Chương 56
Đông Phương phu nhân khẽ nhìn sang chồng mình, bà nghĩ đến nước này cũng không cần phải giấu giếm nữa.
“Nếu con muốn biết thì ta sẽ nói cho con nghe.”
“Sự thật thì con không phải con ruột của ba mẹ.”
Triều Hân ngã khụy xuống đất, cô không tin những gì mình vừa nghe được: “Ba mẹ nói dối, có phải vì con không ngoan, con gây chuyện nên ba mẹ mới như vậy phải không?”
Đông Phương lão gia khẽ lắc đầu: “Không phải.”
“Năm đó, cả ta và mẹ con đều sinh em bé. Mẹ con chính là quản gia của Đông Phương Gia nhưng không biết vì lý do gì mà con gái ta và con đã bị đánh tráo.” Đông Phương phu nhân chậm rãi lên tiếng.
“Ba mẹ đang xem con là con nít đấy sao ạ? Cái gì mà đánh tráo chứ? Đây là ngoài đời thực, không phải phim mà đánh tráo con. Ba mẹ nói dối.”
Đông Phương phu nhân lấy kết quả xét nghiệm đưa cho Triều Hân xem, tờ giấy này bà đã giấu rất nhiều năm. Dòng chữ không cùng huyết thống đập thẳng vào mắt Triều Hân.
Giọng Triều Hân run run: “Chuyện này… là sự thật ạ? Con… con không phải là con của ba mẹ ạ?”
Đông Phương phu nhân vén tay áo lên, để lộ một vết bớt nhỏ trên tay: “Con gái ta từ khi mới ra đời đã có một cái bớt y hệt ở tay nhưng tay con… không có vết bớt nào như vậy cả.”
Triều Hân giơ cánh tay của mình lên xem, thật sự không có bất kỳ vết bớt nào cả: “Những gì ba mẹ vừa nói là thật ạ? Con thật sự không phải con ruột của ba mẹ ạ?”
Hai ông bà khẽ gật đầu.
“Thế con gái ruột của ba mẹ giờ đang ở đâu? Ba mẹ biết con không phải con là con ruột sao hai mấy năm qua vẫn nuôi dưỡng con, nuông chiều con nhiều đến như vậy.”
“Ba mẹ cũng không biết giờ này con bé đang ở đâu. Nhưng con cũng đừng nghĩ nhiều, ba mẹ lúc nào cũng thương con.”
“Con hiểu mà, nhìn cách ba mẹ chăm sóc con hai mấy năm qua là con đủ biết ba mẹ thương con và bao dung con biết nhường nào. Ấy vậy mà con lại báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ bằng cách ăn chơi, gây chuyện khắp nơi, hại gia đình mình đến nông nỗi này.”
“Con xin lỗi ba mẹ nhiều lắm.”
Triều Hân ôm lấy Đông Phương phu nhân mà òa khóc.
“Con phải thay đổi, phải trở thành một người ưu tú. Ba mẹ lớn tuổi rồi, không thể sống đời cùng con. Lần này, không biết nhà họ Vu sẽ giải quyết như nào nữa. Con phải lấy đấy làm một bài học mà thay đổi cách sống đi con biết không?”
“Con biết rồi mẹ. Ba mẹ giúp con lần này với.”
“Ba mẹ hy vọng bên đó nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ mà nương tay nếu không mẹ không biết phải như nào nữa. Quyền lực của nhà họ Vu thì con cũng biết rồi đó.”
Gia tộc Đông Phương cũng nằm trong số những gia tộc lớn của thủ đô này nhưng để so với Vu gia thì vẫn còn thua một bậc. Có thể trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà khiến Đông Phương gia lao đao thì chỉ có thể là Vu gia.
Sau khi bị người của nhà họ Vu dạy dỗ một bài học thì Triều Hân cũng dần thay đổi, không còn tính cách tiểu thư đỏng đảnh ngày nào. Cô ta về tập đoàn nghiêm túc làm việc, thay đổi nhanh đến mức ông bà Đông Phương cũng bất ngờ.
[…]
Đông Phương Ngôn Diễm ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày xong cũng được xuất viện để về nhà nghỉ ngơi. Vu Hoằng Dương đưa Ngôn Diễm về Vu gia ở cùng ba mẹ để những lúc anh đi làm có người để chăm sóc cô, chơi cùng cô như vậy sẽ không khiến cô phải nghĩ nhiều.
“Con thấy trong người như nào rồi?”
“Dạ con ổn rồi mẹ yên tâm nha.”
“Ờ nghỉ ngơi thêm ít hôm đã đừng có vừa mới xuất viện đã lao đầu đi làm. Mẹ không có đồng ý đâu đấy.”
“Dạ con biết rồi. Mấy ngày này con ở đây chơi cùng mẹ nhé.”
“Được được.”
“Vợ ở nhà nghỉ ngơi nha, chiều anh về sớm với em.”
“Dạ.”
Vu Hoằng Dương cúi thấp người, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào sau mới lái xe rời đi.
Lúc ở bệnh viện, Vu Hoằng Dương nhìn thái độ của Vân Khê đã cảm thấy nghi ngờ trong lòng. Vu Hoằng Dương về đến tập đoàn đã tìm gặp Trần Dịch Phong.
“Chủ tịch.”
“Ừ. Cậu điều tra về Đông Phương gia cho tôi.”
“Về cái gì ạ?”
“Điều tra xem Đông Phương gia và vợ tôi có mối quan hệ gì với nhau. Càng chi tiết càng tốt.”
“Đã rõ.”
Từ nhỏ gia đình anh đã sống cạnh Đông Phương gia, theo anh được biết thì bọn họ chỉ có một đứa con gái là Triều Hân kia sau thì chuyển ra nước ngoài sinh sống và về nước cũng chỉ thời gian gần đây. Nhưng trong trí nhớ của anh hình như chưa bao giờ anh gặp Đông Phương Ngôn Diễm ở Đông Phương gia nhưng thái độ của Vân Khê khiến anh phải suy nghĩ. Cả cái họ của Ngôn Diễm, ngay từ những ngày đầu gặp gỡ anh cũng nghĩ cô là một tiểu thư của gia tộc Đông Phương nhưng Ngôn Diễm lại nói không phải và cô chỉ là một cô nhi, không biết mặt mũi bố mẹ ruột mình như nào nên anh cũng thôi không nghĩ nhiều.
Đông Phương gia sau chuyện của Triều Hân, để vực dậy được tập đoàn cũng vô cùng vất vả, chật vật không kém khi các đối tác hợp tác làm ăn với Đông Phương đều e ngại Vu gia. Ông bà Đông Phương đã ở tuổi xế chiều, đáng lý ra phải được nghỉ ngời dưỡng già nhưng giờ phút này lại phải nai lưng ra tìm kiếm nhà đầu tư cho các dự án của Đông Phương với hy vọng vực dậy được tập đoàn.
“Ba mẹ, các đối tác lớn của chúng ta đều không đồng ý rót vốn, nguyên nhân lớn nhất vẫn chính là e ngại gia đình nhà họ Vu.” Triều Hân chậm rãi lên tiếng.
“Đây là cũng là điều dễ hiểu mà, Vu thị lớn mạnh như vậy mấy ai mà dám đắc tội chứ.”
“Bây giờ phải làm sao hả ba mẹ, cứ như thế này e là tập đoàn không trụ vững mất.”
“Được rồi, ba mẹ sẽ tìm cách sau. Con về nghỉ ngơi đi. Vết thương ở mặt như nào rồi.”
“Con không sao ba mẹ đừng lo.”
Bà Vân Khê cũng nhanh chóng mang mẫu tóc của Đông Phương Ngôn Diễm đến bệnh viện kiểm tra, trong lòng cũng mong đợi không thôi. Bà vẫn luôn ôm ấp hy vọng tìm được đứa con gái bé bỏng bị đánh tráo năm nào. Hai mấy năm qua, ông bà chưa lúc nào tìm kiếm cô nhưng chẳng có một chút tin tức nào về cô cả.
Khi nhìn thấy sợi dây chuyền cùng vết bớt trên cánh tay của Đông Phương Ngôn Diễm bà vẫn luôn ôm ấp hy vọng Ngôn Diễm chính là cô con gái năm đó của mình.
“Nếu con muốn biết thì ta sẽ nói cho con nghe.”
“Sự thật thì con không phải con ruột của ba mẹ.”
Triều Hân ngã khụy xuống đất, cô không tin những gì mình vừa nghe được: “Ba mẹ nói dối, có phải vì con không ngoan, con gây chuyện nên ba mẹ mới như vậy phải không?”
Đông Phương lão gia khẽ lắc đầu: “Không phải.”
“Năm đó, cả ta và mẹ con đều sinh em bé. Mẹ con chính là quản gia của Đông Phương Gia nhưng không biết vì lý do gì mà con gái ta và con đã bị đánh tráo.” Đông Phương phu nhân chậm rãi lên tiếng.
“Ba mẹ đang xem con là con nít đấy sao ạ? Cái gì mà đánh tráo chứ? Đây là ngoài đời thực, không phải phim mà đánh tráo con. Ba mẹ nói dối.”
Đông Phương phu nhân lấy kết quả xét nghiệm đưa cho Triều Hân xem, tờ giấy này bà đã giấu rất nhiều năm. Dòng chữ không cùng huyết thống đập thẳng vào mắt Triều Hân.
Giọng Triều Hân run run: “Chuyện này… là sự thật ạ? Con… con không phải là con của ba mẹ ạ?”
Đông Phương phu nhân vén tay áo lên, để lộ một vết bớt nhỏ trên tay: “Con gái ta từ khi mới ra đời đã có một cái bớt y hệt ở tay nhưng tay con… không có vết bớt nào như vậy cả.”
Triều Hân giơ cánh tay của mình lên xem, thật sự không có bất kỳ vết bớt nào cả: “Những gì ba mẹ vừa nói là thật ạ? Con thật sự không phải con ruột của ba mẹ ạ?”
Hai ông bà khẽ gật đầu.
“Thế con gái ruột của ba mẹ giờ đang ở đâu? Ba mẹ biết con không phải con là con ruột sao hai mấy năm qua vẫn nuôi dưỡng con, nuông chiều con nhiều đến như vậy.”
“Ba mẹ cũng không biết giờ này con bé đang ở đâu. Nhưng con cũng đừng nghĩ nhiều, ba mẹ lúc nào cũng thương con.”
“Con hiểu mà, nhìn cách ba mẹ chăm sóc con hai mấy năm qua là con đủ biết ba mẹ thương con và bao dung con biết nhường nào. Ấy vậy mà con lại báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ bằng cách ăn chơi, gây chuyện khắp nơi, hại gia đình mình đến nông nỗi này.”
“Con xin lỗi ba mẹ nhiều lắm.”
Triều Hân ôm lấy Đông Phương phu nhân mà òa khóc.
“Con phải thay đổi, phải trở thành một người ưu tú. Ba mẹ lớn tuổi rồi, không thể sống đời cùng con. Lần này, không biết nhà họ Vu sẽ giải quyết như nào nữa. Con phải lấy đấy làm một bài học mà thay đổi cách sống đi con biết không?”
“Con biết rồi mẹ. Ba mẹ giúp con lần này với.”
“Ba mẹ hy vọng bên đó nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ mà nương tay nếu không mẹ không biết phải như nào nữa. Quyền lực của nhà họ Vu thì con cũng biết rồi đó.”
Gia tộc Đông Phương cũng nằm trong số những gia tộc lớn của thủ đô này nhưng để so với Vu gia thì vẫn còn thua một bậc. Có thể trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà khiến Đông Phương gia lao đao thì chỉ có thể là Vu gia.
Sau khi bị người của nhà họ Vu dạy dỗ một bài học thì Triều Hân cũng dần thay đổi, không còn tính cách tiểu thư đỏng đảnh ngày nào. Cô ta về tập đoàn nghiêm túc làm việc, thay đổi nhanh đến mức ông bà Đông Phương cũng bất ngờ.
[…]
Đông Phương Ngôn Diễm ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày xong cũng được xuất viện để về nhà nghỉ ngơi. Vu Hoằng Dương đưa Ngôn Diễm về Vu gia ở cùng ba mẹ để những lúc anh đi làm có người để chăm sóc cô, chơi cùng cô như vậy sẽ không khiến cô phải nghĩ nhiều.
“Con thấy trong người như nào rồi?”
“Dạ con ổn rồi mẹ yên tâm nha.”
“Ờ nghỉ ngơi thêm ít hôm đã đừng có vừa mới xuất viện đã lao đầu đi làm. Mẹ không có đồng ý đâu đấy.”
“Dạ con biết rồi. Mấy ngày này con ở đây chơi cùng mẹ nhé.”
“Được được.”
“Vợ ở nhà nghỉ ngơi nha, chiều anh về sớm với em.”
“Dạ.”
Vu Hoằng Dương cúi thấp người, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào sau mới lái xe rời đi.
Lúc ở bệnh viện, Vu Hoằng Dương nhìn thái độ của Vân Khê đã cảm thấy nghi ngờ trong lòng. Vu Hoằng Dương về đến tập đoàn đã tìm gặp Trần Dịch Phong.
“Chủ tịch.”
“Ừ. Cậu điều tra về Đông Phương gia cho tôi.”
“Về cái gì ạ?”
“Điều tra xem Đông Phương gia và vợ tôi có mối quan hệ gì với nhau. Càng chi tiết càng tốt.”
“Đã rõ.”
Từ nhỏ gia đình anh đã sống cạnh Đông Phương gia, theo anh được biết thì bọn họ chỉ có một đứa con gái là Triều Hân kia sau thì chuyển ra nước ngoài sinh sống và về nước cũng chỉ thời gian gần đây. Nhưng trong trí nhớ của anh hình như chưa bao giờ anh gặp Đông Phương Ngôn Diễm ở Đông Phương gia nhưng thái độ của Vân Khê khiến anh phải suy nghĩ. Cả cái họ của Ngôn Diễm, ngay từ những ngày đầu gặp gỡ anh cũng nghĩ cô là một tiểu thư của gia tộc Đông Phương nhưng Ngôn Diễm lại nói không phải và cô chỉ là một cô nhi, không biết mặt mũi bố mẹ ruột mình như nào nên anh cũng thôi không nghĩ nhiều.
Đông Phương gia sau chuyện của Triều Hân, để vực dậy được tập đoàn cũng vô cùng vất vả, chật vật không kém khi các đối tác hợp tác làm ăn với Đông Phương đều e ngại Vu gia. Ông bà Đông Phương đã ở tuổi xế chiều, đáng lý ra phải được nghỉ ngời dưỡng già nhưng giờ phút này lại phải nai lưng ra tìm kiếm nhà đầu tư cho các dự án của Đông Phương với hy vọng vực dậy được tập đoàn.
“Ba mẹ, các đối tác lớn của chúng ta đều không đồng ý rót vốn, nguyên nhân lớn nhất vẫn chính là e ngại gia đình nhà họ Vu.” Triều Hân chậm rãi lên tiếng.
“Đây là cũng là điều dễ hiểu mà, Vu thị lớn mạnh như vậy mấy ai mà dám đắc tội chứ.”
“Bây giờ phải làm sao hả ba mẹ, cứ như thế này e là tập đoàn không trụ vững mất.”
“Được rồi, ba mẹ sẽ tìm cách sau. Con về nghỉ ngơi đi. Vết thương ở mặt như nào rồi.”
“Con không sao ba mẹ đừng lo.”
Bà Vân Khê cũng nhanh chóng mang mẫu tóc của Đông Phương Ngôn Diễm đến bệnh viện kiểm tra, trong lòng cũng mong đợi không thôi. Bà vẫn luôn ôm ấp hy vọng tìm được đứa con gái bé bỏng bị đánh tráo năm nào. Hai mấy năm qua, ông bà chưa lúc nào tìm kiếm cô nhưng chẳng có một chút tin tức nào về cô cả.
Khi nhìn thấy sợi dây chuyền cùng vết bớt trên cánh tay của Đông Phương Ngôn Diễm bà vẫn luôn ôm ấp hy vọng Ngôn Diễm chính là cô con gái năm đó của mình.