Chương 11: Nên cân nhắc kỹ càng
"Thì em sẽ rời xa anh."
Đó là câu trả lời rất dứt khoát của Cố Thư Cầm, nhưng sự kiên định chỉ kéo dài trước lúc Kiều Đình Bắc lại chủ động tới gần và ôm cô vào lòng, ôm cô trọn vào vòng tay, rồi dịu dàng câu dẫn.
"Không xa được đâu, vì anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Anh yêu em!"
Hơi thở nam tính ấm áp ấy đang phả vào vùng cổ mang mùi hương quyến rũ, sự kiên định của Cố Thư Cầm cũng vì những lời thâm tình đó mà trở nên lay động.
"Em sẽ không tha thứ nếu biết anh lừa dối em, hậu quả có thể sẽ cùng anh đồng quy vu tận." Cô đanh giọng răn đe.
Kiều Đình Bắc chẳng những không sợ, mà còn bật cười:
"Nếu thật sự có ngày đó xảy ra, em định dùng cách nào để xử lý anh?"
"Cho anh uống rượu độc, em và anh mỗi người một ly." Cố Thư Cầm vô cùng kiên định.
Nghe có vẻ như cê sẽ thật sự làm ra chuyện ấy, nhưng người đàn ông ấy thì vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
"Man rợ vậy sao?" Kiều Đình Bắc cười trừ.
"Được rồi, thế bây giờ muốn ở đây với anh hay về nhà?"
"Muốn ở đây, nhưng anh nói Trợ lý chuẩn bị giá vẽ, cọ với màu cho em."
"Ừm! Vậy tự chơi đi, anh làm việc."
Ngày đi làm cùng nhau, tối về với nhau. Cuộc sống của Cố Thư Cầm và Kiều Đình Bắc cứ như vậy kéo dài suốt một khoảng thời gian dài, cho tới khi Kiều phu nhân tìm đến và hôm nay là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người họ.
Ở bên cạnh người đàn ông ấy đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ anh, nên cảm giác bối rối là điều khó tránh khỏi.
"Cháu đến đây sống với con trai bác được bao lâu rồi?" Kiều phu nhân điềm đạm hỏi.
"Dạ hơn bốn tháng!" Thư Cầm dè dặt trả lời.
"Vậy cháu biết được mấy phần tâm tư của Đình Bắc rồi?"
Đến câu hỏi này, Cố Thư Cầm bắt đầu hoang mang. Bởi vì, nói về mức độ thấu hiểu Kiều Đình Bắc, cô căn bản chẳng hiểu anh được bao nhiêu.
"Cháu chỉ biết anh ấy đối với cháu rất tốt, mấy tháng qua cũng chưa từng làm cháu buồn. Cháu nghĩ, Đình Bắc là người đàn ông tốt nhất rồi ạ!"
"Chỉ bấy nhiêu đó mà cháu đã thấy đủ rồi sao?" Kiều phu nhân có vẻ cười khẩy.
Yên ắng được một chút, bà ấy lại điềm đạm nói tiếp:
"Bác không ngăn cản hai đứa yêu nhau, mà bác chỉ khuyên cháu nên tìm hiểu rõ tâm tư tình cảm của người bên cạnh mình trước khi quyết định một chuyện quan trọng nào đó."
"Vâng! Cảm ơn bác đao có lời chỉ dạy."
"Thôi bác về." Kiều phu nhân nói rồi, liền đứng dạy.
"Bác ở lại ăn cơm rồi hẵng về."
"Bác về ăn tối với bác trai, hai đứa ăn đi."
"Dạ, vậy con tiễn bác."
Thư Cầm đưa Kiều phu nhân ra xe. Sau đó, cô quay trở vào nhà thì thấy Kiều Đình Bắc xuống tới, anh ấy đã chủ động bước tới và tự giác ôm cô một cách âu yếm.
"Mẹ về rồi à?"
"Vâng!"
"Bà ấy nói gì?"
"Chỉ hỏi vài câu đơn giản thôi anh, em cũng có mời bác ở lại ăn tối với chúng ta, nhưng bác bảo về nhà ăn cơm với bác trai."
"Ừm, họ vốn là vậy mà. Luôn có nhau mọi lúc mọi nơi, kết hôn ba mươi năm, chưa từng xa nhau quá hai ngày."
"Thế thì thật đáng ngưỡng mộ quá. Thôi, mình vào ăn cơm tối nha anh." Thư Cầm nói xong, liền đi trước vào bếp.
Suốt bữa ăn, cô cũng không nói gì. Ăn xong, cả hai lại cùng nhau trở về phòng. Thư Cầm lên giường ngủ sớm, Đình Bắc thì bận việc nên phải giải quyết cho xong.
Tuy làm việc, nhưng anh vẫn để ý tới từng nhất cử nhất động của cô, mỗi khi cô trở mình, hay thở dài một tiếng, anh đều nghe, đều biết. Kéo dài thêm được một lúc, thì người đàn ông ấy cũng gác lại công việc, tắt đèn và lên giường với người thương.
Anh ôm cô từ phía sau, khẽ hôn nhẹ vào cổ, rồi trầm giọng cất lời:
"Sao vậy? Đang buồn bực chuyện gì? Có phải mẹ đã nói gì với em không?"
"Không. Tại em khó ngủ thôi, anh làm việc xong chưa?"
"Chưa, nhưng phải bỏ dở để lên đây nằm cho em dễ ngủ." Đình Bắc khẽ cười.
Không gian giữa hai người sau đó chìm vào yên tĩnh, được một lúc thì vẫn là Cố Thư Cầm không chịu nổi mà phải cất lên câu hỏi:
"Sao anh chưa bao giờ đưa em đến những buổi tiệc tùng anh thường tới, cũng không cho em gặp mặt bạn bè anh? Em đi đâu, làm gì cũng phải nói với anh, anh cho phép thì em mới được đi. Có phải anh không muốn công khai em với mọi người không?"
Đó là câu trả lời rất dứt khoát của Cố Thư Cầm, nhưng sự kiên định chỉ kéo dài trước lúc Kiều Đình Bắc lại chủ động tới gần và ôm cô vào lòng, ôm cô trọn vào vòng tay, rồi dịu dàng câu dẫn.
"Không xa được đâu, vì anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Anh yêu em!"
Hơi thở nam tính ấm áp ấy đang phả vào vùng cổ mang mùi hương quyến rũ, sự kiên định của Cố Thư Cầm cũng vì những lời thâm tình đó mà trở nên lay động.
"Em sẽ không tha thứ nếu biết anh lừa dối em, hậu quả có thể sẽ cùng anh đồng quy vu tận." Cô đanh giọng răn đe.
Kiều Đình Bắc chẳng những không sợ, mà còn bật cười:
"Nếu thật sự có ngày đó xảy ra, em định dùng cách nào để xử lý anh?"
"Cho anh uống rượu độc, em và anh mỗi người một ly." Cố Thư Cầm vô cùng kiên định.
Nghe có vẻ như cê sẽ thật sự làm ra chuyện ấy, nhưng người đàn ông ấy thì vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
"Man rợ vậy sao?" Kiều Đình Bắc cười trừ.
"Được rồi, thế bây giờ muốn ở đây với anh hay về nhà?"
"Muốn ở đây, nhưng anh nói Trợ lý chuẩn bị giá vẽ, cọ với màu cho em."
"Ừm! Vậy tự chơi đi, anh làm việc."
Ngày đi làm cùng nhau, tối về với nhau. Cuộc sống của Cố Thư Cầm và Kiều Đình Bắc cứ như vậy kéo dài suốt một khoảng thời gian dài, cho tới khi Kiều phu nhân tìm đến và hôm nay là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người họ.
Ở bên cạnh người đàn ông ấy đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ anh, nên cảm giác bối rối là điều khó tránh khỏi.
"Cháu đến đây sống với con trai bác được bao lâu rồi?" Kiều phu nhân điềm đạm hỏi.
"Dạ hơn bốn tháng!" Thư Cầm dè dặt trả lời.
"Vậy cháu biết được mấy phần tâm tư của Đình Bắc rồi?"
Đến câu hỏi này, Cố Thư Cầm bắt đầu hoang mang. Bởi vì, nói về mức độ thấu hiểu Kiều Đình Bắc, cô căn bản chẳng hiểu anh được bao nhiêu.
"Cháu chỉ biết anh ấy đối với cháu rất tốt, mấy tháng qua cũng chưa từng làm cháu buồn. Cháu nghĩ, Đình Bắc là người đàn ông tốt nhất rồi ạ!"
"Chỉ bấy nhiêu đó mà cháu đã thấy đủ rồi sao?" Kiều phu nhân có vẻ cười khẩy.
Yên ắng được một chút, bà ấy lại điềm đạm nói tiếp:
"Bác không ngăn cản hai đứa yêu nhau, mà bác chỉ khuyên cháu nên tìm hiểu rõ tâm tư tình cảm của người bên cạnh mình trước khi quyết định một chuyện quan trọng nào đó."
"Vâng! Cảm ơn bác đao có lời chỉ dạy."
"Thôi bác về." Kiều phu nhân nói rồi, liền đứng dạy.
"Bác ở lại ăn cơm rồi hẵng về."
"Bác về ăn tối với bác trai, hai đứa ăn đi."
"Dạ, vậy con tiễn bác."
Thư Cầm đưa Kiều phu nhân ra xe. Sau đó, cô quay trở vào nhà thì thấy Kiều Đình Bắc xuống tới, anh ấy đã chủ động bước tới và tự giác ôm cô một cách âu yếm.
"Mẹ về rồi à?"
"Vâng!"
"Bà ấy nói gì?"
"Chỉ hỏi vài câu đơn giản thôi anh, em cũng có mời bác ở lại ăn tối với chúng ta, nhưng bác bảo về nhà ăn cơm với bác trai."
"Ừm, họ vốn là vậy mà. Luôn có nhau mọi lúc mọi nơi, kết hôn ba mươi năm, chưa từng xa nhau quá hai ngày."
"Thế thì thật đáng ngưỡng mộ quá. Thôi, mình vào ăn cơm tối nha anh." Thư Cầm nói xong, liền đi trước vào bếp.
Suốt bữa ăn, cô cũng không nói gì. Ăn xong, cả hai lại cùng nhau trở về phòng. Thư Cầm lên giường ngủ sớm, Đình Bắc thì bận việc nên phải giải quyết cho xong.
Tuy làm việc, nhưng anh vẫn để ý tới từng nhất cử nhất động của cô, mỗi khi cô trở mình, hay thở dài một tiếng, anh đều nghe, đều biết. Kéo dài thêm được một lúc, thì người đàn ông ấy cũng gác lại công việc, tắt đèn và lên giường với người thương.
Anh ôm cô từ phía sau, khẽ hôn nhẹ vào cổ, rồi trầm giọng cất lời:
"Sao vậy? Đang buồn bực chuyện gì? Có phải mẹ đã nói gì với em không?"
"Không. Tại em khó ngủ thôi, anh làm việc xong chưa?"
"Chưa, nhưng phải bỏ dở để lên đây nằm cho em dễ ngủ." Đình Bắc khẽ cười.
Không gian giữa hai người sau đó chìm vào yên tĩnh, được một lúc thì vẫn là Cố Thư Cầm không chịu nổi mà phải cất lên câu hỏi:
"Sao anh chưa bao giờ đưa em đến những buổi tiệc tùng anh thường tới, cũng không cho em gặp mặt bạn bè anh? Em đi đâu, làm gì cũng phải nói với anh, anh cho phép thì em mới được đi. Có phải anh không muốn công khai em với mọi người không?"