Chương 60
Nghe Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương đồng ý ở lại ăn cơm, bà mừng rỡ ra mặt, nhanh chóng vào bếp chuẩn bị món ngon đãi hai người.
Cảm giác cả nhà cùng nhau quây quần dùng bữa thật tuyệt với biết bao. Đông Phương Ngôn Diễm muốn phụ nhưng Đông Phương phu nhân và Triều Hân không cho, bảo cô cứ nghỉ ngơi.
Triều Hân nghiêm mặt, làm ra vẻ căng thẳng: “Không cho chị phụ, chị mau ra kia nghỉ ngơi. Em với mẹ nấu xong sẽ ra gọi chị. Chị ra ngoài nói chuyện với anh rể đi, ở đây có em phụ mẹ là được rồi.”
Phải Đông Phương Ngôn Diễm không hề nghe nhầm, Triều Hân gọi Ngôn Diễm là chị xưng mình là em dù cả hai bằng tuổi, theo cách lý giải của Triều Hân thì Ngôn Diễm chững chạc và chính chắn hơn cô nên nhận cô làm chị, cô còn phải học hỏi ở Ngôn Diễm rất nhiều và đương nhiên Ngôn Diễm cũng vui vẻ đồng ý. Nhìn Triều Hân thay đổi từng ngày, cô cũng cảm thấy rất vui.
“Thế em phụ mẹ nhé. Chị ra xem anh Dương với ba.”
“Dạ chị ra ngoài đi. Đang mang thai đừng vào bếp, nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì chứ. Hai người không cho chị phụ thì chị đi tìm chồng chị đây.”
“Chị đi tìm chồng chị đi, em với mẹ làm là được rồi. Nói cho chị một bí mật là mẹ Khê nấu ăn rất là ngon đấy.”
“Được, chị sẽ đợi để được thưởng thức tay nghề của hai người.”
“Chắc chắn sẽ không làm chị thất vọng.”
Đông Phương Ngôn Diễm ra phòng khách tìm Vu Hoằng Dương và ba cô. Hai người đàn ông đang vui vẻ chơi cờ cùng nhau.
“Đừng, anh đừng đi nước này sẽ thua ấy.”
“Hửm?”
“Tin em, đi đường này này.”
Đông Phương lão gia không vui lên tiếng: “Ngôn Diễm… con lại phá đường đi của ba. Hừ”
Ngôn Diễm nhoẻn miệng cười: “Không nỡ để ba ăn hiếp chồng con.”
“Ông già này làm gì đấu lại cậu ấy chứ, con cứ khéo lo.”
“Em biết chơi cờ sao?”
“Vợ anh mà. Có cái gì mà em không biết chứ.”
Vu Hoằng Dương ngồi nhích sang một bên, vỗ vỗ phần ghế bên cạnh mình ý bảo cô ngồi xuống: “Em ngồi xuống đi, biểu diễn vài đường cho anh với ba mở mang tầm mắt xem nào.”
“Thôi hai người chơi đi, em không chơi đâu, suy nghĩ nhức đầu lắm. Anh biết rồi đó, phụ nữ mang thai không nên suy nghĩ nhiều, không tốt chồng ạ.”
Vu Hoằng Dương nhéo nhẹ hai bên má cô: “Lắm trò.”
Đông Phương lão gia nhìn hình ảnh Vu Hoằng Dương cưng chiều con gái ông, trong lòng thầm cảm ơn Vu Hoằng Dương đã chăm sóc Đông Phương Ngôn Diễm cực kỳ chu đáo trong thời gian qua.
“Không cho phép con từ chối, ngồi xuống chơi nốt ván này với ba nào.” Đông Phương lão gia lên tiếng.
“Ba chắc chắn muốn chơi cùng con sao?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi ạ.”
Vu Hoằng Dương ngồi nhích người sang một bên nhường chỗ cho Đông Phương Ngôn Diễm. Cô tập trung quan sát từng nước cờ của ông Hàn Thiên còn Vu Hoằng Dương ở bên cạnh ánh mắt liên tục dán lên người cô, vợ anh quả thật gì cũng giỏi.
“Ba thua rồi nhé.” Đông Phương Ngôn Diễm thành công hạ gục Đông Phương lão gia.
“Giỏi lắm, đúng là con hơn cha là nhà có phúc. Con giỏi lắm Ngôn Diễm.” Ông Hàn Thiên không ngớt lời khen ngợi Đông Phương Ngôn Diễm.
Ngôn Diễm phì cười: “Chắc là có gen di truyền từ ba ấy.”
Ánh mắt ngưỡng mộ và có phần tự hào của Vu Hoằng Dương hướng về phía Đông Phương Ngôn Diễm: “Vợ anh mười điểm.”
“Như vậy mới xứng với anh đúng không?”
Vu Hoằng Dương khẽ lắc đầu: “Với anh không có khái niệm xứng hay không mà chỉ có hợp với nhau hay không thôi. Và em chính là người phù hợp với anh và là người phụ nữ anh yêu, Vu thiếu phu nhân ạ.”
“Sến quá.”
“Ba mẹ, anh chị vào dùng cơm thôi ạ.” Triều Hân cất giọng gọi.
Một bàn ăn thịnh soạn được bày biện trên bàn trông vô cùng đẹp mắt.
“Mời cả nhà dùng cơm ạ.”
“Ba mẹ, anh chị dùng cơm ạ.”
“Hai đứa ăn xem hợp khẩu vị không nhé. Mẹ không biết khẩu vị của hai đứa nên ăn xem rồi bảo mẹ nhé.”
Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương cầm đũa gắp đồ ăn cho vào miệng chậm rãi thưởng thức.
“Ngon mẹ ạ.”
“Thế hai đứa ăn nhiều vào nhé.”
“Ngôn Diễm con ăn nhiều vào, ăn cho cả phần em bé trong bụng nữa.”
“Thôi ăn nhiều tăng cân nhiều sẽ xấu.”
“Có xấu thì em cũng có chồng là anh rồi còn gì. Anh tuyệt đối không chê, em cứ ăn thoái mái.”
“Hừ, anh dám chê chắc.”
“Vợ anh xinh nhất.”
“Dẻo miệng. Anh lo ăn cơm đi, sến quá đi mất.”
Cả nhà cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện về những chuyện ngày trước. Ông bà Đông Phương muốn biết lúc trước Đông Phương Ngôn Diễm sống như nào, cũng muốn hiểu hơn về Ngôn Diễm hơn.
Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương ở lại tới tận khuya mới trở về biệt thự riêng. Vu Thời Gia Hưng lúc này cũng đã ngủ say trong vòng tay của cô.
“Em bế con lên phòng cho con ngủ đã nhé. Anh nghỉ ngơi trước đi.”
“Anh đợi em.”
“Cũng được.”
Đông Phương Ngôn Diễm bế Gia Hưng về phòng ngủ riêng của cậu nhóc, cẩn thận chỉnh điều hoà, đắp chăn cho cu cậu rồi mới trở về phòng ngủ.
“Anh không nghỉ ngơi đi, đợi em làm gì.”
“Ôm vợ mới ngủ được.”
“Anh bảo em bám người, anh mới là bám người ấy.”
“Anh bám vợ anh thì có gì sai chứ.”
Vu Hoằng Dương kéo chăn cho cô nằm xuống, cẩn thận kéo chăn đắp cho cả hai. Vu Hoằng Dương vòng tay ôm lấy người Ngôn Diễm vào lòng.
“Em thấy thế nào?”
“Chuyện gì ạ?”
“Chuyện nhận lại ba mẹ ruột của em ấy, có cảm nghĩ gì? Nói anh nghe.”
“Hmmm… lúc em biết chuyện thì anh cũng biết được rồi ấy, em khá sốc. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ông bà ấy không làm việc gì có lỗi với em cả nên em không có quyền gì mà trách ông bà ấy cả.”
“Có thêm một gia đình, có thêm người yêu thương mình cũng rất tốt anh nhỉ.”
“Anh thấy Triều Hân thế nào?”
“Tự nhiên em lại hỏi anh thấy cô ấy như nào? Bình thường, anh không quan tâm lắm.”
“Ý em là anh có thấy cô ấy thay đổi rất nhiều không?”
“Ừm.”
“Lớn rồi đương nhiên đâu thể mãi giữ cái tính cách ấy mà ra đời được, dẫu sao chuyện vừa rồi cũng là bài học thích đáng cho cô ta.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
“Anh không quan tâm cô ta như nào nhưng cô ta dám làm tổn thương em một lần nữa thì dù cho trời có sập xuống anh cũng không bỏ qua.”
“Anh… hung dữ.”
“Nhưng yêu em.”
“Biết rồi, ngủ thôi.”
“Anh ôm em ngủ.”
Vu Hoằng Dương với tay lấy điều khiển để tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ nhỏ. Cả hai ôm nhau ngủ ngon lành.
Cảm giác cả nhà cùng nhau quây quần dùng bữa thật tuyệt với biết bao. Đông Phương Ngôn Diễm muốn phụ nhưng Đông Phương phu nhân và Triều Hân không cho, bảo cô cứ nghỉ ngơi.
Triều Hân nghiêm mặt, làm ra vẻ căng thẳng: “Không cho chị phụ, chị mau ra kia nghỉ ngơi. Em với mẹ nấu xong sẽ ra gọi chị. Chị ra ngoài nói chuyện với anh rể đi, ở đây có em phụ mẹ là được rồi.”
Phải Đông Phương Ngôn Diễm không hề nghe nhầm, Triều Hân gọi Ngôn Diễm là chị xưng mình là em dù cả hai bằng tuổi, theo cách lý giải của Triều Hân thì Ngôn Diễm chững chạc và chính chắn hơn cô nên nhận cô làm chị, cô còn phải học hỏi ở Ngôn Diễm rất nhiều và đương nhiên Ngôn Diễm cũng vui vẻ đồng ý. Nhìn Triều Hân thay đổi từng ngày, cô cũng cảm thấy rất vui.
“Thế em phụ mẹ nhé. Chị ra xem anh Dương với ba.”
“Dạ chị ra ngoài đi. Đang mang thai đừng vào bếp, nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì chứ. Hai người không cho chị phụ thì chị đi tìm chồng chị đây.”
“Chị đi tìm chồng chị đi, em với mẹ làm là được rồi. Nói cho chị một bí mật là mẹ Khê nấu ăn rất là ngon đấy.”
“Được, chị sẽ đợi để được thưởng thức tay nghề của hai người.”
“Chắc chắn sẽ không làm chị thất vọng.”
Đông Phương Ngôn Diễm ra phòng khách tìm Vu Hoằng Dương và ba cô. Hai người đàn ông đang vui vẻ chơi cờ cùng nhau.
“Đừng, anh đừng đi nước này sẽ thua ấy.”
“Hửm?”
“Tin em, đi đường này này.”
Đông Phương lão gia không vui lên tiếng: “Ngôn Diễm… con lại phá đường đi của ba. Hừ”
Ngôn Diễm nhoẻn miệng cười: “Không nỡ để ba ăn hiếp chồng con.”
“Ông già này làm gì đấu lại cậu ấy chứ, con cứ khéo lo.”
“Em biết chơi cờ sao?”
“Vợ anh mà. Có cái gì mà em không biết chứ.”
Vu Hoằng Dương ngồi nhích sang một bên, vỗ vỗ phần ghế bên cạnh mình ý bảo cô ngồi xuống: “Em ngồi xuống đi, biểu diễn vài đường cho anh với ba mở mang tầm mắt xem nào.”
“Thôi hai người chơi đi, em không chơi đâu, suy nghĩ nhức đầu lắm. Anh biết rồi đó, phụ nữ mang thai không nên suy nghĩ nhiều, không tốt chồng ạ.”
Vu Hoằng Dương nhéo nhẹ hai bên má cô: “Lắm trò.”
Đông Phương lão gia nhìn hình ảnh Vu Hoằng Dương cưng chiều con gái ông, trong lòng thầm cảm ơn Vu Hoằng Dương đã chăm sóc Đông Phương Ngôn Diễm cực kỳ chu đáo trong thời gian qua.
“Không cho phép con từ chối, ngồi xuống chơi nốt ván này với ba nào.” Đông Phương lão gia lên tiếng.
“Ba chắc chắn muốn chơi cùng con sao?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi ạ.”
Vu Hoằng Dương ngồi nhích người sang một bên nhường chỗ cho Đông Phương Ngôn Diễm. Cô tập trung quan sát từng nước cờ của ông Hàn Thiên còn Vu Hoằng Dương ở bên cạnh ánh mắt liên tục dán lên người cô, vợ anh quả thật gì cũng giỏi.
“Ba thua rồi nhé.” Đông Phương Ngôn Diễm thành công hạ gục Đông Phương lão gia.
“Giỏi lắm, đúng là con hơn cha là nhà có phúc. Con giỏi lắm Ngôn Diễm.” Ông Hàn Thiên không ngớt lời khen ngợi Đông Phương Ngôn Diễm.
Ngôn Diễm phì cười: “Chắc là có gen di truyền từ ba ấy.”
Ánh mắt ngưỡng mộ và có phần tự hào của Vu Hoằng Dương hướng về phía Đông Phương Ngôn Diễm: “Vợ anh mười điểm.”
“Như vậy mới xứng với anh đúng không?”
Vu Hoằng Dương khẽ lắc đầu: “Với anh không có khái niệm xứng hay không mà chỉ có hợp với nhau hay không thôi. Và em chính là người phù hợp với anh và là người phụ nữ anh yêu, Vu thiếu phu nhân ạ.”
“Sến quá.”
“Ba mẹ, anh chị vào dùng cơm thôi ạ.” Triều Hân cất giọng gọi.
Một bàn ăn thịnh soạn được bày biện trên bàn trông vô cùng đẹp mắt.
“Mời cả nhà dùng cơm ạ.”
“Ba mẹ, anh chị dùng cơm ạ.”
“Hai đứa ăn xem hợp khẩu vị không nhé. Mẹ không biết khẩu vị của hai đứa nên ăn xem rồi bảo mẹ nhé.”
Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương cầm đũa gắp đồ ăn cho vào miệng chậm rãi thưởng thức.
“Ngon mẹ ạ.”
“Thế hai đứa ăn nhiều vào nhé.”
“Ngôn Diễm con ăn nhiều vào, ăn cho cả phần em bé trong bụng nữa.”
“Thôi ăn nhiều tăng cân nhiều sẽ xấu.”
“Có xấu thì em cũng có chồng là anh rồi còn gì. Anh tuyệt đối không chê, em cứ ăn thoái mái.”
“Hừ, anh dám chê chắc.”
“Vợ anh xinh nhất.”
“Dẻo miệng. Anh lo ăn cơm đi, sến quá đi mất.”
Cả nhà cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện về những chuyện ngày trước. Ông bà Đông Phương muốn biết lúc trước Đông Phương Ngôn Diễm sống như nào, cũng muốn hiểu hơn về Ngôn Diễm hơn.
Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương ở lại tới tận khuya mới trở về biệt thự riêng. Vu Thời Gia Hưng lúc này cũng đã ngủ say trong vòng tay của cô.
“Em bế con lên phòng cho con ngủ đã nhé. Anh nghỉ ngơi trước đi.”
“Anh đợi em.”
“Cũng được.”
Đông Phương Ngôn Diễm bế Gia Hưng về phòng ngủ riêng của cậu nhóc, cẩn thận chỉnh điều hoà, đắp chăn cho cu cậu rồi mới trở về phòng ngủ.
“Anh không nghỉ ngơi đi, đợi em làm gì.”
“Ôm vợ mới ngủ được.”
“Anh bảo em bám người, anh mới là bám người ấy.”
“Anh bám vợ anh thì có gì sai chứ.”
Vu Hoằng Dương kéo chăn cho cô nằm xuống, cẩn thận kéo chăn đắp cho cả hai. Vu Hoằng Dương vòng tay ôm lấy người Ngôn Diễm vào lòng.
“Em thấy thế nào?”
“Chuyện gì ạ?”
“Chuyện nhận lại ba mẹ ruột của em ấy, có cảm nghĩ gì? Nói anh nghe.”
“Hmmm… lúc em biết chuyện thì anh cũng biết được rồi ấy, em khá sốc. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ông bà ấy không làm việc gì có lỗi với em cả nên em không có quyền gì mà trách ông bà ấy cả.”
“Có thêm một gia đình, có thêm người yêu thương mình cũng rất tốt anh nhỉ.”
“Anh thấy Triều Hân thế nào?”
“Tự nhiên em lại hỏi anh thấy cô ấy như nào? Bình thường, anh không quan tâm lắm.”
“Ý em là anh có thấy cô ấy thay đổi rất nhiều không?”
“Ừm.”
“Lớn rồi đương nhiên đâu thể mãi giữ cái tính cách ấy mà ra đời được, dẫu sao chuyện vừa rồi cũng là bài học thích đáng cho cô ta.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
“Anh không quan tâm cô ta như nào nhưng cô ta dám làm tổn thương em một lần nữa thì dù cho trời có sập xuống anh cũng không bỏ qua.”
“Anh… hung dữ.”
“Nhưng yêu em.”
“Biết rồi, ngủ thôi.”
“Anh ôm em ngủ.”
Vu Hoằng Dương với tay lấy điều khiển để tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ nhỏ. Cả hai ôm nhau ngủ ngon lành.