Chương 40: Họa đến
Đột nhiên người phụ nữ đứng lên xông về phía Thư Kỳ nói với giọng điều như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.
"Đưa tiền cho tao, chẳng phải mày nói khi nào tao tiêu hết tiền sẽ đưa tiếp tiền cho tao sao."
Thư Kỳ đẩy ngã người phụ nữ rồi tức giận nói.
"Bà là ai?"
Người đàn bà cố gắng ngồi dậy tức giận nói.
"Con khốn mày được sống sung sướng liền quên tao sao, tao chính là mẹ của mày đây."
Thư Kỳ khó hiểu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn bà ta.
"Mẹ sao?"
Người đàn bà nhào đến chỗ của Thư Kỳ.
"Con khốn đưa tiền đây."
Thư Kỳ hoảng loạn trước thái độ điên rồ của bà ta, người bạn trai mới của cô ta thấy vậy liền chạy đến đẩy người đàn bà ra một lực đẩy rất mạnh khiến cho mẹ nuôi của Thư Di ngã đập đầu xuống đường máu bắt đầu chảy ra không ngừng bà ta nằm bất động không còn nhúc nhích, Thư Kỳ đánh vào vai người bạn trai của mình.
"Anh đang làm cái gì vậy, lỡ như bà ấy chết rồi sao."
Gương mặt của tên bạn trai tái xanh, Thư Kỳ tiến đến từ từ đưa tay lên kiểm tra xem người đàn bà vẫn còn thở hay không, vì đã lâu không được ăn uống hay khám sức khỏe thường xuyên nên mẹ nuôi của Thư Di có đầy bệnh trong người, bà vẫn còn thở nhưng hơi thở vô cùng yếu ớt, nếu cứ để lâu như thế chắc chắn bà ta sẽ chết.
Thư Kỳ lo lắng người khác sẽ biết chuyện nên đã bảo tên bạn trai.
"Anh đi xử lý đi."
Tên bạn trai hèn nhát nói.
"Vì anh muốn bảo vệ em nên mới làm như thế, em đừng quay sang trách anh."
Thư Kỳ tức tối nói.
"Đưa bà ta đi đến nơi nào đó không ai thấy để bà ta ở đó đi, một kẻ điên không ai biết đến bà ta đâu mà điều tra."
Hai người kéo mẹ nuôi của Thư Di lên xe rồi lái xe đến một bãi rác, Thư Kỳ xác định không có ai mới để bà ta nằm ở đó.
Cô ấy nhìn người phụ nữ rồi lạnh lùng rời đi, mẹ nuôi của Thư Di vì mất máu quá nhiều nên đã ra đi, dù bà có đối xử với nàng như thế nào nhưng Thư Di cũng đã sống cùng bà từ nhỏ, Thư Kỳ không chút lo sợ mà vứt xác người phụ nữ đi.
Ban đêm Thư Kỳ định đi ngủ, đột nhiên cửa sổ mở tung ra, tiếng nói tiếng nghiến răng ken két vô cùng đáng sợ.
"Trả mạng lại cho tao."
Thư Kỳ hoảng loạn lấy chăn phủ kín đầu, không ngừng run rẩy, cô ấy lấy điện thoại ra gọi điện cho Thư Di, lúc này nàng cũng đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng nhìn thấy dãy số của Thư Kỳ nàng vội vàng bắt máy.
Giọng nói của Thư Kỳ đầy hoảng loạn.
"Chị ơi em sợ quá."
Thư Di liền cảm thấy lo lắng.
"Có chuyện gì vậy Thư Kỳ?"
Thư Kỳ ấp úng mới kể ra mọi chuyện cho Thư Di biết.
"Em lỡ tay đẩy ngã người đàn bà điên ngồi trước cổng nhà, bà ta cứ liên tục đòi tiền từ em, còn vồ đến đánh em vì hoảng loạn nên bạn trai của em đã đẩy ngã bà ta đầu bị va đập nên đã tử vong, em đã đưa xác bà ta đến bãi rác, bây giờ bà ta quay về đòi mạng, chị ơi em sợ lắm cứu em với."
Thư Di nghe Thư Kỳ miêu tả rất giống mẹ nuôi của mình.
"Em cứ bình tĩnh chị sẽ bảo về em cứ để mọi chuyện cho chị."
Thư Kỳ khóc lóc nói.
"Chị không quay về nhà em sợ lắm, một mình em không chống chọi lại được đâu."
Thư Di trấn an em gái của mình.
"Ngày mai là cảnh quay cuối xong xuôi chị sẽ về với em ngay đừng sợ."
Thư Kỳ vẫn miếu máu nói.
"Chị nhanh quay về nha chị."
Thư Di không thể nào không lo lắng cho Thư Kỳ, nàng chẳng thể nào ngủ được nàng mong cho ngày mai đến thật nhanh để có thể quay về giải quyết mọi chuyện.
Thư Kỳ sợ hãi không dám mở mắt ra nhìn, suốt cả đêm đó cô ấy đã mất ngủ hoàn toàn, lúc người phụ nữ liên tục đến đồi mạng, Thư Kỳ đã gây ra một tai họa rất lớn.
Buổi sáng Thư Di tiếp tục những cảnh quay cuối cùng, nàng được mọi người cùng nhau tổ chức một buổi tiệc chúc mừng, vì Thư Di đã làm rất tốt, đạo diễn có lời khen dành cho nàng, nhưng Thư Di chẳng thể nào vui nổi khi em gái đang xảy ra chuyện, nàng vội vàng tạm biệt mọi người để quay về thật sớm, Phùng Thông cũng đi theo nàng quay về, hai người hẹn gặp nhau vào ngày ra mắt phim gần nhất.
Thư Di vừa quay về đã nhìn thấy Thư Kỳ với gương mặt mệt mỏi, nàng vội vàng chạy đến hỏi.
"Thư Kỳ em ổn chứ?"
Thư Kỳ hoảng loạn ôm chầm lấy Thư Di.
"Em sợ lắm, chị mau đuổi bà ta đi đi."
Thư Di muốn đến đó để xác nhận cái chết của người mẹ nuôi này, nàng sẽ chôn cất bà ta một cách chu toàn nhất để bà ta không tìm đến quấy phá Thư Kỳ nữa, nhưng cảnh sát không cho rằng đây là một cái chết ngẫu nhiên do bị bệnh tật theo khám nghiệm pháp y có tác động từ một người khác, nên sẽ tiến hành điều tra sự việc một cách rõ ràng nhất.
"Đưa tiền cho tao, chẳng phải mày nói khi nào tao tiêu hết tiền sẽ đưa tiếp tiền cho tao sao."
Thư Kỳ đẩy ngã người phụ nữ rồi tức giận nói.
"Bà là ai?"
Người đàn bà cố gắng ngồi dậy tức giận nói.
"Con khốn mày được sống sung sướng liền quên tao sao, tao chính là mẹ của mày đây."
Thư Kỳ khó hiểu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn bà ta.
"Mẹ sao?"
Người đàn bà nhào đến chỗ của Thư Kỳ.
"Con khốn đưa tiền đây."
Thư Kỳ hoảng loạn trước thái độ điên rồ của bà ta, người bạn trai mới của cô ta thấy vậy liền chạy đến đẩy người đàn bà ra một lực đẩy rất mạnh khiến cho mẹ nuôi của Thư Di ngã đập đầu xuống đường máu bắt đầu chảy ra không ngừng bà ta nằm bất động không còn nhúc nhích, Thư Kỳ đánh vào vai người bạn trai của mình.
"Anh đang làm cái gì vậy, lỡ như bà ấy chết rồi sao."
Gương mặt của tên bạn trai tái xanh, Thư Kỳ tiến đến từ từ đưa tay lên kiểm tra xem người đàn bà vẫn còn thở hay không, vì đã lâu không được ăn uống hay khám sức khỏe thường xuyên nên mẹ nuôi của Thư Di có đầy bệnh trong người, bà vẫn còn thở nhưng hơi thở vô cùng yếu ớt, nếu cứ để lâu như thế chắc chắn bà ta sẽ chết.
Thư Kỳ lo lắng người khác sẽ biết chuyện nên đã bảo tên bạn trai.
"Anh đi xử lý đi."
Tên bạn trai hèn nhát nói.
"Vì anh muốn bảo vệ em nên mới làm như thế, em đừng quay sang trách anh."
Thư Kỳ tức tối nói.
"Đưa bà ta đi đến nơi nào đó không ai thấy để bà ta ở đó đi, một kẻ điên không ai biết đến bà ta đâu mà điều tra."
Hai người kéo mẹ nuôi của Thư Di lên xe rồi lái xe đến một bãi rác, Thư Kỳ xác định không có ai mới để bà ta nằm ở đó.
Cô ấy nhìn người phụ nữ rồi lạnh lùng rời đi, mẹ nuôi của Thư Di vì mất máu quá nhiều nên đã ra đi, dù bà có đối xử với nàng như thế nào nhưng Thư Di cũng đã sống cùng bà từ nhỏ, Thư Kỳ không chút lo sợ mà vứt xác người phụ nữ đi.
Ban đêm Thư Kỳ định đi ngủ, đột nhiên cửa sổ mở tung ra, tiếng nói tiếng nghiến răng ken két vô cùng đáng sợ.
"Trả mạng lại cho tao."
Thư Kỳ hoảng loạn lấy chăn phủ kín đầu, không ngừng run rẩy, cô ấy lấy điện thoại ra gọi điện cho Thư Di, lúc này nàng cũng đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng nhìn thấy dãy số của Thư Kỳ nàng vội vàng bắt máy.
Giọng nói của Thư Kỳ đầy hoảng loạn.
"Chị ơi em sợ quá."
Thư Di liền cảm thấy lo lắng.
"Có chuyện gì vậy Thư Kỳ?"
Thư Kỳ ấp úng mới kể ra mọi chuyện cho Thư Di biết.
"Em lỡ tay đẩy ngã người đàn bà điên ngồi trước cổng nhà, bà ta cứ liên tục đòi tiền từ em, còn vồ đến đánh em vì hoảng loạn nên bạn trai của em đã đẩy ngã bà ta đầu bị va đập nên đã tử vong, em đã đưa xác bà ta đến bãi rác, bây giờ bà ta quay về đòi mạng, chị ơi em sợ lắm cứu em với."
Thư Di nghe Thư Kỳ miêu tả rất giống mẹ nuôi của mình.
"Em cứ bình tĩnh chị sẽ bảo về em cứ để mọi chuyện cho chị."
Thư Kỳ khóc lóc nói.
"Chị không quay về nhà em sợ lắm, một mình em không chống chọi lại được đâu."
Thư Di trấn an em gái của mình.
"Ngày mai là cảnh quay cuối xong xuôi chị sẽ về với em ngay đừng sợ."
Thư Kỳ vẫn miếu máu nói.
"Chị nhanh quay về nha chị."
Thư Di không thể nào không lo lắng cho Thư Kỳ, nàng chẳng thể nào ngủ được nàng mong cho ngày mai đến thật nhanh để có thể quay về giải quyết mọi chuyện.
Thư Kỳ sợ hãi không dám mở mắt ra nhìn, suốt cả đêm đó cô ấy đã mất ngủ hoàn toàn, lúc người phụ nữ liên tục đến đồi mạng, Thư Kỳ đã gây ra một tai họa rất lớn.
Buổi sáng Thư Di tiếp tục những cảnh quay cuối cùng, nàng được mọi người cùng nhau tổ chức một buổi tiệc chúc mừng, vì Thư Di đã làm rất tốt, đạo diễn có lời khen dành cho nàng, nhưng Thư Di chẳng thể nào vui nổi khi em gái đang xảy ra chuyện, nàng vội vàng tạm biệt mọi người để quay về thật sớm, Phùng Thông cũng đi theo nàng quay về, hai người hẹn gặp nhau vào ngày ra mắt phim gần nhất.
Thư Di vừa quay về đã nhìn thấy Thư Kỳ với gương mặt mệt mỏi, nàng vội vàng chạy đến hỏi.
"Thư Kỳ em ổn chứ?"
Thư Kỳ hoảng loạn ôm chầm lấy Thư Di.
"Em sợ lắm, chị mau đuổi bà ta đi đi."
Thư Di muốn đến đó để xác nhận cái chết của người mẹ nuôi này, nàng sẽ chôn cất bà ta một cách chu toàn nhất để bà ta không tìm đến quấy phá Thư Kỳ nữa, nhưng cảnh sát không cho rằng đây là một cái chết ngẫu nhiên do bị bệnh tật theo khám nghiệm pháp y có tác động từ một người khác, nên sẽ tiến hành điều tra sự việc một cách rõ ràng nhất.