Chương 8
Bị Ngôn Diễm chửi, còn thẳng thừng cúp điện thoại nhưng chẳng hiểu sao Vu Hoằng Dương lại cảm thấy rất vui vẻ.
Đông Phương Ngôn Diễm thẳng thừng đưa số điện thoại của Vu Hoằng Dương vào danh sách chặn rồi nhanh chóng trèo lên giường đi ngủ.
Đông Phương Ngôn Diễm luôn giữ khoảng cách với Vu Hoằng Dương, cô hy vọng mọi chuyện sẽ không đi quá xa. Nhưng không, cuộc đời này đâu có bao giờ dễ dàng như thế.
Ngay cái lúc Đông Phương Ngôn Diễm sắp sửa trở lại cuộc sống bình thường thì cô phát hiện mình có thai, và chủ nhân của cái thai này không ai khác chính là sếp ‘yêu quý’ của cô – Vu Hoằng Dương.
Tin tức này như một cú sốc đối với Ngôn Diễm, cô còn quá trẻ để làm mẹ hơn nữa cô lại có con với tình một đêm. Có quá ác với cô rồi không.
Ngôn Diễm cầm kết quả siêu âm trên tay mà người như chết lặng, cô nên làm gì tiếp theo đây. Quả đúng là đêm đó cả hai chẳng sử dụng biện pháp gì, Ngôn Diễm cũng quên mất chuyện phải uống thuốc tránh thai.
“Vu Hoằng Dương, tên đáng ghét nhà anh.” Đông Phương Ngôn Diễm thầm mắng một câu.
Và đương nhiên Ngôn Diễm sẽ không để anh biết được sự tồn tại của đứa bé, dù sao hai người cũng chỉ là tình một đêm, có yêu đương gì nhau đâu mà cô bắt anh chịu trách nhiệm, hơn nữa đêm đó người hùng hổ đòi mua một đêm của anh lại chính là cô. Đúng là chơi với lửa mà.
Để tránh mọi chuyện đi quá xa, Đông Phương Ngôn Diễm quyết định nộp đơn nghỉ việc. Cô quyết định sang nước ngoài sống và sẽ sinh đứa bé này ra, cô chắc chắn sẽ không bỏ đi đứa con của mình.
Tô San nhìn thấy tờ đơn xin nghỉ việc của Ngôn Diễm nằm ngay ngắn trên bàn làm việc liền cất giọng: “Ngôn Diễm, em định nghỉ việc thật đấy à?”
“Lý do là gì thế em?”
“Em nghỉ việc rồi thế còn sự kiện ra mắt sản phẩm mới phải làm sao đây?”
“Dạ, mọi thứ cũng đã được chuẩn bị xong cho buổi ra mắt sắp tới nên chị cứ yên tâm ạ. Nên chị xem xét và duyệt giúp em nhé.”
“Ngôn Diễm, em có chuyện gì sao? Trông em dạo này lạ lắm.”
“Dạ không sao ạ, em có định hướng riêng nên mới quyết định nghỉ ạ.”
Tất nhiên là Tô San không muốn mất đi một nhân tài như Ngôn Diễm nhưng nhìn thái độ quyết liệt của Ngôn Diễm thì cô không duyệt là không được rồi.
Đông Phương Ngôn Diễm nghỉ việc thì người vui nhất chắc chắn là Nhã Tịch là Thư Nhiễm. Ngôn Diễm như cái gai trong mắt bọn họ nên cô nghỉ việc người vui nhất không ai khác ngoài hai người đó.
Ngôn Diễm nghỉ việc thì lập tức sang Singapore, cô như thể sợ mình chậm trễ một xíu thôi thì sẽ bị Vu Hoằng Dương tóm gọn vậy.
Từ sớm, Vu Hoằng Dương đã có mặt ở tập đoàn, đi ngang qua phòng thiết kế, anh nhìn thấy Tô San liền lên tiếng: “Kêu Ngôn Diễm lên gặp tôi.”
“Dạ... Ngôn Diễm vừa xin nghỉ việc rồi ạ.”
“Cô nói cái gì?”
“Dạ Ngôn Diễm cô ấy xin nghỉ việc rồi ạ.” Tô San lặp lại một lần nữa.
Thái độ của Vu Hoằng Dương khiến những người có mặt ở đó sợ hãi một phen.
“Thế còn dự án ra mắt sản phẩm mới thì sao?”
“Dạ sản phẩm cũng đã đi vào những bước cuối cùng, phòng thiết kế sẽ cố gắng sắp xếp cho buổi ra mắt, chủ tịch yên tâm ạ.”
“Đừng chỉ có nói miệng. Cái tôi muốn nhìn thấy chính là kết quả, viết báo cáo chi tiết cho tôi.”
“Trong ngày hôm nay tôi phải nhìn thấy báo cáo nằm trên bàn làm việc ở tôi nếu không thì không chỉ cô mà cả cái phòng thiết kế này biết phải làm gì tiếp theo rồi đó.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
“Tôi biết rồi thưa chủ tịch.”
Vu Hoằng Dương nói xong liền rời khỏi, cơn tức giận ập đến, ai ai nhìn thấy anh cũng cảm thấy sợ hãi, đến cả Trần Dịch Phong đem hồ sơ vào cho anh duyệt cũng cảm thấy sợ.
“Đông Phương Ngôn Diễm, tôi làm gì em mà hết lần này đến lần khác em chơi trò trốn tìm với tôi vậy?”
Vu Hoằng Dương liên tục cho người điều tra tin tức về Đông Phương Ngôn Diễm nhưng dường như kết quả đều là con số 0. Cô biến mất chẳng để lại một chút dấu vết nào, cứ như vậy mà rời đi.
Lần đầu tiên Vu Hoằng Dương vì một người con gái mà trở nên thất thần, đến cả công việc yêu thích của anh, anh cũng chẳng có tâm trạng để ngó ngàng đến.
Không biết vì lý do gì mà Đông Phương Ngôn Diễm để lại một ấn tượng cực kỳ sâu sắc với anh, chắc có lẽ anh đã cảm nắng cô rồi cũng nên. Chỉ có như vậy thì khi Ngôn Diễm rời đi anh mới trở nên thất thần như vậy.
[...]
Đông Phương Ngôn Diễm sang Singapore, cô mua cho mình một căn chung cư để sinh sống. Dù sao Ngôn Diễm cũng đã có vài năm du học ở đây nên với cô Singapore khá quen thuộc nên việc sinh sống ở đây cũng không có gì khó khăn.
Nhiều năm làm việc, Đông Phương Ngôn Diễm cũng tích góp cho mình một khối tài sản, đủ cho cô có thể sinh sống ở nước ngoài và chuẩn bị một cuộc sống khá đủ đầy khi cục cưng chào đời.
Đông Phương Ngôn Diễm đưa tay xoa xoa bụng, cất giọng nhẹ nhàng: “Cục cưng, mẹ con mình cố gắng nhé. Ngoan nha con, mẹ sẽ làm tất cả vì con.”
Thời gian đầu, Đông Phương Ngôn Diễm chưa vội tìm công việc mới, cô tập trung cho cuộc sống riêng của mình và cục cưng nhỏ. Cô cũng đã dần quen với sự xuất hiện của bé con nên tâm trạng cũng không còn lo lắng và sợ hãi như lúc trước nữa.
Sau khi ổn định mọi thứ, Đông Phương Ngôn Diễm cũng tìm cho mình một công việc mới. Trộm vía, con đường sự nghiệp của cô cũng khá suôn sẻ, cô tìm được một việc thiết kế cho một công ty ở Singapore. Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ nên Ngôn Diễm cũng cảm thấy yên tâm.
Ở phía bên kia, không một ngày nào là Vu Hoằng Dương không dò la tìm kiếm tin tức về Ngôn Diễm nhưng kết quả lại chẳng được như anh mong muốn. Cô mất tích, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh mà một dấu vết cũng chẳng hề để lại.
Vu Hoằng Dương kết thúc công việc cũng đã khá khuya, anh lái xe trở về Vu gia để nghỉ ngơi. Nhưng vừa về đến nơi, tiếng la mắng, chì chiết của Vu phu nhân về việc anh không chịu kết hôn lại vang vọng khắp nhà khiến anh đau hết cả đầu.
“Vu Hoằng Dương, con muốn ba mẹ tức chết con mới vừa lòng có phải không?”
“Mẹ à. Hôn nhân là chuyện cả đời người mà nói cứ như ra chợ mua mớ rau vậy mẹ. Con mệt, con lên phòng nghỉ ngơi đây. Ba mẹ nghỉ ngơi đi.”
“Con đứng lại đó. Mẹ đã nói xong đâu mà con đùng đùng bỏ đi như vậy hả?”
“Con nói không là không, mẹ có ép con cũng bằng thừa.” Vu Hoằng Dương cũng không có tâm tâm trạng để tiếp tục nghe những chuyện không đâu của Vu phu nhân. Nói xong liền bỏ lên phòng nghỉ ngơi.
Đông Phương Ngôn Diễm thẳng thừng đưa số điện thoại của Vu Hoằng Dương vào danh sách chặn rồi nhanh chóng trèo lên giường đi ngủ.
Đông Phương Ngôn Diễm luôn giữ khoảng cách với Vu Hoằng Dương, cô hy vọng mọi chuyện sẽ không đi quá xa. Nhưng không, cuộc đời này đâu có bao giờ dễ dàng như thế.
Ngay cái lúc Đông Phương Ngôn Diễm sắp sửa trở lại cuộc sống bình thường thì cô phát hiện mình có thai, và chủ nhân của cái thai này không ai khác chính là sếp ‘yêu quý’ của cô – Vu Hoằng Dương.
Tin tức này như một cú sốc đối với Ngôn Diễm, cô còn quá trẻ để làm mẹ hơn nữa cô lại có con với tình một đêm. Có quá ác với cô rồi không.
Ngôn Diễm cầm kết quả siêu âm trên tay mà người như chết lặng, cô nên làm gì tiếp theo đây. Quả đúng là đêm đó cả hai chẳng sử dụng biện pháp gì, Ngôn Diễm cũng quên mất chuyện phải uống thuốc tránh thai.
“Vu Hoằng Dương, tên đáng ghét nhà anh.” Đông Phương Ngôn Diễm thầm mắng một câu.
Và đương nhiên Ngôn Diễm sẽ không để anh biết được sự tồn tại của đứa bé, dù sao hai người cũng chỉ là tình một đêm, có yêu đương gì nhau đâu mà cô bắt anh chịu trách nhiệm, hơn nữa đêm đó người hùng hổ đòi mua một đêm của anh lại chính là cô. Đúng là chơi với lửa mà.
Để tránh mọi chuyện đi quá xa, Đông Phương Ngôn Diễm quyết định nộp đơn nghỉ việc. Cô quyết định sang nước ngoài sống và sẽ sinh đứa bé này ra, cô chắc chắn sẽ không bỏ đi đứa con của mình.
Tô San nhìn thấy tờ đơn xin nghỉ việc của Ngôn Diễm nằm ngay ngắn trên bàn làm việc liền cất giọng: “Ngôn Diễm, em định nghỉ việc thật đấy à?”
“Lý do là gì thế em?”
“Em nghỉ việc rồi thế còn sự kiện ra mắt sản phẩm mới phải làm sao đây?”
“Dạ, mọi thứ cũng đã được chuẩn bị xong cho buổi ra mắt sắp tới nên chị cứ yên tâm ạ. Nên chị xem xét và duyệt giúp em nhé.”
“Ngôn Diễm, em có chuyện gì sao? Trông em dạo này lạ lắm.”
“Dạ không sao ạ, em có định hướng riêng nên mới quyết định nghỉ ạ.”
Tất nhiên là Tô San không muốn mất đi một nhân tài như Ngôn Diễm nhưng nhìn thái độ quyết liệt của Ngôn Diễm thì cô không duyệt là không được rồi.
Đông Phương Ngôn Diễm nghỉ việc thì người vui nhất chắc chắn là Nhã Tịch là Thư Nhiễm. Ngôn Diễm như cái gai trong mắt bọn họ nên cô nghỉ việc người vui nhất không ai khác ngoài hai người đó.
Ngôn Diễm nghỉ việc thì lập tức sang Singapore, cô như thể sợ mình chậm trễ một xíu thôi thì sẽ bị Vu Hoằng Dương tóm gọn vậy.
Từ sớm, Vu Hoằng Dương đã có mặt ở tập đoàn, đi ngang qua phòng thiết kế, anh nhìn thấy Tô San liền lên tiếng: “Kêu Ngôn Diễm lên gặp tôi.”
“Dạ... Ngôn Diễm vừa xin nghỉ việc rồi ạ.”
“Cô nói cái gì?”
“Dạ Ngôn Diễm cô ấy xin nghỉ việc rồi ạ.” Tô San lặp lại một lần nữa.
Thái độ của Vu Hoằng Dương khiến những người có mặt ở đó sợ hãi một phen.
“Thế còn dự án ra mắt sản phẩm mới thì sao?”
“Dạ sản phẩm cũng đã đi vào những bước cuối cùng, phòng thiết kế sẽ cố gắng sắp xếp cho buổi ra mắt, chủ tịch yên tâm ạ.”
“Đừng chỉ có nói miệng. Cái tôi muốn nhìn thấy chính là kết quả, viết báo cáo chi tiết cho tôi.”
“Trong ngày hôm nay tôi phải nhìn thấy báo cáo nằm trên bàn làm việc ở tôi nếu không thì không chỉ cô mà cả cái phòng thiết kế này biết phải làm gì tiếp theo rồi đó.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
“Tôi biết rồi thưa chủ tịch.”
Vu Hoằng Dương nói xong liền rời khỏi, cơn tức giận ập đến, ai ai nhìn thấy anh cũng cảm thấy sợ hãi, đến cả Trần Dịch Phong đem hồ sơ vào cho anh duyệt cũng cảm thấy sợ.
“Đông Phương Ngôn Diễm, tôi làm gì em mà hết lần này đến lần khác em chơi trò trốn tìm với tôi vậy?”
Vu Hoằng Dương liên tục cho người điều tra tin tức về Đông Phương Ngôn Diễm nhưng dường như kết quả đều là con số 0. Cô biến mất chẳng để lại một chút dấu vết nào, cứ như vậy mà rời đi.
Lần đầu tiên Vu Hoằng Dương vì một người con gái mà trở nên thất thần, đến cả công việc yêu thích của anh, anh cũng chẳng có tâm trạng để ngó ngàng đến.
Không biết vì lý do gì mà Đông Phương Ngôn Diễm để lại một ấn tượng cực kỳ sâu sắc với anh, chắc có lẽ anh đã cảm nắng cô rồi cũng nên. Chỉ có như vậy thì khi Ngôn Diễm rời đi anh mới trở nên thất thần như vậy.
[...]
Đông Phương Ngôn Diễm sang Singapore, cô mua cho mình một căn chung cư để sinh sống. Dù sao Ngôn Diễm cũng đã có vài năm du học ở đây nên với cô Singapore khá quen thuộc nên việc sinh sống ở đây cũng không có gì khó khăn.
Nhiều năm làm việc, Đông Phương Ngôn Diễm cũng tích góp cho mình một khối tài sản, đủ cho cô có thể sinh sống ở nước ngoài và chuẩn bị một cuộc sống khá đủ đầy khi cục cưng chào đời.
Đông Phương Ngôn Diễm đưa tay xoa xoa bụng, cất giọng nhẹ nhàng: “Cục cưng, mẹ con mình cố gắng nhé. Ngoan nha con, mẹ sẽ làm tất cả vì con.”
Thời gian đầu, Đông Phương Ngôn Diễm chưa vội tìm công việc mới, cô tập trung cho cuộc sống riêng của mình và cục cưng nhỏ. Cô cũng đã dần quen với sự xuất hiện của bé con nên tâm trạng cũng không còn lo lắng và sợ hãi như lúc trước nữa.
Sau khi ổn định mọi thứ, Đông Phương Ngôn Diễm cũng tìm cho mình một công việc mới. Trộm vía, con đường sự nghiệp của cô cũng khá suôn sẻ, cô tìm được một việc thiết kế cho một công ty ở Singapore. Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ nên Ngôn Diễm cũng cảm thấy yên tâm.
Ở phía bên kia, không một ngày nào là Vu Hoằng Dương không dò la tìm kiếm tin tức về Ngôn Diễm nhưng kết quả lại chẳng được như anh mong muốn. Cô mất tích, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh mà một dấu vết cũng chẳng hề để lại.
Vu Hoằng Dương kết thúc công việc cũng đã khá khuya, anh lái xe trở về Vu gia để nghỉ ngơi. Nhưng vừa về đến nơi, tiếng la mắng, chì chiết của Vu phu nhân về việc anh không chịu kết hôn lại vang vọng khắp nhà khiến anh đau hết cả đầu.
“Vu Hoằng Dương, con muốn ba mẹ tức chết con mới vừa lòng có phải không?”
“Mẹ à. Hôn nhân là chuyện cả đời người mà nói cứ như ra chợ mua mớ rau vậy mẹ. Con mệt, con lên phòng nghỉ ngơi đây. Ba mẹ nghỉ ngơi đi.”
“Con đứng lại đó. Mẹ đã nói xong đâu mà con đùng đùng bỏ đi như vậy hả?”
“Con nói không là không, mẹ có ép con cũng bằng thừa.” Vu Hoằng Dương cũng không có tâm tâm trạng để tiếp tục nghe những chuyện không đâu của Vu phu nhân. Nói xong liền bỏ lên phòng nghỉ ngơi.