Chương 6
Quý Tiêu ở phía sau lúc này mới nhận ra người đàn ông trước mặt chính là Quý Thanh Vân – người cha Alpha đê tiện của cô ở thế giới này. Hắn là một kẻ đạo đức giả, vong ân bội nghĩa, nhân lúc người bạn tốt của mình bị tai nạn qua đời liền chiếm đoạt hết tài sản mà họ để lại cho con gái.
Quý Tiêu lén nhìn Ngụy Khinh Ngữ, lại thấy ánh mắt nàng thật bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt xanh đậm lại ẩn chứa sự hận thù không gì tả nổi.
Miễn cưỡng chào hỏi một câu khô khan, Ngụy Khinh Ngữ không nói gì nữa, xách ba-lô đi lên lầu.
Quý Tiêu nhìn bóng lưng Ngụy Khinh Ngữ rời đi, không biết sao trong lòng lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
"Tiêu Tiêu, hôm nay con với Ngụy Khinh Ngữ về chung sao?"
Quý Thanh Vân tiến lại gần chỗ Quý Tiêu, ân cần hỏi han, cũng không chú ý tới trạng thái thay đổi của cô.
Quý Tiêu nhìn hắn, trong lòng tràn đầy rẫy sự chán ghét, không muốn để ý tới. Nhưng vì e ngại thân phận hiện tại của mình, nên cô đành miễn cưỡng trả lời: "Không có, là lúc về tới cửa mới vô tình gặp nhau."
"Thì ra là vậy, vừa rồi ba nhìn thấy cả hai cùng nhau vào cửa, còn tưởng rằng hai đứa đã trở lại giống như lúc nhỏ." Quý Thanh Vân cười cười, trong giọng nói còn mang theo vẻ tiếc nuối.
Quý Tiêu có chút kinh ngạc, nghe lời này của Quý Thanh Vân khiến cô có cảm giác rằng lúc nhỏ nguyên chủ và Ngụy Khinh Ngữ có quan hệ rất thân thiết gần gũi.
Nghĩ cũng phải, Quý Thanh Vân là bạn tốt của cha mẹ nàng, cho nên nguyên chủ với Ngụy Khinh Ngữ chắc chắn đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ.
Nhưng vì lý do gì mà khi lớn lên quan hệ của họ lại thành ra như vầy?
Quý Tiêu cố gắng nhớ lại, nhưng cũng vô ích.
Quý Thanh Vân lại hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô: "Ba cũng vừa mới về nước hôm nay, nghe nói con đuổi việc Tiểu Ngải và Tiểu Từ rồi. Có chuyện gì vậy? Bọn họ chọc giận con sao? Kể ba nghe đi."
Quý Tiêu nhìn người đàn ông xa lạ bên cạnh mà cứng người lại. Này ông già, ông dựa hơi gần rồi đấy?
Mà Tiểu Ngải với Tiểu Từ là ai vậy?
Chẳng lẽ là hầu gái A và C sao?
Nhớ tới hai người này, Quý Tiêu cũng không có gì để giải thích, càng không muốn nói nhiều. Cô không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu đáp cho có lệ: "Không có gì, thấy phiền nên đuổi đi thôi."
Nói xong Quý Tiêu mới nhận ra cách nói chuyện của mình có chút thiếu tôn trọng, người đối diện dẫu sao cũng là cha của Quý Tiêu trong nguyên tác.
Chỉ thấy Quý Thanh Vân nghe xong thì liền nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi xua tay: "Phiền thì đổi, ngày mai ba kêu dì Ngô đi tuyển mấy người tốt hơn."
Không hề để ý đến hành vi thiếu tôn trọng của Quý Tiêu.
Quý Tiêu hơi sửng sốt, lúc này cô mới nhớ ra trong sách có viết rằng Quý Thanh Vân là người cực kỳ nuông chiều con gái.
Hắn là một người có tính trăng hoa ong bướm, không có kết hôn nhưng vì cô con gái rượu này mà bất chấp tất cả, chiều chuộng Quý Tiêu đến mức kiêu căng ngạo mạn.
Quý Thanh Vân: "Lần này chọn hai người có kinh nghiệm tốt một chút. Dì Tôn của con mấy ngày nay vừa tuyển được thêm vài người hầu vào nhà, có vẻ không tệ đâu, cho con đó."
Nghe được lời này của Quý Thanh Vân, Quý Tiêu vội từ chối: "Không cần."
Trong nguyên tác, người gọi là dì Tôn kia chính là tình nhân số một của Quý Thanh Vân.
Tuy rằng bà ấy là Beta, nhưng bởi vì rất được lòng Quý Thanh Vân nên đã trở thành người bên cạnh hắn lâu nhất suốt bao năm qua.
Những người mà dì Tôn tuyển vào làm, Quý Tiêu dùng ngón chân cũng có thể đoán ra được họ là loại người gì.
Cô là một Alpha tuân thủ pháp luật, nhưng không có phúc để hưởng rồi.
Quý Thanh Vân khó hiểu: "Làm sao vậy? Là người của ba mà con còn không yên tâm hả? Đều là tốt nhất đó."
Quý Tiêu lắc đầu, lấy cớ khéo léo từ chối: "Con gần đây muốn yên tĩnh, không thích trong nhà có nhiều người như vậy. Biệt thự này chỉ có hai tầng thôi, không cần dùng nhiều người như thế."
Quý Thanh Vân vẻ mặt ngạc nhiên, gật gật đầu; "Thôi được, Tiêu Tiêu của chúng ta trưởng thành rồi, nếu con đã có quyết định của riêng mình thì ba cũng không phản đối."
Nói xong hắn lại lấy di động từ trong túi ra, vừa bấm vừa nói: "Hay là như vậy đi, ba tăng thêm tiền tiêu vặt mỗi tháng của con thành 30 vạn tệ nhé. Con muốn ăn gì chơi gì cũng được, miễn là con cảm thấy vui vẻ."
Quý Tiêu nghe thấy tiếng tiền vàng ào ạt đổ vào túi vang lên trong đầu, cô không nghĩ đời này bản thân lại có cơ hội nhìn thấy được nhiều tiền đến như vậy chỉ trong một lần.
Đây là cuộc sống của người giàu sao?
Quý Thanh Vân thấy Quý Tiêu không trả lời, như hiểu ra điều gì: "Hừm, 30 vạn vẫn còn hơi ít, vậy tăng lên 66 vạn đi, số đẹp sẽ may mắn hơn."
Quý Tiêu đang còn hoa mắt vì số tiền 30 vạn kia, lại càng thêm choáng váng đầu óc khi Quý Thanh Vân nói ra mấy con số sáu.
Cô là một sinh viên đại học bình thường, mỗi tháng chi tiêu cũng không quá ba vạn đồng. Cô thật sự không thể nào nhận nổi, làm sao dùng hết số tiền lớn như vậy chứ?
Quý Tiêu vội từ chối: "Ba, con thật sự không dùng hết nhiều tiền như vậy đâu."
Quý Thanh Vân hơi bất ngờ trước sự từ chối đột ngột của Quý Tiêu. Hắn nghĩ, con gái đã lớn thật rồi, đã biết chi tiêu tiết kiệm rồi. Tuy trong lòng xúc động không thôi, nhưng hắn vẫn chuyển tiền cho Quý Tiêu không chút do dự: "Tiêu Tiêu, con không cần phải tiết kiệm cho ba làm gì, tiền cho con đều là của con, cứ xài đi. Gần đây thị trường hoạt động tốt, các dự án mới của công ty thu được rất nhiều khoản lời. Ba kiếm được không ít, vì thế con cứ thoải mái tiêu xài đi."
Quý Tiêu nhìn bộ dạng phóng khoáng của Quý Thanh Vân, không khỏi giật giật khóe miệng.
Ba à, dự án mới kia là tài sản của cha mẹ Ngụy Khinh Ngữ đúng không?
Ba chiếm đoạt tài sản của người khác như loài tu hú đi chiếm tổ vậy, ban đêm ngủ không sợ gặp ác mộng à?
Quý Tiêu còn đang thầm mắng Quý Thanh Vân thì dì Ngô bước đến, nói: "Ông chủ, tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ."
"Được rồi, đi ăn cơm thôi."
Quý Thanh Vân gật đầu, nói với vẻ quan tâm: "Nghe nói hôm nay có bài kiểm tra lấy điểm chia lớp, Tiêu Tiêu làm bài được không con?"
Quý Tiêu cảm thấy như một nhát dao đâm vào tim mình, lủi thủi theo sau Quý Thanh Vân, trả lời cho có lệ: "Cũng tạm được ạ."
Quý Thanh Vân nghe vậy, đặt tay lên vai Quý Tiêu nhẹ nhàng an ủi: "Đừng quá áp lực, con còn nhỏ, cũng mới vừa phân hóa thôi. Đừng cố học đến mệt mỏi, cứ thong thả đi."
Bàn tay to nặng của người đàn ông trên bả vai Quý Tiêu, hơi nóng cùng với chút ẩm ướt của mồ hôi và vẻ dịu dàng quá mức của Quý Thanh Vân khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
Quý Tiêu gật đầu, nhanh chân đi đến bàn ăn.
Quý Thanh Vân nghĩ chắc là do con gái đói bụng quá nên cũng không để ý, kéo ghế ngồi xuống vị trí đối diện Quý Tiêu.
Bữa tối sớm đã được người hầu dọn ra, Quý Tiêu nhìn hai bộ chén đũa trên bàn, lại nhìn lên cửa phòng vẫn đang đóng chặt ở trên lầu, tâm tình có chút biến đổi.
Người trong nhà căn bản đều không quan tâm đến việc Ngụy Khinh Ngữ có dùng bữa hay không. Nhưng hôm nay thi nhiều môn như vậy trong cùng một ngày, đến cô còn cảm thấy đói lả cả người thì làm sao một Omega như Ngụy Khinh Ngữ lại không đói cho được.
Sợ là nếu không ăn tối thì sẽ xỉu mất.
Quý Tiêu nhìn Quý Thanh Vân đang ngồi ở đối diện cô, phân vân không biết có nên gọi Ngụy Khinh Ngữ xuống dùng bữa hay không?
Hay đợi lát nữa kêu người mang lên cho nàng vậy.
Quý Tiêu trong lòng âm thầm đưa ra quyết định, cô cầm đũa gắp cho mình một con tôm.
Quý Thanh Vân đột nhiên lên tiếng: "Dì Ngô, không gọi Khinh Ngữ xuống ăn tối sao?"
Dì Ngô lảng tránh: "Ngụy tiểu thư có vẻ không khỏe ạ."
Quý Thanh Vân nhíu mày: "Không khỏe thì cũng nên ăn một chút, lấy thêm một bộ chén đũa nữa rồi lên gọi con bé xuống dùng bữa."
"Vâng."
Quý Tiêu nhìn nhìn dì Ngô gật đầu rồi đi lên lầu, sau đó lại nhìn sang người cha ở phía đối diện, cảm thấy hắn còn có chút lương tâm.
Một lúc sau, từ phòng của Ngụy Khinh Ngữ vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của dì Ngô cũng truyền đến: "Ngụy tiểu thư, ông chủ gọi cô xuống dùng bữa."
Ngụy Khinh Ngữ đưa mắt nhìn xuống dưới lầu, thấy cha con Quý Tiêu đang ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, hơi nhíu mày lại: "Tôi cảm thấy không khỏe lắm, không cần dùng bữa."
Dì Ngô cười trừ: "Ông chủ nói cô không khỏe thì phải ăn cơm, nếu không thì làm sao mà khoẻ lên được."
Ngụy Khinh Ngữ không nói nên lời, nàng biết Quý Thanh Vân đã hạ quyết tâm phải bắt mình phải xuống dưới. Nàng đành buông lỏng tay nắm cửa rồi theo dì Ngô đi xuống lầu.
Cầu thang gỗ cứng chắn phát ra âm thanh lộc cộc, Ngụy Khinh Ngữ đi sau lưng dì Ngô âm thầm đưa tay lên miết chặt miếng dán ức chế ở sau gáy.
"Khinh Ngữ, đã lâu không gặp, mau ngồi xuống ăn cơm đi."
Quý Thanh Vân nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ đi xuống, nét mặt càng thêm hiền hậu.
Ngụy Khinh Ngữ "vâng" một tiếng dưới ánh nhìn chằm chằm của hắn. Nàng cố tình ngó lơ bộ chén đũa được đặt cạnh ông ta, đi tới bên cạnh Quý Tiêu kéo ghế ngồi xuống.
Quý Thanh Vân cũng tỏ vẻ không khó chịu, lại nói: "Quan hệ của Khinh Ngữ với Tiêu Tiêu vẫn rất tốt nhỉ."
Quý Tiêu khóe miệng giật giật, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi khi thấy Ngụy Khinh Ngữ ngồi xuống cạnh mình.
Quý Tiêu nhìn nàng yên lặng ăn cơm, trong lòng tự hỏi: Vì sao nàng ghét mình như vậy mà lại muốn ngồi cạnh mình.
Không khí trên bàn ăn có chút an tĩnh, hầu như chỉ có mình Quý Thanh Vân độc thoại. Quý Tiêu không có mấy thiện cảm với ông ta, nhưng vì cô là con gái rượu nên có không để ý cũng không sợ bị hắn giận.
Ngụy Khinh Ngữ thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, mỗi lần Quý Thanh Vân nói nàng lại "vừa đúng lúc" ăn một chút cơm, cả người toát ra sự vô cảm, giống y như một cỗ máy được lập trình sẵn.
Không biết từ khi nào mà không khi trên bàn ăn lại bắt đầu trở nên kỳ quái, Quý Tiêu hình như ngửi thấy mùi hương gì đó rất bất thường.
Giống như mùi xạ hương, nhưng lại chẳng đủ tinh khiết, thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Tâm trạng Quý Tiêu vô cớ trở nên kích động, cả người bực bội, như thể ai đó đang khiêu khích cô.
Cô bối rối ngẩng đầu lên nhìn, lại nhận ra rằng Quý Thanh Vân đang nhìn Ngụy Khinh Ngữ với nụ cười xấu xa.
Mùi xạ hương vẩn đục này là từ người hắn thoát ra.
Thì ra cái mùi khiến Quý Tiêu khó chịu này là mùi pheromone của Quý Thanh Vân.
Alpha luôn có sự tranh giành lẫn nhau, vì thế họ sẽ rất khó chịu khi một Alpha khác phóng thích pheromone ở gần đó.
Cũng là nguyên nhân gây nên những cuộc ẩu đả giữa các Alpha với nhau.
Quý Tiêu cố kiềm chế sự khó chịu trong lồng ngực, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao Ngụy Khinh Ngữ lại chọn ngồi cạnh mình chứ không phải Quý Thanh Vân.
Dù gì cũng đáng tuổi cha chú, vậy mà người cha này của cô lại như một kẻ biến thái thèm khát đứa con gái của bạn thân!
Cũng chẳng màng đến cô con gái Alpha đang ở trước mặt mình.
Ông già biến thái! Lưu manh!
Còn tưởng ông ta tốt bụng thật, hoá ra là đang chờ đợi con mồi!
Quý Tiêu trong lòng mắng chửi Quý Thanh Vân như con, lại nghe bên tai một tiếng "choang" của chiếc đũa khi va chạm với chén đĩa.
Ngụy Khinh Ngữ cúi đầu xuống, để làn tóc dài che đi nửa khuôn mặt của mình, nàng cố nắm chặt chiếc đũa, ngón tay khẽ run lên, Quý Tiêu biết nàng đang bị ảnh hưởng bởi pheromone của Quý Thanh Vân.
Quý Thanh Vân: "Sao thế, Khinh Ngữ không khỏe sao? Hay để chú chở con đến bệnh viện nha?"
Lòng Quý Tiêu lập tức căng thẳng, Quý Thanh Vân nghĩ là cô không biết hắn đang muốn làm gì hay sao.
Tên khốn này muốn kiếm cớ đem Ngụy Khinh Ngữ ra ngoài để làm chuyện vô liêm à!
Nói xong, Quý Thanh Vân liền đứng dậy đi gần đến chỗ Ngụy Khinh Ngữ, nàng lúc này đang vô cùng chật vật, không thể tránh né. Quý Tiêu vội đưa tay bắt lấy tay Ngụy Khinh Ngữ.
"Thật sự không khỏe sao? Tôi lại không cảm thấy như vậy." Quý Tiêu gằn giọng.
Ngụy Khinh Ngữ cố hết sức ngẩng đầu liếc Quý Tiêu một cái, đôi mắt sâu thẳm màu xanh như một tảng băng vĩnh cửu tràn ngập sự cảnh giác, đến Quý Thanh Vân cũng bị sững sờ một phen.
Quý Tiêu sợ tới mức da đầu tê rần, nhưng vẫn cứng giọng nói: "Này, đừng có giả vờ đáng thương ở đây! Bài thi hôm nay còn có mấy câu tôi chưa hiểu, cô phải giảng lại hết cho tôi! Đừng có mà giả bệnh để kiếm cớ lảng tránh!"
Quý Thanh Vân còn đang rất khó hiểu về lời nói của con gái, nhưng vẫn giả bộ tử tế hỏi: "Con thực sự không sao chứ Khinh Ngữ?"
Pheromone của Quý Thanh Vân quá mạnh, nó khiến dòng suy nghĩ của Ngụy Khinh Ngữ bị ảnh hưởng. Về mục đích trong lời nói của Quý Tiêu, nàng không thể nào hiểu được.
Chỉ là, nếu phải chọn việc nghe lời Quý Thanh Vân rồi đến bệnh viện để "kiểm tra thân thể" thì chẳng thà nàng chọn ở nhà với Quý Tiêu còn hơn, ít nhất là cảm giác bị cô ta ép buộc ở lại còn quen thuộc hơn.
Ngụy Khinh Ngữ cố gắng giữ chất giọng bình tĩnh nhất có thể để đáp một tiếng "vâng."
Quý Tiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vậy cô lên phòng chuẩn bị đi! Tôi không đủ kiên nhẫn để đợi cô suy nghĩ xong mới trả lời câu hỏi của tôi đâu."
"Được." Ngụy Khinh Ngữ nghiến răng đáp, sau đó từ trên ghế đứng lên.
Nàng là Omega cấp S, rất dễ bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha, chân tay bây giờ chẳng có chút sức lực nào, mỗi bước đi đều phải rất gắng gượng.
Ngụy Khinh Ngữ bám vào tay vịn cầu thang từng bước đi lên lầu hai, tuy là bị ảnh hưởng từ pheromone của Quý Thanh Vân, nhưng mọi việc lại không tệ như trước kia.
Sau khi tránh xa khỏi tầm ảnh hưởng pheromone của Quý Thanh Vân, nàng đã dần hồi phục lại, cảm giác khó chịu trong lòng đã vơi đi phân nửa.
Ngụy Khinh Ngữ theo bản năng chạm vào miếng dán ức chế sau gáy, chỉ hơi ướt một chút, nàng chưa từng gặp qua trường hợp thế này.
Thật giống như trong cơ thể nàng đang tồn tại pheromone của một Alpha khác, nó bảo vệ nàng, giúp nàng chống lại pheromone của Quý Thanh Vân.
Pheromone của một Alpha khác...
Ngụy Khinh Ngữ vì mải chìm trong suy nghĩ mà lơ đãng bước hụt một bước.
Nàng nhận ra mình vừa bị trượt chân, cả người sắp sửa ngã nhào về phía sau. Đúng lúc này, một đôi tay tinh tế đặt trên eo Nguỵ Khinh Ngữ, ôm chặt nàng vào lòng.
Giống như đột ngột rơi xuống chiếc nệm êm ái, khơi dậy một làn hương Brandy đào đang ẩn giấu bên trong.
Quý Tiêu mặt vô cảm nhìn Ngụy Khinh Ngữ nói: "Để cho cô biết mình sẽ phải giảng đoạn nào, tôi sẽ đi lên với cô."
——————
Edit: Mưng.
Beta: Hạ Yên.
Quý Tiêu lén nhìn Ngụy Khinh Ngữ, lại thấy ánh mắt nàng thật bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt xanh đậm lại ẩn chứa sự hận thù không gì tả nổi.
Miễn cưỡng chào hỏi một câu khô khan, Ngụy Khinh Ngữ không nói gì nữa, xách ba-lô đi lên lầu.
Quý Tiêu nhìn bóng lưng Ngụy Khinh Ngữ rời đi, không biết sao trong lòng lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
"Tiêu Tiêu, hôm nay con với Ngụy Khinh Ngữ về chung sao?"
Quý Thanh Vân tiến lại gần chỗ Quý Tiêu, ân cần hỏi han, cũng không chú ý tới trạng thái thay đổi của cô.
Quý Tiêu nhìn hắn, trong lòng tràn đầy rẫy sự chán ghét, không muốn để ý tới. Nhưng vì e ngại thân phận hiện tại của mình, nên cô đành miễn cưỡng trả lời: "Không có, là lúc về tới cửa mới vô tình gặp nhau."
"Thì ra là vậy, vừa rồi ba nhìn thấy cả hai cùng nhau vào cửa, còn tưởng rằng hai đứa đã trở lại giống như lúc nhỏ." Quý Thanh Vân cười cười, trong giọng nói còn mang theo vẻ tiếc nuối.
Quý Tiêu có chút kinh ngạc, nghe lời này của Quý Thanh Vân khiến cô có cảm giác rằng lúc nhỏ nguyên chủ và Ngụy Khinh Ngữ có quan hệ rất thân thiết gần gũi.
Nghĩ cũng phải, Quý Thanh Vân là bạn tốt của cha mẹ nàng, cho nên nguyên chủ với Ngụy Khinh Ngữ chắc chắn đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ.
Nhưng vì lý do gì mà khi lớn lên quan hệ của họ lại thành ra như vầy?
Quý Tiêu cố gắng nhớ lại, nhưng cũng vô ích.
Quý Thanh Vân lại hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô: "Ba cũng vừa mới về nước hôm nay, nghe nói con đuổi việc Tiểu Ngải và Tiểu Từ rồi. Có chuyện gì vậy? Bọn họ chọc giận con sao? Kể ba nghe đi."
Quý Tiêu nhìn người đàn ông xa lạ bên cạnh mà cứng người lại. Này ông già, ông dựa hơi gần rồi đấy?
Mà Tiểu Ngải với Tiểu Từ là ai vậy?
Chẳng lẽ là hầu gái A và C sao?
Nhớ tới hai người này, Quý Tiêu cũng không có gì để giải thích, càng không muốn nói nhiều. Cô không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu đáp cho có lệ: "Không có gì, thấy phiền nên đuổi đi thôi."
Nói xong Quý Tiêu mới nhận ra cách nói chuyện của mình có chút thiếu tôn trọng, người đối diện dẫu sao cũng là cha của Quý Tiêu trong nguyên tác.
Chỉ thấy Quý Thanh Vân nghe xong thì liền nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi xua tay: "Phiền thì đổi, ngày mai ba kêu dì Ngô đi tuyển mấy người tốt hơn."
Không hề để ý đến hành vi thiếu tôn trọng của Quý Tiêu.
Quý Tiêu hơi sửng sốt, lúc này cô mới nhớ ra trong sách có viết rằng Quý Thanh Vân là người cực kỳ nuông chiều con gái.
Hắn là một người có tính trăng hoa ong bướm, không có kết hôn nhưng vì cô con gái rượu này mà bất chấp tất cả, chiều chuộng Quý Tiêu đến mức kiêu căng ngạo mạn.
Quý Thanh Vân: "Lần này chọn hai người có kinh nghiệm tốt một chút. Dì Tôn của con mấy ngày nay vừa tuyển được thêm vài người hầu vào nhà, có vẻ không tệ đâu, cho con đó."
Nghe được lời này của Quý Thanh Vân, Quý Tiêu vội từ chối: "Không cần."
Trong nguyên tác, người gọi là dì Tôn kia chính là tình nhân số một của Quý Thanh Vân.
Tuy rằng bà ấy là Beta, nhưng bởi vì rất được lòng Quý Thanh Vân nên đã trở thành người bên cạnh hắn lâu nhất suốt bao năm qua.
Những người mà dì Tôn tuyển vào làm, Quý Tiêu dùng ngón chân cũng có thể đoán ra được họ là loại người gì.
Cô là một Alpha tuân thủ pháp luật, nhưng không có phúc để hưởng rồi.
Quý Thanh Vân khó hiểu: "Làm sao vậy? Là người của ba mà con còn không yên tâm hả? Đều là tốt nhất đó."
Quý Tiêu lắc đầu, lấy cớ khéo léo từ chối: "Con gần đây muốn yên tĩnh, không thích trong nhà có nhiều người như vậy. Biệt thự này chỉ có hai tầng thôi, không cần dùng nhiều người như thế."
Quý Thanh Vân vẻ mặt ngạc nhiên, gật gật đầu; "Thôi được, Tiêu Tiêu của chúng ta trưởng thành rồi, nếu con đã có quyết định của riêng mình thì ba cũng không phản đối."
Nói xong hắn lại lấy di động từ trong túi ra, vừa bấm vừa nói: "Hay là như vậy đi, ba tăng thêm tiền tiêu vặt mỗi tháng của con thành 30 vạn tệ nhé. Con muốn ăn gì chơi gì cũng được, miễn là con cảm thấy vui vẻ."
Quý Tiêu nghe thấy tiếng tiền vàng ào ạt đổ vào túi vang lên trong đầu, cô không nghĩ đời này bản thân lại có cơ hội nhìn thấy được nhiều tiền đến như vậy chỉ trong một lần.
Đây là cuộc sống của người giàu sao?
Quý Thanh Vân thấy Quý Tiêu không trả lời, như hiểu ra điều gì: "Hừm, 30 vạn vẫn còn hơi ít, vậy tăng lên 66 vạn đi, số đẹp sẽ may mắn hơn."
Quý Tiêu đang còn hoa mắt vì số tiền 30 vạn kia, lại càng thêm choáng váng đầu óc khi Quý Thanh Vân nói ra mấy con số sáu.
Cô là một sinh viên đại học bình thường, mỗi tháng chi tiêu cũng không quá ba vạn đồng. Cô thật sự không thể nào nhận nổi, làm sao dùng hết số tiền lớn như vậy chứ?
Quý Tiêu vội từ chối: "Ba, con thật sự không dùng hết nhiều tiền như vậy đâu."
Quý Thanh Vân hơi bất ngờ trước sự từ chối đột ngột của Quý Tiêu. Hắn nghĩ, con gái đã lớn thật rồi, đã biết chi tiêu tiết kiệm rồi. Tuy trong lòng xúc động không thôi, nhưng hắn vẫn chuyển tiền cho Quý Tiêu không chút do dự: "Tiêu Tiêu, con không cần phải tiết kiệm cho ba làm gì, tiền cho con đều là của con, cứ xài đi. Gần đây thị trường hoạt động tốt, các dự án mới của công ty thu được rất nhiều khoản lời. Ba kiếm được không ít, vì thế con cứ thoải mái tiêu xài đi."
Quý Tiêu nhìn bộ dạng phóng khoáng của Quý Thanh Vân, không khỏi giật giật khóe miệng.
Ba à, dự án mới kia là tài sản của cha mẹ Ngụy Khinh Ngữ đúng không?
Ba chiếm đoạt tài sản của người khác như loài tu hú đi chiếm tổ vậy, ban đêm ngủ không sợ gặp ác mộng à?
Quý Tiêu còn đang thầm mắng Quý Thanh Vân thì dì Ngô bước đến, nói: "Ông chủ, tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ."
"Được rồi, đi ăn cơm thôi."
Quý Thanh Vân gật đầu, nói với vẻ quan tâm: "Nghe nói hôm nay có bài kiểm tra lấy điểm chia lớp, Tiêu Tiêu làm bài được không con?"
Quý Tiêu cảm thấy như một nhát dao đâm vào tim mình, lủi thủi theo sau Quý Thanh Vân, trả lời cho có lệ: "Cũng tạm được ạ."
Quý Thanh Vân nghe vậy, đặt tay lên vai Quý Tiêu nhẹ nhàng an ủi: "Đừng quá áp lực, con còn nhỏ, cũng mới vừa phân hóa thôi. Đừng cố học đến mệt mỏi, cứ thong thả đi."
Bàn tay to nặng của người đàn ông trên bả vai Quý Tiêu, hơi nóng cùng với chút ẩm ướt của mồ hôi và vẻ dịu dàng quá mức của Quý Thanh Vân khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
Quý Tiêu gật đầu, nhanh chân đi đến bàn ăn.
Quý Thanh Vân nghĩ chắc là do con gái đói bụng quá nên cũng không để ý, kéo ghế ngồi xuống vị trí đối diện Quý Tiêu.
Bữa tối sớm đã được người hầu dọn ra, Quý Tiêu nhìn hai bộ chén đũa trên bàn, lại nhìn lên cửa phòng vẫn đang đóng chặt ở trên lầu, tâm tình có chút biến đổi.
Người trong nhà căn bản đều không quan tâm đến việc Ngụy Khinh Ngữ có dùng bữa hay không. Nhưng hôm nay thi nhiều môn như vậy trong cùng một ngày, đến cô còn cảm thấy đói lả cả người thì làm sao một Omega như Ngụy Khinh Ngữ lại không đói cho được.
Sợ là nếu không ăn tối thì sẽ xỉu mất.
Quý Tiêu nhìn Quý Thanh Vân đang ngồi ở đối diện cô, phân vân không biết có nên gọi Ngụy Khinh Ngữ xuống dùng bữa hay không?
Hay đợi lát nữa kêu người mang lên cho nàng vậy.
Quý Tiêu trong lòng âm thầm đưa ra quyết định, cô cầm đũa gắp cho mình một con tôm.
Quý Thanh Vân đột nhiên lên tiếng: "Dì Ngô, không gọi Khinh Ngữ xuống ăn tối sao?"
Dì Ngô lảng tránh: "Ngụy tiểu thư có vẻ không khỏe ạ."
Quý Thanh Vân nhíu mày: "Không khỏe thì cũng nên ăn một chút, lấy thêm một bộ chén đũa nữa rồi lên gọi con bé xuống dùng bữa."
"Vâng."
Quý Tiêu nhìn nhìn dì Ngô gật đầu rồi đi lên lầu, sau đó lại nhìn sang người cha ở phía đối diện, cảm thấy hắn còn có chút lương tâm.
Một lúc sau, từ phòng của Ngụy Khinh Ngữ vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của dì Ngô cũng truyền đến: "Ngụy tiểu thư, ông chủ gọi cô xuống dùng bữa."
Ngụy Khinh Ngữ đưa mắt nhìn xuống dưới lầu, thấy cha con Quý Tiêu đang ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, hơi nhíu mày lại: "Tôi cảm thấy không khỏe lắm, không cần dùng bữa."
Dì Ngô cười trừ: "Ông chủ nói cô không khỏe thì phải ăn cơm, nếu không thì làm sao mà khoẻ lên được."
Ngụy Khinh Ngữ không nói nên lời, nàng biết Quý Thanh Vân đã hạ quyết tâm phải bắt mình phải xuống dưới. Nàng đành buông lỏng tay nắm cửa rồi theo dì Ngô đi xuống lầu.
Cầu thang gỗ cứng chắn phát ra âm thanh lộc cộc, Ngụy Khinh Ngữ đi sau lưng dì Ngô âm thầm đưa tay lên miết chặt miếng dán ức chế ở sau gáy.
"Khinh Ngữ, đã lâu không gặp, mau ngồi xuống ăn cơm đi."
Quý Thanh Vân nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ đi xuống, nét mặt càng thêm hiền hậu.
Ngụy Khinh Ngữ "vâng" một tiếng dưới ánh nhìn chằm chằm của hắn. Nàng cố tình ngó lơ bộ chén đũa được đặt cạnh ông ta, đi tới bên cạnh Quý Tiêu kéo ghế ngồi xuống.
Quý Thanh Vân cũng tỏ vẻ không khó chịu, lại nói: "Quan hệ của Khinh Ngữ với Tiêu Tiêu vẫn rất tốt nhỉ."
Quý Tiêu khóe miệng giật giật, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi khi thấy Ngụy Khinh Ngữ ngồi xuống cạnh mình.
Quý Tiêu nhìn nàng yên lặng ăn cơm, trong lòng tự hỏi: Vì sao nàng ghét mình như vậy mà lại muốn ngồi cạnh mình.
Không khí trên bàn ăn có chút an tĩnh, hầu như chỉ có mình Quý Thanh Vân độc thoại. Quý Tiêu không có mấy thiện cảm với ông ta, nhưng vì cô là con gái rượu nên có không để ý cũng không sợ bị hắn giận.
Ngụy Khinh Ngữ thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, mỗi lần Quý Thanh Vân nói nàng lại "vừa đúng lúc" ăn một chút cơm, cả người toát ra sự vô cảm, giống y như một cỗ máy được lập trình sẵn.
Không biết từ khi nào mà không khi trên bàn ăn lại bắt đầu trở nên kỳ quái, Quý Tiêu hình như ngửi thấy mùi hương gì đó rất bất thường.
Giống như mùi xạ hương, nhưng lại chẳng đủ tinh khiết, thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Tâm trạng Quý Tiêu vô cớ trở nên kích động, cả người bực bội, như thể ai đó đang khiêu khích cô.
Cô bối rối ngẩng đầu lên nhìn, lại nhận ra rằng Quý Thanh Vân đang nhìn Ngụy Khinh Ngữ với nụ cười xấu xa.
Mùi xạ hương vẩn đục này là từ người hắn thoát ra.
Thì ra cái mùi khiến Quý Tiêu khó chịu này là mùi pheromone của Quý Thanh Vân.
Alpha luôn có sự tranh giành lẫn nhau, vì thế họ sẽ rất khó chịu khi một Alpha khác phóng thích pheromone ở gần đó.
Cũng là nguyên nhân gây nên những cuộc ẩu đả giữa các Alpha với nhau.
Quý Tiêu cố kiềm chế sự khó chịu trong lồng ngực, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao Ngụy Khinh Ngữ lại chọn ngồi cạnh mình chứ không phải Quý Thanh Vân.
Dù gì cũng đáng tuổi cha chú, vậy mà người cha này của cô lại như một kẻ biến thái thèm khát đứa con gái của bạn thân!
Cũng chẳng màng đến cô con gái Alpha đang ở trước mặt mình.
Ông già biến thái! Lưu manh!
Còn tưởng ông ta tốt bụng thật, hoá ra là đang chờ đợi con mồi!
Quý Tiêu trong lòng mắng chửi Quý Thanh Vân như con, lại nghe bên tai một tiếng "choang" của chiếc đũa khi va chạm với chén đĩa.
Ngụy Khinh Ngữ cúi đầu xuống, để làn tóc dài che đi nửa khuôn mặt của mình, nàng cố nắm chặt chiếc đũa, ngón tay khẽ run lên, Quý Tiêu biết nàng đang bị ảnh hưởng bởi pheromone của Quý Thanh Vân.
Quý Thanh Vân: "Sao thế, Khinh Ngữ không khỏe sao? Hay để chú chở con đến bệnh viện nha?"
Lòng Quý Tiêu lập tức căng thẳng, Quý Thanh Vân nghĩ là cô không biết hắn đang muốn làm gì hay sao.
Tên khốn này muốn kiếm cớ đem Ngụy Khinh Ngữ ra ngoài để làm chuyện vô liêm à!
Nói xong, Quý Thanh Vân liền đứng dậy đi gần đến chỗ Ngụy Khinh Ngữ, nàng lúc này đang vô cùng chật vật, không thể tránh né. Quý Tiêu vội đưa tay bắt lấy tay Ngụy Khinh Ngữ.
"Thật sự không khỏe sao? Tôi lại không cảm thấy như vậy." Quý Tiêu gằn giọng.
Ngụy Khinh Ngữ cố hết sức ngẩng đầu liếc Quý Tiêu một cái, đôi mắt sâu thẳm màu xanh như một tảng băng vĩnh cửu tràn ngập sự cảnh giác, đến Quý Thanh Vân cũng bị sững sờ một phen.
Quý Tiêu sợ tới mức da đầu tê rần, nhưng vẫn cứng giọng nói: "Này, đừng có giả vờ đáng thương ở đây! Bài thi hôm nay còn có mấy câu tôi chưa hiểu, cô phải giảng lại hết cho tôi! Đừng có mà giả bệnh để kiếm cớ lảng tránh!"
Quý Thanh Vân còn đang rất khó hiểu về lời nói của con gái, nhưng vẫn giả bộ tử tế hỏi: "Con thực sự không sao chứ Khinh Ngữ?"
Pheromone của Quý Thanh Vân quá mạnh, nó khiến dòng suy nghĩ của Ngụy Khinh Ngữ bị ảnh hưởng. Về mục đích trong lời nói của Quý Tiêu, nàng không thể nào hiểu được.
Chỉ là, nếu phải chọn việc nghe lời Quý Thanh Vân rồi đến bệnh viện để "kiểm tra thân thể" thì chẳng thà nàng chọn ở nhà với Quý Tiêu còn hơn, ít nhất là cảm giác bị cô ta ép buộc ở lại còn quen thuộc hơn.
Ngụy Khinh Ngữ cố gắng giữ chất giọng bình tĩnh nhất có thể để đáp một tiếng "vâng."
Quý Tiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vậy cô lên phòng chuẩn bị đi! Tôi không đủ kiên nhẫn để đợi cô suy nghĩ xong mới trả lời câu hỏi của tôi đâu."
"Được." Ngụy Khinh Ngữ nghiến răng đáp, sau đó từ trên ghế đứng lên.
Nàng là Omega cấp S, rất dễ bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha, chân tay bây giờ chẳng có chút sức lực nào, mỗi bước đi đều phải rất gắng gượng.
Ngụy Khinh Ngữ bám vào tay vịn cầu thang từng bước đi lên lầu hai, tuy là bị ảnh hưởng từ pheromone của Quý Thanh Vân, nhưng mọi việc lại không tệ như trước kia.
Sau khi tránh xa khỏi tầm ảnh hưởng pheromone của Quý Thanh Vân, nàng đã dần hồi phục lại, cảm giác khó chịu trong lòng đã vơi đi phân nửa.
Ngụy Khinh Ngữ theo bản năng chạm vào miếng dán ức chế sau gáy, chỉ hơi ướt một chút, nàng chưa từng gặp qua trường hợp thế này.
Thật giống như trong cơ thể nàng đang tồn tại pheromone của một Alpha khác, nó bảo vệ nàng, giúp nàng chống lại pheromone của Quý Thanh Vân.
Pheromone của một Alpha khác...
Ngụy Khinh Ngữ vì mải chìm trong suy nghĩ mà lơ đãng bước hụt một bước.
Nàng nhận ra mình vừa bị trượt chân, cả người sắp sửa ngã nhào về phía sau. Đúng lúc này, một đôi tay tinh tế đặt trên eo Nguỵ Khinh Ngữ, ôm chặt nàng vào lòng.
Giống như đột ngột rơi xuống chiếc nệm êm ái, khơi dậy một làn hương Brandy đào đang ẩn giấu bên trong.
Quý Tiêu mặt vô cảm nhìn Ngụy Khinh Ngữ nói: "Để cho cô biết mình sẽ phải giảng đoạn nào, tôi sẽ đi lên với cô."
——————
Edit: Mưng.
Beta: Hạ Yên.