Chương 14
Vu Hoằng Dương chẳng còn thể nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Anh lập tức đi theo y tá làm thủ tục để các y bác sĩ tiến hành mổ cho Đông Phương Ngôn Diễm.
Anh ở bên ngoài phòng cấp cứu, tâm trạng đứng ngoài không yên, lo lắng cho mẹ con Ngôn Diễm bên trong. Anh nhìn thấy bóng dáng Trạch Dương liền nhanh chóng túm cổ hắn, ép cả người sát vào tường, gằn giọng lên tiếng: “Nếu mẹ con cô ấy có mệnh hệ nào thì mày không yên với tao đâu nghe chưa thằng chó?”
Trạch Dương cũng chẳng chịu lép vế, hắn ta hất tay Vu Hoằng Dương ra, lớn tiếng: “Mày còn dám ở đây lớn tiếng với tao à. Không phải chính mày là người bỏ rơi mẹ con cô ấy, để mẹ con Ngôn Diễm một mình ở cái nơi xa lạ không một người thân thích này à?”
“Chuyện của tao và Ngôn Diễm không tới lượt mày lên tiếng.”
“Mẹ con cô ấy có chuyện gì thì mày phải trả giá, nghe rõ chưa.”
“Mày hăm ai hả. Đừng quên ở đây là Singapore.”
“Cho dù là Singapore hay bất cứ nơi nào thì tao cũng sẽ không để yên cho mày.”
Vu Hoằng Dương và Trạch Dương liên tục lớn tiếng qua lại, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Các y tá phải nhanh chóng nhắc nhở để giữ trật tự cho bệnh viện.
“Đây là bệnh viện, hai anh vui lòng giữ trật tự.”
Hai mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm ở trong phòng cấp cứu nhiều giờ đồng hồ liền. Cô ở trong đó bao nhiêu lâu thì bấy nhiêu thời gian đó tinh thần Vu Hoằng Dương lúc nào cũng căng thẳng.
Đèn ở phòng cấp cứu tắt đi, các bác sĩ và y tá cũng dần trở ra. Nhìn thấy bác sĩ, Vu Hoằng Dương nhanh chóng lại gần.
“Bác sĩ, mẹ con cô ấy sao rồi?”
“Ca mổ đã thành công. Đứa bé là một bé trai nặng 2,7kg tuy nhiên sản phụ còn khá yếu. Người nhà vẫn nên làm thủ tục nhập viện để ở lại theo dõi một thời gian.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Không phải nói, tâm trạng của Vu Hoằng Dương vui đến cỡ nào. Anh chẳng mong gì hơn ngoài nhìn thấy mẹ con Ngôn Diễm bình an vô sự.
“Sản phụ sẽ đưa về phòng hồi sức sau sinh, khi đó người nhà có thể vào thăm.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì, đây là nhiệm vụ của chúng tôi.”
Mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm được đưa về phòng hồi sức. Tinh thần của Ngôn Diễm cũng còn khá căng thẳng sau cú sốc vừa rồi.
Đông Phương Ngôn Diễm hết thuốc tê, cơn đau ở phần bụng truyền tới. Ngôn Diễm đánh mắt nhìn sang bé con đang nằm bên cạnh, khẽ mỉm cười hạnh phúc.
Ngôn Diễm chăm chú nhìn bé con, không lòng bỗng khựng lại một nhịp. Cục cưng nhỏ quả thật rất giống với Vu Hoằng Dương. Cô chỉ dám sờ nhẹ vào bàn tay bé nhỏ kia, ánh mắt bắt trọn từng cử chỉ của nhóc con.
“Mẹ chào em bé của mẹ nhé.”
“Mẹ là Ngôn Diễm, chào mừng con đến với thế giới này nhé. Mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Vu Hoằng Dương đứng bên ngoài, những lời của Đông Phương Ngôn Diễm vừa nói, anh đều nghe thấy. Trái tim anh như có ai đó dùng dao đâm thẳng vào, đau đớn vô cùng.
Anh không biết phải đối diện với mẹ con Ngôn Diễm như thế nào, anh sợ cô sẽ bị kích động, ảnh hưởng đến cơ thể.
Trạch Dương chẳng ngần ngại mà đi thẳng vào bên trong phòng, trực tiếp đi đến bên cạnh bé con đang nằm, khẽ đưa mắt nhìn. Quả thật rất giống Vu Hoằng Dương.
Hai tay hắn ta khẽ bấu chặt, cơn tức giận khẽ thoáng qua trên gương mặt rồi nhanh chóng tan biến mất. Hắn ta nở một nụ cười, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúc mừng hai mẹ con em nhé.”
Đông Phương Ngôn Diễm đương nhiên không bao giờ quên những gì hắn ta nói với cô, chính hắn ta là người khiến cục cưng của cô phải chào đời sớm. Đông Phương Ngôn Diễm không để tâm đến, cô quay người sang bé con, mỉm cười hạnh phúc.
“Ngôn Diễm, anh xin lỗi.”
“Em đừng như vậy có được không?”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh. Mời anh đi ra ngoài cho.”
“Ngôn Diễm...”
“Tôi không muốn nghe.”
Vu Hoằng Dương thấy cô đang dần trở nên mất bình tĩnh trước Trạch Dương, anh cũng nhanh chóng đi vào bên trong.
“Em vừa mới sinh xong, đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Sao anh lại ở đây?”
Đông Phương Ngôn Diễm có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Vu Hoằng Dương cũng có mặt ở đây. Trong lúc cô xảy ra chuyện, cô nhìn thấy Vu Hoằng Dương gấp gáp đưa cô đi bệnh viện nhưng Đông Phương Ngôn Diễm cứ nghĩ là ảo giác chứ anh đã rời đi trước đó rất lâu rồi, làm sao có thể có mặt để đưa cô đi bệnh viện được cơ chứ.
“Tại sao tôi không được có mặt ở đây?”
“Anh vừa bảo tôi không được tức giận đấy.”
“Ừ.”
“Thế nên tốt nhất là anh đừng mở miệng nói gì hết.”
“Được, chỉ cần em đừng đuổi anh như tên kia là được”
“Anh sẽ không nói gì cả.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
Đông Phương Ngôn Diễm cũng thôi không đôi co với anh, cô không lên tiếng đồng ý hay xua đuổi Vu Hoằng Dương, chỉ im lặng nhìn tiểu bảo bối đang nằm bên cạnh.
Trạch Dương không chịu yên, anh lại bên cạnh giường của Đông Phương Ngôn Diễm định cầm lấy tay cô nhưng đã bị Vu Hoằng Dương gạt phăng ra, ánh mắt cảnh cáo của Vu Hoằng Dương ném về phía Trạch Dương.
“Tránh xa mẹ con Ngôn Diễm ra.”
“Mày lấy tư cách gì để ngăn cản tao?”
Vu Hoằng Dương không nói gì, nhưng lực tay của anh càng lúc càng mạnh, đến khi Trạch Dương đau đến nỗi nhăn cả mặt anh mới bỏ tay ra.
“Sao nào?”
“Mày...”
“Vợ con tao, tao tự lo được. Không tới lượt mày ý kiến, nghe rõ chưa?”
“Lo được. Lo của mày là để mẹ con cô ấy một mình ở Singapore. Suốt quá trình mang thai, cô ấy trải qua những gì mày có biết không? Mày đâu có biết, mày ở thủ đô sung sướng, đâu nghĩ tới mẹ con cô ấy ở đây như thế nào? Vậy giờ mày lấy tư cách gì để lớn tiếng với tao?”
“Đừng nghĩ ai cũng như mày. Nếu tao ăn chơi bỏ rơi mẹ con Ngôn Diễm thì giờ phút này tao cần gì phải hèn mọn ở đây, cần gì phải lo lắng khi mẹ con cô ấy ở bên trong phòng mổ, cần gì tao phải gấp gáp khi cô ấy xảy ra chuyện và cũng cần gì phải nhảy cẫng lên vì vui mừng khi mẹ con cô ấy bình an?”
“Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, không phải vậy sao?”
“Đầu óc tiểu nhân của mày chỉ nghĩ được tới đó thôi à?”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy hai người đàn ông liên tục lời qua tiếng lại khiến cô đau hết cả đầu.
“Anh đi ra ngoài cho tôi.”
“Cô ấy nói mày đi ra ngoài, nghe không hả?” Trạch Dương hất mặt về phía Vu Hoằng Dương.
“Tôi nói cả anh đấy. Mẹ con tôi cần nghỉ ngơi, phiền hai anh đi ra ngoài cho.”
Vu Hoằng Dương đương nhiên không dám đôi co, anh gật gù rồi chậm rãi đi ra ngoài, trước khi đi không quên dặn dò: “Tôi ở bên ngoài, cần gì em cứ kêu nhé.”
Anh ở bên ngoài phòng cấp cứu, tâm trạng đứng ngoài không yên, lo lắng cho mẹ con Ngôn Diễm bên trong. Anh nhìn thấy bóng dáng Trạch Dương liền nhanh chóng túm cổ hắn, ép cả người sát vào tường, gằn giọng lên tiếng: “Nếu mẹ con cô ấy có mệnh hệ nào thì mày không yên với tao đâu nghe chưa thằng chó?”
Trạch Dương cũng chẳng chịu lép vế, hắn ta hất tay Vu Hoằng Dương ra, lớn tiếng: “Mày còn dám ở đây lớn tiếng với tao à. Không phải chính mày là người bỏ rơi mẹ con cô ấy, để mẹ con Ngôn Diễm một mình ở cái nơi xa lạ không một người thân thích này à?”
“Chuyện của tao và Ngôn Diễm không tới lượt mày lên tiếng.”
“Mẹ con cô ấy có chuyện gì thì mày phải trả giá, nghe rõ chưa.”
“Mày hăm ai hả. Đừng quên ở đây là Singapore.”
“Cho dù là Singapore hay bất cứ nơi nào thì tao cũng sẽ không để yên cho mày.”
Vu Hoằng Dương và Trạch Dương liên tục lớn tiếng qua lại, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Các y tá phải nhanh chóng nhắc nhở để giữ trật tự cho bệnh viện.
“Đây là bệnh viện, hai anh vui lòng giữ trật tự.”
Hai mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm ở trong phòng cấp cứu nhiều giờ đồng hồ liền. Cô ở trong đó bao nhiêu lâu thì bấy nhiêu thời gian đó tinh thần Vu Hoằng Dương lúc nào cũng căng thẳng.
Đèn ở phòng cấp cứu tắt đi, các bác sĩ và y tá cũng dần trở ra. Nhìn thấy bác sĩ, Vu Hoằng Dương nhanh chóng lại gần.
“Bác sĩ, mẹ con cô ấy sao rồi?”
“Ca mổ đã thành công. Đứa bé là một bé trai nặng 2,7kg tuy nhiên sản phụ còn khá yếu. Người nhà vẫn nên làm thủ tục nhập viện để ở lại theo dõi một thời gian.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Không phải nói, tâm trạng của Vu Hoằng Dương vui đến cỡ nào. Anh chẳng mong gì hơn ngoài nhìn thấy mẹ con Ngôn Diễm bình an vô sự.
“Sản phụ sẽ đưa về phòng hồi sức sau sinh, khi đó người nhà có thể vào thăm.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì, đây là nhiệm vụ của chúng tôi.”
Mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm được đưa về phòng hồi sức. Tinh thần của Ngôn Diễm cũng còn khá căng thẳng sau cú sốc vừa rồi.
Đông Phương Ngôn Diễm hết thuốc tê, cơn đau ở phần bụng truyền tới. Ngôn Diễm đánh mắt nhìn sang bé con đang nằm bên cạnh, khẽ mỉm cười hạnh phúc.
Ngôn Diễm chăm chú nhìn bé con, không lòng bỗng khựng lại một nhịp. Cục cưng nhỏ quả thật rất giống với Vu Hoằng Dương. Cô chỉ dám sờ nhẹ vào bàn tay bé nhỏ kia, ánh mắt bắt trọn từng cử chỉ của nhóc con.
“Mẹ chào em bé của mẹ nhé.”
“Mẹ là Ngôn Diễm, chào mừng con đến với thế giới này nhé. Mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Vu Hoằng Dương đứng bên ngoài, những lời của Đông Phương Ngôn Diễm vừa nói, anh đều nghe thấy. Trái tim anh như có ai đó dùng dao đâm thẳng vào, đau đớn vô cùng.
Anh không biết phải đối diện với mẹ con Ngôn Diễm như thế nào, anh sợ cô sẽ bị kích động, ảnh hưởng đến cơ thể.
Trạch Dương chẳng ngần ngại mà đi thẳng vào bên trong phòng, trực tiếp đi đến bên cạnh bé con đang nằm, khẽ đưa mắt nhìn. Quả thật rất giống Vu Hoằng Dương.
Hai tay hắn ta khẽ bấu chặt, cơn tức giận khẽ thoáng qua trên gương mặt rồi nhanh chóng tan biến mất. Hắn ta nở một nụ cười, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúc mừng hai mẹ con em nhé.”
Đông Phương Ngôn Diễm đương nhiên không bao giờ quên những gì hắn ta nói với cô, chính hắn ta là người khiến cục cưng của cô phải chào đời sớm. Đông Phương Ngôn Diễm không để tâm đến, cô quay người sang bé con, mỉm cười hạnh phúc.
“Ngôn Diễm, anh xin lỗi.”
“Em đừng như vậy có được không?”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh. Mời anh đi ra ngoài cho.”
“Ngôn Diễm...”
“Tôi không muốn nghe.”
Vu Hoằng Dương thấy cô đang dần trở nên mất bình tĩnh trước Trạch Dương, anh cũng nhanh chóng đi vào bên trong.
“Em vừa mới sinh xong, đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Sao anh lại ở đây?”
Đông Phương Ngôn Diễm có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Vu Hoằng Dương cũng có mặt ở đây. Trong lúc cô xảy ra chuyện, cô nhìn thấy Vu Hoằng Dương gấp gáp đưa cô đi bệnh viện nhưng Đông Phương Ngôn Diễm cứ nghĩ là ảo giác chứ anh đã rời đi trước đó rất lâu rồi, làm sao có thể có mặt để đưa cô đi bệnh viện được cơ chứ.
“Tại sao tôi không được có mặt ở đây?”
“Anh vừa bảo tôi không được tức giận đấy.”
“Ừ.”
“Thế nên tốt nhất là anh đừng mở miệng nói gì hết.”
“Được, chỉ cần em đừng đuổi anh như tên kia là được”
“Anh sẽ không nói gì cả.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
Đông Phương Ngôn Diễm cũng thôi không đôi co với anh, cô không lên tiếng đồng ý hay xua đuổi Vu Hoằng Dương, chỉ im lặng nhìn tiểu bảo bối đang nằm bên cạnh.
Trạch Dương không chịu yên, anh lại bên cạnh giường của Đông Phương Ngôn Diễm định cầm lấy tay cô nhưng đã bị Vu Hoằng Dương gạt phăng ra, ánh mắt cảnh cáo của Vu Hoằng Dương ném về phía Trạch Dương.
“Tránh xa mẹ con Ngôn Diễm ra.”
“Mày lấy tư cách gì để ngăn cản tao?”
Vu Hoằng Dương không nói gì, nhưng lực tay của anh càng lúc càng mạnh, đến khi Trạch Dương đau đến nỗi nhăn cả mặt anh mới bỏ tay ra.
“Sao nào?”
“Mày...”
“Vợ con tao, tao tự lo được. Không tới lượt mày ý kiến, nghe rõ chưa?”
“Lo được. Lo của mày là để mẹ con cô ấy một mình ở Singapore. Suốt quá trình mang thai, cô ấy trải qua những gì mày có biết không? Mày đâu có biết, mày ở thủ đô sung sướng, đâu nghĩ tới mẹ con cô ấy ở đây như thế nào? Vậy giờ mày lấy tư cách gì để lớn tiếng với tao?”
“Đừng nghĩ ai cũng như mày. Nếu tao ăn chơi bỏ rơi mẹ con Ngôn Diễm thì giờ phút này tao cần gì phải hèn mọn ở đây, cần gì phải lo lắng khi mẹ con cô ấy ở bên trong phòng mổ, cần gì tao phải gấp gáp khi cô ấy xảy ra chuyện và cũng cần gì phải nhảy cẫng lên vì vui mừng khi mẹ con cô ấy bình an?”
“Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, không phải vậy sao?”
“Đầu óc tiểu nhân của mày chỉ nghĩ được tới đó thôi à?”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy hai người đàn ông liên tục lời qua tiếng lại khiến cô đau hết cả đầu.
“Anh đi ra ngoài cho tôi.”
“Cô ấy nói mày đi ra ngoài, nghe không hả?” Trạch Dương hất mặt về phía Vu Hoằng Dương.
“Tôi nói cả anh đấy. Mẹ con tôi cần nghỉ ngơi, phiền hai anh đi ra ngoài cho.”
Vu Hoằng Dương đương nhiên không dám đôi co, anh gật gù rồi chậm rãi đi ra ngoài, trước khi đi không quên dặn dò: “Tôi ở bên ngoài, cần gì em cứ kêu nhé.”