Chương 9
Buổi lễ ra mắt sản phẩm đã đến gần, tất cả mọi người ở Lạc Thần đều tất bật chuẩn bị, các khâu đều được chuẩn bị là lên kế hoạch rất chi tiết.
Buổi lễ được tổ chức ở một khu resort nổi tiếng. Các khách mời tham gia là những đối tác, những đại diện của các tập đoàn chuyên trong lĩnh vực trang sức, các cổ đông và nhà đầu tư của Lạc Thần. Ngoài ra còn có giới báo chí, truyền thông, những người nổi tiếng và những khách hàng thân thiết của Lạc Thần đều có mặt để chúc mừng Vu Hoằng Dương.
Ánh đèn sân khấu rực rỡ, màn hình Led cỡ lớn chiếu sáng toàn bộ sân khấu, đang chiếu đoạn intro về các sản phẩm của Lạc Thần, thu hút sự chú ý của các vị quan khách.
“Kính chào quý vị đại biểu, quý vị khách mời! Chào mừng quý vị đến với buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của Tập đoàn Lạc Thần. Hôm nay, chúng tôi vô cùng vinh dự được giới thiệu đến quý vị sản phẩm mới nhất mang tên "Tinh Hoa Thiên Nhiên". Giọng của người dẫn chương trình nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bộ sưu tập “Tinh hoa thiên nhiên” là một kiệt tác được chế tác từ những viên đá quý tự nhiên quý hiếm nhất, kết hợp với kỹ thuật chế tác tinh xảo của đội ngũ nghệ nhân tài ba, hứa hẹn sẽ mang đến cho quý khách hàng những trải nghiệm vô cùng đặc biệt.
Vu Hoằng Dương nhanh chóng tiến về khu vực sân khấu để phát biểu.
“Kính thưa quý vị đại biểu, quý vị khách mời! Tập đoàn Lạc Thần luôn không ngừng nỗ lực để mang đến cho khách hàng những sản phẩm trang sức cao cấp, đẳng cấp nhất. Với sản phẩm mới "Tinh Hoa Thiên Nhiên", chúng tôi mong muốn góp phần tô điểm thêm vẻ đẹp và sự sang trọng cho quý khách hàng, đồng thời khẳng định vị thế hàng đầu của Tập đoàn Lạc Thần trong ngành trang sức kim hoàn.”
Mọi người lần lượt được chiêm ngưỡng các sản phẩm của Lạc Thần từ những người mẫu. Buổi ra mắt sản phẩm của Lạc Thần phải nói là rất thành công thì liên tục được giới báo chí đưa tin và được người tiêu dùng đặt hàng.
Bộ trang sức chính lần này chính là thiết kế của Đông Phương Ngôn Diễm. Vu Hoằng Dương chăm chú nhìn bộ trang sức, ánh mắt đầy sự tự hào khi nhìn sản phẩm của cô, chỉ tiếc là bây giờ Ngôn Diễm ở đâu anh không hề biết, một chút tin tức cũng không có.
Đông Phương Ngôn Diễm qua màn hình tivi mà xem toàn bộ buổi ra mắt sản phẩm của Lạc Thần. Ánh mắt chăm chú dán lên bộ trang sức do chính tay mình thiết kế, thoáng thở dài rồi nhanh chóng chuyển kênh. Cô không cho phép mình có bất kỳ sự liên quan nào đến cái tên Vu Hoằng Dương nữa, bấy nhiêu là đã quá đủ với cô rồi.
Ở Singapore, Đông Phương Ngôn Diễm tìm được một công việc phù hợp, đồng nghiệp ở đây cũng khá hòa đồng và vui vẻ nên cô không có gì phải quan ngại khi làm việc ở đây, việc Ngôn Diễm để tâm chính là tên quản lý ở đây, hắn ta liên tục bám lấy cô không buông.
Kết thúc một ngày làm việc vất vả, Đông Phương Ngôn Diễm chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc và trở về nhà. Vừa ra đến cổng công ty, từ xa một chiếc xe hơi đang dần đến gần chỗ Ngôn Diễm đang đứng. Bóng dáng một người đàn ông bước ra, hắn ta đi lại gần về chỗ Ngôn Diễm, dáng vẻ khá cao ngạo.
Tên giám đốc mới của Đông Phương Ngôn Diễm là Trạch Dương, hắn ta là tên thiếu gia ăn chơi lêu lỏng, cái công ty này cũng là của cải của ba mẹ hắn ta.
Trạch Dương nhìn thấy Ngôn Diễm đang đợi xe liền lân la lại gần: “Tôi đưa em về nhé?”
“Cảm ơn giám đốc, tôi có gọi xe rồi ạ.” Đông Phương Ngôn Diễm lịch sự đáp lời.
“Em không cần ngại, tiện đường tôi đưa em về. Dù sao tôi cũng không biết chở ai, rất hân hạnh được phục vụ người đẹp.”
Đông Phương Ngôn ghét nhất những kiểu người như này, chẳng hề kiêng nể mà thằng thừng lên tiếng: “Không biết chở ai thì bán xe đi ạ.”
Dứt câu, Ngôn Diễm cũng nhanh chóng đi bộ lên phía trước, tránh đứng chung với hắn ta dẫn đến những hiểu lầm không đáng có, vừa hay xe của cô đến nên Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng ngồi vào xe, rồi khỏi.
Bị Đông Phương Ngôn Diễm phũ phàng là thế nhưng Trạch Dương lại liên tục bám lấy không buông. Hắn ta quyết tâm theo đuổi được cô, cũng không hiểu ở Ngôn Diễm có điều gì mà lại khiến một thiếu gia suốt ngày gái gú như Trạch Dương lại mê mẩn đến vậy, là hắn thật sự có ấn tượng với cô hay chỉ muốn vui chơi qua đường như những cô gái khác.
Về đến nhà, Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng lấy quần áo đi tắm. Cứ tưởng đã thoát khỏi sự đeo bám Trạch Dương. Nhưng không, hắn ta vẫn liên tục bám lấy khiến Ngôn Diễm đau hết cả đầu, tránh né Vu Hoằng Dương lại gặp tên Trạch Dương đáng ghét không kém, sao đời cô lại đen đuổi như thế này nhỉ?
“Tôi bị cảm rồi.” Tin nhắn của Trạch Dương gửi đến số điện thoại của Đông Phương Ngôn Diễm.
Ngôn Diễm vừa tắm ra, một tay đang lau khô tóc, một tay cầm lấy điện thoại lên xem, trả lời một cách hời hợt: “Rồi sao nữa?”
“Cảm thấy nhớ em.” Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
“Ừ, tôi cũng cảm.”
“Em cũng cảm thấy nhớ tôi sao?”
“Cảm thấy anh phiền.”
“Phiền lòng yêu anh?”
“Không, phiền phức á. Nửa đêm không định để người khác nghỉ ngơi à, nhắn vớ vẩn cái gì đấy.”
Đông Phương Ngôn Diễm thẳng thừng đưa số điện thoại của Trạch Dương vào danh sách chặn, rồi nhanh chóng đi ngủ.
Điểm tốt duy nhất ở Trạch Dương khiến các nhân viên không chán ghét người sếp có phần hơi vô dụng này chắc là anh ta rất hào phóng với nhân viên, cũng chẳng hà khắc bắt ép nhân viên tăng ca. Cũng đúng, hắn cũng đâu có thích làm việc nên đương nhiên hắn ta cũng sẽ chẳng quan tâm đến nhân viên của mình làm việc có hiệu quả hay không.
Đông Phương Ngôn Diễm không có người thân, cũng chẳng có lấy vài người bạn thân thiết nên kể từ khi cô sang Singapore sinh sống, mọi thông tin của cô ở thủ đô đều là con số không, chẳng ai biết cô đã đi đâu làm gì.
Vu Hoằng Dương vẫn ngày đêm miệt mài tìm kiếm tung tích của Ngôn Diễm, anh cho người lật tung cái thủ đô lên nhưng một chút thông tin ít ỏi cũng chẳng có.
Trần Dịch Phong dò la tin tức khắp nơi nhưng cũng chẳng thu được gì, mỗi lần như thế này anh rất sợ khi phải đối diện với cơn thịnh nộ của Vu Hoằng Dương.
“Kết quả thế nào rồi? Có tin tức gì về cô ấy không?”
Trần Dịch Phong lắc đầu: “Không thưa chủ tịch. Tôi đã cho người tìm kiếm, dò la tin tức khắp nơi nhưng vẫn không có manh mối nào cả.”
Vu Hoằng Dương dường như đã quá quen thuộc với câu trả lời của Trần Dịch Phong, anh thở dài bất lực rồi ra hiệu cho trợ lý Trần ra ngoài.
“Rốt cuộc em định trốn tôi đến bao giờ hả? Tôi sắp lật tung cả cái thủ đô này rồi em biết không? Rốt cuộc em đã đi đâu vậy Ngôn Diễm?”
Buổi lễ được tổ chức ở một khu resort nổi tiếng. Các khách mời tham gia là những đối tác, những đại diện của các tập đoàn chuyên trong lĩnh vực trang sức, các cổ đông và nhà đầu tư của Lạc Thần. Ngoài ra còn có giới báo chí, truyền thông, những người nổi tiếng và những khách hàng thân thiết của Lạc Thần đều có mặt để chúc mừng Vu Hoằng Dương.
Ánh đèn sân khấu rực rỡ, màn hình Led cỡ lớn chiếu sáng toàn bộ sân khấu, đang chiếu đoạn intro về các sản phẩm của Lạc Thần, thu hút sự chú ý của các vị quan khách.
“Kính chào quý vị đại biểu, quý vị khách mời! Chào mừng quý vị đến với buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của Tập đoàn Lạc Thần. Hôm nay, chúng tôi vô cùng vinh dự được giới thiệu đến quý vị sản phẩm mới nhất mang tên "Tinh Hoa Thiên Nhiên". Giọng của người dẫn chương trình nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bộ sưu tập “Tinh hoa thiên nhiên” là một kiệt tác được chế tác từ những viên đá quý tự nhiên quý hiếm nhất, kết hợp với kỹ thuật chế tác tinh xảo của đội ngũ nghệ nhân tài ba, hứa hẹn sẽ mang đến cho quý khách hàng những trải nghiệm vô cùng đặc biệt.
Vu Hoằng Dương nhanh chóng tiến về khu vực sân khấu để phát biểu.
“Kính thưa quý vị đại biểu, quý vị khách mời! Tập đoàn Lạc Thần luôn không ngừng nỗ lực để mang đến cho khách hàng những sản phẩm trang sức cao cấp, đẳng cấp nhất. Với sản phẩm mới "Tinh Hoa Thiên Nhiên", chúng tôi mong muốn góp phần tô điểm thêm vẻ đẹp và sự sang trọng cho quý khách hàng, đồng thời khẳng định vị thế hàng đầu của Tập đoàn Lạc Thần trong ngành trang sức kim hoàn.”
Mọi người lần lượt được chiêm ngưỡng các sản phẩm của Lạc Thần từ những người mẫu. Buổi ra mắt sản phẩm của Lạc Thần phải nói là rất thành công thì liên tục được giới báo chí đưa tin và được người tiêu dùng đặt hàng.
Bộ trang sức chính lần này chính là thiết kế của Đông Phương Ngôn Diễm. Vu Hoằng Dương chăm chú nhìn bộ trang sức, ánh mắt đầy sự tự hào khi nhìn sản phẩm của cô, chỉ tiếc là bây giờ Ngôn Diễm ở đâu anh không hề biết, một chút tin tức cũng không có.
Đông Phương Ngôn Diễm qua màn hình tivi mà xem toàn bộ buổi ra mắt sản phẩm của Lạc Thần. Ánh mắt chăm chú dán lên bộ trang sức do chính tay mình thiết kế, thoáng thở dài rồi nhanh chóng chuyển kênh. Cô không cho phép mình có bất kỳ sự liên quan nào đến cái tên Vu Hoằng Dương nữa, bấy nhiêu là đã quá đủ với cô rồi.
Ở Singapore, Đông Phương Ngôn Diễm tìm được một công việc phù hợp, đồng nghiệp ở đây cũng khá hòa đồng và vui vẻ nên cô không có gì phải quan ngại khi làm việc ở đây, việc Ngôn Diễm để tâm chính là tên quản lý ở đây, hắn ta liên tục bám lấy cô không buông.
Kết thúc một ngày làm việc vất vả, Đông Phương Ngôn Diễm chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc và trở về nhà. Vừa ra đến cổng công ty, từ xa một chiếc xe hơi đang dần đến gần chỗ Ngôn Diễm đang đứng. Bóng dáng một người đàn ông bước ra, hắn ta đi lại gần về chỗ Ngôn Diễm, dáng vẻ khá cao ngạo.
Tên giám đốc mới của Đông Phương Ngôn Diễm là Trạch Dương, hắn ta là tên thiếu gia ăn chơi lêu lỏng, cái công ty này cũng là của cải của ba mẹ hắn ta.
Trạch Dương nhìn thấy Ngôn Diễm đang đợi xe liền lân la lại gần: “Tôi đưa em về nhé?”
“Cảm ơn giám đốc, tôi có gọi xe rồi ạ.” Đông Phương Ngôn Diễm lịch sự đáp lời.
“Em không cần ngại, tiện đường tôi đưa em về. Dù sao tôi cũng không biết chở ai, rất hân hạnh được phục vụ người đẹp.”
Đông Phương Ngôn ghét nhất những kiểu người như này, chẳng hề kiêng nể mà thằng thừng lên tiếng: “Không biết chở ai thì bán xe đi ạ.”
Dứt câu, Ngôn Diễm cũng nhanh chóng đi bộ lên phía trước, tránh đứng chung với hắn ta dẫn đến những hiểu lầm không đáng có, vừa hay xe của cô đến nên Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng ngồi vào xe, rồi khỏi.
Bị Đông Phương Ngôn Diễm phũ phàng là thế nhưng Trạch Dương lại liên tục bám lấy không buông. Hắn ta quyết tâm theo đuổi được cô, cũng không hiểu ở Ngôn Diễm có điều gì mà lại khiến một thiếu gia suốt ngày gái gú như Trạch Dương lại mê mẩn đến vậy, là hắn thật sự có ấn tượng với cô hay chỉ muốn vui chơi qua đường như những cô gái khác.
Về đến nhà, Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng lấy quần áo đi tắm. Cứ tưởng đã thoát khỏi sự đeo bám Trạch Dương. Nhưng không, hắn ta vẫn liên tục bám lấy khiến Ngôn Diễm đau hết cả đầu, tránh né Vu Hoằng Dương lại gặp tên Trạch Dương đáng ghét không kém, sao đời cô lại đen đuổi như thế này nhỉ?
“Tôi bị cảm rồi.” Tin nhắn của Trạch Dương gửi đến số điện thoại của Đông Phương Ngôn Diễm.
Ngôn Diễm vừa tắm ra, một tay đang lau khô tóc, một tay cầm lấy điện thoại lên xem, trả lời một cách hời hợt: “Rồi sao nữa?”
“Cảm thấy nhớ em.” Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
“Ừ, tôi cũng cảm.”
“Em cũng cảm thấy nhớ tôi sao?”
“Cảm thấy anh phiền.”
“Phiền lòng yêu anh?”
“Không, phiền phức á. Nửa đêm không định để người khác nghỉ ngơi à, nhắn vớ vẩn cái gì đấy.”
Đông Phương Ngôn Diễm thẳng thừng đưa số điện thoại của Trạch Dương vào danh sách chặn, rồi nhanh chóng đi ngủ.
Điểm tốt duy nhất ở Trạch Dương khiến các nhân viên không chán ghét người sếp có phần hơi vô dụng này chắc là anh ta rất hào phóng với nhân viên, cũng chẳng hà khắc bắt ép nhân viên tăng ca. Cũng đúng, hắn cũng đâu có thích làm việc nên đương nhiên hắn ta cũng sẽ chẳng quan tâm đến nhân viên của mình làm việc có hiệu quả hay không.
Đông Phương Ngôn Diễm không có người thân, cũng chẳng có lấy vài người bạn thân thiết nên kể từ khi cô sang Singapore sinh sống, mọi thông tin của cô ở thủ đô đều là con số không, chẳng ai biết cô đã đi đâu làm gì.
Vu Hoằng Dương vẫn ngày đêm miệt mài tìm kiếm tung tích của Ngôn Diễm, anh cho người lật tung cái thủ đô lên nhưng một chút thông tin ít ỏi cũng chẳng có.
Trần Dịch Phong dò la tin tức khắp nơi nhưng cũng chẳng thu được gì, mỗi lần như thế này anh rất sợ khi phải đối diện với cơn thịnh nộ của Vu Hoằng Dương.
“Kết quả thế nào rồi? Có tin tức gì về cô ấy không?”
Trần Dịch Phong lắc đầu: “Không thưa chủ tịch. Tôi đã cho người tìm kiếm, dò la tin tức khắp nơi nhưng vẫn không có manh mối nào cả.”
Vu Hoằng Dương dường như đã quá quen thuộc với câu trả lời của Trần Dịch Phong, anh thở dài bất lực rồi ra hiệu cho trợ lý Trần ra ngoài.
“Rốt cuộc em định trốn tôi đến bao giờ hả? Tôi sắp lật tung cả cái thủ đô này rồi em biết không? Rốt cuộc em đã đi đâu vậy Ngôn Diễm?”