ai?"
" Thẩm Bình." Lily nói: "Chắc hẳn cậu cũng đã nghe đến tên anh ta. Anh ấy là một trong những đạo diễn mới nổi trong hai năm gần đây, giành được giải thưởng cho hai bộ phim liên tiếp. Hiện tại đây là bộ phim thứ ba anh ta nhận làm đạo diễn, người bên ngoài kỳ vọng rất cao, người trong cuộc cũng rất lạc quan nên Helu sớm đầu tư vào đó cũng là điều dễ hiểu".
Lily nói thêm: "Lý do trước đây chúng ta không chú ý đến dự án này chủ yếu là vì nội dung của dự án không phải là phong cách của công ty chúng ta. Chủ đề của nó không quá phổ biến, cũng không phải là một bộ phim thương mại phù hợp với tất cả đối tượng trong gia đình có thể thưởng thức. Nó thiên về câu chuyện kết hợp các yếu tố giới hạn độ tuổi như hồi hộp gay cấn, đấu súng, xã hội đen. Tôi đã đọc kịch bản rất kỹ. Phải công nhận là một câu chuyện hay. Nếu Hứa Vị có thể tham gia, đây chắc chắn sẽ là một cơ hội tốt. Hơn nữa dự án này đã đang trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, có thể bắt đầu sản xuất ngay vào đầu tháng sau. Thời điểm này cũng thích hợp nhất với chúng ta. Trần tổng, cậu nghĩ sao? "
Chị Lily nói dự án này khác với những phong cách trước đây của Điện Ảnh Văn Thanh, đúng, trước đây Trần Viễn Văn đầu tư vào phim thương mại dành cho thị trường đại chúng, chủ yếu là phim tình cảm lãng mạn và hài kịch. Mặc dù nội dung không có gì mới, truyện cười cũng dở tệ, nhưng khán giả rất thích xem, doanh thu phòng vé đương nhiên cao, Trần Nguyên Văn đương nhiên sẵn sàng đầu tư tiền vào đó, đây là cách anh làm nên sự nghiệp của mình.
Trần Viễn Văn đứng trước cửa sổ kính, im lặng hút hết điếu thuốc, một lúc lâu sau mới nói với: "Gửi tôi kịch bản. Tôi sẽ đọc trước."
"Được, tôi sẽ gửi vào email của cậu ngay." Nói xong, Lily nhanh chóng cúp điện thoại.
Chưa đầy nửa phút, điện thoại di động của Trần Viễn Văn rung lên thông báo, là kịch bản được gửi đến.
Trần Viễn Văn ngồi lại trên ghế sofa, mở laptop và bắt đầu đọc.
Đó là một câu chuyện tuyệt vời, có cả tình cảm bạn bè và tình yêu, đồng thời kết hợp các yếu tố như đấu súng, đánh nhau, đua xe, v.v. có thể kích thích adrenaline người xem tăng cao. Chị Lily cũng nhắn thêm đã tìm hiểu kỹ kịch bản với biên kịch và đạo diễn hành động, mọi thứ đều có vẻ đã được lên kế hoạch đầy đủ. Anh tắt máy tính, lại châm thêm một điếu thuốc.
Ngay khi điếu thuốc được châm lên, Hứa Vị khỏa thân bước ra khỏi phòng tắm.
"Lại hút thuốc" Hứa Vi lần này không tức giận, chỉ cúi người giật điếu thuốc khỏi tay anh.
Anh ngoan ngoãn giao nộp, nhìn Hứa Vị bỏ vào gạt tàn, vỗ nhẹ vào chiếc ghế sofa bên cạnh nói với cậu: "Lại đây ngồi."
Hứa Vị tưởng anh lại giở trò gì nữa nên nhếch khóe miệng mỉm cười rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.
"Anh định làm gì nữa?" Hứa Vị đặt tay lên lưng anh xoa xoa: "Anh nên nghĩ đến cái mông của mình đi, đừng lộn xộn nữa."
Bình thường anh nhất định sẽ đốp trả vài câu với Hứa Vị, nhưng hôm nay anh trở nên nghiêm túc đến không ngờ, đưa tay lau đi những giọt nước trên cằm Hứa Vị, nhẹ giọng nói với cậu: "Tôi đã chọn được kịch bản phù hợp với cậu rồi, cậu xem qua chút đi."
Hứa Vi dừng một chút, quay đầu nhìn anh: "Giống lần trước? Tôi đã nói không diễn, anh cũng đồng ý rồi."
"Không phải mấy cái lần trước, là mới, nửa tháng này tôi đã nhờ Lily chọn cho cậu." Anh hiếm khi nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên trầm hơn. "Trước đây cậu nói muốn tự mình lựa chọn kịch bản, nhưng cậu thấy đấy, đã hơn nửa tháng trôi qua mà cậu vẫn chưa tìm được kịch bản phù hợp. Tôi biết cậu sẵn sàng đợi, dù bao lâu miễn là chọn được thứ mình thích. Nhưng bây giờ tôi tìm được một kịch bản thực sự khá hay, tôi nghĩ cậu không nên bỏ qua nó. Cậu cũng nên cho tôi mặt mũi mà xem xét một chút chứ?
Anh ta hiếm khi nói chuyện với Hứa Vị một cách nghiêm túc như vậy, hơn nữa còn hạ thấp mình, Hứa Vị đã quen với vẻ mặt kiêu ngạo của anh, trong lúc nhất thời, cậu không thể nói được lời từ chối nào cả.
"Tôi không có ý như vậy." Hứa Ngụy cụp mắt xuống, trong mắt có một tia bóng tối.
Anh nhìn chằm chằm vào Hứa Vị trong hai giây, sau đó đột nhiên quàng tay qua cổ rồi ngồi lên người cậu.
"Anh lại làm gì nữa?" Hứa Vị căn bản không thể làm gì được anh.
Anh vòng cả hai tay qua cổ Hứa Vị, cúi thật gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt Hứa Vị, nói: "Nhìn xem, tôi còn để cậu sống ở nhà tôi, cậu cho rằng tôi sẽ lừa cậu sao?"
"Tôi không nói anh sẽ lừa tôi." Sắc mặt Hứa Vị có chút không tự nhiên, eo căng cứng.
"Vậy cậu có muốn xem không?" Anh tiến lại gần, vươn đầu lưỡi liếm chóp mũi Hứa Ngụy, "Hửm?"
Hứa Vị thở dài một hơi, cơ thể vừa mới tắm xong lại bị anh làm nóng lên, Hứa Vị ôm eo anh, đột nhiên xoay người đè anh xuống sofa, giữ chặt người ở dưới thân: "Trần tổng ngay cả mỹ nam kế cũng đã sử dụng, sao tôi dám không xem? Nhưng trước khi xem, tôi phải lấy lương của mình đã."
Anh nhấc chân vòng qua eo Hứa Vị, cười duyên dáng: "Không thành vấn đề, cậu muốn thế nào cũng được, nhưng sau khi lấy xong thì phải nghe theo lời Trần tổng, thế nào?"
Hứa Vị nghiêng người về phía anh, đôi mắt màu hổ phách lóe lên những cảm xúc mà anh không thể hiểu được.
Một lúc sau, Hứa Vị Tài mới cúi đầu hôn lên khóe môi anh, thấp giọng nói: "Trần Viễn Văn, anh đúng là một con cáo xảo quyệt."
Tác giả: Sinh viên đại học non nớt sao có thể đánh bại được con cáo già?
Mình ghét dáng vẻ này, ghét vô cùng!
Trần Viễn Văn trong lòng thầm chửi rủa, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười yêu kiều, tiến đến bên môi Hứa Vị: "Có khi nào tôi thấy cậu phiền đâu. Tôi cực thích cậu chăm sóc mình."
"Vậy anh vẫn đi chơi với mấy người bạn kia à?" Sắc mặt Hứa Vị thả lỏng một chút, sau đó giơ tay vòng qua eo anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Anh thở dài, hôn lên môi Hứa Vị lần nữa: "Những chuyện khác thì dễ nói, nhưng cậu yêu cầu tôi không tiếp xúc với họ nữa là không thực tế. Nhiều người trong số họ còn đang hợp tác kinh doanh với tôi, tôi kết giao với họ không chỉ để chơi bời mà còn để duy trì các mối quan hệ làm ăn."
"Cậu vừa mới tốt nghiệp, có thể chưa thể hiểu hết được mối quan hệ giữa con người với nhau trong xã hội." Anh bất lực vỗ đầu Hứa Vị: "Trần tổng của cậu làm ăn cũng không dễ dàng đâu."
Đôi mắt Hứa Vị tối sầm, đang định nói thì bị lời anh cắt ngang.
"Nhưng! Tôi hứa với cậu, tôi thực sự sẽ không làm gì khi đi với họ ngoại trừ uống rượu, không tìm ai khác cả." Anh đặt tay lên hạ bộ bên dưới của Hứa Vị xoa nhẹ "Trừ cậu ra, anh đâu cần người nào khác."
Hô hấp Hứa Vị dần dần trở nên nặng nề, cậu ôm lấy eo anh bế vào phòng ngủ: " Tốt nhất là anh đừng nghĩ đến việc lừa dối tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Vừa cởi quần áo Hứa Vị, anh vừa ngậm lấy môi cậu một cách tham lam: "Tôi sẽ không lừa cậu... Cậu cũng biết Trần tổng không bao giờ nuốt lời mà... ngoan nhé... ahh."
Thế là cơn khủng hoảng "bỏ nhà đi" đã bị tài hùng biện Trần tổng đánh lui.
Cuộc sống nhàn nhã và thoải mái trôi qua thêm vài ngày, tối thứ bảy, Trần Viễn Văn đang nằm trên sofa xem một trận bóng đá thì chị Lily đột nhiên gọi điện.
Hứa Vị lúc này đang tắm, Trần Viễn Văn nhấc điện thoại lên, đi đến cửa sổ kính trong suốt hướng ra ban công, nhấn nút kết nối.
" Alo, Trần tổng " Giọng cô vang lên, "Gần đây tôi tìm được một kịch bản khá hay. Trong đó có một nhân vật rất phù hợp với Hứa Vị. Cậu có muốn tôi gửi cho cậu xem thử không?"
" Kịch bản gì? Nói về đề tài gì vậy? Dự án của nó đang trong giai đoạn sơ bộ hay đã được phê duyệt? Có công ty nào đầu tư chưa?" Trần Viễn Văn nhàn nhã hỏi cô vài câu.
" Dự án đã được phê duyệt. Tôi cũng định nói với cậu đây, chúng ta phát hiện dự án này quá muộn, có công ty đã đầu tư trước rồi. "
" Công ty nào?" Trần Viễn Văn lại hỏi.
Cô dừng lại vài giây rồi nói: "Là Helu."
Helu tên đầy đủ là Helu Entertainment, được thành lập hơn mười năm. Đây là một trong những công ty giải trí hàng đầu ở Trung Quốc. Không giống như các công ty điện ảnh và truyền hình mới nổi như Điện Ảnh Văn Thanh, Helu có nguồn vốn phong phú cùng rất nhiều công ty con ở đủ mọi lĩnh vực giải trí. Phim ảnh của Helu cũng rất mạnh, diễn viên nhiều, chỉ riêng diễn viên hạng nhất, hạng hai đã có hơn mười nghệ sĩ, chưa kể những diễn viên có tiềm năng khác.
Tống Thanh Hà, chủ tịch của Helu, là một ông chủ nổi tiếng trong giới Bắc Kinh, không chỉ có khối tài sản đáng mơ ước mà mối quan hệ trong ngành giải trí của anh ta còn rộng khắp mọi nơi, một mình anh ta đã tạo dựng ra một doanh nghiệp đáng ghen tị như vậy. Đáng nói, năm nay Tống Thanh Hà mới 32 tuổi.
Trong một ngành nghề, giữa các công ty luôn có sự cạnh tranh, mặc dù Điện Ảnh Văn Thanh không công khai mâu thuẫn với Helu, nhưng những bộ phim do hai công ty đầu tư trong hai năm qua thường được phát hành theo lịch giống nhau, vì lợi ích phòng vé và danh tiếng nên sự cạnh tranh như một tảng băng chìm. Cả hai đều ngầm thực hiện một số mánh khóe nhỏ mà công chúng không thể nhìn thấy, chẳng hạn như cố tình mua hotsearch hoặc thuê người đánh giá tăng điểm tiêu cực cho đối phương, v.v.
Tất nhiên, những hành động này từ lâu đã phổ biến trong ngành giải trí, sẽ không có ai thực sự đưa chúng ra ngoài, nhưng nó vẫn là một nút thắt trong suy nghĩ của mỗi người.
Trần Viễn Văn không phải là người ở đây, cho dù anh có sự nhạy bén trong kinh doanh, chắc chắn vẫn sẽ bị giới địa phương chèn ép, đây là lý do tại sao Trần Viễn Văn muốn có mối quan hệ tốt với Cao Dương, tầng lớp phú nhị đại của Bắc Kinh.
Về phần Tống Thanh Hà, Trần Viễn Văn đã gặp anh ta vài lần ở các bữa tiệc, hai người có chào hỏi, và Trần Viễn Văn không đánh giá cao Tống Thanh Hà.
Tống Thanh Hà có lòng tự trọng rất cao, đối xử với mọi người bằng vẻ mặt lạnh lùng và khí chất mà người thường khó có thể có được, nhưng theo Trần Viễn Văn, đó chỉ là sự tự phụ.
Vì vậy, Trần Viễn Văn chưa bao giờ quá để ý tới hoạt động của Helu, không ngờ rằng bây giờ việc của Hứa Vị lại có dính líu đến.
"Helu tỷ lệ bao nhiêu?" Trần Viễn Văn có chút bực bội, cơn thèm thuốc lại tới, Hứa Vị chưa đi ra, anh nhanh chóng lấy từ trong ngăn kéo tủ phòng khách ra một bao thuốc, lấy ra một điếu, châm lửa.
Lily nói: " 70%, 30% còn lại vẫn đang tìm nhà đầu tư khác. Tuy nhiên, Helu đầu tư số tiền lớn như vậy nhưng chỉ đề cử một nữ chính, không thêm ai vào. Điều họ quan tâm chủ yếu lần này là đạo diễn của bộ phim. "
Trần Viễn Văn thổi một làn khói và hỏi: " Đạo diễn là ai?"
" Thẩm Bình." Lily nói: "Chắc hẳn cậu cũng đã nghe đến tên anh ta. Anh ấy là một trong những đạo diễn mới nổi trong hai năm gần đây, giành được giải thưởng cho hai bộ phim liên tiếp. Hiện tại đây là bộ phim thứ ba anh ta nhận làm đạo diễn, người bên ngoài kỳ vọng rất cao, người trong cuộc cũng rất lạc quan nên Helu sớm đầu tư vào đó cũng là điều dễ hiểu".
Lily nói thêm: "Lý do trước đây chúng ta không chú ý đến dự án này chủ yếu là vì nội dung của dự án không phải là phong cách của công ty chúng ta. Chủ đề của nó không quá phổ biến, cũng không phải là một bộ phim thương mại phù hợp với tất cả đối tượng trong gia đình có thể thưởng thức. Nó thiên về câu chuyện kết hợp các yếu tố giới hạn độ tuổi như hồi hộp gay cấn, đấu súng, xã hội đen. Tôi đã đọc kịch bản rất kỹ. Phải công nhận là một câu chuyện hay. Nếu Hứa Vị có thể tham gia, đây chắc chắn sẽ là một cơ hội tốt. Hơn nữa dự án này đã đang trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, có thể bắt đầu sản xuất ngay vào đầu tháng sau. Thời điểm này cũng thích hợp nhất với chúng ta. Trần tổng, cậu nghĩ sao? "
Chị Lily nói dự án này khác với những phong cách trước đây của Điện Ảnh Văn Thanh, đúng, trước đây Trần Viễn Văn đầu tư vào phim thương mại dành cho thị trường đại chúng, chủ yếu là phim tình cảm lãng mạn và hài kịch. Mặc dù nội dung không có gì mới, truyện cười cũng dở tệ, nhưng khán giả rất thích xem, doanh thu phòng vé đương nhiên cao, Trần Nguyên Văn đương nhiên sẵn sàng đầu tư tiền vào đó, đây là cách anh làm nên sự nghiệp của mình.
Trần Viễn Văn đứng trước cửa sổ kính, im lặng hút hết điếu thuốc, một lúc lâu sau mới nói với: "Gửi tôi kịch bản. Tôi sẽ đọc trước."
"Được, tôi sẽ gửi vào email của cậu ngay." Nói xong, Lily nhanh chóng cúp điện thoại.
Chưa đầy nửa phút, điện thoại di động của Trần Viễn Văn rung lên thông báo, là kịch bản được gửi đến.
Trần Viễn Văn ngồi lại trên ghế sofa, mở laptop và bắt đầu đọc.
Đó là một câu chuyện tuyệt vời, có cả tình cảm bạn bè và tình yêu, đồng thời kết hợp các yếu tố như đấu súng, đánh nhau, đua xe, v.v. có thể kích thích adrenaline người xem tăng cao. Chị Lily cũng nhắn thêm đã tìm hiểu kỹ kịch bản với biên kịch và đạo diễn hành động, mọi thứ đều có vẻ đã được lên kế hoạch đầy đủ. Anh tắt máy tính, lại châm thêm một điếu thuốc.
Ngay khi điếu thuốc được châm lên, Hứa Vị khỏa thân bước ra khỏi phòng tắm.
"Lại hút thuốc" Hứa Vi lần này không tức giận, chỉ cúi người giật điếu thuốc khỏi tay anh.
Anh ngoan ngoãn giao nộp, nhìn Hứa Vị bỏ vào gạt tàn, vỗ nhẹ vào chiếc ghế sofa bên cạnh nói với cậu: "Lại đây ngồi."
Hứa Vị tưởng anh lại giở trò gì nữa nên nhếch khóe miệng mỉm cười rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.
"Anh định làm gì nữa?" Hứa Vị đặt tay lên lưng anh xoa xoa: "Anh nên nghĩ đến cái mông của mình đi, đừng lộn xộn nữa."
Bình thường anh nhất định sẽ đốp trả vài câu với Hứa Vị, nhưng hôm nay anh trở nên nghiêm túc đến không ngờ, đưa tay lau đi những giọt nước trên cằm Hứa Vị, nhẹ giọng nói với cậu: "Tôi đã chọn được kịch bản phù hợp với cậu rồi, cậu xem qua chút đi."
Hứa Vi dừng một chút, quay đầu nhìn anh: "Giống lần trước? Tôi đã nói không diễn, anh cũng đồng ý rồi."
"Không phải mấy cái lần trước, là mới, nửa tháng này tôi đã nhờ Lily chọn cho cậu." Anh hiếm khi nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên trầm hơn. "Trước đây cậu nói muốn tự mình lựa chọn kịch bản, nhưng cậu thấy đấy, đã hơn nửa tháng trôi qua mà cậu vẫn chưa tìm được kịch bản phù hợp. Tôi biết cậu sẵn sàng đợi, dù bao lâu miễn là chọn được thứ mình thích. Nhưng bây giờ tôi tìm được một kịch bản thực sự khá hay, tôi nghĩ cậu không nên bỏ qua nó. Cậu cũng nên cho tôi mặt mũi mà xem xét một chút chứ?
Anh ta hiếm khi nói chuyện với Hứa Vị một cách nghiêm túc như vậy, hơn nữa còn hạ thấp mình, Hứa Vị đã quen với vẻ mặt kiêu ngạo của anh, trong lúc nhất thời, cậu không thể nói được lời từ chối nào cả.
"Tôi không có ý như vậy." Hứa Ngụy cụp mắt xuống, trong mắt có một tia bóng tối.
Anh nhìn chằm chằm vào Hứa Vị trong hai giây, sau đó đột nhiên quàng tay qua cổ rồi ngồi lên người cậu.
"Anh lại làm gì nữa?" Hứa Vị căn bản không thể làm gì được anh.
Anh vòng cả hai tay qua cổ Hứa Vị, cúi thật gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt Hứa Vị, nói: "Nhìn xem, tôi còn để cậu sống ở nhà tôi, cậu cho rằng tôi sẽ lừa cậu sao?"
"Tôi không nói anh sẽ lừa tôi." Sắc mặt Hứa Vị có chút không tự nhiên, eo căng cứng.
"Vậy cậu có muốn xem không?" Anh tiến lại gần, vươn đầu lưỡi liếm chóp mũi Hứa Ngụy, "Hửm?"
Hứa Vị thở dài một hơi, cơ thể vừa mới tắm xong lại bị anh làm nóng lên, Hứa Vị ôm eo anh, đột nhiên xoay người đè anh xuống sofa, giữ chặt người ở dưới thân: "Trần tổng ngay cả mỹ nam kế cũng đã sử dụng, sao tôi dám không xem? Nhưng trước khi xem, tôi phải lấy lương của mình đã."
Anh nhấc chân vòng qua eo Hứa Vị, cười duyên dáng: "Không thành vấn đề, cậu muốn thế nào cũng được, nhưng sau khi lấy xong thì phải nghe theo lời Trần tổng, thế nào?"
Hứa Vị nghiêng người về phía anh, đôi mắt màu hổ phách lóe lên những cảm xúc mà anh không thể hiểu được.
Một lúc sau, Hứa Vị Tài mới cúi đầu hôn lên khóe môi anh, thấp giọng nói: "Trần Viễn Văn, anh đúng là một con cáo xảo quyệt."
Tác giả: Sinh viên đại học non nớt sao có thể đánh bại được con cáo già?