Chương 46
Cuộc hôn lễ này chủ yếu là để Vu gia tuyên bố với mọi người bên ngoài rằng Vu Hoằng Dương đã kết hôn để bên ngoài nhận thức được Đông Phương Ngôn Diễm đã là người của Vu gia, chứng minh cô đã được Vu gia bảo hộ, cũng để các cô gái khác bên ngoài biết khó mà lui. Mẹ Vu cũng chỉ điểm từng li từng tí cho Đông Phương Ngôn Diễm hiểu.
Hôm nay Vu Hoằng Dương rất vui nên hơi quá chén. Kết thúc buổi tiệc anh cũng đã ngà ngà say. Vu Thời Gia Hưng được ông bà nội đón về Vu gia, nhường lại không gian cho đôi vợ chồng mới cưới.
Phòng tân hôn được Vu Hoằng Dương trang trí theo sở thích của Đông Phương Ngôn Diễm. Ngôn Diễm đang cật lực tẩy đi lớp trang điểm trên mặt cộng với quả tóc được xịt keo để giữ nếp khiến cô phải mất gần 30 phút đồng hồ mới có thể xử lý xong rồi cầm lấy một bộ quần áo thoải mái đi vào phòng tắm.
Vu Hoằng Dương đã tắm xong, dòng nước mát lạnh khiến anh cũng tỉnh táo thêm đôi chút. Trong phòng tắm rào rào tiếng nước chảy, Đông Phương Ngôn Diễm vẫn đang đắm chìm trong làn nước mát, cảm giác thật thoải mái.
“Đừng tắm lâu như thế, sẽ cảm đấy.” Vu Hoằng Dương cất giọng.
Theo cửa phòng tắm mở ra, ánh đèn chiếu nghiêng xuống rải trên nền gạch, phản chiếu, Đông Phương Ngôn Diễm mặc một chiếc đầm ngủ chậm rãi đi ra.
Làn da trắng sữa của Đông Phương Ngôn Diễm cùng với chiếc đầm ngủ gợi cảm khiến Vu Hoằng Dương liên tục dán ánh mắt lên người cô.
Vu Hoằng Dương nhịn không được đi lên trước, vuốt nhẹ mái tóc còn ướt của Ngôn Diễm, nhẹ giọng nói: “Em hôm nay rất xinh đẹp, rất quyến rũ.”
Đông Phương Ngôn Diễm cầm lấy chiếc khăn to lau đi mái tóc vẫn còn ướt của mình, bĩu môi lên tiếng: “Thế bình thường em không xinh, không quyến rũ à?”
“Xinh nhưng hôm nay đặc biệt xinh hơn mọi ngày.”
Lời này của anh là sự thật, trông cô bây giờ rất là hấp dẫn mê người, vô luận lúc nào, cô đều rất xinh đẹp.
“Dẻo miệng.”
Vu Hoằng Dương khom lưng ôm lấy Đông Phương Ngôn Diễm, đặt cô lên giường, anh cũng bò lên để Ngôn Diễm tựa vào người anh, da thịt kề nhau khiến Vu Hoằng Dương thoải mái thở dài một tiếng.
“Ngủ như vậy sẽ cảm.”
Vu Hoằng Dương lấy khăn lông trong tay cô, tỉ mỉ bắt đầu lau tóc cho Ngôn Diễm.
Đông Phương Ngôn Diễm nghiêng đầu, nhìn lồng ngực rắn chắc, khơi gợi của Vu Hoằng Dương, đưa cái tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng chấm chấm, tinh nghịch vẽ vài vòng rồi dần dần tựa mặt vào.
Vu Hoằng Dương đã tắm xong từ sớm, cơ hồ bị khuôn mặt nhỏ nhắn ấm nóng của Đông Phương Ngôn Diễm dán lên, nhất thời cảm thấy nhiệt lượng cũng truyền tới trong lòng, nhịn không được liền cúi xuống hôn nhẹ lên môi Ngôn Diễm.
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn ngủ nhỏ. Vu Hoằng Dương đổi một cái khăn lông khô khác tiếp tục lau tóc cho Ngôn Diễm, trong lòng có chút nóng ruột, ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm vào xương quai xanh đẹp đẽ của cô, hô hấp cũng trở nên dồn dập theo.
Vu Hoằng Dương cúi thấp người, ghé sát lỗ tai của Ngôn Diễm, nhỏ giọng nói: “Có thích được anh lau tóc cho em không?”
Nói xong, Vu Hoằng Dương không đợi Ngôn Diễm trả lời, trực tiếp ném khăn lông qua một bên, nhanh chóng đè người cô xuống giường.
Anh ngậm lấy đôi môi đỏ thắm xinh xắn kia, tay cũng không dừng lại mà bắt lấy phần đẫy đà dưới lớp váy ngủ kia, nhẹ nhàng vuốt ve, vừa mềm vừa đầy đặn, cảm giác thật tốt.
Thấy cô im lặng, nhắm mắt thở dốc, Vu Hoằng Dương khẽ cười, từng chút hôn lên cơ thể cô, dần dần di chuyển xuống dưới.
Ngôn Diễm bị anh làm nhột liền vươn tay ngăn cản: “Nhột em.”
Vu Hoằng Dương không để ý đến hành động của cô, trực tiếp ngậm lấy đôi gò bồng kia, dùng miệng thưởng thức chúng.
Đông Phương Ngôn Diễm cảm thấy có một luồng điện chạy dọc lên trên, không ngừng khếch tán, tê tê dại dại khiến các ngón chân của cô cũng phải cong lại.
“Ngừng, dừng lại.”
“Muộn rồi, chúng ta tân hôn thôi vợ.” Vu Hoằng Dương bắt được cái tay đang lộn xộn của cô, tiếp tục thưởng thức.
Vu Hoằng Dương nhanh chóng cởi váy ngủ của cô, chẳng mấy chốc mà chiếc váy đã phũ phàng rơi xuống nền nhà. Anh di chuyển hôn xuống bên dưới, lặng lẽ ném quần lót cô sang một bên.
Vu Hoằng Dương vẫn tiếp tục hôn, dần dần chuyển hướng lên trên cho đến khi chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng ngân nga kia.
“Anh muốn vào.”
Dứt câu, chưa cho Ngôn Diễm có thời gian phản ứng, thân thể chợt trầm xuống, nhanh chóng tiến vào bên trong người cô.
Lần nào đi vào bên trong Ngôn Diễm cũng đều khiến anh phải phát điên lên vì sung sướng. Cảm giác khít chặt bao trọn lấy cự vật khiến Vu Hoằng Dương thỏa mãn không thôi.
Tốc độ của anh cũng dần dần tăng nhanh, Đông Phương Ngôn Diễm cảm thấy thân thể mình như đang trôi dạt trên biển, theo ngọn sóng dập dềnh di chuyển theo cơn khoái cảm mãnh liệt. Cô giống như pháo hoa nổ đầy trời, toàn bộ thế giới cũng bị sắc thái xinh đẹp đó bao phủ.
“Anh… ưm…”
“Gọi chồng.” Vu Hoằng Dương khẽ cất giọng ra lệnh, bên dưới vẫn đang cuồng nhiệt ra vào bên trong cơ thể Ngôn Diễm.
“Chồng… chồng… ưm…”
“Bảo bối, anh yêu em chết mất.”
“Anh chậm một chút… đừng có nhanh như vậy mà…”
Vu Hoằng Dương dứt khoát từ chối lời đề nghị của cô: “Không được.”
Anh gia tăng lực đạo khiến Đông Phương Ngôn Diễm không ngừng rên rỉ bên tai anh. Một hiệp rồi lại hai hiệp, cuối cùng vẫn như mọi lần, Đông Phương Ngôn Diễm bị anh rút cạn sức lực mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của Vu Hoằng Dương.
Đêm tân hôn cuối cùng cũng ăn sạnh cô vào bụng, Vu Hoằng Dương phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, ôm Ngôn Diễm đến phòng tắm, cẩn thận tắm rửa, vuốt ve thân thể của người trong ngực, nhịn không được lại ăn cô thêm một lần nữa.
Vu Hoằng Dương không thể nào có thể kìm chế được sức hấp dẫn của cô. Anh tắm rửa sạch sẽ, ôm cô lên giường đã được dọn sạch sẽ sau trận hoan ái. Vu Hoằng Dương kéo Ngôn Diễm vào lòng, nhẹ nhàng hít hà hương thơm từ người cô, từ từ nhắm hai mặt lại.
Hôm nay Vu Hoằng Dương rất vui nên hơi quá chén. Kết thúc buổi tiệc anh cũng đã ngà ngà say. Vu Thời Gia Hưng được ông bà nội đón về Vu gia, nhường lại không gian cho đôi vợ chồng mới cưới.
Phòng tân hôn được Vu Hoằng Dương trang trí theo sở thích của Đông Phương Ngôn Diễm. Ngôn Diễm đang cật lực tẩy đi lớp trang điểm trên mặt cộng với quả tóc được xịt keo để giữ nếp khiến cô phải mất gần 30 phút đồng hồ mới có thể xử lý xong rồi cầm lấy một bộ quần áo thoải mái đi vào phòng tắm.
Vu Hoằng Dương đã tắm xong, dòng nước mát lạnh khiến anh cũng tỉnh táo thêm đôi chút. Trong phòng tắm rào rào tiếng nước chảy, Đông Phương Ngôn Diễm vẫn đang đắm chìm trong làn nước mát, cảm giác thật thoải mái.
“Đừng tắm lâu như thế, sẽ cảm đấy.” Vu Hoằng Dương cất giọng.
Theo cửa phòng tắm mở ra, ánh đèn chiếu nghiêng xuống rải trên nền gạch, phản chiếu, Đông Phương Ngôn Diễm mặc một chiếc đầm ngủ chậm rãi đi ra.
Làn da trắng sữa của Đông Phương Ngôn Diễm cùng với chiếc đầm ngủ gợi cảm khiến Vu Hoằng Dương liên tục dán ánh mắt lên người cô.
Vu Hoằng Dương nhịn không được đi lên trước, vuốt nhẹ mái tóc còn ướt của Ngôn Diễm, nhẹ giọng nói: “Em hôm nay rất xinh đẹp, rất quyến rũ.”
Đông Phương Ngôn Diễm cầm lấy chiếc khăn to lau đi mái tóc vẫn còn ướt của mình, bĩu môi lên tiếng: “Thế bình thường em không xinh, không quyến rũ à?”
“Xinh nhưng hôm nay đặc biệt xinh hơn mọi ngày.”
Lời này của anh là sự thật, trông cô bây giờ rất là hấp dẫn mê người, vô luận lúc nào, cô đều rất xinh đẹp.
“Dẻo miệng.”
Vu Hoằng Dương khom lưng ôm lấy Đông Phương Ngôn Diễm, đặt cô lên giường, anh cũng bò lên để Ngôn Diễm tựa vào người anh, da thịt kề nhau khiến Vu Hoằng Dương thoải mái thở dài một tiếng.
“Ngủ như vậy sẽ cảm.”
Vu Hoằng Dương lấy khăn lông trong tay cô, tỉ mỉ bắt đầu lau tóc cho Ngôn Diễm.
Đông Phương Ngôn Diễm nghiêng đầu, nhìn lồng ngực rắn chắc, khơi gợi của Vu Hoằng Dương, đưa cái tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng chấm chấm, tinh nghịch vẽ vài vòng rồi dần dần tựa mặt vào.
Vu Hoằng Dương đã tắm xong từ sớm, cơ hồ bị khuôn mặt nhỏ nhắn ấm nóng của Đông Phương Ngôn Diễm dán lên, nhất thời cảm thấy nhiệt lượng cũng truyền tới trong lòng, nhịn không được liền cúi xuống hôn nhẹ lên môi Ngôn Diễm.
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn ngủ nhỏ. Vu Hoằng Dương đổi một cái khăn lông khô khác tiếp tục lau tóc cho Ngôn Diễm, trong lòng có chút nóng ruột, ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm vào xương quai xanh đẹp đẽ của cô, hô hấp cũng trở nên dồn dập theo.
Vu Hoằng Dương cúi thấp người, ghé sát lỗ tai của Ngôn Diễm, nhỏ giọng nói: “Có thích được anh lau tóc cho em không?”
Nói xong, Vu Hoằng Dương không đợi Ngôn Diễm trả lời, trực tiếp ném khăn lông qua một bên, nhanh chóng đè người cô xuống giường.
Anh ngậm lấy đôi môi đỏ thắm xinh xắn kia, tay cũng không dừng lại mà bắt lấy phần đẫy đà dưới lớp váy ngủ kia, nhẹ nhàng vuốt ve, vừa mềm vừa đầy đặn, cảm giác thật tốt.
Thấy cô im lặng, nhắm mắt thở dốc, Vu Hoằng Dương khẽ cười, từng chút hôn lên cơ thể cô, dần dần di chuyển xuống dưới.
Ngôn Diễm bị anh làm nhột liền vươn tay ngăn cản: “Nhột em.”
Vu Hoằng Dương không để ý đến hành động của cô, trực tiếp ngậm lấy đôi gò bồng kia, dùng miệng thưởng thức chúng.
Đông Phương Ngôn Diễm cảm thấy có một luồng điện chạy dọc lên trên, không ngừng khếch tán, tê tê dại dại khiến các ngón chân của cô cũng phải cong lại.
“Ngừng, dừng lại.”
“Muộn rồi, chúng ta tân hôn thôi vợ.” Vu Hoằng Dương bắt được cái tay đang lộn xộn của cô, tiếp tục thưởng thức.
Vu Hoằng Dương nhanh chóng cởi váy ngủ của cô, chẳng mấy chốc mà chiếc váy đã phũ phàng rơi xuống nền nhà. Anh di chuyển hôn xuống bên dưới, lặng lẽ ném quần lót cô sang một bên.
Vu Hoằng Dương vẫn tiếp tục hôn, dần dần chuyển hướng lên trên cho đến khi chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng ngân nga kia.
“Anh muốn vào.”
Dứt câu, chưa cho Ngôn Diễm có thời gian phản ứng, thân thể chợt trầm xuống, nhanh chóng tiến vào bên trong người cô.
Lần nào đi vào bên trong Ngôn Diễm cũng đều khiến anh phải phát điên lên vì sung sướng. Cảm giác khít chặt bao trọn lấy cự vật khiến Vu Hoằng Dương thỏa mãn không thôi.
Tốc độ của anh cũng dần dần tăng nhanh, Đông Phương Ngôn Diễm cảm thấy thân thể mình như đang trôi dạt trên biển, theo ngọn sóng dập dềnh di chuyển theo cơn khoái cảm mãnh liệt. Cô giống như pháo hoa nổ đầy trời, toàn bộ thế giới cũng bị sắc thái xinh đẹp đó bao phủ.
“Anh… ưm…”
“Gọi chồng.” Vu Hoằng Dương khẽ cất giọng ra lệnh, bên dưới vẫn đang cuồng nhiệt ra vào bên trong cơ thể Ngôn Diễm.
“Chồng… chồng… ưm…”
“Bảo bối, anh yêu em chết mất.”
“Anh chậm một chút… đừng có nhanh như vậy mà…”
Vu Hoằng Dương dứt khoát từ chối lời đề nghị của cô: “Không được.”
Anh gia tăng lực đạo khiến Đông Phương Ngôn Diễm không ngừng rên rỉ bên tai anh. Một hiệp rồi lại hai hiệp, cuối cùng vẫn như mọi lần, Đông Phương Ngôn Diễm bị anh rút cạn sức lực mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của Vu Hoằng Dương.
Đêm tân hôn cuối cùng cũng ăn sạnh cô vào bụng, Vu Hoằng Dương phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, ôm Ngôn Diễm đến phòng tắm, cẩn thận tắm rửa, vuốt ve thân thể của người trong ngực, nhịn không được lại ăn cô thêm một lần nữa.
Vu Hoằng Dương không thể nào có thể kìm chế được sức hấp dẫn của cô. Anh tắm rửa sạch sẽ, ôm cô lên giường đã được dọn sạch sẽ sau trận hoan ái. Vu Hoằng Dương kéo Ngôn Diễm vào lòng, nhẹ nhàng hít hà hương thơm từ người cô, từ từ nhắm hai mặt lại.