Chương 38: Ganh tị
"Thưa phu nhân đây là hình ảnh được tôi chụp lại."
Thẩm phu nhân nhìn Dương Phong đang đi bên cạnh người phụ nữ khác mà không phải người mà bà đã sắp đặt cho hắn kết hôn, trong lòng cảm thấy không vui.
"Thân phận cô gái đó?"
Người đàn ông bắt đầu giải trình.
"Là một cô gái làm việc ở phòng trà, hiện tại cô ta đang sống cùng ngài đô đốc ở biệt thự số 7 trong thành phố Giang Thành, cô gái này xuất thân không được sạch sẽ, mẹ là kẻ nghiện cờ bạc, hiện tại đang theo nghề nghiệp diễn viên, ngài đô đốc có vẻ như rất nâng đỡ cô gái này."
Thẩm phu nhân bình thản đưa tách trà lên miệng uống, ánh mắt như chim ưng tàn độc và đầy sự nguy hiểm.
"Lại tiếp tục vướng vào những loại người như thế."
Bà đưa phong thư cho người đàn ông.
"Của anh, lần sau nếu cần tôi sẽ liên lạc."
Thẩm phu nhân sẽ đơn phương giải quyết, nếu như Dương Phong vẫn nhất quyết không chịu kết hôn với Hoa Dao đối tượng mà bà đã chọn thì bà sẽ nhờ đến sự trợ giúp của chồng mình.
..................
Hai ngày trôi qua rất nhanh, sáng ngày mai Thư Di sẽ tiếp tục đến trường quay để thực hiện tiếp bộ phim còn dang dở, Dương Phong luôn quấn lấy nàng, ban ngày hắn ra ngoài làm việc, ban đêm lại xuất hiện dày vò Thư Di, đến trường quay là cách tốt nhất thoát khỏi Dương Phong.
Thư Di đang sắp xếp lại đồ đạc của mình, bỗng nhiên cánh cửa phòng mở ra, Thư Kỳ bước vào bên trong nói.
"Chị lại đi nữa à?"
Thư Di mỉm cười đáp lời.
"Đúng vậy chị phải đi nữa rồi, có thể đợt này chị sẽ quay đến khi nào kết thúc phim luôn đấy, có thể lâu lắm chị mới quay về."
Thư Kỳ chán nản đi đến giường ngồi xuống than vãn.
"Em hết tiền rồi chị có thể cho em thêm được không?"
Thư Di vừa mới đưa cho Thư kỳ vậy mà chỉ sau hai ngày đã tiêu hết, nàng hơi khó chịu nói.
"Sao em dùng tiền phung phí quá vậy, chị vừa đưa cho em rồi kia mà."
Thư Kỳ tỏ vẻ khó chịu nói.
"Chị đang chỉ trích em đấy sao, em hết tiền thì em bảo rằng hết tiền, vậy chị có muốn cho hay không cứ mãi nhăn nhó."
Cô ấy nhìn vào chiếc nhẫn kim cương mà Thư Di đang đeo trên tay, mỉa mai nói.
"Chẳng phải chị cũng đi vòi vĩnh tiền từ đàn ông hay sao."
Thư Di cảm thấy Thư Kỳ ngày càng quá đáng ăn nói vô cùng khó nghe.
"Em nói chuyện với chị như thế sao?"
Thư Kỳ không những không nhún nhường mà còn kênh kiệu.
"Đúng đấy, chị được ngài đô đốc yêu thương cho dây chuyền rồi bây giờ là nhẫn kim cương, em cũng muốn thì có gì là sai."
Thư Kỳ thật chất đang ganh tị với Thư Di, cô ấy rất muốn thay thế vị trí của nàng, Thư Di lại không muốn chị em trong nhà lớn tiếng với nhau nàng đành lấy tiền ra đưa cho Thư kỳ.
"Em cầm lấy, nhưng nhớ tiết kiệm lại, chị không có nhiều tiền như em nghĩ đâu, chi tiêu hợp lý hạn chế đến hộp đêm vì nơi đó không tốt cho em toàn là những thành phần xấu."
Thư Kỳ cầm tiền đứng lên nói.
"Em biết rồi chị đừng nói nhiều quá."
Tiếng đóng cửa vang lên Thư Di nhận thấy em gái ngày càng xấu tính, nàng lại rơi vào một khoảng trầm tư, đến lúc tiếng chuông điện thoại vang lên thì Thư Di mới kịp bừng tỉnh, là Phùng Thông gọi Thư Di vội vàng kéo lại hàng lý để rời đi.
Thư Di tay xách túi lớn túi nhỏ vô cùng vất vả Kỳ Sơn đi đến rất ga lăng xách hết cho nàng bỏ vào cốp xe, Thư Kỳ đứng trên lầu quay sát không khỏi tức giận mắng thầm.
"Tại sao ai cũng thích chị ta hết, trong khi đó chị ta và mình rất giống nhau, ngài đô đốc nhìn thấy mình lại né tránh một cách lộ liễu, đúng là tức chết mà."
Thẩm phu nhân nhìn Dương Phong đang đi bên cạnh người phụ nữ khác mà không phải người mà bà đã sắp đặt cho hắn kết hôn, trong lòng cảm thấy không vui.
"Thân phận cô gái đó?"
Người đàn ông bắt đầu giải trình.
"Là một cô gái làm việc ở phòng trà, hiện tại cô ta đang sống cùng ngài đô đốc ở biệt thự số 7 trong thành phố Giang Thành, cô gái này xuất thân không được sạch sẽ, mẹ là kẻ nghiện cờ bạc, hiện tại đang theo nghề nghiệp diễn viên, ngài đô đốc có vẻ như rất nâng đỡ cô gái này."
Thẩm phu nhân bình thản đưa tách trà lên miệng uống, ánh mắt như chim ưng tàn độc và đầy sự nguy hiểm.
"Lại tiếp tục vướng vào những loại người như thế."
Bà đưa phong thư cho người đàn ông.
"Của anh, lần sau nếu cần tôi sẽ liên lạc."
Thẩm phu nhân sẽ đơn phương giải quyết, nếu như Dương Phong vẫn nhất quyết không chịu kết hôn với Hoa Dao đối tượng mà bà đã chọn thì bà sẽ nhờ đến sự trợ giúp của chồng mình.
..................
Hai ngày trôi qua rất nhanh, sáng ngày mai Thư Di sẽ tiếp tục đến trường quay để thực hiện tiếp bộ phim còn dang dở, Dương Phong luôn quấn lấy nàng, ban ngày hắn ra ngoài làm việc, ban đêm lại xuất hiện dày vò Thư Di, đến trường quay là cách tốt nhất thoát khỏi Dương Phong.
Thư Di đang sắp xếp lại đồ đạc của mình, bỗng nhiên cánh cửa phòng mở ra, Thư Kỳ bước vào bên trong nói.
"Chị lại đi nữa à?"
Thư Di mỉm cười đáp lời.
"Đúng vậy chị phải đi nữa rồi, có thể đợt này chị sẽ quay đến khi nào kết thúc phim luôn đấy, có thể lâu lắm chị mới quay về."
Thư Kỳ chán nản đi đến giường ngồi xuống than vãn.
"Em hết tiền rồi chị có thể cho em thêm được không?"
Thư Di vừa mới đưa cho Thư kỳ vậy mà chỉ sau hai ngày đã tiêu hết, nàng hơi khó chịu nói.
"Sao em dùng tiền phung phí quá vậy, chị vừa đưa cho em rồi kia mà."
Thư Kỳ tỏ vẻ khó chịu nói.
"Chị đang chỉ trích em đấy sao, em hết tiền thì em bảo rằng hết tiền, vậy chị có muốn cho hay không cứ mãi nhăn nhó."
Cô ấy nhìn vào chiếc nhẫn kim cương mà Thư Di đang đeo trên tay, mỉa mai nói.
"Chẳng phải chị cũng đi vòi vĩnh tiền từ đàn ông hay sao."
Thư Di cảm thấy Thư Kỳ ngày càng quá đáng ăn nói vô cùng khó nghe.
"Em nói chuyện với chị như thế sao?"
Thư Kỳ không những không nhún nhường mà còn kênh kiệu.
"Đúng đấy, chị được ngài đô đốc yêu thương cho dây chuyền rồi bây giờ là nhẫn kim cương, em cũng muốn thì có gì là sai."
Thư Kỳ thật chất đang ganh tị với Thư Di, cô ấy rất muốn thay thế vị trí của nàng, Thư Di lại không muốn chị em trong nhà lớn tiếng với nhau nàng đành lấy tiền ra đưa cho Thư kỳ.
"Em cầm lấy, nhưng nhớ tiết kiệm lại, chị không có nhiều tiền như em nghĩ đâu, chi tiêu hợp lý hạn chế đến hộp đêm vì nơi đó không tốt cho em toàn là những thành phần xấu."
Thư Kỳ cầm tiền đứng lên nói.
"Em biết rồi chị đừng nói nhiều quá."
Tiếng đóng cửa vang lên Thư Di nhận thấy em gái ngày càng xấu tính, nàng lại rơi vào một khoảng trầm tư, đến lúc tiếng chuông điện thoại vang lên thì Thư Di mới kịp bừng tỉnh, là Phùng Thông gọi Thư Di vội vàng kéo lại hàng lý để rời đi.
Thư Di tay xách túi lớn túi nhỏ vô cùng vất vả Kỳ Sơn đi đến rất ga lăng xách hết cho nàng bỏ vào cốp xe, Thư Kỳ đứng trên lầu quay sát không khỏi tức giận mắng thầm.
"Tại sao ai cũng thích chị ta hết, trong khi đó chị ta và mình rất giống nhau, ngài đô đốc nhìn thấy mình lại né tránh một cách lộ liễu, đúng là tức chết mà."