Chương 21: Có quan hệ gì?
Cúp điện thoại sau, Trần Viễn Văn cảm thấy hơi khó chịu, lại không rõ mình đang khó chịu cái gì, chỉ là trong lòng không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Anh lấy bao thuốc lá từ ngăn kéo trong cùng, lấy một điếu ra và châm lửa.
Hứa Vị không thích anh hút thuốc, khi còn sống một mình, hộp thuốc bị ném khắp nơi trong nhà, nhưng từ khi Hứa Vị chuyển đến, cậu đã thu và ném đi tất cả đi, ngoại trừ những điếu thuốc anh lén giấu trong ngăn kéo ngoài phòng khách này.
Hứa Vi cũng biết anh giấu thuốc ở đây, nhưng cũng không nói nhiều.
Trời đã rất khuya, anh đang đứng trước cửa sổ kính ở phòng khách, im lặng hút thuốc thì cơ thể đột nhiên bị ôm từ phía sau.
Hứa Vi vòng tay qua eo anh, ôm anh vào lòng, tựa đầu mình vào vai anh, hỏi: "Sao anh lại trốn ở đây hút thuốc?"
Trần Viễn Văn chậm rãi thở ra một làn khói, không quay đầu lại, vẫn nhìn màn đêm trước mặt, vô cảm nói: "Tôi nghiện thuốc mà."
Hứa Vị không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm và hôn nhẹ lên dái tai anh.
Hút xong một điếu thuốc, anh quay người nhìn cậu, nói: "Cậu biết Tống Thanh Hà sao?"
Hứa Vi cầm lấy tàn thuốc đang cháy trên tay anh, nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi có quen biết nhau."
Anh hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Sao cậu chưa bao giờ nói với tôi?"
"Anh không hỏi, tôi cũng nghĩ chuyện đó không quan trọng."
"Không quan trọng?" Anh hừ lạnh, "Tôi làm trong giới giải trí, có quan hệ như nào với Tống Thanh Hà cậu biết rõ, nhưng lại nói không quan trọng?"
Hứa Vị cúi đầu đi tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, cười nói: "Anh ghen à?"
"Đừng ảo tưởng nữa." anh đẩy Hứa Vị ra sau, hỏi bằng giọng bình tĩnh, "Cậu và anh ta có quan hệ gì?"
Hứa Vi không hề dao động vì cái đẩy của anh, ôm chặt lấy eo anh, lại kéo anh vào lòng mình: "Bố mẹ anh ấy biết bố mẹ tôi, hai nhà là bạn bè, ngoài ra chúng tôi không có quan hệ nào khác."
"Chỉ thế thôi sao?" Rõ ràng anh không tin.
"Chỉ vậy thôi" Hứa Vi gật đầu, "Anh ấy lớn hơn tôi gần 10 tuổi, tôi và anh ấy còn có quan hệ gì nữa?"
Anh chế nhạo: "Tôi cũng hơn cậu 7 tuổi đấy thôi. Nếu cậu có thể có quan hệ với tôi thì tại sao lại không thể có quan hệ với anh ta?"
Đôi mắt Hứa Vị đột nhiên trở nên sâu thẳm, đưa tay nâng cằm anh hỏi: "Tôi và anh có quan hệ gì?"
"Cậu cho là quan hệ gì?"
"Tôi không biết" Hứa Vi lấy tay xoa xoa khóe miệng: "Tôi nghe lời Trần tổng, Trần tổng nói thế nào thì là như vậy."
Mối quan hệ của anh với Hứa Vị là gì?
Vốn dĩ anh định giữ Hứa Vị làm người tình nhỏ của mình như trước, ký hợp đồng với cậu, tiêu tiền cho cậu, để Hứa Vị ở bên cạnh anh lặng lẽ ngoan ngoãn cho đến khi anh chán.
Nhưng bây giờ mối quan hệ của họ rõ ràng đã vượt quá sự mong đợi của anh.
Anh để Hứa Vị chuyển đến nhà mình sống chung- nơi mà chưa từng có ai được phép đến, anh cho phép Hứa Vị can thiệp vào cuộc sống và thói quen của mình, anh bao dung cho tính khí thất thường của cậu.
Sự xuất hiện của nhiều dấu hiệu khác nhau và sự phát triển mất kiểm soát khiến anh không thể đưa ra định vị chính xác về mối quan hệ của mình với Hứa Vị.
Phân tích cuối cùng, Trần Viễn Văn cảm thấy là do mình không đè được Hứa Vị, cái này gọi là vì không chiếm được nên mãi canh cánh trong lòng.
Anh nhếch khóe miệng cười, giọng điệu thản nhiên nói: "Tôi nói cái gì? Tôi nói tôi là cấp trên của cậu, cậu là cấp dưới của tôi, nếu có lòng tự giác của cấp dưới thì nên nghe lời. Sau này cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn. Nằm xuống để tôi chịch cậu, nếu không sẽ không quan tâm cậu nữa."
Hứa Vị không hùa theo trò đùa của anh như thường lệ, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn anh.
Anh cảm thấy có chút chột dạ, nắm lấy cánh tay Hứa Vị, định hôn, nhưng Hứa Vị đột nhiên cười.
Khẽ kéo đôi môi mỏng của mình để phác thảo một đường cong đẹp mắt, Hứa Vị nói: "Trần tổng đây là đang quy tắc ngầm với tôi phải không?"
Anh thở phào nhẹ nhõm, giơ tay ôm lấy cổ Hứa Vị, "Đúng vậy, quy tắc rõ ràng, cậu không muốn tuân theo không?"
Chưa kịp nói xong, anh đã thò tay vào vạt áo Hứa Vị, tùy tiện vuốt ve cơ bụng cậu: "Cậu không muốn cũng vô dụng, không muốn tôi liền cưỡng ép cậu."
"Tôi sợ quá" Hứa Vị vừa nói vừa giơ tay cởi áo sơ mi, phơi bày thân hình trần trụi và khỏe mạnh trước mặt: "Để tôi xem Trần tổng muốn cưỡng ép tôi như nào."
Hai người ôm nhau, da thịt chạm vào nhau, Hứa Vị vừa mới tắm xong, bộ ngực trần còn đọng nước, khiến làn da càng thêm gợi cảm, anh cúi đầu, vùi mặt vào ngực Hứa Vị, lè lưỡi ra liếm đi, khàn giọng nói: "Như vậy được không?"
Hứa Vị thở gấp vì hành động đột ngột của anh, ôm eo anh và đẩy mạnh ấn anh vào cửa kính.
...
Đêm hôm sau, trước khi ra ngoài dự tiệc, hai người lại làm trong phòng tắm, vốn dĩ chỉ muốn tắm rửa thay quần áo rồi mới ra ngoài, không ngờ Trần Viễn Văn đang tắm rửa trong nhà, Hứa Vị đột nhiên mở cửa ra bước vào.
Cậu trần truồng, bước tới gần anh, ôm anh từ phía sau nói: "Chúng ta tắm chung nhé."
Sau đó họ cùng nhau tắm, nhưng việc tắm rất tốn thời gian và sức lực, phải đến một giờ sau, Trần Viễn Văn mới kiệt sức và được Hứa Vị đưa ra khỏi phòng tắm.
Nhưng may mắn là thời gian vẫn còn sớm, vẫn có thể nghỉ ngơi.
Hứa Vị bế Trần Viễn Văn lên giường, để anh nằm nghỉ một lúc, sau đó mở tủ quần áo sau lưng lấy ra một chiếc quần jean và áo phông đen tuyền.
"Tối nay cậu định mặc cái này?" Trần Viễn Văn tựa như mỹ nhân ngủ trong rừng, vô tư nằm trên giường với cặp mông trần, hai tay đỡ đầu nhìn Hứa Vị.
"Ừ." Máy điều hòa trong phòng được bật lên, Hứa Vi kéo chăn đắp cho anh.
"Cậu lại mở tủ ra." anh chỉ vào phần bên trái của tủ, là nơi thường để quần áo của mình: "Ở trong cùng có hai bộ vest, đều vừa cỡ cậu. Nhìn xem thích bộ nào, đổi bộ này đi. "
Hứa Vị lại mở cửa tủ ra, nhìn thấy hai bộ vest ở phía bên trong cùng, một đen một trắng, kích thước rõ ràng lớn hơn những bộ quần áo bên cạnh, Hứa Vị lấy bộ vest đen ra, đóng cửa tủ lại, rồi quay lại nhìn anh.
"Anh mua nó cho tôi khi nào?"
Anh vén chăn ngồi dậy, ngồi ở mép giường, cầm lấy bộ đồ trong tay Hứa Vị, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hứa Vị nhấc cánh tay lên, tự mình mặc quần áo cho cậu.
Hứa Vị quá cao, anh ngồi ở mép giường cũng không thể với tới nên anh dứt khoát nhấc chân lên quỳ đứng trên giường đối mặt Hứa Vị, cài khuy áo cho cậu.
Hứa Vị cúi đầu nhìn anh.
Anh vốn đã rất xinh đẹp, làn da trắng ngần, khuôn mặt thanh tú, lúc này anh trần trụi, quỳ trước mặt cậu, cẩn thận và chu đáo chỉnh trang cho cậu, Hứa Vị trước đây chưa bao giờ dám nghĩ đến cảnh tượng này.
Trần Viễn Văn vốn là người như vậy, một khi anh không vừa lòng, anh có thể khiến bạn tức giận đến run người, nhưng nếu anh muốn tốt với ai đó, anh cũng sẽ hết lòng yêu thương sủng bạn lên trời.
Vừa cài cúc áo cho Hứa Vị, anh vừa nhẹ nhàng thì thầm: "Tôi không quan tâm bình thường cậu áo thun quần jean hay không, nhưng hôm nay là ngày gì? Những người cậu sắp gặp hôm nay đều là những nhân vật lớn trong làng giải trí. Tục ngữ nói " Người tốt vì lụa ngựa dựa vào yên", còn trong làng giải trí thì lại nhìn tướng mạo mà đối xử, nếu ăn mặc không tươm tất, những người đó sẽ coi thường cậu từ tận đáy lòng. Cậu đã tốt nghiệp rồi, không còn là một đứa trẻ nữa, những nguyên tắc này sau này cũng sẽ áp dụng cho cậu. Cứ suy nghĩ thêm đi, đừng mong tôi sẽ nhắc nhở cậu về mọi thứ, Trần tổng tôi là người rất bận rộn, không có thời gian..."
"Trần Viễn Văn" Hứa Vị cắt ngang, đột nhiên gọi tên anh.
"Cậu gọi cái gì đó?" Anh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nói: "Cậu gọi tên họ ai đó? Thiết nghĩ tôi cần phải dạy bảo cậu một chút nữa...!"
"Tôi muốn ** anh" Hứa Vi vòng tay qua eo anh, ấn anh vào người mình, đẩy về phía trước, "Ngay bây giờ."
"Uống nhầm thuốc à?!" Anh đẩy Hứa Vị ra, nhảy xuống giường bắt đầu mặc quần áo, "Cũng không nhìn em bây giờ là mấy giờ, lát nữa còn có việc quan trọng đấy. Suốt ngày chỉ biết ** **, cậu là máy ** hả."
Vừa nói anh vừa mặc quần áo, sự kiện hôm nay khá trang trọng, anh đặc biệt chọn một chiếc áo sơ mi lụa satin màu xanh da trời, kết hợp với quần tây đen, sau khi dạy Hứa Vị một bài học, anh chuyên tâm mặc quần áo của mình, vừa mới mặc quần áo vào, đang cúi đầu định kéo khóa, Hứa Vi đột nhiên từ phía sau đi tới, nắm lấy bàn tay đang kéo đầu khóa của anh.
Hứa Vi nói: "Vậy lúc về làm lần nữa nhé?"
Xét theo tư thế này, có vẻ như nếu anh không đồng ý thì sẽ không cho anh mặc quần áo.
Anh gần như cười lớn.
Bình thường hai người đều là củi khô, vừa chạm vào là lửa sẽ bùng lên, trong biệt thự này không có ngóc ngách nào mà họ chưa khám phá, sao bây giờ từ miệng Hứa Vị lại giống như anh để cậu thèm thuồng chết đói vậy.
Điều quan trọng nhất là hai người mới ở trong phòng tắm đùa giỡn hơn một giờ, mông anh vẫn còn đau nhức, có thể nói lý lẽ chút không?!
Anh quay người lại, giơ tay chọc vào ngực Hứa Vị: "Cậu bị bệnh à?"
"Làm hay không?" Hứa Vi mặc kệ, đè chặt eo anh, ép anh vào tủ quần áo một cách bá đạo.
Thấy thời gian thỏa thuận với Tống Thanh Hà sắp đến, anh thực sự không còn thời gian để tranh cãi với Hứa Vị nữa, liền trừng mắt nhìn cậu quát to: "Làm, làm, làm, tôi thật sự chịu thua cậu đấy, mặc quần áo đi, chuẩn bị đi thôi!"
Lúc này Hứa Vị mới hài lòng, nhếch lên khóe môi, cúi đầu hôn lên môi anh, nói: "Được, đi thôi."
Tác giả: Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp viết về "Chiến trường bi thảm" khi mọi người gặp nhau, nhưng không ngờ viết xong thấy chán chán nên chương này vẫn ngọt ngào nhé ~
Anh lấy bao thuốc lá từ ngăn kéo trong cùng, lấy một điếu ra và châm lửa.
Hứa Vị không thích anh hút thuốc, khi còn sống một mình, hộp thuốc bị ném khắp nơi trong nhà, nhưng từ khi Hứa Vị chuyển đến, cậu đã thu và ném đi tất cả đi, ngoại trừ những điếu thuốc anh lén giấu trong ngăn kéo ngoài phòng khách này.
Hứa Vi cũng biết anh giấu thuốc ở đây, nhưng cũng không nói nhiều.
Trời đã rất khuya, anh đang đứng trước cửa sổ kính ở phòng khách, im lặng hút thuốc thì cơ thể đột nhiên bị ôm từ phía sau.
Hứa Vi vòng tay qua eo anh, ôm anh vào lòng, tựa đầu mình vào vai anh, hỏi: "Sao anh lại trốn ở đây hút thuốc?"
Trần Viễn Văn chậm rãi thở ra một làn khói, không quay đầu lại, vẫn nhìn màn đêm trước mặt, vô cảm nói: "Tôi nghiện thuốc mà."
Hứa Vị không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm và hôn nhẹ lên dái tai anh.
Hút xong một điếu thuốc, anh quay người nhìn cậu, nói: "Cậu biết Tống Thanh Hà sao?"
Hứa Vi cầm lấy tàn thuốc đang cháy trên tay anh, nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi có quen biết nhau."
Anh hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Sao cậu chưa bao giờ nói với tôi?"
"Anh không hỏi, tôi cũng nghĩ chuyện đó không quan trọng."
"Không quan trọng?" Anh hừ lạnh, "Tôi làm trong giới giải trí, có quan hệ như nào với Tống Thanh Hà cậu biết rõ, nhưng lại nói không quan trọng?"
Hứa Vị cúi đầu đi tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, cười nói: "Anh ghen à?"
"Đừng ảo tưởng nữa." anh đẩy Hứa Vị ra sau, hỏi bằng giọng bình tĩnh, "Cậu và anh ta có quan hệ gì?"
Hứa Vi không hề dao động vì cái đẩy của anh, ôm chặt lấy eo anh, lại kéo anh vào lòng mình: "Bố mẹ anh ấy biết bố mẹ tôi, hai nhà là bạn bè, ngoài ra chúng tôi không có quan hệ nào khác."
"Chỉ thế thôi sao?" Rõ ràng anh không tin.
"Chỉ vậy thôi" Hứa Vi gật đầu, "Anh ấy lớn hơn tôi gần 10 tuổi, tôi và anh ấy còn có quan hệ gì nữa?"
Anh chế nhạo: "Tôi cũng hơn cậu 7 tuổi đấy thôi. Nếu cậu có thể có quan hệ với tôi thì tại sao lại không thể có quan hệ với anh ta?"
Đôi mắt Hứa Vị đột nhiên trở nên sâu thẳm, đưa tay nâng cằm anh hỏi: "Tôi và anh có quan hệ gì?"
"Cậu cho là quan hệ gì?"
"Tôi không biết" Hứa Vi lấy tay xoa xoa khóe miệng: "Tôi nghe lời Trần tổng, Trần tổng nói thế nào thì là như vậy."
Mối quan hệ của anh với Hứa Vị là gì?
Vốn dĩ anh định giữ Hứa Vị làm người tình nhỏ của mình như trước, ký hợp đồng với cậu, tiêu tiền cho cậu, để Hứa Vị ở bên cạnh anh lặng lẽ ngoan ngoãn cho đến khi anh chán.
Nhưng bây giờ mối quan hệ của họ rõ ràng đã vượt quá sự mong đợi của anh.
Anh để Hứa Vị chuyển đến nhà mình sống chung- nơi mà chưa từng có ai được phép đến, anh cho phép Hứa Vị can thiệp vào cuộc sống và thói quen của mình, anh bao dung cho tính khí thất thường của cậu.
Sự xuất hiện của nhiều dấu hiệu khác nhau và sự phát triển mất kiểm soát khiến anh không thể đưa ra định vị chính xác về mối quan hệ của mình với Hứa Vị.
Phân tích cuối cùng, Trần Viễn Văn cảm thấy là do mình không đè được Hứa Vị, cái này gọi là vì không chiếm được nên mãi canh cánh trong lòng.
Anh nhếch khóe miệng cười, giọng điệu thản nhiên nói: "Tôi nói cái gì? Tôi nói tôi là cấp trên của cậu, cậu là cấp dưới của tôi, nếu có lòng tự giác của cấp dưới thì nên nghe lời. Sau này cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn. Nằm xuống để tôi chịch cậu, nếu không sẽ không quan tâm cậu nữa."
Hứa Vị không hùa theo trò đùa của anh như thường lệ, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn anh.
Anh cảm thấy có chút chột dạ, nắm lấy cánh tay Hứa Vị, định hôn, nhưng Hứa Vị đột nhiên cười.
Khẽ kéo đôi môi mỏng của mình để phác thảo một đường cong đẹp mắt, Hứa Vị nói: "Trần tổng đây là đang quy tắc ngầm với tôi phải không?"
Anh thở phào nhẹ nhõm, giơ tay ôm lấy cổ Hứa Vị, "Đúng vậy, quy tắc rõ ràng, cậu không muốn tuân theo không?"
Chưa kịp nói xong, anh đã thò tay vào vạt áo Hứa Vị, tùy tiện vuốt ve cơ bụng cậu: "Cậu không muốn cũng vô dụng, không muốn tôi liền cưỡng ép cậu."
"Tôi sợ quá" Hứa Vị vừa nói vừa giơ tay cởi áo sơ mi, phơi bày thân hình trần trụi và khỏe mạnh trước mặt: "Để tôi xem Trần tổng muốn cưỡng ép tôi như nào."
Hai người ôm nhau, da thịt chạm vào nhau, Hứa Vị vừa mới tắm xong, bộ ngực trần còn đọng nước, khiến làn da càng thêm gợi cảm, anh cúi đầu, vùi mặt vào ngực Hứa Vị, lè lưỡi ra liếm đi, khàn giọng nói: "Như vậy được không?"
Hứa Vị thở gấp vì hành động đột ngột của anh, ôm eo anh và đẩy mạnh ấn anh vào cửa kính.
...
Đêm hôm sau, trước khi ra ngoài dự tiệc, hai người lại làm trong phòng tắm, vốn dĩ chỉ muốn tắm rửa thay quần áo rồi mới ra ngoài, không ngờ Trần Viễn Văn đang tắm rửa trong nhà, Hứa Vị đột nhiên mở cửa ra bước vào.
Cậu trần truồng, bước tới gần anh, ôm anh từ phía sau nói: "Chúng ta tắm chung nhé."
Sau đó họ cùng nhau tắm, nhưng việc tắm rất tốn thời gian và sức lực, phải đến một giờ sau, Trần Viễn Văn mới kiệt sức và được Hứa Vị đưa ra khỏi phòng tắm.
Nhưng may mắn là thời gian vẫn còn sớm, vẫn có thể nghỉ ngơi.
Hứa Vị bế Trần Viễn Văn lên giường, để anh nằm nghỉ một lúc, sau đó mở tủ quần áo sau lưng lấy ra một chiếc quần jean và áo phông đen tuyền.
"Tối nay cậu định mặc cái này?" Trần Viễn Văn tựa như mỹ nhân ngủ trong rừng, vô tư nằm trên giường với cặp mông trần, hai tay đỡ đầu nhìn Hứa Vị.
"Ừ." Máy điều hòa trong phòng được bật lên, Hứa Vi kéo chăn đắp cho anh.
"Cậu lại mở tủ ra." anh chỉ vào phần bên trái của tủ, là nơi thường để quần áo của mình: "Ở trong cùng có hai bộ vest, đều vừa cỡ cậu. Nhìn xem thích bộ nào, đổi bộ này đi. "
Hứa Vị lại mở cửa tủ ra, nhìn thấy hai bộ vest ở phía bên trong cùng, một đen một trắng, kích thước rõ ràng lớn hơn những bộ quần áo bên cạnh, Hứa Vị lấy bộ vest đen ra, đóng cửa tủ lại, rồi quay lại nhìn anh.
"Anh mua nó cho tôi khi nào?"
Anh vén chăn ngồi dậy, ngồi ở mép giường, cầm lấy bộ đồ trong tay Hứa Vị, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hứa Vị nhấc cánh tay lên, tự mình mặc quần áo cho cậu.
Hứa Vị quá cao, anh ngồi ở mép giường cũng không thể với tới nên anh dứt khoát nhấc chân lên quỳ đứng trên giường đối mặt Hứa Vị, cài khuy áo cho cậu.
Hứa Vị cúi đầu nhìn anh.
Anh vốn đã rất xinh đẹp, làn da trắng ngần, khuôn mặt thanh tú, lúc này anh trần trụi, quỳ trước mặt cậu, cẩn thận và chu đáo chỉnh trang cho cậu, Hứa Vị trước đây chưa bao giờ dám nghĩ đến cảnh tượng này.
Trần Viễn Văn vốn là người như vậy, một khi anh không vừa lòng, anh có thể khiến bạn tức giận đến run người, nhưng nếu anh muốn tốt với ai đó, anh cũng sẽ hết lòng yêu thương sủng bạn lên trời.
Vừa cài cúc áo cho Hứa Vị, anh vừa nhẹ nhàng thì thầm: "Tôi không quan tâm bình thường cậu áo thun quần jean hay không, nhưng hôm nay là ngày gì? Những người cậu sắp gặp hôm nay đều là những nhân vật lớn trong làng giải trí. Tục ngữ nói " Người tốt vì lụa ngựa dựa vào yên", còn trong làng giải trí thì lại nhìn tướng mạo mà đối xử, nếu ăn mặc không tươm tất, những người đó sẽ coi thường cậu từ tận đáy lòng. Cậu đã tốt nghiệp rồi, không còn là một đứa trẻ nữa, những nguyên tắc này sau này cũng sẽ áp dụng cho cậu. Cứ suy nghĩ thêm đi, đừng mong tôi sẽ nhắc nhở cậu về mọi thứ, Trần tổng tôi là người rất bận rộn, không có thời gian..."
"Trần Viễn Văn" Hứa Vị cắt ngang, đột nhiên gọi tên anh.
"Cậu gọi cái gì đó?" Anh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nói: "Cậu gọi tên họ ai đó? Thiết nghĩ tôi cần phải dạy bảo cậu một chút nữa...!"
"Tôi muốn ** anh" Hứa Vi vòng tay qua eo anh, ấn anh vào người mình, đẩy về phía trước, "Ngay bây giờ."
"Uống nhầm thuốc à?!" Anh đẩy Hứa Vị ra, nhảy xuống giường bắt đầu mặc quần áo, "Cũng không nhìn em bây giờ là mấy giờ, lát nữa còn có việc quan trọng đấy. Suốt ngày chỉ biết ** **, cậu là máy ** hả."
Vừa nói anh vừa mặc quần áo, sự kiện hôm nay khá trang trọng, anh đặc biệt chọn một chiếc áo sơ mi lụa satin màu xanh da trời, kết hợp với quần tây đen, sau khi dạy Hứa Vị một bài học, anh chuyên tâm mặc quần áo của mình, vừa mới mặc quần áo vào, đang cúi đầu định kéo khóa, Hứa Vi đột nhiên từ phía sau đi tới, nắm lấy bàn tay đang kéo đầu khóa của anh.
Hứa Vi nói: "Vậy lúc về làm lần nữa nhé?"
Xét theo tư thế này, có vẻ như nếu anh không đồng ý thì sẽ không cho anh mặc quần áo.
Anh gần như cười lớn.
Bình thường hai người đều là củi khô, vừa chạm vào là lửa sẽ bùng lên, trong biệt thự này không có ngóc ngách nào mà họ chưa khám phá, sao bây giờ từ miệng Hứa Vị lại giống như anh để cậu thèm thuồng chết đói vậy.
Điều quan trọng nhất là hai người mới ở trong phòng tắm đùa giỡn hơn một giờ, mông anh vẫn còn đau nhức, có thể nói lý lẽ chút không?!
Anh quay người lại, giơ tay chọc vào ngực Hứa Vị: "Cậu bị bệnh à?"
"Làm hay không?" Hứa Vi mặc kệ, đè chặt eo anh, ép anh vào tủ quần áo một cách bá đạo.
Thấy thời gian thỏa thuận với Tống Thanh Hà sắp đến, anh thực sự không còn thời gian để tranh cãi với Hứa Vị nữa, liền trừng mắt nhìn cậu quát to: "Làm, làm, làm, tôi thật sự chịu thua cậu đấy, mặc quần áo đi, chuẩn bị đi thôi!"
Lúc này Hứa Vị mới hài lòng, nhếch lên khóe môi, cúi đầu hôn lên môi anh, nói: "Được, đi thôi."
Tác giả: Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp viết về "Chiến trường bi thảm" khi mọi người gặp nhau, nhưng không ngờ viết xong thấy chán chán nên chương này vẫn ngọt ngào nhé ~