Chương 18
Dù đã biết từ trước nhưng khi nghe chính miệng Đông Phương Ngôn Diễm thừa nhận, anh thoáng đơ người vài giây, trái tim Vu Hoằng Dương bỗng nhảy cẩng lên vì sung sướng.
“Như thế đã vừa lòng anh chưa?”
“Chưa.” Vu Hoằng Dương thản nhiên đáp.
“Anh còn muốn thế nào nữa? Tôi không cho phép anh mang thằng bé khỏi tôi. Không bao giờ tôi cho phép được đó xảy ra anh hiểu chưa?”
Vu Hoằng Dương đương nhiêu hiểu những gì Đông Phương Ngôn Diễm đang nói, anh đương nhiên không có ý định chia rẽ tình cảm mẹ con của hai người. Cái anh muốn là cả hai mẹ con Ngôn Diễm ở bên cạnh anh.
“Em nghĩ đi đâu vậy? Tôi đâu có ý định cướp đứa nhỏ từ tay em.”
“Vậy hôm nay anh đến đây với cái thứ này là có ý gì?”
“Tôi muốn cả em và con. Tôi muốn có một danh phận với em.”
“Anh nói chuyện có cảm thấy mắc cười quá rồi không?”
“Mắc cười? Đời trai của tôi em ăn sạch sẽ rồi bây giờ quay ra bảo mắc cười. Ủa em?”
“Tôi không đòi danh phận thì thôi mắc gì anh đòi danh phận.”
“Ừ thế bây giờ đổi lại. Em đòi danh phận ở tôi đi. Tôi cho em.”
“Tôi không cần cái danh phận hão huyền đó.” Đông Phương Ngôn Diễm thẳng thừng đáp.
Vu Hoằng Dương sững người vài giây, rất lâu sau mới chầm chậm lên tiếng: “Em không muốn thằng bé có một gia đình trọn vẹn sao?”
“Nếu tôi và anh yêu thương nhau thật sự thì còn được đằng này tôi với anh và tình một đêm. Tình một đêm đó anh hiểu chưa hả? Miễn cưỡng ở bên cạnh nhau nhưng không hạnh phúc liệu có tốt cho con không? Thà rằng tôi một
mình vậy nuôi con, tôi sẽ cố gắng bù đắp để con tôi không phải chịu thiệt thòi.” Đông Phương Ngôn Diễm vừa nói vừa sụt sịt như sắp phát khóc đến nơi.
Vu Hoằng Dương thấy cô như vậy trong lòng lại cảm thấy xót xa. Anh đi lại gần chỗ cô, nhẹ nhàng ôm lấy người con gái đang run lên kia, giọng trầm ấm: “Nhưng nếu tôi nói tôi thương em, thật sự muốn cùng em xây dựng một gia đình nhỏ, cùng nhau chăm sóc con thì sao?”
“Vu tổng à, chữ thương nó nặng lắm không nói bừa được đâu. Còn nữa, anh buông tôi ra đi.”
Dù cho Đông Phương Ngôn Diễm phản kháng, vùng vẫy cỡ nào thì Vu Hoằng Dương cũng không chịu buông tay ra, còn cố ý xiết chặt tay không để cô có cơ hội ‘tẩu thoát’.
“Ngoan nào.”
“Tôi biết là em không tin tôi cũng không có tình cảm gì với tôi nhưng mà tôi lỡ thương em rồi. Bây giờ tôi phải làm sao em mới tin là tôi thật sự thương em, muốn lâu dài với em hả Ngôn Diễm? Không phải vì em mang thai con của tôi nên tôi mới tìm đến em mà ngay từ lần đầu gặp em, tôi đã trúng tiếng sét ái tình với em rồi.”
“Em biết không, lúc biết em rời đi tôi đã đau khổ như nào. Tôi lục tung cả cái thủ đô này lên nhưng cũng chẳng có một chút dấu vết nào của em cả. Rồi đến cái ngày tôi tìm được em, nghe tin em đang mang thai tôi lại nhảy cẫng lên như một đứa trẻ vì sung sướng.”
“Tôi tin chắc rằng những cảm xúc này của tôi xuất phát từ việc tôi có tình cảm với em, tôi thương em và con và hơn hết là tôi mong muốn tôi và em cùng chăm sóc thằng bé.”
Vu Hoằng Dương như trút hết ruột gan để nói cho Đông Phương Ngôn Diễm. Cô từ đầu đến cuối cứ ngây người cả ra, chăm chú nghe từng chữ từng chữ một của Vu Hoằng Dương.
Đông Phương Ngôn Diễm không biết những lời anh vừa nói có bao nhiêu phần là thật, cô cũng chẳng biết mình có thể tin tưởng được người đàn ông này không nhưng những gì anh vừa nói cô đều nghe không xót một chữ nào và có phần hơi xúc động nhẹ trước những lời Vu Hoằng Dương nói.
“Anh đừng có thao túng tâm lý tôi. Tôi với anh không thể nào đâu.”
“Tại sao lại không thể? Tôi độc thân và em cũng thế thì có gì mà không thể?”
“Nhưng tôi và anh không hề yêu nhau thì làm sao chung sống với nhau được.”
“Chỉ cần tôi yêu em là được. Tôi sẽ từ từ làm cho em yêu tôi, đồng ý ở bên cạnh cùng tôi xây dựng một gia đình nhỏ, cùng nhau nuôi dạy con khôn lớn.”
“Vu Hoằng Dương anh cố chấp như vậy có được gì không?”
“Ngôn Diễm... Em cho anh cơ hội để được chăm sóc và con có được không?”
Câu nói của Vu Hoằng Dương như một tiếng nổ vang trong đầu của Đông Phương Ngôn Diễm. Cô sẽ chẳng bao giờ có thể ngờ đến mọi việc lại diễn biến như bây giờ cả.
“Em không cần phải trả lời ngay bây giờ, em có thể từ từ suy nghĩ cho thật kỹ rồi trả lời anh. Anh sẽ đợi nhưng xin em đừng trốn tránh anh nữa được không?”
Có lẽ Đông Phương Ngôn Diễm đã bị những lời nói kia của Vu Hoằng Dương làm cho xiêu lòng, thái độ gay gắt của cô dành cho anh cũng không còn nữa nhưng để cô mở lòng với anh thì cô không chắc mình sẽ có cam đảm đó.
“Tôi và anh không thể nào đâu, anh đừng mất thời gian ở tôi nữa.”
“Lý do?”
“Tôi và anh ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau anh biết mà.”
“Tôi cũng đâu bắt em phải nhón chân lên để bằng anh. Anh cam tâm tình nguyện cúi đầu vì em.” Vu Hoằng Dương khẳng định chắc nịch.
Đông Phương Ngôn Diễm đang không biết phải trả lời như nào cho phải. Đúng lúc đó cậu nhóc lại khóc ré lên ngắt ngang dòng suy nghĩ của Ngôn Diễm.
Ngay lập tức, Đông Phương Ngôn Diễm bế cậu nhóc lên để vỗ về: “Ơi mẹ đây.”
Kể từ sau cuộc nói chuyện đó, Vu Hoằng Dương lúc nào cũng kè kè bên cạnh mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm không rời nửa bước. Ngôn Diễm cũng đành bất lực.
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn người đàn ông đang ngồi ở sofa, kiên nhẫn chăm con kia, bất lực lên tiếng: “Anh nghèo đến mức không có tiền mướn khách sạn à? Sao cứ ở nhà tôi miết vậy?”
“Em ở đâu thì tôi ở đó.” Vu Hoằng Dương thản nhiên đáp.
Đông Phương Ngôn Diễm đưa tay vỗ võ trán: “Ôi trời đất ơi. Cái quái quỷ gì rơi vào cuộc đời tôi thế này không biết nữa?”
Thời gian Vu Hoằng Dương ở nhà của Đông Phương Ngôn Diễm, hầu như tất cả mọi việc đều một tay anh làm hết từ nấu cơm, rửa chén, dọn nhà đến giặt quần áo đều do anh làm. Riết rồi cũng chẳng biết Vu Hoằng Dương là đang quan tâm chăm sóc người mình yêu hay vì đang ở ké nên tự biết thân biết phận mà làm việc nhà nữa.
Đông Phương Ngôn Diễm cũng chủ động phụ công việc với anh, thời gian này cô cũng cởi mở hơn với sự xuất hiện của người đàn ông này trong nhà của mình.
“Vu Hoằng Dương, ra ăn cơm thôi.” Đông Phương Ngôn Diễm đã dọn thức ăn ra bàn xong, lớn tiếng gọi.
“Biết rồi, anh ra ngay đây.”
Ngót nghét cũng đã hơn một tháng Vu Hoằng Dương ở lại nhà của cô, hai người chẳng khác nào một gia đình nhỏ, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau chăm con nhưng vấn đề lớn nhất là chẳng ai biết được Đông Phương Ngôn Diễm đã thật sự mở lòng với anh hay chưa.
“Em suy nghĩ đến đâu rồi? Có thể cho anh biết được câu trả lời của em được không?” Vu Hoằng Dương bất ngờ lên tiếng hỏi.
“Như thế đã vừa lòng anh chưa?”
“Chưa.” Vu Hoằng Dương thản nhiên đáp.
“Anh còn muốn thế nào nữa? Tôi không cho phép anh mang thằng bé khỏi tôi. Không bao giờ tôi cho phép được đó xảy ra anh hiểu chưa?”
Vu Hoằng Dương đương nhiêu hiểu những gì Đông Phương Ngôn Diễm đang nói, anh đương nhiên không có ý định chia rẽ tình cảm mẹ con của hai người. Cái anh muốn là cả hai mẹ con Ngôn Diễm ở bên cạnh anh.
“Em nghĩ đi đâu vậy? Tôi đâu có ý định cướp đứa nhỏ từ tay em.”
“Vậy hôm nay anh đến đây với cái thứ này là có ý gì?”
“Tôi muốn cả em và con. Tôi muốn có một danh phận với em.”
“Anh nói chuyện có cảm thấy mắc cười quá rồi không?”
“Mắc cười? Đời trai của tôi em ăn sạch sẽ rồi bây giờ quay ra bảo mắc cười. Ủa em?”
“Tôi không đòi danh phận thì thôi mắc gì anh đòi danh phận.”
“Ừ thế bây giờ đổi lại. Em đòi danh phận ở tôi đi. Tôi cho em.”
“Tôi không cần cái danh phận hão huyền đó.” Đông Phương Ngôn Diễm thẳng thừng đáp.
Vu Hoằng Dương sững người vài giây, rất lâu sau mới chầm chậm lên tiếng: “Em không muốn thằng bé có một gia đình trọn vẹn sao?”
“Nếu tôi và anh yêu thương nhau thật sự thì còn được đằng này tôi với anh và tình một đêm. Tình một đêm đó anh hiểu chưa hả? Miễn cưỡng ở bên cạnh nhau nhưng không hạnh phúc liệu có tốt cho con không? Thà rằng tôi một
mình vậy nuôi con, tôi sẽ cố gắng bù đắp để con tôi không phải chịu thiệt thòi.” Đông Phương Ngôn Diễm vừa nói vừa sụt sịt như sắp phát khóc đến nơi.
Vu Hoằng Dương thấy cô như vậy trong lòng lại cảm thấy xót xa. Anh đi lại gần chỗ cô, nhẹ nhàng ôm lấy người con gái đang run lên kia, giọng trầm ấm: “Nhưng nếu tôi nói tôi thương em, thật sự muốn cùng em xây dựng một gia đình nhỏ, cùng nhau chăm sóc con thì sao?”
“Vu tổng à, chữ thương nó nặng lắm không nói bừa được đâu. Còn nữa, anh buông tôi ra đi.”
Dù cho Đông Phương Ngôn Diễm phản kháng, vùng vẫy cỡ nào thì Vu Hoằng Dương cũng không chịu buông tay ra, còn cố ý xiết chặt tay không để cô có cơ hội ‘tẩu thoát’.
“Ngoan nào.”
“Tôi biết là em không tin tôi cũng không có tình cảm gì với tôi nhưng mà tôi lỡ thương em rồi. Bây giờ tôi phải làm sao em mới tin là tôi thật sự thương em, muốn lâu dài với em hả Ngôn Diễm? Không phải vì em mang thai con của tôi nên tôi mới tìm đến em mà ngay từ lần đầu gặp em, tôi đã trúng tiếng sét ái tình với em rồi.”
“Em biết không, lúc biết em rời đi tôi đã đau khổ như nào. Tôi lục tung cả cái thủ đô này lên nhưng cũng chẳng có một chút dấu vết nào của em cả. Rồi đến cái ngày tôi tìm được em, nghe tin em đang mang thai tôi lại nhảy cẫng lên như một đứa trẻ vì sung sướng.”
“Tôi tin chắc rằng những cảm xúc này của tôi xuất phát từ việc tôi có tình cảm với em, tôi thương em và con và hơn hết là tôi mong muốn tôi và em cùng chăm sóc thằng bé.”
Vu Hoằng Dương như trút hết ruột gan để nói cho Đông Phương Ngôn Diễm. Cô từ đầu đến cuối cứ ngây người cả ra, chăm chú nghe từng chữ từng chữ một của Vu Hoằng Dương.
Đông Phương Ngôn Diễm không biết những lời anh vừa nói có bao nhiêu phần là thật, cô cũng chẳng biết mình có thể tin tưởng được người đàn ông này không nhưng những gì anh vừa nói cô đều nghe không xót một chữ nào và có phần hơi xúc động nhẹ trước những lời Vu Hoằng Dương nói.
“Anh đừng có thao túng tâm lý tôi. Tôi với anh không thể nào đâu.”
“Tại sao lại không thể? Tôi độc thân và em cũng thế thì có gì mà không thể?”
“Nhưng tôi và anh không hề yêu nhau thì làm sao chung sống với nhau được.”
“Chỉ cần tôi yêu em là được. Tôi sẽ từ từ làm cho em yêu tôi, đồng ý ở bên cạnh cùng tôi xây dựng một gia đình nhỏ, cùng nhau nuôi dạy con khôn lớn.”
“Vu Hoằng Dương anh cố chấp như vậy có được gì không?”
“Ngôn Diễm... Em cho anh cơ hội để được chăm sóc và con có được không?”
Câu nói của Vu Hoằng Dương như một tiếng nổ vang trong đầu của Đông Phương Ngôn Diễm. Cô sẽ chẳng bao giờ có thể ngờ đến mọi việc lại diễn biến như bây giờ cả.
“Em không cần phải trả lời ngay bây giờ, em có thể từ từ suy nghĩ cho thật kỹ rồi trả lời anh. Anh sẽ đợi nhưng xin em đừng trốn tránh anh nữa được không?”
Có lẽ Đông Phương Ngôn Diễm đã bị những lời nói kia của Vu Hoằng Dương làm cho xiêu lòng, thái độ gay gắt của cô dành cho anh cũng không còn nữa nhưng để cô mở lòng với anh thì cô không chắc mình sẽ có cam đảm đó.
“Tôi và anh không thể nào đâu, anh đừng mất thời gian ở tôi nữa.”
“Lý do?”
“Tôi và anh ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau anh biết mà.”
“Tôi cũng đâu bắt em phải nhón chân lên để bằng anh. Anh cam tâm tình nguyện cúi đầu vì em.” Vu Hoằng Dương khẳng định chắc nịch.
Đông Phương Ngôn Diễm đang không biết phải trả lời như nào cho phải. Đúng lúc đó cậu nhóc lại khóc ré lên ngắt ngang dòng suy nghĩ của Ngôn Diễm.
Ngay lập tức, Đông Phương Ngôn Diễm bế cậu nhóc lên để vỗ về: “Ơi mẹ đây.”
Kể từ sau cuộc nói chuyện đó, Vu Hoằng Dương lúc nào cũng kè kè bên cạnh mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm không rời nửa bước. Ngôn Diễm cũng đành bất lực.
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn người đàn ông đang ngồi ở sofa, kiên nhẫn chăm con kia, bất lực lên tiếng: “Anh nghèo đến mức không có tiền mướn khách sạn à? Sao cứ ở nhà tôi miết vậy?”
“Em ở đâu thì tôi ở đó.” Vu Hoằng Dương thản nhiên đáp.
Đông Phương Ngôn Diễm đưa tay vỗ võ trán: “Ôi trời đất ơi. Cái quái quỷ gì rơi vào cuộc đời tôi thế này không biết nữa?”
Thời gian Vu Hoằng Dương ở nhà của Đông Phương Ngôn Diễm, hầu như tất cả mọi việc đều một tay anh làm hết từ nấu cơm, rửa chén, dọn nhà đến giặt quần áo đều do anh làm. Riết rồi cũng chẳng biết Vu Hoằng Dương là đang quan tâm chăm sóc người mình yêu hay vì đang ở ké nên tự biết thân biết phận mà làm việc nhà nữa.
Đông Phương Ngôn Diễm cũng chủ động phụ công việc với anh, thời gian này cô cũng cởi mở hơn với sự xuất hiện của người đàn ông này trong nhà của mình.
“Vu Hoằng Dương, ra ăn cơm thôi.” Đông Phương Ngôn Diễm đã dọn thức ăn ra bàn xong, lớn tiếng gọi.
“Biết rồi, anh ra ngay đây.”
Ngót nghét cũng đã hơn một tháng Vu Hoằng Dương ở lại nhà của cô, hai người chẳng khác nào một gia đình nhỏ, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau chăm con nhưng vấn đề lớn nhất là chẳng ai biết được Đông Phương Ngôn Diễm đã thật sự mở lòng với anh hay chưa.
“Em suy nghĩ đến đâu rồi? Có thể cho anh biết được câu trả lời của em được không?” Vu Hoằng Dương bất ngờ lên tiếng hỏi.