Chương 38
Mỗi khi lâm trận, Đông Phương Ngôn Diễm đều bị anh rút cạn sức lực mà ngủ thiếp đi, những gì Vu Hoằng Dương vừa nói cô hoàn toàn không nghe thấy.
Làm việc vất vả cả ngày, đến tối về đến nhà không có bữa cơm thịnh soạn này mà còn bị Vu Hoằng Dương ăn sạch sẽ khiến Đông Phương Ngôn Diễm mang nỗi ấm ức chìm vào giấc ngủ.
Đến tận trưa hôm sau Ngôn Diễm mới tỉnh giấc. Cô cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào, bên dưới còn có cảm giác hơi đau. Trên người cô lúc này đã được thay bởi một bộ quần áo mới trông rất quyến rũ.
Ngôn Diễm mệt mỏi, bụng đói meo, khó nhọc bước xuống giường đi ra khỏi căn phòng. Cô thấy Vu Hoằng Dương đang ngồi làm việc ở phòng khách liền nhanh chân chạy đến ngồi vào trong lòng anh.
Vu Hoằng Dương yêu chiều vuốt nhẹ mái tóc ngắn của Đông Phương Ngôn Diễm, ghét sát vào tai cô thì thầm nói nhỏ: “Không mệt sao? Em lại định câu dẫn anh tiếp à?”
Ngôn Diễm khẽ tặng anh một cú lườm, để đầu mình cách xa anh ra một chút, tỏ vẻ nghiêm nghị lên tiếng: “Vu tổng à, anh nên kìm chế bản thân một chút. Anh định muốn để dục vọng sa đọa mình à?”
Vu Hoằng Dương bật cười lớn, âm thanh trầm ấm từ cổ họng của anh thật sự rất mê hoặc. Anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, những ngón tay vuốt dọc theo đường nét trên gương mặt của Ngôn Diễm: “Vì em mà sa đọa một chút cũng là chuyện rất đương nhiên.”
Ngôn Diễm nhanh chóng bắt lấy tay anh: “Anh yêu, em đói bụng rồi. Anh không định để em ăn sao?”
“Ăn anh cũng không tệ nhỉ?” Vu Hoằng Dương lưu manh lên tiếng.
“Em muốn ăn cơm, em đói bụng. Bụng em đang đánh trống anh không nghe thấy sao?”
“Đợi anh một lát nhé.”
Đông Phương Ngôn Diễm vui vẻ gật đầu đồng ý. Cô ngồi ở phòng khách đợi Vu Hoằng Dương chuẩn bị thức ăn cho mình.
Khả năng nấu nướng của Ngôn Diễm cũng khá tốt nhưng từ khi về sống cùng Vu Hoằng Dương, tuyệt nhiên anh vẫn chưa để cô phải xuống bếp lần nào, tự tay anh chuẩn bị tất cả bữa ăn cho cô.
Nhìn cách Vu Hoằng Dương chăm sóc Đông Phương Ngôn Diễm mới thấy việc chọn đúng người quan trọng cỡ nào. Chọn đúng người, ta chẳng cần phải gồng mình lên để trưởng thành, ta có thể mãi là em bé của ai đó, được yêu thương cưng chiều đúng nghĩa.
Đông Phương Ngôn Diễm ngồi xem ti vi hoài cũng chán, cô liền vào bếp tìm Vu Hoằng Dương, phụ anh những công việc lặt vặt.
“Anh cần em phụ gì không ạ?”
“Thế anh trả lời không thì anh có bảo toàn được tính mạng không nhỉ?”
“Em phụ anh nhé?”
“Được, em mang chỗ rau củ kia rửa giúp anh nhé.”
“Dạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng mang chỗ rau củ kia mang đi rửa. Còn cẩn thận sơ chế giúp Vu Hoằng Dương.
“Xong rồi.”
“Anh cảm ơn.”
Cả hai cùng nhau vào bếp, loáng một tí một bàn thức ăn thịnh soạn, đầy đủ chất dinh dưỡng đã được bày biện ra bàn.
“Ăn cơm thôi, em đói bụng lắm rồi.” Đông Phương Ngôn Diễm lên tiếng.
“Đói thì ăn nhiều vào nhé.”
“Chắc chắn rồi ạ.”
“Hôm nay anh không đến công ty ạ?”
“Nhân viên như em còn dám nghỉ ở nhà thì anh là ông chủ thì sao lại không thể nghỉ nhỉ?”
Đông Phương Ngôn Diễm bĩu môi: “Tại ai chứ? Tháng này em mà bị trừ lương thì anh tới công chuyện với em.”
Vu Hoằng Dương bật cười trước thái độ của Ngôn Diễm: “Em quên là Lạc Thần trả lương theo năng suất lao động à. Anh không quan tâm mọi người có đến tập đoàn hay không, miễn sao chất lượng công việc luôn đảm bảo thì vẫn nhận lương thưởng như bình thường.”
“À, bảng thiết kế của em cũng đã đi đến những bước cuối cùng rồi. Có gì anh xem qua rồi góp ý giúp em nhé?”
“Em đang định đi đường tắt đấy à?”
“Nhưng đây là ở nhà không phải ở tập đoàn. Anh đang là người yêu em đấy, em nhờ vả một tí thì làm sao?”
“Dù sao bảng thiết kế của em cũng đã được trưởng phòng duyệt qua, chọn để làm sản phẩm cho sự kiện cuối năm. Như vậy đâu tính là em đi là em đi đường tắt chứ.” Đông Phương Ngôn Diễm nói tiếp.
“Ừ, em ăn cơm đi rồi lát anh xem qua cho.”
Được Vu Hoằng Dương đồng ý, Đông Phương Ngôn Diễm hớn hở lên tiếng: “Đa tạ.”
“Muốn cảm ơn anh à? Thế sinh cho anh một tiểu công chúa đi.”
“Để em xem thái độ của anh như nào rồi em sẽ xem xét.”
“Thái độ của anh không phải vô cùng tốt sao?”
“Anh toàn ức hiếp em.” Đông Phương Ngôn Diễm trực tiếp buộc tội anh.
“Không ức hiếp em thì lấy đâu ra tiểu công chúa. Hửm?”
“Một đứa đã nhức hết cả đầu rồi. Suốt ngày làm trọng tài cho anh với Gia Hưng em mệt lắm.”
“Ai kêu nó tranh vợ với anh. Muốn thì tự đi lấy vợ về mà ôm, ai cho nó ôm vợ anh.”
“Vợ anh khi nào chứ?”
“Sắp rồi.”
“À, anh định khi nào sang đón thằng bé về.”
“Để nó ở với ông bà ít hôm nữa đi, anh muốn có thời gian sinh tiểu công chúa.”
“Nhưng em nhớ con rồi.”
Vu Hoằng Dương nghe cô nói liền nhíu mày: “Ở trước mặt anh mà em ngang nhiên nói nhớ thằng con trai khác? Không sợ không xuống được giường à?”
“Vớ vẩn.”
Buổi tối, Vu Hoằng Dương đưa Đông Phương Ngôn Diễm ra ngoài đi dạo, cùng nhau đi xem bộ phim yêu thích của cả hai.
Dòng người đi vào bên trong rạp ngày một đông, Ngôn Diễm một tay cầm túi bắp rang bơ, tay còn lại cầm lấy tay Vu Hoằng Dương, vui vẻ đi vào bên trong. Các ghế bên trong rạp chiếu phim cũng dần được lấp đầy, có rất nhiều các cặp đôi cùng nhau đi xem phi. Bên trong rạp hiện đại, ánh đèn lờ mờ chỉ rọi sáng màn hình rộng.
Đông Phương Ngôn Diễm chăm chú xem phim mà không để ý đến những hành động của Vu Hoằng Dương. Anh đang lén lút làm việc gì đó, nét căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhạc phim vang lên, bộ phim cũng đã kết thúc nhưng mọi người không mấy ai di chuyển khỏi ghế. Ngôn Diễm chuẩn bị rời đi, cô không để ý đến những gì đang chiếu trên màn hình nhưng khi nghe mọi người ồ lên cô mới đưa mắt nhìn lên.
Trên màn hình đang chiếu những thước phim lãng mạn của anh và cô, hành trình anh theo đuổi được cô cũng được Vu Hoằng Dương tỉ mỉ ghi lại. Thước phim này Ngôn Diễm chưa bao giờ được xem, cô rất bất ngờ về những gì anh chuẩn bị cho cô.
Màn hình vẫn tiếp tục chiếu những hình ảnh, video của cả hai cùng với tiếng nhạc du dương vang vọng khắp khán phòng.
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh, giọng rưng rưng: “Anh chuẩn bị cho em ạ?”
“Đúng vậy.”
Vu Hoằng Dương nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ trìu mến: “Em yêu, ngay từ những giây phút đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã biết rằng em chính là người con gái mà anh sẽ phải dùng cả đời này để yêu thương và trân trọng. Em đã mang đến cho anh niềm vui, hạnh phúc và hơn hết là Gia Hưng – kết tinh của tình yêu của chúng ta. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của anh sẽ ra sao nếu thiếu em và con. Anh thật sự rất hạnh phúc khi ở bên cạnh em.”
“Em đồng ý gả cho anh nhé?”
Nước mắt của Đông Phương Ngôn Diễm ứa ra, chảy dọc hai bên má, cô vừa xúc động vừa nghẹn ngào: “Em đồng ý. Em đồng ý gả cho anh.”
Vu Hoằng Dương đeo nhẫn cầu hôn cho cô trước sự chứng kiến của rất nhiều người. Cả hai ôm và hôn nhau say đắm giữa tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người.
“Ngôn Diễm, anh yêu em. Cảm ơn em đã đồng ý gả cho anh.”
Làm việc vất vả cả ngày, đến tối về đến nhà không có bữa cơm thịnh soạn này mà còn bị Vu Hoằng Dương ăn sạch sẽ khiến Đông Phương Ngôn Diễm mang nỗi ấm ức chìm vào giấc ngủ.
Đến tận trưa hôm sau Ngôn Diễm mới tỉnh giấc. Cô cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào, bên dưới còn có cảm giác hơi đau. Trên người cô lúc này đã được thay bởi một bộ quần áo mới trông rất quyến rũ.
Ngôn Diễm mệt mỏi, bụng đói meo, khó nhọc bước xuống giường đi ra khỏi căn phòng. Cô thấy Vu Hoằng Dương đang ngồi làm việc ở phòng khách liền nhanh chân chạy đến ngồi vào trong lòng anh.
Vu Hoằng Dương yêu chiều vuốt nhẹ mái tóc ngắn của Đông Phương Ngôn Diễm, ghét sát vào tai cô thì thầm nói nhỏ: “Không mệt sao? Em lại định câu dẫn anh tiếp à?”
Ngôn Diễm khẽ tặng anh một cú lườm, để đầu mình cách xa anh ra một chút, tỏ vẻ nghiêm nghị lên tiếng: “Vu tổng à, anh nên kìm chế bản thân một chút. Anh định muốn để dục vọng sa đọa mình à?”
Vu Hoằng Dương bật cười lớn, âm thanh trầm ấm từ cổ họng của anh thật sự rất mê hoặc. Anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, những ngón tay vuốt dọc theo đường nét trên gương mặt của Ngôn Diễm: “Vì em mà sa đọa một chút cũng là chuyện rất đương nhiên.”
Ngôn Diễm nhanh chóng bắt lấy tay anh: “Anh yêu, em đói bụng rồi. Anh không định để em ăn sao?”
“Ăn anh cũng không tệ nhỉ?” Vu Hoằng Dương lưu manh lên tiếng.
“Em muốn ăn cơm, em đói bụng. Bụng em đang đánh trống anh không nghe thấy sao?”
“Đợi anh một lát nhé.”
Đông Phương Ngôn Diễm vui vẻ gật đầu đồng ý. Cô ngồi ở phòng khách đợi Vu Hoằng Dương chuẩn bị thức ăn cho mình.
Khả năng nấu nướng của Ngôn Diễm cũng khá tốt nhưng từ khi về sống cùng Vu Hoằng Dương, tuyệt nhiên anh vẫn chưa để cô phải xuống bếp lần nào, tự tay anh chuẩn bị tất cả bữa ăn cho cô.
Nhìn cách Vu Hoằng Dương chăm sóc Đông Phương Ngôn Diễm mới thấy việc chọn đúng người quan trọng cỡ nào. Chọn đúng người, ta chẳng cần phải gồng mình lên để trưởng thành, ta có thể mãi là em bé của ai đó, được yêu thương cưng chiều đúng nghĩa.
Đông Phương Ngôn Diễm ngồi xem ti vi hoài cũng chán, cô liền vào bếp tìm Vu Hoằng Dương, phụ anh những công việc lặt vặt.
“Anh cần em phụ gì không ạ?”
“Thế anh trả lời không thì anh có bảo toàn được tính mạng không nhỉ?”
“Em phụ anh nhé?”
“Được, em mang chỗ rau củ kia rửa giúp anh nhé.”
“Dạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng mang chỗ rau củ kia mang đi rửa. Còn cẩn thận sơ chế giúp Vu Hoằng Dương.
“Xong rồi.”
“Anh cảm ơn.”
Cả hai cùng nhau vào bếp, loáng một tí một bàn thức ăn thịnh soạn, đầy đủ chất dinh dưỡng đã được bày biện ra bàn.
“Ăn cơm thôi, em đói bụng lắm rồi.” Đông Phương Ngôn Diễm lên tiếng.
“Đói thì ăn nhiều vào nhé.”
“Chắc chắn rồi ạ.”
“Hôm nay anh không đến công ty ạ?”
“Nhân viên như em còn dám nghỉ ở nhà thì anh là ông chủ thì sao lại không thể nghỉ nhỉ?”
Đông Phương Ngôn Diễm bĩu môi: “Tại ai chứ? Tháng này em mà bị trừ lương thì anh tới công chuyện với em.”
Vu Hoằng Dương bật cười trước thái độ của Ngôn Diễm: “Em quên là Lạc Thần trả lương theo năng suất lao động à. Anh không quan tâm mọi người có đến tập đoàn hay không, miễn sao chất lượng công việc luôn đảm bảo thì vẫn nhận lương thưởng như bình thường.”
“À, bảng thiết kế của em cũng đã đi đến những bước cuối cùng rồi. Có gì anh xem qua rồi góp ý giúp em nhé?”
“Em đang định đi đường tắt đấy à?”
“Nhưng đây là ở nhà không phải ở tập đoàn. Anh đang là người yêu em đấy, em nhờ vả một tí thì làm sao?”
“Dù sao bảng thiết kế của em cũng đã được trưởng phòng duyệt qua, chọn để làm sản phẩm cho sự kiện cuối năm. Như vậy đâu tính là em đi là em đi đường tắt chứ.” Đông Phương Ngôn Diễm nói tiếp.
“Ừ, em ăn cơm đi rồi lát anh xem qua cho.”
Được Vu Hoằng Dương đồng ý, Đông Phương Ngôn Diễm hớn hở lên tiếng: “Đa tạ.”
“Muốn cảm ơn anh à? Thế sinh cho anh một tiểu công chúa đi.”
“Để em xem thái độ của anh như nào rồi em sẽ xem xét.”
“Thái độ của anh không phải vô cùng tốt sao?”
“Anh toàn ức hiếp em.” Đông Phương Ngôn Diễm trực tiếp buộc tội anh.
“Không ức hiếp em thì lấy đâu ra tiểu công chúa. Hửm?”
“Một đứa đã nhức hết cả đầu rồi. Suốt ngày làm trọng tài cho anh với Gia Hưng em mệt lắm.”
“Ai kêu nó tranh vợ với anh. Muốn thì tự đi lấy vợ về mà ôm, ai cho nó ôm vợ anh.”
“Vợ anh khi nào chứ?”
“Sắp rồi.”
“À, anh định khi nào sang đón thằng bé về.”
“Để nó ở với ông bà ít hôm nữa đi, anh muốn có thời gian sinh tiểu công chúa.”
“Nhưng em nhớ con rồi.”
Vu Hoằng Dương nghe cô nói liền nhíu mày: “Ở trước mặt anh mà em ngang nhiên nói nhớ thằng con trai khác? Không sợ không xuống được giường à?”
“Vớ vẩn.”
Buổi tối, Vu Hoằng Dương đưa Đông Phương Ngôn Diễm ra ngoài đi dạo, cùng nhau đi xem bộ phim yêu thích của cả hai.
Dòng người đi vào bên trong rạp ngày một đông, Ngôn Diễm một tay cầm túi bắp rang bơ, tay còn lại cầm lấy tay Vu Hoằng Dương, vui vẻ đi vào bên trong. Các ghế bên trong rạp chiếu phim cũng dần được lấp đầy, có rất nhiều các cặp đôi cùng nhau đi xem phi. Bên trong rạp hiện đại, ánh đèn lờ mờ chỉ rọi sáng màn hình rộng.
Đông Phương Ngôn Diễm chăm chú xem phim mà không để ý đến những hành động của Vu Hoằng Dương. Anh đang lén lút làm việc gì đó, nét căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhạc phim vang lên, bộ phim cũng đã kết thúc nhưng mọi người không mấy ai di chuyển khỏi ghế. Ngôn Diễm chuẩn bị rời đi, cô không để ý đến những gì đang chiếu trên màn hình nhưng khi nghe mọi người ồ lên cô mới đưa mắt nhìn lên.
Trên màn hình đang chiếu những thước phim lãng mạn của anh và cô, hành trình anh theo đuổi được cô cũng được Vu Hoằng Dương tỉ mỉ ghi lại. Thước phim này Ngôn Diễm chưa bao giờ được xem, cô rất bất ngờ về những gì anh chuẩn bị cho cô.
Màn hình vẫn tiếp tục chiếu những hình ảnh, video của cả hai cùng với tiếng nhạc du dương vang vọng khắp khán phòng.
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh, giọng rưng rưng: “Anh chuẩn bị cho em ạ?”
“Đúng vậy.”
Vu Hoằng Dương nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ trìu mến: “Em yêu, ngay từ những giây phút đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã biết rằng em chính là người con gái mà anh sẽ phải dùng cả đời này để yêu thương và trân trọng. Em đã mang đến cho anh niềm vui, hạnh phúc và hơn hết là Gia Hưng – kết tinh của tình yêu của chúng ta. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của anh sẽ ra sao nếu thiếu em và con. Anh thật sự rất hạnh phúc khi ở bên cạnh em.”
“Em đồng ý gả cho anh nhé?”
Nước mắt của Đông Phương Ngôn Diễm ứa ra, chảy dọc hai bên má, cô vừa xúc động vừa nghẹn ngào: “Em đồng ý. Em đồng ý gả cho anh.”
Vu Hoằng Dương đeo nhẫn cầu hôn cho cô trước sự chứng kiến của rất nhiều người. Cả hai ôm và hôn nhau say đắm giữa tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người.
“Ngôn Diễm, anh yêu em. Cảm ơn em đã đồng ý gả cho anh.”